Quyển 5 (C41 -C50)
CHƯƠNG 41: Truyền thuyết của trấn Bạch Hà
Các vị trưởng bối có lẽ đang che dấu 1 điều gì đó.
Trong lời di ngôn của cha có lẽ có nhắc đến 1 phương pháp giúp bọn họ có thể bảo toàn tính mạng...... Nhưng bọn họ vẫn chết 1 cách khó hiểu. Kịch bản cũng không nêu lên chân tướng về cái chết của bọn họ cho nên tất cả vẫn còn là bí ẩn.
Nhưng điều khiến Diệp Tưởng vô cùng quan tâm là cái chết của "cha minh".
Nói cho cùng thì cho tới nay, nguyên nhân tử vong của cha của Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh vẫn rất khó hiểu. Tiếng thì ông chết là vì bệnh tim tái phát, nhưng chẳng ai tin tưởng vào cách nói này. Nhưng chân tướng ra sao thì cũng chỉ có các vị trưởng bối mới biết. Đám diễn viên bọn họ thì chẳng ai biết cả.
-Dục Tô.
Phương Lãnh bỗng nhiên đứng dậy rồi nghiêm mặt nói:
-Em mau dẫn anh tới chỗ mà cha anh gặp chuyện không may. Anh không tin chuyện lúc sáng sớm ông đi tản bộ,rồi tự nhiên bệnh tim phát tác ngã xuống đấy.
-Em hiểu.
Vũ Sóc cũng đứng dậy, nói:
-Để em dẫn anh tới đó.
Diệp Tưởng thật ra cũng muốn qua đó xem xét nhưng hắn còn phải ở đây để bảo vệ "vợ" và "con gái"..
Còn có 1 điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Đó là chuyện "Quỷ Đầu quán" hình như đã khôi phục lại bình thường. Những điều xảy ra tối hôm qua chỉ như 1 giấc mơ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù là nữ nhân vật chính Hứa Dục Tô cũng không biết chuyện này thế nào. Những tấm gương này chỉ là những tấm gương bình thường mà thôi. Phong ấn lại 1 khôi phục lại như ban đầu sao? Hay là......
Sau khi Phương Lãnh và Vũ Sóc rời đi, Diệp Tưởng ở bên làm bạn với Ôn Vũ Phàm.
-Cha không phải chết do bệnh tim phác tác. Vậy thứ giết ông là "thứ đó" sao?
Ôn Vũ Phàm ngồi đối mặt với Diệp Tưởng rồi nói với giọng run run.
-Trước mắt thì có lẽ là vậy.
Diệp Tưởng thở dài:
-Vốn anh cũng cảm thấy quá bất ngờ. Cho dù bệnh tim của cha tái phát đi chăng nữa, nhưng trên người ông chắc chắn có mang theo thuốc, làm sao lại chết 1 cách khó hiểu như vậy. Hiện tại xem ra người bác sĩ chứng minh cha bị bệnh chết có lẽ cũng đã bị chú hai mua chuộc. Sau đó, có lẽ chú đã nghĩ cách liên lạc với Ngụy Minh, để chú ấy vội vã trở về chịu tang. Mọi chuyện đều được xử lý với 1 hiệu suất rất cao, giống như bọn họ đã đoán trước được tất cả.
Bọn họ đoán trước được tất cả......
Hay nói cách khác thì cái chết của cha Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh cũng không bất ngờ?
Cha của 2 người cũng đoán trước được chuyện "Quỷ Ngục quán" sẽ bị niêm phong sao?
-Thật ra em không thích chị Dục Tô chút nào.
Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói:
-Em thật sự không thích chị ấy đâu. Anh Nguỵ Liễm, anh có hiểu được ý em không?
Diệp Tưởng cũng không tỏ ra ngạc nhiên vì chính Nguỵ Liễm cũng biết được chuyện này.
-Anh cũng nhận ra việc em không thích con bé.
-Chị ấy rất kỳ quái.Em không có ý định nói xấu chị ấy.Thật ra tính cách chị ấy cũng không tệ, chỉ là chị ấy gần như nghe răm rắp lời của cha anh. Điều này là điều khiến em cảm thấy quái lạ....
Lúc này Ôn Vũ Phàm,không, phải nói là Phùng Yên Vũ,đã nói năng có vẻ lộn xộn.
-Em vẫn luôn cảm thấy chị Dục Tô không hề bình thường.Khi được gả tới đây, em cứ tưởng rằng truyền thuyết về Nguỵ gia chỉ là giả. Cha mẹ em tuy cũng có phần lo lắng nhưng em quỷ quyết với họ đó không phải là thật. Nhưng Nguỵ gia quả thực.....không bình thường.
Phùng Yên Vũ, và Hứa Dục Tô đều là cư dân sống trong thị trấn Bạch Hà.
Bất cứ ai trong thị trấn Bạch Hà đều coi hai chữ "Nguỵ gia" là 1 danh từ khủng bố. Bất cứ một ai dám tiếp cận tới nơi sinh sống của Ngụy gia đều mất tích 1 cách khó hiểu. Truyền thuyết về Ngụy gia đủ đáng sợ để khiến 1 đứa trẻ con ngừng khóc. Thông thường cho dù có cho tiền thì cũng ít ai dám tiếp cận nơi này.
Ngọn núi nơi Nguỵ gia sinh sống là khu vực cấm trong thị trấn Bạch Hà.
Phùng Yên Vũ từ nhỏ sống ở thị trấn Bạch Hà nên chắc chắn nàng cũng nghe được không ít truyền thuyết khủng bố về Nguỵ gia, nhưng cho dù là vậy, nàng vẫn hứa gả cho Nguỵ Liễm.
-Đừng nói như vậên Vũ.
Diệp Tưởng vội vàng túm lấy 2 bờ vai của nàng.
-Dù sao Dục Tô cũng được cha anh coi như đứa con để hết mực yêu thương......
-Từ khi được gả tới đây, mỗi năm em đều được chứng kiến những chuyện kỳ quái. Chị Dục Tô luôn tới "Quỷ Ngục quán" một cách định kỳ. Chúng ta không hề gặp được gặp chị ấy trong khoảng thời gian đó. Em vẫn không rõ vì sao lại như vậy..... Hiện tại em nghĩ có lẽ điều đó có liên quan đến những chuyện xảy ra tối qua. Không chỉ như vậy, khi em lâm bồn, em đột nhiên nhìn thấy từ trong bức tường trồi ra 1 vong linh. Chuyện đó khiến sợ đến suýt chút nữa thì đẻ non, nhưng chị Hứa Dục Tô đó lại nhìn chỗ đó với vẻ mặt rất bình thường! Chị ta lại có thể bình chân như vại khi đối diện với khung cảnh đáng sợ đó!
Ôn Vũ Phàm nói tới đây, nước mắt đã tuôn rơi lã chã.
-Em trước đó không biết đã nói với anh bao nhiều lần là sau khi sinh Lỵ Lỵ, em muốn rời khỏi gia tộc này! Em không hy vọng Lỵ Lỵ sẽ lớn lên trong 1 môi trường đáng sợ như vậy! Nhưng anh vẫn nói là không được. Vì sao? Vì sao lại như vậy? Em thật sự không chịu đựng nổi nữa!
Ôn Vũ Phàm diễn xuất vô cùng sắc nét. Nhưng quan trọng hắn là áp lực trong lòng nàng thông qua phân cảnh này đã được phóng thích bớt. Từ khi trở thành diễn viên tới nay, nàng quả thật vẫn dồn nén sự uất ức và thống khổ trong lòng. Hiện tại, khi nước mắt rơi, lòng nàng cũng được nhẹ bớt đi đôi chút.
Chuyện này ngược lại còn là 1 chuyện tốt cho Vũ Phàm.
Diệp Tưởng cầm tay của Ôn Vũ Phàm. Hắn hiện tại thực sự hy vọng mình có thể truyền lại cho nàng chút hơi ấm, để nàng biết mình không lẻ loi.
Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn thấy nàng khóc.Khi đóng cảnh khóc này thì nàng không khác với những cô gái khác là mấy.
Chính điều này ở người con gái này đã hấp dẫn Diệp Tưởng. Nàng luôn che dấu nội tâm của nàng, ngoài mặt thì có vẻ lãnh đạm không muốn để ai biết. Nhưng Diệp Tưởng biết nàng là người dạt dào tình cảm, chẳng qua là không giỏi biểu lộ ra ngoài mà thôi. Diệp Tưởng hắn vốn rất giỏi trong việc khơi gợi tâm tư của người khác, khiến những điều mà họ che dấu lộ ra. Mặt này của Ôn Vũ Phàm khiến hắn ngây ngất.
Hứa Dục Tô luôn định kỳ tới "Quỷ Ngục quán".
Sau đó không ai có thể nhìn thấy nàng sau đó 1 thời gian.
"Nghi thức lên đồng"......
Là thế thật sao? Diệp Tưởng cũng dần dần hiểu ra. Ngụy gia vẫn sợ hãi 1 quỷ ảnh đang ẩn sâu bên trong "Ngũ Quỷ quán", cho nên bọn họ từ trước đến nay vẫn dùng linh môi sư thử liên lạc với nó. Người trong Nguỵ gia này chịu nguyền rủa đến ngay cả việc rời khỏi "Ngũ Quỷ quán" cũng không làm được.....
Không, không đúng.
Ít nhất, nam nhân vật chính Ngụy Minh đã rời khỏi đây. Hơn nữa, còn đi 1 lần tới 7 năm.
Hay nói khác đi thì bọn họ có thể tạm thời rời khỏi đây, nhưng cuối cùng thì bọn họ vẫn phải......
Trở về?
Diệp Tưởng đưa mắt nhìn lên tấm gương trên tường, sau đó đưa mắt nhìn về hướng mà tấm gương đang quay mặt tới. Nơi đó là nơi mà "Quỷ Ngục quán" đang nằm ở đó.
Hiện tại thì trong "Quỷ Mục quán" chỉ còn có Diệp Tưởng, Ôn Vũ Phàm, Ngụy Lỵ Lỵ và Nhạc Lễ Thanh. Nhạc Lễ Thanh đang ở căn phòng bên cạnh chơi với Ngụy Lỵ Lỵ.
Trong phòng lúc này chỉ còn tiếng khóc nức nở của Vũ Phàm.
Nhưng Diệp Tưởng vẫn cảnh giác nhìn 4 phía.
Một trận gió thổi tới.
Mắt của Diệp Tưởng vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Vũ Phàm,nhưng 1 phần trong mắt hắn vẫn đặt lên tấm gương kia.
Cửa nhẹ nhàng bật ra sau cơn gió thôi.
Âm thanh của Nhạc Lễ Thanh và Ngụy Lỵ Lỵ từ căn phòng bên cạnh bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Nhạc Lễ Thanh có vẻ như đang kể cho Nguỵ Lỵ Lỵ một số câu chuyện cổ tích thần thoại. Trong "Ngũ Quỷ quán" đều có lưu trữ 1 ít đầu sách văn học cổ. Hình như lúc này hắn đang kể [Tây Du kí].
Âm thanh của Nhạc Lễ Thanh dần dần trở nên nhỏ đi sau đó không còn nghe được nữa.
Hiện tại bỗng nhiên Diệp Tưởng nghe được tiếng động lạ.
Tiếng giống như vỏ trứng nứt ra.
Nhưng âm thành này rất yếu ớt, sau đó lại biến mất.
Lúc này, tiếng kể truyện của Nhạc Lễ Thanh mới lại truyền tới tai của Diệp Tưởng.
Đương nhiên, mọi chuyện đều diễn ra giống như những gì mà kịch bản mô tả. Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tưởng ôm chặt Vũ Phàm vào lòng, để mặc cho nước mắt của nàng thấm ướt lồng ngực mình. Hắn thì vuốt ve suối tóc đen nhánh của nàng để nàng có thể từ từ bình ổn lại.
Hắn muốn để cho Ôn Vũ Phàm có thể thực sự có lòng tin sẽ sống sót trong tương lai. Đây là chuyện mà lúc này hắn có thể làm cho nàng.
Diệp Tưởng trước kia chưa hề có ý muốn bảo vệ và yêu thương 1 người phụ nữ nào mãnh liệt đến thế..
Ánh mắt hắn như đóng đinh trên tấm gương treo trên tường.
Ta không thể để các người làm cô ấy bị thương....
Tuyệt đối không!
-------------------
-Ở đây sao?
Phương Lãnh tỏ ra ngạc nhiên.
-Đúng là chỗ này!
Nơi đó không ngờ chính là rừng cây ở gần "Quỷ Ngục quán"!
-Sao lại ở chỗ này?
Phương Lãnh nhìn Vũ Sóc với vẻ không tin:
-Em đâu có nói cho anh biết chuyện này đâu......
-Em không hy vọng anh biết quá nhiều nên em không nói!
Phương Lãnh nhìn hồ nước quen thuộc và...... cây hòe kia – nơi mà Vũ Sóc đã từng nói là nhìn thấy thứ gì đó.
Ngụy Minh và Hứa Dục Tô ngày xưa chơi trốn tìm ở đó. Đó cũng là nơi mà Dục Tô nhìn thấy cảnh tượng khủng bố.
Nhưng Hứa Dục Tô lại nghĩ mãi không ra.
Rừng cây dày đặc khiến ánh nắng mùa đông vốn rất thưa thớt lại càng thưa thớt hơn.
-Vị trí cụ thể thế nào thì em không rõ lắm, nhưng chỗ này nghe chú hai nói là nơi mà cha bị bệnh tim tái phát ngất xỉu ở đó. Sau đó chú hai phát hiện ra ông bèn đưa ông về "Quỷ Môn quán". Tuy rằng sau này tìm tới thầy thuốc, nhưng mà......
-Thật sự ở đây sao?
-Em nghe chú hai nói vậy. Nhưng cụ thể thế nào thì em không biết.
Sau 1 hồi trầm ngâm, Phương Lãnh mới nói:
- Dục Tô. Hiện tại khi nghĩ lại, anh mới chú ý 1 việc. Em nói khi em tiến hành nghi thức lên đồng, chú hai nói với em chú ấy không có ghi âm đúng không?
-Đúng vậy......Chú hai nói với em như vậy. Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ anh nghi ngờ......
-Đúng vậy.
Phương Lãnh nói với giọng chắc như đinh đóng cột:
-Nếu bí mật này cần phải chia sẻ với cô, dượng và dì thì chú hai cần phải ghi âm lại. Nhưng chú ấy lại nói là quên không ghi âm. Nếu vậy thì có phải chúng ta có thể hiểu là......
-Chú ấy thật ra cũng có ghi âm, nhưng chuyện này vì không thể để em biết nên chú ấy mới che dấu chuyện này?
-Vậy......
Vũ Sóc tỏ ra "ngạc nhiên".
-Không lẽ băng ghi âm đang được dấu ở đâu đó?
CHƯƠNG 42: Thứ đó
Thành Tuyết Tùng ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Lòng nàng lúc này đang vô cùng rối loạn. Nhưng nàng cần phải cố để đóng cho xong bộ phim này.
Nàng lúc này đang đợi 1 cú điện thoại.
Căn cứ theo nội dung kịch bản thì có lẽ cũng đã đến lúc rồi.
Chuông điện thoại rốt cuộc vang lên.
Nàng bắt máy:
-A lô!
-Thiến Dung, là chị đây.
-Có việc gì không chị?
-Em......có thể giúp chị tìm thử xong trong phòng của chú hai, tức là bố chồng em có phải có 1 cuộn băng ghi âm hay không?
-Băng ghi âm?
-Xuất phát từ nhu cầu khi lên đồng nên người trong Nguỵ gia chắc hẳn có chuẩn bị máy ghi âm cầm tay và 1 số băng từ. Chúng ta không dùng di động nên muốn ghi âm thì phải sử dụng băng từ. Chuyện này em đừng nói cho chồng và chị chồng của em. Nói thẳng ra thì chị không tin bọn họ cho lắm. Người mà chị tin tưởng chỉ có em thôi.
-Chị ơi......Anh Ngụy Minh có ở bên cạnh của chị không?
Thành Tuyết Tùng cắn chặt môi hỏi.
-Có, anh ấy đang ở đây.
Lúc này, Phương Lãnh và Vũ Sóc đã trở về "Quỷ Mục quán". Trong giai đoạn hiện nay bọn họ vẫn nên quay theo kịch bản.
Bọn họ gọi điện cho Thành Tuyết Tùng [Hứa Thiến Dung] vì họ hy vọng nàng có thể trợ giúp tìm thử xem có thấy cuộn băng từ đó không. Nếu có thể tìm được, có lẽ bọn họ sẽ biết được những điều quan trọng trong di ngôn của cha Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh. Hiện nay, Vũ Sóc còn không không có cách nào mời được vong của cha của 2 người, mà cục diện hiện nay thay đổi 1 cách chớp nhoáng khiến chẳng ai biết được sau đó sẽ diễn ra chuyện gì.
Tình tiết tiếp đó như sau: Hứa Thiến Dung giúp bọn họ tìm được băng ghi âm, nhưng bị Ngụy Tự phát hiện. Ngụy Tự rõ ràng biết được nội dung của băng từ nên mới huỷ nó ngay tại trận.
Nhưng đầu là phim kinh dị chân thực, chỉ cần bố trí 1 cách hợp lý thì bọn họ có thể biết được nội dung băng từ là gì.
Hiện tại,mọi người đều rất mong chờ nội dung ghi lại trong băng từ. Nếu để đến buổi tối, ai biết được tình tiết sẽ diễn biến thế nào?
Vũ Sóc đưa điện thoại lại cho Phương Lãnh.
-Anh Nguỵ Minh, anh hãy nghe em nói.
Thành Tuyết Tùng nhìn ngó bốn phía rồi thì thầm:
-Ngụy Tự nói với em những lời vô cùng kỳ quái. Anh phải cẩn thận với đám người của Nguỵ Tự nhé. Hình như bọn họ đang che dấu 1 âm mưu nào đó.
-Anh đại khái cũng biết chú hai đang che dấu 1 âm mưu gì đó. Em yên tâm, anh sẽ cẩn thận.
-Được rồi. Nhưng mọi người đề cập đến băng ghi âm là sao?
-Trong đó có lẽ ghi lại....mà thôi bỏ đi, em không nên biết nhiều quá! Tóm lại em chỉ cần giúp bọn anh là được.
Hình như bởi vì đang là mùa đông nên hiện tại tuy mới chỉ gần 4 giờ tối nhưng bầu trời đã bắt đầu tối lại.Có lẽ đến năm giờ thì trời sẽ tối om.
Khi trời tối, 1 đoạn tình tiết mới sẽ bắt đầu.
Khi đó......
Sẽ thế nào?
Phong ấn ở toà nhà nào sẽ bị phá, "Quỷ Mục quán", "Quỷ Tâm quán", "Quỷ Môn quán"?
Lúc này, Vũ Sóc đang đứng trước cửa 1 căn phòng ngủ. Hoa văn trước cửa và hành lang không hề kết nối với nhau, giống như đoạn hoa văn ở giữa đã bị giấu đi. Nàng là người rất chú trọng tới chi tiết nên nàng đã sớm để ý đến chi tiết này.
Trên bức tường ngoài cửa cũng có trao mấy tấm gương.
Nàng cẩn thận nhìn đường biên giữa 2 phần hoạ tiết hoa văn.
Chỗ này có lẽ tồn tại 1 khu vực ẩn. Có lẽ không ít nơi trong "Quỷ Mục quán" đều có nơi như vậy.
Tình hình cũng giống hệt như trong "Quỷ Đầu quán".
Nhìn nhưng tấm gương kia, Vũ Sóc biết tiếp theo sẽ là 1 hồi ác chiến. Nói không chừng,sẽ bắt đầu có diễn viên phải chết.
Nàng chỉ biết dốc toàn lực để ngăn cản chuyện đó xảy ra.
Trong "Quỷ Tâm quán".
Thành Tuyết Tùng kéo ra 1 ngăn kéo trên bàn, nhưng nàng lại không tìm thấy gì.
-Băng ghi âm...... Băng ghi âm...... Băng ghi âm......
Cuối cùng, Thành Tuyết Tùng "vô tình"đụng vào mấy quyển sách ở trên giá.
Nàng vội vàng nhặt mấy quyển sách đó lên. Căn cứ theo kịch bản, thì trong đó có 1 quyển sách bên trong đã được khoét rỗng, trong đó có đặt 1 chiếc máy ghi âm bỏ túi, bên trong có đặt sẵn 1 cuộc băng từ.Tiếp sau đó, Ngụy Tự khi mở cửa đi vào thấy thế mới lấy ra cuộn băng từ sau đó phá hỏng.
Nhưng Lý Duy Tư đương nhiên sẽ không tới. Cho dù vì làm vậy hắn sẽ phải trả không ít vé chuộc cái chết, nhưng điều đó cũng chẳng đáng gì. Hắn cũng tin làm vậy cũng không gây ra NG.
Tuyết Tùng lấy ra chiếc máy ghi âm khỏi cuốn sách bị đục rỗng.
Nàng lập tức cất máy ghi âm vào túi rồi rời khỏi phòng, sau đó đi vào trong phòng ngủ của nàng. Hiện tại Lý Duy Tư đã không có ở đây.
Nàng cầm lên ống nghe sau đó gọi điện tới "Quỷ Mục quán". Người bắt máy là Phương Lãnh.
-Anh Ngụy Minh, em tìm được rồi! Nó được giấu rất kỹ nên có lẽ chính là nó.
Phương Lãnh cũng trở nên khẩn trương. Một bí mật quan trọng sắp được bật mí! Vũ Sóc, Diệp Tưởng cũng kiên nhẫn chờ đợi.
-Vậy được Thiến Dung! Em bỏ băng ghi âm vào máy rồi bật cho bọn anh nghe đi!
-Ừm, băng vẫn được đặt trong máy ghi âm.
Sau đó, Thành Tuyết Tùng liền bắt đầu bật máy ghi âm.
Phương Lãnh lắng tai nghe.
Phút ban đầu của băng ghi âm là những tạp âm, sau đó âm thanh vang lên.
-Không......Đừng mà......
Đó là âm thanh của 1 người đàn ông trung niên!
-Đừng để...... Ngụy Minh trở về mà...... Đừng mà....
-Viễn Vu! Chú đồng ý với anh đi...... Bảy năm trước, anh không đành lòng nhìn nó chết.....
-Chúng ta......đáng phải chịu báo ứng......
-Anh nói bậy gì vậy anh cả!
Tiếp đó là tiếng của Ngụy Viễn Vu:
-Anh chết đã đành, nhưng anh không nghĩ cho bọn em sao? Năm đó anh nên giết nó mới phải! Nếu không phải nó quấy rầy nghi thức lên đồng của Dục Tô khiến chúng ta không thể đưa đi được 'thứ đó' thì chúng ta có rơi vào hoàn cảnh hiện nay không? Chỉ khi nó trở về thì......'thứ đó' mới có thể rời đi!
-Anh cầu xin chú..... Viễn Vu...... Á!
Tiếng "Á!" cuối cùng là tiếng của Vũ Sóc. Rõ ràng là quá trình lên đồng đã chấm dứt.
Thật ra thì linh môi sư khi tiến hành lên đồng thì thông thường cũng chỉ kéo dài được nhiều lắm là 10 giây. Nhưng đây là tình tiết đã xảy ra trước khi bộ phim này bắt đầu quay cho nên kịch bản muốn làm thế nào cũng được.
Nghe này âm thanh này, chính bản thân Thành Tuyết Tùng cũng lấy làm kinh hãi.
"Thứ đó" là thứ gì?
Phương Lãnh cũng cảm thấy lạnh hết cả người.
Thứ đó......
Thứ đó?
Quấy rầy nghi thức lên đồng?
Chúng ta......đáng chịu báo ứng?
Cái gọi là "báo ứng" chính là việc khiến cho rất nhiều người trong thị trấn Bạch Hà này mất tích trong nhiều năm qua sao?
Phương Lãnh đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Bởi vì Vũ Sóc cùng Diệp Tưởng cũng áp tai vào ống nghe nên họ cũng nghe được âm thanh này.
Cha của Nguỵ Minh và Nguỵ Liễm dù phải chết cũng muốn Nguỵ Viễn Vu ngăn không cho Nguỵ Minh trở về!
Tiếp đó là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống.
Trời cũng tối.
"Thứ đó"...... là thứ gì?
Hút người ta vào trong bức tường......Bí mật đằng sau của căn nhà quỷ ám hút oan hồn vào trong vách tường chính là "thứ đó" sao?
Diệp Tưởng chỉnh lý và kết nối những manh mối, sau đó trong đầu hắn hiện ra 1 đoạn hình ảnh.
Bảy năm trước, trong khi đang tiến hành nghi thức lên đồng trong "Quỷ ngục quán nội" thì Dục Tô bị Nguỵ Minh quấy rầy. Bởi vì nguyên nhân này nên có 1 thứ gì đó xâm nhập vào trong "Ngũ Quỷ quán", không, phải nói thứ gì đó bị "Ngũ Quỷ quán" phong ấn bắt đầu dần dần đột phá phong ấn.
Điều này khiến cho Diệp Tưởng nghĩ tới đầu tiên là bút tiên. Thời đại học, hắn cũng thường xuyên nghe một số người bạn cùng phòng đề cập tới chuyện thỉnh bút tiên; thỉnh thoảng đám người này cũng hay đề cập đến 1 số lời đồn đại ma quái. Bước quan trọng nhất trong quá trình chiêu hồn này là việc tiễn bút tiên. Nếu như quá trình thất bại thì người đó sẽ bị bút tiên bám theo.....
Linh môi sư Hứa Dục Tô đang làm chuyện này sao?
Nàng quan trọng với Nguỵ gia như vậy có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.
Mà thứ không thể đưa đi là gì? Quỷ hồn? Oán linh? Nguyền rủa? Hay là ác ma nào đo? Không ai biết được.Dù sao bọn họ bắt buộc phải giết Nguỵ Minh.
Nhưng cha của y lại không đành lòng. Ông cuối cùng chủ còn cách đẩy đứa con trai mới được 13 tuổi của mình khỏi thị trấn Bạch Hà, để hắn không trở về nơi này nữa. Nhưng sau đó, cho dù ông không ngừng tăng thêm gương để gia cố phong ấn nhưng ông cũng chẳng thay đổi được gì. Việc niêm phong "Quỷ Ngục quán" cũng chỉ mang tính giãy dụa trước khi chết mà thôi. Nguyên nhân cái chết của ông có lẽ cũng vì như vậy.
Khi ông chết, sẽ không có ai đứng ra phản đối chuyện đưa Nguỵ Minh trở về. Hơn nữa bọn họ cũng có thể lấy cớ về chịu tang để ép Nguỵ Minh trở về!
Cho nên......
Mới có cái gọi là "Vì sao?"......
Nhưng thứ đó là gì?Cái gọi là báo ứng là gì?
Hứa Dục Tô nhìn thấy thứ gì sau cái cây đó?
Tất cả vẫn còn là bí ẩn!
Sau 5 rưỡi chiều thì màn mới sẽ bắt đầu. Khi đó...... sẽ thế nào đây?
Rõ ràng nguồn gốc của vấn đề nằm ở "Quỷ Ngục quán". Hoặc là nói Nguỵ Minh là đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.
Bọn họ cần phải tới "Quỷ Ngục quán" 1 lần. Nếu không vào trong đó thì bọn họ dù có làm gì cũng không thể thay đổi được cục diện hiện nay. Quan trọng hơn là sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện, cho dù Nhuỵ Minh có định tới "Quỷ Ngục quán" thì đó cũng là lý do hợp lý, sẽ không gây ra NG.
Nhưng, hiện tại dù sao cũng đã có 3 lần NG nên bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng bọn họ bắt buộc phải tới "Quỷ Ngục quán". Chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Sau khi phong ấn trong "Quỷ Ngục quán" bị giải trừ, "thứ đó" không lẽ là thứ máy động trong bóng đêm? Sau khi phong ấn bị giải trừ, phong ấn trong 4 toàn nhà khác trong "Ngũ Quỷ quán" cũng lần lượt được giải trừ, khiến cho thứ đó có thể xâm nhập vào 4 toà nhà còn lại!
Phương Lãnh và Diệp Tưởng đều có chung 1 nhận định!
Nhưng mà điều khiến cho bọn họ nằm mơ cũng không ngờ đã xảy ra.
Lúc này, khi còn đang nói chuyện điện thoại, Thành Tuyết Tùng không để ý cửa chính của "Quỷ Tâm quán" không biết đã mở ra lúc nào.
Mãi cho đến khi cúp máy, Thành Tuyết Tùng mới phát hiện mùi ẩm mốc lan toả trong không khí. Sau đó ngọn đèn trên đầu nàng tắt ngóm!
Trong "Quỷ Môn quán", Tề Tình Tình đang ngồi co ro trước lò sưởi. Dương Hồng và 3 diễn viên khác đang ở bên cạnh nàng. Đúng lúc này 1 trận âm phong thổi tới khiến Tề Tình Tình nhảy dựng lên, sau đó ngọn lửa trong lò sưởi cũng tắt ngóm.
Liên tiếp những tấm gương trước mặt xuất hiện......Bóng đen...
CHƯƠNG 43: Lựa chọn của Diệp Tưởng
Lúc này Tề Tình Tình không chút do dự lấy mảnh gương quỷ từ trong túi ra!
Bất ngờ xảy ra, nàng vốn cho rằng cho dù thất bại thì ít nhất mọi người cũng có thể thành công trốn vào trong thế giới trong gương. Nhưng mà kết quả lại khiến mọi người trợn tròn mắt.....
Trong mảnh gương quỷ cũng xuất hiện bóng đen !
- Vì, vì sao lại như vậy?
Tề Tình Tình ngẩn người!
- Chạy... Chúng ta chạy mau !
Bóng tối đã bao trùm phòng khác, gió lạnh ào ào quét tới cùng với những tiếng động đáng sợ khiến cho người ta phải rùng mình xuất hiện.
"Thứ đó" đã xâm chiếm "Quỷ Môn quán".
Trong "Quỷ Tâm quán", Thành Tuyết Tùng một mình bước đi trong bóng đêm tối tăm. Mùi mốc meo gay gay xộc vào mũi nàng, khi bước đi trên sàn nhà thì những tiếng "kẽo kẹt" giống như đang đi trên sàn gỗ lâu ngày không được tu sửa vang lên.
Thành Tuyết Tùng phải nghĩ cách kiếm Lý Duy Tư và Đổng Ỷ Lam bởi vì Đổng Ỷ Lam không có vật bị nguyền rủa nên chắc chắn nàng ta đang ở cạnh Lý Duy Tư. Vật bị nguyền rủa của Lý Duy Tư – bàn tay đẫm máu là vật bị nguyền rủa hệ không gian nên hắn là người có khả năng chạy thoát nhất trong cả đám. Đáng tiếc là trong phần kịch bản mới đất diễn của những diễn viên còn lại rất ít, mà phần lớn tình tiết tập trung bên "Quỷ Mục quán" vì dù sao nam nữ nhân vật chính đều ở đó!
Phía sâu bên trong màn đêm là thứ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Nhưng Thành Tuyết Tùng có quỷ cốt nên nàng không dễ dàng lùi bước. Nếu đang trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống thì nàng càng không cần phải lo về vấn đề NG, muốn diễn thế nào cũng được.
Lúc này ở "Quỷ Mục quán".
Diệp Tưởng biết tình tiết của bộ phim này rốt cuộc cũng đã bước vào giai đoạn cao trào, nửa giờ sau tình tiết mới sẽ bắt đầu.
Đáng tiếc là mảnh gương quỷ đang nằm trong tay của Tề Tình Tình mà trước mắt thì bọn họ đều biết gương là thứ rất quan trọng có tác dụng phong ấn vật bị nguyền rủa trong phim này vì thế nên năng lực nguyền rủa của mảnh gương quỷ có thể phá giải được nguyền rủa đã trở thành hy vọng lớn nhất của bọn họ. Nghĩ lại nếu Lý Duy Tư biết được chuyện này thì chắc chắn y sẽ rất hối hận khi để mảnh gương quỷ cho mọi người thuê. Y lúc ấy cho thuê mảnh gương quỷ là vì chưa hiểu rõ lắm cách sử dụng của nó.
Bây giờ Ôn Vũ Phàm đang dỗ Ngụy Lỵ Lỵ để cô bé ngủ. Nàng hy vọng cô bé này có thể ngủ một lát để lấy tinh thần. Nhìn hai gương mặt giống hệt nhau khiến Diệp Tưởng mỉm cười. Hai người quả thật rất giống mẹ con.
Hắn nhìn lại hai "mẹ con" rồi đi ra ngoài. Dù sao, trên người nàng cũng có một tấm phù lục của Vũ Sóc nên cho dù có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì Vũ Sóc có thể cứu Vũ Phàm. Giờ thì cứ để cho Vũ Phàm nghỉ ngơi lấy sức cũng được.
Đi ra bên ngoài, hắn nghe thấy tiếng người trò chuyện. Vũ Sóc và Phương Lãnh đang ngồi đối diện trong phòng, trước mặt họ là hai ly cà phê nóng hôi hổi.
- Cà phê này thơm quá!
Diệp Tưởng đi vào trong phòng rồi nói.
- Hôm nay có lẽ mọi người sẽ rất khó ngủ.
Phương Lãnh bưng tách cà phê rồi hỏi :
- Anh có muốn làm một ly không?
Diệp Tưởng lắc đầu.
- Không cần. Kết quả thảo luận của hai người thế nào?
- Không có kết quả.
Vũ Sóc đan mười ngón tay vào nhau rồi chống cằm.
- Tuy bọn em đều đã nghe được di ngôn của cha nhưng bọn em vẫn chưa tìm ra đối sách.
Nhưng Diệp Tưởng ít nhất đã có thể xác định, chú hai hỏi: "Vì sao? " bởi vì ông ta cũng không hiểu vì sao Nguỵ Minh đã trở về rồi mà bọn họ lại vẫn chết.
Ngụy Minh có phải còn biết nhiều nội tình hay không?
Đương nhiên đây là nói Ngụy Minh chứ không phải Phương Lãnh. Phương Lãnh đương nhiên chẳng biết gì nhưng Ngụy Minh có biết gì không? Nghĩ đến đây, Diệp Tưởng cho rằng phải nghĩ cách lấy được những bức thư mà Nguỵ Minh đã trao đổi với cha của bọn họ. Nhưng mà cha của hai người trước kia vẫn sống ở "Quỷ Ngục quán" nên chỉ e những bức thư này rất có thể đều ở trong "Quỷ Ngục quán". Nếu là như vậy thì bọn họ hết đường xoay sở.
Những bức thư này có thể do người khác bảo quản hay không? Nếu có thì đó là ai? Diệp Tưởng cho rằng khả năng người đó là chú hai, cô hoặc Hứa Dục Tô. Nhưng căn cứ vào sự hiểu biết của Diệp Tưởng về Vũ Sóc thì hắn dám chắc nàng đã sớm nghĩ tới chuyện này nên có lẽ nàng đã sớm tìm khắp "Quỷ Mục quán" rồi. Nếu người giữ là chú hai thì còn khó nói chứ nếu người đó là cô thì chắc chắc những bức thư này đang được giữ ở "Quỷ Môn quán"!
Có phải là ở đó không nhỉ?
"Quỷ Môn quán" hiện tại đang là linh đường, chỉ có Dương Hồng và ba diễn viên mới đang ở đó nhưng bọn họ làm được gì chứ? Gọi điện thoại cho mấy người đó sao? Nhưng vấn đề là Diệp Tưởng không dám chắc Nguỵ Liễm biết được những gì nên y cũng không biết Nguỵ Liễm có biết nơi để những bức thư đó hay không .
Thân phận diễn viên quả thật là một sự hạn chế quá lớn dành cho họ. Nó khiến họ khi làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy bó tay bó chân, khiến họ đi một bước cũng sợ sẽ dẫn đến NG, khiến cho công tác thu thập tin tức của bọn họ gặp quá nhiều khó khăn.
Lập tức lựa chọn duy nhất của bọn họ lúc này là liều mạng .
Nếu đã không biết rõ mọi chuyện thì phải đối mặt thôi.
Bí ẩn lúc này vẫn còn quá nhiều, phải làm thế nào thì không ai biết. Còn ba mươi phút nữa là bọn họ sắp sửa phải đối diện với hoàn cảnh tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Hơn nữa, lần này sẽ càng khủng bố và tuyệt vọng hơn lần ở trong "Quỷ Đầu quán" rất nhiều.
Tình hình sẽ như thế nào đây?
Mọi người lúc này đều tập hợp trong phòng khách. Không ai hy vọng quá xa vào Vũ Sóc. Nàng lúc này hoàn toàn không khác gì thần hộ mệnh của tất cả mọi người.
Còn có năm phút nữa.
Nhưng mọi người vẫn phải làm bộ chẳng biết gì ráo.
Lúc này, tim của ai nấy cũng đều đập thình thịch. Tình tiết mới không biết sẽ thế nào đây?
Rốt cuộc... Đã đến lúc!
Vũ Sóc nhìn về những tấm gương phía trước. Trên những tấm gương này đều được dán một tờ phù chú được vẽ bằng máu của nàng!
Căn cứ theo kịch bản ban đầu thì thứ đầu tiên xảy ra dị biến là bức tường sau những tấm gương, nhưng rõ ràng thì chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Bóng đen bắt đầu xuất hiện trên tấm gương giống như u linh.
Tim của mọi người như thắt lại, ai nấy cũng đều lấy làm lo sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc này thì Diệp Tưởng, Phương Lãnh, Ôn Vũ Phàm, Bạch Vũ Sóc, Nhạc Lễ Thanh, cùng với Ngụy Lỵ Lỵ vẫn đang ngủ say đang chờ đợi thời khắc này.
Bạch Vũ Sóc cũng không lo sợ khi dị biến phát sinh. Trong thế giới phim kinh dị thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nàng lập tức phản ứng khi nhìn thấy bóng đen xuất hiện trên gương.
Nàng kích hoạt những tấm phù lục trên gương!
Máu trên tấm phù lục bốc cháy ngùn ngụt, sau đó thì bóng đen trên gương có dấu hiệu khựng lại!
Có tác dụng rồi!
Vũ Sóc rất cần thời điểm này. Cho dù nó chỉ thoáng khựng lại thì bọn họ cũng có cơ hội bỏ trốn!
- Mau, chúng ta mau đi thôi!
Hiện tại, chỉ cần mở cửa chính ra thì bọn họ sẽ thành công trốn thoát khỏi "Quỷ Mục quán"!
Đương nhiên, bên ngoài cũng sẽ không an toàn nhưng bọn họ vẫn phải chạy.
Sau đó... dựa theo kịch bả, đi tới – "Quỷ Ngục quán"!
Bởi vì Vũ Sóc dự đoán trước chuyện này nên bọn họ mới có cơ hội chạy trốn, nếu không thì theo kịch bản ban đầu chỉ có Ngụy Minh và Hứa Dục Tô dẫn theo Ngụy Lỵ Lỵ chạy thoát thành công, những người còn lại đều bỏ mạng ở bên trong, kể cả "Nguỵ Liễm" do Diệp Tưởng sắm vai.
Khi cặp nam nữ nhân vật chính tiến vào trong "Quỷ Ngục quán" thì đó cũng là lúc mà bọn họ chấm dứt mọi chuyện!
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh. Hiện tại, mọi người cắm đầu cắm cổ chạy tới cửa chính. Người chạy nhanh nhất là Phương Lãnh!
Phải nói rằng thật ra để mở cửa có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng trong tình cảnh mà hoàn cảnh bên ngoài vô cùng nguy hiểm lại để cửa mở thì có khả năng rất lơn lần thứ 4 NG sẽ xuất hiện. Rủi ro lớn như vậy không ai muốn gánh hết.
Phương Lãnh nắm lấy tay nắm cừa sau đó xoay nắm đấm cửa kéo về phía sau!
Ngoài cửa quả nhiên là khung cảnh bên ngoài!
Phương Lãnh lập tức chạy ra ngoài, sau đó là Vũ Sóc, Nhạc Lễ Thanh không ngờ lại là người chạy tới thứ ba. Cuối cùng, Diệp Tưởng cùng với Ôn Vũ Phàm đang ôm Ngụy Lỵ Lỵ đuổi theo Nhạc Lễ Thanh!
Dù sao, cửa cũng chỉ có bấy nhiêu. Nếu mọi người không để ý đến lượt mình ai nấy cứ xông đại lên chỉ tốn thêm thời gian! Rốt cuộc lúc này đã đến lượt Diệp Tưởng!
Nhưng khi hắn chuẩn bị lao ra ngoài thì hắn đột nhiên nhìn thấy bóng đen trên gương bao trùm không gian, trước mặt hắn trở nên đen ngòm! Cánh cửa càng lúc càng xa tầm với của hắn!
- Không!
Lúc này khi mắt thấy đã không kịp chạy tới, bỗng nhiên Vũ Sóc chạy vào bên trong rồi kích hoạt năng lực linh môi!
Vừa rồi cứu nhiều người như vậy nên Vũ Sóc kiếm bộn vé chuộc cái chết. Tuy rằng tương đối mà nói thì dùng bàn tay đẫm máu để giải quyết loại không gian nguyền rủa này thì có lẽ sẽ thích hợp hơn nhiều, nhưng hiệu quả của bàn tay đẫm máu rất chậm mà trong thời điểm hiện tại thì bọn họ không có thời gian để chờ.
Diệp Tưởng đột nhiên thở phào nhẹ nhóm.Hắn kéo cửa để Vũ Phàm chạy ra ngoài trước!
- Yên Vũ, em dẫn con chạy trước đi!
Vũ Phàm khẽ gật đầu sau đó ôm theo Ngụy Lỵ Lỵ chạy ra ngoài. Khi y muốn chạy ra ngoài thì cánh cửa kia đóng sập trước mắt của Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng như rơi vào trong hầm băng!
Sao lại như vậy? Hiện tại nghĩ lại thì vừa rồi có lẽ hắn cảm thấy lo lắng chuyện như vậy sẽ diễn ra nên mới để Vũ Phàm và Lỵ Lỵ chạy ra ngoài trước!
Lúc này,tiếng của Vũ Sóc truyền đến:
- Anh Ngụy Liễm, anh Ngụy Liễm!
Diệp Tưởng mới phản ứng lại bằng cách đưa tay khua khoắng phía trước rồi nói:
- Dục Tô, em ở đâu?
Lúc này đương nhiên hắn không thể để mình và Vũ Sóc lạc nhau! Có nàng ở đây, tỉ lệ sống sót của hắn sẽ cao hơn nhiều!
Rốt cuộc cũng nắm được tay của Vũ Sóc nên Diệp Tưởng cũng có đôi chút yên lòng. Dù sao, lúc ấy Phương Lãnh biến mất một cách khó hiểu trước mặt hắn. Tình cảnh sẽ vô cùng tồi tệ nếu hắn và Vũ Sóc lạc nhau.
Vũ Sóc cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nàng cũng lo lắng mình và Diệp Tưởng sẽ lạc nhau.
Kế tiếp, hai người có thể sống sót sao khi một là linh môi sư còn một là quỷ sai?
Không phải! Chuyện quan trọng hơn là nếu nhân vật nữ chính Bạch Vũ Sóc không thể ra ngoài khi thời gian tới thì tình tiết sẽ diễn biến thế nào?
Cho nên, dù có chuyện gì xảy ra thì Vũ Sóc nhất định phải chạy ra khỏi "Quỷ Mục quán" trước khi tình tiết này kết thúc!
CHƯƠNG 44: Quá nhiều thi thể
Phương Lãnh lập tức lấy đồng hồ bỏ túi ra! Những người xung quanh vội vàng chạm vào người của Phương Lãnh.
Tiếp đó thời gian quay trở lại bốn phút trước.
Chỉ bốn phút thôi sao?
Theo lý thì bốn phút cũng đủ rồi nhưng cánh cửa trước mắt lại không mở ra!
Đảo ngược thời gian cũng không thể đảo ngược thời gian của cả một thế giới vì nếu như vậy thì có lẽ không thể chỉ dùng hai chữ "nghịch thiên" để hình dung. Đồng hồ bỏ túi chỉ có tác dụng đảo ngược thời gian trong một phạm vi nhỏ mà thôi. Nhưng nó sẽ không có hiệu quả trong trường hợp thời gian đã trôi quá lâu.
Rõ ràng Phương Lãnh đang gặp phải tình cảnh này.
Bọn họ cách hai người Vũ Sóc và Diệp Tưởng chỉ một cánh cửa mà thôi!
Ôn Vũ Phàm nhìn cánh cửa kia với vẻ sững sờ. Vừa rồi nàng không ngờ Diệp Tưởng lại đẩy nàng lên trước! Không lẽ hắn đoán được chuyện này sẽ xảy ra?
Nàng cho dù là người không biết đối nhân xử thế đến thế nào thì lúc này nàng cũng không thể nào không biết tình cảm mà Diệp Tưởng dành cho nàng không chỉ đơn giản là vì họ đang đóng phim. Điều này khiến lòng của Vũ Phàm rối bời.
Nàng phải cứu hắn... Nhất định phải cứu hắn! Nhưng nàng làm thế nào để cứu hắn đây? Lúc này mảnh gương quỷ cũng không nằm trên tay nàng!
Không gian xung quanh Diệp Tưởng và Vũ Sóc đen ngòm và tối tăm. Vốn Diệp Tưởng cho rằng Phương Lãnh sẽ sử dụng đồng hồ bỏ túi bị nguyền rủa để cứu họ nhưng thời gian ở bên trong này lại không có dấu hiệu bị đảo ngược.
Có chuyện gì sao? Phương Lãnh gặp vấn đề gì à?
Nếu nói nữ nhân vật chính Vũ Sóc bị kẹt ở đây thì tiếp theo phải giải quyết thế nào? Nàng là một linh môi sư nên nếu nàng không tới "Quỷ Ngục quán" thì tất có thể sẽ phát sinh dị biến! Nhưng bọn họ có thể rời khỏi "Quỷ Mục quán" trước khi bộ phim kết thúc sao?
- Anh Ngụy Liễm, chúng ta đi nào.
Vũ Sóc không nói gì thêm mà kéo tay của Diệp Tưởng. Trong bóng đêm, sẽ tốt hơn nhiều nếu hai người cầm tay nhau. Tổ hợp của hai người bọn họ là một linh môi sư, một quỷ sai nên nói một cách tương đối thì tình cảnh lúc này cũng tốt hơn nhiều khi Vũ Phàm bị kẹt lại với Vũ Sóc.
Diệp Tưởng lúc này cũng bắt đầu bình tĩnh lại, có bối rối cũng chẳng giải quyết được gì. Điều mà bọn họ có thể làm là phải tìm cách làm sao rời khỏi đây. Lý Duy Tư nếu có thể chạy tới giúp họ thì tốt, nhưng cho dù hắn không có ở đây thì Diệp Tưởng tuyệt đối cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
Sau đó hai người mở chiếc đèn pin mà hai người đã chuẩn bị sẵn. Ánh đèn không được sáng cho lắm, chỉ có thể thấy rõ được bốn phía đã là may mắn lắm rồi.
Xung quanh họ là căn phòng vô cùng cũ nát được dựng bằng gỗ. Khắp nơi là những bức tường mục rỗng và bụi bặm từng lớp dày. Không gian khá rộng, khoảng cách giữa các phòng cũng tương đối lớn.
Cánh cửa chính của "Quỷ Mục quán" không biết đã biến đi đâu.
Lúc này linh giác của Vũ Sóc đã hoàn toàn bao trùm không gian. Không một linh thể nào có thể thoát khỏi pháp nhãn của nàng. Trước mắt thì họ vẫn còn an toàn.
Nhưng nàng vẫn có ấn tượng sâu đậm về thứ hắc ám đầy khủng bố trong "Quỷ Ngục quán". Bây giờ nàng vẫn chưa cảm ứng được gì. Nàng cũng không cách nào thám thính xem bóng đêm đang che giấu thứ gì.
Cho dù thứ đó ẩn mình rất kỹ nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp. Trên thực tế cảm giác không thích hợp này đã xuất hiện từ trước khi nàng ở cánh rừng gần "Quỷ Ngục quán". Ký ức khủng bố mà Hứa Dục Tô muốn quên đi có lẽ cũng có liên quan đến cảm giác này.
Hơn nữa, mặc dù bọn họ có bản vẽ thiết kế của "Ngũ Quỷ quán" nhưng mà... Trên thực tế thì bản vẽ thiết kế của "Quỷ Ngục quán" bọn họ lại không hề có cho nên bọn họ chẳng biết được gì về toà nhà này cả.
- Dục Tô, em có biết nên đi thế nào không?
Diệp Tưởng không thể không hỏi, dù sao cảm ứng linh môi của Vũ Sóc có tác dụng rất lớn trong việc xác định phương hướng.
- Không! Em chưa thể xác định được gì.
Vũ Sóc thỉnh thoảng đưa tay áo lên che mũi. Mùi ẩm mốc trong không khí thật sự quá nồng. Không chỉ như vậy, trong không khí còn thoang thoảng mùi tanh hôi.
Sau đó bên tai của Vũ Sóc bỗng nhiên nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ tới mức gần như phải căng tai ra mới nghe được.
Những tiếng rên rỉ đầy đau khổ.
Đây là âm thanh mà chỉ có linh môi sư mới có thể nghe được. Những tiếng rên rỉ kia có vẻ như đâu đâu cũng có.
Hơn nữa, càng đi vào sâu âm thanh kia càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, âm thanh đó từ từ biến mất.
Có vẻ như có thứ gì đó đã ngăn chặn những âm thanh kia tiếp tục truyền ra ngoài.
Bỗng nhiên, phía trước ánh đèn pin,bọn họ nhìn thấy một bóng người đang bị treo lủng lẳng trên cao!
Bóng người kia nếu nhìn kỹ thì đó là một bộ xương khô trắng! Quần áo trên bộ xương đó đã rách nát như xơ mướp, hơn nữa có những thứ mảnh như sợi tơ đang treo thứ đó trên trần nhà. Khi họ đưa đèn tin chiếu khắp bốn phía thì bọn họ phát hiện trên trần nhà có treo la liệt rất nhiều bộ xương giống như vậy!
Vũ Sóc có thể cảm ứng được đó đều là những thi thể mà không phải vong linh. Nhưng thế này đã đủ chứng minh nơi nào quả thực là một động ma. Nghĩ lại thì rất nhiều cư dân bị mất tích trong thị trấn Bạch Hà có lẽ đều được đưa tới đây, sau đó biến thành những cái xác lạnh băng này.
Diệp Tưởng lúc này đã hoàn toàn hiểu ra. Những cái xác bị hút vào trong bức tường, rồi những âm thanh tanh tách giống như vỏ trứng khi nứt ra, cho dù là quỷ hồn đã bị hắn giam cầm hay bóng đen bay lơ lửng bên trên vòi hoa sen trong phòng tắm thì chỉ e đều là những vong hồn của những người đã khuất. Mặc dù đã chết nhưng linh hồn bọn họ vẫn lảng vảng ở chỗ này mà không được siêu thoát.
- Đi thôi Dục Tô!
Dù sao thì Diệp Tưởng cũng cho rằng mình là một người đàn ông nên mình phải luôn đi trước dẫn đường. Hắn bây giờ còn chưa yếu đến độ phải để một người phụ nữ bảo vệ cho mình.
Vũ Sóc cũng không thể cảm ứng cánh cửa chính của "Quỷ Mục quán" đang ở chỗ nào, trong không gian bị phong ấn này có còn thứ gì khác hay không. Dù sao phạm vi quét linh thể của nàng cũng chỉ có ba trăm mét mà thôi.
Cho nên, nàng cũng cố ý lựa chọn một số nơi có vẻ hẹp. Với quỷ sai thì càng là nơi chật hẹp thì năng lực quỷ sai càng dễ phát huy. Những nơi đó cũng càng khiến cho việc xác định vị trí của quỷ hồn chính xác hơn.
Cho dù không có cách nào tìm ra cửa chính, bọn họ cũng dễ sống sót hơn rất nhiều.
Càng đi vào sâu thì hai người phát hiện số lượng xương cốt càng lúc càng nhiều.
Trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà... số lượng xương cốt nhiều đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi. Lần trước là vì tối quá nên họ chẳng thấy cái gì. Lần này sau khi dùng đèn pin chiếu sáng họ mới phát hiện hoá ra lại có nhiều người chết ở đây đến vậy.
Chẳng lẽ đây đều là người đã mất tích trong thị trấn Bạch Hà hay sao? Nhìn xương cốt có thể đoán ra họ đã chết ít nhất mười mấy năm, thậm chí cả chục năm rồi.
Nhưng Diệp Tưởng cũng lấy làm nghi ngờ. Vì sao... Không thấy có người của Nguỵ gia chết ở đây? Hơn nữa, dựa vào phong ấn của gương, mặc dù trong bảy năm nay phong ấn đã có dấu hiệu không ổn định nhưng người trong Ngụy gia vẫn sống một cách rất bình thường. Bọn họ hình như đã làm quen với cuộc sống điên cuồng biến thái này rồi.
Trong bộ phim này, Nguỵ gia có vai trò ra sao? Linh môi sư Hứa Dục Tô có vai trò thế nào?
Nhìn số lượng xương cốt nhiều không đếm xuể, Vũ Sóc thì còn đỡ vì ít ra trước kia nàng đã từng nhìn thấy còn nhiều thi thể hơn thế này nữa, còn Diệp Tưởng thì cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ khi sinh ra tới nay hắn chưa từng nhìn thấy nhiều người chết như vậy. Cho dù hắn biết mình chắc chắn phải trải qua những cảnh tượng như vậy khi đóng phim kinh dị nhưng dạ dày của hắn vẫn quay cuồng muốn ói.
Hiện tại bọn họ đi vào một nơi vừa hẹp vừa dài giống như địa đạo, xung quanh được xây bằng gạch đỏ, càng đi sâu vào bên trong bọn họ càng cảm thấy nơi này không khác gì hầm trú ẩn được xây trong chiến tranh.
Hơn nữa, càng đi sâu vào trong thì số lượng thi thể càng lúc càng nhiều. Diệp Tưởng và Vũ Sóc chỉ biết im lặng vì bọn họ đều hiểu người của Nguỵ gia tuyệt đối không thể không biết chuyện này.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên chú ý tới một số chi tiết.
Hắn đưa đèn pin chiếu tới một số thi thể. Những bộ xương này có bộ thì đưa tay bíu vào tường, một số bộ nằm trên mặt đất, có một số dựa vào tường, nhưng phần lớn chúng có một điểm chung - tất cả đều muốn rời xa hàng lang vừa dài vừa hẹp đó.
Thứ rất giống địa đạo đó có lẽ...
Thông tới một nơi nào đó?
Bọn họ đưa lưng về thứ đó khiến cho người ta có cảm giác như có thứ gì đó ở sâu trong bóng đêm đang truy đuổi họ. Việc bọn họ đưa lưng về phía địa đạo đó có thể lý giải bọn họ đang muốn chạy trốn "thứ đó".
Vũ Sóc cũng chú ý tới chi tiết này nhưng nàng vẫn quyết tâm bước tới phía trước. Hiện tại bọn họ hai người vừa lúc là một quỷ sai và một linh môi sư không liều lúc này thì liều lúc nào nữa!
Thứ nhất, bọn họ có lẽ có thể khai thác tình tiết để kiếm thêm một lượng lớn vé chuộc cái chết.Thứ hai, có lẽ có thể kiếm được một vật bị nguyền rủa nào đó!
Diệp Tưởng đương nhiên không thể sử dụng vật bị nguyền rủa nhưng Vũ Sóc lại khát khao có được vật bị nguyền rủa từ rất lâu rồi . Nó có thể khiến nàng bớt phải hao tổn tinh thần khi sử dụng năng lực linh môi.
Đương nhiên làm vậy chắc chắn có nguy hiểm. Nếu Diệp Tưởng muốn rút lui thì nàng cũng có thể hiểu, lúc đó nàng sẽ không cố chấp muốn làm vậy nữa.
Nhưng Diệp Tưởng không hề đứng lại.
Hắn từ khi tham gia bộ phim "Phòng giam" thì hắn đã hiểu muốn sống sót cũng không dễ dàng. Nay có một trung cấp linh môi sư ở bên cạnh mà hắn còn không dám liều thì làm sao hắn có thể tăng năng lực quỷ sai của mình được?
Càng vào sâu thì số lượng thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, mà linh giác của Vũ Sóc bắt đầu cảm ứng được một só thứ đáng sợ.
Con đường hầm này cũng không thẳng mà rất khúc khuỷu và ngoằn nghoèo. Vũ Sóc cảm ứng được đoạn rẽ phía trước có nguy hiểm.
Hơn nữa...
Nàng cảm ứng được linh thể!
Nơi có linh thể thì năng lực linh môi của Vũ Sóc cũng có đất dụng võ. Cho nên, nàng tiếp tục tiến tới trước, và nàng không quên khẽ nhắc Diệp Tưởng:
- Anh Ngụy Liễm, cẩn thận!
Cùng lúc đó, ở "Quỷ Tâm quán".....
Lý Duy Tư và Đổng Ỷ Lam cũng đi cạnh nhau trong một địa đạo vừa dài vừa hẹp như vậy.
Trên đường thường xuyên xuất hiện những cỗ thi thể đầy khủng bố khiến cho người ta phải hoảng sợ. Đổng Ỷ Lam dù sao cũng mới lần đầu nhìn thấy cảnh này nên dạ dày của nàng có mấy phen nôn nao nhưng nàng vẫn cố nhịn vì nếu gây ra NG thì bọn họ toi đời. Còn Lý Duy Tư đỡ nàng vì dù sao hiện tại nàng cũng là "chị gái" hắn nên hắn không thể không quan tâm tới nàng.
- Nếu sợ thì đừng nhìn. Để em đỡ chị.
- Được! Cám ơn em Ngụy Tự!
"Quỷ Môn quán".
Tề Tình Tình hiện tại liều mạng chạy, Dương Hồng và A Kim ở bên cạnh. Hai diễn viên mới còn lại đã chết. Trong đó có một người chết rất kỳ quái: tay chân của người đó đứt lìa ra, có lẽ là trước khi bị đưa lại vào trong phim thì thân thể người đó đã bị cắt rời ra rồi. Có lẽ người đó cố ý muốn NG. Người có ý định như vậy sẽ bị kịch bản xoá sổ ngay lập tức.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc đi qua đoạn cua nơi các vong linh đang chờ họ ở đó.
Diệp Tưởng đã nhấc tay chuẩn bị sẵn sàng. Vũ Sóc thì luôn theo sát hướng đi của linh thể để nhắc nhở cho hắn bất cứ lúc nào.
Hai người đang chờ đợi!
CHƯƠNG 45: Chân tướng của "Quỷ Ngục quán"
Diệp Tưởng tuy trong lòng vô cùng khẩn trương nhưng ngoài mặt thì hắn không tỏ vẻ gì cả.
Càng lúc càng gần ...
- Còn mười mét nữa, phía bên trái anh đó.
Vũ Sóc khẽ nói.
Diệp Tưởng chiếu đèn pin tới nơi đó. Chỗ đó không thấy một bóng người, ngay cả một cỗ thi thể cũng không có. Nhưng Diệp Tưởng chưa bao giờ nghi ngờ lời của Vũ Sóc.
Hắn bỗng nhiên sải bước tiến tới rồi vung xiềng xích bắt quỷ ra!
Đòn tấn công chớp nhoáng này phải thành công!
Diệp Tưởng cũng đã tính toán khoảng cách nên khi hắn bước tới hắn mới vung ta xiềng xích bắt quỷ. Trong khoảng khắc, xích đã xiết lấy một thứ gì đó trong hư vô!
Vũ Sóc kích hoạt năng lực linh môi để xua đuổi những linh thể khác!
Trận đầu thắng lợi!
Động tác của Diệp Tưởng rất nhanh. Khí thế bộc phát trong nháy mắt khi hắn phóng ra xiềng xích khiến người ta khó mà hình dung hắn mấy tháng trước vẫn là một người làm công ăn lương.
Sau khi khoá chặt quỷ hồn kia, Diệp Tưởng và Vũ Sóc tiếp tục lên đường. Diệp Tưởng thầm lấy làm may mắn khi ngay lần đầu tiên ra tay đã thuận lợi vì dù sao địa hình nơi này quá hẹp nên Diệp Tưởng cũng dễ ra tay hơn. Nếu quỷ hồn cứ di động loạn cả lên thì chưa chắc Vũ Sóc đã xác định được vị trí một cách chuẩn xác như vậy.
Nhưng đây chỉ mới là lần đầu.
Tiếp tục đi vào sâu bên trong, Vũ Sóc phát hiện số lượng linh thể phía trước đã tăng lên.
Đương nhiên không phải số lượng quỷ nhiều thì nhất định bộ phim đó sẽ vô cùng khó. Trong "Xe khách khủng bố" có tới cả một xe toàn quỷ nhưng nó vẫn là bộ phim kinh dị tương đối dễ. Nhưng trong "Vùng cấm số bốn" số lượng quỷ cũng rất nhiều, mà mỗi một con đều là mãnh quỷ quỷ dị khó lường, mặc dù dùng vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ đấu một vs một cũng chưa chắc có thể đối phó nổi chúng. Năng lực trước mắt của Diệp Tưởng đừng mơ sờ được vào chúng.
Với những bộ phim kinh dị có độ khó dưới mức khó thì quỷ hồn vẫn phải thông qua vật bị nguyền rủa để từ từ thu hẹp chênh lệch với diễn viên.
Nhưng quỷ trong những bộ phim từ mức khó trở lên thì không cần phải dùng vật bị nguyền rủa để làm chuyện đó.
Vũ Sóc quyết định để Diệp Tưởng ra tay. Bộ phim này có độ khó rất gần với bộ phim kinh dị khó nên đây cũng là môi trường làm quen tốt nhất cho Diệp Tưởng. Nếu để đến bộ phim kinh dị khó trở lên, Diệp Tưởng sẽ chết chắc khi phải đối mặt với số lượng quỷ hồn nhiều không đếm xuể trong đó!
Đại bàng không thể cất cánh bay lên chín tầng trời nếu cứ nép dưới sự che trở của mẹ. Vũ Sóc quyết định sau này chỉ cần Diệp Tưởng chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng thì nàng sẽ không ra tay. Linh môi sư có cảm ứng vô cùng mẫn cảm với cái chết. Nếu thật sự Diệp Tưởng sẽ phải chết thì nàng có thể cảm ứng trước đó vài giây. Khi đó nàng ra tay thì vẫn còn kịp! Vũ Sóc rất tin tưởng vào phản xạ của chính nàng.
- Sắp tối rồi! Con gần anh nhất cách anh khoảng trên mười lăm mét hơi chếch về bên phải.
Vũ Sóc lại nhắc nhở Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng gật đầu. Hắn kéo gần khoảng cách chờ cơ hội ra tay. Khi số lần bắt quỷ thành công càng nhiều, Diệp Tưởng cũng ngày càng cảm thấy thuận tay. Xem ra các cụ nói "Trăm hay không bằng tay quen" là cấm có sai.
- Đợi đã... Tốc độ của chúng đã trở nên nhanh hơn. Nó đang tiến về phía anh đấy! Con thứ hai cũng bám sát phía sau!
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột!
Khoảng cách mười lăm mét mà tốc độ của đối phương rất nhanh... Diệp Tưởng cũng không thể chậm trễ được.
Diệp Tưởng lập tức phóng ra xiềng xích bắt quỷ vung thẳng tới trước!
Vũ Sóc theo dõi ở phía sau. Chỉ cần nàng không cảm ứng được chuyện Diệp Tưởng sẽ chết, nàng sẽ không kích hoạt năng lực linh môi. Một khi quỷ sai trưởng thành thì quỷ sai sẽ còn mạnh hơn cả trung cấp linh môi sư như nàng. Nàng đã sớm quyết định bồi dưỡng Diệp Tưởng để hắn trở thành hy vọng trong tương lai của "Rạp chiếu phim địa ngục" tầng mười ba. Nhưng nàng cũng rất lo không biết Diệp Tưởng có thành công hay không? Nên biết rằng quỷ sai cũng phải tuân theo quy tắc nguyền rủa giảm dần!
Cảnh tượng ngay sau đó khiến Diệp Tưởng rất ngạc nhiên!
Xiềng xích kia cũng không trói được quỷ hồn, mà cũng chẳng rơi xuống... Nó cứ treo lơ lửng trong không trung!
Diệp Tưởng cảm ứng được đầu kia của xiềng xích đã bị thứ gì đó nắm chặt!
Sau đó đèn pin trong tay hắn và Vũ Sóc vụt tắt!
Diệp Tưởng cảm thấy xiềng xích đang bị kéo qua phía đó! Nhưng Diệp Tưởng cho rằng đó là một cơ hội nên hắn không chống cự!
Diệp Tưởng cũng vội vàng nắm lấy xiềng xích sau đó quăng tới!
Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra Vũ Sóc có nói còn có một con quỷ đang bám theo phía sau!
Kỳ thật không phải chỉ có hai con. Vũ Sóc ở phía sau còn cảm ứng được hai, ba con nữa! Có vẻ như càng đi vào sâu bên trong, số lượng quỷ hồn lại càng nhiều.
Làm sao đây? Vũ Sóc đột nhiên do dự. Nàng do dự không biết có nên gánh bớt cho Diệp Tưởng mấy con hay cứ để kệ y tự xử lý?
Lập tức, nàng hạ quyết tâm. Nàng có đủ lòng tin trước khi Diệp Tưởng chết có thể kích hoạt chớp nhoáng năng lực linh môi. Đây là một cơ hội tốt để Diệp Tưởng rèn luyện. Hắn đã quen với chuyện một vs một, nhưng kinh nghiệm một vs nhiều quỷ cũng rất quan trọng. Bộ phim tiếp theo của hắn không cần phải nghi ngờ sẽ là bộ phim kinh dị khó, mà lúc đó hắn sẽ không có cơ hội luyện tập thế này nữa đó, khi đó chưa chắc nàng sẽ ở bên cạnh hắn! Nếu kinh nghiệm không đủ, luống cuống tay chân, hắn tuyệt đối sẽ bị những lệ quỷ này xé thành từng mảnh!
- Anh Ngụy Liễm! Bên trái của anh kìa!
Diệp Tưởng nhấc tay kia. Xiềng xích cũng xuất hiện trên đó! Hắn phóng ra xiềng xích bằng cả hai tay, nhưng xiềng xích bên phía tay kia đã bắt hụt!
Vũ Sóc cảm ứng được động tác của quỷ hồn vẫn chưa dừng lại nên nàng trở nên rất khẩn trương! Nàng đã chuẩn bị để kích hoạt năng lực linh môi. Nàng không thể để Diệp Tưởng chết được! Người đàn ông vô cùng có tiềm lực này rất quan trọng với "Rạp chiếu phim địa ngục" tầng mười ba!
Nhưng các cụ cấm có sai khi nói "Người tính không bằng trời tính"!
Bức tường ở cạnh đó bỗng truyền tới tiếng lách tách như vỏ trứng nứt, sau đó một trận gió lạnh thổi tới, Vũ Sóc bị kéo vào trong bức tường!
Lúc này Diệp Tưởng phải đơn độc đối mặt với những ác quỷ ở phía trước!Hắn cũng đã nghe được tiếng vỏ trứng vỡ truyền ra!
- Á á á á á á á á á!
Diệp Tưởng đột nhiên ý thức được Vũ Sóc đã gặp chuyện!
Nếu vậy không lẽ hắn phải chết ở đây!
Họ không thể nhờ cậy vào NG được nữa rồi! Người có vật bị nguyền rủa hệ thời gian cũng không ở đây!
Chẳng lẽ hắn thật sự phải chết!
Khi đối diện với sống chết thì Diệp Tưởng mở to mắt rồi gầm lên!
Hiện tại là lúc mà hắn đang ở rất gần cái chết "kỷ lục sẽ được cập nhật liên tục"! Vũ Sóc nếu ở đây thì nàng chắc chắn sẽ cảm ứng được hắn sẽ chết một giây sau!
Có mấy cánh tay đã túm lấy người hắn!
- Gông... bắt quỷ!
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy người hắn trở nên lạnh toát sau đó khoảng không trên tay hắn hình như xuất hiện thêm một thứ gì đó. Hắn túm lấy nó rồi kẹp lấy phái trước!
- Roẻng!
Sau một âm thanh chat chúa, Diệp Tưởng cảm thấy những cánh tay lạnh lẽo kia đã rời khỏi người hắn!
Hắn thở phì phò như trút được gánh nặng.
Đèn pin đã sáng lên.
Sau đó hắn nhìn thấy trước mắt có một cỗ thi thể với bộ mặt thối rữa đang nằm trước mặt hắn. Trên cổ cỗ thi thể kia có đeo một chiếc gông giống như những chiếc gông gỗ mà tù nhân thời cổ đại thường đeo!
(Hình ảnh :)
Đây là...
Năng lực mới của quỷ sai?
Chỉ vào những thời khắc sống còn thì năng lực quỷ sai mới có khả năng tiến hoá! Nhất là khi bị uy hiếp bởi nhiều quỷ hồn. Bộ phim gần đạt tới độ khó khủng bố của những bộ phim kinh dị khó, tử vong giáng xuống ngay tức khắc, tất cả những điều kiện đó khi kết hợp với nhau mới có thể khiến cho quỷ sai có được năng lực mới!
Diệp Tưởng thở phào nhẹ nhõm. Kế đó có mấy viên gạch rơi ra từ bức tường rồi Vũ Sóc chui ra từ bên trong!
Vũ Sóc cũng lấy làm ngạc nhiên với sự xuất hiện của chiếc gông kia.
Gông quỷ! Hình cụ của quỷ sai mà trước mắt chỉ có Kanzaki Yuu và Nam Cung Tiểu Tăng mới có! Năng lực của nó chỉ yếu hơn "Ngục câu hồn" của Nam Cung Tiểu Tăng một chút! Đương nhiên, gông quỷ thông thường đều được sử dụng như đòn sát thủ vì nếu không nó cũng chịu ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần. Quan trọng hơn là khi sử dụng gông quỷ trong mười giây, diễn viên phải trả số vé chuộc cái chết bằng hai lần thù lao danh nghĩa!
Diệp Tưởng nhìn thấy như vậy cũng lập tức thu hồi xiềng xích.Gông quỷ vẫn đang đeo trên người của con quỷ kia. Gông quỷ cũng được mà xiềng xích cũng thế, tất cả đều không phải là vật bị nguyền rủa nên không có rủi ro nguyền rủa phục hồi khi sử dụng. Chỉ cần Diệp Tưởng chặt đứt liên hệ của xiềng xích với bản thân, xiềng xích tuy vẫn tồn tại trong không trung nhưng hắn sẽ không phải trả vé chuộc cái chết.
Vừa rồi mặc dù có nhiều quỷ hồn tập kích, nhưng ở vào thời khắc cuối cùng Diệp Tưởng đã sử dụng thành công gông quỷ. Gông quỷ vốn xuất phát từ thế giới người chết trong "Vùng cấm số bốn". Nó là một hình cụ của quỷ sai nên nó có năng lực khắc chế ác quỷ.
Đương nhiên nếu đổi lại là một bộ phim kinh dị khó thì lệ quỷ chưa chắc sẽ bỏ đi dễ dàng như vậy. Diệp Tưởng có bước tiến đột phá như vậy khiến Vũ Sóc vô cùng cao hứng. Nhưng nàng bắt đầu cảm thấy đầu nàng choáng váng. Liên tục kích hoạt năng lực linh môi là một gánh nặng không nhỏ lên tinh thân của nàng. Mà nàng nhất định phải cố gắng hết sức kéo giãn cự ly với quỷ hồn vì nếu không nàng có thể sẽ bị chúng nhập lên người. Hơn nữa ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng chạy tới đỡ nàng.
- Để anh đỡ em.
Diệp Tưởng cũng nhận ra Vũ Sóc cũng đang chịu tác dụng phụ của việc kích hoạt năng lực linh môi quá nhiều. Tuy rằng năng lực linh môi không có thời gian cooldown, nhưng nó vẫn không thể liên tục được kích hoạt, mà linh môi sư cũng thường hạn chế phải làm như vậy. Đương nhiên, năng lực linh môi cũng phải chịu hạn chế của quy tắc nguyền rủa giảm dần.
- Kế tiếp em cứ để anh lo.
Diệp Tưởng có tính toán của riêng mình. Hiện tại hắn đã có năng lực một mình thủ một phía nên hắn cũng hy vọng có thể sử dụng nó để bảo vệ Ôn Vũ Phàm. Không biết nàng thế nào rồi.
Lúc này...
Rừng cây cạnh "Quỷ Ngục quán".
Băng qua rừng cây um tùm âm u sẽ tới nơi toạ lạc của toà nhà "Quỷ Ngục quán" thần bí. Lúc này, bác quản gia gia của "Quỷ Mục quán" – chú Khoan đang cầm đèn pin đi trong rừng cây.
Ông ấy đã đi qua cây hoè đó.
Dựa theo mệnh lệnh của người cha đã khuất của Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh, buổi tối mỗi ngày ông phải đi tuần tra rơi nơi này có xảy ra điều gì bất thường không.
Rốt cuộc, ông đã đi hết rừng cây tới một nơi ở phía trước.
Chỗ đó, chính là nơi toạ lạc của "Quỷ Ngục quán" .
Trong mắt của chú Khoan lúc này...
Một cánh cửa cũ kỹ được đẩy ra.
Diệp Tưởng và Bạch Vũ Sóc rốt cuộc đã đi tới điểm cuối của địa địa. Sau khi đẩy ra cánh cửa, mùi mốc meo đó cuối cùng cũng tan đi.
Diệp Tưởng cố ý mở của lúc này bởi vì, bây giờ đang là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống trong màn sáu và chuẩn bị bước sang màn bảy.
Diệp Tưởng cầm đen pin.
Sau đó hắn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Đó là một tòa nhà vô cùng cũ nát đứng sừng sừng trong bóng đêm. Trên bờ tường xuất hiện rất nhiều vết nứt. Nhìn qua thì toà nhà này có thể sập bất cứ lúc nào.
Vũ Sóc cảm ứng được một cảm giác quen thuộc từ căn nhà đó.
Nàng từng cảm ứng được cảm giác này khi ở rừng cây gần "Quỷ Ngục quán", khi nàng bị thứ hắc ám gì đó xâm chiếm cơ thể.
Cùng lúc đón xuất hiện trước mắt chú Khoan là một mảnh đất trống.
Vốn nên là nơi mà "Quỷ Ngục quán" phải nằm ở đó lại chẳng có gì cả.
Nhưng chú Khoan không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Bởi vì ngay từ đầu chú ấy đã biết "Quỷ Ngục quán" không tồn tại trong "thế giới này"!
CHƯƠNG 46: Thế giới song song
Căn nhà ở trước mặt này vẫn đứng sừng sững trong bóng đêm. Bầu trời rất âm u, không trăng cũng chẳng có sao.
Căn biệt thự này mang trên mìng chi chít những vết nứt gãy,tưởng chừng như sắp sập đến nơi này lại là nơi mà Vũ Sóc cảm ứng được những tiếng khóc nghẹn ngào và đau khổ của vô số những vong hồn.
Tuế nguyệt trôi qua, "Quỷ Ngục quán" này rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu người chết không nhắm mắt, linh hồn vất vưởng ở chỗ này?
Rốt cuộc thì màn thứ bảy, cũng là màn cuối cùng bắt đầu !
Chân tướng cũng từ từ được kịch bản công bố.
-"Quỷ ngục quán".
Vũ Sóc đọc lời thoại của nhân vật Hứa Dục Tô:
-Rốt cuộc chúng ta cũng tới nơi đó rồi.
Nàng và Diệp Tưởng rời khỏi địa đạo. Xung quanh bao trùm bởi bóng đêm sâu thẳm và vô tận. Cảm ứng của Vũ Sóc cũng bị ảnh hưởng. Nếu nhìn kỹ thì trong bóng đêm còn có 3 con đường hầm khác kéo dài tới chỗ này.
Không cần phải hỏi! Chắc chắn ba đường hầm kia đều nối thẳng tới "Quỷ ngục quán".
Đây chính là chân tướng .
-Đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy toà nhà ma quỷ đã tra tấn gia tộc của anh trong nhiều năm.
Diệp Tưởng nói câu thoại của hắn. Khi hắn nói tới 3 chữ "lần đầu tiên", hắn bắt đầu tự hỏi chuyện là thế nào.
Không phải "Quỷ ngục quán" từng là nơi cư ngụ của các vị trưởng bối trong Ngụy gia sao?
Không phải đó là toà nhà quan trọng nhất trong "Ngũ quỷ quán" sao? Không phải lễ tang trước đó đều được cử hành ở đó à?
Vậy thì sao......
Đây lại là "Lần đầu tiên" mà Nguỵ Liễm nhìn thấy nó?
-Ngày này rốt cuộc đã tới. Em đã phải biết nó sẽ tới mới phải. Sau khi nghe được nội dung của cuộn băng từ kia,em đã biết vì sao bảy năm trước, anh Ngụy Minh muốn rời đi . Bởi vì anh ấy bắt buộc phải đi. Nếu không, anh ấy sẽ phải chết trong tay của "Quỷ ngục quán".
Diệp Tưởng im lặng. Trước mắt hắn còn chưa có lời thoại.
-Sau khi mẹ qua đời,em đã biết những chuyện mà trước kia bà đã từng làm.Vốn em không nên làm những chuyện táng tận lương tâm đó, nhưng em vẫn cứ làm. Không phải bởi vì em cảm thấy choáng ngợp trước những điều kiện đầy hứa hẹn của Ngụy gia mà là vì em đã thích anh Ngụy Minh. Nếu không phải vì anh ấy, em tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Tuyệt đối không......
Diệp Tưởng vẫn im lặng.
-Đi thôi anh.
Vũ Sóc tuy vẫn còn chưa hiểu mô tê gì, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để suy nghĩ.
Cùng lúc đó, Phương Lãnh,Ôn Vũ Phàm và Nhạc Lễ Thanh đang trên đường chạy tới "Quỷ tâm quán".
Hắn hy vọng, có thể sớm chạy tới giúp Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng. Chỉ cần cứu được Lý Duy Tư, thì với bàn tay đẫm máu kia ,Diệp Tưởng và Vũ Sóc có lẽ sẽ được cứu sống.
Sau khi màn cuối cùng bắt đầu, tới tận bây giờ Phương Lãnh mới có lời thoại.
-Chị Yên Vũ. Nếu đã đến nước này thì có 1 số chuyện em cũng không thể giấu chị nữa!
Phương Lãnh thở dài, nói:
-Để em kể lại cho chị đầu đuôi mọi chuyện.
Ôn Vũ Phàm khẩn trương nghểnh tai lắng nghe Phương Lãnh...... Không, phải nói là lời thoại.
-Sau khi chị được gả vào Nguỵ gia thì có lẽ chị vẫn chưa biết cái gọi là 'Quỷ ngục quán', thật ra là 1 không gian của 1 thế giới song song bị phong ấn trong thế giới này. Có lẽ chị chưa bao giờ nghe đến khái niệm này vì từ nhỏ đến lớn chị sống ở thị trấn Bạch Hà.Nhưng em có thể khẳng định với chị rằng thế giới song song thực sự tồn tại. Ở đâu đó có 1 thế giới chồng lên thế giới của chúng ta trên cùng 1 vị trí. Chẳng qua là thế giới ấy và thế giới của chúng ta ở 2 tầng không gian khác nhau nên chúng không thể can thiệp tới nhau. Đó chính là thế giới song song.
- "Quỷ ngục quán" nằm ở trong 1 thế giới mà chúng ta không thể chạm đến. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự điên cuồng của tổ tiên Nguỵ gia chúng em.Có một vị phong thuỷ sư đã từ rất lâu hy vọng có thể kết hợp phong thuỷ học và huyền học với nhau, do đó ông dốc công dốc đi khắp Đại Giang Nam Bắc để tìm kiếm thế giới song song. Rốt cuộc trên 1 ngọn núi ở thị trấn Bạch Hà, ông đã tìm ra thứ mà ông muốn tìm. Ông phát hiện nếu kết hợp nơi này với các kiến thức phong thuỷ,ông có thể tạo ra 1 đường hầm đi thông với không gian khác.
(Các bạn có thể tra google để biết khái niệm của huyền học. Ở đây mình chỉ nói đại khái huyền học là môn học nghiên cứu về thần phật,các hiện tượng siêu nhiên,vân vân...)
-Ông lên kế hoạch trong rất nhiều năm để xây dựng nên 4 căn biệt thự. Chúng được ông gọi lần lượt là "Quỷ đầu quán", "Quỷ mục quán", "Quỷ tâm quán" và "Quỷ môn quán". Sau khi xây dựng xong 4 toà nhà này, ông phát hiện ở 1 góc nào trong mỗi 1 toà nhà đều có 1 vị trí sẽ nối thông với thế giới song song. Bởi vì là thế giới song song nên trong thế giới kia cũng tồn tại "Tứ Quỷ quán", nhưng diện tích của chúng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa chúng còn có vẻ rất quỷ dị.Ở trung tâm của "Tứ quỷ quán", trong thế giới này và trong thê giới kia đều xuất hiện thêm 1 toà nhà mới.
-Toà nhà hoàn toàn mới......
Ôn Vũ Phàm đương nhiên hiểu ngay :
-Đó chính là "Quỷ ngục quán" sao?
-Phải. Đó là cách gọi của tổ tiên Ngụy gia về toà nhà mới này. Tổ tiên rốt cuộc đã thành công trong việc xây dựng "Tứ quỷ quán" để liên thông với 1 thế giới song song, làm nên 1 thành tự cao nhất trong phong thuỷ học của người. Thế nhưng hành động của ông cũng khiến cho Nguỵ gia này gánh chịu nguyền rủa của "Ngũ quỷ quán". Trong "Quỷ ngục quán" có tồn tại một thứ mà tổ tiên không thể giải thích. Chúng ta tạm gọi nó là 'thứ đó'. Từ đó về sau, con cháu của Nguỵ gia đều phải được sinh ra trong "Tứ quỷ quán", hơn nữa chúng em đều bị trù rủa bởi "Quỷ ngục quán" trong thế giới song song kia.Cho dù chúng em có rời khỏi nơi này thì nguyền rủa kia không sớm thì muộn cũng sẽ kêu gọi chúng em trở về.Sau này, tổ tiên phát hiện, gương là này khắc tinh lớn nhất của nguyền rủa này.Một khi có gương thì 'thứ đó' sẽ bị lạc đường không thể tới thế giới này được.Do đó ông gắn rất nhiều gương nhằm mục đích cắt đứt sự kết nối giữa "Tứ quỷ quán" và "Quỷ ngục quán".
-Nhưng cho dù là vậy thì căn nhà ma quỷ "Quỷ Ngục quán" này vẫn có mối liên hệ mật thiết với huyết mạch của Nguỵ gia.Không chỉ dừng lại ở đó, sau này bất cứ ai vào ở "Tứ quỷ quán" cũng sẽ bị nguyền rủa. Chị và Lỵ Lỵ cũng sẽ không may mắn thoát khỏi nguyền rủa.Tổ tiên bắt đầu thấy sợ vì "thứ đó" trong "Quỷ ngục quán" vẫn cứ nguyền rủa Nguỵ gia.Cho dù có dùng gương để phong ấn "thứ đó" thì ông cũng không thể thay đổi số mệnh bị nguyền rủa của Nguỵ gia.
-Chỉ có 1 phương pháp giải quyết duy nhất cho chuyện này. Tổ tiên biết được phương thức đó khi tổ tiên tìm được một vị linh môi sư. Vị liinh môi sư đó sẽ liên lạc với "thứ đó" trong thế giới song song.Sau đó giống như quá trình thỉnh bút tiên, vị linh môi sư đó tiến hành nghi thức lên đồng rồi viết đáp án ra giấy. Đáp án chính là đưa người sống vào trong đường hầm bị phong ấn dẫn tới thế giới song song. Nói khó nghe một chút chính là để 'thứ đó' đó ăn no thì người của Ngụy gia mới không bị nguyền rủa mà chết. Những người đó chết thay người của Ngụy gia. Cuối cùng, tổ tiên cũng đồng ý , hơn nữa còn đem phương pháp kia truyền tới tận bây giờ.
-Lúc ấy, tổ tiên thuê người bí mật bắt cóc những người trên ngọn núi này,sau đó là người trong thị trấn Bạch Hà lên núi, sau đó đưa tới trước những tấm gương trong "Tứ Quỷ quán", nơi mà ở sau đó chính là đường hầm dẫn tới thế giới song song. Linh môi sư đứng ở nơi mà 'Quỷ ngục quán' "chồng" lên thế giới này, cũng tức là ở phía sau cánh rừng ấy tiến hành nghi thức lên đồng để tạm thời mở ra 1 phần nhỏ của đường hầm cho "thứ đó" chuyển người sống vào trong đó. Ngụy gia ký kết hiệp ước cung cấp thực phẩm hằng năm với 1 xí nghiệp cung ứng thức ăn. Thật ra không phải tất cả những thứ trong bao tải đều là đồ ăn. Trong không ít bao nhốt những người đã bị bọn em gây mê. Những năm gần đây chúng em đã không còn chỉ bắt người ở trong thị trấn Bạch Hà nữa mà đã mở rộng tới những huyện thị trấn tương đối hẻo lánh.Người bị bắt cóc đều là những người không có nhiều họ hàng thân thích, người xa xứ và những người nghèo khổ. Bởi vì việc quản lý hộ tịch ở những nơi đó còn chưa được hoàn thiện, số dân tạm trú tạm vắng rất nhiều, do đó mất tích 1,2 người cũng không bị chú ý nhiều.
-Dục Tô bởi vì thích em nên khi đó dù còn rất nhỏ tuổi, cô ấy đã giúp đỡ chúng em thực hiện kế hoạch này và còn không tiếc làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy. Cô ấy là người giúp Nguỵ gia chúng em có thể sống sót, cho nên dù cha em có ưu ái chiều chuộng cô ấy thế nào thì không ai trong cái nhà này dám có 1 câu oán hận, bởi vì mọi người đều hiểu nếu không có linh môi sư, tất cả chúng em đều sẽ phải chết. Chúng em đã bị "thứ đó" trù rủa, nên cho dù có chạy khỏi "Tứ Quỷ quán", trốn khỏi thị trấn Bạch Hà, chạy tới chân trời góc biển cũng vô dụng. Chúng ta dù sớm hay muộn......
-Cũng sẽ trở về.
-Các người điên hết cả rồi !
Ôn Vũ Phàm ôm Ngụy Lỵ Lỵ rồi chỉ vào Phương Lãnh.
-Ý cậu là nơi mà tôi đang sinh sống đây vốn là phân mộ chôn thây của rất nhiều người sao?
-Đúng vậy.
Vẻ mặt của Phương Lãnh trở nên rất đau khổ:
-Đây là lựa chọn duy nhất của Ngụy gia chúng em. Chỉ khi không ngừng đưa người sống vào trong đó thì chúng em mới có thể sống sót.Tuy rằng chuyện này do các vị trưởng bối phụ trách, nên tuy chúng em cũng nhận thấy những điều bất thường , nhưng không ai truy cứu đến cùng cả. Nhưng khi các vị trưởng bối từng người từng người ra đi,sẽ tới lúc mà người phụ trách chuyện này là chúng em.Cho nên, cha luôn yêu cầu tang lễ được cử hành 'Quỷ ngục quán' là do ông cảm thấy người của Ngụy gia này đã gây ra nghiệp chướng nặng nề, cho nên nơi đó -- nơi mà "Quỷ Ngục quán" chồng lên thế giới này là mồ chôn thích hợp nhất của chúng em.
-Thật ra khi mà em mới được 13 tuổi thì em không nên biết những chuyện này.Chỉ có gia chủ tương lai của Ngụy gia mới được phép biết những chuyện này.Nhưng năm em 13 tuổi đã xảy ra chuyện bất ngờ khiến em biết được mọi chuyện.Lúc ấy, em vẫn không hiểu vì sao cha lại gọi mảnh đất trống sau cánh rừng kia là 'Quỷ ngục quán', hơn nữa ông còn thường xuyên dựng lều sống ở đó 1 thời gian.Dục Tô lại càng thường xuyên tới đó để tiến hành nghi thức lên đồng.
-Tối hôm đó, em nhìn thấy đám người hầu khiêng mấy bao tải chất ở 1 khúc cua trong hành lang ở "Quỷ đầu quán".Chỗ đó có rất nhiều gương. Em biết lúc này Dục Tô chắc đang ở mảnh đất trống kia để tiến hành nghi thức lên đồng.Lúc ấy tất cả mọi người đều đã rời đi, nhưng vì quá tò mò nên em trốn trong 1 tủ quần áo ở gần đó.Sau khi tất cả mọi người đã đi hết, em chạy ra tháo túi 1 bao tải trong số đó. Sau đó......Em nhìn thấy bên trong là 1 người đang hôn mê ! Tiếp đó tầm mắt của em bị bóng đen bao trùm. Lúc đó vì sợ quá nên em cứ cắm đầu chạy.Sau đó em nghe được tiếng cục cựa trong mấy bao tải đó. khiến em càng sợ hơn vì lúc đó chỉ có mình em ở đó! Em lúc ấy có cảm giác như có thứ gì đang đuổi theo em...... rồi em ngất đi. Khi tỉnh lại em đã phát hiện mình đang nằm trong "Quỷ môn quán".
CHƯƠNG 47: Sự "trở về" chân chính
Bọn họ đã cách toà "Quỷ Ngục quán" không xa rồi.
Không... Nói là "Quỷ Ngục quán" nhưng thực ra đó cũng chỉ là một cái tên do tổ tiên của Nguỵ gia đặt để kết hợp với bốn toà nhà còn lại trở thành "Ngũ quỷ quán" mà thôi. Bởi thời gian đã quá lâu nên cư dân trong thị trấn đều không biết cái gọi là "Quỷ Ngục quán" thật ra cũng không tồn tại.
- Thiến Dung em ấy cũng không biết chuyện mà em đã làm.
Rốt cuộc, khi cả hai chỉ còn cách toà nhà ma quái kia chưa đến năm mét thì Vũ Sóc có một lời thoại mới:
- Vợ anh cũng mới chỉ biết được một bộ phận mà thôi. Chị ấy còn tưởng là truyền thuyết về "Ngũ Quỷ quán" chỉ là giả, hơn nữa còn cho rằng "Ngũ Quỷ quán" chỉ là biểu tượng của Nguỵ gia mà thôi. Chị ấy không biết chúng ta đã làm những hành vi tàn nhẫn thế nào.
Trong đầu của Diệp Tưởng xuất hiện một lời thoại mới nên hắn vội vã đáp lời.
- Em nghĩ ra chưa? Em đã nhìn thấy thứ gì sau cái cây đó?
Vũ Sóc từ từ quay đầu rồi nói ra ba chữ.
- "Quỷ Ngục quán".
Diệp Tưởng đột nhiên run lên.
- Sau khi nghi thức lên đồng thất bại, Ngụy Minh liền bỏ đi. Em còn tưởng là anh ấy sẽ sớm trở về thôi. Các vị trưởng bối trong Ngụy gia đã giấu em tất cả mọi chuyện xảy ra. Nhưng ngày đó, trong khoảng khắc bên trong rừng cây, phía sau cây hoè đó em tận mắt nhìn thấy qua khe hỡ giữa đám lá cây hư ảnh của "Quỷ Ngục quán". Cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng em thấy mảnh đất trống vốn là nơi giao tiếp giữa hai thế giới xuất hiện "Quỷ Ngục quán".
Diệp Tưởng cuối cùng đã hiểu ra vì sao Hứa Dục Tô lại có vẻ sợ hãi đến thế.
Nàng thấy được căn nhà ma vốn không nên xuất hiện ở thế giới này. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Tuy lúc đó mới chỉ là hư ảnh mà thôi nhưng em đã bắt đầu ý thức được chuyện phong ấn có thể đã gặp vấn đề. Hiện tại mới chỉ là một hư ảnh nhưng tương lai thì sao? Giờ nghĩ lại em mới biết nếu như cha không đẩy anh Nguỵ Minh đi cộng thêm việc gia tăng số gương trong "Quỷ Ngục quán" thì chắc chắn anh ấy đã không sống được tới lúc này. Không lâu sau đó thì cha và các bậc trưởng bối khác thường xuyên tới bãi đất trống nơi hai thế giới tiếp giao nhau để quan sát. Cuối cùng, cha đưa ra quyết định niêm phong "Quỷ Ngục quán", cũng tức là niêm phong bãi đất trống kia không cho phép chúng ta qua đó nữa.
Cùng lúc đó, Phương Lãnh đang trên đường chạy tới "Quỷ Tâm quán".
- Thật ta thì em cũng hiểu vì sao chú hai muốn em trở về. Lần đó quả thực là lỗi của em. Lúc ấy, Dục Tô sau khi giao ước với thứ đó đưa người sống vào trong thế giới đó xong bèn cắt đứng sự chỉ dẫn.Nhưng khi đó em đang lưu lại "Quỷ Đầu quán" nên vốn dĩ em cũng bị đưa vào trong "Quỷ Ngục quán" trong thế giới song song. Hay nói cách khác, em cũng đã biến thành "người sống" được đưa vào trong đó. Nhưng sau khi Dục Tô cắt sự chỉ dẫn xong thì em lại trở về trong "Quỷ Môn quán". Cho nên em đã trở thành "ngọn hải đăng" cho "thứ đó".
- Muốn giải quyết vấn đề này thì chỉ còn cách đâm lao phải theo lao. Mọi người phải đưa em vào trong đó như một "tế phẩm". Căn cứ theo những gì mà tổ tiên của Ngụy gia có ghi lại thì trước đó cũng xảy ra trường hợp có người sống được đưa vào nhưng lại chạy thoát ra ngoài, khiến cho "thứ đó" bắt đầu xâm nhập thế giới này vì muốn bắt lấy "tế phẩm". Sau này Ngụy gia bắt lại người đó rồi đưa trở về trong thế giới song song mới có thể giải quyết vấn đề.
- Cho nên tuy rằng em cũng là người của Ngụy gia, nhưng mạng sống của em đã uy hiếp đến mạng sống của tất cả những người trong Ngụy gia. Tuy rằng em không biết cha đã xử lí thế nào những người kia nhưng ông dứt khoát đẩy em rời khỏi đây. Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này, em sẽ không thể bị giết. Nhưng em cũng hiểu chuyện đó là không thể. Không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày, khi phong ấn hoàn toàn bị giải trừ, em cũng sẽ phải trở về nơi này vì em không thể trốn được nguyền rủa đó.
- Sự trở về của em đã sớm được quyết định ...
Nói tới đây Phương Lãnh rốt cuộc đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Chú hai Ngụy Viễn Vu năm đó đã biết chỉ khi đưa Ngụy Minh trở về thì mọi chuyện mới được giải quyết. Tuy rằng có thể dùng gương để khiến thứ đó bị lạc đường, nhưng Nguỵ Minh đã từng một lần bị đưa vào trong thế giới song song, bị "thứ đó" coi thành "thức ăn" nên chỉ cần còn tồn tại trên thế giới này thì sớm hay muộn thứ đó cũng sẽ "phá tan" phong ấn để mang Ngụy Minh đi. Đương nhiên, "nó" cũng mang luôn đám người của Nguỵ gia đi vì dám "vi phạm hiệp ước"! (chuyện này chỉ có diễn viên biết, chứ không có NPC nào biết cả)
"Quỷ Ngục quán" một khi giáng xuống thì không một ai trong Nguỵ gia này còn sống cả!
Cho nên Ngụy Viễn Vu không còn sự lựa chọn. Khi cha của Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh chết đi, ông ta không chút do dự thông báo cho Ngụy Minh trở về chịu tang. Nếu hắn không trở về, ông ta chắc cũng sẽ nghĩ cách tìm người bắt hắn về. Trước kia cha của hai người vẫn còn nên ông ta không thể tự tiện làm chủ, nhưng lúc này cha họ đã mất nên ông ta cũng không phải e dè gì nữa.
Sau khi Nguỵ Minh trở về, ông ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông ta sắp xếp cho hắn ở "Quỷ Đầu quán" nơi mà hắn đã từng sống trước kia, sau đó tìm đủ mọi cách để giữ hắn lại. Ông ta biết sau khi phong ấn suy yếu, hắn sẽ bị nguyền rủa kéo vào thế giới song song, mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Về sau, chỉ cần ông ta nhất luật tuân theo hiệp ước, để Dục Tô tiếp tục đảm nhiệm chức vị linh môi sư là được. Lúc ấy con trai và con gái của ông ta cũng không ở trong "Quỷ Đầu quán" nên ông ta cũng chẳng thèm quan tâm chuyện Nguỵ Liễm và gia đình hắn có thể bị liên luỵ hay không.
Đồng thời ông ta để con trai mình cưới Hứa Thiến Dung là vì ông ta hy vọng có thể sinh ra được một đứa trẻ mang trong mình thể chất linh môi, như vậy đứa bé đó sẽ được bồi dưỡng để tương lai trở thành người liên hệ với căn nhà ma quái trong thế giới song song.
Tối đó ông ta gọi cô, dượng,dì tập trung. Bọn họ đều biết chuyện Nguỵ Minh đã trở về là thời cơ tốt nhất. Hắn vừa trở về, lại ở lại trong "Quỷ Đầu quán" nên chắc chắn hắn sẽ phải chết. Phỏng chừng bọn họ cũng mua chuộc đám tôi tớ trong "Quỷ Đầu quán" để họ giám thị Ngụy Minh, không để hắn có cơ hội ra ngoài. Khi thới gian tới thì dù đám người này có bị chôn cùng cũng không có gì lạ. Bọn họ có lẽ thử xem sau khi Nguỵ Minh trở về, bọn họ có thể rời khỏi ngọn núi này hay không. Rõ ràng bởi vì phong ấn cứ liên tục suy yếu nên ngay cả việc rời khỏi ngọn núi này bọn họ cũng không làm được.
Thế nên, bọn họ đã thất bại hơn nữa từng người còn bỏ mạng. Họ bị "thứ đó" coi như "thức ăn" lôi vào trong thế giới song song. Cho nên, trước khi chết bọn họ mới hỏi "Vì sao?". Vì sao sau khi Ngụy Minh trở về, "nó" vẫn không buông tha cho những người còn lại trong Ngụy gia! Bọn họ sau khi chết không chỉ có vẻ lo sợ mà còn lo lắng cho con cái của chính mình.
Đương nhiên, đám người Ngụy Liễm, Ngụy Tự, Ngụy Tâm không biết chuyện này. Bọn họ tuyệt đối sẽ không biết phong ấn đã suy yếu đến mức độ này. Bọn họ cũng không biết vì sao bảy năm trước, Ngụy Minh lại bỏ đi, lại càng không biết kết quả đáng sợ của chuyện đó. Bọn họ chỉ biết "Tứ Quỷ quán" kết nối với toà nhà ma trong thế giới song song, nhưng linh môi sư thông qua một biện pháp nào đó vẫn đảm bảo mạng sống cho họ.
Hiện tại, Phương Lãnh rất hiểu "nó" chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Bảy năm trước, hắn vốn đã phải chết trong "Quỷ Đầu quán" rồi.
Vậy bảy năm sau thì hắn sẽ thế nào?
Đúng lúc này, một tiếng "Rắc" vang lên. Chiếc gương vẫn quay mặt về phía "Quỷ Ngục quán" trong tay hắn vỡ vụn . Trước mắt hắn chỉ còn bóng đêm u tối.
Vũ Sóc đẩy cửa ra.
Nội thất bên trong căn nhà ma vô cùng đơn giản gần như chẳng có mấy vật dụng gia đình, trên tường la liệt các lỗ hổng, hành lang cũng rắc rối và phức tạp đến chóng mặt.
Nơi này rộng bao nhiêu đây?
Vấn đề này đã không còn quan trọng.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc bắt đầu đi vào bên trong. Chắc chắn vật bị nguyền rủa nằm ở trong đó! Chỉ cần tìm được vật bị nguyền rủa, thì nguồn gốc của vấn đề sẽ được giải quyết!
Vũ Sóc dùng tập trung hết sức lực toàn thân.
Bên trong toà nhà ma ám này còn quỷ dị và biến thái hơn những gì mà nàng tưởng tượng rất nhiều.
Quỷ hồn cho dù chết cũng không thể rời khỏi nơi này, cũng chẳng thể đầu thai chuyển kiếp nên đương nhiên họ vô cùng căm hận người trong Nguỵ gia này, mà nàng sắm vai Hứa Dục Tô – người mở ra phong ấn để "thứ đó" lấy mạng họ nên đương nhiên nàng là đối tượng mà những quỷ hồn này căm ghét nhất.
Khi đám linh thể tập trung lại thì Diệp Tưởng cũng không thể đối phó được. Hắn cũng phải chịu ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần. Năng lực linh môi của Vũ Sóc lại càng ngày càng bị suy yếu.
Sau khi bước vào trong "Quỷ Ngục quán", nàng không cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn. Điều này khiến ai cũng có cảm giác đây không phải là một căn nhà ma.
Nhưng chuyện này rõ ràng không phải như thế.
Trước mắt, đi theo hành lang tiến vào bên trong căn nhà ma này, trong một căn phòng rộng rãi trống trải, trước mặt Diệp Tưởng xuất hiện hai bóng đen.
Diệp Tưởng vừa định ra tay thì Vũ Sóc ngăn hắn lại.
- Không cần sợ đâu anh. Đó là Ngụy Tâm và Ngụy Tự.
Quả nhiên, ở đó là Đổng Ỷ Lam và Lý Duy Tư!
Bọn họ hoá ra còn vào đây sớm hơn hai người.
Vũ Sóc tin tưởng, đám người Thành Tuyết Tùng, Phương Lãnh... không sớm thì muộn cũng phải vào đây. Đến lúc đó mọi chuyện mới có thể được giải quyết!
Sự thật đã chứng minh cho dù Ngụy Minh có chết, thì người của Ngụy gia, thậm chí những người chỉ mới bước chân vào trong "Tứ Quỷ quán" cũng phải chết.
- Dục Tô?
Lý Duy Tư nhìn thấy Diệp Tưởng và Vũ Sóc.
Lúc này nếu Phương Lãnh và Thành Tuyết Tùng cũng ở đây thì bọn họ có đủ vốn liếng để mạo hiểm thăm dò căn nhà ma ám này! Còn ai là người lấy được vật bị nguyền rủa thì phải xem bản lĩnh của người đó ra sao!
- Chúng ta đi! Không thể ở lại đây lâu được!
Diệp Tưởng ra quyết định.
Thẳng thắn mà nói, gặp Lý Duy Tư ở chỗ này cũng chẳng phải là chuyện đáng vui mừng. Dù sao, Lý Duy Tư cũng là người đã từng đâm sau lưng của Diệp Tưởng.
Lý Duy Tư gật đầu. Chuyện thế này hắn cũng đã gặp nhiều nên hắn mới có vẻ ung dung và tự tin về khả năng ứng biến của mình đến thế. Hắn kéo tay của "chị gái" Đổng Ỷ Lam chạy tới phía trước, sau đó mở ra một cánh cửa khác.
Cấu trúc của căn nhà ma ám này quả thực quá phức tạp. Dù nói bọn họ chơi trò trốn tìm với quỷ cũng không hề quá tí nào.
Cứ ở yên một chỗ trong căn nhà ma này thì ai cũng biết sống chết của mình chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Nơi này có lẽ đã có rất nhiều người chết. Nhưng nếu có thể lấy được vật bị nguyền rủa thì bọn họ làm vậy cũng rất đáng giá.
Nguyền rủa đáng sợ như vậy thì vật bị nguyền rủa sẽ như thế nào đây?
Cùng lúc đó, trong một gian phòng sâu bên trong căn nhà ma.
Phương Lãnh xuất hiện ở đó. Phía sau hắn là hai người Nhạc Lễ Thanh và Ôn Vũ Phàm!
Vũ Sóc cũng đã cảm ứng được sự xuất hiện của bọn họ!
- Anh Ngụy Minh cũng tới rồi!
Nàng chỉ về một phía.
Bảy năm sau, Ngụy Minh rốt cuộc cũng trở lại thế giới song song đầy ma quái này!
CHƯƠNG 48: Vũ Sóc bị quỷ nhập
Phương Lãnh, Ôn Vũ Phàm, Nhạc Lễ Thanh... Không, còn phải tính thêm cả Ngụy Lỵ Lỵ.
Bốn người này đã xuất hiện trong một căn phòng tối đen.
- Nơi này.....Không lẽ là "Quỷ Ngục quán"? truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Phương Lãnh ngây lập tức ý thức được tình cảnh của y lúc này ra sao.
Lúc này, Ôn Vũ Phàm theo bản năng ôm chặt Ngụy Lỵ Lỵ. Ngụy Lỵ Lỵ thì sợ tới mức oà khóc.
Xung quanh vừa tối vừa âm u. Sau khi bật đèn pin chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh, bọn họ nhìn thấy những bức tường cao lớn xung quanh được xây bằng vôi vữa, mà nơi này là một căn phòng bị khoá kín, trước mắt có một cánh cửa rất lớn. Sau khi đẩy cửa, bên ngoài là một hành lang vừa dài vừa hẹp. Phía cuối hành lang đó là thứ gì thì không ai biết.
Đây chính là căn nhà ma tồn tại trong thế giới song song – thứ đã nguyền rủa Nguỵ gia trong rất nhiều năm hay sao?
Phương Lãnh vung tay nói:
- Chị dâu, Hạo Tường, hai người hãy đi cùng em! Tuyệt đối đừng rời khỏi em lúc này!
Đi vào trong hành lang đó, bóng tối âm u ở bên trong khiến cho người ta phải lo sợ. Không gian bên trong "Quỷ Ngục quán" này vừa âm u vừa tối tăm.
Bỗng nhiên, một cánh cửa trước mắt được đẩy ra, sau đó Diệp Tưởng và Vũ Sóc đi ra!
- Anh Ngụy Minh!
- Dục Tô!
Vũ Sóc nhìn thấy Phương Lãnh bèn chạy tới nhào vào lòng hắn. Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm cũng chạy về phía nhau sau đó ôm chầm lấy nhau.
- Không sao đâu Yên Vũ! Anh sẽ bảo vệ em!
Diệp Tưởng ôm lấy Ôn Vũ Phàm. Đây là người phụ nữ mà hắn sẵn lòng hy sinh cả mạng sống vì nàng.
Ôn Vũ Phàm rốt cuộc cũng đã nhận ra tình cảm trên mức bình thường mà Diệp Tưởng dành cho mình. Diệp Tưởng với nàng là một người bạn đồng hành không tệ. Nàng cũng không bài xích chuyện phải đóng vai vợ hắn (đương nhiên ngoại trừ những cảnh giường chiếu). Nhưng... nàng thật sự không coi Diệp Tưởng như một người đàn ông để mình yêu. Cho tới nay, nàng thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ qua chuyện tình cảm của mình.Trước kia cũng có một số người vì nhan sắc của nàng mới tiếp cận nàng, nhưng sau đó bởi vì tính cách quái dị, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế của nàng khiến cho người ta phải xách dép bỏ chạy. Cho nên, sau này nàng cũng không để ý đến chuyện đó mấy.
Sau khi bước chân vào "Rạp chiếu phim địa ngục" này, nàng lại một lần nữa mất đi phương hướng.Nàng rất muốn sống sót, nhưng nàng không biết phải làm thế nào. Nàng thật sự sợ hãi mình sẽ chọn sai sau đó sẽ bỏ mạng. Nàng vô cùng hâm mộ cùng khát khao giống như Vũ Sóc, thậm chí cũng vì thế mà nàng không ngại việc đi tìm Tiêu Mộng Kì để xin cô ấy giúp đỡ. Nàng có thể nghĩ tới nhiều chuyện ... Nhưng nàng chưa nghĩ tới chuyện nàng có thể làm gì cho người khác, lại càng không nói tới chuyện yêu một người .
Nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian để nghĩ tới việc đó. Dù sao thì cũng phải đợi tới khi bộ phim này kết thúc, khi đó nàng sẽ có thời gian làm rõ mọi chuyện.
Diệp Tưởng đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của Vũ Phàm.
Phương Lãnh nhìn Vũ Sóc rồi hỏi:
- Dục Tô, sao hai người lại ở đây?
- Nói ra thì dài.
Vũ Sóc nói một cách vắn tắt:
- Chúng ta cứ đi đã! Vừa đi vừa nói chuyện sau!
Nội dung kịch bản màn cuối cùng sẽ được đưa ra tức thời nên không thể nào dự đoán được tình tiết sẽ thế nào. Vũ Sóc chỉ cảm thấy càng đi vào sâu, linh giác của nàng có vẻ như càng bị hắc ám "nhuộm đen".
Trong đầu của Vũ Sóc hiện lên lời kịch mới:
- Lên tầng hai!
Không cần hỏi, nàng có linh cảm nguy hiểm vô cùng mãnh liệt! Có thể nói, nếu đi lên bây giờ thì chắc chắn sẽ có người trong bọn họ sẽ phải chết!
Nhưng không đi lên cũng chết! Bây giờ bọn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu đã vậy thì cứ đi lên để tìm vật bị nguyền rủa! Lúc ấy may ra bọn họ mới có cơ hội xoay chuyển tình hình!
Có vật bị người chết nguyền rủa này thì khi gia nhập vào trận doanh Khu Ma, bọn họ sẽ càng được "Hầu tước" coi trọng! Bọn họ cũng có thêm phần sức lực để đối kháng với lực lượng nguyền rủa của Nitemare!
Đường đi có vẻ vô cùng yên bình, chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả.
Không hề xuất hiện một con quỷ trong linh giác của Vũ Sóc. Thế giới này có vẻ như vô cùng yên tĩnh.
Băng qua một hành lang uốn khúc, trước mắt bọn họ xuấy hiện một cầu thang vừa dài vừa hẹp. Cầu thang này có hình xoắn ốc nhưng khá thô kệch, giống như thân hình của một con rết đang vặn vẹo trong không trung.
Tới đây không gian càng có vẻ trống trải hơn.
Vũ Sóc ngẩng đầu.
Trên lầu hai chính là nguồn gốc nguyền rủa của "Quỷ Ngục quán". Bọn họ không thể tra xét ra trong bóng đêm có thứ gì. Chỉ có một sắc thái duy nhất tồn tại – sự khủng bố.
Nhiều năm qua, linh môi sư của Ngụy gia đã nhiều lần tiến hành liên lạc với nguồn gốc của nguyền rủa. Nguỵ gia đã đưa rất nhiều người sống vào trong "Quỷ Ngục quán" này, khiến cho bọn họ chết thảm ở đây. Nói thật thì nghiệp chướng mà Nguỵ gia đã gây ra rất nặng nề, mà người tự tay làm những chuyện tàn nhẫn này – Hứa Dục Tô cũng không thể tránh khỏi trừng phạt. Tuy rằng nàng làm vậy là để bảo vệ người mình yêu, nhưng quả thực đôi tay nàng đã nhuốm máu nhiều người vô tội khi đưa họ vào ngôi nhà ma ám này.
Vũ Sóc lấy làm may mắn vì nàng không cần phải diễn xuất mặt tàn ác của Hứa Dục Tô. Nếu có thể, nàng hy vọng mình sau này không phải đóng loại vai diễn này nữa.
Phương Lãnh,đương nhiên đứng chắn trước mặt của Vũ Sóc. Làm nam nhân vật chính, đồng thời cũng là lãnh tụ tinh thần "Rạp chiếu phim địa ngục» tầng mười ba, nên y đương nhiên phải làm gương. Nhưng y cũng hiểu y là người sẽ gặp nguy hiểm lớn nhất. Y..... Không, phải nói là Ngụy Minh bảy năm trước vì đã ở lại trong "Quỷ Đầu quán" khi nghi thức lên đồng diễn ra, nên y đã bị thứ ẩn mình trong "Quỷ Ngục quán" coi là "thức ăn". Bởi vì cha của y và Nguỵ Liễm can thiệp nên y mới sống được đến ngày hôm nay.
Hiện tại y đã thực sự "trở về".
Nhưng mà... Tuyết Tùng lại không có ở đây!
Đúng lúc này, một âm thanh truyền vào tai nàng.
- Chị!
Đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc, Diệp Tưởng lập tức quay đầu nhìn lại. Lý Duy Tư càng tỏ ra mừng rỡ!
Chỉ thấy Thành Tuyết Tùngdẫn theo Tề Tình Tình, Dương Hồng, A Kim chạy tới.
- Thiến Dung!
Vũ Sóc lập tức chạy tới đỡ Thành Tuyết Tùng.
- Em còn sống thì may quá! Nghe Nguỵ Tự nói lúc ấy em ấy không tìm thấy em nên chị thật sự rất lo!
- Không có việc đâu chị à.
Thành Tuyết Tùng nói đến đây cũng đưa mắt nhìn Lý Duy Tư.
- Ngụy Liên, Nguyệt Nhi, A Kim!
Phương Lãnh nhìn nhóm ba người Tề Tình Tình có vẻ bất ngờ. Tề Tình Tình sống sót thì không nói làm gì nhưng Dương Hồng và diễn viên mới A Kim kia không ngờ đều sống sót, xem ra này diễn viên mới lần này cũng có chút bản lĩnh. Nhưng không ai biết sau này bọn họ có thể tiếp tục sống sót hay không.
Người xem như đã đến đủ.
Trước mắt thì lực chiến đấu của bọn họ như sau: Phương Lãnh có đồng hồ bỏ túi và búp bê thế mạng. Diệp Tưởng với năng lực quỷ sai, Vũ Sóc sở hữu thể chất linh môi, Lý Duy Tư cầm trong tay bàn tay đẫm máu và mảnh gương quỷ, Thành Tuyết Tùng thì giữ quỷ cốt. Năm vật bị nguyền rủa, cộng thêm tổ hợp quỷ sai và linh môi sư. Đội hình này đủ mạnh để liều một ván trong phim kinh dị tương đối khó!
Lại càng không phải nói tới chuyện Diệp Tưởng đã có gông bắt quỷ! Nhưng Diệp Tưởng phát hiện, hắn có vẻ như chưa thể khống chế năng lực kia một cách tuỳ tâm được. Chỉ e hắn không thể sử dụng nó một cách lưu loát như những quỷ sai nhiều kinh nghiệm khác được. Nhưng cho dù là vậy,nếu hắn có thể sử dụng nó trong tình huống nguy cấp thì nó có thể trở thành một đòn sát thủ của hắn.
Hơn nữa, uy lực của gông bắt quỷ còn vượt xa tất cả những vật bị nguyền rủa ở đây, kể cả năng lực linh môi của Vũ Sóc!Năng lực linh môi của Vũ Sóc đã bị suy yếu bởi quy tắc nguyền rủa giảm dần, đồng hồ bỏ túi của Phương Lãnh cũng đã sử dụng được hai lần, bàn tay đẫm máu chủ yếu mạnh về phương diện xử lý nguyền rủa hệ không gian chứ không hoàn toàn thuộc về loại đuổi quỷ, mảnh gương quỷ cũng có khuyết điểm. Tính toán một cách chi li thì quỷ cốt còn chưa được sử dụng của Thành Tuyết Tùng có thể trở thành tuyệt chiêu của bọn họ!
Diệp Tưởng chỉ có thể cầu nguyện lần sau hắn có thể sử dụng thành công gông bắt quỷ lần sau.
- Chúng ta đi!
Sau khi Phương Lãnh cất bước, những người còn lại còn bám theo.Trong số này thì Nhạc Lễ Thanh, Ôn Vũ Phàm, Dương Hồng, A Kim là những diễn viên không có năng lực bảo mệnh. Đương nhiên Ôn Vũ Phàm cũng có thể cầm lại mảnh gương quỷ, nhưng có vẻ như vật bị nguyền rủa này đã bị khắc chế. Huống chi nơi này vốn là thế giới song song nên có thể đi vào thế giới trong gương hay không cũng là một điều bí ẩn. Đám người Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng thì yếu ớt đến trói gà cũng không chặt, nên họ rất có thể trở thành "bia đỡ đạn". Nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không dám rớt lại phia sau của những diễn viên có kinh nghiệm vì nếu đó diễn viên có kinh nghiệm đều đi lên sau, còn đợi ở bên dưới thuần túy là tại muốn chết .
Mỗi bước đi trên cầu thang xoắn ốc này có vẻ như mỗi bước gần hơn với cái chết. Ở trên đó đang che dấu một hung linh hay ác ma thế nào? Với đội hình hiện nay, bọn họ có thể đối phó được không?
Đương nhiên ngay cả loại phim kinh dị khó nhằn như "Quỷ tế" mà cũng sống qua thì không lý nào Phương Lãnh lại sợ một bộ phim kinh dị chỉ ở mức tương đối khó thế này? Ngay cả khi xấu nhất thì hắn vẫn còn có thể sử dụng búp bê nguyền rủa hai lần nữa! Thứ vật bị nguyền rủa loại đặc biệt có thể chết thay diễn viên thế này dù sao cũng khá ít thấy.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Tưởng đột nhiên phát hiện Vũ Sóc đứng lại khiến hắn thiếu chút nữa thì đụng vào người nàng.
- Dục Tô! Em làm sao vậy?
Phương Lãnh lập tức quay đầu lại nhìn thì ngay sau đó hắn phát hiện sắc mặt của Vũ Sóc trở nên tái nhợt, hơn nữa đôi mắt còn trắng dã chẳng nhìn thấy tròng đen đâu cả!
Nàng bị quỷ nhập rồi!
Phương Lãnh không chút do dự lấy ra đồng hồ bỏ túi!
Thời gian đột nhiên đảo ngược!
Nhưng thời gian cũng chỉ quay ngược lại trước đó một phút!
Sau thời gian bị quay ngược, thì đó là lúc Thành Tuyết Tùng xuất hiện, sau đó kêu một tiếng "chị". Đương nhiên, mỗi người vẫn còn lưu lại ký ức về đoạn thời gian trước khi bị quay ngược.
Vũ Sóc bừng tỉnh! Vừa rồi, nàng lại một lần nữa cảm giác đầu nàng bị thứ gì đó quỷ dị xâm chiếm, sau đó liền mất đi ý thức. Nàng... không ngờ đã bị quỷ nhập lên mình!
Ngoài trừ khi bị vong nhập khi tiến hành nghi thức lên đồng ra thì những lúc khác nếu linh môi sư bị quỷ nhập thì mọi chuyện sẽ vô phương cứu chữa. Vũ Sóc bởi vì là trung cấp linh môi sư cho nên mới chưa bị quỷ nhập lên người sau khi kích hoạt năng lực linh môi nhiều lần đến thế. Nhưng tình cảnh lúc này rõ ràng đã vượt qua cực hạn của nàng. Cũng may mà Phương Lãnh có vật bị nguyền rủa hệ thời gian chứ nếu không thì Vũ Sóc sẽ đi đời nhà ma. Linh hồn nàng sẽ hoàn toàn biến mất, thậm chí còn có thể trở thành quỷ hồn cũng chưa biết chừng.
Nhưng cũng bởi vậy mà vật bị nguyền rủa hệ thời gian của Phương Lãnh đã bị phế đi. Tuy rằng thời gian cooldown ba mươi phút có thể giải quyết bằng chuyện cho người khác thuê, nhưng khi sử dụng lần sau thì thời gian cùng lắm cũng chỉ quay ngược lại mười giây trước, giỏi lắm cũng chỉ được ba mươi giây là cùng. Sau khi bị quỷ nhập lên mình thì thể chất linh môi của Vũ Sóc cũng bị suy yếu một cách nặng nề.
Giờ bọn họ chỉ còn có thể trông cậy vào Diệp Tưởng và Thành Tuyết Tùng!
CHƯƠNG 49: Nguồn gốc của nguyền rủa
Tình hình khi nãy của Vũ Sóc chưa hoàn toàn có thể coi là đã chết, nhưng hiện tại thời gian cũng đã được quay ngược.Đáng tiếc là nàng không thể lấy được thêm 1 cái vòng tay xương người và 1 vật bị nguyền rủa chứ nếu không nàng đã có thể biến thành quỷ sai.Đương nhiên, nếu vừa là linh môi sư lại vừa là quỷ sai thì nàng nhất định sẽ vô cùng lời hại.
Nhưng hai loại thể chất này có xung khắc với nhau hay không vẫn còn là 1 ẩn số. "Rạp chiếu phim địa ngục" tầng 13 dù sao cũng rất thiếu thốn tư liệu về quỷ sai.
Tiếp sau đây, bọn họ sẽ phải lên cầu thang thêm 1 lần, nên tình huống vừa xảy ra chắc chắc sẽ còn tái diễn.Diệp Tưởng tuy không thể nhớ rõ chính xác là nấc thang bao nhiêu, nhưng hắn cũng nhớ được ở khoảng bậc thang nào thì Vũ Sóc gặp chuyện.Như vậy, bọn họ cũng có ít nhất là 10 giây thời gian để giảm sóc.
Chỉ là tới lúc phải sử dụng vật bị nguyền rủa nào? Trong tình huống như vậy thì chắc chắn vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ có công dụng mạnh nhất.Bàn tay đẫm máu là vật bị nguyền rủa hệ không gian nên hiệu quả đuổi quỷ cũng không mạnh lắm, huống chi nó còn đã từng được sử dụng 1 lần. Mảnh gương quỷ cũng không có nhiều tác dụng.Chẳng lẽ... họ phải dùng quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng sao?
Đành phải như vậy thôi.
Thành Tuyết Tùng đi tới bên cạnh của Phương Lãnh, sau đó nhanh như chớp áp nó lên vòng tay xương người trên cổ tay của Phương Lãnh.Quỷ cốt "chìm" ngay vào trong đó. Tất cả xảy ra trong chưa đầy 1 giây.
-Ngụy Minh, anh cầm đoạn quỷ cốt này đi!
Phương Lãnh biết ý của Thành Tuyết Tùng thế nào. Nếu hắn sử dụng xong quỷ cốt rồi chuyển lại cho nàng thì nàng có thể sử dụng quỷ cốt ngay mà không cần quan tâm tới thời gian cooldown. Đương nhiên,Thành Tuyết Tùng cũng phải ký kết hợp đồng cho thuê tạm thời với Phương Lãnh.
Vũ Sóc cũng yên tâm hơn nhiều.Nếu có đoạn quỷ cốt kia thì chuyện bị quỷ nhập sẽ không tái diễn nữa.Nói thật thì cho dù nàng thật sự bị quỷ hồn giết thì nàng cũng có thể có linh cảm tử vong trước đó ít nhất là 1 giây.Nhưng khi bị quỷ nhập thì cho dù nàng có thể cảm giác được, nhưng thường thì nàng sẽ không phản ứng được kịp lúc, bởi vì đây vốn là điểm yếu của linh môi sư. Khi bị phụ thể thì linh môi sư sẽ chết chắc.
Cũng chính vì Phương Lãnh có được thần khí nghịch thiên -- vật bị nguyền rủa hệ thời gian nên Vũ Sóc mới có thể cải tử hồi sinh.
Hơn nữa, Diệp Tưởng tuy là quỷ sai, cho dù hắn có thể tính toán được chính xác thời gian nàng bị quỷ nhập thì hắn cũng không thể nào thành công bắt được quỷ.Chuyện bị quỷ nhập không chịu hạn chế về khảng cách, mà nhược điểm của quỷ sai là không thể công kích từ xa. Hoặc ít nhất trong quá trình trường thành thì công kích từ xa là điểm yếu nhất.Về điểm này thì quỷ sai kém xa linh môi sư. Trung cấp linh môi sư có thể công kích từ khoảng 300 mét. Cho nên Diệp Tưởng cũng cảm thấy nuối tiếc vì dù biết được chuyện gì xảy ra nhưng hắn lại không thể nào thay đổi.
Tiếp đó,bọn họ cũng bước lên cầu thang.Nhưng lúc này Phương Lãnh và Vũ Sóc đi cạnh nhau. Phương Lãnh tập trung chú ý nét mặt của Vũ Sóc.Chỉ cần sắc mặt của nàng hơi có chút thay đổi thì hắn sẽ lấy ra ngay quỷ cốt!
Rốt cuộc...họ cũng tới nơi cách nơi xảy ra chuyện không xa.Diệp Tưởng đưa mắt nhìn Vũ Sóc còn Phương Lãnh nhanh chóng lấy ra quỷ cốt !
Ngay khi quỷ cốt được lấy ra,ngay cả Diệp Tưởng cũng cảm thấy sởn gai ốc. Hắn thậm chí còn không dám nhìn đoạn quỷ cốt kia! Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó. Đây cũng mới chỉ là 1 đoạn quỷ cốt thông thường chịu vô số nguyền rủa trong quá trình tế quỷ mà thôi.Nếu có thể lấy được tấm da dê trên đó có ghi chép chú ngữ để tế quỷ thì độ khó của bộ phim kinh dị này sẽ giảm mạnh!
Trong chớp mắt, Diệp Tưởng nhìn thấy ảo giác.
Hắn mơ hồ nhìn thấy được rất nhiều xương cốt.Số lượng xương cốt ở đó hơn xa số thi thể trong "Quỷ ngục quán". Không phải chỉ có 1,2 trăm bộ nữa mà động 1 cái là mấy vạn bộ !
Chỉ 1 đoạn quỷ cốt này thôi đã có vô số oán niệm và nguyền rủa rồi. Nếu như nguyền rủa phục hồi thì tất cả mọi người đều phải chết ! Cũng may mà lúc này bọn họ đã có vòng tay xương người. Cho dù có xảy ra vấn đề gì thì chỉ cần đặt quỷ cốt vào trong vòng tay xương người, nguyền rủa sẽ bị ức chế không thể phục hồi.
Diệp Tưởng nhìn thấy 1 nấm mồ to tổ chảng. Những thi thể đã khô quắt khô queo giống như xác ướp bò lên khỏi nấm mồ đó để kéo hắn xuống với chúng!
Diệp Tưởng suýt chút nữa thì phóng ra xiềng xích bắt quỷ !
Rốt cuộc, hắn cũng bình tĩnh lại ! Thế nhưng cảm giác khó chịu đó vẫn cứ lưu lại.Phương Lãnh cũng thu lại quỷ cốt.
Nên biết rằng nếu như có quỷ hồn thì sau khi lấy ra vật bị nguyền rủa, nguyền rủa sẽ không làm hại con người.Nhưng cho dù là vậy thì đám người Diệp Tưởng vẫn chìm trong những ảo giác đầy khủng bố! Vật bị nguyền rủa đến từ phim kinh dị siêu khó quả thực rất đáng sợ! Cũng vì thế mà Diệp Tưởng càng mong muốn có được tấm da dê kia hơn. Theo thời gian,nấm mồ đó đã chôn cả vạn cái xác. Nếu nguyền rủa của nhiều người như vậy cộng dồn lên nhau thì nguyền rủa khi đó sẽ đáng sợ thế nào? Cho dù là "Hầu tuớc" hay "An Nguyệt Hình" đi chăng nữa thì có ai lại không biến sắc?
Diệp Tưởng đã quyết định sau khi trở về , hắn nhất định sẽ nghiên cứu kỹ càng tình tiết của [ Quỷ tế ]. Đợi đến tháng 10, hắn có thể sẽ có cơ hội tham gia [ Quỷ tế 3]. Hơn nữa, hắn tin tưởng bộ phim kinh dị đó sẽ có tác dụng kích thích năng lực quỷ sai của hắn tiến hoá.
Rốt cuộc Vũ Sóc cũng tránh được nguy cơ bị quỷ nhập. Phương Lãnh đem quỷ cốt trả lại cho Thành Tuyết Tùng. Chỉ là trong linh giác của nàng thứ khủng bố và tối tăm đang ẩn mình ở nơi tận cùng trên lầu 2 kia vẫn toả ra khí tức khiến cho người ta phải nghẹt thở vì sợ hãi. Bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Khi đi lên lầu hai, Diệp Tưởng nắm chặt lấy tay của Vũ Phàm. Lúc này, Ngụy Lỵ Lỵ do Thành Tuyết Tùng ôm. Cô bé này đang sợ tới mức không dám nói gì. Toàn thân cô bé run lên bần bật,đầu cô bé rúc sâu vào lòng của Thành Tuyết Tùng chẳng dám ngó nghiêng gì cả.
Ôn Vũ Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Tưởng mà trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng quả thực vô cùng cảm động khi thấy Diệp Tưởng đã vì nàng mà làm những chuyện như vậy. Nàng cũng quyết định nhất định phải đền ơn cho hắn. Đương nhiên tiền đề là...nàng phải sống tới lúc hết phim cái đã.
Càng xâm nhập vào lầu 2, ánh sáng từ chiếc đèn pin càng bị bóng tôi nuốt gọn. Tất cả mọi người vì an toàn nắm lấy tay nhau tiến tới. Cũng may mà Vũ Sóc có ở đây. Nàng có thể cảm ứng được nguy hiểm tới từ chỗ nào. Nhưng mọi người vẫn lo về chuyện nàng có thể sẽ lại bị quỷ nhập. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì tình hình sẽ vô cùng tồi tệ.
Lầu hai không có nhiều phòng và hành lang như lầu 1. Trước mắt Vũ Sóc lúc này tối đến nỗi cho dù có thò năm ngón ra trước mắt thì nàng cũng không thấy.Nàng phải dùng cảm ứng để phân rõ mọi thứ. Lúc này trong linh giác của nàng, thứ đã từng xâm chiếm cơ thể nàng và khiến nàng bị quỷ nhập càng lúc càng gần.
Cuối cùng, tất cả mọi người va phải bức tường. Vì thế, bọn họ đi men theo bức tường.
-Rẽ trái... Rẽ phải...
Vũ Sóc tiếp tục nói lời thoại của mình. Nguồn gốc khủng bố kia càng lúc càng gần rồi.
Bọn họ sẽ sớm tới gần nó thôi.
Chỉ cần đi men theo bức tường, sau đó quẹo qua 1 hành lang là sẽ tới.
Chính là ớ đó !
Nguồn gốc gây ra tất cả nguyền rủa của Ngụy gia! Thứ không thể giải thích đang ẩn mình trong "Quỷ ngục quán"!
Lúc này, tay của Diệp Tưởng đầm đìa mồ hôi. Hắn cố gắng để Ôn Vũ Phàm ở càng gần mình càng tốt. Bởi vì hoàn cảnh xung quanh quá tôi tăm nên hắn cần phải có sự chỉ huy của Vũ Sóc mới có thể bắt được quỷ.
Tình thế lúc này vô cùng nguy hiểm và vô cùng căng thẳng.
Đám người Phương Lãnh thì còn đỡ chứ người đang phải ôm Ngụy Lỵ Lỵ là Tề Tình Tình sợ tới mức hai chân nhũn ra như chi chi. Nàng vừa rồi không thể không giao mảnh gương quỷ cho Ôn Vũ Phàm, vì dù sao Ôn Vũ Phàm cũng chiếm phần hơn khi bỏ tiền thuê chung.Hiện tại,nói không chừng,chỉ tiếp sau đây nàng sẽ trở thành tốt thí.Nhạc Lễ Thanh và Dương Hồng càng không cần phải nói.
Lúc này, Thành Tuyết Tùng đã nhận lại quỷ cốt chuẩn bị lấy ra bất cứ lúc nào.Diệp Tưởng xoa ta đang rất nóng lòng muốn thử. Y đang chờ đợi mệnh lệnh của Vũ Sóc.
-Ở phía trước...Khoan đã!
Vũ Sóc hiện tại cảm ứng được linh thể mà nàng đã xác định vị trí từ trước... đang chạy tới !
Ba mươi mét... Hai mươi mét... Mười mét !
-Nó đang tiếp cận đây! Ra tay đi!
Ở ngay phía trước... còn chưa tới 10 mét nữa!
Thành Tuyết Tùng nhanh chóng lấy ra quỷ cốt !
Đồng thời, Lý Duy Tư cũng lấy ra bàn tay đẫm máu !
Sử dụng hai vật bị nguyền rủa cho chắc! Đây là quyết định của Lý Duy Tư.
Trước mắt có thể nói là chỉ mành treo chuông !
Vũ Sóc khẽ thở phào. "Nó" dừng lại cách mọi người khoảng 5 mét. Tiếp đó mọi người đầu lui về phia sau để giữ cự ly.
Nhưng Diệp Tưởng lại bước tới trước.
Bóng tối có vẻ như càng lúc càng sẫm hơn.
Quy tắc nguyền rủa giảm dần!
Quỷ cốt và bàn tay đẫm máu cũng chỉ mới dùng có 1 lần thôi mà! Vì sao quy tắc nguyền rủa giảm dần lại có ảnh hưởng lớn đến thế?
Bọn họ mới chỉ có thể tạm thời khiến "thứ đó" chưa thể ra tay với họ thôi sao?
Trốn? Hay tiến tới để thử xem có lấy được vật bị nguyền rủa hay không? Nếu có thể lấy được vật bị nguyền rủa thì có lẽ bọn họ có thể kết thúc bộ phim này.
Dựa theo kịch bản ban đầu thì lúc này, Ngụy Tự, Ngụy Liên và Ngụy Tâm sẽ chết. Những người còn lại chia nhau ra chạy. Hiện tại, hai vật bị nguyền rủa chỉ khiến cho thứ đó không thể tới gần nhưng không thể đuổi đi nó.
Trốn? Hay chiến?
Diệp Tưởng đang đấu tranh tự tưởng.
-Ngụy Liễm.
Lúc này, tiếng của Vũ Sóc truyền tới:
-Nhanh đi anh!
Nàng không muốn nói nhiều vì thời gian cũng có hạn. Nhưng dùng nguyền rủa chế ngự "thứ đó", tạo cơ hội để Diệp Tưởng ra tay.Phương Lãnh nếu chạy tới cũng chỉ tốn thêm 1 lần sử dụng búp bê nguyền rủa mà thôi !
Chỉ cần Diệp Tưởng...có thể sử dụng ra gông bắt quỷ... cho dù chỉ trong khoảnh khắc thôi thì hắn cũng có thể giải quyết mọi chuyện !
Hắn có lẽ sẽ lấy được vật bị nguyền rủa!
Sống hay chết chỉ được quyết định trong nháy mắt!
Diệp Tưởng cũng hiểu.
Hắn buông tay của Vũ Phàm sau đó xong lên!
Gông bắt quỷ... Gông bắt quỷ... Mày nhất định phải xuất hiện!
Nếu không, hôm nay sẽ không biết có bao nhiêu người phải chết! Diệp Tưởng chắc chắn là người chết đầu tiên !
Trận chiến này chỉ được thắng, không được thua!
CHƯƠNG 50: Hi vọng cuối cùng
Diệp Tưởng khi bước chân vào bộ phim này có tổng cộng 2090 tấm. Hắn khi ở cùng với Ôn Vũ Phàm đã sử dụng xiềng xích bắt quỷ đến hai lần, trong đó có một lần lên đến hai mươi giây (chương 31). Lần đầu tiên bắt hụt nên không có thưởng. Lần thứ hai hắn được thưởng 1100 tấm vé chuộc cái chết. Khi ở cùng với Vũ Sóc, hắn cũng sử dụng năng lực quỷ sai hai lần, mỗi lần đều chưa tới mười giây. Lần sau hắn còn sử dụng gông bắt quỷ phải trừ gấp đôi thù lao danh nghĩa! Cả hai lắn hắn đều bắt quỷ thành công, lần một được 1000 tấm vé chuộc cái chết, lần hai được 1500 tấm vé chuộc cái chết (nhiều như vậy vì hắn cứu cả Vũ Sóc và hắn công thêm do Vũ Sóc không làm gì). Số vé chuộc cái chết phải trả do vi phạm kịch bản lên tới 440 tấm vé chuộc cái chết. Cuối cùng hắn còn lại 800 tấm!
(2090- 750- 1500+1100- 750- 1500+1000+1500 – 440 = 800 tấm.
Biên tập: Sao ca tính còn có 750 thôi nhỉ, dịch giả xem lại nha)
Khi Diệp Tưởng lao ra thì Vũ Sóc lên tiếng chỉ dẫn cho hắn.
- Anh qua bên trái một chút, thêm chút nữa, đúng rồi!
Tuy rằng xung quanh tối om nhưng Vũ Sóc có thể cảm ứng được tất cả những người mà nàng đã từng tiếp xúc.
Lúc này thứ đang ẩn mình trong bóng đêm kia chịu ảnh hưởng của hai vật bị nguyền rủa nên lúc này nó đang đứng nguyên. Đây là cơ hội vô cùng tốt!
Không... Thật ra nó cũng không phải đang đứng yên mà nó vẫn tiếp tục di chuyển, chỉ là tốc độ di chuyển nhanh hơn sên chạy mà thôi.
Một khi nó di chuyển như bình thường thì đám diễn viên sẽ toi hết!
Lúc này Ôn Vũ Phàm vẫn cực kỳ hâm mộ Vũ Sóc. Lúc nào nàng mới có thể có phong thái giống như Vũ Sóc? Nàng tuy đã hạ quyết tâm, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải nàng chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo bóng của Vũ Sóc hay sao?
Nàng không muốn tiếp tục như vậy!
Khi có ý niệm như vậy, Vũ Phàm lấy ra mảnh gương quỷ!
Hiện tại nàng rất hy vọng mảnh gương quỷ có thể giúp đỡ cho Diệp Tưởng một chút! Nơi này không có một tấm gương nào nên bọn họ chắc chắn không thể đi vào và thoát ra khỏi thế giới trong gương nhưng nàng vẫn hy vọng có thể giúp đỡ Diệp Tưởng một phen!
- Được rồi anh Ngụy Liễm, anh sang phải một chút.....
Đúng lúc này thì tiếng của Vũ Sóc ngưng bặt!
Sao lại như vậy?
Không có Vũ Sóc chỉ dẫn, Diệp Tưởng chẳng biết phương hướng ra sao cả! Nơi này vốn cũng không phải chật hẹp, bốn phương tám hướng đều ẩn giấu sát khí! Muốn sống sót không phải dễ!
- Anh Ngụy... Ngụy Liễm?
Diệp Tưởng lập tức quay đầu lại. Hắn nắm được một bàn tay.
- Yên Vũ?
Diệp Tưởng lập tức ôm nàng vào lòng!
Có chuyện gì vậy?
- Dục Tô, Dục Tô!
Diệp Tưởng hô lớn, nhưng không nhận được câu trả lời.
Hắn tuyệt không tin tưởng, chỉ trong chớp mắt, đám người Phương Lãnh và Vũ Sóc đều đã bị giết, chỉ còn Vũ Phàm may mắn sống sót. Chuyện này không hợp lý chút nào!
- Loẻng xoẻng!
Khi xiềng xích bắt quỷ được vung ra, Diệp Tưởng quăng loạn nó khắp bốn phương tám hướng. Hắn biết nếu hắn còn không ra tay thì hắn sẽ không còn cơ hội ra tay nữa!
Quỷ cốt của Thành Tuyết Tùng và bàn tay đẫm máu của Lý Duy Tư liên hợp với nhau có lẽ sẽ tranh thủ được cho hắn chút thời gian quý giá!
Nhưng... Bọn họ biến đi đâu rồi?
Hiện tại Diệp Tưởng không biết, thứ duy nhất còn có tác dụng nguyền rủa chỉ còn mảnh gương quỷ trong tay của Ôn Vũ Phàm mà thôi!
Nhưng mà vì phải chịu quy tắc nguyền rủa nên hiệu quả cũng sẽ chẳng duy trì được lâu, cùng lắm cũng chỉ kéo thêm được mấy giây mà thôi!
Trong bóng đêm, Diệp Tưởng bỗng nhiên cảm giác được xiềng xích quấn trúng một thứ gì đó! Nhưng thứ đó nhanh chóng kéo hắn qua đó!
Diệp Tưởng lúc này đang ôm Vũ Phàm trong lòng nên hắn sợ đến toát hết cả mồ hôi!
Đó là thứ gì?
Lúc này Ôn Vũ Phàm cảm thấy rất tuyệt vọng.
Nàng thật sự phải chết ở đây sao?
Cuộc sống của nàng từ trước đến nay giống như một cuốn phim được tua nhanh trong đầu của Ôn Vũ Phàm.
Nàng phải chết thế này sao?
Còn có rất nhiều điều mà nàng muốn làm, nhưng nàng chưa thực hiện được....
Nàng không thể được gặp cha mẹ lần cuối. Lúc trước nàng một thân một mình tới Bắc Kinh ngay cả tết Nguyên Tiêu nàng cũng chưa trở về để gặp họ.....
Nàng không muốn chết!
Nàng không muốn chết ở đây!
Ôn Vũ Phàm cầm chặt lấy mảnh gương quỷ. Kết quả là nàng bị cạnh sắc cắt trúng tay, máu nhỏ tong tong xuống đất nhưng nàng không hề nhận ra. Nàng giơ thẳng mảnh gương quỷ về phía trước! Nàng đã mặc kệ tất cả, cho dù nguyền rủa có phục hồi nàng cũng chẳng quan tâm! Cùng lắm thì thả Lâm Lam Huyên ra chứ gì! Hiện tại bọn họ đã không thể NG nên nếu muốn sống sót nàng chỉ có thể làm vậy!
Diệp Tưởng ngắt liên kết giữa hắn và xiềng xích bắt quỷ. Thứ hắc ám đó giống như thuỷ triều cuốn tới. Khí tức tử vong ở phía sau trong bóng đêm cũng giáng xuống.
Vũ Sóc có cảm ứng.
Vừa rồi nàng phát hiện cho dù nàng hô to thế nào thì Diệp Tưởng cũng không trả lời lại. Sau đó Ôn Vũ Phàm cũng biến mất một cách khó hiểu. Trước mắt chỉ là bóng tối âm u nhưng trong khoảnh khắc, nàng bỗng cảm ứng được nguồn gốc của nguyền rủa ở sâu bên trong bóng tối!
"Thứ đó" tiếp tục di chuyển... Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng cắn răng sử dụng vật bị nguyền rủa hơn mười giây!
Vũ Sóc trong lúc này thông qua kịch bản gửi cho Diệp Tưởng một khế ước bảo vệ hắn từ xa trên đó có ghi lại một tin tức cực kỳ quan trọng.
- Năm mét bên trái của anh!
Cho dùng diễn viên không thể gọi nhau nhưng những tin tức mà diễn viên truyền đạt cho nhau qua kịch bản không thể bị chặn!
Lúc này Diệp Tưởng lập tức ra tay. Hắn vung xiềng xích ra! Rất nhanh hắn lập tức cảm ứng được xiềng xích đã trói chúng một thứ gì đó!
Hú hồn! Nếu Vũ Sóc truyền tin chậm dù chỉ một giây thì Diệp Tưởng chắc chắn đã toi mạng! Đương nhiên, Ôn Vũ Phàm sử dụng chút năng lực nguyền rủa cuối cùng trên mảnh gương quỷ cũng tranh thủ được cho hắn chút thời gian vì nếu khoảng cách giữa hắn và "thứ đó" không phải là năm mét nữa mà sẽ là không!
Khi bắt được "thứ đó", Diệp Tưởng cảm thấy nó giãy dựa cực kỳ dữ dội! Hắn gần như không thể nắm chắc được xiềng xích nữa! Lúc này, Vũ Phàm đưa tay nắm lấy sợi dây xích!
Không được chết!
Họ phải sống!
Nhất định phải sống sót!
Nếu có ánh sáng thì lúc này chúng ta có thể nhìn thấy ánh mắt đầy kiên định và vô cùng cố chấp của Ôn Vũ Phàm. Nàng nhanh tay lắm lấy xiềng xích. Bởi vì ma sát giữa tay nàng và xiềng xích khiến cho máu còn chưa kịp khô đã tiếp tục chảy ra. Diệp Tưởng nhận sự trợ giúp của Vũ Phàm bèn nâng lên xiềng xích sau đó bước tới!
Đầu kia của xiềng xích vùng vằng rất mạnh khiến Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm phải dốc hết sức.
Năm mét!
Một khoảng cách không quá xa, cũng chẳng quá gần!
Diệp Tưởng trói lấy thứ ở phía trước!
Nhưng hắn lại không trói được gì. Dây xích thiếu chút nữa còn tuột khỏi tay hắn!
Vũ Phàm vẫn nắm chặt xiềng xích. Dù mồ hôi rịn ra ướt đẫm mặt nàng nhưng nàng vẫn không buông tay. Trong thời khắc sống còn, toàn bộ tiềm năng trong nàng đã được bộc phát hết!
Diệp Tưởng lúc này lại không thể xuất gông bắt quỷ ra được!
Ngay sau đó, hắn cảm thấy tay mình nhẹ bẫng đi. Xiềng xích đã tuột khỏi tay hắn!
Vũ Sóc lập tức cảm ứng được chuyện này lên lập tức tiến hành truy tìm tung tích của linh thể. Nhưng ngay sau đó nàng phát hiện nó đang xông về phía mình!
Nàng lại thông qua kịch bản gửi cho Diệp Tưởng một tin tức.
- Ở phía trước anh... Vị trí là...
Tốc độ di chuyển của nó còn nhanh hơn trước!
Lý Duy Tư và Thành Tuyết Tùng sử dụng vật bị nguyền rủa sắp được hai mươi giây. Nếu không may thì nguyền rủa có thể phục hồi bất cứ lúc nào!
Lòng của Diệp Tưởng lúc này trống rỗng.
Hắn lại một lần nữa xông lên quăng loạn xiềng xích.Thời gian mười giây cũng sắp tới rồi.
Hắn lại thất bại. Dù sao, đối phương cũng không phải bia ngắm cố định. Nó cứng đứng yên giơ đầu để hắn trói nó lại sao? Theo thời gian sự ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần sẽ càng lúc càng lớn!
Lúc này, Ôn Vũ Phàm cũng chẳng thể dùng thêm được mảnh gương quỷ. Nàng lập tức cất mảnh gương quỷ đi, sau đó sờ soạng bốn phía.
Lúc này nàng chỉ có một ý niệm: Có lẽ, vật bị người chết nguyền rủa đang ở đây! Nếu tìm được nó thì....
Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết!
Vũ Sóc lại một lần nữa kích hoạt năng lực linh môi. Nhưng hiệu quả thu được lúc này cũng chẳng là bao. Hơn nữa,vé chuộc cái chết của nàng đã càng ngày càng ít.
Cuối cùng, khi tới hai mươi giây, Thành Tuyết Tùng không thể không thu lại vật bị nguyền rủa! Nếu nàng không làm vậy, sẽ có tới hai quỷ hồn xuất hiện! Lý Duy Tư bởi vì có được huyết dịch của Nitemare nên hắn cũng không e ngại chuyện nguyền rủa bám trên vật bị nguyền rủa phục hồi, nhưng gánh nặng chi trả vé chuộc cái chết đang đè nặng lên vai hắn. Vé chuộc cái chết của hắn cũng sắp âm đến nơi nên dù không cam tâm, hắn cũng phải cất lại bàn tay đẫm máu!
Diệp Tưởng đã hoàn toàn bó tay. Hắn vung xiềng xích khắp nơi nhưng chưa một lần thành công bắt được quỷ hồn!
Bắt đi... Bắt đi...
Bắt được đi mà!
Bọn họ cũng chẳng cản nổi nó được bao lâu.
Cuối cùng Vũ Sóc nhắn lại chỉ một chữ.
- Trốn!
Tốc độ của linh thể trong bóng đêm kia đã phụ hồi như cũ! Chỉ trong nháy mắt mà nó đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét!
Diệp Tưởng nhìn thấy tin tức này bèn hô lên:
- Yên Vũ, trốn mau!
Đáng tiếc, không còn kịp rồi!
Bóng tôi âm u bủa vây lấy Diệp Tưởng!
Lúc này Vũ Sóc lấy chiếc đồng hồ bỏ túi của Phương Lãnh ra và sử dụng!
Nhưng... Thời gian, chỉ quay ngược được đúng ba giây!
Đương nhiên, tuy chỉ có ba giây Diệp Tưởng cũng có cơ hội sống sót! Diệp Tưởng ngay lập tức kéo tay của Vũ Phàm bỏ chạy!
Nhưng cứ cho là hắn phản ứng nhanh đi cũng cũng chẳng thể nào quá nhanh được đúng không?
Linh thể lại một lần nữa tới gần!
Bất quá lần này Diệp Tưởng cùng Ôn Vũ Phàm chạy vượt mặt của Tề Tình Tình. Trong nháy mắt, Vũ Sóc cảm ứng được linh thể đã tới gần đám người Tề Tình Tình và Nhạc Lễ Thanh!
- Cứu... Cứu em với Duy Tư!
Hiện tại ai nấy cũng đều rung động! Không ngờ cô ấy lại gọi nhầm tên nhân vật!
Tề Tình Tình trong thời khắc cuối cùng này lại hô lên tên người mà nàng ta yêu nhất chứ không phải tên nhân vật!
Nhưng bất ngờ là NG lại không xuất hiện! Nếu không tất cả mọi người sẽ bị kịch bản xoá sổ! Sau này mọi người mới ngẫm nghĩ. Chẳng phải "Duy Tư" và "Ngụy Tự" khi phát âm cũng hơi giống nhau hay sao? Hơn nữa Tề Tình Tình lúc ấy vì quá cuống nên líu lưỡi, cho nên nghe ra thì "Duy Tư" cũng chẳng khác "Ngụy Tự" là mấy!
Vũ Sóc chạy tới trước mặt của Thành Tuyết Tùng.
- Mau đưa cho chị đoạn quỷ cốt đi!
Thành Tuyết Tùng lập tức ký kết ước cho thuê với Vũ Sóc. Vũ Sóc lập tức lấy ra quỷ cốt!
Tốc độ của linh thể rốt cuộc cũng chậm lại!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bốn người Tề Tình Tình, Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng, A Ki vì thể lực không được rèn luyện mấy nên chạy chậm chân, kết quả là bọn họ đều bỏ mạng.
Kể từ khi nàng hô một chữ "Trốn!" cho tới khi chạy tới bên cạnh của Thành Tuyết Tùng, thời gian cũng mới chỉ trôi qua được mấy giây mà thôi!
Sau lần kích hoạt năng lực linh môi vừa rồi, nàng đã bắt đầu thiếu đi tính chính xác trong việc xác định vị trí của linh thể.
Hiện tại nàng chỉ còn cách giao hết cho người đang ở gần với linh thể nhất lúc này là Diệp Tưởng!
Hiệu quả của quỷ cốt lúc này đã kém xa lúc trước. Dù sao đây cũng chỉ là một đoạn xương dùng để tế quỷ, nếu là cả một bộ xương hoàn chỉnh thì hiệu quả tuyệt đối sẽ không yếu đến thế!
Vũ Sóc hiện tại không nghe được tiếng của Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng ở thời khắc này cũng trở thành tường luỹ sống của bọn họ!
Chỉ cần hắn có thể sử ra gông bắt quỷ hắn có thể khoá lại linh thể đáng sợ này! Nếu chỉ là xiềng xích bắt quỷ thì dưới sự ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần, hắn không thể nào trói lại quỷ hồn đáng sợ này!
Diệp Tưởng trở thành hy vọng cuối cùng của bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro