Chương 27
Tô Mộc và Phó Thừa Cảnh hiếm khi ăn ý mười phần, hai người trăm miệng một lời nói: "Không có, chúng con không sống chung."
Ba tổng tài đánh giá họ một cái, thần sắc thản nhiên,
"Chuyện này không có gì đáng xấu hổ, hai đứa từ nhỏ đã đính hôn, sống chung cũng rất bình thường."
Ông như một vị phụ huynh khai sáng, nói xong cũng mặc kệ phản ứng của bọn trẻ, khom lưng đổi giày ở huyền quan(phần gần cửa).
Tô Mộc đang định giải thích, liền thấy Phó Thừa Cảnh mấy bước nhanh chóng đến sô pha, động tác nhanh nhẹn nhét mớ giấy A4 trải trên đó vào bàn trà. Cậu bừng tỉnh đại ngộ, cũng không kịp ăn cơm, chạy chậm qua muốn cùng hủy thi diệt tích.
Ba Phó hình như có cảm giác, đột nhiên quay đầu lại, "Hai đứa giấu cái gì?"
Tô Mộc bị anh ta nhìn lòng sợ hãi, cảm thấy bá tổng chính là bá tổng, ánh mắt như máy phát hiện nói dối vậy, nhìn cậu lòng run sợ. Cậu lắp bắp nói: "Không, không có, chỉ là......"
"Tô Mộc viết thư tình cho con, con sợ cậu ấy ngại ngùng." Phó Thừa Cảnh đột ngột xen vào.
Tô Mộc: "!?"
Phó Kiều Kiều, cầu xin anh làm người đi! Cậu đời này chưa từng viết thư tình cho ai, với lại loại chuyện ma quỷ này, người cha khôn khéo đến mức không thể khôn khéo hơn của anh, sao có thể tin được!
Phó Văn Triết khuôn mặt lạnh lùng thoáng kinh ngạc, hồ nghi nhìn về phía Tô Mộc: "Thư tình?"
Tô Mộc: "..." Xin hãy nhìn ánh mắt chân thành của con, chúng sẽ nói cho ngài biết, con trai ngài đang nói dối!!
Đáng tiếc ba Phó dù thông minh đến mấy cũng không có thuật đọc tâm, căn bản không nghe được tiếng lòng của Tô Mộc.
Phó Thừa Cảnh cuối cùng không dám giấu kịch bản dưới mí mắt cha anh, cuộn xấp đồ đó vào phòng ngủ, đi ngang qua trước mặt Tô Mộc, hơi nghiêng đầu, môi mấp máy, phát ra âm thanh nhỏ không thể nghe thấy: "Học thuộc lời thoại."
Tô Mộc trừng mắt nhìn anh một cái, thầm nghĩ; anh còn dám nhắc đến lời thoại!
Ba Phó ngồi trên sô pha, gật đầu với Tô Mộc.
"Tô Mộc, qua đây ngồi."
Tô Mộc lập tức đáp lời, giống như học sinh thi nude(khỏa thân), tứ chi cứng đờ đi qua. Không thể nói cậu nhát gan, mấu chốt là khí chất của ba bá tổng quá mạnh, cảm giác này, so với năm đó tham gia kỳ thi tư pháp còn hơn chứ không kém.
"Cháu thích viết thơ?"
Tô Mộc nghĩ nghĩ, kịch bản hình như không có cái này, liền tự do phát huy lắc đầu.
Phó Văn Triết liếc nhìn đứa con trai đi nhanh về nhanh, nhàn nhạt nói: "Mười mấy trang thư tình đó, viết đều là cái gì?"
Tô Mộc muốn khóc; cậu làm sao biết là cái gì, cậu bây giờ hoàn toàn là bị ép bán mình!
Phó Thừa Cảnh bình tĩnh ngồi bên cạnh Tô Mộc, thay cậu chặn lại ánh mắt dò xét của Phó Văn Triết.
"Ba, đây là riêng tư giữa chúng con, có thể đừng nhiều chuyện như vậy không!"
Hai người ánh mắt giao nhau, Tô Mộc chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, không tự giác rùng mình một cái.
Phó Văn Triết nhìn Tô Mộc đang trốn sau lưng Phó Thừa Cảnh, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng ý vị không rõ.
Ông liếc nhìn Phó Thừa Cảnh đang muốn nói lại thôi, cảnh cáo: "Câm miệng, ta không hỏi con."
Nếu đổi sang trường hợp khác, Tô Mộc quả thực phải giơ hai tay tán thưởng ba Phó, nhưng lúc này, cậu chỉ có thể nghẹn lời không nói, đau khổ vạn phần. Cầu hỏi, biên kịch đột nhiên nghỉ việc, diễn viên quần chúng phải phát huy thế nào?
Tô Mộc đối mặt với áp lực của hai người, hồi lâu, căng da đầu nói: "Chỉ là vài lời âu yếm sến súa thôi, tóm lại dùng một câu tổng kết, chính là...... em thích anh." Ba chữ 'em thích anh', quả thực là nghiến răng nghiến lợi nói ra, tình cảm đó và 'tôi hận anh' có thể nói là có hiệu quả tương đương.
Phó Văn Triết đột nhiên cười một tiếng, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Tô Mộc, cháu là một đứa trẻ thành thật, nói thật với ta. Không cần sợ Thừa Cảnh, chú làm chủ cho cháu."
Tô Mộc quả thực muốn ôm đùi chú Phó kể khổ về mười mấy tội trạng của Phó Thừa Cảnh, cả nhà này bình thường như vậy, sao lại sinh ra một đứa con hư hỏng xui xẻo thế này!
Phó Thừa Cảnh nhíu mày, bất mãn nói: "Gan cậu ấy làm gì có nhỏ như vậy...... Tình cảm chúng con rất tốt, ba, ba đừng vì bị mẹ con làm tức giận mà đến chỗ con châm ngòi ly gián, không thể thấy chúng con tốt đẹp được."
"Ta không bảo con mở miệng." Phó Văn Triết chỉ vào phía bên kia sô pha, chân thật đáng tin nói: "Đổi chỗ ngồi đi, đừng ở đây chướng mắt."
Phó Thừa Cảnh bực bội đứng lên, nhưng không ngồi qua đó, mà đứng bên cạnh Tô Mộc, một tay đặt lên vai cậu, như thể thân mật trấn an cậu.
Phó Văn Triết ánh mắt lướt qua tay con trai, và sống lưng rõ ràng thẳng tắp của Tô Mộc.
"Mớ giấy đó rốt cuộc là chuyện gì? Ta chưa từng nghe nói, thư tình lại được in ra, trên đó còn có bút dạ quang làm ký hiệu."
Tô Mộc đặc biệt muốn đập nát đầu chó của Phó Thừa Cảnh: Ba anh ánh mắt sắc bén như vậy, anh không biết sao? Bịa chuyện dối trá cũng không kết hợp với tình hình thực tế, còn nhất quyết phải dùng bút dạ quang đánh dấu trên lời thoại cái gì mà, 'thái độ', 'tư tưởng trung tâm'!!
Cậu hít sâu, sắp xếp lại lời nói, cũng không thèm nhìn Phó Thừa Cảnh, thành thành thật thật nói: "Chú ơi, đây quả thực không phải thư tình cháu viết cho anh ấy."
Phó Thừa Cảnh ngẩn ra, lực trên tay tăng thêm: "Cậu đừng nói hươu nói vượn, Thổ Phỉ......"
"Lại lắm miệng, thì đi ra ngoài." Khí thế bá vương của ba Phó bùng nổ, mất kiên nhẫn cắt ngang lời con trai.
Phó Thừa Cảnh sắc mặt khó coi im miệng lại.
Tô Mộc không quản anh, chậm rãi nói: "Hai ngày trước chúng cháu có chút không vui. Tính tình anh ấy ngài cũng biết, nói năng không đúng mực, đôi khi còn đặc biệt quá đáng, lâu dần, lòng cháu cũng sẽ không thoải mái, liền nổi chút cảm xúc với anh ấy, hai người giận nhau mấy ngày. À, cho nên tối qua gặp mặt, hai chúng cháu cũng không nói gì."
Cậu nói xong, ngẩng đầu nhìn Phó Thừa Cảnh, chân tình thổ lộ: "Nhưng cháu không ngờ, anh ấy thế mà lại nhận ra sai lầm của mình, còn cố ý viết cho cháu một bản kiểm điểm. Nhưng tuy số chữ rất nhiều, cháu luôn cảm thấy anh ấy qua loa lại không thành ý, liền lấy bút đánh dấu trên đó một chút, muốn anh ấy về sửa lại."
Phó Thừa Cảnh vẻ mặt như gặp ma, chưa kịp nổi giận, liền thấy Tô Mộc đỏ mặt, e lệ ngượng ngùng nháy mắt với anh.
"cháu, cháu như vậy cũng không đúng, anh ấy đều đã xin lỗi nhận sai với cháu rồi, cháu còn không chịu bỏ qua, cảm thấy thư kiểm điểm của anh ấy không chân thành..."
Ba Phó giơ tay chặn lại câu nói tiếp theo của cậu, công bằng công chính nói: "cháu không có gì không đúng, nó từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh, coi mình là trung tâm, cũng nên có người quản giáo nó tử tế."
Nói xong, vẻ mặt ghét bỏ cau mày, "Nhiều tờ giấy như vậy, chắc bên trong không một câu nào là tự nó viết, đều là tải từ trên mạng xuống, không có một chút thành ý."
Phó Thừa Cảnh đáp trả: "Vậy thật xin lỗi, tính cách này của con trời sinh, gen di truyền."
Ba Phó mày hơi nhướng, "Nếu biết xấu hổ, vậy quay đầu lại viết lại bản kiểm điểm, không được in, hoàn toàn viết tay. Viết xong giao cho ta, ta bảo thư ký lên mạng tra trùng lặp, không đạt tiêu chuẩn thì làm lại, viết đến khi nào đạt tiêu chuẩn mới thôi."
Tiểu nhân trong lòng Tô Mộc ngửa mặt lên trời cười to, quả thực muốn vui nở hoa. Nhưng cậu cuối cùng không dám thể hiện cảm xúc đắc ý dưới mí mắt Phó Thừa Cảnh, sợ lát nữa ba Phó đi rồi, Phó Thừa Cảnh thẹn quá hóa giận, giết cậu diệt khẩu, chỉ đành giả vờ khó xử lắc đầu,
"Không, không cần đâu."
Ba Phó tuy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng thần sắc đối với Tô Mộc lại hòa hoãn đi không ít, "Bảo nó viết."
Tô Mộc cảm thấy bá tổng chính là quý nhân của mình, bảo Phó Thừa Cảnh viết kiểm điểm cho cậu, sợ là cậu tối nay nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Cậu đang cao hứng muốn đồng ý, chỉ cảm thấy vai trầm xuống, hàn khí xung quanh tàn sát bừa bãi.
"Ba, ba có thể không tham gia vào chuyện của chúng con không, lúc ba và mẹ yêu đương, ông nội con cũng không quản ba ngủ thư phòng hay là ngủ sàn nhà......"
Phó Thừa Cảnh lạnh giọng nói xong thuận tay kéo một cái, kéo Tô Mộc vào lòng, ẩn ý sâu xa nói: "Hai chúng con rất tốt, không cần ba ở đó khoa tay múa chân...... Đúng không, Tô Mộc?"
Tô Mộc thật lòng cảm thấy loại con trai như Phó Thừa Cảnh sinh ra chính là để đòi nợ, có thể nói là một giây phá hỏng sân khấu của cha mình, cậu đang hy vọng ba bá tổng giống như ông nội cậu, trình diễn một màn đại nghĩa diệt thân, chỉ cảm thấy thân mình nghiêng đi, vai bị ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Phó Thừa Cảnh kéo một cái, trực tiếp ngã vào lòng đối phương.
Phó Văn Triết thấy cậu đột nhiên cúi đầu, hàng mi cong cong khẽ run, ngoan ngoãn nghe lời dựa vào người Phó Thừa Cảnh. Đây là một tư thế quyến luyến thuận theo, người ngoài nhìn vào, động tác dựa vào của Tô Mộc tự nhiên thuần thục.
Hai người một đứng, một ngồi, độ cao vừa vặn, nép vào nhau nhìn nhau chăm chú, như đôi tình nhân thân mật không chút ngăn cách. Nhưng thực tế, hai người ánh mắt giao đấu, đều khẽ nhướng mày, âm thầm phân cao thấp không ai nhường ai.
Đương nhiên, sức lực của Tô Mộc hoàn toàn không thể so với đối phương, chỉ có thể bị vũ lực khuất phục gật đầu.
Ba Phó thu hết động tác nhỏ của hai người vào mắt, cười lạnh nói: " ta lại là một người cha tốt có trách nhiệm. Nếu đã quyết định muốn kết hôn, không bằng sớm sống chung một chút. Nghỉ lễ 1 tháng 5, con đi giúp Tô Mộc chuyển nhà, để nó sớm dọn qua đây, hai đứa cũng coi như thích ứng trước hôn nhân một chút."
Hai người kinh hãi, không kịp để ý ân oán cá nhân, lại lần nữa trăm miệng một lời từ chối.
Phó Văn Triết người ngả ra sau, thần sắc khó lường đánh giá họ:
"Không phải đã định muốn ở bên nhau rồi sao? Vậy ở cùng nhau cũng không có gì đáng trách...... Hay là nói, hai đứa hợp nhau lừa chúng ta?"
Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, làm Tô Mộc kinh hãi đến toát mồ hôi hột, cậu thầm mắng Phó Thừa Cảnh từ đầu đến chân, thầm nghĩ đây đều là chủ ý tồi tệ gì, lúc trước cậu sao lại mất trí đáp ứng chứ.
Khí chất của Phó Văn Triết quá mạnh, nếu nói Phó Thừa Cảnh là nhiệt độ âm của Nam Bắc Cực, vị ba bá tổng này chính là sự phô trương của Diêm La Điện, đặc biệt là bộ dạng lúc trừng mắt.
Phó Thừa Cảnh nhìn Tô Mộc hoàn toàn bị dọa sợ, không trông mong được gì, dẫn đầu mở miệng: "Không được, nhà Tô Mộc bảo thủ, ông nội Tô sẽ không đồng ý chúng con sống chung."
Tô Mộc hoàn hồn, vội đi theo gật đầu: "Đúng đúng đúng, ông nội tôi sẽ không đồng ý."
Cậu nói xong còn sợ chưa đủ, cố hết sức bôi đen mình: "cháu tật xấu rất nhiều, buổi tối mộng du, bình thường còn vứt đồ lung tung, cũng không quá sạch sẽ, thật sự không thích hợp sống chung với người khác, vẫn là tự mình ở tốt hơn......
Cái kia chú ơi, thời gian không còn sớm, ngài nếu không có việc gì, cháu xin phép về trước, nhà cháu gia giáo rất nghiêm, không thể về quá muộn."
Cậu nói xong, xoay người liền đi, một giây cũng không muốn ở lại thêm.
Phó Thừa Cảnh vội đi theo sau cậu, hiếm khi săn sóc nói:
"Tôi đưa cậu."
Hai người một trước một sau, hận không thể lập tức rời khỏi hiện trường.
Tô Mộc giày cũng chưa buộc, vừa lê giày chạy ra ngoài vừa nghĩ; nhà Phó Thừa Cảnh này có độc à, mỗi lần vào đều không có chuyện tốt. Sau này, nếu không cần thiết, tuyệt đối không đến nữa.
Phó Thừa Cảnh mặt không biểu cảm cùng cậu vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng, lập tức quay đầu trừng cậu:
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì? Tôi viết kiểm điểm cho cậu, mặt mũi cậu đâu?"
Tô Mộc cũng nghẹn một bụng tức, nghe vậy không cam lòng yếu thế trả lời:
"Còn dám hỏi mặt mũi tôi à? Anh mở mắt nói dối cái gì vậy, ai viết thư tình cho anh? Tôi lớn từng này chưa từng viết thư tình! Còn nữa đại ca, não đâu! Nhà ai thư tình dùng bản in tiêu chuẩn cỡ chữ số 5 mười mấy trang, đó là thư tình hay là di thư vậy?"
"Cậu câm miệng, kiểm điểm tự mình viết, tự mình nghĩ ra chủ ý tồi tệ thì tự mình chịu trách nhiệm."
Tô Mộc nhún vai: "Chữ viết của tôi và anh căn bản khác nhau, ba anh sẽ không nhận ra chữ của con trai mình?"
Phó Thừa Cảnh hàn khí tỏa ra, nửa ngày không nói chuyện.
Tô Mộc hiếm khi thấy Anh ăn đắng, tâm trạng tức khắc rất tốt, kiễng chân giơ tay vỗ vai Anh, hứng thú bừng bừng nói:
"Anh cũng đừng buồn, tục ngữ nói rất đúng, người làm trời không phụ, thế đạo luân hồi tốt...... Kiểm điểm không cần nhiều, 3000 chữ là OK."
Cậu nói xong tự mình vui vẻ trước, cười toe toét nói:
"Tôi cảm thấy tôi thật sự rất có tài, ba anh hỏi tôi thích thơ không? Có phải cảm thấy tôi có hơi thở lãng mạn của thi nhân và tài văn chương......"
Cậu vừa dứt lời, liền thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, ba Phó đứng trước mặt cậu, cầm điện thoại cậu bình tĩnh nói:
"Điện thoại của cháu rơi trên bàn ăn."
Tô Mộc: "..."
Phó Thừa Cảnh một tay giật lại, không cho cha anh cơ hội hỏi han, lập tức ấn tầng một.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Anh âm trầm trừng mắt nhìn Tô Mộc: "Cậu có phải ngốc không, đứng đó nửa ngày, cũng không biết ấn thang máy!! Còn người làm trời không phụ, thế đạo luân hồi tốt? A, hai câu sau đâu......"
Tô Mộc não giật, thuận miệng nói tiếp: "Không tin ngẩng đầu xem, trời xanh tha cho ai!"
"Cậu thật đúng là dám tiếp!"
Phó Thừa Cảnh đỡ trán: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro