Chương 136: Ly gián


Thẩm Trạch Xuyên nói chắc nịch như vậy là bởi Trà châu là nơi không thể dùng hùng binh để đánh hạ. Thời Vĩnh Nghi, Đôn châu và Đoan châu là hai châu trù phú nhất Trung Bác, lúc đó Thẩm Vệ triệu tập tất cả quân phòng vệ của các châu, tiền tài lính tráng có cả mà vẫn không thể trừ tận gốc nạn thổ phỉ ở Trà châu. Trước khi Thẩm Trạch Xuyên đến Trà châu, Chu Quế và các phụ tá của Từ châu đã làm báo cáo chi tiết về Trà châu, bọn họ đều nhất trí cho rằng đối với Trà châu, chỉ có thể dùng cái đầu mà thôi.

Thái Vực quả thực không phải Lôi Thường Minh, điểm khác biệt lớn nhất giữa thổ phỉ Trà châu và thổ phỉ núi Lạc chính là thổ phỉ Trà châu vẫn chỉ là thổ phỉ, trong khi đám ở núi Lạc đã nên bầy nên đảng, không chỉ hình thành lãnh địa mà còn có ý đồ khuếch trương ra bên ngoài, Lôi Kinh Chập núp bóng sau lưng Lôi Thường Minh hiển nhiên đã không còn thỏa mãn với việc chỉ làm một thổ phỉ nữa, hắn ôm dã tâm thay da đổi thịt, nhưng Thái Vực thì không. Cho nên với núi Lạc phải đánh, còn với Trà châu phải mưu.

La Mục có lẽ không cần mẫn thương dân như Chu Quế, nhưng Thẩm Trạch Xuyên ngầm cho phép Khổng Lĩnh đến thăm hỏi trước là đã chứng tỏ bọn họ cần La Mục. La Mục đã giữ chức châu phủ Trà châu suốt mười mấy năm, không có ai hiểu tình hình Trà châu hơn ông ta.

"Đại nhân được điều đến Trà châu vào thời Vĩnh Nghi vì có thành tích lẫy lừng, đã từng cố gắng khuyên Thẩm Vệ trừ phỉ, nhưng Thẩm Vệ cho rằng Đôn châu cách Trà châu khá xa, ở giữa còn có Phàn châu chắn, hành quân đường dài có nhiều bất tiện, hơn nữa phí tổn lớn, mà phần thắng thì quả thực quá nhỏ, cho nên Thẩm Vệ mới bác bỏ tấu chương can gián của đại nhân." Lúc Thẩm Trạch Xuyên nhắc đến tên Thẩm Vệ, ngay cả mắt cũng không mảy may chớp, y nói, "Ta thấy chủ trương sau này của đại nhân bắt đầu thay đổi từ chính lúc ấy."

La Mục khoát tay: "Nhắc thành tích lẫy lừng làm gì? Đồng tri quá khen rồi. Sau khi đến Trà châu ta đây chưa có thành tích gì đáng nói cả. Thời Vĩnh Nghi Trà châu nổi tiếng vì nạn thổ phỉ, lúc đó Khuất đô xem xét điều quan viên xuống, ta với Giang Thanh Sơn đều nằm trong danh sách. Về sau ta được điều đi, lúc đến quả thật có lòng trổ tài, nhưng khó quá."

Vẻ mặt La Mục dần trầm xuống.

"Hai năm đầu, mục tiêu của ta là chấn hưng quân phòng vệ, mặc dù Thẩm Vệ không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản. Bộ Binh nghĩ là làm được nên đã cấp thêm quân phí cho Trà châu dựa theo tấu chương của ta, thế nên ta mới trang bị nổi cho quân phòng vệ. Lúc đó ta mãn nguyện lắm, chỉ một lòng muốn diệt phỉ. Nhưng đến lúc đánh thật mới nhận ra không làm được. Nạn thổ phỉ của Trà châu có thể truy ngược về tận trước thời Vĩnh Nghi, từ tận cái hồi mà quân phòng vệ Trà châu còn chưa được thành lập đã có một bộ phận giặc cỏ rồi. Hà châu trước đây cũng không hề sung túc như bây giờ, hồi đó Nhan thị còn chưa phát tài, thương nhân buôn trà trên con đường này chủ yếu là phú thương đến từ mười ba thành Quyết Tây, thổ phỉ Trà châu sống nhờ vào việc cướp bóc các lái buôn này, đến lúc triều đình chú ý đến thì đã muộn, thổ phỉ đã sớm mọc rễ ở Trà châu, thậm chí còn phát triển thành cả bang phái."

Bởi vậy dân Trà châu mới gan góc hơn, so với những nơi khác thì vùng này không lề lối phép tắc bằng, việc nhập tịch hoàng sách gặp nhiều thách thức ở nơi đây nhất, gần như một nửa dân chúng đều đã từng làm thổ phỉ, không thể tính là dân lành mà chỉ có thể tính thành hộ nhà lính. Hồi quan lại Đông Cung bàn đến nơi đây, bọn họ đã tính để những người này nhập ngũ, làm quân chính quy, có quân điền và lương tháng, có thể bảo đảm gia đình tạm đủ sống qua ngày, không đến nỗi phải đi làm giặc cỏ, đi làm việc trái pháp luật, đồng thời cũng có thể hạn chế lưu chuyển nhân viên để bọn họ yên tâm cày cấy ở Trà châu, bớt phiền toái cho những vùng xung quanh, củng cố khả năng quản lý của châu phủ.

Nhưng các quan lại Đông Cung lại phạm phải một điều đại kỵ, đó chính là lý luận suông, áp dụng đường lối của các châu khác trong Trung Bác lên Trà châu mà không điều chỉnh sao cho phù hợp. Thổ phỉ của Trà châu trở thành quân chính quy, nhưng đất đai nào dễ khai khẩn như vậy, bọn họ an phận thủ thường chưa được bao lâu đã bắt đầu vừa ăn lương quân đội vừa tiếp tục làm thổ phỉ. Lần này đến cả thông điệp cũng chẳng cần ngụy tạo, chỉ cần lấy danh diệt phỉ là có thể xông ra cướp bóc. Tự mình đuổi mình, mãi mãi xoay vần với triều đình. Châu phủ được điều đến không chống chọi nổi với thế lực thổ phỉ đã nên hình nên dạng, La Mục nhanh chóng bị đánh bại, bị lũ thổ phỉ hung hăng dạy cho một trận ra trò.

Không chỉ có thế, Trà châu giai đoạn sau còn xuất hiện các trùm phỉ như Thái Vực, bọn chúng vừa trọng hiệp nghĩa giang hồ, lại vừa chịu chi tiền tiếp tế các anh em trên đường, qua lại càng nhiều tiếng càng thơm, càng được ủng hộ nhiều hơn đám văn nhân cứng nhắc, châu phủ chẳng khác gì đồ bỏ.

La Mục nói đến đó thì Thẩm Trạch Xuyên đã hiểu đại khái vì sao Thẩm Vệ lại không chịu xuất binh.

Bởi vì Thẩm Vệ không dám.

Thẩm Vệ được phong làm Kiến Hưng vương, đó chẳng qua chỉ là một cái danh êm tai mà thôi, còn nếu truy tận gốc thì lão ta với quan viên điều xuống như La Mục cũng chẳng có gì khác biệt cả, lão ta cũng là hộ dân ngoại lai. Ban đầu lão ta không đồng ý cũng không phản đối chủ trương của La Mục mà chỉ ngóng xem, nếu La Mục thành công, lão có thể bắt chước, nếu La Mục thất bại, lão càng có thể truy cứu trách nhiệm. Lão không chịu thò đầu ra chọc vào đám thổ phỉ ở Trà châu, bởi vì lão rất rõ ràng rằng so với La Mục, đám Thái Vực mới là "quan phụ mẫu" của Trà châu.

"Nhưng thời thế đã thay đổi," giọng Thẩm Trạch Xuyên hơi khàn, y ho nhẹ mấy cái rồi mới nói tiếp, "giờ Thái Vực ăn tiền lãi Nhan thị cho, kiếm tiền trên máu và nước mắt, đám thổ phỉ đã thành thế bọn chúng toàn ăn tiền của dân tị nạn. Bên trong Trà châu no đủ, bên ngoài lại la liệt người chết đói, càng để lâu, đến dân thường cũng phải sinh oán."

"Chẳng giấu gì đồng tri," La Mục cân nhắc nặng nhẹ rồi cẩn thận nói, "sau khi Trung Bác binh bại, lương thực của Trà châu giảm hẳn, ít đến thảm thương. Ban đầu nội các chuyển lương từ kho của các châu đến Quyết Tây trên danh nghĩa cứu tế, theo lý thì phải ký giấy nợ với Trung Bác. Nhưng Thẩm Vệ chết rồi, Khuất đô mãi chẳng phái một vị chủ quản đến, sáu châu thì mạnh ai người nấy làm, chỉ duy trì kế sinh nhai thôi cũng đã đủ chật vật, chẳng hơi đâu để mà truy cứu chuyện Khuất đô nợ lương nữa, tất nhiên là có truy cứu thì cũng chẳng đi đến đâu. Mấy năm gần đây ngày càng nhiều dân lành bí quá hóa liều, đều là vì đói quá, không còn đường nào bươn chải ngoài đi làm giặc cỏ. Thổ phỉ Trà châu do Thái Vực cầm đầu ban đầu cũng chịu cứu tế dân nghèo đấy, nhưng sau đó Nhan thị Hà châu cũng nhúng bùn theo, muốn mượn thế lực của Thái Vực để bóp chết cơ nghiệp của Hề thị, bởi vậy mới đi buôn lương thực. Bọn chúng bắt tay kiếm được đầy chậu đầy bát, Thái Vực có hàng núi vàng bạc, đã thế tuổi càng cao càng thích nghe nịnh, dần dà mất đi lòng hiệp nghĩa trước đây, hắn dỡ cả lều cháo, cửa hàng lương thực bên ngoài, rắp tâm làm vua cõi Trà châu, dân Trà châu than oán dậy trời, hắn đã không còn như trước nữa."

Song lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, quyền uy của Thái Vực vẫn còn dư âm ở miền Nam Trung Bác và Hà châu, tiếng "A gia" mà Nhan Hà Như gọi hắn vẫn rất có sức nặng. La Mục lén tài trợ cho mấy bang phái nhỏ làm ăn thất bát, đối với hiện trạng ăn không đủ no của Trà châu, ông ta chỉ có thể lo lắng mà thôi.

Gian phòng rơi vào một bầu yên tĩnh ngắn ngủi, hoa nguyệt quế lấp ló qua ô cửa sổ mở hờ, sương mưa còn chưa khô. Vòm không âm u, đã lâu rồi, La Mục chẳng còn có thể nấn ná lại nữa.

Cửa sổ đang mở nhưng Thẩm Trạch Xuyên vẫn thấy bí, chén trà bên dưới ngón tay y đã nguội ngắt, y lại cất lời mâu thuẫn với những lời vừa rồi: "Nếu Thái Vực vẫn còn duy trì cảnh giác thì phải hiểu cái gọi là than oán dậy trời chẳng qua chỉ là mưu kế của các bang phái khác mà thôi. Đại nhân là em rể của hắn, có thể nhắc nhở hắn một chút về chuyện này."

La Mục khẽ run lên, không hiểu ý này.

Thẩm Trạch Xuyên khều nắp chén trà trắng tinh như ngọc, nói: "Lôi Thường Minh chết rồi, Thái Vực chính là đại phỉ lừng danh Trung Bác, hiện giờ chính là thời điểm hăng hái của hắn, cho dù là Trà châu hay Nhan thị hắn cũng đều không thể chấp nhận ai khác được ké phần. Vả lại, người có tuổi sợ nhất chính là 'kém hồi xưa', nếu hắn nghĩ lòng căm phẫn của dân chúng bây giờ đều là do đám hậu bối giở trò thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Lúc bấy giờ La Mục mới hiểu ra, ông không khỏi thầm nhủ quá ác.

Thẩm Trạch Xuyên đang muốn khiến Thái Vực nghĩ lòng oán hận của lê dân là do nội đấu trong bang, là có kẻ cố tình khơi mào. Một khi Thái Vực nghĩ thế, hắn sẽ giữ chặt tiền tài trong tay, chèn ép đám thổ phỉ nhỏ ngày một thậm tệ. Đám thổ phỉ nhỏ vốn đã bất mãn sẵn, lại còn bị Thái Vực đè đầu cưỡi cổ, ba phần bất mãn cũng sẽ biến thành bảy phần, chỉ cần hai bên tích tụ thù oán là sẽ khó có thể tiếp tục liên minh, thậm chí sẽ còn đối chọi nhau gay gắt.

"Các bang phái nhỏ mà đại nhân từng lén tài trợ đều có ích, chờ đến lúc từng người bọn họ đều đã bị Thái Vực đánh, đánh tàn nhẫn rồi, ngài hãy ra tay tương trợ bọn họ, hào phóng tặng lương để bọn họ tụ tập lại, trở thành anh em đồng cam cộng khổ." Thẩm Trạch Xuyên uống hết trà, ra hiệu cho Kiều Thiên Nhai rót thêm. Y nhìn La Mục, nói: "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, giống như một đàn chó rừng vậy, việc chúng ta cần làm không phải là đánh trực diện, mà là đổ dầu vào lửa."

La Mục nghe mà lạnh cả người, ông ta chỉ cần nói bóng gió mấy câu với Thái Vực là đủ để khiến Thái Vực tự phá hủy lực lượng của mình. Kế ly gián không lạ, song Thẩm Trạch Xuyên mới đến Trà châu có một đêm đã có thể nắm rõ lai lịch của Thái Vực và Trà châu đến vậy, thành thử La Mục không khỏi nhớ tới thân phận ban đầu của Thẩm Trạch Xuyên — Cẩm y vệ.

"Chừng nào Thái Vực ngã rồi, chúng ta sẽ có thể bàn chuyện buôn bán lương thực giữa hai châu." Thẩm Trạch Xuyên nói thản nhiên, "Quãng thời gian ngậm đắng nuốt cay này của đại nhân sẽ trở thành câu chuyện ca tụng muôn đời sau ở Trà châu. Trăm họ được no bụng chính là thành tích lẫy lừng nhất của đại nhân, dù sang các châu khác ngài cũng vẫn sẽ là quan phụ mẫu khiến người ta phải ngưỡng mộ. La đại nhân, đi đường cẩn thận."

***

La Mục đi chưa được bao lâu, trời đã lại đổ mưa.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi xe quay về đình viện, lúc xuống nhìn thấy tay Kiều Thiên Nhai đang vắt áo choàng, bèn bảo: "Tháng Bảy trời vẫn còn nóng, chưa đến mức mặc đến cái này... Ngươi cầm theo làm gì?"

Kiều Thiên Nhai che ô, đáp: "Tôi có nghĩ đến đâu, là sư phụ đặc biệt dặn đấy."

Thẩm Trạch Xuyên bước qua cửa vào, cái viện này là sai Cát Thanh Thanh ở Quyết Tây xa xôi giả vờ mua lại với mục đích làm ăn, không lớn, rất cũ. Trước hiên có nước đọng, trong sân chẳng trồng mấy hoa cỏ.

"Sau khi đến Trung Bác ta đã bỏ bê công phu, để sư phụ phải lo lắng, về đừng báo cho người chuyện ta bị bệnh nữa." Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa ngoảnh mặt lại, cười với Khổng Lĩnh, "Vất vả cả cho Thành Phong tiên sinh rồi."

Khổng Lĩnh vội vàng nói không dám.

"Ban nãy ngồi trong phòng thấy hoa nguyệt quế trồng bên cửa sổ dưới mưa xanh tốt, rất thích mắt." Thẩm Trạch Xuyên thuận miệng nói, "Lúc nào về nhà trồng một ít đi."

Bọn họ vừa bước lên bậc đã thấy Phí Thịnh cung kính chờ bên trong ra đón. Hắn không dám chểnh mảng nhiệm vụ, cười tươi đón Thẩm Trạch Xuyên: "Cuối cùng chủ tử cũng về rồi."

Thẩm Trạch Xuyên: "Xem ra có tin tốt muốn báo?"

"Chủ tử anh minh," Phí Thịnh vén rèm cho Thẩm Trạch Xuyên, "trước khi đi tôi nhận được đồ Hầu gia sai người mang về, biết là vật quan trọng nên đã cấp tốc lên đường không dám dừng chân để mau chóng mang về cho chủ tử đây."

Tên này rất ưa nịnh, Kiều Thiên Nhai nghe mà buồn cười, hắn bật cười thành tiếng ở đằng sau, cứ thế chui vào theo mà trêu: "Phí Lão Thập vừa đến là ta đã thấy thú vị rồi, hay lắm, vui lắm."

Thẩm Trạch Xuyên cởi áo choàng ra, bảo: "Để ta xem."

Phí Thịnh ngó lơ Kiều Thiên Nhai, hắn nhận đồ từ thuộc hạ rồi bưng đến trước mặt Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên sờ cái bị, vẫn còn lạnh.

"Hầu gia sai người mang về nhà, đặc biệt dặn phải ướp lạnh. Trong nhà chúng ta không có băng nên đã xin của Chu đại phu nhân, tiếc là đi đường không đậy kín nên chưa đi được bao xa đã tan hết mất."

Tuy Thẩm Trạch Xuyên tò mò nhưng lại không thể hiện trước mặt mọi người. Đầu ngón tay véo cái bị một cái, bên trong đựng đồ nước, y còn chưa kịp mở ra xem đã bị một mùi chua xộc thẳng lên mũi.

Kiều Thiên Nhai đứng gần nên cũng ngửi thấy mùi, hỏi: "Đây chẳng phải sữa bò sao?"

"Không phải chứ," Phí Thịnh thắc mắc, "Hầu gia sai người chuyển sữa bò từ xa đến làm gì? Để qua đêm cũng khỏi uống rồi."

Bọn họ vừa nói vừa nhìn Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên lại không ghét cái mùi này, khóe môi y cong lên rất khẽ, nhận ra bọn họ đang nhìn mình, y mới liếc một cái: "Làm sao?"

Nào còn ai dám nói gì.

Thẩm Trạch Xuyên đóng nắp lại rồi mở ra một cái hộp khác, bên trong quả nhiên là trà thô. Y đứng đó hồi lâu, thở dài thật khẽ, cảm thấy đúng là mình quá hiểu Tiêu Trì Dã.

Đối với người khác thì sữa bò ở đâu cũng thế cả, nhưng đối với Tiêu Trì Dã, của Ly Bắc chính là của Ly Bắc, đồ của nơi khác không thể thay thế được. Hắn để dành ra phần ấy, dẫu thừa biết là không để được nhưng vẫn muốn sai người mang về cho Thẩm Trạch Xuyên.

Ngộ nhỡ đuổi kịp, vẫn còn uống được thì sao? Có thứ gì ăn ngon, uống ngon, bọn họ đều phải cùng nhau nếm.

Tiêu Trì Dã nghĩ thế, người khác không hiểu, nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại hiểu nhất.

===

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro