Phiên ngoại Weibo 3-4
Phiên ngoại weibo [3] #awm (Tuyệt địa cầu sinh )# #1-6#
Trước mùng 1 tháng 6 một ngày, trong một nhóm chat club esports phân bộ PUBG nào đó, vị quản lí Hạ Tiểu Húc phát vào một tin:
"Theo thường lệ, trưa nay tôi sẽ phát một cái bảng, mọi người hãy truyền tay nhau, các thành viên chưa tròn 18 hãy xem rồi đăng ký, tôi sẽ thống kê nhân số, 1-6 cho các cậu nghỉ ba ngày, dẫn các cậu ra ngoài chơi, tất cả chi phí club chi trả."
Trong nhóm đào tạo trẻ và đội 2 HOG có không ít vị thành niên, nhìn thấy tin này mà vui đến nỗi như là ăn shi, lên giường sớm, dậy thật sớm, tự tải cái bảng ra, lòng như lửa đốt nhìn nhau sao chép, chỉ lo Hạ quản lý sẽ quên mất mình.
Đều điền vào tốt xong mọi người nghiêm túc đặt ở bàn ăn, vì đó là vị trí bắt mắt nhất trong nhà ăn, ngóng trông vào đó, hi vọng Hạ quản lý sau khi rời giường có thể nhìn thấy đầu tiên.
Đáng tiếc, người rời giường đầu tiên ở lầu 3, là đội trưởng đội 1 hiện tại, Vu Dương.
Vu Dương làm gì cũng đúng giờ, rõ ràng phải là người ngủ trễ nhất trong team, nhưng chỉ cần buổi tối không ngủ cùng phòng với dự bị team nào đó, là cậu có thể dậy sớm nhất.
Vu đội trưởng ngậm một điếu thuốc, híp hờ mắt, xuống lầu lấy phần bữa sáng của mình.
Bưng đến trước bàn ăn, Vu Dương thấy trên bàn ăn có một tấm bảng.
Vu Dương đứng lặng trước bàn ăn hồi lâu, hơi chần chờ, tìm cây bút, viết trên bảng vài chữ, đi lên lầu.
Nhóm đào tạo trẻ cùng đội 2 ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, chờ Vu Dương đi rồi rón ra rón rén đến gần, nhìn vào, trên bảng trên nhiều hơn thông tin một người ——
Youth: 17 tuổi
Mọi người nuốt nước miếng, thật lâu cũng không ai nói gì.
Rồi không biết là ai thấp giọng nói: "Không hổ là. . . Đội trưởng."
Có người nhỏ giọng theo: "Có phải là lên lầu 3. . . Sớm muộn gì đều sẽ trở nên. . ."
Không chờ người nọ nói ra nốt câu sau, lập tức có người ngắt lời nói: "Phải nói thế nào đây! Tuy đội trưởng 19 tuổi, nhưng nhìn qua thì có khác chúng ta là bao!"
Những người khác phụ họa theo: "Đúng đúng đúng."
Mọi người lui về phòng huấn luyện lầu 1, nhìn xuyên qua tường kính to lớn, tiếp tục tha thiết mong chờ nhìn cầu thang, chờ đợi Hạ Tiểu Húc xuống lầu.
Nhưng đáng tiếc, người thứ hai xuống lầu, vẫn không phải Hạ Tiểu Húc.
Lão Khải cũng chú ý tới tấm bảng kia, hắn do dự một lát, cũng viết vài chữ, rồi đi.
Đám con nít tiếp tục chờ.
Sau mười phút, Bốc Na Na xuống lầu.
Bốc Na Na nhìn bảng thở dài, cũng thêm vài nét bút.
Một phút sau, dự bị nào đó cũng xuống lầu.
Kỳ Túy bưng khay cơm, nhìn lướt qua bảng, không chút nghĩ ngợi xoạt xoạt xoạt viết vào thông tin cá nhân của anh, rồi đi.
Nửa giờ sau, Hạ quản lý vạn chúng chờ mong rốt cục xuống lầu.
Hạ Tiểu Húc nhìn thấy bảng mà cười: "Tích cực như vậy? Để tôi xem thử tổng cộng có bao nhiêu người. . ."
Theo tầm mắt Hạ Tiểu Húc đi xuống dần, nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất.
XX: xx
XX: xx
. . .
Youth: 17 tuổi.
Kay: 15 tuổi.
Banana: 8 tuổi.
Khóe miệng Tiểu Húc Húc co giật vì tức.
Hắn tiếp tục nhìn xuống, không biết nhìn thấy gì, tức giận vịn bàn ăn, hoãn khí.
Phòng huấn luyện lầu 1, các bạn nhỏ không kiềm chế nổi, đẩy xô đẩy táng đến gần, nhón mũi chân liếc mắt nhìn.
Dòng cuối cùng trong danh sách ——
Drunk: Thiếu niên thiên tài vĩnh viễn 17 tuổi.
Cùng lúc đó ở lầu 3, các thiếu niên thiên tài đang hỏi tuổi tác lẫn nhau.
Vu Dương vẫn còn dây thần kinh xấu hổ, cậu thấp giọng nói: "Tôi thấy có ba ngày nghỉ, tôi đã nghĩ. . ."
Vu Dương theo bản năng nhìn Kỳ Túy, Kỳ Túy vẫn đang nhìn cậu, nghe vậy cố ý nói, "Em muốn cái gì?"
Vu Dương cụp mắt, không nói tiếp.
Kỳ Túy nhịn cười.
Lão Khải túng túng nói: "Tôi thấy Vu đội viết, tôi cũng viết theo. . ."
Bốc Na Na lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, Youth đi đầu, có điều. . ."
Bốc Na Na ngồi ưỡn người trên ghế chơi game, có chút hối hận: "Tôi thấy da tôi dày. . . Tôi viết quá nhỏ."
Vu Dương quay đầu nhìn Bốc Na Na: "Anh viết bao nhiêu?"
Bốc Na Na phát sầu: "Tám tuổi."
Vu Dương: ". . ."
Lão Khải chậc chậc ra tiếng: "Tôi viết 15 tuổi còn thấy đỏ mặt, Kỳ đội bao nhiêu?"
Kỳ Túy lười biếng nói: "Tôi vốn cùng tuổi với Dương Dương, nếu tính ra thì tôi còn nhỏ hơn cả em ấy, không thấy cả ngày tôi gọi em ấy là anh trai nhỏ à?"
Vu Dương: ". . ."
Bốc Na Na buồn nôn nôn khan.
1-6 cùng ngày, HOG trên tuyến xe lái về Disneyland, Kỳ Túy, Vu Dương, Bốc Na Na, Lão Khải, đột ngột lại dửng dưng như không ngồi ở giữa một đám vị thành niên, bắt đầu ba ngày nghỉ không dễ gì có được.
——————————
Ngày quốc tế thiếu nhi vui sướng, chúc mọi người vĩnh viễn 17 tuổi, vĩnh viễn là thiếu niên.
Phiên ngoại Weibo [4] Một tuần bảy lần.
Truyền thống của HOG, mỗi tuần một lần, trên dưới phân bộ sẽ mở cuộc họp, bình thường là do Lão Lại tổng kết thành tích huấn luyện một tuần vừa qua, tiếp đó là Hạ Tiểu Húc thông báo các hạng hoạt động tuần tiếp theo.
Nếu tuần này có ai hành động làm trái luật, thì sau đó sẽ bị tiền đội trưởng Kỳ Túy giữ lại nói chuyện.
"Drunk tuy đã không phải là đội trưởng đội 1, nhưng dư uy còn tại, đám con nít lại vừa kính vừa sợ anh, hiếm có người trong HOG dám phạm luật, bao nhiêu cũng vì sợ anh."
Đã rất lâu không có ai bị giữ lại.
Lại kết thúc một cuộc họp khiến người ta buồn ngủ, mọi người ngáp một cái biếng nhác đứng dậy chuẩn bị đi huấn luyện, Kỳ Túy đột nhiên lạnh nhạt nói:"Những người tôi điểm tên, ở lại nói vài câu."
Đội 1 đội 2 và cả nhóm đào tạo trẻ trong chơp mắt tỉnh cả ngủ, dừng chân lại hai mặt nhìn nhau: Lá gan ai to vậy hả, dám tìm loại chết này?
Kỳ Túy gõ gõ nhẹ mặt bàn: "Youth."
Vu đội trưởng mờ mịt quay đầu lại: "Hả?"
Kỳ Túy nhíu mày: "Hả cái gì mà hả, quay lại." Hai nhóm đám con nít nơm nớp lo sợ nhỏ giọng kề tai nói nhỏ:" Youth làm gì? Vu đội phạm luật? Vu đội thật đáng thương, là đội trưởng đội 1, còn có thể bị giữ lại..."
Vu Dương nhìn hai bên, khó chịu đi về vị trí của mình, thành thật ngồi xuống.
Hạ Tiểu Húc lườm một cái, Bốc Na Na phì cười, bắt chuyện với đám con nít: "Đi hết đi, nhìn cái gì vậy, Vu đội bị bắt, không cứu được, đi đi."
Bốc Na Na nói xong cùng Lão Khải kề vai sát cánh ra đi, Lão Lại trừng Kỳ Túy một cái, cảnh cáo chỉ chỉ anh, để anh biết chỗ mà dừng, rồi ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn hai người.
Vu Dương chần chờ nói: "Đội trưởng, tuần này em..."
"Tuần này em làm rất tốt." Vẻ mặt Kỳ Túy mang ý cười, "Căng thẳng cái gì?"
"Vậy thì..." Kỳ Túy xoa dịu bầu không khí, "Tính toán tháng ngày... Hai ta thành đôi cũng một năm rồi nhỉ?"
Nói chính xác, là một năm nửa tháng.
Vu Dương gật đầu, nhưng không rõ Kỳ Túy đang muốn nói cái gì.
Kỳ Túy không biết làm sao để mở miệng tốt hơn, sau khi suy tính, lấy một quyển tạp chí từ trong ngăn kéo, mở ra một tờ đưa cho Vu Dương, "Em xem cái này đi."
Vu Dương nghiêng đầu nhìn bìa sách —— (Hôn Luyến Bảo Điển)
Vu Dương: "..."
Bởi vì thời gian huấn luyện của dự bị nào đó ít hơn người khác, nên các thứ đọc qua càng ngày càng rộng.
Kỳ Túy giải thích: "Tạp chí của Hạ Tiểu Húc, anh đọc qua... em xem bài này đi." Vu Dương tuy không hiểu vì sao mình bị giữ lại để xem cái này, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn xuống.
Mi tâm Vu Dương hơi nhíu lại.
"Quan hệ hôn luyến kéo dài trên một năm, xem như vượt qua kỳ rèn luyện..."
"Sẽ không cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh, đều bao dung khuyết điểm của nhau."
"Cảm giác mới mẻ giữa hai người sẽ giảm đi, quan hệ giữa hai người sẽ tiến vào giai đoạn ổn định."
Ngực Vu Dương có hơi khó chịu, cậu nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, anh cảm thấy... không mới?"
Vu Dương nhấc mâu nhìn Kỳ Túy, trong mắt mang theo ba phần không rõ ba phần giận hờn, cậu còn chưa tới hai mươi, sao đã không mới?!
Kỳ Túy mờ mịt, anh sáp tới nhìn xuống, bật cười, "Không phải cái này, em xem bên dưới, chỗ anh vẽ... ở đây."
Vu Dương nhìn xuống ——
"Một năm này nuôi thành một ít thói quen cố định, thì sẽ càng kéo dài cuộc sống của nhau sau này, dần dần cố định."
Vu Dương càng hồ đồ, "Là sao?"
"Mấy câu trước rất vô nghĩa, nhưng câu này thì anh cảm thấy rất đúng." Kỳ Túy thở dài, "Anh lo nếu sau đó cố định, nhỡ may có gì biến chuyển không tốt, cho nên muốn cùng em tính toán..."
Kỳ Túy thật lòng nhìn Vu Dương, "Cục cưng, hai ta đã bên nhau một năm, tần suất hai lần một tuần này, có phải nên thay đổi một chút?"
Vu Dương: "..."
Vu Dương chỉ chỉ quyển tạp chí, thương lượng: "Chính em cũng thấy, chuyên gia người ta nói rồi, chuyện này một khi cố định sau đó sẽ khó mà thay đổi, chúng ta có thể... thừa dịp đều còn trẻ, đổi thành một tuần bảy... à không, ba lần?"
...
Tân Ba xuống lầu lấy đồ ăn ngoài, gặp phải đội trưởng đỏ cả mặt, lảo đảo từ trong phòng họp chạy ra.
Cửa phòng họp mở lớn, Tân Ba đầu óc mơ hồ nhìn Kỳ Túy còn ngồi bên trong, đang là thở dài.
Kỳ Túy đi từ phòng họp ra, Tân Ba quan tâm hỏi: "Đội trưởng, hai người... sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Kỳ Túy bất đắc dĩ, lầm bầm lầu bầu, "Tôi nghĩ là em ấy rất tin mấy cái bài bịa đặt này... không ngờ, một năm qua đi, mở mang hiểu biết, đã không dễ lừa."
Kỳ Túy tiện tay ném quyển tạp chí vào giỏ rác, đi lên lầu.
Buổi tối, bốn người đội 1 đấu tập, Kỳ Túy thì qua sever Mỹ tùy chọn tổ đội ngẫu nhiên, không khéo lại gặp phải Hoa Lạc.
Tinh thần Kỳ Túy đại chấn.
Hoa Lạc Đoàn kỵ sĩ, là một người đàn ông lúc anh cần thì xuất hiện.
Hoa Lạc: "..."
Nếu không phải sợ bị trừ điểm, Hoa Lạc đã tính thoát ra.
"Thoát làm gì, gánh cậu ăn gà." Kỳ Túy tìm được người, nào chịu tha cho, "Tôi nói cho cậu ít chuyện..."
Hoa Lạc cười lạnh: "Youth gần đây lại làm sao?"
"Này, khỏi nói."
Kỳ Túy sung sướng mở máy hát, ở quảng trường rèn luyện bắt đầu cằn nhằn, lên máy bay tiếp tục tố khổ, tiếng máy vang rền trên máy bay quá to làm anh thúc ép Hoa Lạc nhảy dù, bay ở trên trời cũng nói, lúc rơi xuống đất Hoa Lạc mất máu, còn bị Kỳ Túy trào phúng một trận.
Rơi xuống đất nói tiếp, kiếm trang bị, giết người, loot xác, lái xe chạy bo. . . Cái gì cũng không làm lỡ được Kỳ Túy.
Kỳ Túy một lòng ba dùng, vừa nói, vừa thỉnh thoảng headshot ai đó như đang trong trận đấu tập vậy.
Sắp tiến vào bo cuối, Kỳ Túy sợ nói không hết, tốc độ nói lại càng trở nên nhanh chóng: "Tôi nói thật, tôi sợ nhất ngày nào đó em ấy đột nhiên nói với tôi, mệt, hay hôm nay bỏ đi. . ."
Kỳ Túy phóng tới một người, vừa quan sát địa hình vừa thở dài, "Cậu độc thân nhiều năm, chắc không hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào." [nhớ là 1 đôi với Soso mà???]
"Nếu không phải tôi biết rõ tôi mê người cỡ nào, có khi tôi đã hoài nghi em ấy bên ngoài có người."
"Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, một tuần bảy. . . Khụ, được điểm chứ?"
Bị Kỳ Túy độc hại, Hoa Lạc thành hòm rất sớm đang OB Kỳ Túy: ". . ."
Kỳ Túy thở dài, đang lên đạn thì nhạy cảm phát hiện, Vu Dương ngồi ở bên tay trái anh lỗ tai đang đỏ!
Con mắt Kỳ Túy sáng ngời, khóe miệng hơi cong lên.
Hoa Lạc buồn bực nói: "Vậy cậu muốn thế nào?! Cũng một năm rồi, cái gì mới hay sức khỏe cũng nên qua đi, còn cả ngày nói tới cậu ta, cậu không thấy phiền sao?"
"À không. . ." Kỳ Túy bật ống ngắm bắn hạ một người, uống thuốc rồi nhìn Vu Dương bên cạnh, khẽ cười, "Một năm, trái lại càng thích em ấy hơn, cậu nói có kỳ không?"
Vu đội bị cướp cò, bắn 'đoàng' một phát.
Hoa Lạc không thể nhịn được nữa, đợi được tới khi Kỳ Túy tiêu diệt người cuối cùng ăn gà xong, mau chóng thoát khỏi đội.
Kỳ Túy nhíu mày, cũng thoát khỏi màn hình game.
Trên steam Kỳ Túy có thêm một tin nhắn, anh mở ra ——
HOG-Youth: Vậy thì. . . Ba lần đi.
Kỳ Túy lười biếng dựa vào ghế chơi game, nhìn Vu Dương đỏ rực mặt kiên trì chỉ huy, hài lòng.
Vợ nuôi từ bé cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần, hơi hơi bán than một tí, mà cái gì cũng đáp ứng, hầy...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro