Chương 716 + 717

Edit by Thanh tỷ

Chương 716: Trước đại chiến (3)

"Sao lại đổi người, tiến sĩ lúc trước đâu?" Thanh Tuyệt nhìn A Sâm, thuận miệng hỏi, có điều, giọng điệu kia rất không hữu hảo.

Trên thực tế, Thanh Tuyệt hận không thể cắn chết hai người, nếu không phải tên A Sâm với tiến sĩ Lâm lừa gạt hắn, hắn cũng sẽ không đi tiến đánh thành phố Z, sau đó cũng sẽ không đại thương nguyên khí.

Trong bốn người vốn hắn xếp thứ hai, bây giờ lại thành xếp bét, nói chuyện cũng không nhấc nổi mấy phần khí lực.

"Chết rồi." Trả lời là Vân Hiên, giọng cậu bình thản, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.

"Chết rồi?" Thanh Tuyệt khinh thường: "Ta còn chưa tự mình làm thịt hắn, thế mà đã chết rồi, đáng tiếc a. Thực lực hắn mạnh như vậy, nếu bắt hắn về ăn, thực lực của ta có thể tinh tiến không ít."

Con ngươi Vân Hiên đột nhiên hơi co lại, nhưng trên mặt vẫn như cũ không thể hiện ra bất kỳ biểu lộ gì.

"Nhân loại, ngươi tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?" Nói chuyện là Lăng Không, một Zombie Vương nhã nhặn, mang theo nồng đậm mùi tri thức.

"Thành Zombie bọn ta không hoan nghênh nhân loại, à quên, ngươi là bán thú nhân, nhưng bọn ta cũng không chào đón." Lăng Không nhìn Vân Hiên hòa nhã nói, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hung ác.

"Ta biết." Áp lực của Lăng Không đối với Vân Hiên mà nói không đáng kể chút nào, dễ dàng liền hóa giải.

Điều này ngược lại khiến Lăng Không phải nhìn Vân Hiên thêm mấy cái, có điều địch ý trong mắt và không thích càng sâu hơn.

"Nếu ngươi đã biết còn tới nơi này làm gì, bọn ta không phải tên Thanh Tuyệt ngu ngốc này, các ngươi tùy tiện lừa gạt vài câu liền tin tưởng." Zombie Vương Lãng Tình là ông chú trung niên mập mạp, thoạt nhìn chất phác, thế nhưng tâm nhãn lại không ít.

"Lãng Tình, ngươi nói ai ngốc?" Thanh Tuyệt cáu kỉnh đứng bật dậy, từ hạng hai rớt xuống hạng chót hắn đã đủ uất ức rồi, bây giờ ngay cả Lãng Tình luôn luôn xếp cuối cũng dám chê cười hắn, hắn nhịn đủ rồi nhá.

Luận thực lực, Lãng Tình đúng là đánh không lại Thanh Tuyệt, hắn ta cũng chỉ là dựa vào việc Hương Uyển và Lăng Không ở đây, mới dám nói móc Thanh Tuyệt vài câu, nếu là ngày trước, hắn ta nào dám.

"Được rồi, nháo cái gì, ở trước mặt người ngoài còn không ngại mất mặt à."

Lăng Không quát lớn vài câu, Thanh Tuyệt với Lãng Tình lúc này mới ngừng miệng, nhưng Thanh Tuyệt vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Lãng Tình một cái.

Lăng Không là kẻ có thủ đoạn nhất trong bốn người bọn họ, cũng là kẻ có thực lực mạnh nhất, ba Zombie Vương còn lại đều nghe lời hắn.

Vân Hiên tỉnh bơ đem mọi chuyện trước mặt nhìn ở trong mắt.

Giữa các Zombie Vương, cũng không phải đoàn kết hữu hảo như mặt ngoài.

"Nói đi, nhân loại, ngươi tới đây rốt cuộc có việc gì?" Lăng Không hỏi.

Lăng Không thật ra rất không kiên nhẫn, nhân loại tiến vào thành Zombie của bọn hắn, đối với Zombie Vương bọn hắn mà nói, chính là phải chịu sự bất kính vô cùng lớn.

Nếu không phải kiêng kị đội quân bán thú nhân sau lưng Vân Hiên, Lăng Không sớm đã đem tên nhân loại dám xem thường bọn hắn nuốt xuống.

"Ta tới, chỉ là muốn hợp tác với các ngươi." Vân Hiên nhìn thẳng Lăng Không, lạnh lùng mở miệng.

Lãng Tình xùy một tiếng cười lớn, bụng béo rung rung không ngừng: "Ta nói này, có phải nhân loại các ngươi thật sự xem bọn ta như đồ đần? Chân trước vừa mới lợi dụng bọn ta, chân sau đã lặp lại chiêu cũ, ai cho ngươi lá gan dám tới trêu đùa bọn ta như thế?"

(Chân trước - chân sau: ý chỉ thời gian cách nhau rất ngắn)

Gương mặt chất phác của Lãng Tình đột nhiên thay đổi, uy áp toàn thân hướng phía Vân Hiên đánh tới.

Tên bán thú nhân này thật to gan, hôm nay phải cho hắn ta biết điểm lợi hại.

Đối mặt với uy áp của Lãng Tình, Vân Hiên sừng sững bất động, giống như không cảm giác được nguy hiểm: "Không trêu đùa các ngươi, ta nghiêm túc."

"Có điều, đây không phải cũng là kế hoạch của các ngươi sao, đừng nói với ta các ngươi thật sự muốn cả đời ở lại đây, cùng nhân loại chung sống hoà bình."


Edit by Thanh tỷ

Chương 717: Trước đại chiến (4)

"Thiên địch chính là thiên địch, nhân loại cùng Zombie vĩnh viễn không có khả năng chung sống hoà bình, chỉ có một trong hai trở thành chúa tể của thế giới này."

Vân Hiên bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt trong nháy mắt giống như đóa hoa xinh đẹp nở rộ, thế nhưng A Sâm lại nhìn thấy, trong mắt của cậu vẫn băng lãnh trước sau như một.

A Sâm bỗng nhiên có chút hoảng hốt, Hiên thiếu gia như vậy từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy qua.

Hiên thiếu gia trong trí nhớ của anh ta là người tùy ý, đẹp trai tà mị, mang theo một thân phản cốt, nhiệt liệt đeo đuổi tự do và hướng tới ánh sáng.

Sự tự do đó, là điều tiến sĩ hướng đến, một người hãm lâu trong bóng đêm, đối với người tràn đầy hơi thở như ánh mặt trời, sẽ mê luyến không thôi.

Trên thực tế, anh ta cũng nhận thấy.

Tiến sĩ bị mê hoặc, trước kia, tiến sĩ đối xử tốt với Hiên thiếu gia là bởi vì cậu ấy là vật thí nghiệm lúc khởi đầu thành công nhất, về sau lại là vì đắm chìm trong ánh nắng dịu dàng của Hiên thiếu gia.

Loại tình cảm cấm kỵ này, thật ra cũng không phải không thể, nếu như hai người yêu thương lẫn nhau, không có gì không tốt.

Tận thế, khó khăn nhất, đáng ngưỡng mộ nhất, chính là tìm được một người có cùng chung chí hướng với mình, có thể mang lại ấm áp cho nhau.

Đáng tiếc, Hiên thiếu gia không có loại tình cảm đặc biệt kia với tiến sĩ, mà tiến sĩ lại không biết cách yêu. Thậm chí, vì sợ Hiên thiếu gia rời khỏi ngài mà tăng thêm một sợi gông xiềng trong mối quan hệ của hai người, mang tên tình thân.

Khi đó, anh ta đã nghĩ, nếu như Hiên thiếu gia không yêu người khác, vậy mối quan hệ giữa cậu và tiến sĩ cứ giữ như vậy cũng không có gì không tốt, dù sao tại một số thời điểm, tình thân so với tình yêu bền hơn nhiều.

Nhưng mà, có đôi khi sự thật chính là tàn khốc như vậy, Tần Nhất trùng hợp xuất hiện vào lúc này.

Vận mệnh có đôi khi thật sự rất trêu cợt người, không ngờ tới một ngày, Hiên thiếu gia đem lòng yêu người khác.

Tiến sĩ yêu mà không được, cả ngày chìm trong đau khổ, ghen ghét, oán hận, nhưng lại không dám mở miệng.

Cứ như vậy tuần hoàn một ngày lại một ngày, cuối cùng nghênh đón kết cục xấu nhất .

A Sâm nhìn Vân Hiên xa lạ trước mắt, bỗng nhiên có chút mê man, anh ta làm như vậy thật sự đúng sao?

Tiến sĩ đã rất bất hạnh rồi, anh ta, còn muốn kéo Hiên thiếu gia xuống nước ư?

Mấy đêm nay, anh ta phát hiện, Hiên thiếu gia mỗi đêm đều ngủ không yên giấc, chỉ cần nhắm mắt, qua không bao lâu sẽ tỉnh lại, cả người ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngẫu nhiên ngủ được một lúc, anh ta lại nghe được tiếng cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm, xin lỗi.

Đồng thời, khóe mắt còn chảy ra nước mắt trong suốt.

Lòng A Sâm đang dao động, còn bên này Vân Hiên cùng Zombie Vương vẫn tiếp tục đối thoại.

Lăng Không nghe xong lời Vân Hiên nói, không có bất kỳ phản ứng gì: "Vậy thì sao, nhân loại và Zombie đúng là thiên địch, thế nhưng có sao đâu, giữa hai bên tương hỗ y tồn, chúng ta cần dị năng hạch của nhân loại, mà nhân loại thì muốn tinh hạch của chúng ta."

(tương hỗ y tồn: giúp đỡ qua lại, dựa vào nhau mà tồn tại)

"Ngươi không cần ở chỗ này châm ngòi, bọn ta rất hận nhân loại, thế nhưng sẽ không động thủ với thức ăn của mình, không có kẻ nào ngốc đến mức để cho bản thân chết đói."

Hương Uyển nghe được hai chữ "châm ngòi", đôi mắt đỏ rực hung tợn nhìn chằm chằm Vân Hiên: "Lăng Không, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ăn hắn."

"Đúng vậy đúng vậy, đem bọn hắn ăn luôn là xong rồi." Thanh Tuyệt vô cùng đồng ý với Hương Uyển, hắn hận tiến sĩ Lâm, nếu không phải hắn ta, hắn cũng sẽ không xấu mặt ở trước mặt bọn Lăng Không như vậy.

"Các ngươi cứ bình tĩnh." Lăng Không hờ hững liếc nhìn Thanh Tuyệt một cái.

Thanh Tuyệt sững sờ, ánh mắt của Lăng Không khiến hắn cảm giác chút tính toán của mình bị nhìn thấu không sót một mảnh, nhưng cũng bởi thế, hắn hoàn toàn không dám nói tiếp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro