• I.C.I 01 •
01
-
Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng cũng thật đỗi quen thuộc đối với Moon Hyunjoon. Anh kết thúc buổi luyện tập tại đại bản doanh của T1 sớm hơn thường lệ, chỉ để kịp bắt chuyến xe đến ký túc xá của HLE. Nơi Choi Wooje đang đợi anh với một nụ cười mỉm và cánh cửa khép hờ. Không cần nói ra lời, chỉ một ánh mắt hay cái chạm nhẹ nơi tay áo cũng đủ để cả hai hiểu rằng: cuối tuần lại đến, và họ lại có một đêm bên nhau.
Tình yêu của họ không phô trương, chẳng cần ồn ào. Nó âm thầm lớn lên giữa những trận đấu căng thẳng, những lịch trình dày đặc và cả những cái ôm vội vàng trong hành lang ngắn ngủi. Thế nên, khoảnh khắc Hyunjoon đặt chân vào phòng Wooje, cởi bỏ lớp hoodie thấm mồ hôi và tự nhiên ngả người xuống chiếc giường đơn đã quen hơi quen mùi, cũng là lúc mọi áp lực dường như tan biến. Căn phòng tuy nhỏ nhưng chứa đầy dấu vết thân mật: chiếc áo phông Hyunjoon từng bỏ quên, hộp snack Wooje mua riêng vì biết anh thích, và cả chiếc cốc uống nước có in tên hai người. Những chi tiết nhỏ xíu nhưng đong đầy tình cảm.
Đêm nay cũng như những đêm trước, Hyunjoon sẽ ngủ lại, có thể là sau một trận đấu kéo dài đến khuya hoặc sau một cuộc trò chuyện thì thầm trong bóng tối. Dù là bằng cách nào, sáng mai, anh cũng sẽ rời đi trước khi mặt trời lên, quay về với đội của mình nhưng trong tim vẫn còn nguyên vẹn dư âm của một đêm bình yên bên người anh yêu.
Giờ đây, cả hai đang nằm cạnh nhau trên giường, mỗi người một chiếc điện thoại, cùng chơi TFT trong ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ chiếc đèn ngủ nơi đầu giường. Wooje hơi nghiêng đầu, dựa nhẹ vào vai Hyunjoon, đôi tay khẽ lướt trên màn hình với vẻ mặt chăm chú, trong khi Hyunjoon thì cứ lâu lâu lại bật cười thành tiếng
“Aishhhhhh!”
Trận đấu vừa rồi kết thúc trong tiếng thở dài của Moon Hyunjoon. Anh bực bội vứt điện thoại xuống nệm, mặt cau có như đứa trẻ mới bị giật mất kẹo. Không phải tại Hyunjoon chơi kém, mà là hệ tộc anh built yếu hơn mọi người còn lại, đến khi còn 15 máu, và anh phải đấu một trận sinh tử với nhóc Wooje và một phát màn hình điện thoại của anh thành ảnh trắng đen. Liếc nhìn Wooje đang hả hê cười rất vui vẻ.
Choi Wooje ngồi xếp bằng trên giường, lúc này hơi dựa ra sau để có chỗ cho Moon Hyunjoon thoải mái kê đầu. Biết bạn trai chơi game thua thì tâm tình sẽ không vui, để anh nghỉ ngơi một chút, xong ván này em sẽ dỗ dành sau.
Khoảng cách gần kề khiến hương thơm dịu nhẹ từ người Wooje lan tỏa quanh chóp mũi Hyunjoon, mùi sữa tắm ngọt thoang thoảng, trộn lẫn với chút mồ hôi nóng hổi sau trận cười đùa, tạo nên thứ mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về em. Không cưỡng lại được, Hyunjoon trở mình, vùi mặt vào vùng bụng phẳng lì kia, vòng tay siết lấy eo cậu, hít một hơi thật sâu như để lưu giữ tất cả những gì là Wooje vào trong ngực.
“Gr gr~” Anh phát ra tiếng gầm gừ nhỏ trong cổ họng như một con mèo đang làm nũng với chủ nhân, âm thanh khiến Wooje khẽ bật cười, đưa tay luồn vào tóc anh xoa nhẹ — mái tóc từng bị tẩy nhuộm giờ đã hơi khô xơ, nhưng với cậu thì chẳng gì quan trọng bằng việc người yêu đang rúc trong lòng mình như thế này.
Anh vùi mình trong lòng Choi Wooje, từng hơi ấm len lỏi đến khoang mũi, xâm nhập vào trí óc Moon Hyunjoon. Mắt khẽ lim dim, anh dần hồi tưởng lại từ lần đầu tiên mà cả hai cùng nhau lén lút ăn trái cấm. Khi ấy, Wooje đỏ mặt đến mức chẳng dám nhìn thẳng anh, còn bản thân Hyunjoon thì hoang mang không kém. Anh sợ làm không đúng, em sẽ đau, sợ làm sai, người phía dưới sẽ không thoải mái. Wooje kệ cơn đau đã vẽ lên gương mặt em hai đường nước mắt như mũi dao cứa vào lòng Moon Hyunjoon, mặc cho anh đã rất lo lắng muốn rút ra, Nhưng Wooje khi ấy, dù nước mắt lăn dài trên má, cơ thể run rẩy vì đau đớn lẫn lo sợ vẫn kiên quyết không cho anh dừng lại. Cậu dùng chân quấn lấy eo anh, giữ anh thật chặt, kéo sâu hơn vào nơi ẩm nóng bên trong. Như thể bằng hành động đó, cậu đang thì thầm nói rằng: “Em muốn anh, không chỉ hôm nay, mà là tất cả những lần sau.”
Một lần rồi sẽ có lần hai, rồi ba, rồi không đếm được nữa. Mỗi lần như thế, Hyunjoon lại cảm thấy bản thân chìm sâu thêm vào thế giới chỉ có Wooje. run rẩy và nhạy cảm đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến em rên khẽ đầy ngọt ngào.
Từng âm thanh phát ra từ cổ họng Wooje, những tiếng rên nỉ non, đứt quãng, xen lẫn giữa khoái cảm và khát cầu đều như mật rót vào tai Hyunjoon, làm từng mạch máu trong người anh nóng rực lên. Mỗi tiếng “Hyunjoon… chậm thôi…” hay “Đừng… nữa mà…” đều như những câu khích lệ trái ngược, càng khiến anh điên cuồng hơn, thô bạo hơn, như muốn dồn ép em vào tận cùng giới hạn.
Làn da trắng mịn của Wooje dưới ánh đèn trở nên trong suốt, mỗi vệt đỏ do tay Hyunjoon miết qua lại hằn lên rõ nét những dấu vết chiếm hữu không thể xóa nhòa. Anh đặc biệt thích khi cậu giãy giụa trong mê loạn, bàn tay nhỏ níu chặt lấy lưng anh như bám víu vào thứ duy nhất có thể giúp mình thở nổi giữa cơn hoan lạc đang nhấn chìm cả hai.
Cứ mỗi lần Wooje van vỉ bằng giọng khàn khàn, như thể đang cầu xin tha thứ mà cũng như mời gọi nhiều hơn, Hyunjoon lại càng thêm mất kiểm soát. Trong mắt anh lúc đó, Wooje chẳng còn là một game thủ lạnh lùng ngoài kia, mà là một sinh vật mê hoặc, là của anh, là người duy nhất có thể khiến bản thân anh đánh mất lý trí đến như vậy. Anh muốn khắc ghi sâu vào em từng nhịp thúc, từng cú siết, từng tiếng gầm gừ ghen tuông như thú dữ bảo vệ lãnh địa.
Cơ thể Wooje đối với anh không chỉ là nơi để thỏa mãn, nó là lãnh thổ anh muốn chiếm giữ, là nghiện ngập không có thuốc cai. Chỉ cần một lần nếm trải, Hyunjoon đã không thể quay đầu. Với đôi ta, da thịt và mùi hương của đối phương chính là thứ chất gây nghiện bậc nhất, thứ khiến lý trí tan rã, khiến tim đập loạn và khiến hai người cứ thế quấn lấy nhau không buông, như bản năng nguyên thủy trỗi dậy mỗi khi màn đêm buông xuống.
Cảm giác như một làn gió dịu nhẹ lướt qua, Moon Hyunjoon hơi nghiêng đầu khi nhận được cái hôn khẽ lên mái tóc. Mùi hương quen thuộc của Choi Wooje phảng phất quanh chóp mũi, mang theo hơi ấm của tình yêu và cả sự tinh nghịch ngấm ngầm. Anh ngước lên. Đôi mắt mơ màng đang mải miết nghĩ suy vô thức giao nhau với ánh nhìn sáng rỡ của người kia.
"Anh đang mơ giữa ban ngày đấy à?" Wooje cười tít mắt, tay nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy như thể chính mình là cơn gió xuân mang anh về lại thực tại.
“Không đâu, chỉ là nghĩ linh tinh một chút thôi.” Hyunjoon khẽ lắc đầu, mái tóc rũ xuống trông đến là ngốc nghếch. “Mà em chơi xong chưa? Có thắng không?”
“Không, nhưng may mắn vẫn nằm trong top 4…”
Chưa kịp dứt câu, môi đã bị người lớn hơn chiếm lấy. Không một lời báo trước, Moon Hyunjoon đột ngột hôn xuống, gấp gáp và đầy khao khát chiếm lấy cậu bằng tất cả sự vồ vập, như thể đó là điều duy nhất tồn tại trên thế gian này mà anh còn có thể bấu víu. Nhưng Choi Wooje không ngạc nhiên, thậm chí còn hé miệng chủ động nghênh đón. Đầu lưỡi hai người nhanh chóng quấn lấy nhau trong một vũ điệu cháy bỏng vừa nồng nhiệt vừa ẩm ướt, không chút dè chừng.
Choi Wooje hé môi, để lưỡi anh luồn sâu vào khoang miệng mình mà khám phá, hai chiếc lưỡi ẩm ướt và nóng quấn quýt không rời. Trong lúc môi lưỡi dây dưa không dứt, Moon Hyunjoon nhẹ nhàng đỡ người yêu nằm xuống nệm. Tay anh bắt đầu trượt xuống dưới lớp áo thun mỏng, ngón tay khẽ vân vê hai nụ hồng bé xíu đã sớm dựng đứng vì bị cọ xát. Từ bắp tay đến hông, anh từng bước khám phá thân thể mềm mại bên dưới, chạm đâu cũng khiến Choi Wooje khẽ rùng mình.
Khi một bàn tay bắt đầu lân la đến cạp quần, Wooje đột ngột đưa tay bắt lấy, ngăn lại.
“Chờ đã… Hyunjoon...”
“Hửm? Em không muốn sao?” Anh khựng lại, ánh mắt vẫn còn cháy bỏng đam mê.
“Em có trò này vui lắm, nhưng mà phải ăn trước lấy sức đã xong mới chơi được.”
Moon Hyunjoon khẽ bật cười. “Lại bày trò gì nữa đây?” Nhưng rồi anh cũng buông lỏng vòng tay, để người yêu nhỏ nhanh chóng bật dậy, chạy tới góc phòng lục tủ lạnh mini. Một lát sau, Wooje quay trở lại với một hộp nhỏ màu hồng nhạt trong tay, hí hửng như đứa trẻ sắp khoe món đồ chơi mới.
“Mở ra đi.”
Hyunjoon làm theo, vừa mở hộp liền cảm nhận được mùi dâu ngọt dịu xộc lên mũi.
“Là… kem?”
“Ừ, em tự làm đó. Anh ăn thử xem.”
Moon Hyunjoon múc một thìa lên cho vào miệng, vị chua của dâu tây hoà quyện cùng vị béo ngọt của sữa rồi tan chảy trong miệng anh. Moon Hyunjoon dơ ngón tay cái trước mặt bạn trai nhỏ.
“Wow! Ngon thật đấy! Choi Wooje, em giỏi quá! Em cũng ăn thử đi.”
“Anh thích là được. Cái này em làm riêng cho anh mà.” Wooje nháy mắt, giọng ngọt như mật.
Moon Hyunjoon vừa ăn thêm được vài miếng thì bất ngờ thấy hộp kem bị đặt sang một bên. Anh chưa kịp ngẩng đầu thì cả thân thể đã bị đè chặt xuống nệm. Trong khoảnh khắc bối rối, quần áo trên người anh bị người yêu nhỏ lột sạch chỉ trong vài động tác thuần thục. Cảm giác lạnh từ không khí chưa kịp chạm vào da thịt thì môi anh đã bị chiếm đoạt. Choi Wooje không để anh có thời gian phản ứng, cứ thế cúi xuống, cạy mở đôi môi đang hé ra vì kinh ngạc, mang theo một vị ngọt mát lành xộc thẳng vào khoang miệng người lớn hơn.
Moon Hyunjoon nuốt lấy theo phản xạ, nhưng cái cách vị ngọt ấy hòa lẫn với nước bọt nóng ấm của cả hai khiến từng giọt tràn ra bên khóe môi càng thêm kích thích. Wooje như một con rắn nhỏ uyển chuyển, khéo léo len lỏi đầu lưỡi, quấn lấy từng kẽ răng, từng góc sâu thẳm trong miệng anh, như thể đang cố để lại dấu vết trong từng ngóc ngách.
Moon Hyunjoon nắm chặt lấy mép chăn, cả người nóng rực không hiểu vì sao, thân thể như mất đi kiểm soát. Anh rên khẽ khi đầu lưỡi của người yêu đảo qua rồi đẩy sâu vào, mang theo cảm giác vừa chiếm hữu vừa quyến rũ đến điên dại. Khi anh cố vươn lưỡi đáp lại, Wooje lại bất ngờ mút lấy, quấn quýt không dứt, như muốn cướp đi tất cả hơi thở và sức lực còn sót lại trong anh.
Không khí trong phòng ngày một ngột ngạt. Càng hôn, Hyunjoon càng cảm thấy mình bị hút cạn. Hơi thở trở nên hỗn loạn, tay chân mềm nhũn. Từ trong lồng ngực như có một khoảng trống đang dần mở rộng, khát cầu, thiếu thốn. Đến khi anh phải dùng hết sức để vỗ lên vai Wooje cầu xin thả ra, người kia mới chịu rời khỏi đôi môi sưng đỏ lóng lánh ánh nước của anh. Nhưng chưa kịp thở, Hyunjoon đã rùng mình khi Wooje cúi xuống, liếm nhẹ từng vệt nước còn đọng lại trên môi, ánh mắt anh ấy như muốn nuốt chửng lấy Hyunjoon.
Sợi chỉ bạc mỏng manh vắt giữa môi hai người càng khiến bầu không khí thêm gợi tình. Moon Hyunjoon đỏ mặt quay đi, nhưng trái tim lại đập loạn không theo bất kỳ quy tắc nào. Không hiểu sao, cơ thể anh như mất hết sức lực, chỉ biết đưa tay lên kéo Wooje xuống ôm lấy mình. Mùi hương dịu ngọt ấy, ánh mắt nửa trêu chọc nửa ham muốn ấy, cả cảm giác vừa bị chinh phục vừa được nuông chiều khiến anh mềm nhũn... Hôm nay... em làm gì với anh vậy hả, Wooje?
“Wooje ơi~”
“Khó chịu lắm đúng không, em xoa dịu cho anh nhé?”
“Ừm~”
Chẳng mấy quan tâm đến âm thanh khàn khàn mang theo chút nũng nịu ấy, Choi Wooje chỉ khẽ cười trong cổ họng, ánh mắt đầy tinh quái. Em cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ người yêu, hít một hơi thật sâu như thể muốn khắc ghi mùi hương ấy vào tận đáy tâm hồn. Cơ thể dưới thân khẽ rung lên, nhạy cảm đến mức chỉ cần hơi thở lướt qua cũng khiến da anh nổi gai ốc. Wooje hôn chậm rãi lên xương quai xanh, đầu lưỡi lướt qua làn da ẩm mồ hôi như đang thưởng thức món tráng miệng ngọt ngào nhất đời.
Hai ngón tay cái của Wooje học theo Hyunjoon, gảy nhẹ lên đầu nhũ mềm nhũn rồi nhanh chóng cứng dần trong không khí. Em cười nhẹ, cúi xuống thè lưỡi liếm một vòng rồi ngậm lấy, mút mạnh đến nỗi một tiếng “hức” bật khỏi cổ họng Moon Hyunjoon. Cơ thể anh cong lên phản xạ. Em vừa bú mút vừa đưa tay lần mò lấy hộp kem dâu từ đầu giường, múc một thìa đầy rồi bất ngờ đổ hết lên vùng bụng và ngực của người yêu.
“Ư... lạnh!”
Moon Hyunjoon không khỏi rùng mình, vừa ngứa vừa tê, kem lanh lạnh chảy từ cổ xuống bụng, phủ lên từng tấc da khiến anh chẳng thể yên. Anh uốn éo định né, nhưng tay chân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể rên rỉ trong bất lực. Choi Wooje thì như mèo đói được bày tiệc, cúi xuống liếm từng vệt kem trên ngực, nơi đầu lưỡi đi qua đều để lại làn da ửng hồng cháy bỏng. Khi em liếm đến rốn, Hyunjoon buột miệng rên thành tiếng, hai tay vô thức siết lấy tấm ga dưới lưng.
Chưa thỏa mãn, Wooje day cắn hai đầu ngực đến sưng đỏ, một bên dùng miệng, một bên dùng tay miết xoay đầy khiêu khích, khiến Hyunjoon run lẩy bẩy, thở dốc, đôi mắt hoe hoe nước. Mỗi tiếng rên bật ra đều nhuốm màu khoái cảm đậm đặc, khiến em như bị kích thích mạnh hơn nữa. Những nụ hôn sau đó được rải rác xuống từng mảng da thịt, mỗi điểm môi lướt qua đều in lại dấu vết chiếm hữu. Vùng bụng trắng mềm của Hyunjoon trở thành bức tranh sống động với đủ sắc đỏ, hồng, xen lẫn chút nhờn bóng của kem dâu còn sót lại.
Em ngồi dậy, đưa mắt ngắm nhìn thân thể rực lửa bên dưới gương mặt mê man, cơ thể bết mồ hôi và đôi chân hơi run quấn lấy nhau, chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Choi Wooje chép miệng đầy hài lòng, rồi với tay lôi ra một lọ gel từ dưới nệm. Em bóp ra tay một lượng vừa đủ, xoa đều để làm ấm, rồi nhẹ nhàng đưa xuống giữa hai chân anh, mơn trớn ngoài cửa huyệt đã bắt đầu ẩm ướt. Những ngón tay thon dài chạm vào nơi mẫn cảm ấy, Hyunjoon khẽ rùng mình, mi mắt run run mở ra.
“Có thể không?” Wooje thì thầm, ánh mắt như ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt.
“Em thấy anh phản đối được không?” Hyunjoon chu môi, giọng ngái ngủ nhưng đầy ám muội, bàn tay yếu ớt kéo em sát xuống, như thể dâng hiến chính mình không chút do dự.
Choi Wooje bật cười khe khẽ, âm giọng cái kiểu hờn dỗi của anh trong rất đáng yêu lắm, dù người nằm dưới kia chẳng bao giờ thừa nhận điều đó. Em từ từ đưa một ngón tay tiến vào hậu huyệt, đầu ngón tay thấm ướt dịch bôi trơn rồi tiến sâu vào huyệt nhỏ phía sau. Cảm giác xâm nhập khiến toàn thân Moon Hyunjoon khẽ giật, mày cau lại trong khoảnh khắc vì trướng đau. Anh vươn tay bấu lấy vai Wooje như để cầu chút an ủi. Wooje hiểu, nghiêng người cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên sống mũi và trán anh, như một lời vỗ về thầm lặng.
Choi Wooje biết anh khó chịu, em hôn lên mũi anh như lời vỗ về êm ái nhất. Bên dưới ngón tay ra vào chậm rãi cho đến khi cảm thấy huyệt thịt đã mềm hơn thì em tăng lên hai ngón tay, Moon Hyunjoon dường như đã quen, không còn cảm thấy khó chịu như vừa rồi nữa, thay vào đó là sự ngứa ngáy theo mỗi nơi ngón tay em đi qua. Cái cách nơi đó co bóp lấy từng đốt ngón, phản xạ như muốn giữ lại càng khiến Wooje không khỏi rùng mình. Đôi khi ngón tay Choi Wooje còn cố tình cong nhẹ lên gãi vào thành thịt khiến người bên dưới run lên từng đợt, móng tay bấu chặt vào vai em hơn. Hơi thở của Moon Hyunjoon dần trở nên nặng nề, thân thể mềm đi như sắp tan chảy.
Đến khi ngón tay thứ ba được đưa vào mà nơi đó vẫn đón nhận một cách ngoan ngoãn, Wooje mới rút tay ra. Cửa huyệt khẽ mở, co giật trống trải như còn muốn giữ lấy cảm giác bị lấp đầy. Choi Wooje lật anh nằm sấp xuống nệm, kéo gối kê dưới bụng để phần hông nâng cao vừa đủ. Moon Hyunjoon biết chuyện sắp xảy ra là gì, nhưng anh chỉ hít thở một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào gối. Wooje biết người yêu mình đang căng thẳng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần thoáng lấp lánh mồ hôi.
Wooje nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, từ tốn như thể đang tháo bỏ cả lý trí cuối cùng. Khi em kéo quần lót xuống, em lôi ra dương vật gân guốc, to lớn, đối lập hoàn với vẻ ngoài của Choi Wooje.
“Hyunjoon, em vào nhé…”
Không dám nhìn, Hyunjoon chỉ gật đầu nhẹ rồi rúc mặt vào gối. Wooje đặt tay lên eo anh, giữ chắc rồi ấn người xuống. Một cú đâm sâu, dứt khoát. Toàn thân Hyunjoon run lên như bị giật điện. Dù đã làm ướt, đã nới rộng, cảm giác lần đầu sao tránh khỏi khó chịu được, cơn đau từ nơi giao hợp bắt đầu chạy dọc lên sống lưng như muốn xé rách cơ thể anh ra làm hai.
“Ư… a…!” Tiếng nấc nghẹn trong cổ họng không thể kìm giữ, nước mắt anh ứa ra, nóng rát nơi khóe mắt. Moon Hyunjoon gần như gục ngã, nước mắt cố nén lại từ đầu đến giờ đã không kìm lại được mà tuôn ra, anh chẳng nhìn rõ được gì nữa, tay bấu lấy cái gối được em kê cho lúc nãy, mím chặt môi nấc lên từng cơn.
Cái động nhỏ liên tục co bóp nửa muốn đẩy ra, nửa muốn nuốt vào. Choi Wooje muốn Moon Hyunjoon làm quen với cự vật bên trong nên không vội di chuyển. Em cúi xuống thì thầm bên tai anh, bàn tay thon dài vỗ về bên eo mềm “Anh ổn chứ?... Chỉ cần anh nói dừng, em sẽ ngừng lại.”. Choi Wooje biết Moon Hyunjoon khó chịu, rất đau là đằng khác. Em cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bên trong anh cắn quá chặt khiến tiểu Choi Wooje vừa đau vừa tê.
Nhưng Hyunjoon lại lắc đầu. Dù mồ hôi ướt đẫm sống lưng, dù cảm giác rách toạc vẫn còn âm ỉ, anh vẫn lắc đầu. Một chút tự ái đàn ông trỗi dậy, một chút thấu hiểu cảm giác nhẫn nhịn của người phía sau khiến anh hé môi “Wooje… cứ làm điều em muốn đi…” Moon Hyunjoon đã quen được một chút. Dù vẫn có hơi đau, Moon Hyunjoon không nỡ để em đợi, anh bắt đầu lắc mông tỏ ý cầu thao.
Phực! Sợi thần kinh lý trí cuối cùng của Choi Wooje cũng bị anh cắt đứt. Em nâng hông Moon Hyunjoon lên cao, bắt đầu luận động ra vào. Mỗi cú nhấp đều chắc chắn và sâu sắc, rút ra gần hết rồi lại dập mạnh vào, khiến cả cơ thể Hyunjoon nảy lên theo từng đợt. Tiếng da thịt va chạm vang vọng giữa căn phòng yên ắng, đôi khi bị cắt ngang bởi tiếng thở dốc của cả hai. Moon Hyunjoon mím môi ngăn cho bản thân tạo ra bất kỳ tiếng rên nào và em lại không thích điều đó.
Chát… Chát
“A~~~” Moon Hyunjoon rên lên khi bàn tay Choi Wooje bất ngờ giáng xuống, từng cú tát nảy đỏ trên bờ mông khiến cơ thể anh giật nảy, vừa đau, vừa tê, lại vừa in rõ mấy dấu tay đỏ như ứ máu chồng chất lên nhau. Moon Hyunjoon không ngờ em sẽ mạnh bạo như vậy, mông có chút đau nhưng lại có chút thích cảm giác này, anh bị đụ sướng đến không khép miệng được, lưỡi cũng thè ra như con cún nhỏ dò tìm chút dưỡng khí, nước mắt giọt này đẩy giọt kia thấm ướt đẫm cả gối. Wooje không nói gì, chỉ im lặng giữ anh trong thế quỳ trên giường, tay siết eo, từng nhịp thúc vào mạnh mẽ, gọn gàng, không chút nương nhẹ.
Chất giọng trầm của Wooje vang lên bên tai khiến sống lưng Hyunjoon lạnh toát nhưng lại run rẩy vì đê mê “Anh tuyệt quá… Hơ~~”
Hyunjoon bám lấy chăn, cơ thể bị đẩy về phía trước theo từng cú nhấn sâu vào nơi nhạy cảm. Cảm giác nóng rực ấy tràn khắp khoang bụng, khiến anh không thể kìm được, giật người một cái bắn ra đợt tinh dịch đầu tiên, vương vãi và dính nhớp cả drap giường. Con quái vật đang càng quấy bên trong vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
“Hyunjoon, anh hư quá, bẩn giường của em rồi.”
Chất giọng vừa trách, vừa cưng chiều, lại vừa chiếm hữu khiến đầu óc Hyunjoon càng thêm rối loạn, chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ, anh khóc nức nở và lắc đầu lia lịa, liên tục lẩm bẩm rằng Hyunjoon không hư, Hyunjoon ngoan mà.
Choi Wooje đỡ anh xuống giường, để Hyunjoon chống hai tay trước bàn trang điểm, tấm gương lớn phía trước phản chiếu rõ mồn một nửa thân trên đang run rẩy, làn da ửng đỏ vì nhiệt và va chạm, tóc ướt mồ hôi bết dính trên trán. Cơ thể anh như một tác phẩm đang lặng lẽ rung động giữa tay người yêu. Hai tay Wooje siết lấy eo anh, ánh mắt trong gương mang theo chút gì đó tàn nhẫn, sắc bén như dã thú khi đã tìm thấy điểm yếu của con mồi.
“Anh nhìn đi, đẹp đến phát điên,” Em thì thầm bên tai anh, hơi thở nóng rực phả vào vành tai khiến Hyunjoon khẽ rùng mình.
Rồi đột nhiên, một cú thúc dứt khoát đâm thẳng vào trong khiến toàn thân Hyunjoon co giật, tiếng rên bị nghẹn lại nơi cuống họng. Wooje vừa tìm được điểm G, gậy thịt lướt đúng nơi ấy như một lưỡi dao bén cắt đôi ý thức. Cơ thể Hyunjoon oằn lên, đôi chân gần như muốn khuỵu xuống nếu không có cánh tay rắn chắc đang giữ chặt lấy eo anh. Qua tấm gương, anh thấy rõ nụ cười của Wooje cong lên, chậm rãi nhưng tàn nhẫn, không che giấu sự đắc ý.
Không đợi Hyunjoon kịp phản ứng, Wooje bắt đầu nắc hông mạnh mẽ, từng cú đều nhắm thẳng điểm nhạy cảm ấy mà nghiền nát. Âm thanh trơn ướt vang vọng trong không khí, hoà cùng tiếng da thịt va chạm dồn dập, tạo nên một bản giao hưởng đầy dục vọng. Hyunjoon chỉ còn biết rên rỉ, đôi mắt ngấn lệ dính chặt vào hình ảnh phản chiếu trong gương: chính anh, đang bị chiếm đoạt đến mức không còn nhận ra bản thân nữa.
Wooje cúi sát bên tai anh, thì thầm như thể nguyền rủa ngọt ngào:
“Coi cái mặt say đòn của anh kìa… Nhìn cho kỹ vào, để sau này biết ai là người khiến anh ra nông nỗi này.”
Bàn tay lạnh của Wooje bóp lấy cằm Hyunjoon, ép anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào chính mình. Một bên má đã ửng hồng vì nước mắt, môi hé mở khô khốc, lưỡi hơi thè ra như một chú cún nhỏ mệt rã rời. Anh muốn quay mặt đi, muốn trốn khỏi hình ảnh ấy, nhưng Wooje không cho. Cú nào cũng chính xác, sâu và ác liệt đến mức cả cơ thể anh run rẩy như dây đàn sắp đứt.
Moon Hyunjoon cố quay đầu, né tránh ánh nhìn đầy khiêu khích phản chiếu qua gương. Anh không muốn thấy bản thân bị khuất phục, bị dày vò đến nỗi chẳng thể kiểm soát nổi nét mặt. Giọng nức nở khản đặc van vỉ, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước.
“Đừng... anh không muốn nhìn... Wooje, hôn anh đi... làm ơn…”
Choi Wooje không nói gì, nhưng ánh mắt dịu lại, trầm xuống như một dòng nước tối đang nuốt lấy ngọn lửa bốc cháy nơi thân xác cả hai. Em quay người Hyunjoon lại, bế bổng anh lên như không có gì nặng nề, để chân tay người yêu quấn chặt lấy mình như muốn tan vào nhau. Mỗi chuyển động nâng lên hạ xuống đều khiến Hyunjoon rên rỉ, miệng hé mở thở dốc, ngực áp sát và đầu gối co giật vì khoái cảm dâng trào. Em tiến sâu hơn, như muốn chiếm trọn tất cả những gì bên trong anh.
Bàn tay Choi Wooje siết lấy vòng eo mềm mại, cảm nhận từng cơn run khẽ truyền từ người yêu sang. Em hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy xuống gò má Hyunjoon, rồi liếm nhẹ từng hạt mồ hôi mằn mặn trên trán, cổ, và xương quai xanh đang ửng đỏ vì ma sát. Mỗi một nụ hôn đều như thiêu đốt, để lại dấu ấn vô hình, như thể em đang đánh dấu lại từng mảng ký ức trên thân thể anh.
“Anh... sắp…”
Hyunjoon không thể nói hết câu, cả cơ thể giật lên, rồi bắn ra lần thứ hai trong vòng tay siết chặt của người yêu. Anh vùi đầu vào hõm cổ Choi Wooje, hơi thở gấp gáp pha lẫn xấu hổ, lòng ngập tràn những cảm xúc khó diễn tả thành lời. Đây không chỉ là nhục cảm, đây là một dạng si mê, một sự đầu hàng ngọt ngào.
Khi Choi Wooje định buông anh xuống để rút ra, Hyunjoon quấn chặt lấy em, đôi mắt dại đi vì dư âm khoái lạc, nhưng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Em ra đi… ra… trong luôn đi”
“Anh chắc chứ? Lần đầu mà thế sẽ khó chịu lắm…”
“Không sao cả. Em làm đi… hôm nay, anh là của em.”
Choi Wooje nhìn anh, ánh mắt ngập tràn yêu thương và bản năng, rồi ôm lấy anh thật chặt. Như một khúc dạo cuối cùng của bản nhạc cháy bỏng, em dồn lực, đưa Hyunjoon lên đến tận đỉnh điểm của sự giao hòa. Khi dòng tinh dịch nóng hổi phun vào trong, Hyunjoon siết em bằng tất cả những gì còn sót lại nơi tứ chi rã rời, như thể muốn giữ luồng nhiệt ấy mãi mãi không để tuột mất. Nhưng lửa chưa tàn, và nhục cảm vẫn đang cháy rực.
Wooje không hề dừng lại. Trái lại, em xoay người anh nằm ngửa ra giường, hai chân bị tách rộng ra hai bên eo em. Côn thịt trơn ướt rút ra rồi lại cắm sâu vào, nhấn nhá đến tận đáy. Mỗi lần như vậy, âm thanh nhóp nhép, ướt át vang lên, khiến cả căn phòng như ngập trong dục vọng. Em ghé sát môi anh, cười khẽ, giọng thì thầm như ma mị.
“Anh tưởng vậy là hết à? Không đâu, Hyunjoon à... em còn chưa làm đủ để khắc anh vào người em cơ…”
Câu nói ấy như châm thêm dầu vào đống lửa dục tình đang cháy bùng. Hyunjoon siết lấy cánh tay em, cắn nhẹ môi dưới như thể đang cố chịu đựng cảm giác bị lấp đầy đến tận ruột. Wooje rút ra gần hết, rồi bất ngờ thúc mạnh một cú đến tận điểm sâu nhất khiến toàn thân Hyunjoon cong lên khỏi mặt giường, run rẩy không dứt. Anh muốn kêu, nhưng cổ họng chỉ bật ra mấy âm gấp gáp.
Woo… je… a… nhẹ… chút thôi…”
“Không được. Anh phải cảm nhận rõ em đến tận sâu nhất. Phải nhớ em từng chút, từng vết hằn.”
Từng cú thúc của Wooje sau đó trở nên dồn dập, điên cuồng, mạnh bạo, dày đặc như muốn nghiền nát lý trí. Mỗi lần cắm sâu đều khiến Hyunjoon giật người, đầu óc như bị xóa trắng, chỉ còn lại tiếng rên, tiếng da thịt va chạm, và những cú nhấn gắt gao nơi điểm G khiến anh run lẩy bẩy. Gương mặt Wooje kề sát mặt anh, mồ hôi đọng nơi thái dương nhỏ giọt lên cổ Hyunjoon, rồi trôi xuống ngực, lạnh mà nóng, khiến người dưới thân lại rên lên như phát điên.
Wooje chồm tới, nuốt trọn môi anh trong một nụ hôn ướt át, vừa hôn vừa đẩy sâu, tiếng rên bị nuốt trọn trong khoang miệng. Hai cơ thể bám lấy nhau như thể nếu không giữ chặt, họ sẽ trôi tuột đi mất trong cơn cuồng tình này.
Rồi bất ngờ, Wooje gập chân Hyunjoon lên cao, nhấn một cú thật mạnh vào bên trong khiến anh gào lên, tinh hoàn co rút, cơ thể rướn cao khỏi giường.
“Chỗ đó của anh chặt quá… không phải đang nuốt trọn em…”
Một loạt cú thúc bạo liệt sau đó khiến Hyunjoon mất hết phương hướng, đầu óc ong ong như đang trôi trên mây. Bàn tay Wooje trườn lên siết lấy cổ anh, không quá chặt, nhưng cũng khiến nhịp thở ngắt quãng, càng tăng khoái cảm đến nghẹt thở. Cảm giác bị thống trị, bị lấp đầy, bị nuốt trọn... tất cả như hợp thành một bản giao hưởng dục vọng đẩy Hyunjoon lên đỉnh cao nhất của sự đê mê.
Và rồi...
“Hyun… joon… em…”
Wooje nghiến răng, siết eo anh thật mạnh rồi cắm sâu nhất có thể. Dòng nóng rực phun ra từng đợt mạnh mẽ, tràn ngập sâu bên trong. Hyunjoon như bị đốt cháy từ trong ra ngoài, toàn thân co giật vì cao trào lan khắp hệ thần kinh. Cả hai cùng rên rỉ, cùng run rẩy, cùng hòa vào nhau như thể đang tan vào người kia.
Một lúc lâu sau, Wooje vẫn chưa chịu rút ra. Em cúi xuống, liếm nhẹ những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mi anh, thì thầm:
“Anh là của em. Từ nay mãi mãi, anh là của riêng em.”
Hyunjoon không nói nổi gì, chỉ mím môi gật nhẹ, nước mắt trào ra không biết vì sung sướng hay vì bị chạm tới nơi sâu nhất trong tim. Anh chỉ biết một điều duy nhất: cơ thể này, trái tim này, và cả những tiếng rên thổn thức ấy… đều là của Wooje mà thôi.
---------------------
Sẽ off một thời gian trong nửa đầu tháng 6 này.
Chúc mừng lễ thiếu nhi, nên sẽ có quà cho thiếu nhi nhưng chỉ định người lớn đọc.
---------------------
Liên hệ:
Ins. @ aqua._.rius
29.05 _ 01.06/2025
_.Aqua._.rius
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro