chương 74

Hye Sun thấy anh nhìn mình cằm chằm ngây người, không nhịn được hỏi: "Tôi đẹp đến mức phải nhìn chằm chằm vậy sao?"

Park Jimin khặc một tiếng, ánh mắt chuyển hướng màn hình máy vi tính, phảng phất không có chút nào mong đợi được nhìn thấy cô. Trấn định mà hỏi: "Làm sao đột nhiên trở lại rồi hả?"

"Tôi đoán chú khẳng định nhớ tôi rồi, cho nên tới xem một chút." Hye Sun đi tới bên cạnh bàn, ngồi vào cái ghế bên cạnh, mắt to nhìn chăm chú anh, "Có nhớ tôi hay không? Có hay không hả?"

Jang Hyuk thấy một màn như vậy, yên lặng mà lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng họp.

Gâu gâu, tôi là một con cẩu độc thân rất tự giác.

Jimin nhìn lấy Hye Sun, một bộ dáng nghiêm túc, "Đứng đắn một chút, đây là chỗ làm việc."

"..." Hye Sun  không nói gì.

Cô lúc nào không đứng đắn rồi hả?

Rất đứng đắn được không?

Cô ngồi ở một bên, nhìn lấy Park Jimin, cũng không quấy rầy, chẳng qua là yên lặng mà nhìn lấy anh.

Park Jimin nhìn màn hình laptop một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhìn về phía Hye Sun, cùng tầm mắt của cô chạm thẳng vào nhau.

Hye Sun cái gì cũng không làm, chẳng qua là ngồi tại chỗ yên lặng chăm chú nhìn anh, trong mắt tràn đầy sùng bái đối với anh.

Mặc dù bây giờ anh không đứng lên được, mặc dù anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng là cô biết, anh chính là một người anh hùng.

Anh là quân nhân, bởi vì bảo vệ quốc gia mới bị thương.

Cho nên, coi như ngồi trên xe lăn thì thế nào? Cái này không mất mặt.

Cô nhìn ảnh chụp anh cho cô, thật là đẹp trai thật là đẹp trai...

Mắt cô nhìn anh càng trở nên long lanh!

Cái ánh mắt này, làm cho trong lòng Park Jimin ấm áp, anh ôn nhu hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh để cho Jang Hyuk đi sắp xếp."

"Muốn ăn lẩu." Hye Sun nhìn lấy Jimin, "lâu lắm rồi chưa được ăn."

Anh cười một tiếng, "Được rồi! Chị anh gần đây mới mở một nhà hàng, chúng ta đi thử xem."

Hye Sun nói: "Được, nếu không gọi cả chị ấy đi cùng đi! Hai người ăn không có chút náo nhiệt gì cả."

Ăn lẩu chính là phải náo nhiệt một chút.

Nói xong, Hye Sun nhìn lấy Jimin, đột nhiên lại nhớ tới, anh không thích náo nhiệt.

Cô nhìn anh, "chú không thích ồn ào thì thôi vậy."

"Không sao đâu, để anh gọi điện thoại cho chị ấy đi cùng." Cô thích náo nhiệt, vậy thì náo nhiệt một chút.

Từ công ty của Park Jimin đi ra, hai người liền đi tới nhà hàng của Park Eun Ji.

Thành phố Fire, tất cả lớn nhỏ quán lẩu rất nhiều, nhà hàng này của Park Eun Ji thực phẩm vô cùng tươi ngon.

Lúc Hye Sun cùng Park Jimin đến, Park Eun Ji còn chưa tới, bất quá đã để cho người chuẩn bị phòng riêng cho bọn họ, nơi này còn có thể nhìn thấy cảnh sông Hàn..

Hye Sun nhìn lấy thực đơn hỏi, "chú ơi, chú muốn ăn cái gì?"

"Ăn gì cũng được."

Park Jimin lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, phát hiện vừa nhắc tới ăn, Hye Sun ánh mắt liền tỏa sáng.

"Vậy còn anh Jang ?" Hye Sun nhìn lấy Jang Hyuk, bình thường bọn họ đi ăn cơm, đều sẽ là Jang Hyuk gọi món.

Jang Hyuk nói: "Phu nhân quyết định là được rồi."

Park Jimin cũng không dám đưa ý kiến, anh ta lại dám á! Hơn nữa, anh ta cũng không kén ăn. Gâu gâu,đã bảo đừng tống thức ăn cho con cẩu độc thân đáng thương này nữa mà.

Hye Sun nói: "tôi gọi món xong rồi."

Cô cúi đầu, bắt đầu câu dẫn ra thực đơn, điện thoại của Jang Hyuk lại vào lúc này vang lên. Anh ta nhìn một cái, đứng lên, đi ra cửa mới đi nghe điện thoại.

Gọi điện thoại tới, không là người khác, chính là Go mẫu.

Go mẫu thấy Hye Sun không có cách nào không thể làm gì khác hơn là trực tiếp liên lạc Park gia, trước bà ta gọi cho Jang Hyuk.

Hye Sun mới vừa gọi xong thức ăn, nhân viên nhà hàng vừa lui ra, Jang Hyuk trở về, ở bên tai Park Jimin nói đôi câu, sau đó liền đi ra ngoài.

Thần thần bí bí!

Hye Sun nhìn lấy Jimin, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Jang Hyuk liền đi như vậy rồi, liền cơm đều không ăn?

Park Jimin nói: "Không có gì, ăn cơm trước đi!"

Trước Hye Sun lúc đi học, Park Eun Ji liền từng hỏi Park Jimin về việc sính lễ đám hỏi. Anh biết Hye Sun không muốn anh bất cứ sính lễ gì sang nhà cô, nhưng không đòi hỏi gì không có nghĩa là anh không cho.

Nguyên bản là chuẩn bị để cho Jang Hyuk cùng Go mẫu liên lạc một chút, nếu Go mẫu tới rồi, cái kia lại vừa vặn nói một chút cái vấn đề này.

Ăn uống xong nồi lẩu, Hye Sun cùng Jimin trở về Park gia.

Mới vừa vào cửa, liền thấy Go phụ Go mẫu ngồi ở Park gia trong phòng khách. Hai người đều mặc cực kỳ phổ thông, cùng trong cái nhà này sửa sang hoàn toàn xa lạ.

Nhìn thấy bọn họ, Hye Sun có chút ngoài ý muốn, "Cha, mẹ, hai người làm sao tới đây rồi hả?"

Jang Hyuk nửa đường đi mất, đứng ở một bên, chính là đi đón Go phụ Go mẫu đến đây.

Park Eun Ji ngồi ở trên ghế sa lon, nói với Hye Sun : " Hye Sun, ngồi đi. Ba mẹ em vừa vặn qua tới, chị liền xin bọn họ đến cửa tới làm khách rồi. Thuận tiện nói một chút chuyện sính lễ đám hỏi."

"Em trước không phải nói rồi sao, không cần đâu?" Nhìn tình huống này, là chính mẹ cô tự tìm tới cửa?

Mới vừa ở quán lẩu, cú điện thoại kia, liền là mẹ mình gọi sao?

Hye Sun không nghĩ tới, mẹ nói với anh nặng lời như vậy, vẫn còn dám vác mặt tới cửa đòi sính lễ đám hỏi, thật là quá đáng.

Nghe xong lời của Hye Sun, Go mẫu hung hăng mà trừng Hye Sun một cái, nhưng ngoài mặt vẫn là cưỡng ép khắc chế tâm tình của mình, chẳng qua là ngữ khí hơi nghiêm túc một chút, "con là một đứa bé, biết cái gì? Kết hôn loại chuyện này, nào có nghĩ đơn giản như vậy?"

Eun Ji cười nói: " Hye Sun, không có chuyện gì, những thứ này đều là phải, em không cần có áp lực."

Go mẫu nghe xong lời Eun Ji nói, trên mặt mới một lần nữa nở nụ cười, " Sunnie quá không hiểu chuyện rồi, làm mọi người thêm phiền toái."

Eun Ji nói: "con bé rất hiểu chuyện."

Cũng chính là Hye Sun hiểu chuyện, cả nhà bọn họ mới đối với Hye Sun tốt như vậy.

Nếu không, lấy tính cách của Go mẫu, Park Eun Ji còn lười đến ở chỗ này cười xòa.

Go mẫu cười xấu hổ cười.

Eun Ji nói: "chuyện sính lễ đám hỏi dì Go có ý kiến gì không?"

Hye Sun nghe thấy lời của bọn họ, phát hiện mình không can thiệp được Eun Ji quyết định, cũng không nói lời nào.

An tĩnh ngồi ở một bên, nghe bọn họ nói chuyện.

Nhưng mà, nội tâm cũng vô cùng lo âu.

Chung quy sợ mẹ làm ra chuyện mất mặt gì tiếp.

Go mẫu đối với Eun Ji cười một tiếng, "Tôi chỉ có một đứa con gái là Sunnie, lúc ban đầu sinh nó, thiếu chút nữa không có sinh ra được. Thật vất vả đem nó nuôi lớn như vậy, nó giống như bảo bối của tôi tôi cùng ba nó đều rất thương yêu nó."

Hye Sun nhìn mẹ, không biết bà ta lúc nói lời này mặt có đau hay không ?

Muốn đem cô gả cho Choi Soobin loại người như vậy, là thương cô sao?

Vì bức bách cô nghỉ học, đối với cô lạnh nhạt, cũng là thương cô sao?

Lần trước ở trước mặt người nhà họ Park, đối với cô một hung hai ác, đó cũng là thương cô sao?

Bất quá, mọi người cũng không có đi phơi bày Go mẫu.

Eun Ji vẫn giữ nụ cười, "vâng, cháu biết."

Go mẫu nói: " Jimin hiện tại lại như vậy, sau này Sunnie nếu là gả cho nó, nhất định là phải chịu khổ, cho nên, bọn họ muốn kết hôn, thì phải chuẩn bị cho bọn nó một căn nhà mới. Còn có tiền Sính lễ nhà tôi muốn 500 triệu!"

Hye Sun nhíu mày một cái, "Mẹ!"

Chẳng những muốn tiền, còn nói khoáy đụng chạm đến Park Jimin, có hạng người như vậy sao? Thật không biết xấu hổ.

Rõ ràng anh giúp mình đóng học phí, cho mình cơ hội đi học, đối với cô lại tốt như vậy, còn muốn tiền của anh, mẹ ngược lại là không có vấn đề, nhưng là Hye Sun thật sự cảm thấy như vậy thật không tốt.

Eun Ji cũng nhíu mày một cái, chị nhìn Go mẫu, "dì xác định là 500 triệu sao?"

Go mẫu thấy Eun Ji vẻ khó khăn, đổi miệng một chút: "Quả thực không được, ba trăm triệu đi, không thể ít hơn nữa."

Bọn họ bên kia kết hôn, đều là hai ba chục triệu...

Thách cưới 500 triệu, bà ta thật cũng có không yên lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro