Chương 12: Mơ


Hôm nay Tử Du hiếm có nằm mơ.

Trong mơ, cậu bị nhốt trong một khu rừng sương mù.

Giơ tay không thấy năm ngón, xung quanh cũng trống rỗng không một bóng người.

Dù cậu có gào thét khản cổ cầu cứu thế nào, cũng chỉ nghe thấy tiếng vang trống trải của chính mình.

Sau đó bên tai vang lên một tràng tiếng kêu không rõ, cảm giác xa lạ khiến người ta sợ hãi.

Cậu muốn chạy khỏi khu rừng sương mù này, nhưng dù chạy thế nào, mò mẫm ra sao, cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ.

Rồi trong sương mù đột nhiên xuất hiện một bàn tay đưa về phía cậu.

Ngón tay khẽ cong lên, ra hiệu muốn đưa cậu rời khỏi cơn ác mộng này.

Sương mù mờ mịt, cậu không nhìn rõ mặt người kia, nhưng lúc này ngoài tin tưởng cũng chẳng còn cách nào khác.

Thế là run rẩy đưa tay ra, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, lòng bàn tay đã bị người nọ nắm chặt ngược lại.

Cơ thể mất trọng tâm, cánh tay cũng bị kéo đi về phía trước.
Xuyên qua từng tầng sương trắng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vệt sáng chói mắt.

Ngay khi cậu tưởng mình cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng sương mù, khi cậu muốn mở mắt nhìn rõ người bên cạnh là ai, bước tới một bước, lại rơi vào vách đá sâu hơn.

Cậu sợ hãi hét lên một tiếng, tỉnh dậy.

Tiếng động này rất nhanh đã thu hút Điền Hủ Ninh đang thay đồ bên cạnh.

Anh ngồi xuống mép giường, bàn tay to vuốt ve gò má cậu rồi nhẹ nhàng xoa xoa, hỏi: "Ác mộng à?"

Tử Du không nói gì, đặt cằm lên vai Điền Hủ Ninh, lại siết chặt vòng tay ôm anh.

Điền Hủ Ninh thuận thế vỗ nhẹ lưng cậu hai cái, an ủi: "Không sao đâu."

Ngoài cửa sổ mưa lất phất rơi đập vào bậu cửa, Tử Du hỏi anh mưa từ lúc nào.

"Cả đêm rồi." Điền Hủ Ninh nói, "Tối qua em ngủ say, sấm đánh cũng không tỉnh."

Tử Du tham lam hít mạnh một hơi mùi nước hoa quen thuộc trên người Điền Hủ Ninh, đột nhiên lại hỏi: "Hết trận mưa này, có phải đến thu rồi không?"

"Ừ, thời gian trôi nhanh thật." Điền Hủ Ninh cười xoa tóc cậu, cảm thán một câu: "Chớp mắt, hai ta quen nhau cũng sắp hai tháng rồi."

Thấy Tử Du ôm mình không nói, anh lại tò mò hỏi: "Vừa rồi em mơ thấy gì?"

Tử Du lắc đầu, vẫn không nói gì.

Điền Hủ Ninh rũ mắt, cũng không hỏi thêm.

Anh ấy vốn là như vậy, chuyện không quan trọng có thể không nói thì không nói, dường như với mọi thứ đều nhàn nhạt.

Dường như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến mình.
Dường như mãi mãi chỉ ngốc nghếch cười, mãi mãi không thấy cảm xúc lên xuống.

Tử Du buông tay đang vòng quanh eo anh, hỏi sao hôm nay anh dậy sớm thế.

Điền Hủ Ninh liếc nhìn điện thoại cậu đặt ở đầu gối, nói: "Điện thoại em rung cả đêm, hình như có người tìm em."

"Không ai." Tử Du chẳng nghĩ ngợi, đáp dứt khoát, "Có chút việc phải trao đổi."

Đôi mắt sâu thẳm của Điền Hủ Ninh lại khẽ rung hai cái không để lộ, cố tình giả ngu hỏi: "Em chưa xem đã biết à?"

Càng giả vờ thản nhiên, càng lộ ra chột dạ.

Tử Du tránh ánh mắt đối diện của anh, giả vờ đau bụng, diễn xuất vụng về kêu la oai oái, một mạch chạy trốn vào nhà tắm.

Để lại Điền Hủ Ninh một mình ngồi bên giường không nhịn được cười.

Anh biết bao nhiêu lần mong Tử Du có thể nói thật với mình một câu, dù là thẳng thừng từ chối cũng được, còn hơn cậu vừa cùng anh điên cuồng mập mờ không kiêng nể, vừa có lẽ từ đầu tới cuối chưa từng định cho mình một kết quả.

Nghĩ tới nghĩ lui bực bội, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Hất rèm nhìn thành phố bị mây đen bao phủ, tự mình châm liên tiếp mấy điếu thuốc buồn.

Trong nhà tắm đột nhiên truyền ra tiếng nước rào rào, chỉ nghe nhịp nước Điền Hủ Ninh cũng có thể tưởng tượng người kia chắc vừa mới ướt người.

Tiếng nước ngừng, chắc đang xoa sữa tắm lên ngực trắng nõn của cậu.

Anh nhìn chân trời ánh mắt mơ màng, lại như đang trầm tư.
Đường hàm căng cứng lộ ra hai gân xanh rõ rệt, dường như đang kìm nén dục vọng nào đó trong cơ thể.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh dập tắt điếu thuốc chỉ hút được một nửa.

Bước chân dài, xoay người vặn tay nắm cửa nhà tắm.

Vì tiếng nước lớn, Tử Du hoàn toàn không nghe thấy chút động tĩnh nào.

Đến khi phát hiện có người đến, Điền Hủ Ninh đã đẩy cửa kính phòng tắm bước tới trước mặt cậu.

Một bóng đen từ phía sau ập tới, cậu giật mình.

Không kịp quan tâm bọt xà phòng trên người còn chưa xả sạch, hai tay vội che giữa hai chân, rồi trừng anh một cái.

"Mẹ nó anh vào làm gì?"

Điền Hủ Ninh không nói, chỉ dùng ánh mắt ám muội trêu chọc từ đầu tới chân quét qua cơ thể trần truồng của cậu một lượt thật kỹ.

Tử Du bị anh nhìn đến cả người ngứa ngáy, nhưng không biết từ lúc nào đã bị anh từng bước ép sát vào góc tường.

Vòi sen vẫn chưa tắt cứ thế làm ướt chiếc áo sơ mi đen của Điền Hủ Ninh, anh cũng mặc kệ.

Tử Du thấy trong mắt anh dục vọng gần như sắp trào ra, dưới thân căng thẳng, tìm khe hở muốn chuồn.

Điền Hủ Ninh lại đúng lúc cậu muốn chen qua mình bỏ chạy, nhanh tay bóp lấy cổ cậu.

Không nói không rằng đè cậu lên cửa kính lạnh ngắt, cúi xuống hôn cậu.

Tử Du căn bản không có thời gian phản ứng, không khí trong miệng cứ thế bị con sói kia hút sạch.

Thế là cố sức giãy giụa.

Hai tay vừa đẩy lên ngực Điền Hủ Ninh đã bị anh xoay tay bắt lại.
Rồi anh lại thuận thế khống chế tay cậu kéo xuống dưới.
Ép cậu cảm nhận thứ đang dựng đứng giữa hai chân mình.

Tử Du toàn thân đỏ bừng, vừa bị anh hôn đến mức gần như ngạt thở, vừa phải cố sức lấy lòng dục vọng đang hăng hái của anh.
Nhưng cậu cố gắng lấy lòng như vậy lại không nhận được sự dịu dàng chăm sóc của anh.

Cổ bị cắn hai phát, để lại một hàng dấu răng rõ ràng.

Tiếp đó để cậu không loạn động chạy trốn, một tay Điền Hủ Ninh siết chặt cổ cậu đè lên tường, vừa cúi xuống dùng đầu lưỡi ấm nóng trêu chọc hai điểm nhô trên ngực cậu.

Dòng nước không ngừng đổ xuống làm mơ hồ tầm nhìn của Tử Du, cậu không nhìn rõ bước tiếp theo anh muốn làm gì mình.

Nhưng phản ứng cơ thể lúc này lại vô cùng chân thực.

Ngón tay đan vào tóc ướt nhẹp của Điền Hủ Ninh, eo ưỡn lên, sốt ruột muốn được anh đáp lại.

Ai ngờ người kia đột nhiên ấn hông cậu, xoay cả người cậu lại, ngực dán lên cửa kính lạnh băng, tiếp đó mông bị anh không nói không rằng nâng cao. Tử Du lập tức hít ngược một hơi lạnh.

Bị đè lên cửa không còn sức phản kháng, chỉ vô ích vươn tay ra sau đẩy ngực Điền Hủ Ninh mấy cái.

"Mẹ nó anh muốn làm gì?"

Điền Hủ Ninh xoay đầu cậu lại hôn một trận, vừa hôn vừa dùng cây gậy nóng rực dưới thân mài khe mông Tử Du.

"Anh muốn thao em."

Thao em rồi, em mẹ nó sẽ hoàn toàn là của anh.

Em sẽ không còn nghĩ đông nghĩ tây nữa.

Nhưng câu này Điền Hủ Ninh còn chưa kịp nói ra đã bị tiếng chửi của Tử Du cắt ngang.

"Em mẹ nó nói không được rồi."

Lần này Tử Du thật sự dốc hết sức muốn thoát khỏi giam cầm của anh.

Điền Hủ Ninh cũng nhận ra sự kháng cự rõ ràng của cậu, nhưng anh vẫn không buông tay.

Miệng ghé sát tai cậu, nhẹ cắn vành tai nhạy cảm của cậu, hỏi: "Em sợ gì?" Nói xong tay còn luồn ra trước nắm lấy Tiểu Tử Du đã sớm có phản ứng như dự liệu, lại hỏi thêm câu: "Mẹ nó em không phải có phản ứng à?"

Tử Du xoay mặt trừng anh một cái, nghiến răng mắng: "Em mẹ nó là đàn ông, dựa vào cái gì để anh thao! Anh muốn thao em, trước hết để em thao anh rồi nói sau!"

Cậu tưởng câu tuyên ngôn hùng hồn này có thể dọa lui được anh, không ngờ giây tiếp theo tên mặt dày kia ở sau lưng cậu thản nhiên nói: "Được thôi, anh không có ý kiến."

Mắt Tử Du lập tức trợn tròn, nghĩ tên biến thái này để đạt mục đích không từ thủ đoạn, lại chịu hi sinh cả mông mình... đúng là mở rộng tầm mắt.

Cậu còn đang động não thì Điền Hủ Ninh phía sau lại đè tới, hơi thở ấm nóng phả bên tai, trêu chọc hỏi: "Anh dám để em thao, em có dám để anh thao không?"

Tử Du im lặng.

Chỉ một chút phân thần này, hai chân đã bị đầu gối Điền Hủ Ninh mạnh bạo tách ra.

Tim cậu thót lại, liên tục hỏi mấy câu: "Anh muốn làm gì?"

Điền Hủ Ninh khóa chặt hai tay cậu ra sau lưng, đột nhiên phán một câu: "Anh dùng tay."

"Đệt, không được!"

Tử Du bị câu này dọa toát mồ hôi lạnh.

Không ngừng lộn xộn trước người anh, dốc hết sức, toàn thân viết đầy hai chữ "từ chối", suýt nữa đã giãy khỏi tay anh.

Thế là ép Điền Hủ Ninh phải tăng thêm lực tay, lại dùng hai chân kẹp chặt đầu gối đang loạn động của cậu.

Đảm bảo cậu không nhúc nhích nổi phân nào, tay Điền Hủ Ninh dính chút bọt sữa tắm trên người cậu, rồi chậm rãi thăm dò ra phía sau cậu.

Dùng một ngón tay mở đường, chỉ mới thăm dò vào một centimet đã gặp phải kháng cự mạnh mẽ.

Tử Du vẫn đang giãy giụa, miệng vẫn chửi bới om sòm.

"Điền Hủ Ninh! Điền Lôi! Đồ khốn nạn! Anh mẹ nó biến thái! Anh dám vào em giết anh!"

Điền Hủ Ninh khẽ cười, ghé sát tai cậu nói: "Sao câu thoại này quen thế nhỉ?"

"......"

Không để cậu kịp biện minh, ngón tay đã vào một phần ba lại cố gắng tiếp tục tiến sâu thêm vài phần.

Tử Du biết mình không địch nổi sức anh, nhưng xem ra người kia cũng không đùa, thế là nghiến răng dậm chân, miệng mềm xuống, hiếm có bắt đầu cầu xin: "Điền Hủ Ninh, mẹ nó em cầu xin anh rồi, đừng vào nữa."

Điền Hủ Ninh nhíu mày, cúi đầu hút cổ cậu, động tác tay không dừng, mắt thấy cả ngón tay đã lặng lẽ đi vào hết, còn tức đến hỏi: "Em gọi anh là gì?"

Tử Du mặt đỏ bừng, dưới thân đang bị anh mạnh mẽ tấn công, tay lại bị anh khống chế sau lưng, đầu óc chỉ lo nghĩ cách thoát thân, căn bản không chú ý anh hỏi gì.

Nhưng cậu không đáp lại khiến ngón tay thứ hai của anh bắt đầu rục rịch.

Cảm nhận được ngón thứ hai đang chạm vào cửa hang, Tử Du sợ đến mức như gà trống gáy liên tục mấy tiếng "anh":

"Anh! Anh anh anh... đừng nữa đừng nữa! Em thật sự không chịu nổi..."

Có lẽ vì chưa nghe được điều mình muốn, Điền Hủ Ninh không để ý cậu, trong lòng bực bội, không chút do dự đẩy ngón thứ hai vào rất khó khăn.

Tử Du rên rỉ một tiếng, chân mềm nhũn, từ tận đáy lòng bật ra một câu "Đau".

Mồ hôi trên trán Điền Hủ Ninh chảy xuống.

Ngón tay cảm nhận được sức cản cực lớn, anh kiên nhẫn để cậu thích nghi một lúc lâu.

Đợi tiếng cậu nhỏ lại mới bắt đầu chậm rãi hoạt động trong cơ thể cậu.

Sợ nghe cậu chửi bới nên rất có tiên kiến mà cúi xuống hôn môi cậu trước.

Một tay trói chặt hai cổ tay cậu, một tay thong thả ra vào dưới thân cậu.

Tử Du chỉ chịu được hai vòng đã mềm chân, quay đầu thoát khỏi nụ hôn mạnh mẽ của anh, lúc này không cứng miệng nữa, mỗi chữ bật ra đều mang theo tiếng khóc: "Điền Hủ Ninh... đừng như vậy, chúng ta... không thể thế này."

Mà người kia lại cứng đầu, dù cậu nói gì cũng chỉ đáp lại một câu — "Em gọi anh là gì?"

Đệt!

Tử Du không phải không biết anh cũng là một thằng cứng đầu, nhưng bình thường ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng, không cần thiết thì không nổi giận.

Nhưng giờ bày trò này không phải rõ ràng muốn làm cậu càng thêm khó xử sao.

Dưới thân đã chịu nhục lớn, nếu còn để anh được đắc ý miệng lưỡi, sau này làm sao ngẩng đầu trước mặt anh.

Càng nghĩ càng tức, mặt bị ép lên cửa kính, ngũ quan vì kích thích vừa đau vừa ngứa dưới thân mà nhăn nhó đau đớn.

Nhưng răng nghiến chặt, mãi không đáp lại anh.

Điền Hủ Ninh nhìn bộ dạng cứng đầu của cậu không nhịn được cười, nhưng muốn trị cậu thì anh có cả trăm cách. Quả nhiên, khi ngón tay thứ ba ở cửa hang thử thăm dò chen vào, người kia lập tức hoảng, cơ thể dữ dội vặn vẹo muốn chạy.

Điền Hủ Ninh đột nhiên rút hết hai ngón tay ra.

Tử Du còn tưởng anh động lòng trắc ẩn tha cho mình, ai ngờ giây tiếp theo đã bị anh "bốp" một cái ấn chặt mông, ba ngón tay nhanh chóng chạm đến cửa hang.

"Đừng mẹ nó vào nữa, em đau!"

Tử Du sốt ruột, lại bắt đầu giãy giụa trước người anh.

Điền Hủ Ninh vẫn không chiều cậu, cửa hang đã được mở rộng lập tức dễ dàng nuốt vào hai ngón, ngón thứ ba thử vào thì gặp sức cản mạnh hơn hai lần trước, anh phí nửa ngày mới miễn cưỡng chen được một phần ba ngón.

Tử Du ậm ừ trong miệng, không rõ đang nói gì, cùng tiếng nước từ vòi sen rơi xuống, Điền Hủ Ninh một chữ cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe cậu chửi mấy câu "thằng khốn", "đồ súc sinh", "anh mẹ nó".

Khi ngón thứ ba vào được một nửa, Tử Du cảm thấy mông như bị xé toạc, đau đến nắm chặt tay, móng tay cắm vào thịt, không ngừng hít sâu điều chỉnh cảm xúc.

Ngón tay Điền Hủ Ninh thô dài, ba ngón cùng chen vào gần bằng thứ giữa hai chân anh.

Tử Du nhíu mày xụ mặt, quay lại trừng anh một cái: "Rút ra, em hối hận rồi."

"Hối hận gì?"

"... Anh để em thao anh trước, rồi anh thao em sau."

Đến nước này, đã không còn đường lui, tuyệt đối không thể để mình chịu thiệt.

Tử Du chỉ nhớ câu "anh không có ý kiến" của Điền Hủ Ninh vừa nãy, ai ngờ chỉ nửa tiếng sau thằng khốn này đã nuốt lời.

Anh khẽ cười rồi cúi xuống đè lên, hỏi: "Giờ em hối hận có muộn quá không?"

"Anh..."

Chưa nói hết, ngón tay đã vào một nửa lại tiếp tục tiến sâu.

Tử Du mồ hôi lạnh túa ra, nhưng bị hơi nước trong phòng tắm che lấp kín, Điền Hủ Ninh không phát hiện.

Rồi cậu mới chậm chạp phản ứng, hỏi: "Mày anh nó từ đầu đã lừa em đúng không? Anh căn bản không định để em thao!"

Điền Hủ Ninh cười.
Tay không dừng lại tiếp tục tiến vào, vừa đẩy vừa mê mẩn cắn vai cậu, không nói.

Hai chân Tử Du bắt đầu run rẩy, cơ thể cũng dần mềm nhũn, tay bị anh trói hơn nửa tiếng, sớm mất cảm giác.

Nhưng lý trí còn đó, cảm giác xấu hổ khiến cậu sống không bằng chết, mông vô thức siết chặt làm ngón tay vốn đã khó tiến của anh càng thêm trở ngại.

Tiếp đó một giọng dịu dàng từ phía sau truyền đến: "Ngoan, thả lỏng chút, sẽ rất nhanh không đau nữa."

Anh càng nói, Tử Du càng bực.

Nhưng cậu không muốn thừa nhận, kỳ thực trong lúc giãy giụa, cậu đã sớm thích nghi với sự tồn tại của ba ngón tay.

Đau là thật, ngứa cũng thật.

Cậu chưa từng ở dưới, càng chưa từng bị người ta chạm vào vùng cấm này.

Ngón tay thon dài hữu lực của Điền Hủ Ninh không chỉ đâm vào, còn không ngừng trong cơ thể cậu quấy đảo, cố tìm điểm nhạy cảm nhất.

Nhưng cậu dù sao cũng là đàn ông, bị một người đàn ông khác đâm vào mông, dù ít dù nhiều cũng thấy không vẻ vang gì.

Thế là chỉ có thể cứng miệng gào lên để che giấu sự xấu hổ và phản kháng trong lòng.

Cuối cùng ngón thứ ba cũng vượt qua mọi trở ngại, đi vào hết.
Cả hai cùng hít một hơi lạnh.

Dưới thân Điền Hủ Ninh căng đến khó chịu, mông cậu mút lấy tay anh, cảm giác không khác gì mút thứ giữa hai chân anh mang lại.

Anh không trói tay cậu nữa, vì anh biết giờ cậu đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng.

Đỡ lấy cơ thể luôn có thể sẽ ngã của cậu, đợi run rẩy kết thúc mới chậm rãi đẩy ngón tay vào.

Lần này Tử Du thật sự ngay cả sức chửi cũng không có.

Gục lên cửa kính, theo nhịp tay anh hoạt động mà hít thở đều đặn.

Điền Hủ Ninh lại một lần nữa cúi xuống cắn vành tai nhạy cảm của cậu, vừa cắn vừa hỏi: "Sướng không?"

Biểu cảm trên mặt Tử Du đặc sắc, nghiến chặt răng, chết cũng không đáp.

Người kia liền báo thù tăng tốc độ ra vào, mỗi phát đều đâm đến tận cùng.

Chẳng mấy chốc đã mài mòn hết chút ý chí còn lại của cậu.

Mềm nhũn "a" một tiếng rồi, đem trọng tâm cơ thể hoàn toàn dựa vào cửa kính phía trước.

Điền Hủ Ninh thuận thế nâng mông cậu chỉnh góc độ, một bên không lưu tình toàn tiến toàn xuất, một bên đưa tay kia ra trước vuốt ve thứ giữa hai chân cậu đã bị lạnh nhạt lâu.

Tử Du không khống chế được ngửa cổ thở gấp, cơ thể run rẩy mềm nhũn, chỉ có thể dùng hai tay chống chặt cửa kính để đỡ cơ thể sắp ngã bất cứ lúc nào.

Điền Hủ Ninh nói không sai, lúc ba ngón tay mới vào cậu đau muốn chết đi sống lại, thích nghi độ dày rồi, dù anh trong cơ thể cậu quấy nhiễu thế nào, ngoài vẫn hơi đau trướng, nhiều hơn là bị một cảm giác tê dại khó nói thay thế.

Cậu không biết cảm giác này có tính là sướng không, nhưng chắc chắn không khó chịu.

Nhất là khi Điền Hủ Ninh hai tay trước sau giáp công, không cho cậu một giây thở.

Cậu bắt đầu không nhịn được tràn ra từ cổ họng những tiếng rên rỉ.

Nhận được phản hồi tích cực, Điền Hủ Ninh mừng rỡ như điên.
Anh quá hiểu cơ thể Tử Du.

Giãy giụa phản kháng đều là ngụy trang cứng miệng, khi cơ thể nóng lên phải nhân lúc nóng mà cho cậu nhiều hơn, dù chân run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng, cũng không được vì đau lòng mà đột ngột dừng lại, phải hôn cậu nhiều hơn, vuốt ve cơ thể thiếu cảm giác an toàn của cậu nhiều hơn.

Cậu tính tình mạnh mẽ, lại là lần đầu làm chuyện này với đàn ông, Điền Hủ Ninh tự nhận mình đã đủ kiên nhẫn.

Dù có lạnh nhạt bản thân, cũng phải không lưu tình làm cậu sướng.

Mà những tiếng rên cậu không nhịn được chính là sự khẳng định lớn nhất anh nhận được.

Vì anh biết, đến bước này, cậu thật sự từ tận đáy lòng thấy sướng.
Thế là lập tức tăng tốc tay.

Phía trước siết chặt dục vọng giữa hai chân cậu, mỗi phát đều dùng sức vuốt mạnh.

Phía sau thì tăng tốc, mỗi phát đâm sâu hơn.

Chẳng mấy chốc đã làm người kia sướng đến mức lâng lâng, miệng lẩm bẩm gọi tên Điền Hủ Ninh, không ngừng câu dẫn sâu trong lòng anh.

Điền Hủ Ninh nhẫn nhịn dục vọng, miệng hôn khắp cổ và lưng Tử Du, lại một lần nữa kiên trì hỏi: "Gọi anh là gì?"

Lần này Tử Du thật sự hết cách.

Rõ ràng anh đã tìm được điểm nhạy cảm của cậu, lại cố tình ở xung quanh trêu chọc, chính là không cho cậu sướng luôn.

Cậu dù sao cũng thấy ngại, nửa thân dưới đã thất thủ đã đủ làm cậu xấu hổ, nhưng người kia còn không tha đòi hỏi nhiều hơn.

Nhưng Điền Hủ Ninh thấy cậu mãi không nói, liền dùng đầu ngón tay chốc chốc lại chạm vào điểm nhạy cảm dưới thân cậu.

Kích thích đến mức Tử Du không nhịn được chân run rẩy, cầu xin được bắn.

Điền Hủ Ninh vòng qua cổ cậu hôn, vẫn không quên tiếp tục hỏi: "Gọi anh là gì?"

Tử Du lại bị anh ép ra nước mắt, cậu không biết anh học đâu ra lắm chiêu tổn thương thế này, nhưng cậu biết nếu mình còn không theo ý anh, e là sẽ bị anh mài chết thật.

Thế là khi Điền Hủ Ninh lại hỏi bên tai cậu lần nữa, cậu nghiến răng, như ý anh mà từ miệng ép ra hai chữ — "Lão... công..."

Điền Hủ Ninh cười.

Biểu cảm trên mặt không thể dùng từ "sướng âm thầm" để hình dung, rõ ràng dùng lưỡi đẩy răng, khóe miệng muốn lên tận trời rồi lại cố ý hỏi lại: "Gọi gì?"

Tử Du đã không nhịn được thở gấp sắp sụp đổ, câu "chồng" rõ ràng kèm theo tiếng rên đứt quãng từ miệng cậu nói ra, Điền Hủ Ninh suýt nữa bắn luôn.

Anh thấy dục vọng dưới thân cậu quả thật căng khó chịu, đang định cho cậu sướng luôn thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Nhân viên bên ngoài đến giục hai người chuẩn bị lên xe đi trường quay.

Sợ bị nghe thấy động tĩnh ái muội, Điền Hủ Ninh vội đưa tay bịt miệng Tử Du đang rên rỉ phóng túng.

Bên tai ngoài tiếng nước từ vòi sen rơi xuống, chính là tiếng ba ngón tay anh nhanh chóng ra vào trong cơ thể cậu.

Điền Hủ Ninh mắt đỏ ngầu, đột nhiên ghé sát tai Tử Du, hỏi một câu: "Em yêu anh không?"

Nhưng Tử Du đã bị cảm giác tê dại thẳng lên đỉnh đầu nuốt chửng thần kinh, chỉ biết ậm ừ rên rỉ không rõ.

Giây trước khi sụp đổ, sợ mình kêu ra tiếng, còn há miệng hung hăng cắn vào tay anh đang bịt miệng mình.

Theo một tràng vuốt nhanh trên tay anh, phóng thích sướng khoái.

Ngoài cửa vẫn còn người giục, Điền Hủ Ninh cuối cùng cũng rảnh để qua loa đáp vài câu, đuổi người kia đi rồi, anh chậm rãi rút tay đã mỏi nhừ ra.

Vừa buông tay, Tử Du cả người mềm oặt, ngã xuống sàn ướt.

Điền Hủ Ninh bóp cằm ép cậu ngẩng đầu, hai chân bước qua trước người cậu, tùy ý vuốt hai cái, bắn lên mặt cậu.

Tử Du cam chịu, ngay cả sức nói cũng không có, mặc anh làm gì thì làm.

Điền Hủ Ninh sợ cậu ngồi dưới đất bị lạnh, đỡ nách vớt cậu lên.
Cởi áo sơ mi đen trên người, ôm cậu cùng nhau, rửa sạch dấu vết khoái lạc trên người nhau.

Lần thứ ba nhân viên đến giục, hai người cuối cùng cũng chậm rãi thu dọn xong, giả vờ như không có gì mà cùng ra khỏi phòng.

Tử Du hận Điền Hủ Ninh lúc nào cũng ra tay không nhẹ không nặng, cắn đỏ cổ cậu không nói, chủ yếu là giờ cậu luôn cảm thấy mông hở gió, chỗ nào cũng thấy không ổn.

Cậu vẫn chưa nói với Điền Hủ Ninh, khoảng thời gian này cậu luôn cảm thấy anh lạ lạ.

Luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình càng ngày càng đầy dục vọng chiếm hữu biến thái.

Cũng luôn làm cậu lạnh sống lưng.

Nhất là cực kỳ nhạy cảm với chuông điện thoại của cậu.
Dù là ai gọi cho cậu, Điền Hủ Ninh luôn phát hiện trước cậu một bước, không phải để hỏi là ai.

Ở đoàn phim cũng thế.

Bao nhiêu người nhìn cũng kiên trì hỏi.

Tử Du vừa phàn nàn với anh: "Anh tự không có điện thoại à? Suốt ngày nhìn điện thoại em làm gì?" thì điện thoại lại reo.

Điền Hủ Ninh vừa ngậm điếu thuốc mỹ mãn nằm lên giường nước.
Chuông chỉ kêu một giây anh đã cảnh giác quay đầu hỏi: "Ai gọi cho em?"

Tử Du liền đưa màn hình đầy số 000 trước mặt anh, bất đắc dĩ đáp: "Điện thoại quấy rối."

Điền Hủ Ninh không nói nữa, đầu đối đầu với cậu nằm xuống giường.

Vừa trao đổi nụ hôn thuốc,, máy đã rút, nhân viên hiện trường cũng đã giải tán đi chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Nhưng hai người lại không vội đi.

Giữ tư thế lệch nhau nằm rất rất lâu.

Lâu đến cả hai lặng lẽ hút hết một điếu thuốc.

Điền Hủ Ninh trong tay nghịch quả bóng miệng đạo cụ đoàn phim chuẩn bị, ngây ngốc nhìn rất lâu, anh nghiêng mặt nhìn Tử Du.
Tử Du cũng nghiêng mặt nhìn anh.

Mũi chạm mũi, Điền Hủ Ninh nói: "Em thật sự không thích cái này à? Anh rất muốn thử."

Tử Du lại đột nhiên nghiêm túc hỏi anh: "Anh không thấy chúng ta chơi hơi quá lửa sao?"

Mắt Điền Hủ Ninh khựng lại, mí mắt nâng lên, nhìn vào đôi mắt đang nằm ngược của Tử Du.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng anh kéo một nụ cười nhàn nhạt hỏi: "Hai tháng qua, em thật sự không có chút cảm giác nào với anh sao?"

Tử Du nhìn vào đồng tử sâu thẳm của anh, hút nốt chút thuốc cuối cùng trong tay.

Ngón tay khẽ chạm cằm anh nâng lên, rồi đem khói còn lại toàn bộ phun vào khoang miệng ấm nóng của anh.

Điền Hủ Ninh lòng say, yết hầu chuyển động, tham lam nuốt lấy mùi vị khiến anh mê muội này.

Kịch bản viết không sai, khi trước mắt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt phóng đại vô hạn của nhau, khi chỉ có thể ngửi thấy mùi quen thuộc trên người nhau, khi môi lưỡi quấn quýt, bốn mắt nhìn nhau, dường như hoàn toàn hòa làm một với người này.

Anh là em, em cũng là anh.

Tử Du không vội trả lời, hoặc có thể nói, cậu không biết phải trả lời thế nào.

Qua làn khói mịt mù trước mắt, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường nét khuôn mặt nghiêng của Điền Hủ Ninh.

Giống như giấc mơ cậu mơ tối qua.

Mơ hồ, lại không chân thực.

Người cứu tôi thoát khỏi khu rừng sương mù, có phải là anh không?

Nhưng sao lại một lần nữa đẩy tôi vào vực sâu.

Tôi có nên tin anh không?

Tôi có nên kịp thời cắt lỗ không?

Chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp không?

Tử Du luôn nghĩ như vậy.

Sau khi khói tan, mắt Điền Hủ Ninh nhẹ nhàng rũ xuống.

Không đợi được câu trả lời của Tử Du, anh có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Trong lòng tự an ủi không sao, có lẽ cậu cần thêm thời gian.
Có lẽ mình làm vẫn chưa đủ.

Nhưng chỉ cần kết cục là điều anh muốn, quá trình khó khăn một chút cũng không sao.

Anh có thể chậm rãi chờ cậu.

Nhưng nụ hôn bất ngờ của Tử Du lại khiến mắt anh khựng lại.

Anh cúi mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu.

Giây tiếp theo lại nghe cậu nói:

"Điền Hủ Ninh."

"Anh luôn hỏi em câu này."

"Nhưng..."

"Anh lại chưa từng nói thích em."

Vậy với anh, rốt cuộc em là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro