Chương 24

Trong phòng riêng, hai vị lão gia tử cụng ly cạn chén, không khí hòa hợp, thay nhau khen ngợi cháu trai của đối phương.

Nhưng hai nhân vật chính trong miệng họ lại hoàn toàn không nhập tâm, im lặng không nói.

Đầu óc Tô Mộc trống rỗng, Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Trong lòng cậu như có hàng vạn con thần thú đang chạy loạn, không nghe lọt được bất cứ điều gì.

Rõ ràng không uống một giọt rượu nào, nhưng cậu như đã say, người và cảnh vật trước mắt đều mơ hồ không rõ, cảm giác cũng dần biến mất...

Cậu hoảng hốt đứng dậy, vì quá căng thẳng nên không cẩn thận đụng phải chiếc ly đặt trong tầm tay. Chiếc ly phát ra tiếng động nặng nề, chất lỏng màu đỏ chảy ra, đổ lên tấm khăn trải bàn trắng tinh và tay cậu. Cậu muộn màng nhìn chằm chằm vào tay mình, lắp bắp nói:

"Cháu, cháu đi vệ sinh một lát."

Sau đó như người mộng du đi ra ngoài, lại vì thất thần mà đầu 'đông' một tiếng đập vào cây cột trong phòng riêng. Cú va chạm này quá mạnh, căn phòng vang lên một tiếng lớn, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Ông Tô nhìn cậu lơ mơ đứng đó, vẻ mặt ngây ngốc, có chút mất mặt, ho khan một tiếng, cho cậu một lối thoát.

"Thằng bé này tửu lượng kém quá, lát nữa phải rèn luyện tử tế mới được!"

Ông Phó cũng gật đầu theo, ánh mắt lướt qua Phó Thừa Cảnh đang ngồi yên không động đậy ở đó, quát:

"Tiểu Cảnh, mau đi đỡ một chút, cậu đứng đờ ra đó làm gì!"

Tô Mộc vừa nghe thấy tên Phó Thừa Cảnh, lập tức sợ hãi tỉnh táo lại. Lúc này cậu nào dám để người ta đỡ mình, người cậu không muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là tên đó!

"Không cần, không cần. Cháu, cháu chỉ là đói bụng... cháu, cháu tự mình đi được."

Cậu nói năng lộn xộn không suy nghĩ, sau đó dưới ánh mắt của cả phòng, hoảng hốt không chọn đường mà trốn ra khỏi phòng riêng.

Gặp quỷ à! Đau như vậy, sao còn chưa tỉnh!!

Tô Mộc vừa thầm mắng, vừa chạy như bay vào phòng vệ sinh. Cậu liếc nhìn người trong gương với vầng trán sưng đỏ, nhanh chóng vặn vòi nước, vốc nước lạnh tạt lên mặt. Vừa tạt vừa tự thôi miên:

"Đây là mơ, đây là mơ! Tô Mộc, mày mau tỉnh lại đi!!"

Đáng tiếc mười phút sau, cậu phát hiện mình vẫn đang đứng ở đây chứ không phải phòng ngủ của mình. Có một chú từ bên trong đi ra, nhìn thấy mặt cậu đầy nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cả người lộn xộn, đặc biệt là đôi mắt đen láy xinh đẹp tĩnh lặng như nước, không đành lòng rút tờ giấy đưa cho cậu, mở miệng an ủi:

"Anh bạn đẹp trai, thất tình thôi mà, không cần như vậy đâu. Về ngủ một giấc, sáng mai dậy là ổn thôi."

Tô Mộc cảm thấy, có ngủ mấy giấc cậu cũng không ổn nổi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cậu thật sự muốn quay lại cái đêm mưa sa gió giật, sấm sét đùng đùng một tuần trước, sau đó bóp chết cái thằng mình vẻ mặt không sợ hãi lại ngây thơ, thề thốt với Phó Thừa Cảnh rằng muốn hủy bỏ hôn ước với Trình Thư Du.

Nhưng, nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu được!

Bất cứ người bình thường nào nghe thấy ba chữ 'hôn ước từ nhỏ', đều sẽ nghĩ là một nam một nữ, ai lại nghĩ đến hai thằng con trai từ nhỏ đã bị gia đình sắp đặt ở bên nhau chứ? Là cậu điên rồi, hay là thế giới này điên rồi?

Chú kia nhìn biểu cảm trên mặt cậu vô cùng phong phú, ánh mắt đau khổ lại rối rắm, sợ cậu nhất thời nghĩ quẩn, đứng đó không dám đi, đang do dự có nên khuyên thêm vài câu không, thì thấy cậu đột nhiên quay đầu lại.

"Chú ơi? Tôi là nam đúng không?"

Chú: "......"

Thất tình dẫn đến rối loạn tâm thần, đến giới tính cũng không phân biệt được?

Tô Mộc nói xong thấy đối phương dùng ánh mắt quan tâm người thiểu năng nhìn mình, nửa ngày không trả lời, liền trực tiếp đưa tay sờ yết hầu và ngực mình, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống bộ phận quan trọng của nam giới.

Cái cần có đều có, cái không nên có cũng không thừa, cấu trúc cơ thể này rất bình thường, nhìn thế nào cũng không phải nữ.

Ông Tô vừa bước vào đã thấy Tô Mộc sờ mặt sờ ngực, sau đó nhìn xuống hạ bộ ngẩn người.

"Lúc ăn cơm đã mất hồn mất vía rồi, rốt cuộc cháu đang làm cái quỷ gì vậy?"

Tô Mộc nghe thấy giọng ông, lập tức ngẩng đầu tiến lên, ánh mắt đầy mong đợi nắm lấy tay ông.

"Ông nội, sao cháu lại có thể đính hôn từ nhỏ với Phó Thừa Cảnh được? Cháu, cháu có thể hủy bỏ không?"

Tên đó là con trai mà, sao cậu lại có thể đính hôn với con trai chứ!

Ông Tô bị vẻ mặt kích động của cậu dọa giật mình, lại nghe thấy lời cậu nói, lập tức nổi giận, cầm gậy muốn đánh cậu.

"Cậu nói lời hỗn láo gì vậy! Nếu không phải lúc trước cậu vừa khóc vừa làm loạn cầu xin tôi, tôi có thể vứt cái mặt già này đi cầu thân cho cậu sao? Còn nữa, khoảng thời gian trước chuyện này suýt nữa đổ bể, kết quả cậu chạy đến chỗ bố cậu làm ầm lên đòi tự tử, một hai phải quay về kết hôn... Cậu có biết không, vì cậu mà tôi ở trước mặt lão già kia mất hết cả mặt mũi, bây giờ cậu lại nói với tôi hủy bỏ? Cậu có phải cảm thấy ông nội cậu tính tình tốt, có thể đùa giỡn được không?"

Tô Mộc bị đánh chạy bán sống bán chết, khóc không ra nước mắt.

Ông suốt ngày cầm gậy đuổi đánh người thế này, tính tình tốt chỗ nào chứ? Còn nữa, mặt mũi cái gì mà không có? Ông và ông Phó ngồi đó vừa ăn vừa nói chuyện, thổi phồng nhau lên tận mây xanh, không khí hòa hợp vô cùng, không biết còn tưởng hai ông mới là một nhà.

Ông Tô tượng trưng dùng gậy vụt vào mông cậu hai cái, nhìn thời gian cũng kha khá, thu tay lại trừng mắt nhìn cậu: "La hét cái gì? Tôi có đánh trúng đâu."

Tô Mộc thầm nghĩ nếu không phải mình chạy nhanh, bị cây gậy kia đánh trúng mông chắc chắn sẽ sưng lên, lại còn đặc biệt mất mặt. Đã lớn từng này rồi, còn bị người ta đuổi đánh vào mông trong phòng vệ sinh. Nghĩ đến đây, cậu xấu hổ liếc nhìn chú kia, chú ấy cười thiện ý với cậu, xoay người đi ra ngoài.

"Cậu cũng thật là, sao lại nhát gan thế, thấy thằng nhóc họ Phó kia là đầu óc liền mơ hồ."

Ông Phó giận không tranh nổi chọc vào mũi cậu giáo huấn:

"Tuy rằng ngoại hình không bằng nó, vóc dáng không cao bằng nó, thân hình không tốt bằng nó, chỉ số thông minh cũng thấp hơn nó... Nhưng ông nội cậu giỏi hơn ông nội nó! Chỉ riêng điểm này, nó đã không bằng cậu rồi. Cho nên, vực dậy tinh thần cho tôi, đừng nói những lời tức giận đó nữa, ông nội ở phía sau chống lưng cho cậu."

Tô Mộc: "......"

Cậu thật sự không biết nên tiếp lời thế nào.

Ông nội hùng hồn giáo huấn xong người, soi gương chỉnh lại bộ quần áo chỉnh tề, nhìn thấy cậu vẫn ngây ngốc đứng đó không động đậy, thúc giục:

"Cho cậu thêm 5 phút nữa, vui vẻ xong rồi thì mau quay lại, mọi người đều đang chờ cậu đấy!"

Tô Mộc thân tâm mệt mỏi, lúc này đã hết sức phản bác. Ông rốt cuộc nhìn ra cháu vui vẻ chỗ nào vậy, biểu cảm này của cháu rõ ràng là cực kỳ đau khổ!

Đợi ông nội đi rồi, cậu nhắm mắt hít sâu, hoàn toàn bình tĩnh lại sau đó, càng nghĩ càng thấy không đúng. Tư tưởng của người già tương đối phong kiến bảo thủ, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn nhân đồng tính, nhưng hai nhà không chỉ không phản đối, mà dường như đối với chuyện này một chút cũng không bài xích. Là tư tưởng của cậu có vấn đề, hay là thế giới này...

Tô Mộc nhanh chóng lấy điện thoại ra, gõ vào trang web 'hôn nhân đồng tính'. Kết quả vừa mở ra xem, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm. Thế giới này đã thông qua luật hôn nhân đồng tính từ mười mấy năm trước, tình yêu đồng tính ở đây hợp pháp lại hợp lý, vô cùng phổ biến.

Bây giờ nghĩ lại, cậu cuối cùng cũng hiểu những từ ngữ kỳ quái mà mọi người dùng để khen cậu rồi, chỉ với cái thân hình yếu đuối này, vừa nhìn đã biết là nằm dưới! Không đúng! Phó Thừa Cảnh đẹp như vậy, không phải nên nằm dưới hơn cậu sao?

Ừm... Nhớ tới cơ bụng săn chắc rắn rỏi của người kia, còn có sức trâu một tay nhấc bổng Thổ Phỉ... So sánh như vậy, mình đúng là nằm dưới hơn...

Phi phi cái gì chứ, cậu là trai thẳng, trai thẳng, tại sao phải rối rắm vấn đề nằm trên hay nằm dưới!!

Tô Mộc buồn bực nửa ngày, cuối cùng dưới sự oanh tạc WeChat của ông nội và bố ruột, bước chân nặng nề quay lại phòng riêng.

Phó Thừa Cảnh đang cầm ly uống nước, nhìn thấy cậu mặt mày đưa đám bước vào, liếc mắt nhìn cậu một cái. Tô Mộc không dám đối diện với ánh mắt hắn, lập tức cúi đầu xuống, co rúm lại như cô dâu nhỏ ở một bên.

Khổ sở ăn hơn 3 tiếng đồng hồ, cái gọi là 'đại hội xem mắt' này mới có thể kết thúc viên mãn. Cậu đang định chuồn đi thật nhanh, thì nghe ông Phó nói:

"Tô Mộc, ông nội cháu nói cháu cũng ở gần làng đại học. Vừa hay, tiểu Cảnh cũng ở đó. Để nó đưa cháu về, hôm nay nó lái xe."

Tô Mộc lập tức biến sắc, vội vàng xua tay.

Bố Tô lại trừng mắt nhìn cậu một cái, trả lời thay cậu:

"Hai đứa nhỏ này thật đúng là có duyên, Mộc Mộc, con với Thừa Cảnh về trước đi, bố đưa ông nội con về."

Ngoài trời đã tối đen, bên ngoài ngõ nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Tô Mộc run rẩy đi theo sau Phó Thừa Cảnh, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với hắn, đề phòng người này đột nhiên quay đầu lại bóp chết mình.

Đến bãi đỗ xe, Phó Thừa Cảnh dừng chân, xoay người nhìn cậu.

"Sao không nói gì? Cậu không phải nói muốn hủy bỏ hôn ước với Trình Thư Du sao?"

Tô Mộc hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh không phải đã biết từ sớm rồi sao?"

"Cậu nghĩ sao?"

Tô Mộc có chút im lặng, thầm nghĩ người này cũng quá xấu xa rồi, biết chuyện hôn sự này mà không nói cho cậu biết, cứ nhìn cậu nhảy nhót làm trò hề. Cậu hận không thể lập tức quay đầu bỏ đi, nhưng nghĩ đến con chó còn đang ở trong tay người ta, lại do dự.

"Nếu tôi nói với anh, tôi thật sự không biết gì cả..." Tô Mộc nhanh chóng vận động não bộ, nghĩ đến những tình tiết thường dùng, nhắm mắt lại, thử nói:

"Thật ra, tôi bị mất trí nhớ."

Phó Thừa Cảnh cong môi một chút, hai tay khoanh trước ngực nhìn cậu: "Ồ."

Tô Mộc bất chấp tất cả: "Tôi thật sự mất trí nhớ, tôi tỉnh lại sau không nhớ gì cả!"

"À, phải không? Không nhớ gì cả, mà vẫn nhớ đính hôn với Trình Thư Du?"

"Tôi đó là đoán mò! Tôi vừa tỉnh lại đã nghe Tôn Hạo nói tôi có một hôn ước từ nhỏ, lớn lên xinh đẹp thế nào, ở trường được yêu thích ra sao, tình địch đặc biệt nhiều, người đó còn không thích tôi...

Tôi dựa theo gợi ý hắn đưa mà thử từng người một, kết quả chỉ có Trình Thư Du phù hợp với lời nói và tiêu chuẩn của hắn... Không phải, tôi thật sự không cố ý, chính anh nghe thử lời của hắn đi, xinh đẹp? Được yêu thích? Tình địch rất nhiều? Mấy từ này kết hợp lại với nhau, chẳng phải là tuyệt sắc... mỹ nữ sao?"

Cậu nói được nửa chừng nhìn thấy Phó Thừa Cảnh đột nhiên sa sầm mặt, vội sửa miệng:

"Chỉ với thành tích ngữ văn của hắn, cũng không biết lúc trước thi đại học kiểu gì! Cái đó, anh đừng tức giận nhé, lát nữa, tôi thay anh nói hắn vài câu."

Chết đạo hữu không chết bần đạo, vì Thổ Phỉ, xin lỗi cậu, Hạo ca!

Phó Thừa Cảnh cười lạnh một tiếng, "Cậu nghĩ tôi sẽ tin?"

"Tôi thật sự, thật là... Tôi oan quá!" Tô Mộc chỉ trời vẽ đất, chỉ thiếu điều thề thốt nguyền rủa trước mặt hắn,

"Tôi là trai thẳng, tôi không thích nam. Tôi chỉ thích con gái, tôi không có cảm giác với nam."

Phó Thừa Cảnh khẽ cụp mi, đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở ngoài phòng vệ sinh, nghe thấy người này ở bên trong khóc lóc gào thét đòi ông Tô hủy hôn. Hắn trong lòng khẽ động, nhấc chân đi về phía Tô Mộc.

Phó Thừa Cảnh khí chất tốt, dáng người chuẩn chân dài nhan sắc cao, đột nhiên đến gần, đôi mắt phượng sắc bén cùng ngũ quan tinh xảo kinh diễm, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được. Hắn nheo mắt, hạ thấp giọng nói:

"Không có cảm giác?"

Tô Mộc bị giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn làm cho tim đập loạn nhịp, thầm nghĩ tên yêu nghiệt này định giở trò gì giữa thanh thiên bạch nhật đây? Lúc nãy tên kia cũng đâu có uống rượu!

Cậu lúng túng lùi lại mấy bước, nhưng đối phương lại từng bước ép sát. Hai người càng lúc càng gần, Tô Mộc có thể cảm nhận được hơi thở của Phó Thừa Cảnh nhẹ nhàng phả vào má mình, ngưa ngứa.

Ngón tay thon dài lạnh lẽo nâng cằm cậu lên, không thể lùi được nữa, cậu bị buộc phải ngẩng đầu đón nhận đôi mắt xinh đẹp của người kia.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Phó Thừa Cảnh đột nhiên cười một cái.

Đầu óc Tô Mộc choáng váng, cảm thấy người này quả nhiên là yêu nghiệt, may mà mình đã từng nhìn thấy hắn cười, bằng không thật không hiểu, đối mặt với một người như vậy, sẽ làm ra chuyện điên rồ gì...

Bởi vì Phó Thừa Cảnh cười lên, quá đẹp, phảng phất như mắt ẩn chứa cả bầu trời sao cuồn cuộn của một quân tử nhẹ nhàng.

Phó Thừa Cảnh đột nhiên buông tay ra, vẻ mặt kỳ lạ đánh giá cậu; Ánh mắt Tô Mộc nhìn hắn rất trong sạch, bên trong không có bất kỳ dục vọng nào, loại phản ứng bản năng này, rất khó giả vờ.

"Mất trí nhớ? Thích con gái?"

Tô Mộc nghe vậy đột nhiên gật đầu, trong lòng thầm may mắn, vẫn là nhờ giáo dục tốt, định lực của mình đủ vững vàng.

Phó Thừa Cảnh vuốt cằm, suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy được, tôi đính hôn với cậu."

Tô Mộc: "!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy