Chap 12 - Cổng Khí Vĩnh Cửu: Không Mùi, Không Hình, Không Thoát
Bối cảnh: Cổng Khí Vĩnh Cửu – Không Gian Mùi Đầu Tiên
Một không gian xoắn khí, nơi không có ánh sáng, không có âm thanh, không có cảm xúc.
Cả đội KHÍ CHẮN rơi vào trạng thái tâm thức mùi bị rối loạn, không phân biệt thật - ảo - mùi - người.
Tại trung tâm là một khối khí xoay tròn khổng lồ –
RẮM TỐI CAO – bản thể hợp nhất của Trí và Chim Châu.
Nó không có hình – chỉ là cảm giác.
Và nó thì thầm vào tâm trí từng người bằng... chính mùi của họ.
☠️ Cả đội bị chia cắt và suy yếu
Nhân lạc vào vùng gió phản mùi.
Lâm bị ánh sáng của chính mình làm mù cảm giác.
Hân nghe lại tiếng la hét của những người từng ngửi phải mùi của cô.
Thảo rơi vào ký ức về cái chết của cha – nơi cô không kịp xịt một giọt hương cứu mạng.
Mỗi người đang dần tan biến khỏi bản thể...
🕊️ CHỈ CÒN HÀ – người "không có mùi"
Hà đứng giữa trung tâm của Rắm Tối Cao.
Cô không bị tấn công.
Vì cô... không có gì để tấn công.
Không khí xung quanh cô như đang thì thầm:
"Ngươi là rỗng.
Ngươi không mang mùi, không mang ký ức.
Ngươi không thuộc về thế giới này."
✨ [Hồi tưởng – Lý do chỉ Hà sử dụng được "Hương Ấn Tuyệt Phách"]
15 năm trước, trong Lăng Mộ Mùi Trắng, nơi mọi loại khí cổ đại bị niêm phong, đã có một thử thách:
"Người nào có thể chạm vào Khí Nguyên Sơ – mùi chưa có tên – sẽ trở thành Người Giữ Ấn."
Không ai vượt qua nổi.
Kẻ mạnh sẽ bị bóp nghẹt bởi mùi của chính mình.
Kẻ yếu thì tan rã vì mùi của người khác.
Chỉ có một đứa trẻ – không ai biết tên – bước vào và không bị ảnh hưởng.
Vì nó không có mùi.
Không cảm xúc. Không ký ức.
Không bị gọi tên bởi bất kỳ mùi nào từng tồn tại.
Đứa trẻ ấy là Hà.
"Vì không mang theo mùi, cô ấy không bị chi phối bởi chúng.
Nhưng khi cô ấy chọn cảm nhận mùi người khác – cô trở thành cầu nối.
Cô không mang mùi...
Cô mang được mọi mùi."
Và chỉ người như vậy mới sử dụng được Hương Ấn Tuyệt Phách – một tuyệt kỹ không trảm người, không trảm khí...
Mà trảm vào cái "bản ngã mùi" – nơi tất cả mùi sinh ra.
💥 Hiện tại: Hà vượt qua giới hạn
Trước khối khí của Rắm Tối Cao, Hà lần đầu ngửi thấy... mùi của chính mình.
Một mùi chưa từng có:
Mùi của sự tồn tại không được ai nhớ tên.
Mùi của một người không thuộc về bất kỳ nơi đâu.
Cô rơi nước mắt.
Cô từng nghĩ mình là khoảng trống.
Nhưng chính khoảng trống đó... là thứ làm sạch mọi mùi.
– "Mình không có mùi.
Nhưng mình có quyền lựa chọn.
Và mình chọn... cảm nhận tất cả."
Hà giơ tay.
Ấn khí hiện lên.
Một vòng xoáy trong suốt tụ lại nơi lòng bàn tay.
HƯƠNG ẤN TUYỆT PHÁCH – Hình Thức Chân Chính
"Không phá khí, mà phá quyền kiểm soát mùi."
Cô đánh xuống.
Không gian rung chuyển.
Toàn bộ tầng khí đầu tiên... nổ tung như bong bóng mùi.
💫 Cả đội tỉnh lại
Thảo siết chặt lọ dược, mắt long lanh.
Hân dựng lại vòng trận bằng cảm xúc mới.
Lâm ánh sáng bùng nổ từ lòng bàn tay.
Nhân đứng dậy, tóc bay ngược chiều không khí.
Họ đều đã vượt qua bản thể mùi của chính mình.
Hà đã đánh vỡ giới hạn.
Không chỉ của bản thân – mà của cả tầng không gian này.
🌌 Một tiếng nứt.
Không gian trắng vỡ ra như lớp vỏ khí.
Phía sau là một đường hầm xoắn – đầy màu sắc, mùi, ánh sáng.
"Không Gian Thứ Hai..." – Hà nói, mồ hôi lăn nhẹ trên má.
"Ở đó, mùi không còn vô danh.
Nó có tên. Nó biết gọi.
Và nếu bạn trả lời... bạn sẽ không bao giờ là mình nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro