Chương 116

Ông lão đẹp trai thứ hai thiên hạ tương lai bị ông lão đẹp trai thứ nhất thiên hạ tương lai đè vào góc tường ôm hôn, tai tóc chạm nhau hồi lâu, đối phương mới lưu luyến buông người ra, sau đó ở đó hít sâu, hạ hỏa hạ táo.

Mặt Tô Mộc cũng hơi nóng, ánh mắt quét xung quanh, phát hiện gần đó không có ai, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Chờ cả hai đều kìm nén được sự xúc động trong lòng, mới tay nắm tay trở lại đại sảnh.

Bên trong chờ bái đường không ít cặp đôi, vô cùng náo nhiệt.

Tô Mộc không mấy hứng thú với thứ này, luôn cảm thấy việc bái thiên địa trước mặt công chúng có chút khó xử. Cậu đang cân nhắc làm sao để khuyên Phó Thừa Cảnh đừng làm trò trẻ con này, không ngờ tên này lại tự mình nghĩ thông suốt, thế mà không thúc giục cậu thay đồ, nhìn một lúc, liền dẫn cậu vào cửa hàng quà tặng bên cạnh mua chút quà lưu niệm tình nhân đặc sắc, sau đó kéo cậu ra ngoài.

Gió đêm thổi nhẹ, hương hoa quế ngọt ngào bay trong không khí, thấm đẫm cả mũi. Phó Thừa Cảnh đạt được mục đích, liền cùng cậu đi dạo loanh quanh, lang thang không mục đích. Tô Mộc lúc đầu còn rất hứng thú, nhưng đi dạo một lúc phát hiện cảnh sắc đều na ná nhau, cũng có chút mệt mỏi về mặt thẩm mỹ.

Hơn nữa buổi sáng dậy sớm, một đường bôn ba, mí mắt dần dần sụp xuống, trên mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi. Phó Thừa Cảnh vẫn luôn chú ý đến cậu, thấy cậu ngáp mấy cái, liền đề nghị về nhà nghỉ ngơi. Tô Mộc gật gật đầu, họ muốn ở lại đây thêm mấy ngày nữa, thời gian không quá gấp, cũng không vội đi hết trong một ngày.

Du lịch mà, tự nhiên phải tự tại thoải mái một chút mới tốt, không cần thiết phải làm mệt như vậy.

Trở lại nhà nghỉ, dì quản gia đang ở quầy bar pha trà sữa, bên cạnh có một nữ du khách đang cùng dì tán gẫu vài câu. Dì thấy họ trở về, cười chào hỏi, sau đó nhiệt tình đi qua, đưa cho mỗi người một ly. Phó Thừa Cảnh mua không ít đồ lặt vặt, lúc này đều xách trong tay, Tô Mộc liền rất tự giác vươn tay phải định nhận, kết quả giơ lên nửa chừng mới phản ứng lại, tay hai người còn buộc với nhau.

"Nha, đây là vừa đi dạo cầu Nhân Duyên về à!"

Dì không nghĩ sang hướng khác, thấy cổ tay họ còn buộc vào nhau, đặt trà sữa sang một bên, nhiệt tình nói,

"Dì giúp hai đứa cởi ra."

Tô Mộc vội nói cảm ơn, kết quả tay vừa định đưa qua, đã bị Phó Thừa Cảnh kéo lại.

"Không sao đâu dì, lát nữa tụi con tự lên lầu gỡ."

Anh nói xong, liền dẫn người lên lầu. Tô Mộc cảm thấy cứ đi thẳng như vậy không tốt lắm, vừa định quay đầu lại giải thích với dì, liền nghe cô gái ở quầy bar dưới lầu cười

: "Dì ơi, phải có mắt nhìn chứ, đó là tình thú của cặp đôi nhỏ, dì đừng có tham gia vào!"

Dì sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại ý của cô gái, phụt một tiếng cười thành tiếng,

"He, cặp đôi bây giờ thật biết chơi!"

Tô Mộc 'biết chơi' mặt đầy vạch đen, lập tức quay đầu lại.

Trở lại phòng, cậu ấn Phó Thừa Cảnh xuống giường, cúi đầu gỡ dây. Cái gì tình thú không tình thú, thật sự mà trói như vậy một đêm, quần áo cũng không cần thay, đều treo trên cánh tay à! Phó Thừa Cảnh lại không ngăn cản cậu, lười biếng dựa vào đầu giường nhìn cậu bận rộn.

Tô Mộc mất nửa ngày công phu, mới cuối cùng gỡ được sợi dây ra. Cậu nhìn nút thắt Trung Quốc trên sợi chỉ đỏ, cảm thấy vui mừng lại đẹp mắt, mấu chốt là do Phó Thừa Cảnh tự tay tết, nhất thời không nỡ vứt đi, liền trực tiếp đặt lên tủ đầu giường, định lát nữa nhân lúc đối phương đi tắm, sẽ lén cất đồ đi.

Quyết định xong, cậu mới ngẩng đầu, kết quả vừa lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Phó Thừa Cảnh. Tô Mộc tưởng ý nghĩ của mình bị đối phương phát hiện, sợ anh lại nói gì đó linh tinh, nhất thời có chút căng thẳng,

"Làm, làm gì?"

Giọng cậu rất nhẹ, lại dừng một chút, Phó Thừa Cảnh không chú ý nghe trọng âm, cũng không biết nghĩ đến cái gì, nghe vậy sắc mặt vui mừng, đột nhiên lao tới, trong mắt là ý cười không kìm nén được.

Tô Mộc bị anh đẩy trực tiếp ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, nhìn anh duỗi tay cởi quần mình, sợ hãi một bên túm chặt quần jean không buông, một bên tức giận trừng mắt:

"Anh làm cái gì?

" Phó Thừa Cảnh liếm môi,

"Làm em chứ sao! Em không phải hỏi anh có làm không à? Làm hay không*!"

*( gốc là làm không làm:做不做 )

Anh liên tiếp nói ba chữ làm, khiến Tô Mộc sững sờ, một lúc sau mới hiểu ra, tức giận:

"Làm gì làm? Em hỏi anh nhìn em làm gì!!"

Phó Thừa Cảnh chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện mình đã gây ra một vụ hiểu lầm lớn, lập tức cười không ngừng. Tô Mộc nhân lúc anh không chuẩn bị, trực tiếp đẩy người ra. Cậu cảm thấy tư tưởng của Phó Thừa Cảnh hiện tại rất có vấn đề, cần phải giáo dục lại, mặt lạnh tanh, nghiêm túc nói:

"Trước kia anh không như vậy, sao bây giờ cả ngày đều nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này?"

Phó Thừa Cảnh lật người, tay phải chống má nhìn cậu, cũng nghiêm túc nói:

"Phải trách em."

Tô Mộc không nói nên lời,

"Trách em cái gì?"

"Bởi vì em về quá muộn, nếu về sớm hơn, anh đã sớm bắt đầu nghĩ đến chuyện linh tinh rồi!"

Nói xong cười duỗi hai tay:

"Được rồi, đừng phàn nàn nữa, anh cho em ôm."

Tô Mộc bị anh làm cho dở khóc dở cười, ôm qua loa một cái, sau đó đứng dậy đi tắm, thấy anh mắt trông mong đi theo phía sau, cảnh cáo nói

: "Không được vào."

Phó Thừa Cảnh khóe miệng nở nụ cười xấu xa,

"Vậy sờ sờ cọ cọ được không, anh đảm bảo không vào..."

Tô Mộc lúc đầu không hiểu, sau đó phản ứng lại, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận đóng sầm cửa phòng tắm, trong lòng thầm mắng: Người này bây giờ quá không đứng đắn, quá xấu xa rồi!

&

Hai người ở cổ trấn ba ngày, sau đó Phó Thừa Cảnh lái xe đưa cậu đi dạo thêm mấy thành phố lân cận. Tô Mộc suốt chuyến đi đều rất vui vẻ, chơi thêm mấy ngày nữa mới trở về.

Về đến nhà vừa đúng buổi chiều, ánh nắng chan hòa, hai người ngồi trên sàn phòng khách mở các loại đặc sản. Phó Thừa Cảnh đi một đường mua một đường, may mà phần lớn đồ vật đều có thể chuyển phát nhanh, nếu không hành lý đã thành vấn đề. Tô Mộc lần đầu có đối tượng, đối xử với trưởng bối nhà trai khá nghiêm túc, cố ý hỏi rõ sở thích của các trưởng bối trong nhà.

Ví dụ như ông nội Tô thích uống rượu, ông nội Phó thích đồ ăn vặt, bà nội Phó thích bánh ngọt, mẹ Phó thích uống trà. Còn về ba Phó, Phó Thừa Cảnh nói, ba anh trừ mẹ anh ra thì chẳng yêu thích gì cả...

Cậu sắp xếp đồ vật gọn gàng thành mấy phần, miệng bất giác lẩm bẩm cái này cho ai, cái kia cho ai. Phó Thừa Cảnh cảm thấy thú vị, chống cằm xem một cách thích thú ở bên cạnh.

"Trà lá rượu gì đó thì không vội, vịt quay ngó sen bánh ngọt thứ này không để được lâu, dù sao ông bà nội anh thích ăn, lát nữa mang hết qua cho họ đi!"

Tô Mộc chuẩn bị xong xuôi, ngẩng đầu hỏi Phó Thừa Cảnh,

"Ông nội anh có nhà không?"

Phó Thừa Cảnh rối rắm một chút:

"Tạm thời đừng đưa cho họ."

Tô Mộc nghi ngờ nhìn anh,

"Sao vậy?"

"Ông nội đang nổi giận, tuyên bố thấy anh một lần đánh một lần, lúc này đừng có lao lên."

Phó Thừa Cảnh mua đồ lúc ông nội còn chưa phát hiện sân sau nhà bị trộm, cố ý gọi điện thoại dặn anh mang thêm vịt quay và đồ ăn vặt, kết quả ngày hôm sau phát hiện vấn đề, gọi điện liên hoàn truy sát anh, hận không thể tự mình bay qua đánh anh.

Tô Mộc cũng phản ứng lại, tên này trộm kho báu nhỏ của ông nội Phó, tự ý lấy đi mấy món đồ. Hai ngày nay Phó Thừa Cảnh đều như người không có việc gì, cậu còn tưởng chuyện này đã qua.

"Hay là em nói với ông nội, lấy đồ về?"

"Đừng, tặng đi rồi, lại lấy về mất mặt lắm!"

Phó Thừa Cảnh lập tức từ chối, thấy vẻ mặt cậu lo lắng, an ủi nói:

"Không sao đâu, lâu như vậy cũng nên nguôi giận rồi, huống chi còn có đồ bà nội anh thích ăn. Em chờ chút, anh gọi điện thoại hỏi xem ông có nhà không?"

Anh nói xong, nghĩ nghĩ, lại thông minh không gọi cho ông nội Phó, mà bấm số điện thoại di động của bà nội Phó. Bên kia bắt máy rất nhanh, Phó Thừa Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, tiếng gầm giận dữ của ông nội lại từ bên trong truyền đến.

"Thằng nhãi con, mày còn mặt mũi gọi điện thoại à!"

Phó Thừa Cảnh sững sờ, gọi nhầm số? Bên kia dường như đoán được anh đang nghĩ gì, cười lạnh một tiếng,

"Không uổng công tao ôm cây đợi thỏ đợi mày mấy ngày, về rồi phải không? Được, ở nhà chờ đấy, tao lát nữa qua đánh gãy chân cái đồ ăn cây táo rào cây sung nhà mày..."

Phó Thừa Cảnh không đợi bên kia gầm xong, tay mắt lanh lẹ ấn cúp máy, ngẩng đầu thấy Tô Mộc vẻ mặt lo lắng nhìn qua, cười nói:

"Không sao đâu. Tính tình trẻ con, đến nhanh đi cũng nhanh. Không cần để ý đến ông ấy, lát nữa gọi shipper mang đồ qua cho ông. Trước tiên mang rượu qua cho ông nội em đã."

Nói xong đứng dậy, cầm đồ đã gói kỹ đi ra ngoài.

Điện thoại bật loa ngoài, mấy câu gầm rú của ông nội, Tô Mộc nghe được đại khái. Nhìn anh vội vã muốn đi ra ngoài, đoán chừng lửa giận của ông nội Phó chưa nguôi, sợ là không đi thì mạng nhỏ cũng khó giữ, vội đứng dậy theo. Cậu định lát nữa mang đồ qua thì thuận tiện đòi lại mấy món đồ cổ của ông nội Phó, nhưng chuyện này cậu không nói với Phó Thừa Cảnh, sợ đối phương không đồng ý.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ đi xuống gara ngầm, vừa đặt đồ vào xe, điện thoại Phó Thừa Cảnh lại vang lên. Anh nhíu mày, cầm điện thoại liếc trộm, phát hiện là Dương Văn Hiên mới thở phào nhẹ nhõm. Đi chơi một vòng về, công ty chất đống công việc, Dương Văn Hiên biết anh lòng dạ hẹp hòi, nhớ lại vết xe đổ, cũng không dám gọi điện thoại làm phiền anh. Lúc này biết người đã về, vội vàng gọi điện thoại báo cáo công việc.

Tô Mộc thấy anh ở bên cạnh xử lý công việc, cúi đầu gửi một tin nhắn trong nhóm chat nhỏ, nói mình đã về, sau đó lại @ Trương Phàm và Dương Văn Hiên, hỏi địa chỉ của họ, định lát nữa phân loại đặc sản mang về gửi qua cho họ.

Triệu Ích Phàm ở thành phố này thì dễ nói, trên đường về tiện thể mang qua được, Trương Phàm về quê, đồ chỉ có thể chuyển phát nhanh. Cậu vừa mới ló mặt trong nhóm, điện thoại Trương Phàm liền gọi tới.

"Cậu về rồi à?"

"Ừ, mang ít đồ về cho các cậu, lát nữa gửi địa chỉ cho tôi, tôi gửi qua cho cậu."

Giọng bên kia dừng một chút, chần chờ vài giây, mới nhỏ giọng nói:

"Tôi nói cho cậu chuyện này, Triệu Húc Triết xảy ra chuyện rồi."

Cái tên này có chút xa xôi, Tô Mộc suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra người này là đồng hương của Trương Phàm trong phòng ngủ, lúc trước còn bị Phó Thừa Cảnh ép đổi phòng.

"Cậu còn nhớ cậu học đệ kia của Triệu Húc Triết không?"

Trương Phàm sợ cậu quên mất người, nhắc nhở nói:

"Chính là cậu bé tên Khâu Thu lúc trước ngủ trên giường cậu ấy, trông khá xinh đẹp, Triệu Húc Triết lúc trước đặc biệt che chở cậu ta."

Tô Mộc vừa nghe đến tên người xuyên không kỳ lạ này, mí mắt bất giác giật giật, thầm nghĩ tên này không phải lại uống say rồi khắp nơi rêu rao mình là thiên tuyển chi tử gì đó chứ!

"Nhớ, sao vậy?"

Trương Phàm thở dài, giọng điệu phức tạp nói:

"Cậu ta xảy ra chuyện rồi, Triệu Húc Triết tối qua cầm dao đâm người ta, Khâu Thu bây giờ vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện!"

Tô Mộc: "!?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy