Chương 5: Diễn giải

Ngày tốt đẹp duy nhất mà Mydei có cùng Phainon hóa ra là ngày cuối cùng. Ít nhất là trong một khoảng thời gian.

Dù Mydei đã thành công vực dậy tinh thần Phainon, cả hai vẫn ngập đầu trong các hạn chót. Mỗi ngày trôi qua bào mòn họ thêm một chút so với ngày trước, và Mydei nhận thấy bản thân chạm đến giới hạn chỉ một tuần sau đó.

Khi thức dậy vào sáng Thứ Năm ấy, hắn đã cáu kỉnh vì chỉ ngủ được vài tiếng. Nhưng Mydei ép mình dậy sớm và chấm công trước mọi người. Hắn muốn hoàn thành trước những giao phẩm đã chất đống với hy vọng có thể về nhà sớm hơn hôm nay.

Nhưng bất kể những kế hoạch đầy thiện chí nào hắn tự đặt ra cho bản thân đều tan biến khi hắn ngồi vào bàn làm việc. Giới hạn tự chủ của hắn cuối cùng sụp đổ khi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, màn hình trống trơn và không còn bất kỳ tệp nào hắn đã lưu từ ngày, tuần, tháng trước.

"Mẹ nó mày không thể nghiêm túc được à," hắn gắt gỏng, giọng nói sắc bén và lớn hơn chút so với ý định.

Castorice, người đến sớm như hắn, nghiêng người qua. "Chuyện gì vậy?" cô hỏi, giọng nói cũng đầy lo sợ. Thật hiếm khi Mydei có biểu hiện nào khác ngoài sự điềm tĩnh.

Mydei đã vội vã với bàn phím, cố gắng tìm kiếm các tài liệu thất lạc. "Tất cả tập tin của tôi biến mất rồi."

Castorice lập tức đến cạnh hắn. Cô nghiêng người, chăm chú theo dõi màn hình khi Mydei lục lọi qua mọi thư mục. "Anh có sao lưu chúng ở đâu không?" cô hỏi. Cô bắt đầu gõ trên điện thoại, hoặc tìm cách khôi phục các mục bị mất hoặc thông báo cho bộ phận IT của văn phòng về tình hình.

"Tôi có." Tuy vậy, ngay cả các bản sao lưu cũng không thấy đâu.

Cả hai không hề chần chừ thêm. Hắn và Castorice dành khoảng nửa tiếng đồng hồ cố gắng khôi phục những gì đã mất. Khi trưởng bộ phận IT của họ trả lời, cả hai liền làm theo danh sách dài các chỉ dẫn, cẩn thận đảm bảo không bỏ sót điều gì kẻo làm hỏng toàn bộ máy tính.

Họ vẫn đang khắc phục sự cố thì nghe thấy Phainon bước vào phía sau.

"Chào buổi sán–"

Mydei bắt gặp Castorice xoay người và lắc đầu, mắt cô mở to như một lời cảnh báo không lời. Dù không nhìn thấy anh, Mydei đoán Phainon hiểu ngay. Từ khóe mắt, Mydei thấy anh đặt túi và đồ uống của họ xuống bàn làm việc rồi cởi áo khoác. Sau đó anh tiến đến chỗ họ, mắt hướng vào màn hình của Mydei. "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mydei vẫn đang thực hiện theo các hướng dẫn tiếp theo từ điện thoại của Castorice. Đó là một quá trình chậm chạp, và việc hắn không quen thuộc với quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành cũng không giúp ích gì. "Tất cả các tệp của tôi biến mất rồi. Cas đã báo cho bộ phận CNTT, nhưng họ sẽ không đến đây trong một giờ nữa. Họ gửi cho chúng tôi một hướng dẫn từng bước để chúng tôi có thể thử, nhưng đây là một danh sách chó chết tôi không thể hiểu hết được."

Bên cạnh hắn, Phainon im lặng khi xem qua các hướng dẫn. Anh vuốt điện thoại của Castorice lên để tiếp tục đọc các khối văn bản trước khi quay sang Mydei. "Tôi có thể thử không?" anh hỏi. Đôi mắt xanh của anh không còn vẻ vui tươi thường lệ, thay vào đó là sự nghiêm túc của tình huống. Chúng đảo quanh khuôn mặt Mydei, chắc chắn là đang nghiên cứu biểu cảm của hắn và đánh giá cảm xúc về mọi việc.

Mydei gật đầu đồng ý. Dù sao hắn cũng sắp mất kiểm soát, và hắn muốn người khác làm công việc đang đẩy mình lún sâu vào điên rồ này. Hắn dịch ghế sang một bên, nhường chỗ cho Phainon cúi xuống tiếp quản.

Họ dành một khoảng thời gian đáng kể nữa co cụm bên nhau trong căng thẳng. Mydei và Castorice giữ im lặng, mắt không rời Phainon trong khi Phainon luân phiên đọc hướng dẫn và gõ bàn phím của Mydei.

Sau một thời gian dài tưởng chừng như vô tận nín thở chờ đợi, Mydei nhìn màn hình của mình sáng lên. Rồi thư mục chính từng trống trơn, bắt đầu đầy ắp các hàng văn bản, tên tệp mà Mydei đều nhận ra. Hắn thở ra sâu hơn, như thể đang giải phóng toàn bộ căng thẳng trong cơ thể khi vai của Phainon cũng giãn ra.

"Tôi nghĩ là được một nửa rồi." Phainon nhìn Mydei. "Tôi không biết làm sao khôi phục nửa còn lại, nên cứ đợi IT đến xử lý phần đó."

Mydei đang xoa khoảng giữa hai lông mày, như thể cử chỉ đó có thể xoa dịu sự căng thẳng vừa rồi của hắn. "Tạm thời vậy cũng được." Hắn quay sang Phainon. "Cảm ơn."

Phainon mỉm cười. Đó là một nụ cười lịch sự và nhã nhặn, khác hẳn nụ cười rạng rỡ thường thấy của anh. Đôi mắt anh vẫn đang dò xét Mydei. "Rất vui khi giúp được anh."

Khi adrenaline dần lắng xuống, Mydei nhận thấy bản thân khựng lại, ngước nhìn Phainon. Hắn chưa nhận ra họ gần nhau đến vậy, cho đến khi sự cấp bách của tình huống được kiềm chế. Giờ hắn mới nhận ra Phainon chỉ cách mình sáu inch, thân bên và cánh tay của anh tựa sát vào Mydei và chiếc ghế của hắn.

Castorice, vẫn đứng bên phía kia của Mydei, hắng giọng.

"Ít nhất chúng ta đã thoát khỏi rắc rối được một nửa." Cô di chuyển, luồn giữa hai người và tách họ ra. Tay cô với lấy điện thoại, và Mydei không bỏ lỡ cái nhìn chằm chằm của Phainon vào sau đầu cô.

"Nhưng nếu anh cần bất cứ điều gì khác," cô nói thêm với Mydei, không để ý (hoặc cố tình lờ đi) Phainon, "đừng ngần ngại cho chúng tôi biết."

Cô quay đi. "Hoặc ít nhất, đừng ngần ngại cho Phainon biết."

Trước khi Mydei kịp đưa ra lời châm biếm của mình thì cô đã đi mất, cô lấy ly cà phê của mình từ bàn của Phainon khi thong thả bước về bàn làm việc. Mydei nheo mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của cô, cảm thấy cô đang trêu chọc hắn nhiều hơn là thực sự đề nghị giúp đỡ.

"Cô ấy nói đúng," Phainon nói, kéo Mydei ra khỏi những nghi ngờ bên trong mình. Anh đút tay vào túi quần dài. "Cứ cho chúng tôi biết nếu anh cần bất cứ điều gì khác."

Mydei gật đầu. Hắn ngả người ra sau ghế. Hôm nay hắn quá mệt mỏi để suy nghĩ về ý định của mọi người. Và hắn thậm chí còn chưa uống cà phê. "Tôi sẽ làm vậy."

Như thể đọc được suy nghĩ, Phainon đưa cà phê cho hắn. "Đây," anh nói, đặt nó xuống bàn làm việc của Mydei. "Anh trông như cần nó hơn bao giờ hết."

Phần còn lại của ngày ít biến cố hơn, mặc dù điều đó không có nghĩa là Mydei bớt căng thẳng. Nếu có gì, hắn chỉ vùi mình sâu hơn vào công việc. Sau khi trưởng bộ phận IT có cơ hội kiểm tra ổ cứng của hắn, anh ta nói với Mydei là một nửa số tệp không may là không thể cứu vãn. Điều đó có nghĩa là Mydei phải làm việc gấp đôi để làm lại những tệp đã mất trong khi vẫn phải theo kịp các nhiệm vụ của mình.

Hắn quá nhập tâm vào mọi thứ, mắt gần như không rời khỏi màn hình đến nỗi không hề hay biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ đến khi một lon nước ngọt lạnh áp vào trán, hắn mới hoàn hồn, và trừng mắt nhìn người đã áp miếng nhôm lạnh ngắt lên da mình.

"Trái Đất gọi Mydei," Phainon nói. Anh đưa lon nước ngọt đang cầm cho hắn. "Tôi gọi tên anh nãy giờ."

"Xin lỗi," Mydei nói, nghe chẳng có chút hối lỗi nào. Hắn cầm lấy và bật nắp. Khi uống hết bên trong, hắn nhận ra mình thực sự khát đến mức nào. Rồi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt hắn mở to khi nhận ra bên ngoài tối mịt. "Mấy giờ rồi?"

"Đến giờ về rồi." Phainon đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. "Anh ở lại à?"

Mydei lại uống một ngụm dài. Bụng hắn cồn cào, nhận ra sự trống rỗng lúc này. "Tôi định thế."

Phainon nhướn mày. "Sao anh không nghỉ ngơi đi?"

"Tôi gần xong rồi," Mydei nói dối.

"Hôm nay anh đã ăn gì chưa?" Dù trông anh như đã biết câu trả lời.

"Tôi ổn."

"Câu đó không trả lời câu hỏi của tôi."

Anh chộp lấy cánh tay Mydei và kéo mạnh hắn đứng dậy. Dù Mydei có phần vai rộng và nặng hơn Phainon, sự đột ngột của động tác buộc Mydei phải bật dậy. "Làm gì thế," hắn cáu kỉnh, ngay khi nhận ra mình đang đứng.

"Đi thôi." Phainon khoác túi của Mydei lên vai còn lại và giơ áo khoác của Mydei ra cho hắn mặc. "Chúng ta đi."

"Một lát nữ–"

"Tôi không muốn nghe." Ngay khi Mydei nhận áo khoác thì Phainon đã cúi xuống, đảm bảo tất cả các tệp của Mydei đã được lưu và sao lưu trực tuyến. Sau đó, anh tắt máy tính và quay sang hắn. "Đi kiếm gì đó ăn đi. Tôi đói quá."

"Ồ, cậu đói lắm à?" Mydei phóng ánh mắt hình viên đạn vào lưng Phainon khi anh bước đi. Dù vậy, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh. Hơn nữa, hắn thực sự kiệt sức vì đói vào lúc này.

Quãng đường còn lại của họ im lặng. Phainon chỉ lên tiếng một lần để nói với Mydei là anh đang đưa họ đến một quán mì ramen gần đó, Mydei đáp lại anh có thể đưa họ đến bất cứ đâu anh muốn. Bản thân quán mì ramen không xa, mặc dù với cảm giác đói cồn cào của Mydei nó dường như xa hơn thực tế.

Bữa tối còn lại của họ thậm chí còn yên tĩnh hơn. Sau khi tìm chỗ ngồi và gọi phần ăn riêng, Mydei thấy mình gục đầu xuống bàn. Hắn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi khỏi sự bỏng rát do nhìn chằm chằm vào màn hình cả ngày.

"Chúng ta có thể im lặng một lát không?" Hắn nói, đề phòng Phainon chuẩn bị khơi mào cuộc trò chuyện. "Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát."

"Không thành vấn đề," hắn nghe người kia đáp.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn của họ được mang ra. Mydei lập tức lao vào. Hắn chẳng quan tâm liệu Phainon có dùng đó làm cớ để bắt chuyện hay thứ để chọc ghẹo hay không. Tất cả những gì hắn muốn là ăn, và hắn đã ăn.

Phainon là một người đáng tin khi đã giữ lời. Anh không nói gì khi họ ăn, để tiếng húp mì của họ thay lời muốn nói. Anh luân phiên quan sát xung quanh và lướt điện thoại. Thỉnh thoảng, anh bắt gặp ánh mắt Mydei và mỉm cười, nhưng vẫn im lặng suốt bữa tối.

Lần duy nhất Phainon lên tiếng là khi yêu cầu thanh toán sau khi họ đã ăn hết phần của mình. Mydei vừa với tay lấy thẻ thì Phainon đã đưa thẻ của mình cho người phục vụ.

"Phần của tôi bao nhiêu?" Mydei hỏi, phá vỡ sự im lặng ngầm của họ.

"Tôi đãi," Phainon chỉ nói vậy. Khi Mydei bắt đầu phản đối, Phainon lắc đầu. "Đừng cố nữa. Tôi sẽ không để anh trả tiền đâu."

Mydei ngậm chặt miệng. Được thôi. Dù sao hắn cũng không có tâm trạng tranh cãi.

Lúc họ rời quán mì ramen, sự náo nhiệt của đường phố đã giảm đi đáng kể. Mydei liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên khi thấy đã gần chín giờ tối.

"Giờ anh cảm thấy thế nào?" Phainon hỏi. Anh trông ngập ngừng, như thể không chắc Mydei vẫn muốn một mình hay giờ đã sẵn sàng trò chuyện.

"Khá hơn." Hắn nhìn anh. "Cảm ơn cậu."

Phainon mỉm cười. "Không có gì."

Mydei chỉ về phía vỉa hè đối diện. "Cậu đi tàu điện ngầm à?"

"Ừ." Phainon gật đầu về phía góc phố họ đang đứng. "Còn anh đi xe buýt à?"

Mydei định nói phải. Họ đang ở một khu vực thành phố mà việc đi xe buýt sẽ nhanh hơn nhiều so với đi tàu. Ít nhất, đối với Mydei là vậy. Có đủ đường tắt trên đường để nhanh chóng về nhà.

Nhưng Mydei quan sát nét mặt của Phainon, một nửa chìm trong bóng đêm. Phainon nghiêng đầu, chắc chắn là cảm nhận được mình đang bị nhìn. "Gì vậy?"

Sao cũng được. "Tôi sẽ đi tàu điện ngầm với cậu." Mydei liếc nhìn anh, quan sát cách khuôn mặt anh từ từ sáng lên. Hắn đảo mắt và nói thêm, "Nhưng chỉ khi chúng ta tiếp tục giữ im lặng."

Phainon mím môi rồi diễn tả động tác kéo khóa môi. "Sẽ im lặng," anh khẳng định.

Cả hai im lặng khi băng qua đường, đi xuống tàu điện ngầm và lên chuyến tàu tiếp theo. Họ dễ dàng tìm được ghế trống vào giờ khuya thế này và chọn chỗ ngồi cạnh nhau.

Mydei thở dài nhìn cánh cửa tàu đóng lại. Chỉ còn vài trạm nữa là đến chỗ hắn. Thật sự không có lý do gì để nói chuyện với Phainon lúc này.

Không còn gì để làm, Mydei tựa đầu vào cửa sổ toa tàu. Hắn nhắm mắt khi tàu bắt đầu chuyển bánh, từ từ tăng tốc cho đến khi họ di chuyển về phía trước.

Hắn chỉ định nhắm mắt lại. Chỉ chợp mắt một lát thôi, để có được chút nghỉ ngơi ít ỏi giữa mười bốn tiếng đồng hồ bận rộn vừa qua. Nhưng hẳn hắn đã ngủ thiếp đi, vì điều tiếp theo hắn biết là mình bị lay dậy. Đầu hắn, vốn tựa vào kính cửa sổ tàu giờ đang tựa vào bờ vai ấm áp của Phainon.

"Mydei," hắn nghe thấy Phainon thì thầm. Phainon vẫn đang lay hắn, và Mydei cảm thấy đầu mình gục xuống. Những bàn tay lập tức đỡ lấy má hắn, nâng hắn dậy cho đến khi lại tựa vào vai Phainon. "Sắp đến điểm dừng của anh rồi."

"Điểm dừng của tôi," hắn nói một cách uể oải. Hắn dụi mắt, cơn buồn ngủ nặng nề vẫn đè nặng hắn vào người Phainon.

Phainon, người vẫn đang ngồi cạnh hắn. Phainon, người đã cho phép vai mình trở thành gối tựa của Mydei. Phainon, người đáng lẽ đã xuống tàu ở hai điểm dừng trước.

Mydei chớp mắt rồi bật dậy. "Còn điểm dừng của cậu?" hắn vội vã hỏi. Hắn chớp mắt xua đi những đốm sao trong mắt sinh ra từ động tác đột ngột.

Phainon xua tay, vẻ không bận tâm. "Tôi sẽ đón chuyến tàu sau để quay lại." Có điều gì đó quá đỗi không phòng bị, quá đỗi yếu ớt khi anh nhìn Mydei. "Anh có muốn tôi tiễn anh về nhà không?"

Mydei lảng tránh ánh nhìn. "Không." Hắn kín đáo lau khóe miệng, kiểm tra xem có vô tình chảy nước miếng không. "Tôi ổn."

Tàu giảm tốc rồi dừng lại. Mydei đứng dậy, sẵn sàng xuống tàu.

Điều cuối cùng hắn muốn là ngoái đầu nhìn lại. Hắn có thể đối phó với Phainon trong tất cả sự trêu chọc hào nhoáng của anh, nhưng hắn hoàn toàn ngỡ ngàng khi anh như thế này. Những lời nhận xét mỉa mai và trò đùa cố ý là chuyện thường; sự tử tế và chu đáo là lãnh địa chưa được khám phá. Không có cẩm nang nào về việc phải làm gì khi đối diện với sự dịu dàng.

Thế là hắn làm điều duy nhất cảm thấy đúng đắn vào lúc đó. Mydei quay người.

"Gặp lại cậu sau," hắn nói với Phainon. Sự trống rỗng của toa tàu vọng lại sự dịu dàng trong giọng nói của hắn.

Phainon mỉm cười. Anh trông cũng dịu dàng như vậy. "Gặp lại anh sau."

Mydei khẽ đáp lại bằng một nụ cười. Rồi quay đi và biến mất.

Và một khi đã leo trở lại mặt đất vững chãi, hắn thấy mình tựa vào cột đèn trên vỉa hè, cố lấy lại hơi thở như thể vừa chạy trốn khỏi điều gì đó.

Chỉ là thiếu ngủ thôi, hắn tự nhủ. Hắn rời khỏi cột đèn và bắt đầu hành trình về căn hộ của mình. Hôm nay là một ngày dài.

Và quả thật đó là một ngày dài. Hắn nóng lòng được lên giường và bỏ lại tất cả phía sau.

Tuy nhiên, Mydei đã không đi ngủ.

Khi về đến nhà, dư âm ấm áp trong lòng hắn vẫn còn vương vấn. Từ một cảm giác xa lạ, nó dần chuyển thành lo lắng.

Và dù Mydei không phải là chuyên gia trong việc loại bỏ những cảm xúc mong manh này, hắn biết điều ngược lại chính xác là gì.

Nhưng khi hắn tắm nước ấm và mặc bộ quần áo thoải mái nhất, hắn biết hôm nay mình không thể xem phát trực tiếp được. Hắn hoặc là sẽ đi ngủ - điều không thể, trừ khi hắn muốn nằm thao thức nghĩ về Phainon - hoặc là hắn sẽ cày cuốc thêm chút nữa trên con đường hoàn thành những công việc được giao - một lựa chọn hợp lý hơn vì nó có thể khiến hắn quên Phainon.

Vậy nên, đương nhiên, hắn ngồi xuống trước bàn làm việc và mở những tập tin còn dang dở. Hắn tự nhủ, đây sẽ là một đêm năng suất. Hắn sẽ không dễ dàng bị lung lay bởi lời hứa hẹn về buổi phát trực tiếp của Merlin.

Câu thần chú đó chỉ kéo dài vỏn vẹn năm phút trước khi Mydei nhận được thông báo Merlin đã lên sóng. Merlin đăng tải lên Twitter như mọi khi, và đính kèm liên kết đến luồng phát của mình trong phần trả lời cho tweet gốc như thường lệ.

Mydei do dự hai giây. Hắn biết chính xác vì đã đếm. Rồi hắn thu nhỏ cửa sổ tập tin, phóng to cửa sổ tweet của Merlin, và nhấp vào liên kết.

Mình xứng đáng với điều này, hắn nghĩ. Chỉ nhìn thoáng qua một lát thôi. Chỉ để quên hết mọi thứ.

Toàn bộ buổi phát trực tiếp của Merlin lập tức tràn ngập màn hình Mydei. Bản thân Merlin đang ngồi ở góc chéo, cơ thể xoay về mép bàn đen. Anh mặc áo polo xanh nhạt cài cúc kín cổ, dù tay áo dài được xắn lên để lộ cẳng tay trần cơ bắp. Mydei nghĩ mình có thể nhận ra khóa thắt lưng và quần tây đen từ bên dưới bàn, dù khó xác định được từ tư thế ngồi của Merlin.

"Gần đây tôi khá bận," Merlin bắt đầu nói. Chắc hẳn anh đã nói lời chào buổi tối thường lệ. "Anh có thể ở đây đợi tôi làm việc xong."

"Mẹ kiếp," Mydei chửi thầm. Sao dạo này ai cũng làm thêm giờ thế nhỉ?

Từ ngoài màn hình, tay Merlin vươn lấy thứ gì đó trên bàn. Khi trở lại, anh mang theo một chai dầu bôi trơn và một cái lỗ hậu nhân tạo. Anh đẩy người ra sau, cẩn thận giữ mặt tránh khỏi tầm nhìn.

"Hoặc anh có thể ngoan ngoãn," anh nói, dang rộng chân để máy quay ghi lại, "ngồi lên đùi tôi cho đến khi tôi xong việc ở đây."

Bằng một tay, Merlin loay hoay với thắt lưng, ngón tay thuần thục cởi khóa ngay cả khi không có sự hỗ trợ của tay kia. Rồi anh kéo khóa quần, để lộ ra bên dưới không mặc gì khác. Anh lôi dương vật ra, vuốt ve vài cái chậm rãi.

Tay kia, anh bật nắp lọ gel bôi trơn. Anh đổ một lượng kha khá lên đầu dương vật, chất gel mát lạnh làm nổi da gà lấm tấm trên cẳng tay. Rồi anh đặt nó sang một bên và đổi lấy lỗ hậu giả, từ từ trượt món đồ chơi lên người trong lúc tiếp tục vuốt ve trục dương vật.

Merlin rên rỉ khi trượt toàn bộ dương vật vào món đồ chơi. Anh vẫn đang chà xát nó lên thân, hông đã hơi nhấp nhô trong lúc kéo mình lại gần bàn làm việc. Dù bàn phím đã trở lại tầm tay, khán giả vẫn có thể thấy rõ anh. Mydei có thể nhận ra rõ mức độ anh đang di chuyển với món đồ chơi, thỉnh thoảng dùng một tay để di chuyển nó lên dương vật.

Mydei liếm môi, đã kéo quần của mình xuống. Hắn nhanh chóng đặt dương vật giả có vân lên ghế của mình, bôi trơn để chuẩn bị giống như Merlin đã làm. Rồi từ từ hạ mình xuống, kiên nhẫn đón nhận từng tấc trước khi tạm thời rút ra và đón nhận thêm.

Hắn vẫn đang nhấp nhô trên món đồ chơi của mình khi Merlin lau chất nhờn khỏi tay bằng khăn. "Nhớ là, tôi đang làm việc. Tôi không muốn anh động chạm vào tôi cho đến khi tôi cho phép. Anh chỉ ở đây để làm bao dương vật cho tôi mà thôi." Anh đặt những ngón tay thon dài lên bàn phím và bắt đầu gõ. "Anh cũng có thể làm việc, nếu điều đó khiến anh kiên nhẫn hơn."

Mydei ngừng nhún trên dương vật giả đủ lâu để đẩy nó vào trong hoàn toàn. Hắn nghiến chặt răng, cảm nhận được sự đầy đặn bên trong. Hắn chỉ muốn chuyển động, tiếp tục mài giũa bản thân vào nó, để đuổi theo cực khoái mà hắn rất cần sau ngày hôm nay.

Nhưng thay vào đó, và với những ngón tay run rẩy, hắn chia màn hình để hiển thị hai thứ. Một bên là luồng trực tiếp của Merlin, vẫn đang phát theo thời gian thực và tiếp diễn. Bên còn lại là công việc hắn đã vội vã bỏ dở, giờ lại xuất hiện để hoàn thành.

"Mẹ kiếp," hắn lại than vãn dù đã bắt tay vào làm. Đây là quả báo, hắn cho là vậy, vì đã chiều theo cám dỗ của buổi phát trực tiếp khi còn núi việc ngổn ngang.

Nhưng ngay lúc định bắt đầu, mắt hắn dừng lại ở khung chat công việc bên cạnh màn hình. Một danh sách tên được ghi theo trình tự thời gian, vài cái hắn nhận ra, vài cái thì không. Khá nhiều tên có vòng tròn xanh bên cạnh, báo hiệu họ còn thức hoặc để thiết bị làm việc chạy mà không sử dụng.

Và một cái tên đặc biệt nổi bật với Mydei, chấm xanh nhỏ của nó phát sáng như lời mời gọi thầm lặng.

Hắn cân nhắc ý nghĩ đang nhen nhóm trong đầu. Hôm nay hắn đã làm phiền người đó đủ rồi. Anh đã sửa lỗi máy tính, mua bữa tối, và lỡ điểm dừng chỉ để đảm bảo Mydei không bị lỡ. Chẳng có lý do gì để nói chuyện với người đó nữa.

Rồi Mydei nhận ra hắn đã thất bại tất cả các bài kiểm tra về cám dỗ đêm nay cho đến giờ. Thêm một lần nữa thì có sao, đúng không?

Trước khi hắn có thể tự thuyết phục bản thân từ bỏ, Mydei nhấp vào tên anh và gửi tin nhắn.

< Mydei: Cậu còn thức? [23:07PM]

Từ buổi phát trực tiếp, Mydei thấy tay Merlin khựng lại, tiếng bàn phím gõ chậm dần rồi im bặt trong giây lát. Một tay di chuyển để điều khiển chuột trong khi tay kia hướng xuống dưới. Merlin bắt đầu vuốt ve lỗ hậu giả trên dương vật, và Mydei không lãng phí thời gian di chuyển dương vật giả của mình theo nhịp với anh. Họ vẫn di chuyển đồng bộ trong im lặng khi Mydei nhận được phản hồi.

> Phainon ☀️🐾: Vì anh đó [23:08PM]

Merlin tự mình thực hiện thêm một, hai, ba lần tuốt. Rồi anh đặt cả hai tay trở lại bàn phím, tiếp tục bất cứ điều gì anh đang cố gắng hoàn thành. Mydei nghiến hông mình vào dương vật giả thêm ba lần nữa trước khi làm theo. Nhưng thay vì quay lại công việc, hắn gõ phản hồi cho Phainon trước.

< Mydei: Nếu cậu định đi ngủ rồi, thì không sao đâu. [23:09PM]

Mydei điều chỉnh lại nội dung màn hình, chia thành ba phần để chứa tất cả những gì hắn đang làm cùng lúc. Hắn biết cuối cùng điều gì đó cũng sẽ phải nhường bước, và hắn sẽ chỉ tập trung vào một việc duy nhất sau cùng.

Nhưng hiện tại, hắn quyết tâm cầm cự càng lâu càng tốt.

> Phainon ☀️🐾: đừng lo về điều đó [23:10PM]

> Phainon ☀️🐾: anh vẫn còn làm việc à? [23:10PM]

Mydei thở hắt ra. Thôi được. Hắn sẽ cố gắng làm việc.

< Mydei: Ừ. [23:10PM]

< Mydei: Chỉ đang hoàn thành vài việc thôi. [23:11PM]

< Mydei: Tôi muốn biết liệu có ai khác ngoài tôi còn thức không. [23:11PM]

Trên buổi phát trực tiếp, các ngón tay của Merlin siết chặt rồi thả lỏng. "Tôi tưởng tôi đã nói anh nên ở yên rồi mà," anh nói, một tay di chuyển chạm vào chính mình, "nhưng tôi không phiền với một chút xao nhãng ở đây và kia."

Mydei thở phào nhẹ nhõm. Hắn dịch chuyển trên ghế, di chuyển chậm rãi và nông khi tự thỏa mãn mình bằng dương vật giả. Mỗi lần hắn cử động, hắn cảm nhận mọi đầu gân guốc cọ xát vào mình, và hắn phải nghiêng nó ra khỏi tuyến tiền liệt chỉ để có thể tận hưởng khoảnh khắc lâu hơn.

Hắn với tay nắm lấy dương vật đã rỉ dịch nhờn của mình. Rồi hắn vuốt ve nó khi thông báo Phainon☀️🐾 đang nhập... hiện lên trên hộp chat.

> Phainon ☀️🐾: vậy tôi sẽ bầu bạn với anh trong lúc anh làm [23:12PM]

> Phainon ☀️🐾: dù sao tôi cũng đang làm việc [23:12PM]

Một phần rất nhỏ trong Mydei cảm thấy vô cùng bẩn thỉu khi trò chuyện với Phainon trong lúc có một món đồ chơi hình dương vật có vân trong hậu môn như thế này. Thực tế, hắn thậm chí không biết tại sao mình muốn nói chuyện với người kia khi mọi thứ khác đang diễn ra. Đã có quá nhiều thứ trên bàn của hắn rồi.

Nhưng đây là lần thứ ba hắn nghĩ đến Phainon trong lúc xem Merlin. Đó là một sự thật cứ day dứt trong đầu, như một cơn ngứa muốn được gãi. Rồi có ngày hắn sẽ đủ can đảm để đối mặt với nó, nhưng giờ thì cứ thuận theo dòng chảy thôi.

Vả lại, nghĩ đến Phainon khiến những cơn cực khoái của hắn càng tuyệt vời hơn nữa.

< Mydei: Được. [23:12PM]

Khi Phainon không đáp lời gì khác, Mydei cố gắng chuyển sự chú ý trở lại công việc của mình. Bạn biết đấy, công việc thực tế của hắn chứ không phải bất cứ thứ quái quỷ gì hắn đang làm hay nô đùa với Phainon trong cuộc trò chuyện.

Ban đầu đó là một kỳ tích khó khăn, Merlin vẫn còn một tay trên cái lỗ hậu nhân tạo và trượt nó lên xuống, anh bắt đầu thở hổn hển với những tiếng rên khe khẽ. Về mặt thị giác và thính giác, đó là một cảnh tượng gây xao nhãng. Nhưng Merlin luôn giữ một tay trên bàn phím, dường như một phần con người anh vẫn dành thời gian làm việc trong lúc thủ dâm. Vậy nên Mydei dùng điều đó làm động lực cho bản thân, dao động giữa khoái lạc của mình và nghĩa vụ của mình.

Hắn vừa bắt đầu quen với nhịp điệu thì Phainon lại nhắn tin cho hắn.

> Phainon ☀️🐾: anh kiểm tra rồi sửa cái này giúp tôi được không? [23:20PM]

Mydei cau mày. Rồi cái cau mày của hắn càng sâu hơn khi Phainon gửi tin nhắn tiếp theo kèm đường dẫn đến tệp.

< Mydei: ? [23:20PM]

< Mydei: Tôi ở đây để hoàn thành công việc của mình, không phải để nhận thêm. [23:21PM]

Trên phần màn hình nơi phát trực tiếp, Merlin khẽ ngâm nga thích thú. Trên phần màn hình nơi các hộp chat xuất hiện, Phainon liên tục gửi phản hồi.

> Phainon ☀️🐾: 🥺🥺🥺 [23:22PM]

> Phainon ☀️🐾: làm ơn đi mà [23:22PM]

> Phainon ☀️🐾: tôi không muốn Aglaea lại đá mông tôi vì lỗi chính tả và ngữ pháp nữa đâu [23:23PM]

Các ngón tay của Merlin siết chặt không thể nhận ra vào cái lỗ hậu nhân tạo, và chuyển động của anh tăng tốc. "Tay đặt lên bàn và tiếp tục làm việc," anh nhắc nhở, mệnh lệnh kết thúc bằng một tiếng rên thấp khiến Mydei càng thêm cương cứng. "Tôi đã cho phép anh di chuyển chống lại tôi nhiều đến mức này rồi."

Mydei cắn môi dưới. Mông của hắn tự vỗ vào ghế, những âm thanh tục tĩu càng lớn hơn khi hắn đẩy nhanh tốc độ.

< Mydei: Được rồi. [23:23PM]

> Phainon ☀️🐾: TUYỆT [23:23PM]

> Phainon ☀️🐾: 🥰 [23:23PM]

Bàn tay Merlin khựng lại trên người anh. Anh rút cái lỗ hậu nhân tạo ra khỏi dương vật, kéo nó lên, phát ra một âm thanh nghẹn ngào từ cổ họng khi làm vậy. Rồi anh giữ nó cố định phía trên, bắt đầu nhấc hông, dương vật trồi lên chạm và xâm nhập vào lỗ mỗi lần.

"Làm việc," Merlin ra lệnh, "trong khi tôi đụ anh."

Chuyển động của Mydei phản chiếu Merlin. Ngoại trừ, trong khi Merlin đã hoàn toàn bỏ qua mọi giả vờ gõ bàn phím, Mydei mới bắt đầu làm vậy. Hắn nhấp vào liên kết của Phainon, tầm nhìn đã mờ dần ở rìa, và xem xét công việc của Phainon.

Tài liệu có thể chỉnh sửa và chia sẻ chứa hết đoạn văn này đến đoạn văn khác về các lời chào mời sản phần của Phainon, những ý tưởng khả thi họ có thể cần cho dự án đang tiến hành với Aglaea. Ở góc trên bên phải trang là biểu tượng của Phainon, vẫn sáng lên để biểu thị anh đang trực tuyến và làm việc bên trong tài liệu. Biểu tượng của Mydei tham gia bên cạnh anh bây giờ, báo hiệu sự xuất hiện của hắn và lời hứa sẽ đọc qua nó.

Và phải công nhận, Mydei đã cố gắng hết sức để đọc từng dòng, dù cho hắn vẫn duy trì tốc độ cuồng nhiệt khi cưỡi món đồ chơi của mình. Nhưng hắn chỉ có thể làm được đến thế trước làn sóng khoái cảm sắp ập đến, và hắn mới chỉ đọc qua được ba dòng khi phải cắn vào tay để kìm nén bản thân.

"Tôi sắp bắn vào trong anh," Merlin nói. "Cái bao dương vật xinh đẹp của tôi." Hông anh giờ lệch nhịp. Có lẽ anh còn khoảng ba mươi giây nữa trước khi mất hết kiểm soát.

"Đệch," Mydei chửi thề. Hắn chống hai tay lên bàn, rồi thô bạo tự đâm mình vào đồ chơi. Liên tục, liên tục, cho đến khi nghe Merlin kêu lên khi xuất tinh. Ngay khi nghe tiếng rên rỉ hoan lạc của anh và thấy anh co giật trong cái lỗ hậu giả, Mydei cũng lên đỉnh.

Hắn vẫn đang bắn, trút hết vào đùi và làm bẩn da thịt ở đó, thì màn hình đột nhiên phát ra cuộc gọi đến.

Đầu Mydei lập tức ngẩng phắt lên, kinh hoàng lấn át mọi khoái cảm còn sót lại. Biểu tượng của Phainon giờ chiếm trọn màn hình, cuộc gọi đến vang dội và không thể nhầm lẫn. Từ phía sau, luồng phát trực tiếp của Merlin vẫn đang chạy, hắn một tay chống mép bàn, tay kia đặt lên chuột.

Không kịp nghĩ đến hậu quả, Mydei từ chối cuộc gọi ngay lập tức, hoảng loạn tột độ. Ngón tay run rẩy của hắn đã với tới bàn phím để nhắn tin hỏi anh cần gì, thì hắn thấy lý do Phainon quyết định gọi điện.

Tại đó, ngay giữa tài liệu mà hắn đã thề sẽ đọc và chỉnh sửa, là một khối ký tự vô nghĩa. Mydei nhìn chằm chằm vào tay mình, nhận ra hắn đã vô tình đặt tay lên bàn phím khi cơn hưng phấn giảm xuống. Nó tạo ra một chuỗi ký tự hỗn loạn không thể hiểu được, kéo dài hết trang này đến trang khác.

"Chết tiệt!" hắn chửi thề. Hắn lau tay nhanh nhất có thể trước khi bôi đen các khối ký tự lộn xộn của mình và xóa chúng. "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt."

Hắn vừa xóa sạch mọi thứ thì Phainon gửi tin nhắn.

> Phainon ☀️🐾: anh ổn không? [23:30PM]

Mydei đã bắt đầu gõ lời xin lỗi và lý do của mình. Hắn đột nhiên vô cùng, vô cùng biết ơn là Phainon biết hắn mệt mỏi đến mức nào. Sẽ không có chỗ cho sự nghi ngờ lời nói dối của hắn.

< Mydei: Xin lỗi. Ngủ quên mất. [23:30PM]

> Phainon ☀️🐾: anh nên nghỉ ngơi nếu mệt. [23:31PM]

Mydei không đáp lời. Hắn vẫn còn rối bời, thở dốc vì kinh hoàng khi bị phát hiện, máu dồn lên mặt vì xấu hổ, tim đập thình thịch vì cao trào khi cùng lúc lên đỉnh với Merlin.

Hắn nhìn Merlin lúc này, người trông cũng kiệt sức như mình. Những cúc áo trên cùng của chiếc polo đã được mở, ngực phập phồng khó nhọc lấy lại hơi. Khi cuối cùng rút cái lỗ hậu nhân tạo ra khỏi người, nó nhỏ dòng tinh dịch của anh.

"Nhìn xem anh đã khiến tôi làm gì này," anh nói, đặt nó sang một bên. Anh xắn tay áo lên cao hơn, đảm bảo không có gì vấy bẩn chúng.

Mydei đứng dậy trên đôi chân yếu ớt. Hắn rên rỉ khi trượt người khỏi chiếc dương vật giả, toàn thân quá kích thích và nhạy cảm với xúc chạm. Hắn bắt đầu lau chùi bản thân, nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng Merlin di chuyển, đứng dậy rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Khi quay lại, anh cầm trên tay một cái khuôn silicon hình mông hoàn hảo.

"Tôi vẫn chưa xong với anh đâu."

Mydei không thể kiềm chế. Hắn há hốc miệng khi Merlin đặt nó xuống mép bàn, ngay trước bàn phím của mình. Dù vẫn giữ quần tây quanh eo, anh kéo khóa quần mở rộng hơn nữa khi bắt đầu vuốt ve bản thân để cương trở lại.

Khi đã hoàn toàn cứng, Merlin căn chỉnh bản thân với lối vào khuôn. Với tiếng kêu vỡ vụn, anh lao vào, đưa đẩy nông rồi bắt đầu đâm rút đều đặn.

Mydei quan sát anh thêm vài giây. Sau đó, hắn lục lọi trong ngăn kéo để tìm thứ mình cần nhất lúc này, thứ mà hắn chắc chắn sẽ hoàn thành công việc cho một hiệp nữa. Trong suốt quá trình đó, Merlin tiếp tục giao cấu với khuôn của mình một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, trượt dương vật vào sâu hơn trong mỗi lần thúc đẩy trước khi rút ra toàn bộ.

Khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm, Mydei đặt các vật dụng lên bàn. Đó là một cái nút hậu môn nhỏ và điều khiển từ xa đi kèm, được chế tạo để có thể rung theo các bước sóng và cài đặt khác nhau. Nó nhỏ hơn dương vật giả mà hắn vừa sử dụng, nhưng nó có thể kích thích hắn nhiều hơn so với cái trước.

Mydei lập tức ấn nút bít hậu môn vào người mình. Một tiếng rên rỉ xấu hổ bật ra khỏi môi, hắn dùng một tay che miệng, tay kia đẩy nút sâu hơn vào trong.

Hắn quá, quá nhạy cảm. Gần như quá sức, quá khó nhọc.

Nhưng nếu Mydei có gì, thì hắn có tính cạnh tranh. Và hắn sẽ không để một hiệp kết thúc mọi chuyện, không phải khi Merlin vẫn đang tiếp tục.

Sau khi chắc chắn nó vừa khít và ôm chặt lấy mình, Mydei với lấy điều khiển. Ngay khi nhấn nút phát, hắn lập tức gục xuống bàn, thở hổn hển như thú vật động dục ngay cả với mức cài đặt thấp nhất.

Mặt hắn vẫn úp xuống bàn khi nghe thấy tiếng thông báo khác vang lên từ màn hình. Bằng nỗ lực chậm chạp, uể oải, hắn ngẩng đầu lên.

> Phainon ☀️🐾: còn đó không? [23:39PM]

Ồ, chỉ mỗi việc đọc tên anh thôi cũng đủ tác động. Mydei lại cứng như đá.

< Mydei: Ừ. [23:39PM]

> Phainon ☀️🐾: được rồi. [23:40PM]

< Mydei: Sao? [23:40PM]

Mydei liếc nhìn luồng phát trực tiếp của Merlin. Anh đã đặt tay trở lại bàn phím, gõ lia lịa ngay cả khi hông vẫn tiếp tục đâm thúc.

"Ngoan nào và rên rỉ cho tôi nghe," anh thủ thỉ, vẫn đang gõ phím. "Nhưng đừng quá lớn tiếng."

"Thế đéo nào cậu ta vẫn làm việc được?" Mydei lẩm bẩm, nhìn những ngón tay của Merlin nhảy múa trên bàn phím. Hắn hầu như không theo kịp.

Thực ra, bỏ qua chuyện đó, anh ta thậm chí còn chẳng làm việc nữa là.

Hắn vẫn còn bận tâm về điều đó khi Phainon phản hồi. Và tin nhắn của anh gần như định đoạt số phận đêm nay của Mydei: sau chuyện này, hắn sẽ không làm được việc gì nữa.

> Phainon ☀️🐾: không có gì. chỉ đang nghĩ về anh thôi [23:41PM]

Chỉ chín từ đó thôi cũng khiến dương vật của Mydei co giật. Rồi hắn tăng độ rung của nút hậu môn, nâng mông lên không trung khi đắm mình trong khoái lạc. Hắn bắt đầu chìm vào sự tự nuông chiều, và điều đó khiến hắn ngày càng xa rời lý trí.

Nên hắn thậm chí không nhận ra mình đã gửi phản hồi cho đến khi thấy mình đối diện với nó.

< Mydei: Cũng thế. [23:42]

Hắn nhìn chằm chằm vào nó. Rồi tiếp tục nhìn chằm chằm lâu hơn nữa.

Khi não bộ cuối cùng thoát khỏi cảm giác nút rung chạm vào mông, Mydei giật mình. Rồi hắn lập tức xóa và thu hồi tin nhắn. Thay cho phản hồi của mình, chỉ còn thông báo Tin nhắn này đã bị xóa. ở ngay chỗ nó từng xuất hiện.

Nhưng Phainon đã bắt đầu nhập tin nhắn.

> Phainon ☀️🐾: :) [23:44PM]

> Phainon ☀️🐾: thấy rồi [23:44PM]

"Ha!" Mydei kêu lên. Hắn chống khuỷu tay và cẳng tay lên bàn, rồi úp trán vào hai tay. Từ âm thanh phát ra từ luồng trực tuyến của Merlin, anh đang thô bạo giao cấu với cái khuôn. Và từ tiếng ở hậu môn của Mydei, nút bịt đang xé toạc hắn ra hoàn toàn.

Màn hình của hắn lại báo hiệu, và Mydei ngước lên.

> Phainon ☀️🐾: Cục cưng Mydei của tôi [23:46PM]

> Phainon ☀️🐾: tại sao, tại sao anh lại nghĩ đến tôi? [23:46PM]

> Phainon ☀️🐾: thậm chí là vào giờ này? [23:46PM]

Mydei phải lê từng ngón tay để gõ. Hắn nhận thức được Merlin đang nói gì đó, chắc chắn là đang thúc giục họ - thúc giục hắn - tiếp tục. Nhưng hắn thậm chí không thể tập trung vào anh.

Tất cả những gì hắn có thể tập trung vào lúc này là Phainon.

< Mydei: Đây là cuộc trò chuyện về công việc. [23:47]

> Phainon ☀️🐾: tôi không phải người đáng ngờ khi thu hồi tin nhắn [23:47]

> Phainon ☀️🐾: hoặc đòi hỏi đồng nghiệp của tôi bầu bạn cùng [23:47]

Mydei hét lên. Trong thất vọng. Trong khoái lạc. Trong đau khổ. Trong ngây ngất. Không thể trốn thoát khỏi lời nói của anh.

Tất nhiên, hắn biết Phainon nói đúng. Nhưng thật quá, quá bất công.

< Mydei: Đừng đùa nữa. [23:48PM]

Mydei tựa đầu lên cẳng tay, nhắm mắt lại khi hắn rướn người vào không khí. Suýt nữa bỏ lỡ tin nhắn tiếp theo của Phainon nếu không kịp mở mắt nhìn lên màn hình.

Và khi đọc được, hắn gần như cảm thấy tim mình lỡ nhịp.

> Phainon ☀️🐾: Làm tôi. [23:49PM]

Mydei nuốt nước bọt. Hắn quyết định không ai nên biết lượng dịch nhờn tiết ra từ hắn nhiều đến mức nào sau khi đọc dòng tin đó.

Tuy nhiên, đồng thời, hắn không thể hiểu nổi.

Phainon ngốc nghếch, người luôn pha trò để dụ hắn cười. Phainon tươi sáng, người luôn có khả năng làm bừng sáng căn phòng chỉ bằng sự hiện diện của mình. Phainon ngọt ngào, người luôn cho hắn nhiều hơn những gì hắn cần.

Và giờ, Phainon quyến rũ, người đã dám thách hắn làm theo ý mình với anh.

Hắn còn đang xử lý những gì vừa đọc thì hai từ kia đã biến thành sáu. Tin nhắn này đã bị xóa.

Việc trò chơi của chính mình bị chơi lại khiến Mydei càng thêm hưng phấn.

< Mydei: Gì thế??? [23:50PM]

Từ xa, như thể nghe từ dưới nước vọng lên, hắn nghe thấy Merlin kêu lên và rên rỉ. Bàn tay hắn như có ý thức riêng, bắt đầu vuốt ve dương vật của mình theo nhịp điệu âm thanh nghe được.

Nhưng phần còn lại của hắn thì chờ đợi. Hắn chờ đến khi Phainon gửi cho hắn câu trả lời ngắn gọn nhất thế giới.

> Phainon ☀️🐾: ? :) [23:50PM]

Mydei không thể chịu đựng thêm được nữa.

Hắn nhắm mắt, đẩy hết mức cài đặt của nút rung đến khi đầu gối run rẩy va vào nhau. Rồi tay hắn xoa xát cơ thể, cuối cùng đạt khoái cảm, cảm nhận chất dịch ấm nóng bắn qua kẽ ngón tay, vương vãi trên sàn.

Và khi đạt cực khoái lần này, nó gần như đau đớn, tựa như hắn đã dốc cạn sức lực trong lần đầu, và giờ đây, cơn cực khoái này vắt kiệt hắn.

Sự hạ nhiệt còn tồi tệ hơn. Nếu hắn nghĩ mình nhạy cảm trước đó, thì giờ chẳng là gì so với hiện tại. Hắn gần như đập mạnh nút dừng trên điều khiển, móng tay găm vào gỗ bàn khi tiếp tục siết chặt nút rung.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn cảm thấy như cả kỷ nguyên đã trôi qua. Hắn gần như phải bò trở lại ghế, sức lực cạn kiệt vì toàn bộ kích thích mà hắn tự trút lên mình. Trên màn hình, nơi lẽ ra phát trực tiếp của Merlin, là một màn hình tối đen trống rỗng.

Chết tiệt. Hắn thậm chí còn không kịp gửi tiền thưởng cho Merlin.

Hắn chuyển tầm nhìn sang hộp chat của Phainon. Một tin nhắn chưa đọc đang chờ hắn trả lời.

> Phainon ☀️🐾: xin lỗi, có phải hơi quá không? [23:53PM]

Mydei dùng mu bàn tay lau nước miếng chảy ra từ môi. Hắn lấy khăn giấy lau sạch các ngón tay.

< Mydei: Ổn mà. [23:58PM]

< Mydei: Thôi thì kết thúc đêm nay ở đây nhé. [23:58PM]

Mydei tựa lưng vào ghế và nhắm mắt. Hắn cảm nhận rõ sự nhớp nháp và dính dớp của bản thân, tinh dịch của chính mình đặc quánh và ấm nóng dưới đùi và trên mặt ghế. Thật kinh tởm.

Màn hình phát tiếng tinh, Mydei hé mắt đọc đoạn chat.

> Phainon ☀️🐾: được rồi [23:59PM]

> Phainon ☀️🐾: chúc ngủ ngon, mydei [23:59PM]

> Phainon ☀️🐾: cảm ơn vì đã bầu bạn với tôi [00:00AM]

Mydei chưa bao giờ thấy mình bẩn thỉu như lúc này. Hắn cũng chưa từng cảm thấy hổ thẹn đến thế. Nhưng khi đọc dòng cuối của Phainon, câu cảm ơn đơn giản đó, mọi góc cạnh thô ráp của hắn đều dịu lại.

< Mydei: Ngủ ngon. [00:00AM]

< Mydei: Và cũng cảm ơn cậu. [00:01AM]

Sau đó Phainon không phản hồi. Mydei thậm chí còn không biết liệu anh đã đọc tin nhắn chưa vì đèn xanh bên cạnh tên anh đã tắt.

Nhưng lần này Mydei không buồn thu hồi tin nhắn. Dù sao thì hắn cũng đã mệt mỏi với trò chơi đó rồi.

__________

Phainon suýt nữa đã xin nghỉ ốm vào sáng hôm sau.

Suýt nữa.

Anh thức dậy với toàn thân đau nhức, tựa như thực sự đã thức cả đêm nghịch ngợm. Trên thực tế là chỉ vỏn vẹn một giờ phát trực tiếp, và thậm chí còn không tỉ mỉ như những lần trước. Anh từng có những ý tưởng táo bạo hơn và những màn thực hiện nghiêm ngặt hơn. Theo tiêu chuẩn của anh, đêm qua chỉ là một buổi phát sóng nhẹ nhàng.

Nhưng một điều gì đó nguyên thủy đã chiếm lấy Phainon ngay khi Mydei nhắn tin cho anh vào đầu buổi phát trực tiếp. Tin nhắn đó đủ khiến anh khựng lại một lúc, và anh phải cố gắng hết sức để che giấu nhằm tránh gây nghi ngờ từ khán giả.

Trả lời anh ấy, anh tự nhủ. Cho anh ấy thứ anh ấy muốn ngay lập tức rồi quay lại phát trực tiếp.

Nhưng cuộc trò chuyện của họ cứ tiếp diễn, một sự qua lại liên tục của những lời trêu chọc trong suốt một giờ. Điều đó đủ khiến Phainon mất tập trung đến mức anh quên gần hết những gì mình định nói. Nếu là một buổi phát sóng khác, khán giả của anh đã nhận ra điều khác lạ.

May mắn thay, đó là một việc đòi hỏi anh bận rộn và khiêm tốn. Những cơn im lặng của anh đã trôi qua hoàn hảo.

Sau đó là vấn đề về chính Mydei, nói những điều mà Phainon chưa từng nghe hắn nói trước đây - rồi nhanh chóng rút lại.

Cũng thế.

Hai từ, vô nghĩa khi đứng một mình, nhưng đầy ý nghĩa đối với Phainon trong toàn bộ ngữ cảnh. Nó ám ảnh anh: khi anh chìm vào giấc ngủ, khi anh mơ, khi anh tỉnh dậy.

Nó tiếp tục ám ảnh anh khi anh đến văn phòng, bản tính thường ngày vui vẻ của anh thay bằng sự trầm ngâm khác thường. Anh vẫn nghĩ về nó khi bước vào thang máy đưa anh lên tầng của mình. Và anh vẫn nghĩ về nó khi nhìn người khác đang đứng trong thang máy cùng mình.

Phainon mở to mắt. "Chào buổi sáng, Mydei!" anh chào, hy vọng mình không trông và nghe lạc lõng như cảm giác của mình.

Nhưng Mydei cũng có vẻ mất tập trung. Hắn nhìn chằm chằm vào chân mình, hai tay giấu trong túi áo khoác. "Chào buổi sáng."

Cửa đóng lại, và họ lại ở một mình. Lần này, Phainon chắc chắn số tầng của họ đã được nhấn, và họ bắt đầu lên cao.

Sau vài giây im lặng không thoải mái, Phainon hắng giọng. "Ngủ ngon chứ?"

"Ừ." Mydei chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia.

Phainon liếc nhìn hắn. "Mọi thứ ổn chứ?"

"Ừ."

"Thật không?"

"Ừm."

Và có lẽ đó là những sự kiện từ đêm qua. Có lẽ chỉ là điều gì đó về chính Mydei. Có lẽ vì họ đã chơi trò nói rồi rút lại những điều họ muốn nói. Nhưng Phainon không thể cưỡng lại việc vươn tay về phía hắn, các ngón tay tìm đến cằm hắn. Anh nghiêng đầu Mydei để giờ đây hắn đối diện hướng của anh và nhìn thẳng vào mắt mình. Anh giữ ánh nhìn đó, không hề lay chuyển khi anh cắn môi dưới suy nghĩ.

"Tôi thấy điều đó thật khó tin," Phainon nói, "khi anh thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt tôi."

Mydei hít một hơi sâu. Mắt hắn thoáng nhìn xuống môi Phainon rồi lại nhìn thẳng vào anh. "Gần đây cậu trở nên quá mức táo bạo khi cố gắng tiếp cận tôi."

Đó là một lời buộc tội và cảnh báo, Phainon biết. Nhưng nó sẽ nghe có vẻ buộc tội hơn, nếu không phải vì Phainon có thể nhìn thấy hắn rõ ràng. Và đồng tử của Mydei, giãn rộng, nói lên sự thật hơn bất kỳ lời nào của hắn.

Phainon nghiêng đầu, suy xét. Có lẽ tối qua anh đã đi quá giới hạn. Anh không muốn lặp lại điều đó hôm nay.

"Vậy hãy đặt ra ranh giới với tôi." Anh nghiêng người đến gần. Khi Mydei không lùi lại để tránh anh, anh nghiêng người đến gần hơn nữa cho đến khi mũi họ gần chạm nhau. Mắt Phainon dừng lại trên môi Mydei. "Tôi sẽ dừng lại nếu anh bảo tôi."

Gần đến mức này, Phainon có thể biết tim Mydei đập nhanh như thế nào qua chiếc áo polo của hắn. Mydei nuốt nước bọt, miệng hé mở để nói.

Nhưng bất cứ điều gì hắn định nói đều tan biến khi cửa thang máy đột ngột mở ra.

Phainon thậm chí chưa nhận ra họ đã đến nơi. Anh và Mydei đồng thời giật lùi lại, như thể chỉ chạm da thịt đã bỏng rát. Phainon mong rằng không ai khác ở phía bên kia và cầu cho không ai nhận thấy sự căng thẳng giữa mình và Mydei.

Thật không may, cánh cửa mở ra hé lộ không ai khác ngoài chính Aglaea đứng đó. Lông mày cô nhướn lên trong khi mắt lia giữa cả hai người. "Xin lỗi," cô nói bằng giọng êm ái. "Tôi có làm gián đoạn điều gì không?"

Mydei đỏ mặt. Hắn hắng giọng. "Chào buổi sáng, Aglaea."

Không nói thêm lời nào, hắn lướt qua cả hai người, vai chạm vào Phainon khi gần như bỏ chạy khỏi thang máy. Cả Aglaea và Phainon đều nhìn theo hắn, cả hai đều hơi lo lắng trước khi quay lại nhìn nhau. Môi Aglaea ngay lập tức mím chặt thành một đường thẳng. "Phainon."

"Chuyện gì?" Phainon bước ra khỏi thang máy. Anh giữ một tay chặn cửa, cố gắng giữ chúng mở cho Aglaea nhưng cô chỉ đứng yên tại chỗ. "Sao cô lại lập tức cho rằng lỗi là của tôi?"

Cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh như diều hâu. "Chỉ kẻ có tội mới phủ nhận bản thân."

"Này. Tôi đang cố làm anh ấy cảm thấy khá hơn." Phainon khoanh tay trước ngực. "Tôi thề."

Aglaea tiếp tục nhìn anh đầy nghi ngờ. Rồi cô lắc đầu. "Thôi bỏ đi. Mai mối không nằm trong mô tả công việc của tôi." Cô bước vào thang máy. "Chỉ cần đảm bảo nộp tất cả giấy tờ đúng hạn."

Phainon gật đầu, mong muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này với sếp của mình. "Vâng, thưa sếp," anh hứa. Rồi đi ngay, đuổi theo dấu chân của Mydei.

Nếu là một ngày khác, anh đã gặng hỏi Mydei về vấn đề này. Anh đã đến không gian chung của họ, đặt đồ đạc xuống, và dỗ dành Mydei nói ra sự thật. Anh đã trêu chọc hắn cho đến khi Mydei trông bối rối. Hoặc ít nhất, cho đến khi Mydei giơ ngón giữa với anh.

Nhưng lời nhắc nhở của Aglaea đủ để khiến anh tỉnh táo. Mydei có thể chưa biết giới hạn ranh giới của mình, nhưng Phainon cảm nhận được mình đang tiến gần đến đó.

Và hắn quá quý Mydei để hủy hoại mọi thứ chỉ vì một trò trêu chọc giản đơn.

Theo thời gian, anh tự nhủ. Mọi thứ sẽ đâu vào đấy theo thời gian.

Ít nhất, anh hy vọng là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro