Chương 11: Đáy ranh giới 2
Eo lún sâu vào tấm nệm mềm.
Trước mặt là người nào đó đang cố sức lấy lòng.
Những nụ hôn ướt át từ cổ Điền Hủ Ninh kéo xuống dưới, đầu lưỡi không ngừng vẽ vòng quanh hai điểm nhô trên ngực anh, làm anh không nhịn được ngửa cổ thở dốc, ngón tay cắm sâu vào tóc mềm của Tử Du, rồi dùng chút lý trí còn sót lại nâng người cậu đang đè xuống, hỏi: "Em nghiêm túc đấy à?"
Tử Du chẳng phí lời với anh, đi thẳng vào vấn đề, đưa tay nắm lấy thứ thô to giữa hai chân anh. Cảm giác và kích thước đã không còn xa lạ với cậu, thuần thục vuốt ve hai cái, rồi ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng trên đỉnh.
Điền Hủ Ninh toàn thân nóng ran không chịu nổi, muốn đáp lễ để Tử Du cũng thoải mái, tay vừa tháo thắt lưng cậu thì đã bị cậu nhanh tay bắt lấy cổ tay.
Còn chưa kịp hỏi sao vậy, đã lại bị cơ thể cậu đè xuống phong bế đôi môi mềm.
Tay Điền Hủ Ninh ở sau lưng Tử Du chậm rãi mò mẫm đường cong gợi cảm của cậu, rồi những ngón tay thon dài lặng lẽ luồn vào thắt lưng cậu.
Cuối cùng cũng như ý chạm đến cặp mông mềm mại, hung hăng bóp hai cái, muốn truyền đạt cho cậu biết bao ngày qua anh đã kìm nén bao nhiêu, nhẫn nhịn bao nhiêu, bao lần chỉ dám nhìn mà không dám làm.
Tiếp đó hai chân bị tách ra, những nụ hôn dày đặc của Tử Du cũng theo ngực Điền Hủ Ninh chậm rãi trượt xuống.
Quỳ giữa hai chân anh, khi hôn đến bụng dưới, cậu đã có thể cảm nhận được dục vọng nóng rực của anh đang nhảy nhót đầy sức sống, từng nhịp từng nhịp vỗ vào má cậu.
Nhưng cậu cố tình trêu anh, rõ ràng gần trong gang tấc lại giả vờ không thấy.
Không ngừng dùng lưỡi vẽ vòng quanh khu vực xung quanh dục vọng của anh, chính là không cho anh sướng nhanh.
Mắt thấy đã nhanh chóng đẩy người kia đến bờ vực sụp đổ.
Anh trực tiếp tự cầm thứ ấy của mình dí vào miệng Tử Du, giống như cầu xin nói: "Đừng hành hạ anh nữa."
Tử Du lại thích nhìn anh chịu thua mình, cũng hưởng thụ cảm giác hiếm có khi khống chế được anh.
Càng trêu anh, biểu cảm trên mặt anh càng sinh động đáng yêu, Tử Du yêu không buông tay.
Nhưng đánh một cái rồi cho một viên kẹo, Tử Du đâu nỡ thật sự nhìn anh khó chịu.
Mục đích đạt được, cậu rất nhanh liền thực hiện lời hứa.
Chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc đỉnh hai cái, đã làm Điền Hủ Ninh lập tức nín thở, mặt đỏ bừng.
Eo ưỡn lên, không kịp chờ muốn cậu cho anh sướng luôn.
Ai ngờ người kia đột nhiên nắm lấy phân thân nóng rực của anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy trêu đùa.
"Anh cầu em đi."
Đừng nói cầu, giờ bảo Điền Hủ Ninh hái sao trên trời cho cậu, anh cũng không chút do dự.
Thế là vừa để ánh mắt mê ly rơi trên người cậu, vừa dùng giọng trầm khàn cực kỳ dụ hoặc gọi một tiếng "Bảo Nhi".
"Bảo Nhi, cầu em."
"Cầu em cái gì?"
"Ngậm một cái."
Tử Du thấy cổ anh đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng run rẩy, liền biết anh đã nhịn đến cực hạn.
Thế là lòng bàn tay siết chặt gốc, cúi đầu dứt khoát cho anh một phát thật sướng.
Khoảnh khắc khoang miệng ấm nóng bao bọc lấy, Điền Hủ Ninh lập tức bật ra từ cổ họng những tiếng gầm trầm.
Kìm nén xung động muốn ấn đầu cậu điên cuồng ra vào, toàn dựa vào tình yêu nặng trĩu trong lòng dành cho cậu.
Lần đầu tiên trong đời giúp đàn ông làm chuyện này, nói không ngại là giả.
Vụng về nuốt vào nhả ra thứ thô to của anh, miệng bị nhồi đầy, hai má cũng bị anh làm phồng cao, nhưng dù vậy cũng chỉ miễn cưỡng ăn được hai phần ba.
Nhưng như vậy đã đủ làm Điền Hủ Ninh hồn bay phách lạc.
Ngón tay luồn qua tóc cậu, không vì ích kỷ mà ép nhịp nuốt nhả của cậu, chỉ rũ mắt lặng lẽ nhìn cậu bắt đầu biểu diễn vụng về dưới thân mình.
Tử Du không biết có phải ảo giác hay tâm lý tác dụng, cậu luôn cảm thấy thứ đó của Điền Hủ Ninh trong miệng mình càng lúc càng to, càng lúc càng lớn.
Vốn còn miễn cưỡng ăn được hai phần ba, sau vài vòng ra vào đã chỉ còn ngậm được một nửa.
Cậu không biết anh ăn cái gì mà to khỏe thế này, kích thước bằng cổ tay, làm hai má cậu đau nhức.
Vừa định nhả ra trốn lười, đầu lưỡi chỉ mới mút quanh mép cột thịt hai vòng, đã làm Điền Hủ Ninh mất hết lý trí, bàn tay lớn vung lên dễ dàng đè cậu xuống dưới.
Tiếp đó chân dài bước qua ngực cậu, trực tiếp dùng cây gậy thô to kia mạnh bạo cạy miệng cậu ra.
Không nể tình, không chừa đường lui, cả cây đâm thẳng vào.
Tử Du "ư" một tiếng liền im bặt, cậu cảm thấy thứ đó đâm thẳng vào cổ họng, ngay cả tiếng cũng không phát ra được.
Nhưng Điền Hủ Ninh lại sướng đến eo run rẩy, Tử Du cảm nhận cơ mông anh căng cứng, thích nghi với kích thích này xong, thế mà lại ưỡn eo chậm rãi ra vào trong miệng cậu.
Miệng bị nhét đầy, ngay cả không khí cũng không vào được, Tử Du nghẹn đến đỏ mắt, cảm giác ngạt thở làm cậu phát điên, nhưng không thể phản kháng, chỉ vô ích đưa tay đẩy đẩy đùi anh mấy cái, ra hiệu anh nhẹ nhàng chút.
Điền Hủ Ninh đầu óc sung huyết, sắp sướng bay rồi, không nhịn được ngửa cổ thở gấp.
Cộng thêm động tác dưới thân cũng càng lúc càng không có chừng mực, từ dịu dàng thành bạo ngược, mỗi phát đều đâm đến tận cùng.
Tử Du ú ớ hai tiếng, thật sự bị nhồi khó chịu, mắt đỏ bừng, muốn nhả ra cũng không được, chỉ có thể vội vàng đưa tay loạn xạ đập vào cơ thể đang đè mình của Điền Hủ Ninh.
Tiếp đó ép ra hai hàng nước mắt nóng hổi, theo khóe mắt lăn xuống gối.
Điền Hủ Ninh đau lòng.
Không chút do dự rút ra, cúi xuống dịu dàng hôn đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cậu.
Tử Du làm nũng nói mình mệt, Điền Hủ Ninh nghĩ mới được có thế này.
Ôm mặt cậu hôn một trận, từ xương quai xanh đến ngực, từ bụng dưới đến eo bên, từng tấc trên dưới đều được Điền Hủ Ninh chăm sóc không sót chỗ nào.
Khi hơi thở ấm nóng của anh bất ngờ phả giữa hai chân cậu, Tử Du lập tức cảm thấy không ổn, giật mình ngẩng đầu, vừa nói được chữ "Đừng", Tiểu Tử Du đã tinh thần nửa ngày cuối cùng cũng được "chăm sóc" công bằng.
Điền Hủ Ninh nuốt trọn một hơi, không cho cậu chút thời gian phản ứng.
Đầu óc Tử Du lập tức trống rỗng, không khống chế được tràn ra từ cổ họng những tiếng rên rỉ.
Hai chân run rẩy vô thức kẹp chặt đầu Điền Hủ Ninh đang vùi giữa đùi mình, nắm tóc anh liền sốt ruột ấn xuống.
Điền Hủ Ninh thầm nghĩ cậu vừa rồi còn giả bộ thanh cao với anh, giờ thì lộ nguyên hình rồi, dâm đãng làm tim anh ngứa ngáy.
Thế là vừa cúi đầu nuốt nhả dục vọng dưới thân cậu, toàn tiến toàn xuất, không lưu tình.
Vừa đưa tay qua, chốc chốc lại trêu hai điểm nhô trên ngực cậu.
Tử Du toàn thân mềm nhũn, cơ thể mất điểm tựa, chỉ có thể vô ích nắm chặt ga giường bên cạnh thành một đoàn hỗn độn.
Kỹ thuật oral của Điền Hủ Ninh mạnh hơn cậu không biết bao nhiêu lần.
Cả cây đâm vào rồi nhả ra, hai má lúc siết lúc thả, nhịp điệu lúc chậm lúc nhanh, mỗi lần đều mang đến cho cậu khoái cảm chưa từng có và cực hạn.
Quá sướng.
Sướng đến mức vô thức bật ra mấy câu dâm ngôn.
Sướng đến mức liên tục gọi tên anh mấy lần.
Điền Hủ Ninh ngẩng đầu nhìn cậu, động tác miệng vẫn không dừng.
Tay anh như bàn là, chạm đến đâu, chỗ đó của Tử Du nóng rực đến đấy.
Thế là ác thú vị nhét hai ngón tay thon dài vào cái miệng ướt át của cậu, đè lưỡi cậu, làm những tiếng rên đứt quãng của cậu càng thêm phong tình.
Nhưng khiến Điền Hủ Ninh không ngờ tới là, yêu tinh này đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.
Đổi khách thành chủ, dùng đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng liếm hai cái ngón tay anh đang đè trong miệng mình.
Đầu Điền Hủ Ninh nổ tung.
Nhịn không nổi nữa, bóp cổ cậu không nói không rằng đè xuống.
Đầu gối tách hai chân cậu ra, rồi nâng chân cậu lên cao.
Thứ khổng lồ giữa hai chân chốc chốc lại cọ vào cửa mật của cậu, làm tim Tử Du bất giác thót lại.
Nhưng nụ hôn của Điền Hủ Ninh khí thế hung hung, làm cậu căn bản không có thời gian phản kháng.
Cậu cảm thấy khe mông sắp bị anh mài ra lửa, trong lòng xấu hổ muốn chết, nhưng miệng bị bịt kín, ngay cả cơ hội nói không cũng không có.
Hôn đến khi cả hai gần như sắp ngạt thở, Điền Hủ Ninh mới rộng rãi thả cậu ra.
Cắn vành tai Tử Du, anh nói: "Anh muốn thao em."
"Không được." Tử Du không cần nghĩ đã từ chối, "Tuyệt đối không được."
"Tại sao không được?"
Khi Điền Hủ Ninh nói, cây gậy kia vẫn đang mài qua mài lại trong khe mông Tử Du.
Làm cậu miệng khô lưỡi khô, nhịn xấu hổ hung hăng trừng anh một cái.
Điền Hủ Ninh liền kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Tại sao không được?"
"Đây là đáy ranh giới của em."
Điền Hủ Ninh cười.
Cúi xuống cắn xé tai và cổ nhạy cảm của cậu, động tác trên tay lanh lẹ, nhanh chuẩn ác một phát nắm lấy Tiểu Tử Du đang ngẩng cao đầu, rồi hung hăng vuốt ve mấy cái.
Chẳng mấy chốc đã làm người kia run rẩy eo, dưới thân mình vặn vẹo như hoa loạn chiến.
Móc cổ anh, hơi thở của Tử Du hoàn toàn rối loạn.
Dục vọng dưới thân đã căng đến hơi đau, cậu mang theo tiếng khóc cầu Điền Hủ Ninh để cậu bắn.
Nhưng người kia lại cố tình không như ý cậu, đầu ngón tay ở đỉnh lặp đi lặp lại vẽ vòng, siết chặt rồi thả lỏng, nhanh chóng vuốt hai cái lại đột nhiên bỏ mặc nó sang một bên, hành hạ Tử Du sống không bằng chết.
Cậu nghi ngờ anh chắc chắn đang báo thù việc cậu trêu anh lúc nãy.
Nhưng giờ cậu đã hoàn toàn mất quyền chủ động cơ thể.
Bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả hô hấp cũng do anh khống chế.
Nhưng Điền Hủ Ninh lại thấy cậu đáng yêu.
Mình động một cái, cậu run một cái; không động, cậu run hai cái.
Chơi đủ rồi, liền bất ngờ đột ngột tăng tốc độ vuốt ve.
Đồng thời thưởng thức biểu cảm dâm đãng đến không chịu nổi trên mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ của Tử Du đã đau đớn nhăn nhúm lại, móc cổ Điền Hủ Ninh liền cứng miệng gào lên: "Mẹ nó tao muốn bắn."
"Đừng hành tao nữa được không."
Điền Hủ Ninh khóe miệng chứa cười, tay dùng lực, người kia liền không kìm được run rẩy.
Anh hỏi cậu: "Thái độ cầu người thế này à?"
Tử Du không nói nữa.
Nằm im như nước chết trên giường, bộ dạng mặc anh chém giết.
Điền Hủ Ninh đè lên, tay vẫn không ngừng mơn trớn dục vọng nóng rực dưới thân cậu, miệng lại ghé sát tai cậu, bất ngờ nói một câu: "Gọi chồng nghe xem."
"Anh cút." Tử Du đẩy cơ thể anh đang đè xuống, "Em không..."
Lời chưa nói xong, Tiểu Tử Du đáng thương đã phải chịu tra tấn thảm tuyệt nhân hoàn.
Móng tay cậu cắm vào thịt anh, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mà chết sống ôm lấy cơ thể đầy mồ hôi mỏng của Điền Hủ Ninh.
Tiếp đó những tiếng thở dốc không khống chế được nữa phóng khoáng phá vỡ cổ họng.
Điền Hủ Ninh vừa giúp cậu mạnh mẽ vuốt ve, vừa không chết tâm dùng thứ giữa hai chân mình mài mài khe mông đã sưng đỏ của Tử Du, miệng vẫn không buông tha tiếp tục đòi hỏi:
"Gọi anh là chồng."
"Gọi không?"
"Anh muốn nghe em gọi anh là chồng, Bảo Nhi."
Tử Du đã bị khoái cảm mãnh liệt dưới thân tra tấn đến mức đồng tử tan rã, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì bên tai mình. Đầu óc mơ hồ, toàn thân nóng rực, ngay cả hô hấp cũng đứt quãng.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn kiên thủ cái gọi là "đáy ranh giới" của mình, trong kẽ răng không chịu khuất phục ép ra một chữ "Không".
Theo một tràng vuốt ve báo thù nhanh như bão của Điền Hủ Ninh, cậu không kìm được rên rỉ, không kìm được hai chân co giật, cơ thể rời khỏi nệm, dục vọng phun trào.
Cậu cảm thấy cả người như đang trôi nổi giữa không trung, lảo đảo muốn ngã.
Điền Hủ Ninh liền ôm lấy cơ thể mềm oặt như bùn của cậu, nâng cao hai chân cậu hung hăng đè xuống, eo, nhanh chóng ưỡn vài phát, gầm nhẹ, đem từng đợt trắng đục phóng thích ở chỗ khó mở miệng nhất của cậu.
Gục lên người Tử Du, hai người ôm chặt lấy nhau, cơ thể nóng rực quấn quýt.
Tiếng thở gấp trong phòng kéo dài chừng hai ba phút, Điền Hủ Ninh đột nhiên hai tay ôm lấy mặt Tử Du.
Cúi xuống, dịu dàng hôn lên nốt ruồi dưới mắt cậu.
Cổ họng khàn, miệng khô, chân chuột rút, đầu óc cũng không tỉnh táo.
Cơ thể sau khoái lạc trở nên nhạy cảm dị thường, Điền Hủ Ninh nhẹ nhàng tách hai chân Tử Du, muốn giúp cậu lau sạch chỗ kín dính đầy bẩn, nhưng tay vừa chạm vào vùng nhạy cảm ấy, Tử Du đã ậm ừ muốn trốn.
Anh nói: "Ngoan, anh lau cho em, không thì ngủ không thoải mái."
Tử Du "bốp" một cái gạt tay anh, bĩu môi: "Ai mẹ nó bảo anh bắn chỗ đó."
Điền Hủ Ninh khẽ cười, bàn tay to bóp cái mông tròn của cậu, hỏi: "Định bao giờ để anh thao?"
"Không có ngày đó."
Tử Du càng nói càng hăng, vòng tay qua cổ Điền Hủ Ninh, nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của anh, không chút sợ hãi phán một câu:
"Dù có ngày đó, cũng mẹ nó là em thao anh."
Điền Hủ Ninh cười.
Nhẹ nhàng bóp má cậu, rồi uyển chuyển bày tỏ lập trường: "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Tử Du quả thật mệt, câu này của Điền Hủ Ninh còn chưa nói xong được hai phút, cậu đã ôm cánh tay anh ngủ say sưa.
Đợi người kia hoàn toàn ngủ say, Điền Hủ Ninh mới cẩn thận rút tay ra.
Đứng dậy lấy một chiếc khăn nóng.
Cẩn thận lau sạch cơ thể đầy vết bẩn sau khoái lạc của Tử Du.
Bận rộn đến nửa đêm, vừa định ôm cậu ngủ thì điện thoại đầu gối lại rung vo ve không ngừng.
Anh biết xem trộm điện thoại người khác là thói xấu, nhưng nghĩ đến cái điện thoại từ chiều đã rung liên tục, nghĩ đến bộ dạng lòng dạ rối bời lén lút của ai đó, trong lòng cũng thực sự tò mò.
Thế là lặng lẽ móc điện thoại lại, trơn tru mở khóa.
Đập vào mắt là hàng chục tin nhắn dày đặc.
Cầu xin cậu quay lại, cầu xin cậu đừng đi, cầu xin cậu trả lời một câu.
Ngón tay anh run run lướt lên trên.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở tin nhắn duy nhất cậu trả lời lúc giữa trưa hôm nay:
"Để tôi suy nghĩ thêm đã."
Hơi thở Điền Hủ Ninh nghẹn lại.
Rồi máy móc tắt màn hình.
Anh với lấy hộp thuốc trên tủ đầu giường, muốn châm một điếu để bình tĩnh lại.
Nhưng ngậm điếu thuốc vào miệng rồi lại lâu không châm lửa.
Hai giây sau, anh rút điếu thuốc ra, tức giận ném xuống đất.
Người bên cạnh ngủ ngon lành, mi dài rũ xuống, lộ hai cái răng thỏ, chỉ thiếu nước phồng má thổi bong bóng.
Anh cúi xuống, dùng ngón tay ở đôi môi mềm của Tử Du mơn trớn trái phải hai cái.
Nhìn gương mặt ngủ an lành yên tĩnh của cậu, mắt trái Điền Hủ Ninh lại bất giác co rút, mặt hiện hung ác, bàn tay gân xanh nổi đầy nhẹ nhàng vén tóc mái của Tử Du.
Mũi chạm mũi, anh nói:
"Em là của anh."
Đáng tiếc người nào đó đã đi gặp Chu Công rồi, một chữ cũng không nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro