Chap 1: Thông báo
Sau kì nghỉ tuần trăng mặt của mình, Shinichi và Ran quay trở lại cuộc sống bình thường.
1 tuần sau chuyến tuần trăng mật:
Anh Shin nhà ta đang tận hưởng ngày nghỉ duy nhất của mình trong lịch trình dày đặc công việc. Như một thói quen, Shinichi vòng tay và chân ôm trọn cô vợ của mình hệt như con thú bông vậy. Điều đó làm Ran ngợm thở, cựa mình và quay lưng về phía anh. Cảm nhận được hành động của chị, Shinichi hơi mở mắt. Anh sáng len qua ô cửa kính làm anh nheo mắt lại, dần làm quen với ánh sáng này. Khẽ quay người Ran về phía mình, anh đắm chìm trong khuôn mặt thánh thiện thuần khiết của chị. Bao lâu nay anh luôn bận rộn với các vụ án, nhưng dường như mọi mệt mỏi đều tân biến khi có Ran ở bên cạnh anh. Mỉm cười ấm áp, Shinichi áp môi mình vào môi chị, cọ xát nhẹ nhàng. Anh mơ màng cảm nhận sự gọt ngào ở bờ môi chị. Nhưng cảm giác ấm áp không kéo dài lâu, sự ngọt ngào hoàn toàn biến mất kém theo một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng:
- Anh lợi dụng lúc người ta đang ngủ để thực hiện cái ý đồ đen tối này sao? - Ánh mắt Ran sắc lại nhìn thẳng vào Shinichi kiến anh không khỏi rùng mình
- Ý em là gì cơ chứ? Dù sao anh cũng là chồng em cơ mà! - Shinichi lên tiếng biện hộ
- Chồng không biết thương vợ tí nào cả! Lâu lắm người ta mới có một giấc chả mộng mị mà lại vô duyên đánh thức người ta - Ran ra vẻ hờn dỗi, bĩu môi.
Shinichi phì cười trước dáng vẻ đáng yêu của chị:
- Sao em có thể ngủ ngon được trong khi anh phải vật vã mơ đủ thứ cơ chứ?
- Anh thì mơ đi chơi với mấy cô chân dài đúng không? - Mắt Ran hơi nhíu lại, môi trái tim chu ra
Shinichi hôn cái "chụt" vào môi chị. Siết chặt chị vào lòng:
- Vợ yêu muốn biết anh mơ gì không? - Shinichi cười gian
- Gì thế??
- Anh mơ thấy bảo bối của chúng ta!
- Bảo bối gì? Bảo bối nào?
- Em không biết thật hay giả vờ không biết thế? - Shinichi nhướn mày
Ran lại dở thói mè nheo mặc dù đã thực hiện đến lần thứ Nn nhưng tác dụng của nó với Shinichi thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại:
- Anh nói cho em biết đi! Em không biết thật mà! Anh không tin em sao?
Shinichi đưa cái bộ mặt đen tối lại gấn Ran, đôi mắt xanh dương đã thẫm lại:
- Anh mơ đến cái ngày chúng ta có một đứa nhỏ đấy!
Ran như há hốc miệng.
- 'Anh ấy có ý đồ gì đây?'
- Ran à!! Chúng mình có con nhé!
- Con? Chúng ta mới cưới nhau có 2 tuần mà.
Sau một hồi suy nghĩ, một tia sáng léo lên bên não trái của Shinichi:
- Em phải trả lời được câu hỏi của anh. Nếu không được, em phải làm theo ý anh.
- Nếu em trả lời được thì sao?
- Thì ngược lại, anh sẽ chiều ý em.
- Ừm...Được.
Shinichi cười gian
- 'Kiểu gì em cũng mắc bẫy anh thôi.' Đây là một câu hỏi hết sức ngắn gọn và súc tích. Câu hỏi này duy nhất chỉ đặt ra cho vợ yêu dấu của anh. Tuy câu hỏi này rất đơn giản...
Chưa kịp nói hết câu, Ran đã chặn miệng anh với giọng bức xúc:
- Dài dòng! Vào đề đi!
Shinichi kéo Ran áp vào ngực mình, hít một hơi dài mùi hương trên tóc chị:
- Câu hỏi là... em có biết trên thế giới này anh yêu gì nhất không?
Dòng suy nghĩ của Ran cuồn cuộn như sóng:
- 'Ý anh ấy là...mình? Không được! Mình nói thế thì biết giấu mặt vào đâu? Lỡ sai thì sao?' - Ran cuối cùng cũng quyết định - Anh yêu nhất thì chỉ có mấy vụ án quái gở của anh thôi. - nghĩ một đằng nói một nẻo
Biết là cá đã mắc lưới, Shinichi cười hả hê:
- Thế mà anh đọc trong suy nghĩ của em đó là 1 câu trả lời khác đấy.
- Nhiều lời! Đúng hay sai?'Làm ơn đúng đi mà'
- Xin chúc mừng...
- Em biết mà - Ran vênh mặt
- Câu trả lời của em hoàn toàn sai. Em thừa biết câu trả lời chính là em mà. - Shinichi cười thỏa mãn
Khuôn mặt nóng bừng bừng của Ran như muốn nổ tung ra.
- 'Tên này đúng là trời đánh mà! Mới sáng sớm đã không thể yên lành với hắn!' Anh lừa em! Rõ ràng anh biết em không thể trả lời thế rồi mà!
- Thế lúc anh đang định gợi ý cho em, ai nói anh dài dòng vào đề ngay?
Ran đành im bặt. Không còn gì để nói. Nhưng nỗi ấm ức này chắc là dai dẳng lắm đây.
- Thôi nào, bây giờ em còn có việc phải làm mà, rã bỏ tức giận mà đón nhận đứa nhóc của chúng ta đi vợ yêu!
- A...anh! - Ran buộc phải thốt lên
Chưa để Ran kịp đưa ra phương án tẩu thoát thì Shinichi đã ghì mạnh chị, đè xuống chiếc nệm êm ái. Môi anh ngấu nghiến môi chị như muốn nuốt chửng cô vợ đáng yêu này.....
Hơn hai tháng sau.........
Vào 1 ngày chủ nhật đẹp trời, anh Shin nhà ta không được nghỉ ngơi mà phải tiếp tục làm việc như ngày bình thường.
Anh chàng mở laptop lên như thường lệ và bắt đầu công việc của mình, như chủ nhật hàng tuần. Một công việc nhàm chán. Anh có một chút không hiểu, hình như kéo theo sự phát triển của đất nước và xã hội chính là sự suy thoái trí óc của những tên chuyên làm chuyện xấu nên chẳng còn vụ án nào ở mức độ trung bình trở lên.
Vụ án thứ nhất.
- Con mèo của bà lão hàng xóm mất tích. Bà ấy vốn bị bệnh tim nên nếu không tìm ra sẽ là cú sốc lớn.
- 'Được thôi. Coi như mình đang giúp người.'
Vụ án thứ hai.
- Tên trộm lẻn vào nhà dân khu Beika rạng sáng ngày 3/5 đã tẩu thoát, gia đình bị hại yêu cầu tìm lại hắn gấp để lấy lại tài sản.
- Hắn lấy đi bao nhiêu?
- Sau khi khám xét hiện trường phát hiện mất một đôi dép, trị giá 5000 yên.
Shinichi hét lên
- Anh nhìn tôi có giống như là người sẽ làm mấy cái chuyện đó không hả???
- ...
..................
Vụ án thứ n.
- Nhà Yozu thông báo cô con gái của họ đã đi lạc hơn 24 giờ, yêu cầu chúng ta giải quyết gấp. Người mẹ đang rất lo lắng.
- Yozu... - Shinichi lẩm bẩm, cầm bút ghi lại chi tiết trong cuốn sổ tay quen thuộc - Lần cuối xuất hiện là lúc nào?
- Bảy giờ tối ngày kia.
- Khi đi trang phục như thế nào?
- Đầm hồng, tóc dài ngang vai, màu đen, uốn xoăn...
- ... - Anh chăm chú ghi nhanh, trong đầu thoáng vẽ ra được hình dạng cô gái đó.
- Giày cao gót màu kem, túi xách Channel chứa nhiều tài sản,...
- Khoan đã. - Anh khựng lại, nhíu mày hỏi - Cô ta bao nhiêu tuổi?
- Tuổi ư? 25.
- ...
- Anh sao thế?
Shinichi cố ngăn cơn xúc động muốn đấm tên ngốc kia ngay lập tức, hét lên:
- Anh không suy nghĩ cẩn trọng trước khi đưa vụ án cho tôi được à? Những vụ án này mà cần tôi động tay hay sao??? Cô ta đã 25 tuổi rồi thì có thể đi lạc hay sao???
- A... Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lập tức sửa chữa. - Giọng nói nghiêm nghị phát ra, sau đó là tiếng "tút".
Shinichi thở dài, đặt điện thoại xuống bàn. Trong lòng vẫn không ngừng gào thét:
- 'Giết tôi đi!!!'
Sao anh không đi làm cầu thủ bóng đá nhỉ? Nếu vậy thì bây giờ đâu phải ngồi một chỗ chờ vụ án tìm tới chứ! Với vẻ đẹp trai sẵn có và tài năng không phải bàn, anh sớm muộn gì cũng trở thành cầu thủ nổi tiếng của Nhật Bản thôi, thậm chí còn hơn cả tên Cristiano Ronaldo kia ấy chứ!
Shinichi chống cằm, thoáng suy nghĩ gì đó, nhưng đột nhiên đầu óc lại xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn. Đồng hồ đã điểm tám giờ mười lăm, đáng lẽ giờ Ran đã mang lên cho anh một dĩa trái cây rồi chứ. Anh đứng dậy, đi xuống nhà bếp. Quang cảnh vô cùng tĩnh lặng, người không thấy đâu.
Shinichi nheo mắt, hắng giọng gọi:
- Ran! Em đâu rồi?
Đáp lại anh là sự im lặng đến kì lạ.
Trong lòng Shinichi đột nhiên nổi lên một thứ cảm giác lạ thường, anh bước vội đến toilet đang đóng kín, gõ cửa,
- Ran? Em làm sao thế?
- ...
Anh áp tai vào cửa, nghe có tiếng xả nước và... tiếng nôn.
- 'Nôn?' Ran, em làm sao vậy? - Shinichi lớn giọng, gõ cửa liên hồi.
- ...
- Ran!!
Ran vặn xả nước, xoay lưng dựa người vào tường, khó chịu hít thở, tay vô thức vỗ nhẹ vào lồng ngực, cảm giác kì quái bao vây cả người, khiến chị mất hết sức lực.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, Ran giật mình nhìn, là Shinichi.
- 'Trông anh ấy sợ hãi quá, chuyện gì vậy?'
Shinichi vội vàng đi đến chỗ Ran, khuôn mặt anh tuấn ướt đẫm mồ hôi, xanh xao đến lạ, anh sờ trán chị, hỏi:
- Em làm sao thế?
- Em mệt. - Ran thều thào nói vài tiếng.
Anh ôm chị vào lòng, tay xoa xoa cái lưng nhỏ nhắn.
- Em mệt lắm sao? Không thấy nóng gì cả.
- Em... không biết nữa. Dạo này cứ bị thế... - Ran tựa mặt vào vai Shinichi, phụng phịu lên tiếng.
- Đi bệnh viện với anh nhé.
- Thôi... không đi đâu...
Shinichi không nói gì, chỉ bế thốc cô vợ bé nhỏ của mình lên.
- Oa! Không đi mà! Thả em xuống~~!
Trời nắng, không quá nóng cũng không quá chói chang, cũng tương đối ấm áp. Ngay cả tiếng chim kêu cũng trở thành một bản nhạc bất hủ hòa mình vào giai điệu không lời của thiên nhiên. Ran nheo mắt nhìn nơi mà mình đang đứng. Là bệnh viện. Vâng, sẽ rất bình thường nếu không có chữ "phụ sản" phía sau.
- Kudo Shinichi! Anh đùa với em đấy à?
Shinichi bật cười, dang tay ôm lấy vợ mình, buông giọng trêu chọc:
- Sao lúc nào tức giận em cũng gọi đầy đủ họ tên của anh thế?
- Để nhấn mạnh - Ran bĩu môi, thuận tay đánh người-mặt-dày-nào-đó một cái
- Để nhấn mạnh em đã kết hôn với anh à?
- ...
- Hay là để nhấn mạnh đó đã trở thành họ của em?
- Kudo Shinichi! Anh bớt mặt dày một chút giùm em đi
- Hahaha!
- Mà này... - Ran xoay người nhìn bệnh viện, khó hiểu hỏi - Anh đưa em tới đây làm gì?
- Ngốc ơi là ngốc.
- Ngốc cái gì cơ chứ? - Ran xịu mặt
Shinichi đưa tay bẹo má cô vợ của mình.
- Dạo gần đây, anh thấy em ăn rất nhiều, ngủ cũng thường xuyên hơn chứ không bị mất ngủ như trước nữa. Em lại còn bị nôn nữa, thi thoảng thì kêu mệt mỏi, thử đoán xem anh đưa em tới đây làm gì?
Ran ngây người ra, chớp chớp mắt:
- Chẳng lẽ...
- Đúng vậy! - Shinichi mỉm cười rạng rỡ, áp trán mình vào trán chị, trong mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc - Em hơn 90% là đã lên chức mẹ rồi
- Thật sao? - Ran kinh ngạc - Thật sao anh?
- Vào rồi mới biết.
Shinichi cười hì hì, nắm lấy tay vợ anh kéo đi. Trong lòng anh hiện tại bây giờ đang vô cùng hạnh phúc.
__________________________
Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ quay ra chỗ vợ chồng nhà Kudo với 1 tờ giấy trên tay:
- Xin chúc mừng hai người, cô Kudo đây đã có thai được 1 tháng. - Bác sĩ thông báo
- Thật ạ? - Ran ngạc nhiên
- Vâng, chính xác là như vậy, chúc mừng hai người.
___________________________
Về đến nhà, khi anh Shin nhà ta đang nằm dài trên ghế đọc báo thì Ran tiến lại gần rồi ôm chầm lấy chồng mình:
- Chúc mừng anh, Kudo Shinichi.
Shinichi bật cười nói:
- Ừ, anh yêu em và anh cũng rất cảm ơn em.
- Cảm ơn?
- Ừ, anh làm bố rồi, cảm ơn em. - Shinichi nghiêng người hôn cô vợ của mình - Bà xã.
- Này, đừng gọi em như thế chứ, nghe già lắm đó.
- Ừ, được rồi.
___________________________
- Hôm nay con gọi chúng ta ra đây có chuyện gì? - Yusaku hỏi
Hiện giờ tất cả mọi người đang ở trong nhà hàng mà Shinichi đã chọn. Sau khi ăn uống, mọi người đều nói chuyện bình thường. Nhưng theo như Yusaku thấy, Shinichi chắc chắn là có chuyện muốn nói.
- Dạ? À... - Shinichi hít một hơi thật sâu - Ran có thai rồi.
- Cái gì? - Cả bốn bậc cha mẹ không hẹn trước mà đồng loạt hét lên
- Mọi người ngạc nhiên cái gì chứ? - Ran lên tiếng - Dù gì thì bọn con cũng kết hôn rồi mà
Yukiko thở dài:
- Được rồi, ta hiểu rồi. Bé Shin! - Yukiko nhảy cẫng lên, vui mừng khôn xiết - Chúc mừng con, con của hai đứa nhất định rất đáng yêu! Ta sắp thành bà nội rồi! Ôi~~~! Mà này, đã khám đầy đủ chưa? Ran dạo này ăn uống thế nào? Nhất định phải bồi bổ thật nhiều đấy. Shinichi, ngày mai sang nhà mẹ lấy sách về đọc nhé. Sách từ hồi mang thai con mẹ vẫn giữ kĩ lắm. Ôi ~~ Cháu tôi ~!
- ... - Yusaku
- ... - Kogoro
- ... - Eri
- ... - Shinichi
- ... - Ran
- ... - Baby
- ... - Con kiến
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro