Chương 64 : Không từ thủ đoạn

Chương 64 : Không từ thủ đoạn

Nghe lời mẫu thân, Tả Bích Liên lúc này mới bình tĩnh một chút, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười, cảm tay Tả phu nhân nói: “Thật may là có mẫu thân đến chỉ điểm, bằng không ta nhất định đã làm chuyện điên rồ roi."

Mưu hại thái hậu cũng đâu phải là chuyện nhỏ. Đến lúc đó hoàng đế trách tội xuống, Tả gia cũng bị liên lụy.

Biết nữ nhi đã thông suốt, Tả phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nữ nhi của bà cái gì cũng tốt, chỉ là có thời điểm suy nghĩ quá cực đoan, lại ích kỷ, vì bản thân mình, có thể bất chấp sống chết của Tả gia.

Đụng vào thái hậu, chính là đánh thẳng vào mặt hoàng đế. Mặc kệ hôm nay thái hậu có mang long thai hay không, Liên Mị cũng là miếng thịt trong tim hoàng đế động thủ với nàng, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Thật may mà mình tiến cung, biết sớm sự việc, mới có thế ngăn cản nữ nhi có những hành động điên cuồng.

Tả phu nhân vỗ về tay nàng, nhẹ giọng nói: "Nương nương không nên quá lo lắng, mọi việc cứ chờ xem tình huống đã, nghĩ kỹ rồi mới hành động, về sau mới lấy được lợi ích nhiều hơn."

"Mẫu thân nói đúng, nếu không Tả gia trước kia, sao được như bây giờ”

Tả Bịch liên cười cười, lại nói: “Lúc trước tiến cung, còn tưởng là vì sự tình của tiểu thúc, chỉ là chuyện này không thể truyền ra, Hoàng thượng liền muốn tìm sai lầm trên người ta mà trách tội Tả gia.

"Hôm nay nhìn lại, ta đã là một quý nhân, hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ngoài cung, người nịnh bợ Tả gia còn không hết, dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải thận trọng, mới không hại mình lợi người."

"Nương nương có thể nghĩ được như vậy, ta cũng không có gì phải lo lắng nữa. Tả phu nhân cũng cười theo, bà hôm nay đeo vàng đội bạc, trên người toàn những trang sức quý báu, có cái nào không phải được tặng, hoặc dùng ngân lượng được tặng mua?

Giờ lùi một bước, giữ một đường lùi cũng có chỗ tốt, không cần phải bí quá hóa liều mà làm chuyện điên rồ.

Tả Bích Liên ghé sát vào tai Tả phu nhân hỏi: “Chuyện con nhờ mẫu thân, đã làm xong chưa?"

"Mọi chuyện đã ổn thỏa, nương nương không cần phí tâm." Tả phu nhân nhận được thư, liền cho người đi tìm hiểu gia cảnh của dược đồng kia, khống chế họ.

"Vậy là tốt rồi, ta cũng không muốn vất vả mới có được đơn thuốc lại tiện nghi cho kẻ khác, còn chưa nói biết đâu có kẻ nào lại thêm sự tình, muốn mưu hại đến ta thì sao.” Tả Bích Liên trong lòng tự hiểu, nô tài trong hoàng cung này là gan rất lớn, biết chuyện của chủ tử, ai có thể cam đoan hẳn không nhất thời nổi lên tạp niệm, thu ngân lượng của kẻ khác, rồi thêm thứ gì vào chén thuốc của nàng cũng không biết chừng.

Tả phu nhân ngó quanh, thấy bốn bể vắng lặng, lấy từ trong ngực ra một bình sứ lớn bằng bàn tay: "Ta đây thật vất vả mới kiếm được thứ tốt này, bảo đảm nương nương sẽ bắt được tâm của Hoàng thượng."

"Thật? Tả Bích Liên đoạt lấy, vừa nhìn vừa không giấu được tâm tư vui sướng.

"Đem cái bình này mở ra, cho nó đi vào cơ thể của nam nhân."

Âm thanh của Tả phu nhân nhỏ như muối kêu: “Đây là sâu cái nên không sợ nó tiến nhầm vào thân thể nương nương. Một khi nó vào cơ thể nam nhân, hắn sẽ giống như ngủ say, sẽ si mê người đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh. Đến lúc đó, nương nương chỉnh là sủng phi

"Sủng phi cũng chỉ là thiếp thôi, được làm hoàng hậu mới là điều đáng nói "

Tả Bích Liên vội vàng đem bình sử cất kỹ, giọng nói không nén nổi kích động:"Mẫu thân phải vất vả vì nữ nhi như vậy, ngày sau nữ nhi nhẫn định để cho mẫu thân thành nhất phẩm phu nhân."

Tả phu nhân cũng vui mừng, nhất phẩm phu nhân, vậy thì ai ai cũng sẽ phải cúi đầu cầu xin, nịnh bợ bà rồi: "Vậy ta đây chờ tin tốt của nương nương, nhớ kỹ, cổ này sợ nước, ngàn vạn lần không được cho nó dính nước."

“Ta đã biết!” Tả Bích Liên nhẹ gật đầu, phân phó Xuân Nguyệt đưa Tả phu nhân xuất cung, ngồi ở trên trường kỷ, mặt tươi cười.

Thấy chủ tử tâm tỉnh tốt, Xuân Hoa trong lòng thờ dài một hơi. Chỉ cần Quý nhân không nổi giận, các nàng sẽ không phải ăn khổ.

Từ ngày đó, Tả Bích Liên ngày nào cũng đi Cam Lộ điện thỉnh an, càng đi càng chịu khó, ngẫu nhiên còn có thế một ngày hai lần.

Tại Cam Lộ điện, thu hoạch lớn nhất, tất nhiên là gặp được Hiên Viên Thần. Tả Bích Liên trông thấy Hiên Viên Thần, đều tỏ ra thẹn thùng, khiến Liên Mị nhìn mà thấy muốn nôm.

Hiên Viên Thần thế nhưng lại như không nhìn thấy, còn để cho Tả Bích Liên ở lại cùng dùng bữa, Liên quy nhân mừng ra mặt, xấu hổ ngồi xuống.

"Hoàng thượng, hôm nay ngự thiện phòng làm giò thủy tỉnh rất ngon, thần thiếp lấy cho người nếm thử. Tả Bích Liên sau khi ngồi xuống, bày ra tư thế đẹp nhất, nũng nịu nói.

“Được,” Hiên Viên Thần tùy ý đáp, nô tài sau lưng tự lên hỗ trợ chia thức ăn.

“Hoàng thượng, mời người nếm thử Tả Bích Liên hết sức ân cần, dụng tâm gắp thức ăn liên tục, hoàn toàn không thèm để ý đến Liên Mị ở bên.

Liên Mị ăn vài miếng, lại cảm thấy nước chua trong bụng bốc lên, liền đừng dậy: “Hoàng thượng cùng Liên quý nhân cử tự nhiên, ta có hơi váng đầu, đi vào nghỉ ngơi một chút."

"Cung tiến thái hậu nương nương.” Tả Bích Liên thấy Liên Mị rời đi, trong lòng lại càng cao hứng, vội vàng quy củ hành lễ, ước gì nàng ta lập tức biến mất, để cho mình cùng Hoàng thượng chung đụng, bồi dưỡng tình cảm.

Thế nhưng, thấy Liên Mị đừng dậy, Hiên Viên Thần cũng đứng lên theo: "Mẫu hậu lại không thoải mái sao, có cần thái y đến xem một chút không?"

"Không cần, bệnh cũ mà thôi." Liên Mị từ chối, Chương ma ma tiến vào đỡ nàng rời đi. Hiên Viên Thần không để ý đến Tả Bích Liên, cũng đi vào theo.

Tả Bích Liên bị ném lại ở tiền điện, cũng không còn tâm tư mà dùng bữa, buông đũa xuống, sắc mặt có chút không vui.

Liên Mị rõ ràng là cố ý, thấy nàng cùng Hoàng thượng thân mật, liền muốn lấy cớ rời đi, đem Hoàng thượng đi cùng.

Nàng vừa rồi cũng tận tâm chú ý. Liên Mị hôm nay quần áo rộng thùng thình, ngay cả đai lưng cũng không dùng, nói không mang thai, ai sẽ tin? Nếu không mang thai, sao phải dè dặt che lấp như vậy?

Thái y cũng đã đến bắt mạch, chẳng lẽ lại không biết. Nô tài trong điện, chẳng lẽ lại không được phân phó gì? Trong hoàng cung này, chỉ có nàng là không biết. Nghĩ đến mình bị coi là đồ ngốc lâu như vậy, Tả Bích Liên liền thấy không thoải mái.

Nhưng mẫu thân nói đúng, Liên Mị có lợi hại hơn nữa thì thế nào, mang long thai thì đã sao, chuyện này cũng đâu có được thừa nhận. Trong cung, cao thấp trên dưới đã bị Hiên Viên Thần làm cho đóng kín miệng, những tự dưng lại có một hài tử xuất hiện, không lẽ lại không nói đến mẫu thân của hắn.

Trong hậu cung này, ngoại trừ nàng, Liên Mị còn có thể chọn ai? Đến cuối cùng, còn không phải là ngoan ngoãn cần mình đến nhận nuôi sao? Chỉ cần có hài từ trong tay, Tả Bích Liên không tin Liên Mị dám trái lời nàng.

“Đi trở về, nghĩ đến đây, một bụng cơn tức cũng giảm, trên mặt Liên quý nhân thậm chí còn mang theo chút tươi cười. Xuân Nguyệt ở một bên thì khiếp sợ, chẳng lẽ chủ từ giận quá hóa điên rồi?

Cũng may là vừa mới về tới Trầm Hương điện, liền nhận được khẩu dụ của của Hoàng thượng. Vẫn là lão thái giám lần trước, không nhanh không chậm nói: "Liên quý nhân tối nay thị tẩm."

"Tuân chỉ, Tà Bích Liên mặt mũi tràn đầy vui mừng, cho Xuân Nguyệt đưa lão thái giám một cái hà bao lớn, trong tay cầm chặt bình sứ. Cơ hội của nàng rốt cuộc cũng đã tới!

Nghĩ tới sự săn sóc ôn nhu mà Hiên Viên Thần dành cho Liên Mị sẽ chuyển dời sang người mình, chỉ chung tình với mình, Tả Bích Liên liền mở cờ trong bụng.
.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Thần, nàng liền hiểu, ngoại trừ người nam nhân này, sẽ không còn ai có thể xứng với mình. Nàng mới xứng đôi với Hiên Viên Thần, Liên Mị kia muốn chen chân, đừng hòng!

Nhìn mà xem, Hiên Viên Thần vừa rồi lạnh nhạt với nàng, buổi tối liền đòi nàng thị tẩm, không phải là có nàng trong lòng sao? Chỉ là Hiên Viên Thần không phải là người hay thể hiện cảm xúc, trong nóng ngoài lạnh, không có biểu đạt ra mà thôi. Tả Bích Liên cảng nghĩ càng cảm thấy như thế, mặt cũng ửng đỏ lên.

Buổi tối, không có đợi lâu như lần trước, Hiên Viên Thần đã tới.

Tả Bích Liên mặc một bộ hồng sa mỏng manh hành lễ: "Cung nghênh Hoàng thượng."

"Đình thân, không cần đa lễ.” Hiên Viên Thần khó có được đối với nàng tươi cười, Tả Bích liên nhìn thấy thế mà toàn thân đều muốn bốc cháy. Chỉ cần hắn liếc mắt nhìn, nàng đã cảm thấy cơ thể nóng lên, hận không thể bổ nhào vào lồng ngực hắn, cảm thụ cái lồng ngực rắn chắc, ấm áp kia, rồi làm cho hai người cùng leo lên giường mà khoái lạc.

Tả Bích Liên củi người lui ra một chút, nhìn Hiên Viên Thần ngồi ở trên giường, liền quỳ gối bên chân hắn. Người nam nhân này không thích người khác tự chủ trương, nàng đã nhìn ra. Nếu Hiên Viên thần lại thích những thứ kì quái kia, chính mình cứ thuận theo hắn là được.

Hiên Viên Thần quả nhiên thích Tả Bích Liên như vậy, bộ dáng nhu thuận nghe lời, làm cho khóe môi hắn cười càng sâu: “Mới vài ngày không gặp, quý nhân có vẻ đã thay da đổi thịt rồi?"

"Thần thiếp không đảm nhận lời khen của Hoàng thượng," Tả Bích Liên củi đầu, lộ ra cái gáy trắng nõn, ở góc độ này, nhất định sẽ làm cho nam nhân động tâm.

Quả nhiên, Hiên Viên Thần đưa tay vuốt tóc nàng, từ từ chảy xuống lưng, Tả Bích Liên thấy toàn thân cũng thêm nóng hổi, thậm chỉ chân có chút mềm, cả người muốn nhữn ra.

“Đêm nay quý nhân muốn hầu tạ trẫm như thế nào đây? Nàng tự mình nói xem?"

Tả Bích Liên cứng người, nghĩ đến Hắc Quả Phụ, cắn răng nói: "Thần thiếp tuân theo sự phân phó của Hoàng thượng."

“Rất tốt, Trẫm chỉ chờ lời này của quý nhân, thưởng cho nàng.” Hiên Viên Thần lấy tới cái cái gì đó to bằng ngón tay cái, nàng cảm giác có cái gì đó lành lạnh ở trên người bò đi, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Là một con rắn lớn bằng ngón tay, nhìn là biết không phải loại kịch độc, Tả Bích Liên mới thở ra. Nàng tình nguyện là con rắn này, chứ không muốn đụng vào Hắc Quả Phụ

Hiên Viên Thần ngồi ở trên giường nhìn, Tà Bích Liên nằm sấp, ráng nhẫn nại, cũng không dám ngủ. Cho đến khi trông thấy sắc trời hứng sáng, ước chừng khoảng canh ba, nàng lúc này mới đưa tay xuống dưới gối, lấy ra cái bình sứ, mở nắp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro