chương 92
Park Jimin thúc giục: "Nhanh lên một chút."
Trong mắt anh, cô chính là tiểu công chúa của anh, anh sẽ luôn cưng chiều cô, có thể cho cô cái gì anh đều sẽ cho hết thảy.
Hye Sun chắp hai tay, nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm cầu nguyện: Hy vọng chú có thể mau bình phục!
Anh tốt với cô như vậy, cho nên, cô càng hy vọng anh có thể khoẻ mạnh, bình an.
Ước xong, Hye Sun thổi nến, cây nến mới vừa thổi tắt, bên ngoài liền đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa.
Việc bắn pháo hoa trong thành phố được kiểm soát gắt gao, năm nay thành phố Fire cũng không hề có thông báo bắn pháo hoa mừng quốc Khánh, cô còn đang nuối tiếc năm nay không được ngắm pháo hoa, vậy mà có thể nhìn thấy pháo hoa như vậy.
Hye Sun háo hức: "Ôi, pháo hoa đẹp quá, may mà ăn ở đây mới nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy."
Jang Hyuk ở một bên, nghe thấy lời của Hye Sun , trong lòng thầm nghĩ, nào có phải trùng hợp đây là Park Jimin nhờ quan hệ để xin giấy phép bắn pháo hoa, sau đó lại bao trọn nhà hàng này để cho Hye Sun bất ngờ, không nhịn được cười một tiếng "Dĩ nhiên là biết tối nay này thành phố tổ chức bắn pháo hoa ở đây nên mới đặt bàn ở đây."
"Thật sao?" Hye Sun nhìn về phía Jang Hyuk.
Jang Hyuk đang muốn trả lời, lại phát hiện Park Jimin trừng mắt liếc anh ta một cái.
Anh ta rụt cổ, ho khan một tiếng, không nói.
Đang yên đang lành, anh ta xen vào làm cái gì?
Hye Sun lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được ngắm pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc trên xe trở về nhà, bên tai vẫn cảm giác như nghe có tiếng pháo hoa.
Park Jimin nhìn sang phía Hye Sun "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Hye Sun dựa vào vai anh, ngước lên nhìn anh, "Cảm ơn chú nhớ đến sinh nhật của tôi."
"Nhớ sinh nhật của vợ mình, chẳng phải là điều dĩ nhiên sao?"
"..." Hye Sun ho khan, cô đến bây giờ, cũng không biết anh sinh nhật lúc nào. Cô nhìn Park Jimin "chú ơi, chú thuộc cung nào vậy?"
"Em trực tiếp hỏi sinh nhật của anh là được rồi?" Jimin liếc mắt một cái liền nhìn ra, Hye Sun căn bản không nhớ sinh nhật của anh.
Bị phơi bày Hye Sun vô cùng xấu hổ, "Tôi bảo đảm sau này sẽ nhớ kỹ."
Jang Hyuk thay Park Jimin trả lời: "anh Park là sinh nhật ngày 13 tháng 10"
Hye Sun nói: "tôi biết rồi, nhất định sẽ cả đời nhớ kỹ, một khắc cũng không quên."
Park Jimin nhìn lấy bộ dáng nghiêm túc của cô, khóe miệng không tự chủ nâng lên một cái làm cho người khác không dễ dàng phát giác đường cong. Coi như cô có lương tâm!
"Chú không tính tặng quà quà sinh nhật gì cho tôi sao?" Hye Sun lấy lòng nhìn lấy anh.
"..." Jimin nhìn về phía cô, phảng phất đây là một yêu cầu rất quá đáng, "Còn muốn đòi quà sinh nhật nữa sao?"
"Đúng." Hye Sun không cảm thấy mình đưa ra yêu cầu này có gì không hợp lý, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "chú hôn tôi một cái, coi như quà sinh nhật có được không?"
Lúc nói chuyện, cô mềm nhũn ghé vào tai anh thì thầm..
Ở bên cạnh Park Jimin lâu như vậy, cô hiện tại trêu chọc anh đến thành thói quen.
Thỉnh thoảng muốn trêu chọc anh một chút
Park Jimin "..."
Hye Sun có chút thất vọng, "Không được thì thôi vậy."
Một giây kế tiếp, chỉ nghe thấy Park Jimin nói: "Nhắm mắt lại."
Hye Sun cười một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, đưa mặt đến trước mặt anh.
Jimin hìn thấy cô đối với mình không phòng bị chút nào, cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô,nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng. Hye Sun mở mắt, đẩy nhẹ anh ra nhưng lại bị tay của anh đang đặt ở eo cô kéo sát lại, hai người dính sát vào nhau, nụ hôn càng thêm triền miên và mãnh liệt, bầu không khí trong xe càng lúc càng trở lên nóng bỏng, mãi đến khi hô hấp của cô trở nên gấp gáp anh mới lưu luyến mà rời khỏi bờ môi của cô.
Hye Sun định nhào ra chạy trốn thì ngay lập tức bị anh kéo lại ôm chặt trong lồng ngực, giọng anh trở nên trầm đục tràn đầy mê hoặc" Ngoan, đừng cử động, nếu không anh không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu! ".Nghe xong Hye Sun không dám nhúc nhích, chỉ sợ mình lại châm lửa đốt thân. Hai người dính sát vào nhau, cảm nhận từng nhịp tim đang nhảy nhót của nhau...
Bầu không khí ngọt ngào, trong nháy mắt lấp đầy bên trong xe.
Jang Hyuk đang lái xe, thấy một màn như vậy, vội vàng dời tầm mắt.
Càng ngày càng cảm thấy, công việc này của mình, thật sự là quá gian nan.
Gâu, gâu ở đây có hai người đang ngược đãi cẩu fa...
-
Park gia..
Jang Hyuk đứng ở ngoài cửa, nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng đàn dương cầm đứt quãng.
Bọn họ từ bên ngoài trở lại, Jimin liền đem Hye Sun mang đến nơi này.
Đây là lần đầu tiên Hye Sun tiếp xúc dương cầm, mà Jimin đối với cô cũng rất kiên nhẫn.
Ánh đèn trong phòng vô cùng lãng mạn.
Hye Sun nhìn sang Jimin, có chút ngoài ý muốn, "chú làm sao lại nghĩ đến dạy tôi chơi đàn dương cầm vậy?"
"Thích không?" Park Jimin nhìn lấy cô, "anh tặng quà sinh nhật cho em."
Không có tặng cô thứ gì quá quý giá, không phải là thứ gì khác, mà là, để cho cô làm chuyện cô muốn làm nhất.
Lúc trước cô đã nói với anh, cô rất hâm mộ Clara, cảm giác mình ngay cả dương cầm cũng không biết đánh, anh đều nhớ rõ, để trong lòng.
Hye Sun cúi đầu xuống, "Thích."
Đột nhiên có một loại nước mắt của cảm giác vui mừng.
Anh lần trước đưa cho cô miếng ngọc đắt đỏ kia, cô cũng không có cảm động đến như vậy, nhưng mà lần này, thật sự là không nhịn được loại tâm tình này.
Ngọc thạch mặc dù hiếm thấy,nhưng giấc mộng trong lòng, lại càng thêm trân quý.
Park Jimin nhìn lấy cô, âm thanh ôn nhu lại thâm tình, "Sau này, em muốn đánh đàn dương cầm, anh dạy cho em. Em muốn khiêu vũ, chờ anh khỏe lại anh sẽ làm cùng em..."
"..." Hye Sun hìn lấy Jimin, nước mắt không nhịn được liền rớt xuống, "Xin lỗi."
Cô xoay người, không cho Park Jimin thấy dáng vẻ cô khóc nhè, thật là mất mặt a!
-
Buổi tối, thẳng đến 12 giờ, Hye Sun cùng Jimin mới từ trên lầu đi xuống. Bọn họ mới ra thang máy, liền thấy JungKook đứng ở trong hành lang.
" JungKook thiếu gia." Jang Hyuk nhìn thấy JungKook, có chút ngoài ý muốn, "cậu làm sao lại ở đây?"
Gần đây mọi người đều đi ra ngoài, còn tưởng rằng JungKook cũng đi rồi.
Trong tay JungKook cầm một hộp quà, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hye Sun giúp Park Jimin đẩy xe lăn, hai người rất ngọt ngào, theo bản năng mà đem cái hộp giấu sau lưng, "Không có, không có gì."
Sau đó, trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn đi rất nhanh, giống như muốn trốn chạy.
Hắn đóng cửa lại, cái hộp trong tay bị nắm thật chặt, nhớ tới mới vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, rõ ràng Hye Sun cùng Jimin không hề làm gì cả, nhưng hắn cảm thấy, một màn kia, như kích thích sâu sắc với hắn.
JungKook đi rồi, Jang Hyuk vẫn nhìn bóng lưng của hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là định tặng quà cho Go Hye Sun ?
Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía Hye Sun, lại phát hiện nụ cười trên mặt Hye Sun không có gì thay đổi, từ đầu tới cuối phảng phất như không nhìn thấy Jeon JungKook vậy, đẩy Park Jimin hướng về phòng của bọn họ.
Bình thường lúc này đều đã đi ngủ rồi, chỉ có hôm nay mới muộn như vậy.
Có thể là bởi vì quá hưng phấn, tắm xong, Hye Sun nằm ở trên giường, như cũ không ngủ được.
Cô nhìn Jimin, căn phòng này giường rất lớn, hai người nằm ở hai bên, ở giữa còn có trống một khoảng khá lớn.
Park Jimin cũng không có buồn ngủ, đang cầm máy tính bảng xem ảnh, đều là Jang Hyuk tối nay gửi tới, chụp không ít ảnh của Hye Sun.
Mỗi một bức ảnh, đều là gương mặt hạnh phúc của cô.
Hye Sun không nhịn được lại muốn trêu chọc anh, đánh bạo nói: "chú à, tôi cảm thấy chú không có chút nào thích tôi cả."
"..." Jimin không nhịn được nhìn về phía cô, anh như thế mà còn không gọi là thích cô, vậy phải thế nào mới gọi là thích?
Anh cảm giác mình đối với Hye Sun quả thực là tận tâm tận lực rồi, lớn đến như vậy, anh còn chưa có dỗ dành qua một con gái bao giờ.
"Anh thế nào?" Jimin thật sự rất muốn nghe xem cô định nói gì tiếp theo.
"Chú cho tới bây giờ chưa bao giờ chủ động ôm tôi."
"... Có không?" Park Jimin vẫn cảm thấy, mình đã rất chủ động rồi mà.
"Có!" Hye Sun nói "chú xem chú lần đó xem, không phải là muốn tránh xa tôi sao? Tôi xấu đến mức ngay cả nhìn cũng không muốn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro