Chương 1: Quán rượu của Hook


_ Tiểu thư yêu quý! Trăng đã lên cao và gió đã rất lạnh. Ngọn đèn sắp cạn và mắt em đã nặng trĩu. Tiểu thư không thấy rằng, thời khắc này rất thích hợp để đi ngủ sao?

_ Này Laura, cô hầu gái láu lỉnh. Ta nhận thấy rằng, gần đây em đang ngày càng thơ đó. Hãy thú nhận đi, có phải em dám trái lời cha ta, vẫn lén lút đọc những quyển sách của Thomas, chàng hiệp sĩ hào hoa?

_ Ôi! Tiểu thư Fiona, xin đừng nói cho huân tước biết việc này. Quả thật, vào mỗi sáng sớm, sau khi làm hết công việc dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng, sau đó trong khi chờ tiểu thư thức dậy, do không còn công việc nào để làm, em mới đọc thơ của chàng. Nhưng chỉ là do em không biết làm gì thôi. Em không lơ là công việc. Em vẫn luôn là một cô hầu gái ngoan và sẽ không để chủ nhân phải phiền lòng vì mình.

_ Ta luôn biết em là một cô hầu gái ngoan. Và vì em ngoan nên giờ em hãy đi ngủ đi. Một cô hầu gái ngoan luôn biết nghe lời chủ, phải không?

_ Tiểu thư... một cô hầu gái ngoan không thể ngủ trước chủ của mình. Và dù em đã buồn ngủ ghê gớm nhưng em vẫn sẽ thức cùng tiểu thư. Nhưng em thật sự không hiểu, vì sao một tiểu thư cao quý lại thích đọc những câu chuyện phiêu lưu tầm phào về một gã luôn đeo mặt nạ như vậy? Truyện gì mà không có những cuộc tình éo le, không có những áng thơ ngập tràn cảm xúc và cũng chẳng có những lời nói lãng mạn...

_ Chưa kể, trong truyện lại có những con quỷ gớm ghiếp, những vùng đất chỉ toàn những nấm mồ và thây ma biết đi.

_ Ôi ôi, tiểu thư xinh đẹp. Xin người đừng nói nữa. Em đang phát run lên đây. Chỉ nghĩ đến thôi mà em đã có cảm giác sau lưng mình đang có một con quỷ gớm ghiếp vậy.

_ Một con quỷ ở trong lâu đài Đá ư? Laura yêu quý của ta, lũ quỷ đã biến mất khỏi vương quốc Atherion đến cả trăm năm nay rồi. Bây giờ, tìm một con yêu tinh tép riu cũng khó nữa là. Đến một đứa nhỏ cũng biết rõ điều này. Laura, em đã bao giờ rời khỏi lâu đài Đá chưa? Em đã bao giờ đi qua bức tường kia chưa? Em đã bao giờ nhìn thấy Cánh Cổng Vĩ Đại chưa? Thế giới này thật rộng lớn. Còn nơi ta sống thật nhỏ hẹp. Ta muốn giống như chàng hiệp sĩ kia, rong ruổi trên con đường hành hiệp. Ta muốn đi khắp thế giới này, muốn đương đầu với lũ quỷ và muốn được trò chuyện với các vị tiên. Cuộc sống của ta, là phải như thế.

_ Ngài huân tước sẽ rất phiền lòng khi nghe tiểu thư nói vậy. Và ngài sẽ trách phạt em, vì nghĩ rằng chính em đã làm tiểu thư có những ý nghĩ đó.

_ Ôi! Laura yêu mến. Nếu có một ngày ta rời khỏi nơi này, ta sẽ mang em đi cùng. Lúc đó, ta sẽ là một nữ hiệp. Còn em, cô hầu gái trung thành, em sẽ là người ghi nhật ký của ta.

_ Người ghi nhật ký ư?

_ Chứ sao? Giống như chàng hiệp sĩ kia vậy. Chàng có một người bạn đồng hành. Và người đó đã ghi chép lại chuyến phiêu lưu của hai người.

"Ôi tiểu thư của em. Những lời thơ của Thomas, chàng hiệp sĩ hào hoa, thật đúng. Khi yêu, ta sẽ đánh mất đi lý trí của bản thân mình. Và tiểu thư yêu quý, người yêu cái gã đeo mặt nạ kia mất rồi. Một gã đeo mặt nạ ư? Vậy khuôn mặt hắn phải rất xấu, hoặc hắn đã làm chuyện gì rất xấu xa nên sợ người khác nhận ra hắn..."

Trong khi cô hầu gái Laura đang miên man với dòng suy tư không bao giờ dứt thì tiểu thư Fiona. M. Lewis, con gái của hầu tước James. M. Lewis, đã tới bên cửa sổ. Ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, tiểu thư Fiona tự hỏi, chàng hiệp sĩ của nàng giờ đang phiêu lưu ở nơi nào.

*****

Khi bá tước xứ Themes, ngài Wales - béo ục ịch - như cái cách những người hầu trong lâu đài ngài rỉ tai nhau, tuyên bố từ bỏ quyền cai trị đối với vùng đất Badamn thì ngay lập tức có một vài vị lãnh chúa có chức có tước khác nhòm ngó đến vùng đất này.

Ở Badamn có một cái trấn mà người ngoài hay gọi là Stonard. Stonard là một trấn tồi tàn, lạc hậu. Ở đây có khoảng hai trăm nóc nhà, và nếu khéo léo trong việc thu thuế thì cũng kiếm được một khoản kha khá. Chưa kể quanh cái trấn Stonard này còn có một dãy núi có tên là Alterac mà người ta đồn có mỏ quặng trong đó. Quả là một món hời. Hời đến độ khi ngài Wales béo ục ịch từ bỏ Badamn, các vị lãnh chúa khác đã vội xua quân do thám nơi này, bất chấp lời cảnh báo của ngài Wales tội nghiệp.

"Ở cái chốn chết tiệt đó, mỗi nóc nhà là một ổ cướp và mỗi kẻ sống dưới nóc nhà đó là một tướng cướp."

Lúc đầu, các vị lãnh chúa kia không tin. Chỉ đến khi thấy đội quân do thám Badamn của nam tước xứ Bash trở về và kẻ nào cũng thiếu một cái tai bên phải, họ mới tin Badamn còn tệ hơn cả cái tên của nó.

"Bọn chúng, còn tồi tệ hơn cả đám quỷ lông lá và lũ yêu tinh chuyên lừa lọc. Không. Chúng là những con quỷ, những con yêu tinh mang lốt người."

Và từ đó, quyền lực của vua Leonidas, vị vua hùng mạnh của vương quốc Atherion, không còn chạm đến nơi này.

Badamn. Cái tên này đã có từ lâu lắm. Lâu đến độ mỗi khi có đứa trẻ nào hư, người lớn vẫn dọa rằng: "Nếu mày cứ nghịch như vậy, người ta sẽ tống mày đến Badamn."

Cái tiếng xấu của Badamn càng tăng thêm khi có tin đồn rằng, ba tên cướp hung tợn nhất vương quốc Atherion hiện nay, John mũi khoằm - Rok răng chuột và Tiara cáo già, đã tụ họp ở đây.

Đấy là người ta truyền tai nhau thế...

*****

Trấn Stonard. Một đêm giá lạnh.

Trên con đường ghồ ghề dẫn tới Quán Rượu Của Hook, quán rượu duy nhất trong trấn và cũng là nơi tồi tệ nhất trong trấn, có ba kẻ lữ hành đang vội vã đi. Ba kẻ này đều quấn áo choàng kín mít, chỉ đệ lộ ra đôi mắt cùng đôi giày đã sờn rách. Chúng cúi đầu mà đi, như thể sợ rằng sẽ gặp ai đó nhận ra chúng. Một trong ba kẻ thi thoảng lại ngoái nhìn ra sau như để kiểm chứng xem có ai bám theo chúng không. Đích đến của chúng là trấn Stonard này.

Quán Rượu Của Hook, một quán rượu kiêm nhà trọ tồi tàn nhưng luôn trong tình trạng đông nghịt. Ở cái chốn này, rượu là thứ duy nhất khiến người ta quên đi quá khứ, quên đi thực tại và quên luôn cả tương lai.

Ông chủ quán rượu tên là Hook, tất nhiên, là một người đàn ông béo ục ịch. Mấy tay bợm ở quán mỗi khi say quên trời quên đất vẫn tếu táo rằng, không một ả điếm nào dám cho ngài Hook nằm lên người ả cả, nếu ả không muốn bị cán dẹp như cái bánh. Và chúng cứ phá ra cười cho đến khi Hook xuất hiện sau lưng chúng, với một cái chày ở trong tay.

Tối nay, Quán Rượu Của Hook vẫn đông như mọi khi. Và cũng chỉ có ông chủ quán Hook mới để ý đến sự xuất hiện của ba người lạ mặt.

_ Tôi cần một phòng ngủ cùng một ít nước nóng. Một chút đồ ăn nguội và một đêm yên tĩnh.

Một trong ba kẻ lạ mặt tiến tới, kéo khăn bịt mặt xuống và nói.

_ Tất cả hết mười đồng bạc trắng.

Hook nói mà mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cái mũi khoằm của kẻ vừa lên tiếng.

_ Đây là tất cả những gì chúng tôi có - Gã có mũi khoằm nói. Gã lấy từ trong túi ra một chiếc chén bạc và tiện thể quăng luôn cái túi sang một bên. - Chẳng có gì vô tích sự bằng một cái túi rỗng không. Hi vọng từng này là đủ cho một đêm yên tĩnh.

_ Ồ. Quá thừa cho một đêm ở đây.

_ Một đêm yên tĩnh!

Gã mũi khoằm nhấn mạnh. Ngài Hook có vẻ không vui với câu nói này, hoặc không vui vì cách nói của vị khách lạ kia. Ngài đẩy cái chén bạc lại gã mũi khoằm, nói:

_ Ngài John mũi khoằm yêu mến. Nơi này là Badamn và từ khi ta đến đây, ta chưa thấy nơi này yên tĩnh dù chỉ một ngày. Mong ngài đừng trừng mắt nhìn ta như vậy. Ánh mắt đó dùng để dọa những kẻ nhát gan và những tên quý tộc hợm hĩnh thì thích hợp hơn. Sao ngài không nhìn sang góc kia - Hook chỉ tay về góc quán, nơi có bốn gã bợm đang quắc cần câu ở đó - ngài hãy nhìn thật kỹ và thử nói xem có nhận ra ai trong số chúng không.

Ba người lạ mặt nhìn theo hướng tay Hook chỉ. Và phải thật lâu sau, mới có một người lên tiếng:

_ Là hải hoàng Saint. Một trong bốn người đó là hải hoàng Saint.

_ Đã từng là hải hoàng - Hook nói với giọng chế giễu - Các vị thấy đó, khi đã đến Badamn này thì ai cũng giống như ai. Cướp biển, sơn tặc hay lục lâm... Bill, dọn phòng cho các quý ông đây. Phòng trên cùng, áp mái.

Ba vị khách mới, với bộ mặt khó coi, lầm lũi đi theo cậu phục vụ phòng tên Bill. Một trong số chúng vẫn thường hay ngoái lại phía sau như thể sợ có ai đó làm gì sau lưng hắn.

Cuộc nói chuyện của Hook và ba kẻ lạ mặt đã thu hút sự chú ý của vài kẻ hiếu sự. Và khi ba kẻ kia đi khuất, đám hiếu sự này bắt đầu xì xào bàn tán về lai lịch của ba kẻ vừa đến.

_ Này Earn, anh chàng biết tuốt. Cậu hãy thể hiện cho chúng ta sự thông thái của cậu bằng cách nói lai lịch của ba kẻ kia xem.

_ Có gì là khó đâu - Anh chàng tên Earn nói. - Lai lịch của chúng chẳng thể làm khó sự thông thái của tôi. Chúng là ba tên tội phạm hàng đầu ở Atherion, John mũi khoằm, Rok răng chuột và Tiara cáo già.

_ Là bọn chúng? Chúng đến đây làm gì?

_ Thì giống như chúng ta, những kẻ cùng đường. Chúng đến đây và sống nốt quãng đời còn lại. - Một người khác xen vào câu chuyện.

Earn bật cười một tiếng. Và để tăng thêm sự thần bí, anh chàng cầm lấy cốc rượu đã gần cạn của mình, nhâm nhi từng chút một mà chẳng thèm nói một lời.

_ Này anh chàng biết tuốt. Rốt cuộc cậu đã biết điều gì.

Cả đám nhao nhao lên. Một kẻ ra vẻ hiểu chuyện liền quay về phía ông chủ quán Hook, gào lớn:

_ Ngài Hook vĩ đại, Earn cần thêm một cốc rượu nữa.

Cho đến khi cốc rượu mới được đặt trước mặt, Earn mới mở miệng:

_ Chúng... - Earn nói từng tiếng một, nói thật chậm. Chậm đến mức những kẻ xung quanh càng lúc càng tiến sát về phía anh chàng, như thể chúng sợ bị bỏ xót mất câu chuyện. - ...bị... mặt nạ... truy đuổi.

_ Chúng bị mặt nạ truy đuổi. - Một kẻ nào đó lặp lại câu nói.

_ Mặt nạ!

_ Mặt nạ!

Giống như một hiệu ứng lan truyền, những tiếng kêu hoảng loạn vang lên trong Quán Rượu Của Hook, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ, tiếng dẫm đạp, tiếng chen lấn...

Ông chủ quán rượu, dường như chẳng để tâm đến những gì đang xảy ra. Ông lấy ra một cuốn sổ ghi cũ kỹ ghi chi chít những chữ, và bắt đầu viết lên trang giấy nhàu nát còn trống những dòng như sau:

"Ngày... tháng... năm... , đám bợm đập phá tan hoang quán vì mặt nạ. Chi phí sửa chữa ước tính mười đồng vàng. Theo như lệ cũ, chi phí này tính cho mặt nạ."

Cái sự huyên náo từ dưới quán làm ba vị khách mới đến đứng ngồi không yên chút nào. Và dù cậu phục vụ phòng Bill luôn miệng nói "chuyện bình thường của quán" nhưng hai tiếng "mặt nạ" vọng lên đủ khiến ba tên tội phạm hàng đầu xứ Atherion chẳng thấy "bình thường" chút nào. Khi Bill làm xong công việc của mình và lui ra ngoài, John mũi khoằm cất lời hằn học:

_ Quỷ tha ma bắt cái tên điên đó! Vì sao hắn bám theo ta mãi thế.

Như để trút đi những uất ức trong lòng, hắn đá văng chậu nước nóng gần đó, khiến nước bắn tung tóe ra phòng. Một phần nước hắt lên người Rok răng chuột, một kẻ nổi tiếng nhỏ nhen trong giới lục lâm.

_ Ta vẫn luôn tự hỏi, vì sao hắn bám theo ta. - Rok răng chuột cười khẩy. - Và ta cũng thường tự hỏi rằng nếu hai người các ngươi không đến chỗ ta, liệu Mặt nạ có đến tìm ta không?

Lúc John mũi khoằm định cự lại thì Tiara cáo già, vốn luôn đứng nép bên cửa sổ, cất tiếng:

_ Các vị không thấy mình đang lãng phí thời gian sao. - Tiếng nói không to nhưng đủ để hai kẻ kia nín lặng. - Nhất là khi... Mặt nạ có thể ở dưới kia.

"Mặt nạ", hai tiếng đó quả nhiên có một sự uy hiếp ghê gớm. Hướng cái mũi khoằm về phía Tiara cáo già, John hỏi:

_ Giờ, chúng ta phải làm gì?

_ Chia nhau ra. - Rok răng chuột lên tiếng - Mặt nạ chỉ có một, còn chúng ta...

_ Không được! - Tiara cáo già át lời.

Đôi mắt tí hin của Rok răng chuột nheo lại. Gã sẵn sàng thề trên đầu của gã rằng gã vừa thấy một thoáng xao động trong đôi mắt của kẻ được giới lục lâm gọi là cáo già.

_ Các ngươi không hiểu sao... - Tiara cáo già tiếp lời. Gã nhếch miệng cười, cố làm ra cái vẻ can trường nhưng chỉ khiến kẻ khác thấy sự giả tạo trong đó. Quả nhiên, gã cũng sợ Mặt nạ và sợ chết như bất cứ tên tội phạm sừng sỏ nào trong vương quốc Atherion. - Chưa kẻ nào chạy thoát khỏi Mặt nạ. Mặt nạ! Hắn giống như cái bóng sau lưng chúng ta. Ngươi, và ngươi, các ngươi có thể thoát khỏi cái bóng của mình không?

Gã ngừng một lát. Đôi mắt cú vọ đảo qua lại, theo dõi từng cử chỉ phản ứng của hai gã đồng bọn. Ngay khi thấy Rok răng chuột định lên tiếng, Tiara cáo già đã cướp lời:

_ Tách nhau ra, nếu may mắn, các ngươi có thể yên ổn một thời gian. Nhưng các ngươi có thể đảm bảo Mặt nạ sẽ không tiếp tục truy đuổi các ngươi? Còn nếu như xui xẻo và bị Mặt nạ lựa chọn, thì chỉ cần một đường kiếm thôi, cái đầu của các ngươi sẽ không còn nằm ở đó nữa đâu.

Nhận thấy cơ thể John mũi khoằm thoáng run lên còn ánh mắt của Rok răng chuột đã cụp xuống, Tiara cáo già nở một nụ cười ngạo nghễ. Gã lại nói tiếp:

_ Mặt nạ có thể dễ dàng giết chết mỗi người trong chúng ta nhưng nếu đấu với cả ba người, sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Các ngươi không nhận thấy Mặt nạ rất hiếm khi xuất hiện khi cả ba chúng ta ở gần nhau sao?

Lời nói của Tiara cáo già có một sự tác động ghê gớm lên hai kẻ còn lại. Không khí trong phòng trầm xuống và phải thật lâu sau, Rok răng chuột mới lên tiếng:

_ Ngươi không nghe thấy dưới kia vọng lên thanh âm gì sao? Mặt nạ đang ở ngay cạnh chúng ta!

Ánh mắt của Tiara cáo già lộ ra vẻ thích thú (hay chế giễu? ), gã thản nhiên nói:

_ Đó là cái bẫy mà Mặt nạ tạo ra. Hắn muốn chúng ta hoảng sợ, lo lắng còn hắn chỉ việc đứng ở bên ngoài, nấp ở một xó xỉnh nào đó và âm thầm chờ đợi. Nếu... nếu chúng ta tách ra như lời một kẻ ngu ngốc nào đó thì Mặt nạ hẳn rất vui mừng vì điều đó.

_ Ngươi...

Rok răng chuột rít lên, bàn tay phải đặt lên chuôi kiếm. Có điều Tiara cáo già còn nhanh hơn nhiều. Thanh đao bán nguyệt của gã đã kề trên cổ Rok răng chuột.

Nở một nụ cười đầy mỉa mai, vỗ vỗ bản đao lên vai Rok răng chuột, Tiara cáo già nói:

_ Hãy kìm cơn giận của ngươi và dành nó cho kẻ thù đích thực của ngươi. - Thu lại thanh đao, điềm nhiên bước qua mặt hai gã đồng bọn, gã nói tiếp - Nếu hai vị không phiền thì ta muốn nghỉ ngơi một chút. Này John, nếu ngươi vẫn luôn lo lắng về Mặt nạ, vậy hãy gác phiên đầu đi. Còn quý ngài răng chuột đáng kính, ngài không nên nhìn ta với ánh mắt đó. Đôi mắt của ta nhìn xa và rõ hơn cả những con cú trong đêm. Đôi mắt đó đã cho ta thấy những ý nghĩ tăm tối trong cái đầu thiển cận của ngài. Nếu ngài muốn rời đi, vậy xin mời. Ta rất hoan nghênh. Đôi khi, để chạy được xa hơn, chúng ta cần phải vứt bỏ những thứ không cần thiết.

Gã nói bằng cái giọng tỉnh bơ, như thể đó là điều tất yếu. Mặc kệ phản ứng của hai tên đồng bọn, Tiara cáo già ném mình xuống chiếc giường gần đó và chẳng mấy chốc đã ngáy như sấm.

*****

Cho đến khi gã bợm cuối cùng chuồn khỏi Quán Rượu Của Hook, Earn, anh chàng biết tuốt, mới cầm cốc rượu của mình mà rảo bước đến chỗ ông chủ quán rượu Hook.

_ Buổi tối bận rộn!

_ Buổi tối bận rộn!

Từ vẻ bề ngoài, ông chủ quán Hook phải hơn Earn đến gần hai chục tuổi, hay nói theo cách khác, ông đáng tuổi cha chú của Earn nhưng nhìn cái cách hai người cụng ly và uống với nhau thì thấy họ giống một đôi bạn bằng vai bằng vế hơn.

_ Mặt nạ sẽ đến chứ? - Ông chủ quán rượu hỏi nhưng mắt lại nhìn xuống cốc rượu của mình, lúc này đã vơi đi một nửa.

Earn khịt khịt mũi, nói:

_ Chắc chắn. Tôi ngửi thấy mùi của thứ đó ở đây. Những thứ không nên tồn tại ở vương quốc này. Và như lệ thường, ở nơi nào trong cái vương quốc này có những thứ như vậy, ở đó sẽ có Mặt nạ.

Người đàn ông to lớn thoáng run lên. Và để che đi xúc cảm của mình, ông chủ quán rượu tợp mạnh một hơi, mạnh đến nỗi một phần rượu đã hắt lên mặt ông.

_ Thứ đó là thứ gì?

_ Có quỷ mới biết. - Earn phì cười. - Này Hookie, sao ông không đi tìm ba kẻ ngu kia và hỏi chúng đang giữ thứ quỷ tha ma bắt gì? Có thể là một thứ bùa pháp của tiên, cũng có thể là một món đồ của lũ yêu tinh. Ai quan tâm chứ? Tôi đã quá mệt mỏi với những thứ đó.

Earn uống một hơi dài, dài đến nổi rượu tràn ra hai bên và chảy xuống dưới, làm cái áo cũ mèm của cậu bị ướt nhẹp.

_ Hookie... - Ông chủ quán rượu Hook lẩm bẩm. - Nhớ ngày xưa, chủ nhân luôn gọi ta là Hookie...

_ Gặm nhấm quá khứ sao, người cận vệ già?

_ Quá khứ của ta... - Đôi mắt của ông chủ quán rượu long lên. Trong đôi mắt đó có một ngọn lửa. Và trong ngọn lửa đó là cả một thời hào hùng không bao giờ tắt. - Ta đã từng đi qua những vùng đất tồi tệ nhất. Ta đã từng nhìn thấy những điều xấu xa nhất. Ta đã từng đối đầu với những thứ ghê ghớm nhất...

Earn cười gượng gạo. Vớ lấy một bình rượu trên kệ, anh chàng biết tuốt khật khưỡng đi ra ngoài quán, bỏ mặc ông chủ quán rượu và ký ức hào hùng của ông ở lại phía sau. Gió đêm lạnh buốt khiến Earn rùng mình. Ngồi bệt trước cửa quán, nốc một ngụm rượu, Earn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

_ Trăng hôm nay rất sáng. - Earn nói. - Sáng một cách kỳ lạ.

Chỉ có tiếng gió cùng tiếng lá khô quét trên mặt đất trả lời anh chàng.

_ Ngoài đó sao rồi? - Earn tiếp tục độc thoại. - Những chuyến phiêu lưu, những phép thuật, những vị tiên và những con quỷ. Ôi chao, Gray (1) viết về ngươi nhiều đến nỗi chính ngươi cũng không thể nghĩ được mình đã làm nhiều việc như vậy.

_ Này, ngươi không định biến ta thành một kẻ điên thích nói chuyện một mình đấy chứ? - Earn gào lên. - Mặt nạ, kẻ bảo vệ cuối cùng của Cánh Cổng Vĩ Đại, hay ta phải gọi ngươi là H...

_ Earn, nhìn ngươi thật thảm hại.

Rốt cuộc, những cố gắng của Earn đã được đền đáp. Từ đâu đó trên con đường cất lên tiếng nói. Và từ đâu đó dưới ánh trăng, một bóng người xuất hiện.

Earn nheo mắt, nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Và khi bóng hình kia hiện ra rõ ràng, Earn nói:

_ Còn nhìn ngươi vẫn thế. Vẫn cái phong cách... ờ... nếu ta nhớ không nhầm thì Tyramoon, công chúa xứ tiên gọi ngươi là hoàng tử ánh trăng. Một cái danh xưng làm say lòng các thiếu nử, nhỉ?

_ Tên, chỉ dùng để gọi. - Mặt nạ trả lời. - Và hành động, mới quyết định bản chất con người ngươi.

Mặt nạ xuất hiện nhanh và đi cũng rất nhanh. Khi Earn còn đang tiếp tục nhấm nháp bình rượu trong tay thì Mặt nạ đã biến mất. Câu nói sau cùng mà Earn nghe được là:

"Tình hình ngày càng bất ổn. Lũ quỷ hung dữ hơn trong khi các vị tiên lại trở nên lãnh đạm. Pháp thuật bảo vệ Cánh Cổng Vĩ Đại đang suy yếu dần. Và nếu cánh cổng đó mở ra..."

Earn không nghe rõ những lời cuối cùng. Và anh chàng cũng chẳng muốn nghe những điều đó.

_ Hãy cứ để nó mở ra đi. Khốn nạn!

------------------------------------------

Chú giải:

(1): Gray là tác giả của "Những cuộc phiêu lưu của Mặt nạ." Một cuốn sách được ưa chuộng trong tầng lớp bình dân ( và một phần trong giới quý tộc ) ở xứ Atherion.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro