chương 88
Trong phòng không có mở đèn, một mảnh đen như mực.
Anh ngửi được mùi hương thoải mái quen thuộc, biết đây là Hye Sun.
Hye Sun đôi tay hoàn ở trên eo anh.
Jimin đầu tiên là hơi sững sờ, trong lòng ngay sau đó tràn đầy nghi hoặc.
Jang Hyuk nói, Hye Sun chẳng phải ngày mai mới trở lại.
Bây giờ còn là nửa đêm, cô làm sao lại ở đây?
Hye Sun ôm chặt hông của anh, rất là ỷ lại vào anh. Nếu như không phải là đối với anh vô cùng tín nhiệm, cô sẽ không ôm lấy anh như vậy.
Nghĩ tới đây, Park Jimin cảm thấy ấm áp cực kỳ, cũng không có đánh thức cô, mà là ôm cô vào lòng, ngủ một giấc đến trời sáng.
Anh ngày hôm qua có chút cảm mạo, trước khi ngủ uống thuốc một chút, cũng không biết có phải nguyên nhân là do Hye Sun trở về hay không, cái này buồn ngủ một chút, lúc tỉnh lại, cả người cảm giác đều tốt hơn nhiều.
Trời đã sáng, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, Jimin nằm ở trên giường, nghe được âm thanh từ trong phòng vệ sinh truyền ra, tiếng nước chảy rất nhỏ, sợ quấy rầy đến anh cô mở nước rất nhỏ.
Hye Sun đang đánh răng, đột nhiên nghe có người đang gọi cô, " Go Hye Sun."
Nghe được âm thanh của Park Jimin , Hye Sun không để ý tới miệng mình còn đầy bọt, ngó đầu ra, nhìn lấy Jimin, "chú tỉnh rồi à?"
"Em trở về lúc nào?" Jimin nhìn lấy cô có chút buồn cười, nhịn không có cười.
Hye Sun nhớ tới tối hôm qua Jang Hyuk nói: Nếu để cho anh biết cô giữa đêm tự mình chạy trở lại, anh sẽ lo lắng. Cô không nhịn được mà nói dối, "Mới vừa về thôi."
Park Jimin nháy mắt một cái, nhìn lấy Hye Sun, không thể tin được, cô lại nói dối mình!
Con nhóc lừa đảo này!
Tâm tình của anh nhất thời có chút không vui, "Hiện tại mới bảy giờ, nói như vậy, em trời còn chưa sáng liền thức dậy?"
Mặc dù ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng, Hye Sun vẫn là cảm giác được, chuyện mình nói dối vừa rồi bị phát hiện rồi.
Cô không dám cãi lại, ngữ khí yếu ớt nói: "Thật ra thì... Tôi là tối hôm qua trở về."
Cô biết anh không thích cô nói dối, nhưng có lúc, khống thể khống chế được bản thân mình...
Hye Sun tiếp tục nghiêm túc nhìn lấy cô, "Tại sao không nói trước để cho Jang Hyuk đi đón em?"
Hye Sun bị nhìn như vậy có chút hoảng: " Jang tiên sinh mỗi ngày đều bận rộn làm việc, mà tôi vốn định hôm nay mới trở về."
Mặc dù Park Jimin để cho Jang Hyuk làm cái gì, Jang Hyuk cũng sẽ không có câu than phiền.
Nhưng tính của Hye Sun là có thể tự mình làm được, tuyệt đối không phiền toái người khác.
Cho nên, cô không thích làm phiền Jang Hyuk.
Park Jimin nhìn lấy cô, tròng mắt màu đen vô cùng thâm trầm, "Vậy... Tại sao lại về từ đêm qua?"
Hye Sun nhìn lấy anh, hướng về phía anh nháy mắt một cái, hoạt bát mà nói: "Dĩ nhiên là nhớ chú nên trở về."
Cô nói những lời này, làm cho bầu không khí mới vừa còn nghiêm chỉnh, nhất thời liền mất tăm mất tích..
Jimin đột nhiên nghĩ, nếu như người của công ty toàn bộ đều giống như cô, khả năng anh cũng phải bó tay.
Nha đầu này, lúc nào cũng nghĩ làm sao để trêu chọc anh!
Chuyện Park Jimin ghét nhất, chính là bị Hye Sun đào hố mà không biết phải làm sao, cho nên, mặc kệ khó đi nữa, anh vẫn là khống chế được mà cười nhếch miệng.
Hye Sun thừa dịp anh không nói chuyện, súc miệng xong, đi tới.
Trên người cô mặc áo T-shirt rộng, thấy Park Jimin một mặt nghiêm túc, rất sợ anh tức giận, chủ động ôm cổ của anh, hôn nhẹ lên má anh: "tôi thật sự là rất nhớ chú nên mới trở về."
Jimin vô cùng nghiêm túc đưa hai tay ra, béo má cô, "Nói chuyện cẩn thận, đừng động một chút là làm nũng."
"..." Hye Sun không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng dậy, bộ dáng ngoan ngoãn chờ lấy bị dạy dỗ, "vâng."
Cô biết, anh da mặt mỏng, dễ xấu hổ vì vậy chỉ có thể phối hợp anh.
Jimin nhìn lấy cô như vậy, vốn là muốn muốn nói cô vài câu,lại trở nên mềm nhũn ra. Anh trấn an mà xoa xoa đầu của cô, nói: "anh biết em rất tự lập, nhưng mà trễ như vậy trở lại, anh sẽ rất lo lắng. Em xem xem, trừ anh ra còn ai lo lắng cho em chứ?"
"Tôi biết." Hye Sun cười hì hì nhìn lấy anh, nói tiếp: "tôi sẽ nhớ kỹ lời chú nói."
Jimin tựa vào trên gối, "em có việc thì cứ đi đi."
Hye Sun ngồi ở mép giường không động đậy, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm, "Nghe nói chú bị bệnh, khỏe chưa?"
"Ừm." Có một câu nói này của vợ, anh cảm giác như mình chẳng có bệnh gì cả, khỏe khoắn sảng khoái vô cùng.
Hye Sun đưa tay ra, ở trên trán anh sờ sờ, sau đó lại sờ lại trán của mình, so sánh một chút, cũng không nóng, cô mới yên tâm.
Cô hướng về phía Jimin ôn nhu nói: "chú bị bệnh, tại sao không nói với tôi một tiếng?"
Trước đây cô bị bệnh, là anh chăm sóc cô, cô luôn nhớ rõ trong lòng, đang suy nghĩ khi nào anh bị bệnh, cô cũng sẽ hết lòng chăm sóc, nhưng mà, anh căn bản lại không cho cô cơ hội.
Jimin trầm giọng nói: "em không phải là đang hội diễn văn nghệ sao? Không muốn làm cho em phân tâm. Hơn nữa anh lớn như vậy, cũng không phải là trẻ con, em còn sợ anh không tự chăm sóc được bản thân mình hay sao?"
Mỗi lần anh có chút không thoải mái, Jang Hyuk so với anh còn khẩn trương hơn.
Hơn nữa, anh cảm giác mình lớn hơn Hye Sun chăm sóc cô cũng là bình thường, với lại anh còn là chồng cô cơ mà. Nếu như anh bị bệnh, để cho nàng ngược chăm sóc cho anh, chính anh lại cảm thấy là lạ.
Hye Sun trừng mắt nhìn lấy Jimin, song tay nắm thật chặt tay trái của anh, nhìn lấy anh.
Park Jimin đổi đề tài: "cuộc thi như thế nào rồi?"
Nói đến chỗ này, Hye Sun liền rạng rỡ, "tôi hát giành được giải nhất đấy."
Mặc dù chỉ là một hoạt động nhỏ để chào đón Tân sinh viên, nhưng, nghĩ đến mình thắng rồi, mà Clara Lee lại bị mất mặt, không nhịn được mà cười trên nổi đau của người khác.
Ánh mắt của Park Jimin sáng một cái, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, "Thật sao?"
"Dĩ nhiên rồi."
Hye Sun còn để balô ở một bên, cô cầm tới, từ bên trong lấy ra huân chương, "chú nhìn xem, tôi không có lừa chú chứ!"
Trước anh luôn nói cô hát không hay, cô còn hoài nghi bản thân, nhưng lần này, còn có phần thưởng, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng lại có chút vui vẻ.
nghe Hye Sun giành giải nhất, Jimin trong lòng có một loại cảm giác tự hào.
Vợ anh là lợi hại nhất!
Anh nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy vui vẻ của cô, cười một tiếng, "Làm rất tốt."
Hye Sun giả bộ không nghe rõ, hỏi lại, "chú mới vừa nói cái gì, tôi không có nghe rõ, chú có thể nói lại lần nữa cho tôi nghe không? "
"..."
Park Jimin nhìn lấy cô bộ dáng này, dứt khoát một tay đem cô kéo vào trong ngực, ở trên trán cô giống như đóng dấu in lại một nụ hôn, " Go Hye Sun hát hay nhất, được chưa?"
Hye Sun dựa vào ở trên người anh, cố ý hỏi: "Cái kia, trước là ai nói tôi hát khó nghe?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro