[LowHao] Người lính và bức thư
Gửi Hà Nội,
Bom nó đánh dữ ghê lắm hả anh? Em ở đây, nghe đoàn trưởng nói mà lo ơi là lo ! Mười hai ngày đêm chống chọi với chúng nó, anh có sao không, thủ đô hẳn tang hoang lắm rồi nhỉ ? Chẳng biết con ngõ mà chúng ta từng ở có bị dội nát không? Mong anh với trung đoàn vẫn ổn,
Em ở đây tốt lắm, chỉ là nửa đêm nó thả B52 ghê quá, anh em chỉ còn nửa người sống sót, mà anh đừng lo cho em nhé, vẫn tốt chán chỉ là căm bọn địch quá thôi
Vừa vượt tuyến đường 9 xong anh ạ, khó khăn quá, xe bọn nó thường xuyên đi lại trên đường , chưa kể cả sốt rét nữa, những con quái vật đó cứ nhằm nhe, hành hạ tụi em không thở nổi, da em tái xanh luôn rồi, không còn là Thanh An điển trai của anh nữa rồi
Anh Chính, chị Tư đi cả rồi anh ơi, người thì bị giặc giết kẻ thì qua không nổi sốt rét mà chuyển thành cả ác tính, đại đội Bẩy giờ còn mỗi ba người, phải nương nhờ xe chúng em đi đây
Chiến tranh ác liệt quá anh nhỉ ? Em cũng phải tranh thủ vài phút ít ỏi dừng chân ngoáy cho anh vài chữ, dù chẳng biết khi nào gửi được lá thư cả, đêm nay mưa rả rích, mà kính xe vỡ nát, hại em lạnh chẳng chịu nổi
Cũng may còn có anh bác sĩ đi cùng, vật liệu tư trang đầy đủ, Cách Mạng ta càng ngày càng lớn mạnh rồi, ngày giải phóng cũng chẳng còn xa
Mấy hôm trước cả còn suối nhiễm chất độc, anh em cũng chẳng dám uống, em nghĩ lúc đó hẳn mình sẽ chết, nghĩ tới chuyện không giữ được lời hứa với anh mà rùng mình
Em chẳng muốn chết anh ạ !
Biết sao được khi chúng ta nguyện dâng hiến tánh mạng cho đất nước cơ chứ ? Cụ Hồ và Các Tướng lại đề ra chiến dịch mới, phải gấp rút mang tư trang vào chiến trường Miền Nam anh trước tháng một
Tuấn Nghĩa của em thì sao ? Nghe nói bên anh cũng tổn thất nặng nề, anh như vậy chắc lại bị thương nữa rồi, cẩn thẩn chút ít và đừng bồng bột, nhớ chờ em về...
Em sẽ về sớm thôi, hứa đó !
_________________________________
Gửi Hà Nội,
Chắc em không ổn rồi anh ơi !
Lần này lại thất hứa với anh nữa rồi, xin lỗi anh nhé ?
Tuấn Nghĩa đừng giận em, ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, khi giấy báo tử của em về với đất thủ đô,
Xe hỏng, trận mưa này lớn quá anh ạ, chúng như muốn quét sạch cả dãy Trường Sơn, cả Trung đoàn chẳng còn một ai, chỉ còn em vùi sâu trong xác tan tác của đồng đội,
Tanh tưởi, máu lênh láng cùng khói bụt mịt mù...
Hơi thở rút cạn, em chỉ còn để lại cho anh những tấm thư tay,
Xin lỗi anh, xin lỗi vì không cùng anh đón ngày giải phóng,
Đất nước ta nhất định sẽ thắng,
Tuấn Nghĩa của em nhất định sẽ sống sót !
Yêu anh...
__________________________________
Gửi Trường Sơn,
Anh nhận được thư của mày rồi nè An ! Từ tháng 12 lận, anh và trung đoàn ổn lắm, theo chỉ thị đã lùi xuống Việt Bắc rồi
Mà sao không thấy chút tin gì của đoàn mày thế ? Khi nào thì mày mới chịu về gặp anh đây ?
Cấp trên bảo thời cơ của ta sắp đến rồi, chúng mày cũng sắp trở về rồi nhỉ ?
Miền Nam sắp giải phóng ! Đất nước ta sẽ thống nhất
Ngày mà cả nhân dân, và hai ta chờ mong, sắp đến rồi
_///
Mà sao mày mãi không về ?!
Ngày giải phóng, là ngày đẹp nhất
Thủ đô nhuộm sắc đỏ, sao vàng
trời quang đãng không một gợi mây
Cờ đỏ, sao vàng phấp phơi, bài ca ngợi lên trong dòng người náo nức ùa ra, như muốn vẽ tranh lên cả quãng đường Hà Nội
Tranh cụ Hồ, thiêng liêng cung kính, khăn quàng đỏ, hoa thắm tươi chào mừng những chú bộ đội trở về đất thủ đô
Trung Đoàn X
Tử trận : 18
Sống sót : Không rõ
//-___________________________-//
Đồng Chí: Mai Thanh An
Cấp Bậc : thiếu úy
Năm sinh : 1950
Đã anh dũng hi sinh ngày X tháng X năm 1970
__________________________________
Cầm giấy báo tử trong tay, dòng lệ nóng hổi của người lính kìm nén bao lâu rơi lã chả, bàn tay đầy thương tích run rẩy,
Giải phóng rồi An ơi, đợi mày 5 năm tròn trĩnh, đợi mãi đến bao giờ ?
///______////
Gửi em cả ngày nắng Hà Nội
Gác lại nỗi nhớ, Trường Sơn sớm ngày,
Hứa giải phóng, sẽ về trong thương nhớ
Giờ còn đây, nắng hạ phá âm u
Lệ chảy dòng, nhớ người xa khuất
Giải phóng rồi, hoà bình rồi! Em đâu rồi ?
End
Ừm .. không nghĩ sẽ viết về chiến tranh, đó là nháp nên cứ vỡ vụn ấy nhỉ ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro