Chap 7
Chuông điện thoại lại vang lên, lần này không chịu được nữa, nàng cầm máy nghe và quát lớn:
- Anh hết việc để làm rồi à? Biết mấy giờ rồi không mà còn gọi làm phiền tôi, anh không thấy xấu hổ à?
- Tôi... tôi xin lỗi! Tôi vừa nhận được tin nhắn của cô nên mới biết số để gọi lại hỏi thăm. Xin lỗi...
Kim Anh hoảng hốt đặt tay lên miệng như muốn ngăn lại những lời nói vừa rồi, hóa ra người gọi lần này là Trường, chàng lại bị mắng oan...
- Anh Lâm! Em xin lỗi, em tưởng là người khác làm phiền nên mới nói vậy. Không phải em nói anh đâu... Mà sao... sao bây giờ anh mới gọi... À, sao anh thức khuya vậy?
- Điện thoại hết pin nên giờ tôi mới nhận được! Chân cô thế nào rồi? Một lần nữa tôi... Lúc tối tôi có đi mua được ít mật gấu, nếu tiện thì cô cho tôi xin địa chỉ, ngày mai tôi mang qua cho cô...
Vẫn giọng nói mộc mạc và lúng túng nhưng lại toát lên vẻ gì đó rất chân thành của Trường đã làm Kim Anh rất xúc động, nàng im lặng một lúc rồi mới trả lời:
- Chiều mai nếu anh rảnh thì có thể gặp em ở quán cafe trên phố Khúc Hạo, chỗ đó gần cửa hàng anh và cơ quan em nên sẽ tiện hơn
Chiều hôm sau.
Hết giờ làm, Kim Anh vội nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ hẹn với Trường, nàng vội vàng mở túi xách lấy chiếc gương nhỏ ra ngắm nghía lại khuôn mặt của mình, trang điểm lại một số chỗ chưa ưng ý. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn rồi lấy xe đến chỗ hẹn. Nhìn xung quanh chưa thấy Trường đến, nàng chọn một bàn ngoài sân, xung quanh trồng các loại hoa cúc với màu sắc khác nhau rất đẹp, đang tủm tỉm cười vì nghĩ đến lần hẹn này thì bất ngờ thấy Bình xuất hiện, miệng tươi cuời, giọng nói hớn hở:
– Hello Kim Anh! Em vào đây uống nước à!
Khỏi phải nói, Kim Anh vừa ngạc nhiên vừa tức tối:
– Em có hẹn với bạn ở đây! Anh vào đây làm cái gì?
Bình thản nhiên:
– Anh qua cơ quan để đi cùng em về, thấy em vào đây một mình nên anh cũng vào. Kể ra mình cũng chưa có dịp nào ngồi uống nước nói chuyện với nhau thế này!
Dường như không nhận ra thái độ khó chịu của Kim Anh, Bình hơi cúi người nhìn xuống chân của nàng, tỏ vẻ quan tâm:
– Có vẻ đỡ đấy nhỉ, chắc em xoa dầu Con Voi của anh rồi đúng không! Em cứ chịu khó xoa một ngày hai lần là khỏi ngay. Dầu này....
– Dầu này đắt tiền lắm đúng không? – Kim Anh ngắt lời của Bình
Gã tủm tỉm cười khoái chí:
– Đúng đấy! Hàng xách tay của Singapo đấy em ạ! Không phải ai cũng có điều kiện để mua được đâu... Nhưng với em thì anh chẳng tiếc cái gì, dù khó đến mấy anh cũng tìm cho bằng được, chỉ mong em hiểu...
Chưa nói hết câu thì người phục vụ đã đặt hai cốc nước lên bàn, tay cầm tờ giấy nhỏ và cái bút rồi hỏi:
– Anh chị dùng gì ạ!
Tùng cầm quyển Menu lật hết trang này đến trang khác rồi hỏi Kim Anh nhưng nàng không để ý, tay liên tục nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột. Nàng ngước lên nói với người phục vụ:
– Chị đợi bạn đến rồi gọi đồ sau nhé!
Bình gọi một ly sinh tố mãng cầu rồi hỏi Kim Anh:
– Bạn đồng nghiệp của em à, hẹn mấy giờ mà chưa thấy đến? Người đâu mà vô ý thức! Anh mà hẹn ai thì chả bao giờ sai hẹn, mình phải biết tôn trọng người khác chứ... Thời gian bây giờ là tiền là bạc chứ đùa à! Em có biết ông Bill Gates không, ông ta rơi 100 Đô xuống đất nhưng không có thời gian để mà cúi xuống nhặt...
– Anh nói ít thôi !
Đang khó chịu vì sự xuất hiện vô duyên của Bình, cộng thêm hắn cứ ngồi lảm nhảm, nàng tức quá quát lên thì bất chợt không tin vào mắt mình, Trường xuất hiện ngay trước mắt với một diện mạo hoàn toàn khác ngày hôm qua. Chiếc áo Vest màu đen cài một khuy, ôm sát thân hình vạm vỡ của chàng, kết hợp với chiếc quần Jean màu trắng càng làm cho chàng nổi bật, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, mặc cho Trường đã cười chào mà nàng vẫn ngây người ra vì quá bất ngờ trước diện mạo của chàng ngày hôm nay...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro