Chap 14 - Mùi Không Tên: Thức Tỉnh Trí và Chim Châu, Hoặc Đánh Mất Mãi Mãi
Không Gian Thứ Hai đang tan chảy
Trung tâm không gian xoắn mùi phát nổ thành những cánh sóng khí ánh bạc, lan dần theo hình xoắn ốc.
Tại lõi xoắn là Trí và Chim Châu – nhưng không còn là người, cũng không còn là quái vật.
Họ là ký ức, là mùi, là cảm giác... được gói lại trong hình hài của hai đứa trẻ ngồi quay lưng vào nhau.
Cả đội KHÍ CHẮN đã vượt qua cánh cửa mùi bản thân, nhưng họ chưa thể tiến xa hơn –
vì Trí và Châu đang tự khóa mình trong "Không Mùi Trường", một vùng khí tâm lý tuyệt đối, nơi chỉ có một thứ tồn tại: cái tên.
💭 Mỗi người cảm nhận được điều gì đó rung lên trong tâm trí:
"Nếu muốn kéo Trí và Châu ra khỏi vùng xoắn khí đó...
Các ngươi phải từ bỏ tên gọi của chính mình.
Tên là chìa khóa để định hình bản thể.
Mất tên – là mất mình."
Một lựa chọn xuất hiện:
Buông bỏ tên – bước vào vùng xoắn – cứu Trí & Châu
Giữ lấy bản thân – rút lui – giữ thế giới, mất họ
💫 Hà là người đầu tiên tiến lên
Cô nhìn hai đứa trẻ trong làn khí bạc.
Mái tóc trắng bay nhẹ, tay nắm chặt lại.
– "Mình đã sống cả đời mà không có mùi.
Giờ... nếu mất cả tên... thì cũng chẳng sao."
"Nhưng có một điều mình chưa từng làm...
Đó là NGHĨ CHO NGƯỜI KHÁC bằng chính tên mình."
Cô bước vào làn khí.
Ngay lập tức – toàn bộ bản thể Hà bị phân rã thành hương xoắn.
Không còn "Hà".
Chỉ còn "người không tên ngửi được mùi cô độc của người khác."
🌟 Từng người một tiến lên:🔸 Thảo:
– "Mình từng cố cứu người bằng mùi, bằng dược, bằng hành động...
Nhưng chưa từng bỏ cả danh tính để họ sống tiếp."
Cô bước vào.
Cái tên "Thảo" biến mất.
Thay vào đó: một luồng khí thơm nhẹ, lặng lẽ hòa tan.
🔹 Nhân:
– "Gió từng giúp mình chạy trốn.
Giờ... để nó mang đi tên mình."
"Nhân" tan vào trong gió.
Không còn ai đứng.
Chỉ còn cơn gió vỗ vào làn khí bao quanh Trí – Châu.
🔹 Hân:
– "Tôi từng nghĩ mình mạnh khi kiểm soát hương.
Nhưng hóa ra... mạnh nhất là khi mình dám để mất... mình."
**Cô mỉm cười và... tan chậm như khói trắng.
Không còn là Hân.
Chỉ còn một đường hương dẫn lối.
🔸 Lâm:
– "Ánh sáng chỉ tồn tại nếu còn tên để gọi nó.
Nhưng nếu điều duy nhất còn lại là hy vọng...
thì để ánh sáng ấy... không mang tên cũng được."
Lâm bước vào – ánh sáng tắt.
Chỉ còn một tia ấm trong lòng xoáy mùi.
✨ Và rồi...
Trí ngẩng đầu.
Chim Châu quay lại.
"Tại sao các bạn... không còn là chính mình...
mà vẫn ở đây...?"
Trí bật khóc.
Lần đầu tiên sau khi hợp nhất với Chim Châu, cậu nhớ lại:
"Mình... tên là Trí.
Bạn mình... tên là Châu.
Chúng mình... từng là người."
💥 Một vụ nổ khí xảy ra – xoắn mùi tan rã!
Không Gian Thứ Hai vỡ nát.
Không còn luồng khí trắng.
Chỉ còn... một khoảng không trong suốt – như tĩnh lặng sau trận bão.
🌈 Tất cả xuất hiện lại – cơ thể lành lặn, mắt mở ra
Hà ngồi giữa, mỉm cười, thở đều.
Cả đội KHÍ CHẮN vẫn còn sống – nhưng ai cũng cảm thấy trong đầu mình...
"Tên gọi của mình bây giờ... không còn quan trọng nữa."
Phía trước họ là Trí – giờ mang hình dáng của một cậu bé 16 tuổi.
Cạnh cậu là Chim Châu – không còn là quái vật, mà là một sinh thể ánh sáng trong lốt chim, lông bạc, mắt buồn.
Trí nói: "Cảm ơn... vì đã không bỏ tên mình vô ích.
Nhờ vậy, chúng mình còn tồn tại.
Nhưng chưa xong đâu...
Còn Không Gian Cuối – Tầng Mùi Hợp Nhất.
Nơi mọi mùi đều tan vào một thứ gọi là... KHỞI NGUYÊN."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro