Chương 69. Người cười cuối cùng
Chương 69. Người cười cuối cùng.
Hiên Viên Thần thấy Liên Mị nhìn thấu ý nghĩ của mình, hết sức hài lòng với sự thông minh sắc xảo của nàng, đưa tay nghịch mấy lọn tóc rơi ở thái dương nàng, cười nói: “Đúng như mẫu hậu suy nghĩ, bọn họ tính kể Trẫm, Trẫm thế nào lại để bọn họ yên ổn đây,”
Chỉ nạp nữ nhi Tư Đồ gia, Tư Không gia sẽ nghĩ như thế nào? Cứ để cho hai lão hồ ly này cắn nhau, bản thân chỉ cần làm người xem là được.
Liên Mị bực mình liếc hắn, nam nhân này thật đúng là không chịu một chút thua thiệt nào: "Hai vị đại nhân cũng không phải kẻ ngu, thế nào lại không hiểu dụng ý của Hoàng thượng."
“Vậy thì đã sao? Hiên Viên Thần không quan tâm cười cười, cầm một tay nàng, nghiêng mặt nhìn về phía nàng: "Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Hai kẻ đó có lợi hại hơn nữa, trước vinh hoa phú quý. cũng không thể thanh tỉnh."
Ghen ghét, tham lam, không cam lòng, những thứ này đều làm mờ hai mắt, làm người khác đưa ra những quyết định không lý trí. Việc Hiên Viên Thần phải làm, chỉ là chờ đợi. Chờ hai kẻ đó bị lợi ích cá nhân ăn sạch đầu óc, đem mũi giáo hướng về đối phương. Còn hắn, chỉ cần đợi kết quả cuối cùng, vậy là đủ.
Liên Mị hiểu, Hiên Viên Thần giờ chỉ cần ngồi xem Tư Đồ gia và Tư Không gia chém giết lẫn nhau, còn hắn làm ngư ông đắc lợi. Tư Không gia có ba nữ nhi lại thua kém một nữ nhi của Tư Đồ gia, sao có thể cam tâm. Nữ nhi Tư Đồ gia vừa có tiền cũng lại được phong phi, Tư Không gia lại càng tức đỏ mắt.
Liên Mị bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, đắc tội nam nhân này, quả là điều đáng sợ nhất trên đời.
“Ta sẽ cho người chuẩn bị đem Mị phi đón vào cung."
“Làm phiền mẫu hậu,” Hiên Viên Thần cười, biết Liên Mị đã hiểu dụng ý của hắn.
Sự ăn ý của cả hai càng ngày càng lợi hại. Rất nhiều chuyện không cần Hiên Viên Thần mở miệng. Liên Mị cũng có thể hiểu, hơn nữa còn dựa theo ý nghĩ của hắn mà bố trí. Liên Mị phân phó Chương ma ma, cần phải cử hành nghi thức long trọng, đem việc Mị phi tiến cung làm lớn một chút.
Liên Thúy không hiểu, chỉ là phi tử tiến cung, cần gì phải phô trương như vậy? Lúc trước Tả Bích Liên tiến cùng, cũng chỉ gọi vài thị vệ đến đưa nàng đi mà thôi, bốn người khiêng kiệu cũng đã đủ cho Tả gia mặt mũi.
Liên Mị không có giải thích thêm, chỉ nói: “Tả gia cùng Tư Đồ gia sao có thể đánh đồng? Liên Thúy bừng tỉnh, Tư Đồ đại nhân là đại quan, còn Tả gia chỉ là thương hộ mà thỏi.
"Đúng rồi, trông cũng có hỷ sự, Liên quý nhân liền được miễn giảm cấm túc. Hậu cung chỉ có hai phi tần, nên đến để náo nhiệt một chút."
Liên Mị không giống là Hiên Viên Thần, người nam nhân này có lẽ không nghĩ tới Mị phi tiến cung, chuyện thứ nhất tất nhiên là muốn quyền lực trên tay nàng. Nàng căn bản không yên tâm để cho một người không quen biết thao túng. Những việc liên quan đến tính mạng, tự mình nắm vững trong tay là tốt nhất.
Nhưng Mị phi là phi tần có phẩm cấp cao nhất trong hậu cung, nếu không có quyền lực thì sẽ không hợp lý. Đối với nữ nhân chốn thâm cung này, ngoại trừ muốn để vương sủng ái, chính là muốn quyền lực tối cao. Nữ nhi Tư Đồ gia sao lại không hiểu.
Liên Mị không muốn giao ra, lại không muốn bị người khác kiếm cớ làm phiền, biện pháp tốt nhất, chính là làm cho Mị phi bận rộn, không còn tâm tư mà nghĩ tới mình là tốt nhất. Tả Bích Liên, hiện thời lại là người thích hợp.
Liên Thúy có chút tức giận, Liên quý nhân bị phạt cấm túc mới được có vài ngày, nếu thả ra, còn không phải lại tiếp tục đi gây chuyện hay sao. Chương ma ma mơ hồ hiểu dụng ý của Liên Mị, vội vàng phân phó người đem Tả Bích Liên thả ra.
Tả Bích Liên được giải lệnh cấm túc, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe tin hậu cung có thêm tỷ muội. So với xuất thân của nàng, còn lợi hại hơn, là con gái dòng chính của Tư Đồ gia. Xuất thân tốt, tường mạo cũng tốt nghe nói cũng tinh thông cầm kỳ thư họa, còn có một phụ thân là đại quan.
Tả Bích Liên cho dù chỉ ở trong Trầm Hương điện, cũng len lén nghe thấy cung nữ, thái giám nghị luận không dưới một lần. Chúng nó tài không có lá gan mang hai vị phi tần ra so sánh, nhưng trong thâm tâm, đều có khuynh hướng nghiêng về Mị phi. Nữ nhân này còn chưa có tiến cung, mà nô tài muốn quy phục không biết đã có bao nhiêu, làm Tả Bích Liên hận vô cùng, liên tiếp đập đồ
Xuân Hoa đang dọn dẹp trên mặt đất, liền bị Tả Bích Liên quát lớn: “Làm gì lề mề như vậy, chưa ăn cơm sao?"
Nàng vội vàng xin tha tội, bất chấp tay bị mảnh vỡ đâm bị thương, vội vàng vơ những mảnh vụn lại mang đi xuống.
"Nương nương bớt giận, không cần bực mình vì một đứa nô tài, thân thể quan trọng hơn." Tả Bích Liên mặc dù không còn bị cấm túc, nhưng bên cạnh lại nhiều hơn một lão ma ma họ Tả, nói là để giáo huấn lại cho nàng quy củ.
Tả Bích Liên vốn không có ấn tượng với cái mặt đầy nếp nhăn của Tả ma ma, còn tưởng là Liên Mị phải tới để giảm thị nàng. Về sau mới biết được, Tả ma ma lại cùng họ với mình, thuộc chi thứ năm của Tả gia, xem như người một nhà.
Bà ở trong cung đã vài thập niên, không có lọt vào mắt chủ tử, chỉ có thể làm ma ma vẩy nước quét nhà. Bởi vì chuyện của Tả Bích Liên, lại có thể được thăng chức, đến bên cạnh nàng mà hầu hạ, vì cùng là người trong tộc, nên có phần thân cận hơn. Rất nhiều chuyện Tả Bích Liên không muốn nói cùng Xuân Hoa, Xuân Nguyệt, ngược lại lại cùng Tả ma ma nhiều lời một chút.
Xuân Hoa đã bị đuổi ra ngoài, Tả ma ma thấp giọng nhắc nhở: "nương nương không cần lo lắng. Mị phi này, nghe nói vì ngoài cũng có thư sinh làm loạn, Hoàng thượng mới không thể không thỏa hiệp mà nạp thêm phi tần, chỉ sợ đối với nàng ta cũng không có ấn tượng gì."
Chuyện này Tả Bích Liên cũng biết, nếu là hậu phi Hiên Viên Thần bị buộc phải nạp, khẳng định là chán ghét đến cực điểm, so với nàng cũng không có gì hơn, làm cho Tả Bích Liên có chút cao hứng. Tự mình xui xẻo coi như xong, nhưng nếu có một người xui xẻo hơn mình khiến tâm lý nàng có phần thư thải.
“Mà Tư Đồ đại nhân không biết suy nghĩ cái gì, lại có gan dám ép Hoàng thượng. Nữ nhu được tiến cung, nhưng cùng với vào lãnh cung có gì khác nhau cơ chứ?"
Tả Bích Liên vừa dứt lời, trông thấy Tả ma ma cau mày, liền hỏi: "Ma ma sao vậy, một nữ nhân như thế thì có thể gây ra sóng gió gì?"
"Nương nương có điều không biết, Tư Đồ gia trước giờ đều im lặng, nay lại vì Tả gia mà bất bình, vươn tay dài tới trong cung, nhất định là có mưu đồ. Nữ nhi Tư Đồ gia tiến cung, nhất định là có lý của nó, nương nương không thể không phòng."
Tả Bích Liên không cho là đùng, cười nhạo: "Phụ thân nàng ta lợi hại, chưa chắc nàng ta đã lợi hại, ma ma cũng quá đa tâm rồi."
“Tả ma ma khẽ rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “ Nương nương, Tư Đồ lão gia là người lợi hại, sẽ không làm chuyện dệt hoa thêu gấm. Rõ ràng là biết tình huống của nương nương, nên lúc này hắn mới tặng nữ nhi dòng chỉnh cho Hoàng thượng."
Tà Bích Liên nghe vậy, không thể không nghiêm túc suy nghĩ. Xác thực, Tư Đồ gia nhất định biết nàng không được sủng ái, hậu cung lại chỉ có đơn độc mình nàng, nên mới có thể đưa nữ nhi của mình tiến cung.
Vừa tiến cung đã là một trong phi Tử chính mình đối với nàng ta phải hành lễ đã không nói, dù nàng ta có đánh mắng mình, cũng là chuyện dạy dỗ đương nhiên, cho dù Liên Mị có nói “không”, cũng không thể nhúng tay. Mà Tư Đồ gia, ở trong chắc cũng phải có không ít nằm vùng.
“Nương nương chờ xem thường bọn nô tài trong cung, bọn họ mặc dù không có địa vị gì, xuất thân cũng tầm thường, nhưng chủ từ thường ngày ăn gì, mặc gì, thiếu cái gì cũng đều do bọn họ hầu hạ.” Tả ma ma cúi đầu, có thâm ý nhắc nhờ.
Nếu muốn xuống tay, căn bản không cần tự mình đến, chỉ cần thu mua những nô tài này, để bọn họ thả chút độc trong thức ăn, hay đem quần áo tẩm độc, là đã có thể làm cho Tả Bích Liên sống không bằng chết. Càng là nhân vật tầm thường, ngược lại càng nguy hiểm.
Tả Bích Liên rùng mình, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
"Xem ra, chúng ta cần phải thăm dò Mị phi này một chút."
Nàng cũng không phải người ngu, Tư Đồ gia lợi hại như thế, nếu chính mình không lưu ý, một ngày nào đó có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử mà còn không biết ai hạ thủ.
Mị phi tiến cung, có thể nói tầng tầng lớp lớp trong cung treo đèn lồng đỏ thẫm, ngự lâm quân ước trừng trăm người được phái đi nghênh đón. Thái giám tuyên chỉ cũng thay đổi thái độ cao ngạo lãnh đạm thường ngày, mặt mày nịnh bợ, nói một chuỗi những lời tốt đẹp, khiến Tư Đồ đại nhân vuốt vuốt ria nở nụ cười thống khoải. Trong phủ bày tiệc rượu, Mị phi vừa được đưa ra khỏi cửa, liền nghênh đón tân khách đến chúc mường nối tiếp không dứt.
“Tư Không đại nhân, hôm nay hai người chúng ta không say không về."
Tư Đồ đại nhân cố ý mời Tư Không đại nhân đến, để cho hắn xem một chút nữ nhi dòng chính của mình như thế nào thuận lợi, vui vẻ ra cửa. Hai người bọn họ cùng là quan văn, ngày thường cũng có qua lại, giao tình coi như là có chút thân thiết. Chỉ là Tư Không hắn học vấn hơn một bậc, làm cho Tư Đồ đại nhân thỉnh thoảng cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng hôm nay Tư Đồ đại nhân lại có thể hãnh diện. Tư Không gia có ba nữ nhi như hoa như ngọc, Hoàng thượng lại không vừa ý, liếc nhanh liền chấm nữ nhi dòng chính của mình. Lúc trước vì công bằng, bọn họ đều đem bức họa nữ nhi của mình trộn lẫn vào một chỗ, bày ở trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, nào biết rõ nữ nhi của ai với của ai?
Nhưng là Hoàng thượng liếc nhanh liền chọn trúng nữ nhi mình, Tư Đổ đại nhân làm sao có thể không kiêu ngạo? Khi đó, sắc mặt của Tư Không đại nhân liền trắng. Tư Đồ gia chỉ có một nữ nhi dòng chính, Tư Không gia thế nhưng lại đưa ra ba nữ nhi. Vốn là Tư Không gia muốn chiếm tiện nghi, Tư Đổ đại nhân còn có chút bất bình. Dù sao một so với ba, như thế nào cũng là nhà mình thua thiệt. Không nghĩ tới kết quả lại như vậy.
Sắc mặt Tư Không đại nhân không tốt, nhưng rất nhân khôi phục, cả hai cùng nhau cười nói uống rượu. Tư Không đại nhân cười lạnh trong lòng, có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng, Tư Đổ người cũng đừng cao hừng quá sớm.
Hoàng Thượng bị bọn họ bức phải chọn phủ, được tuyển ngược lại lại không phải chuyện tốt, sẽ chỉ sủng hạnh một hai lần cho có mà thôi. Nếu tiếp tục sủng ái, còn không phải Hoàng thượng tự đánh vào mặt mình sao?
Nữ nhi dòng chính Tư Đồ gia cả đời này định sẵn là cô quạnh. Phu nhân nhà mình nói đúng, bị chọn trúng chẳng khác nào phải làm quả phụ, hắn cũng không muốn nữ nhi mình chịu khó.
Chỉ là nhìn mặt mày Tư Đồ đại nhân hồng hào đắc ý, Tư Không hẳn vẫn có chút không thoải mái. Nếu lần này Hoàng thượng đã không chọn con gái của mình, vẫn còn có nhiều cơ hội khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro