chương 76

Go mẫu gấp gáp đứng lên, "có nhà nào con gái không nhận mẹ không? Tao cho mày ăn học bao nhiêu năm như vậy, mày lại nói ra được những lời bất hiếu này!"

Tức giận a!

Go mẫu thiếu chút nữa thì không khống chế được tâm tình của mình, nghĩ xông lên cho Hye Sun phát tát.

Hye Sun nói: "mẹ sinh con, nuôi con nhiều năm như vậy, chờ con kiếm được tiền, con sẽ trả mẹ! Nhưng mà, nhà bọn họ không nợ mẹ bất kỳ thứ gì, mẹ không có tư cách cầm một đồng tiền nào của nhà họ cả."

"Mày..."

Go mẫu còn muốn nói điều gì, Hye Sun lười cùng với bà ta nói nhảm, trực tiếp cầm điện thoại di động, gọi cho Doosung, "em nhanh qua nhà họ Park đón mẹ về đi!"

Trên đời này, cũng chỉ có Go Doosung, mới có thể khắc chế mẹ.

Go mẫu thấy mình cùng Hye Sun nói không rõ ràng, nhìn về phía Eun Ji, rất sợ Eun Ji coi là thật, tiền tới tay liền không còn, bồi cười nói " Sunnie chính là không hiểu chuyện, nó chẳng qua là tùy tiện nói một chút. Chuyện nhà cửa, không cần viết tên của con trai tôi nữa, viết tên Sunnie là được. Nhưng tiền thách cưới... Mới vừa nói xong, không đổi ý chứ?"

Sự chú ý của Eun Ji toàn bộ ở trên người Hye Sun, cho tới bây giờ chưa từng thấy Hye Sun có vẻ tức giận như vậy.

Không có chút nào hoài nghi Hye Sun là nghiêm túc, nói với Go mẫu: "Xin lỗi, nếu như tôi cho dì, Sunnie sẽ không lấy Jimin nữa. Cho nên, số tiền này tôi không thể cho."

" không được." Go mẫu lấy lòng nói, "Tôi là mẹ nó, tôi bảo nó lấy ai thì nó phải lấy người ấy!"

Nếu bà ta đã đáp ứng việc hôn sự này, Go Hye Sun không gả cũng không được!

Go mẫu luôn cảm thấy, mình là mẹ của Hye Sun, liền có thể thay cô quyết định hết thảy.

Hye Sun cúp điện thoại, nhìn lấy bộ dạng Go mẫu, châm chọc cười cười.

Giọng nói của Eun Ji trở nên lạnh xuống: "Chuyện này, tôi tôn trọng ý kiến của Hye Sun. Con bé là con gái của dì, không phải là đầy tớ của dì."

Nhìn lấy Go mẫu như vậy hoàn toàn không coi Hye Sun là con, Eun Ji cũng cảm thấy tức giận.

Nếu như chị có một đứa con gái, nhất định sẽ cưng chiều nó, chiều chuộng nó như công chúa.

Go mẫu thật là không có chút nào hiểu quý trọng.

Go mẫu có chút nóng nảy, "Nhưng mà, mới vừa đã nói xong, làm sao có thể đổi ý?"

Eun Ji đã không có bàn lại ý tứ, nói với Jang Hyuk "Jang Hyuk, đưa chú dì trở về đi thôi."

Mắt thấy nguyên bản tiền tới tay, liền như vậy không cánh mà bay! Go mẫu thiếu chút nữa giận đến ngất đi.

Bà ta vọt tới, nắm lấy vạt áo Hye Sun, khóc lóc kể lể, "tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày liền đối với mẹ của mày như vậy! Go Hye Sun, tao làm sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy ?"

Hye Sun một câu nói đều không nói, một đôi đen nhánh ánh mắt nhìn lấy Go mẫu, giống như nhìn lấy một tên hề.

Cô cũng nghĩ không thông, tại sao, mẹ của cô, lại là bộ dáng này?

Nghĩ tới đây, nhất thời liền có chút đau lòng chua xót.

Rất nhanh, Doosung đã tới. Lúc cậu ta tới, Hye Sun ngồi ở trên ghế sa lon, Go mẫu ở trước mặt tất cả mọi người, còn đang tố cáo Hye Sun.

Nói Hye Sun tuyệt tình, không hiếu thuận...

Nhưng mà, mặc kệ bà ta làm sao khóc, Hye Sun cũng không có nhúc nhích.

Cô rất giữ vững ý kiến của mình, một đồng tiền, cũng sẽ không để cho mẹ cầm được.

"Mẹ!" Doosung đi tới, liền cảm thấy vô cùng mất mặt

Nhìn thấy con trai, Go mẫu giống như nhìn thấy hy vọng, "Con trai, con khuyên nhủ chị con đi, nó nói phải cùng mẹ đoạn tuyệt quan hệ."

Doosung nhìn Hye Sun một cái, mới vừa Hye Sun đã gọi cho cậu ta, kể hết toàn bộ mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Cậu ta cũng không phải là người không nói lý, mẹ như vậy, liền ngay cả cậu ta cũng cảm thấy quá đáng, cũng khó trách Hye Sun tức giận như vậy.

Cậu ta cau mày, trừng mắt về phía Go mẫu, "mẹ còn ngại không đủ mất mặt sao? Nhanh đi về đi! "

Doosung nhìn một cái Go phụ, Go phụ người này cá tính tương đối mềm yếu, cho nên, thường xuyên Go mẫu làm ra một chút hoang đường sự tình, cậu ta cũng không ngăn cản.

Đối với người cha này, Doosung cũng rất bất đắc dĩ, đỡ Go mẫu trước ra cửa.

Cậu ta là con trai, khí lực tương đối lớn, Go mẫu cũng cố chấp, hơn nữa, bà ta ở trước mặt con trai luôn luôn sĩ diện, cũng không thể cay cú.

Mãi đến Doosung đem Go mẫu mang đi, toàn bộ trong phòng khách mới yên tĩnh lại.

Eun Ji nhìn lấy Hye Sun, " Hye Sun."

"Chị." Hye Sun đứng lên, biểu tình nghiêm túc, hết sức tệ hại tâm tình, cố nặn ra nửa nụ cười: "em sáng ngày mai có tiết học,em phải về trường học rồi."

Hye Sun hiện tại chỉ nghĩ tìm một chỗ để tỉnh táo một chút.

Có thể nói, tất cả mặt mũi của cô, đều bị mẹ của cô vứt sạch sẽ rồi.

Park Jimin lên tiếng: "Tối nay ở nơi này, ngày mai hẵng trở về."

"Không được, bây giờ về còn kịp, một lúc nữa kí túc xá đóng cổng mất."

Hye Sun nói xong, khoác balô của mình liền chuẩn bị ra ngoài.

" Go Hye Sun !"

Park Jimin đột nhiên nâng cao âm lượng, làm Hye Sun sợ đến nỗi tay nắm chốt cửa, theo bản năng ngừng lại.

Jimin ra lệnh: "Đã trễ thế này, em còn muốn đi đâu, anh không thể yên tâm, lên phòng, đi tắm rửa đi ngủ."

Anh từ trước đến giờ không bao giờ lớn tiếng với cô, nhưng giờ phút này cũng vô cùng cứng rắn.

Cô hiện tại như thế này, anh làm sao yên tâm để cô trở về trường một mình?

Hye Sun nhìn Jimin một cái, thấy anh trầm mặt một cái, sợ chọc cho anh không vui, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xoay người lên phòng.

Một lát sau, Jimin mới đi theo lên trên phòng.

Hye Sun đang một mình đứng ở ngoài ban công suy nghĩ.

" Go Hye Sun." Jimin gõ một cái cửa kính.

Hye Sun nghe được âm thanh của anh, thân thể cứng đờ, cô cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn anh.

Park Jimin không nóng không lạnh lên tiếng: "anh ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc, em mà còn khóc, anh không cần em nữa!"

Go Hye Sun "..."

Cô có khóc rồi hả?

Hơn nữa, cô rõ ràng đang khổ sở như vậy! Anh còn nói như thế, có chút quá đáng đúng không?

Jimin âm thanh vô cùng nghiêm túc, dùng giọng uy hiếp nói: "nhanh tới dỗ ngọt anh đi, nếu không, ngày mai anh liền bảo Jang Hyuk tìm cho anh một cô vợ khác."

Nghe được câu nói của anh, Hye Sun vội vàng xoay người tới, ủy khuất nhíu mày một cái, "Tâm tình của tôi đã rất kém rồi, chú còn bắt nạt tôi như vậy!"

Jimin ngồi trên xe lăn, vẫy tay gọi cô, gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần lãnh khốc.

Hye Sun đi tới, ở trước mặt anh ngồi xuống.

Anh đưa tay ra, đặt ở đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, ngữ khí mềm nhũn: "Chút chuyện nhỏ, có cái gì mà phải khổ sở? Em ghét mẹ em như vậy, lúc tổ chức hôn lễ không mời bà ấy tới là được rồi."

Hye Sun là thực sự cảm thấy rất bi thương, cô nắm lấy tay anh, hỏi, "chú, chú nói xem, tôi có đúng là con gái ruột của mẹ tôi không ? Bằng không, bà ấy tại sao có thể đối với tôi như vậy?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng cô chẳng qua là như muốn giãi bày nỗi lòng, loại thời điểm này, cô chỉ là muốn tìm một người, nói hết những chuyện không vui trong lòng mình..

Jimin một mực không có nói chen vào, chẳng qua là lẳng lặng ở bên cạnh cô.

Mãi đến khi cô lặng yên, Jimin mới hướng về phía cô hỏi, "Nói xong rồi?"

Hye Sun nhìn lấy Jimin, gật đầu một cái, chỉ là, vì cái gì, ánh mắt của anh... Thoạt nhìn thật giống như đang không vui?

Park Jimin dĩ nhiên đang không vui!

Anh nhìn lấy Hye Sun, cũng không định liền như vậy bỏ qua cho cô, "Mới vừa ở rồi dưới nhà, em vừa nói, em không lấy anh nữa phải không?"
"..."

Hye Sun không nghĩ tới, anh lại nhớ dai đến vậy.

Cô ho một tiếng, nói: "Tôi chỉ là tùy tiện nói một chút, chú làm sao tưởng thật rồi?"

"Xác định chẳng qua là tùy tiện nói một chút?" Jimin tràn đầy hoài nghi nhìn lấy ánh mắt của Hye Sun.

Nếu quả như thật để cho Go mẫu cầm đến tiền, lấy tính cách của Go Hye Sun, khả năng thật sự sẽ làm ra chuyện hủy hôn này thật.

Hye Sun ôm lấy cánh tay của Jimin, "Tôi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."

Dưới tình huống đó, cô là bất đắc dĩ mới nói như vậy.

Đây là mẹ của cô, Park gia bất luận kẻ nào, nhìn tại trên mặt của cô, cũng không tốt quá mức.

Cho nên, chỉ có tự cô tới xử lý.

Park Jimin một mặt ngạo kiều, cũng không lên tiếng.

Anh cũng không phải là dễ dỗ ngọt như vậy!

Hye Sun lấy lòng nói: "chú ơi, đừng giận tôi nữa mà! Chú biết tôi là đang nói đùa thôi mà."

"..." Jimin ngược lại là nhẫn chịu được, chính là không nói chuyện với cô.

Hye Sun thấy Park Jimin không lên tiếng, hung dữ uy hiếp nói: "chú mà còn không để ý đến tôi, tôi hôn chú bây giờ!"

Park Jimin "..."

Hye Sun nói những lời này, làm cho anh thiếu chút nữa ngã ngửa.

Cô là một cô gái, làm sao lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những câu này mà không thẹn thùng?

Một giây kế tiếp, Hye Sun đã ngẩng đầu lên, tại trên gò má của anh hôn một cái.

Đôi môi mềm mại, chẳng qua là ở trên mặt của anh nhẹ chạm một cái, lại làm cho trong lòng anh nhảy nhót rộn lên.

Hye Sun hôn Jimin xong, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Muốn để cho tôi hôn chú thì cứ nói thẳng đi!"

Jimin bị cô vạch trần, nhưng mà, là đàn ông, làm sao có thể thừa nhận là mình đang lừa gạt để cô ấy hôn dỗ ngọt mình chứ?

Anh ra giọng người lớn: "Trễ lắm rồi, đi tắm rửa đi còn đi ngủ."

"Ồ." Hye Sun nhìn lấy anh, "Cho nên, chú không giận tôi nữa nhé?"

"..." Jimin nhìn cô một cái, "Lần này bỏ qua cho em, nếu có lần sau nữa..."

"Sẽ không có lần sau." Hye Sun nghiêm túc thề thốt, bảo đảm nói: "Coi như chú đuổi tôi đi,tôi cũng sẽ không đi! Vậy tôi đi tắm nhé?"

"Đi đi." Nghe được cam đoan của cô, Hye Sun tâm tình tốt lên không ít,nhưng trên mặt vẫn là cao lãnh bộ dáng.

Cũng may Hye Sun đã quen anh như vậy, vào cửa, cầm quần áo, tiến vào phòng tắm.

Nhìn lấy cô khôi phục thành bình thường vui sướng nhảy thoát bộ dáng, Park Jimin mới yên tâm một chút.

-

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người ngồi trong phòng ăn ăn điểm tâm, Hye Sun nhìn lấy Park Jimin, nghĩ đến mình chẳng mấy chốc sẽ gả cho anh, còn có chút khẩn trương.

Jimin phát hiện Hye Sun đang nhìn trộm anh, hỏi: "Trên mặt anh dính gì à?"

"Không có a." Hye Sun nhìn lấy khuôn mặt anh tuấn anh, bị anh bắt được, cô không thèm nhìn lén, mà là đổi thành quang minh chính đại mà nhìn, "chú đẹp trai như vậy, tôi nhìn một chút thì làm sao?"

"..." Hye Sun nhìn tiểu nha đầu của mình, bưng nước lên uống một hớp.

Park Eun Ji mới vừa thức dậy, từ trên lầu đi xuống, nhìn về phía hai vợ chồng son, "chào buổi sáng hai đứa!"

Bởi vì Jeon JungKook cùng chồng của chị đều không có ở nhà, một mình rất cô đơn, Park Eun Ji đều là trực tiếp ở ở bên này.

"Chị, ăn sáng ạ." Hye Sun nhìn lấy Eun Ji, "chị làm sao không ngủ thêm chút nữa?"

" dậy sớm một chút vận động cho khỏe."

"Ồ." Hye Sun nâng ly, nhấp một hớp nước trái cây, đột nhiên nghe được Eun Ji hỏi: " Sunnie, em cùng với JungKookie là bạn học à? Nó ở trường học như thế nào vậy?"

"Khặc!" Cái vấn đề này, làm cho Hye Sun sặc một hớp nước trái cây...

Giấm chua liền ngồi ở đối diện, ở ngay trước mặt anh nói chủ đề Jeon JungKook, đây là muốn hại chết cô đây mà!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro