Chương 90: Lưỡng Bại Câu Thương
Chương 90: Lưỡng Bại Câu Thương
Nhìn thấy Hiên Viên Thần vẫn ung dung như thường, dáng vẻ vân đạm phong khinh, rõ ràng không hề xem mình là mối đe dọa, Lâm Li Triệt trong lòng dâng lên một cơn giận dữ khó kìm nén.
Hắn hít sâu, ánh mắt liếc qua Dạ U bên cạnh, gương mặt thoáng hiện vẻ tàn nhẫn. Hắn cúi người, khẽ thì thầm một mệnh lệnh lạnh lẽo vào tai nàng:
"Bé ngoan, thay ta giết sạch tất cả những kẻ cản đường trước mặt. Một tên cũng không được tha. Hiểu chưa?"
" Dạ, A Triệt."
Dạ U đáp lời, ánh mắt trống rỗng, giọng nói cứng nhắc không chút cảm xúc. Vẻ linh hoạt, sống động của nàng ta lúc trước giờ đã hoàn toàn biến mất, để lại một cái bóng không hồn dưới sự điều khiển của hắn
Dạ Quang mắt đỏ ngầu, con gái từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay của mình, giờ đây lại bị Lâm Li Triệt lợi dụng gần như cạn kiệt. Cuối cùng, còn bị biến thành con rối để chống lại chính họ.
Điều này, Dạ Quang không thể chịu đựng được. Bà ta nói lớn: "Thả ta xuống, Dạ Mạn!"
Dạ Mạn hốt hoảng. Tuy rằng Dạ Quang đã đổi thân thể, nhưng việc thay đổi đột ngột như vậy khiến cơ thể hiện tại không thể tốt như trước kia. Hơn nữa, bây giờ chưa đầy ba tháng, bà ta vẫn chưa hoàn toàn thích nghi. Nếu hành động liều lĩnh, dù có đổi sang thân thể khác, e rằng Dạ Quang cũng không giữ được mạng sống!
"Tộc trưởng, xin đừng ép mình quá, để thuộc hạ thay người làm chuyện này."
Dạ Quang lắc đầu, nghiến răng nói:
"Kẻ dám ra tay với con gái ta, ta tuyệt đối không để yên! Ngươi tránh qua một bên. Ta muốn tự mình khiến Lâm Li Triệt đau đớn đến mức sống không bằng chết, hối hận vì những gì hắn đã làm từ trước đến nay!"
Dạ Mạn ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, lùi lại phía sau một bước.
Quyết định của tộc trưởng, trước nay không bao giờ thay đổi. "Tộc trưởng, mọi người trong trại đều đang chờ người trở về."
Dạ Quang nghe vậy, gật đầu với cô:
"Yên tâm, ta sẽ mang Dạ U trở về an toàn."
Con gái bà, sau bài học lần này, sẽ không bao giờ rời khỏi Miêu Cương dễ dàng như vậy nữa.
Để Dạ U chịu một chút thiệt thòi lớn cũng tốt, sau này nó sẽ không còn bướng bỉnh nữa.
Dạ Quang dịu dàng nhìn Dạ U, người giờ đây cứng đờ như một con rối. Mười ngón tay của Dạ U liên tục chuyển động, khiến Ngự Lâm Quân không tài nào tiếp cận được. Dạ Quang liền hét lớn: "Tất cả lui ra! Để ta tự mình xử lý!"
Lâm Li Triệt không dám xem nhẹ tộc trưởng Miêu Cương. Nếu không nhờ hắn lợi dụng Dạ U để khiến Dạ Quang hạ thấp cảnh giác, có lẽ hắn còn lâu mới tiếp cận được bà.
Trước đây, hắn đã dụ dỗ Dạ U, moi ra bí mật của Dạ Quang.
Dù tộc trưởng Miêu Cương có tài giỏi thế nào, vẫn có điểm yếu.
Không ngờ sau khi chết, Dạ Quang vẫn có thể đổi sang một thân thể khác để tiếp tục hành động.
Lâm Li Triệt cảm thấy mình thật sự đã đánh giá thấp người Miêu Cương, đặc biệt là Dạ U, người đã từng hoàn toàn nghe theo hắn. Nhưng bí mật lớn nhất này, cô lại chưa từng tiết lộ với hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Dám lừa gạt hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Việc biến Dạ U thành con rối đã là lòng nhân từ lớn nhất mà Lâm Li Triệt dành cho cô, coi như là vì cô đã ở bên hắn lâu như vậy mà hắn nương tay.
Dạ Quang mười ngón tay quấn quanh những sợi tơ trong suốt, trông như mạng nhện, che chắn trước Ngự Lâm Quân.
Những Ngự Lâm Quân bị đánh ngã lảo đảo đứng dậy, phát hiện trên những sợi tơ nhện ấy phủ đầy những con cổ trùng màu đen, khiến ai nấy đều sởn tóc gáy.
Liên Mị cũng hoảng sợ, liên tục lùi về sau một bước, nhưng được Hiên Viên Thần nắm tay trấn an, cô mới dần bình tĩnh lại.
Nhân lúc Dạ Quang khống chế được Dạ U, Hiên Viên Thần không bỏ lỡ cơ hội, ra lệnh cho Ngự Lâm Quân bắt lấy Lâm Li Triệt :"Bất kể sống chết, giết hắn không cần truy cứu tội lỗi!"
Trước đó, Hiên Viên Thần đã tuyên bố ra bên ngoài rằng Lâm Li Triệt đã chết. Bây giờ, kẻ trước mặt chỉ là một "người chết," không ai vì một người đã chết mà làm lớn chuyện. Tốt nhất là giết ngay tại chỗ.
Lâm Li Triệt híp mắt, cười lạnh lẽo:
"Muốn giết ta? Hoàng huynh thật không hề khách khí!"
Hắn vung tay lên, lập tức điều động đội tử sĩ vây quanh, cùng Ngự Lâm Quân lao vào cuộc chém giết.
Giữa chiến trường, Lâm Li Triệt và Hiên Viên Thần đối mặt nhau. Cả hai đứng im không động, ánh mắt gắt gao quan sát đối phương, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.
Liên Mị nín thở, sợ rằng tiếng thở của mình sẽ làm xao nhãng Hiên Viên Thần.
Ngay sau đó, hai người bắt đầu ra tay. Hiên Viên Thần cầm nhuyễn kiếm, nhanh chóng tấn công Lâm Li Triệt.
Lâm Li Triệt cầm trong tay một thanh trường kiếm, mỗi chiêu đều nhắm thẳng vào điểm yếu của Hiên Viên Thần, không hề nhân nhượng.
Hai người giao đấu không bao lâu, Lâm Li Triệt đã bắt đầu rơi vào thế yếu.
Liên Mị nhận ra sắc mặt của hắn càng lúc càng tệ, động tác ngày càng chậm chạp. Hắn bị Hiên Viên Thần áp đảo hoàn toàn, vết thương trên người cũng chồng chất.
Xem ra, những vết thương trước đây của hắn vẫn chưa kịp hồi phục.
Thế nhưng, trước khi Liên Mị kịp vui mừng, cô bỗng thấy khóe miệng Lâm Li Triệt hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Cô nheo mắt lại, chưa kịp cảnh báo thì đã thấy trên cổ tay của Lâm Li Triệt xuất hiện những sợi tơ. Ngay sau đó, một tiếng "oanh" nổ mạnh vang lên.
Hiên Viên Thần đứng gần hắn nhất, dù đã nhận ra sự bất thường và muốn lùi lại, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
"Hoàng thượng ——"
Liên Mị mắt đỏ hoe, bất chấp khói đặc cuồn cuộn, lao vào đám tro tàn, mò mẫm tìm kiếm Hiên Viên Thần.
Nàng vừa hoảng loạn vừa gấp gáp, vấp ngã nhiều lần, nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy. Đôi tay bị cào xước, máu chảy ròng ròng, thế nhưng nàng không hề từ bỏ.
Đám tử sĩ, theo lệnh của Lâm Li Triệt, đã kích hoạt lôi đạn bằng thân mình, rồi đồng loạt tự sát, cùng hắn rời đi trong vụ nổ.
"Đúng là lũ điên!" Một tướng lĩnh của Ngự Lâm Quân tức giận chửi thề, sau đó cũng đi theo Liên Mị để tìm kiếm Hiên Viên Thần.
Rõ ràng, Lâm Li Triệt đã biết mình không thể thoát, nên quyết tâm lựa chọn lưỡng bại câu thương.
Dù có chết, hắn cũng muốn kéo Hiên Viên Thần xuống vực cùng mình.
Phải thừa nhận, Lâm Li Triệt đã thành công!
Khi khói đặc dần tan, mọi người vẫn không tìm thấy tung tích của Hiên Viên Thần.
Liên Mị hướng ánh mắt về phía sau khu rừng, nơi có một vách núi dựng đứng. Bên dưới vách núi sương khói mịt mờ, không thể xác định độ sâu.
Ngay cạnh mép vách núi, trên một nhánh cây nhô ra, nàng phát hiện một mảnh góc áo của Hiên Viên Thần bị mắc lại, phất phơ trong gió.
Sắc mặt tướng lĩnh Ngự Lâm Quân trở nên nặng nề. Rõ ràng vụ nổ vừa rồi đã khiến Hiên Viên Thần bị thổi bay xuống vách núi.
Dù vách núi có cao đến đâu, họ cũng phải xuống đó tìm bằng được Hiên Viên Thần.
Sống phải thấy người, chết phải thấy th.i th.ể!
Liên Mị quỳ sụp xuống đất, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hiên Viên Thần đã rơi xuống vách núi? Có phải từ nay sẽ không bao giờ trở lại nữa?
Nàng dùng đôi tay che mắt, cảm nhận dòng nước mắt nóng hổi len qua các kẽ tay, chảy dài trên má.
Con của họ, liệu có phải từ nay không còn được gặp cha nữa?
"Hoàng hậu nương nương......" Tướng lĩnh Ngự Lâm Quân đứng bên cạnh Liên Mị, định an ủi nàng nhưng không biết phải nói gì.
"Phái người canh giữ nơi này, tuyệt đối không để bất kỳ ai đến gần."
Liên Mị chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên vẻ kiên nghị:
"Phong tỏa toàn bộ tin tức, lập tức cử người xuống dưới tìm kiếm. Phái nhanh chóng tìm được Hoàng Thượng, dù sống hay chết!"
"Dạ, nương nương."
Tướng lĩnh Ngự Lâm Quân không ngờ Liên Mị lại nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt đầu chỉ huy đâu ra đấy, trong lòng không khỏi cảm thấy tán thưởng.
Họ xoay người, vừa ra lệnh phong tỏa quan đạo, vừa gọi tâm phúc buộc dây thừng quanh người, chậm rãi leo xuống vách núi để tìm kiếm Hiên Viên Thần.
Liên Mị nhìn sang Dạ Quang, khuôn mặt nàng đầy mệt mỏi. Dạ U thì đã ngất lịm trên mặt đất, được Dạ Mạn cẩn thận đỡ dậy.
"Tộc trưởng, Dạ U cô nương có ổn không?"
"Nó chưa chết được." Giọng Dạ Quang lạnh nhạt, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Bà ta phất tay: "Ta sẽ đưa nó về. Chỉ e phải dưỡng thương nhiều năm mới có thể hồi phục."
"Nương nương, nếu sau này có việc gì, cứ sai người truyền tin đến."
Dạ Quang không có ấn tượng xấu với Liên Mị nên sẵn lòng giúp đỡ nếu cần.
Nhưng Liên Mị chẳng còn tâm trí đâu để ứng phó, chỉ mong người của Miêu Cương đừng thừa cơ làm loạn là đã may mắn.
Nàng gật đầu qua loa cho có, sau đó ra lệnh cho Ngự Lâm Quân nhường đường, không ngăn cản Dạ Quang rời đi.
Hiện giờ điều quan trọng nhất là tìm được Hiên Viên Thần, bất kể sống hay chết.
Quốc gia không thể một ngày không có vua. Liên Mị có thể trì hoãn vài ngày, nhưng không thể kéo dài mãi. Nếu Hiên Viên Thần mãi không xuất hiện, các quốc gia xung quanh e sẽ nhân cơ hội dấy binh.
Chỉ nghĩ đến thôi, nàng đã cảm thấy vô cùng đau đầu và bế tắc.
Đi được một đoạn, Dạ Mạn vẫn chưa hết hoảng sợ: "May mắn Dạ U cô nương cách xa vụ nổ, nếu không, đã bị tên điên đó liên lụy, đến mức thi cốt cũng không còn."
"Vì chiến thắng mà bất chấp thủ đoạn, ngay cả tính mạng cũng đem ra đánh cược. Đúng là kẻ điên." Dạ Quang thở dài nhìn Dạ U đang hôn mê, cơ thể nhỏ bé như sắp sụp đổ: "Hộ tống nó trở về, sau đó ngươi sẽ kế thừa vị trí tộc trưởng."
Dạ Mạn sững sờ, vội vàng đỡ lấy Dạ Quang khi thấy nàng ngã xuống: "Tộc trưởng!"
Dạ Quang cười khổ: "Không cần lộ ra vẻ mặt như thế. Ta đã sớm đoán được rồi. Tiếp xúc với con rối thuật không phải là chuyện dễ dàng."
"Sau khi trở về, ngươi cũng không cần nói với Dạ U, tránh để nó đau lòng. Có thể giấu được thì cứ giấu mãi, xem như ta đã gánh hết mọi tội lỗi và bị lưu đày đến trại tử bên ngoài, cả đời không quay về."
Dạ Mạn đỏ mắt: "Nhưng chức vị tộc trưởng nên để Dạ U tiểu thư kế thừa mới phải."
"Nó đã trộm chí bảo của trại tử, sớm không còn tư cách làm tộc trưởng. Hơn nữa, giao Miêu Cương cho nó, ta không yên tâm."
Dạ Quang cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, biết rằng thời khắc đã đến.
"Nếu ngươi làm tộc trưởng, ta sẽ an lòng."
Dạ Mạn luôn cẩn trọng, mọi việc đều làm rất tốt, khiến Dạ Quang từ lâu đã có ý định để nàng kế nhiệm.
Dạ U tuy có chút thiên phú về cổ thuật, nhưng những mặt khác đều không được. Nếu giao cả trại tử cho nó, chẳng khác nào tự tay hủy hoại Miêu Cương. Thay vì vậy, giao cho Dạ Mạn là tốt hơn cả.
Dạ Quang từ từ lấy ra ấn ký tộc trưởng – một chiếc bình nhỏ. Bà ta cẩn thận trao nó vào tay Dạ Mạn, giọng nói yếu ớt:
"Cầm lấy, đi mau. Ai biết liệu người Định Quốc có thay đổi ý định hay không?"
Hiện giờ hoàng đế Định Quốc đã mất tích, có thể đã chết. Trong lúc họ đang rối ren, chưa bận tâm đến Miêu Cương, nhưng ai dám chắc sau này sẽ không giận cá chém thớt?
"Tộc trưởng..."
Nước mắt Dạ Mạn rơi lã chã. Nàng nhìn Dạ Quang, cánh tay mềm nhũn, khóe miệng vẫn còn nở một nụ cười, nhưng đôi mắt đã vĩnh viễn khép lại.
Dạ Mạn đứng lặng hồi lâu, sau đó bế Dạ U lên, chậm rãi rời đi.
Đi được vài bước, nàng cắn môi, quay lại khiêng thi thể lạnh băng của Dạ Quang lên vai, rồi bước đi trong im lặng.
Tác giả có lời muốn nói: →_→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro