(Tam giác Trùng Khánh) Diêu Sâm x Châu Chấn Nam x Trương Nhan Tề

TAM GIÁC TRÙNG KHÁNH VÀ ABO

————————————————
Bọn họ nói Châu Chấn Nam là Omega, bởi vì trên người cậu có mùi rất ngọt.

Trương Nhan Tề đương nhiên đối với việc này khịt mũi coi thường.

Rõ ràng đa số mọi người trong doanh đều là Beta làm gì có được bao nhiêu người ngửi được mùi tin tức tố, chỉ có Alpha hay Omega mới chân chính phân biệt được giới tính thứ hai, đó mới là khuôn mẫu của ABO.

Nhưng Trương Nhan Tề thì khác, tuy là Beta nhưng mũi lại nhạy bén như mũi chó, nhưng anh không phân biệt được giới tính thứ hai, chỉ có thể ngửi được đó là mùi vị gì thôi.

Anh đã ngửi qua tin tức tố của Diêu Sâm, mùi vị tựa như những khối băng. Mặc dù về lý thuyết, nước sẽ không màu, không mùi, không vị, thì những khối băng cũng sẽ như vậy. Nhưng tin tức tố như có như không trên cơ thể Diêu Sâm luôn khiến Trương Nhan Tề nhớ đến chúng, đó là sự mát mẻ của mùa hè, nhưng nếu nhiều thêm một chút nữa sẽ khiến người ta rùng mình.

Anh lại chưa bao giờ ngửi qua Châu Chấn Nam.

Rốt cuộc, lần đầu tiên gặp mặt là ở sáng tạo doanh, cậu ngồi ở phia trước, Trương Nhan Tề cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng phía sau của đứa nhỏ, từ trong cổ áo cậu lộ ra một góc của miếng dán ức chế.

Cũng khó trách tại sao người ta lại đoán cậu là Omega. Trương Nhan Tề cũng không phán đoán khẽ thở dài, trong suốt khoảng thời gian đánh giá sơ bộ dài dòng, anh liền sững sờ nhìn chằm chằm cái gáy tròn tròn trắng như tuyết của cậu.

Trương Nhan Tề rất tò mò về mùi tin tức tố của Châu Chấn Nam, anh muốn tự mình ngửi thử, nhưng Bành Sở Việt ngày nào cũng nhắc nhở Châu Chấn Nam dán kỹ miếng ức chế, đồng thời tung ra kỹ năng "Lão phụ thân uy áp" cho tất cả những ai thèm muốn con trai anh, đến nỗi không ai dám hỏi Châu Chấn Nam, chỉ có một ít Alpha và Omega cũng không dám tuỳ ý tới gần.

Có một lần khi đi tắm với Diêu Sâm, anh thuận miệng hỏi, Diêu Sâm nghĩ nghĩ rồi nói một câu: "Khá đỉnh."

Có ý gì? Trương Nhan Tề gãi gãi đầu, cho dù là anh có một cái đầu to khá là thông minh nhưng cũng không nghĩ ra được đây là ý gì.

Lúc chọn đội biểu diễn, Trương Nhan Tề cũng không nghĩ tới là Chân Chấn Nam sẽ chọn anh.

Dưới ánh nắng, làn da của đứa nhỏ trắng đến phát sáng, cái đầu quả dưa đen bóng có chút dài của cậu cũng bắt mắt vô cùng. Trương Nhan Tề từ trong hàng ngũ đi ra, cùng Châu Chấn Nam đập tay một cái rồi đứng ra phía sau lưng cậu, anh ngửi được thoang thoảng một mùi dâu tây nhẹ nhàng.

Không phải chứ, đứa nhỏ lãnh khốc vô song của chúng ta thế nhưng lại có mùi thật ngọt a. Trương Nhan Tề ngoài mặt như không có biểu tình gì, nhưng trái tim anh lại đang nhảy tưng bừng. Thuộc tính đáng yêu +1, thuộc tính cool guy =0 — Tiêu chuẩn chấm điểm này tuyệt đối không thể để Châu Chấn Nam biết được.

Nhưng nhớ lại lời Diêu Sâm nói lúc trước, Trương Nhan Tề trên đường đi phòng tập liền rơi vào trầm tư. Dâu tây tuy là ăn rất ngon,nhưng vị cũng không phải rất đỉnh đi, cho dù tạo cảm giác sảng khoái nhưng cũng không quá gây nghiện, không lẽ Diêu Sâm là tín đồ của dâu tây?

Trương Nhan Tề vừa bước vào phòng tập vừa nghĩ, Châu Chấn Nam đã ở đây lâu rồi. Tập đến quần áo đều ướt, tóc bết lại thành từng sợi, lộ ra đôi mắt thường bị tóc mái che khuất, đuôi mắt nhọn dường như có sức công kích mạnh mẽ. Trương Nhan Tề còn đang trong đội ngũ vũ đạo ngốc ngốc tuột tuốt đằng sau, lương tâm cắn rứt bắt đầu kiểm điểm động tác, thời điểm đi lướt qua sau lưng Châu Chấn Nam mơ hồ cảm giác được hương vị dâu tây có chút khác thường.

Có một chút.... nghẹt thở.

Nhưng Trương Nhan Tề không để trong lòng. Có thể đó là do mùi mồ hôi thông thường do vận động quá độ và mùi tin tức tố trộn lẫn nhau tạo thành. Nếu Châu Chấn Nam mà biết bây giờ anh đang không tập trung vào tập vũ đạo mà lại đoán mùi tin tức tố của cậu, khẳng định sẽ ném anh xuống dưới lầu.

Một trong những động tác trên sân khấu được thiết kế là Trương Nhan Tề và Châu Chấn Nam sẽ hát rap rồi đẩy nhau. Có lẽ là do tập luyện quá lâu mà cậu lại không quá hài lòng với tiến độ hiện tại, vì vậy khi đẩy Trương Nhan Tề tâm trạng của Châu Chấn Nam dường như không tốt lắm, tay dùng lực có chút lớn, tin tức tố cũng không khống chế tốt được.

Hóa ra là rượu Whiskey dâu tây.

Sau khi kết thúc buổi tập, Trương Nhan Tề đờ đẫn quay trở lại phòng lớn một trăm người, mới vừa rồi một chút tin tức tố kia dường như đã xông cho đầu óc anh choáng váng. Tuy rằng không thực sự uống rượu, nhưng Trương Nhan Tề cảm thấy mình lại rất say rồi, con đường trước mặt cũng bảy ngã tám quẹo, huống chi còn phải leo lên giường tầng trên, vì vậy anh mò vào giường Diêu Sâm rồi nhanh chóng nằm xuống.

Diêu Sâm tắm rửa xong trở về liền nhìn đến Trương Nhan Tề hai mắt vô thần nằm trên giường hắn, hai tay đặt thẳng lên ngực như đang nằm trong quan tài, miệng lẩm bẩm "Má lúm đồng tiền của em ấy không có rượu mà tớ lại say như chó".

Hắn cũng không đuổi Trương Nhan Tề đi, chỉ ngồi xuống bên giường, lấy khăn lau đầu, thuận miệng nói tiếp.

"Nam Nam không có má lúm đồng tiền."

Trương Nhan Tề lúc này mới quay đầu lại, không biết tiêu điểm ở đâu, "Đây quả thực là đỉnh a Diêu Sâm. Tớ hôm nay không leo lên được, tớ muốn ngủ ở chỗ này."

"Được, được." Tuy rằng là giường đơn, nhưng ngủ hai người không mập cũng miễn cưỡng vừa vặn. Diêu Sâm ngoài miệng an ủi, đem chăn đưa cho Trương Nhan Tề, chính mình đi sấy khô tóc.

Khi hắn quay lại, Trương Nhan Tề đã ngủ, ngủ rất thành thật, hai tay đặt ở hai bên hông một cách đàng hoàng. Diêu Sâm xốc chăn lên nằm vào, âm thầm tiết ra một chút tin tức tố, nhìn Trương Nhan Tề trong mộng rùng mình một cái, không khỏi bật cười, đem chăn dịch một chút cũng nằm xuống ngủ.

——————————————————
Trương Nhan Tề lại đang đi tìm Diêu Sâm, bởi vì lần này không chọn cùng nhóm với hắn nên anh cũng ít có thời gian đi chơi với hắn hơn. Trương Nhan Tề đã đi một vòng trong phòng tập của ký túc xá nhưng không tìm thấy hắn đâu, hỏi thì có mấy người nói với anh là đã nhìn thấy Diêu Sâm và Châu Chấn Nam trong nhà vệ sinh.

Khi Trương Nhan Tề đang nhàn nhã tản bộ đến cửa nhà vệ sinh, anh lại thấy mục tiêu của mình đang hộ tống một vị khác còn đang thất thần, mặt đỏ bừng, thở gấp, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trương Nhan Tề ôm tay hướng mắt đánh giá hai vị huynh đệ đồng hương, Châu Chấn Nam gần đây luyện tập quá nhiều ăn gì cũng không được ngon, môi đều tái nhợt đi rồi, nhưng bây giờ lại đỏ ửng lạ thường. Trên cổ Diêu Sâm còn có không ít điểm đỏ một đường lan tràn vào trong cổ áo, Trương Nhan Tề mơ hồ cảm thấy mình dường như còn thấy một dấu răng, trông giống như phong cách của Châu Chấn Nam.

"Nam Nam động dục." Vẻ mặt Diêu Sâm rất bình tĩnh, như thể nó chỉ là con mèo ở nhà đang động dục thay vì là một người.

Trong đầu Trương Nhan Tề vang lên một tiếng báo động, anh kéo Châu Chấn Nam qua để bảo vệ sau lưng mình, "Diêu Sâm, sao cậu lại như thế này! Mặc dù Nam Nam trông trưởng thành, nhưng em ấy cũng chỉ là một đứa nhỏ 18 tuổi, làm sao cậu có thể như vậy dậu đổ bìm leo a, cậu có biết quan hệ AO trong thời kỳ động dục nguy hiểm như thế nào không?"

"Chờ một chút." Châu Chấn Nam nắm lấy tay Trương Nhan Tề, bàn tay của đứa nhỏ nóng đến doạ người "Em là Alpha."

Trương Nhan Tề trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt bình thường giống như vẫn luôn không tỉnh ngủ đang trợn trừng lên. "Châu Chấn Nam, em ép Diêu Sâm sao?"

"Tớ cũng là Alpha." Diêu Sâm giơ tay lên.

"... Không sao. Tớ không kỳ thị AA." Trương Nhan Tề hít sâu một hơi nắm lấy tay của hai người, giống như linh mục vẻ mặt thành khẩn. "Đã là thế kỷ 21 tớ tin tưởng các loại giới tính tình yêu tại đây trên thế giới đều có chỗ dung thân."

Cuối cùng hai Alpha cùng một Beta giải thích nửa ngày mới hiểu được, kỳ động dục cũng có thể thông qua một số hành vi khác để giải quyết, chẳng hạn như là đánh nhau.

"Em chỉ là vừa vặn đụng phải Diêu Sâm." Châu Chấn Nam lấy túi sơ cứu nhỏ từ Bành Sở Việt để xử lý những vết thương nhỏ do cuộc chiến giữa hai người gây ra. Mùi rượu Whiskey dâu đá bao quanh bên người Trương Nhan Tề. "Vốn dĩ gia tăng thời gian tập luyện cũng được, nhưng tin tức tố đột nhiên xuất hiện, AA càng dễ dàng phát sinh loại tình huống này hơn."

"Nhưng đánh nhau không tốt a." Trương - nhà truyền bá tình yêu và hòa bình - Nhan Tề cảm thấy điều đó không tốt, "Hơn nữa các cậu xem, khối lượng công việc trong nhóm cũng không nhỏ, nếu không các cậu nghĩ một chút giải quyết nhu cầu cho nhau thì sao?"

Châu Chấn Nam suy nghĩ một chút, quay đầu lại hỏi Diêu Sâm, "Diêu Sâm, anh nghĩ là hai A giải quyết nhau đáng tin hay AB giải quyết thì đáng tin hơn đây?"

Trương - phiên bản Beta - Nhan Tề duy nhất của bộ ba đã rời khỏi phòng trò chuyện.

—————————————————
Trương Nhan Tề tìm thấy Châu Chấn Nam ở trong góc, anh kéo chiếc rèm ra, trên tay là thuốc và một cốc nước. Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đó khiến anh nghĩ đến một con hổ bị thương trong thế giới động vật.

"Tránh ra." Giọng đứa nhỏ trầm khàn hét lên dữ dội với anh, khóe mắt cậu đỏ bừng bởi vì kỳ động dục, đôi môi gần như bị cắn nát. Trương Nhan Tề ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu.

"Anh đã nói là em đừng cắn tay mình nữa." Beta lớn dùng ngón tay xoa xoa đầu ngón tay của Alpha nhỏ. "Uống thuốc ức chế trước đi." Anh đưa thuốc và nước cho Châu Chấn Nam, nóng nảy, khó chịu, nhưng đứa nhỏ đứng nhất cuộc thi này rõ ràng biết lựa chọn tốt nhất lúc này. Châu Chấn Nam cầm lấy thuốc, nuốt một ngụm nước lớn.

"Em còn đi được không?" Trương Nhan Tề nhẹ giọng hỏi cậu, lúc không có máy quay anh luôn như thế, đối xử nhẹ nhàng với mọi người, đối đãi như tình nhân vậy. Châu Chấn Nam lắc đầu, anh thở dài, vươn tay tới làm bộ muốn gõ đầu Châu Chấn Nam. Cậu cũng không rụt đầu lại, cuối cùng bàn tay cũng không có đánh xuống, chỉ là sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của Châu Chấn Nam.

Trương Nhan Tề quay lưng lại trước mặt cậu, "Vậy anh cõng em trở về, về sớm nghỉ ngơi, uống thuốc sẽ khỏe lại." Châu Chấn Nam trèo lên lưng Trương Nhan Tề, vùi đầu vào cổ anh, tóc mái có chút dài của cậu cọ vào cổ anh.

Trương Nhan Tề cõng Châu Chấn Nam chậm rì rì mà đi trên đường trở về ký túc xá, miệng lải nhải chút có chút không nói chuyện. Châu Chấn Nam vẫn luôn cảm thấy mình là người nói nhiều, nhưng thật sự so với Trương Nhan Tề cũng chẳng là gì. Cậu vòng tay ôm chặt lấy lồng ngực của Trương Nhan Tề, cúi đầu áp sát vào tuyến Beta đã bị thoái hóa kia. "Trương Nhan Tề, anh vì sao lại không phải là Omega."

"Là trời cho cái giới tính thứ hai a." Trương Nhan Tề không quan tâm đến câu hỏi này, "Là ông trời biến anh thành một Beta nam. Tất nhiên, Omega và Alpha cũng rất tốt, có khí vị độc đáo, cũng có lợi cho sinh sản...."

Châu Chấn Nam nghe Trương Nhan Tề nói mà suýt nữa ngủ thiếp đi. Thực ra cậu không có ý định nghe Trương Nhan Tề nói về sự tiến hóa của loài người, mà là cựu trưởng nhóm tranh luận hiện là một rapper underground kiêm cố vấn cuộc sống bán thời gian, anh luôn có cách để kéo cậu vào câu chuyện.

Bởi vì trong kỳ động dục có chút choáng váng, đại não rõ ràng vẫn còn phán đoán được Trương Nhan Tề đang hướng phòng ánh mặt trời đi, Châu Chấn Nam hiếm khi bắt đầu làm nũng, "Em không muốn đi lãnh cung."

"Vậy em đi ngủ ở đâu?" Trương Nhan Tề dừng lại tại chỗ, phòng chung mọi người đều đã ngủ, đèn đã tắt, chỉ còn thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy.

"Em muốn ngủ với anh."

"Nhưng anh ở giường tầng trên, chắc em không có khí lực leo lên đâu."

Nhưng Châu Chấn Nam hôm nay kiên quyết không muốn ngủ một mình, "Vậy đi tìm Diêu lão sư ngủ đi."

"Được." Trương Nhan Tề nhỏ giọng đáp lời, anh đi đến cạnh giường của Diêu Sâm, trước khi đặt đứa nhỏ xuống, anh vươn tay đẩy Diêu Sâm, người đã ngủ say.

"Diêu Sâm! Diêu Sâm!" Châu Chấn Nam cũng duỗi tay nhéo nhéo mặt anh trai tốt của mình.

Diêu Sâm tỉnh dậy nhanh chóng, mắt không mở ra được, nhưng mùi dâu tây nồng nặc trong không khí khiến hắn nhanh chóng nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Hắn vừa ngáp vừa xốc chăn bông của mình lên, ra hiệu Trương Nhan Tề đặt Châu Chấn Nam xuống.

Cha già Trương Nhan Tề cởi giày và áo hoodie bên ngoài của Châu Chấn Nam ra rồi nhét cậu vào giường Diêu Sâm, sau khi thu xếp xong, anh hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại giường của mình. Nhưng đứa nhỏ lại kéo góc áo anh nói: "Em muốn ngủ với anh."

Dù bị luyện tập cùng kỳ động dục hai cái tra tấn đào rỗng thân thể, Châu Chấn Nam cư nhiên vẫn còn nhớ rõ. Trương Nhan Tề bất đắc dĩ nắm lấy tay cậu nhét nó trở lại, đứa nhỏ lại đưa tay ra nắm lại, thậm chí còn chặt hơn nữa.

Trương Nhan Tề ngồi xổm xuống trước mặt định bắt đầu lý luận với Châu Chấn Nam, thì Diêu Sâm đã ôm lấy Châu Chấn Nam kéo vào trong một chút. "Ngủ ở đây đi, Trương Nhan Tề."
Giọng Diêu Sâm nghe có vẻ dinh dính, "Cậu không nằm xuống Châu Chấn Nam em ấy sẽ không từ bỏ đâu."

Trương Nhan Tề thở dài, vẫn là cởi áo khoác nằm xuống, vốn dĩ chính là giường đơn, nằm hai người còn ổn, ba người thì chỉ có thể đều nằm nghiêng ngủ. Trương Nhan Tề vừa lên tới đã bị Châu Chấn Nam ôm chặt, anh đặt tay lên vai đứa nhỏ, từ từ vỗ về làm cậu thả lỏng. Diêu Sâm cũng ôm chặt Châu Chấn Nam từ phía sau, mùi băng nhàn nhạt tỏa ra, chẳng mấy chốc ba người đã bình tĩnh trở lại, màn đêm cuối cùng cũng trở nên im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro