Chap 10
Kim Anh lặng người đi vì thương cảm cho Trường, càng hiểu về hoàn cảnh của chàng, Kim Anh càng quý mến và dành tình cảm cho Trường nhiều hơn. Thấy cả Trường im lặng không nói gì nữa, Kim Anh chỉ tay về đám cỏ lau và hỏi:
– Em thích hoa này lắm, nó đẹp mộc mạc và mạnh mẽ như...
Trường tủm tỉm cười:
– Từ nhỏ anh đã thích Hoa cỏ lau, tuy nó là cỏ dại nhưng rất đẹp, nó có thể mọc ở mọi nơi mà không cần ai chăm sóc. Khi hoa nở nó sẽ bung ra những hạt nhỏ màu trắng, gió thổi đi đến đâu thì hoa sẽ tiếp tục mọc ở đó...
Hái một ngọn cỏ lau, Trường đưa cho Kim Anh, nàng hơi đỏ mặt, thẹn thùng trước sự lãng mạn của chàng...
– Anh Trường hôm nay khác lắm nhé, đẹp trai hơn và lãng mạn hơn...
Trường bật cười:
– Tại hôm nay có hẹn với người đẹp nên phải thay đổi chứ...
Kim Anh chợt nhớ ra lý do cuộc hẹn, nàng khẽ đấm nhẹ vào ngực của Trường rồi phụng phịu:
– Đồ vô duyên! Bảo đền người ta mật gấu mà chả thấy đưa gì cả...
Trường bối rối nhìn cái áo vest của mình Kim Anh đang khoác, chàng thò tay vào túi lấy ra một cái lọ nhỏ rồi lại lúng túng:
– Của em đây, từ lúc gặp đến giờ chưa có dịp để đưa! Anh Bình đó có vẻ tốt với em... chắc hai người là...
Kim Anh thở dài chán nản:
– Anh đừng nhắc đến người đó, đàn ông gì mà dai như đỉa, nếu không nể mẹ em thì em cho đứt đuôi từ lâu rồi... Mà thôi bỏ qua đi, anh bỏ cửa hàng đi thế này có sao không, em làm phiền anh quá...
Trường vội xua tay:
– Không phiền gì đâu, anh có một cậu nhân viên nữa, hôm qua cậu ta nghỉ nên em chưa gặp đó. Nếu lúc đó cậu ta không nghỉ thì anh đã không làm em bị ngã xe rồi...
Vừa nghe câu đấy, Kim Anh đã đứng dậy làm rơi cái áo của Trường mà nàng đang khoác trên người và nói bằng giọng giận dỗi:
– À! Ý anh có phải là hối hận khi quen em phải không...
Trường ngơ ngác:
– Ý anh là... Nếu không thì chân em sẽ không bị đau... chứ không phải có ý khác...
Chàng vội vàng cầm áo lên khoác vào người Kim Anh, trong lòng bỗng cảm thấy bối rối, đôi bàn tay chỉ muốn ôm chặt lấy người kim Anh nhưng không dám, chàng lại lúng túng:
– Anh xin lỗi...
Kim Anh bỗng quay lại bật cười trước thái độ của Trường, nàng véo nhẹ vào tay của chàng rồi chạy về phía để xe máy:
– Anh ngốc lắm...
Trường ngây người vì hạnh phúc, tim đập rộn ràng nhìn theo Kim Anh, chàng quay lại hái một bó cỏ lau rồi mới chạy lên phía nàng...
Ngồi đợi dài cổ mà không thấy Kim Anh quay trở lại quán, Bình miễn cưỡng đứng dậy thanh toán tiền mà mặt méo xệch vì tiếc của, vốn là gã ky bo nhưng luôn thích thể hiện trước mặt người khác nên khi phải bỏ mấy trăm ngàn ra trả cộng thêm sự xuất hiện của Trường chiều hôm nay khiến hắn vô cùng tức giận, bao nhiêu oán hờn hắn trút hết lên người Trường, coi Trường như kẻ đã cướp người mình yêu mặc dù chưa bao giờ được Kim Anh đáp lại. Suy nghĩ một lúc rồi hắn lấy xe đi đến nhà bà Kim.
Vừa vào nhà thấy Kim Anh chưa về, hắn kể lại sơ qua đầu đuôi sự việc chiều nay cho bà Kim nghe, thấy bà thoáng chút lo lắng, hắn tiếp tục:
– Vậy đấy cô ạ! Thấy Kim Anh quan hệ với bọn đầu đường xó chợ, không có học thức cháu lo lắm! Không biết là nó dụ dỗ Kim Anh đi đâu mà không thấy về, bây giờ Nhà nghỉ đầy ngoài đường, cháu sợ là Kim Anh còn ngây thơ bị nó lừa vào đấy thì khổ một đời... Có phải ai cũng thật thà như cháu đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro