Chương 80: Đêm Định Mệnh Trước Cửa Thiên Đường


Chương 80: Đêm Định Mệnh Trước Cửa Thiên Đường

Niềm vui ngắn ngủi vừa bừng lên đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn. Cả đoàn người đang đi bộ, tiếng cười nói râm ran hòa cùng tiếng suối chảy, chỉ còn cách tiền đồn của Liên bang vẻn vẹn 2 kilomet. Họ tin rằng bình yên đã ở rất gần.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Không phải là dư chấn của vụ nổ hạt nhân, mà là một cảm giác nặng nề, dồn dập từ phía trước. Ngay sau đó, không khí bị xé toạc bởi một tiếng gầm rống man rợ, khủng khiếp đến tận óc.

"Cảnh báo! Cảnh báo!" Giọng Termina vang lên trong đầu Rick, cùng lúc phát ra trên tần số radio chung, đầy sự hoảng loạn hiếm thấy. "Hai vật thể sống khổng lồ, tốc độ cực nhanh, đang lao đến! Kích thước ước tính... không thể tin được! Quái vật! Chúng là quái vật khổng lồ của Đế chế Sovikak!"

Hai bóng đen khổng lồ, cao tới vài chục mét, lao ra từ trong những tán cây rậm rạp phía trước, thân hình trơn bóng và đen kịt như mực, với những chiếc gai sắc nhọn và xúc tu dài ngoằng vươn ra tứ phía. Chúng di chuyển với tốc độ không tưởng, chỉ trong nháy mắt đã áp sát đoàn người.

"Sơ tán dân thường! Tìm chỗ ẩn nấp! Toàn bộ binh sĩ vào vị trí chiến đấu!" Rick Earth gầm lên, giọng anh lạc đi vì sốc.

Ba sĩ quan trinh sát dẫn đầu, chưa kịp phản ứng, đã bị hai con quái vật lao đến. Những xúc tu sắc như dao găm của chúng xé toạc không khí. Một sĩ quan bị xiên thủng ngay lập tức, thân thể anh ta bị nhấc bổng lên không trung rồi quật mạnh xuống đất như một món đồ chơi. Sĩ quan thứ hai cũng chung số phận. Sĩ quan thứ ba, với đôi mắt trợn trừng vì kinh hoàng và căm hận, trước khi bị xúc tu đâm xuyên ngực, anh ta đã kịp thời rút chốt quả lựu đạn trên thắt lưng. Tiếng nổ "BÙM!" vang lên, thân thể anh ta nát bét, nhưng con quái vật không hề hấn gì, chỉ khẽ rung chuyển.

"Không thể nào!" Công gầm lên, mắt anh ta đỏ ngầu.

Một con quái vật, sau khi tiêu diệt ba sĩ quan trinh sát, lập tức lao lên tấn công các binh sĩ còn sống sót, những người đang cố gắng thiết lập phòng tuyến để bảo vệ dân thường. Con quái vật còn lại, dường như nhận ra đâu là "mồi ngon" nhất, nó chuyển hướng tấn công thẳng vào nhóm dân thường đang hoảng loạn tháo chạy.

Tiếng hét thất thanh của phụ nữ, tiếng khóc thét của trẻ con vang lên khắp khu rừng. Cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt Rick Earth và các binh sĩ. Nhiều người dân bị xé xác bởi những chiếc móng vuốt khổng lồ, bị đè nát thành vũng máu thịt dưới những bước chân nặng nề của quái vật, hoặc bị những chiếc xúc tu quấn chặt rồi bị ăn thịt tại chỗ, những tiếng nhai nuốt ghê rợn vang lên. Máu tươi nhuộm đỏ cả nền đất.

"RPG-30! Tập trung hỏa lực! Bắn vào đầu chúng!" Rick Earth gầm lên, anh cùng Công, Đạt, Long, Sơn và các binh sĩ còn lại lôi ra những khẩu súng chống tăng RPG-30 và liên tục nã đạn vào hai con quái vật. Những viên đạn nổ tung trên lớp da dày của chúng, tạo ra những vệt khói đen, nhưng dường như không làm chúng chậm lại là bao.

"Không tìm thấy điểm yếu! Dữ liệu không khớp!" Giọng Termina vang lên đầy tuyệt vọng trong đầu Rick, và trên bộ đàm. "Tôi đang cố gắng quét lại! Đang chi viện!Đang kêu gọi chi viện!"

Tiếng người dân gào thét, tiếng người chết, tiếng người bị thương rên rỉ hòa lẫn với tiếng gầm gừ của quái vật và tiếng súng nổ hỗn loạn. Nó là địa ngục trần gian.

Trong khoảnh khắc đó, Sĩ quan Ivan, với thân hình vạm vỡ và khuôn mặt chai sạn, đưa ra một quyết định tột cùng. Anh rút ra những khối thuốc nổ C4 cuối cùng, bọc chúng quanh người mình. "Rick! Tôi sẽ dụ một con! Tiếp tục bắn con còn lại!" Anh hét lên, rồi lao thẳng về phía con quái vật đang tàn sát dân thường.

"Ivan! Không!" Rick hét lên, nhưng đã quá muộn.

Ivan lao vào con quái vật như một kẻ liều mạng, những xúc tu của nó vươn ra để xiên anh. "Vì Liên bang! Vì nhân loại!" Ivan gầm lên, đôi mắt anh rực cháy, rồi ấn nút kích nổ.

BÙM!

Một tiếng nổ dữ dội hơn cả lựu đạn vang lên, xé toạc thân thể Ivan và một phần của con quái vật. Máu thịt văng tung tóe, và lần này, vụ nổ đã có tác dụng. Một vài chiếc gai sắc nhọn và xúc tu của con quái vật bị đứt lìa, rơi xuống đất, và một vết thương lớn, sâu hoắm hiện ra trên cơ thể nó, máu đen đặc chảy ra xối xả. Con quái vật gầm lên đau đớn, loạng choạng.

Cùng lúc đó, con quái vật còn lại bị nhóm của Rick Earth liên tục nã RPG-30 vào, cuối cùng cũng bị áp đảo bởi lượng sát thương tích lũy. Lớp da dày của nó bắt đầu rách nát, lộ ra lớp thịt bên trong.

Cuộc hỗn chiến kéo dài gần 30 phút. Khi hai con quái vật khổng lồ cuối cùng cũng đổ gục xuống đất, chúng đã để lại một cảnh tượng tan hoang. Đoàn người từ hơn 200 người giờ đây chỉ còn lại hơn 30 người sống sót. Tiếng khóc than, tiếng rên rỉ, và sự im lặng đáng sợ bao trùm khu rừng.

Rick Earth, Công, Đạt, Long, Sơn lao đi tìm kiếm những người những người dân và người thân quen. Họ tìm thấy Sĩ quan y tế Kota nằm bất động, máu loang lổ trên quân phục. Khi Rick Earth và nhóm của anh đến nơi, cô ấy chỉ kịp thở hắt ra một hơi cuối cùng, ánh mắt mờ đục nhìn lên bầu trời rồi tắt lịm.

"Kota! Không!" Long gầm lên, nỗi đau xé lòng.

Sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng khác. Thiếu úy Koichi, người hùng thầm lặng luôn bảo vệ dân thường, anh nằm đó, thân thể không còn nguyên vẹn, bị con quái vật kia xiên chết khi đang cố gắng bảo vệ người phụ nữ vừa sinh con. Người phụ nữ và đứa bé, may mắn sống sót, đang co ro run rẩy trong một bụi cây gần đó, được một người lính khác che chở.

Rick Earth, Công, Đạt, Sơn, Long, tất cả đều căm hận tột độ. Mắt họ đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt. Nỗi đau mất mát quá lớn, quá đột ngột.

"Đừng quá đau buồn, mọi người," Termina vang lên trong đầu Rick, giọng cô ấy cố gắng an ủi, nhưng cũng không giấu được sự chua xót. "Chúng ta phải sống sót. Vì họ."

Dưới sự chỉ đạo của Rick, nhóm sống sót, bao gồm những binh sĩ còn lại và hơn 30 người dân thường hoảng loạn, bắt đầu quy tập những xác người xấu số. Công, Đạt, Sơn, Long, dù kiệt sức và đau đớn, vẫn cùng nhau đào một hố tập thể lớn dưới gốc một cây cổ thụ. Họ nhẹ nhàng đặt từng thi thể xuống, không phân biệt binh sĩ hay dân thường, không phân biệt tuổi tác hay giới tính.

Khi việc chôn cất hoàn tất, tất cả mọi người, với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt lấm lem bùn đất, kính cẩn nghiêng mình. Rick Earth dùng dao găm khắc vội vàng lên một phiến đá lớn ngày tháng và một hình thánh giá đơn giản, cầu nguyện cho hương hồn của những chiến binh và người dân xấu số được yên nghỉ. Từ hơn 200 người ban đầu, giờ đây chỉ còn lại một nhóm nhỏ thảm hại. Trẻ em cũng bị giết, phụ nữ cũng không tha.

Nỗi đau biến thành sự phẫn nộ bùng cháy. Rick Earth cùng cả nhóm của anh ấy, với lòng căm thù sục sôi, đi đến xác hai con quái vật khổng lồ. Họ trút cơn giận dữ tột cùng của mình, dùng súng, dao găm, và bất cứ thứ gì có thể để đánh nát đầu hai con quái vật, cho đến khi chúng chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy không thể nhận dạng.

ĐỊt mẹ mày ! Địt con mẹ cả lò nhà tụi mày ! Địt mẹ chúng mày lũ chó Sovikak!.

Sau cơn xả giận, cả nhóm hơn 30 người, kiệt quệ về thể xác và tinh thần, tiếp tục lê bước. Họ đi theo tấm bản đồ mà ba sĩ quan trinh sát xấu số đã để lại, với hy vọng mong manh rằng sẽ không còn bất kỳ địa ngục nào nữa chờ đợi họ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro