Chương 3

Tô Mộc tiện tay lấy một bộ đồ thoải mái từ trong tủ, suy nghĩ một chút, lại tìm ra một chiếc ba lô hai quai, bỏ mấy tấm thẻ ngân hàng và chứng minh thư vào đó.

Chờ mặc đồ chỉnh tề, cầm điện thoại ra khỏi phòng.


Khu chung cư có môi trường khá tốt. Sáng sớm vừa có một trận mưa, cây cối được gột rửa trở nên xanh tươi mơn mởn, trong không khí thoang thoảng mùi đất ẩm ướt và hương cỏ cây thanh mát.

Cậu ra ngoài nhưng không vội đi ngay mà cố ý lấy điện thoại ra chụp lại tòa nhà phía sau lưng. Cậu ban ngày thì không sao, cứ đến tối là mất phương hướng, hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc, sợ về muộn lại không tìm thấy nhà.


Lưu ảnh xong, Tô Mộc mở bản đồ định vị vị trí của mình, sau đó dựa theo tên khu chung cư được đánh dấu, tìm kiếm thông tin về khu nhà ở thương mại này trên điện thoại.

Nơi nguyên chủ ở thuộc vùng ven của khu đại học, tuy hơi hẻo lánh, cách trung tâm thành phố cũng xa, nhưng giá nhà lại không hề rẻ, được xem là một khu dân cư cao cấp.


Cậu xem xong thông tin khu nhà, lại quay về bản đồ, phóng to bản đồ trên màn hình, chăm chú nhìn kỹ các con đường và cửa hàng gần đó. Chờ ghi nhớ hết những thứ này, mới cất điện thoại, đi về phía cổng Đông gần nhất.


Vì là kỳ nghỉ Thanh Minh nên có khá nhiều người ra vào. Có mấy cô gái đi ngang qua hắn cứ liên tục ngoái đầu lại nhìn. Tô Mộc lập tức căng thẳng, ngón tay bất giác siết chặt điện thoại. May mà mấy cô gái đó không đến chào hỏi, chỉ thân thiện mỉm cười.


Cậu đi theo sau một cặp tình nhân trẻ, thấy chàng trai mở điện thoại quét một ứng dụng, cánh cổng sắt kêu "két" một tiếng rồi tự động mở ra. Ứng dụng này trên điện thoại nguyên chủ cũng có, chắc là một dạng thẻ ra vào điện tử, cậu âm thầm ghi nhớ.


Bên ngoài đỗ mấy chiếc xe. Tô Mộc đứng đó đón gió, lúc này mới nhận ra mình hoàn toàn không biết Tôn Hạo trong điện thoại là ai. Cậu vội móc điện thoại ra, mở WeChat.


Cảm ơn trời đất, thế giới này tuy khác với thế giới của cậu, nhưng rất nhiều thứ cơ bản lại giống nhau, ví dụ như tên thành phố, ví dụ như ứng dụng di động... Bằng không, cậu thật không biết phải làm sao bây giờ.


Danh bạ WeChat của nguyên chủ rất ít người. Ngón trỏ Tô Mộc lướt nhẹ xuống danh sách liên hệ, trong nháy mắt đã kéo đến cuối. Cậu vốn tưởng tìm WeChat của Tôn Hạo sẽ hơi phiền phức, nhưng không ngờ, tên ghi chú của người này chính là cái tên đó.

Tô Mộc trực tiếp nhấn vào ảnh đại diện, chọn xem vòng bạn bè. Ảnh đại diện của Tôn Hạo tuy không phải ảnh thật, nhưng trong vòng bạn bè lại có một tấm ảnh tự chụp của hắn. Người này rất dễ nhận ra, tóc cạo rất ngắn, tướng mạo trông hơi dữ tợn.


Tô Mộc lướt xuống xem, phát hiện Tôn Hạo đăng bài rất tạp nham, nhưng ngoài tấm ảnh tự chụp kia ra, cơ bản không có gì hữu ích. Cậu lướt qua loa rồi thoát ra, sau đó mở lịch sử trò chuyện của hai người. Nội dung trò chuyện trên WeChat tuy không nhiều lắm, nhưng lại có không ít thông tin hữu dụng.


Cha mẹ của nguyên chủ cũng ly hôn. Khác với Tô Mộc, nguyên chủ được tòa án phán cho mẹ nuôi. Sau khi ly hôn, cậu bị mẹ đưa ra nước ngoài, mấy năm nay vẫn luôn sống ở đó.

Nhưng nguyên chủ vẫn luôn muốn về nước, còn vì chuyện này mà làm ầm ĩ rất lâu. Căn nhà này là do mẹ nguyên chủ mua cho cậu để có chỗ ở khi về nước. Cậu về nước từ tháng trước và vẫn luôn ở đây.


Tô Mộc của thế giới này có vẻ rất hướng nội, gần như không ra khỏi phòng, cũng không có bạn bè gì. Sau khi về nước, chỉ giữ liên lạc với Tôn Hạo.

Còn Tôn Hạo, hắn là anh họ xa của nguyên chủ, trước đây hai người không có nhiều giao tiếp. Nhưng người này đối xử với cậu cũng khá tốt, thỉnh thoảng sẽ nhắn WeChat hỏi xem cậu có thiếu gì không, hoặc gọi cậu về nhà ăn cơm cùng.


Tô Mộc xem xong những thứ này, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Nguyên chủ vừa từ nước ngoài về, không thân thiết với họ hàng, tính tình lại hướng nội, còn sống một mình... Xem ra, người ở đây chắc chắn không hiểu rõ về cậu lắm, có lẽ cậu sẽ không để lộ sơ hở nào.


Tô Mộc mừng thầm xong, lại lật xem lịch sử trò chuyện của nguyên chủ với người khác. Đang xem chăm chú, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang lao nhanh về phía mình.

Cậu phản xạ có điều kiện lùi lại hai bước. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một chiếc xe dừng ngay bên chân. May mà người lái xe kỹ thuật tốt, tốc độ xe tuy nhanh nhưng không đâm vào cậu.


Cửa sổ xe được hạ xuống, người bên trong ngoắc tay với cậu: "Lên xe."
Tô Mộc liếc nhìn chiếc xe thể thao có đường cong đẹp mắt, màu sắc sặc sỡ, lại nhìn chằm chằm người kia vài giây. Xác định hắn rất giống với tấm ảnh Tôn Hạo mình vừa xem, mới cẩn thận lên xe.


Tôn Hạo liếc hắn một cái: "Mới dậy à? Sống một mình đúng là sướng, thích dậy mấy giờ thì dậy, thích về mấy giờ thì về, không về nhà cũng chẳng ai quản..."


Tô Mộc không dám nói gì, nghe vậy chỉ gật gật đầu. Tôn Hạo dường như đã quen với tính cách lầm lì ít nói này của cậu, cũng không để tâm lắm. Thấy sắc mặt cậu không tốt, tiện tay ném cho cậu một chai nước, vừa lái xe vừa nói: "Tối qua lại uống nhiều quá à?"


Tô Mộc ngẩn người, nhớ lại buổi sáng đầu đau như búa bổ, lúc này mới nhận ra muộn màng: hóa ra mình bị say rượu! Khó trách sáng sớm cổ họng đã khó chịu, đầu óc thì như muốn nổ tung. Cậu khẽ nói tiếng cảm ơn, sau đó vặn nắp chai, từ từ uống vài ngụm nước.


Tôn Hạo thấy hắn ủ rũ không có phản ứng gì, nhắc nhở: "Tao mà là mày thì gần đây nên biết điều một chút. Làm ông cụ nổi giận là hôn sự của mày hoàn toàn toi đời đấy..."


Tô Mộc đang cân nhắc xem nên bắt chuyện thế nào, đột nhiên nghe thấy câu này, sợ tới mức phun cả ngụm nước ra ngoài.


"Mẹ kiếp, bẩn chết đi được, mau lau cho tao!" Tôn Hạo ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu.


Tô Mộc vừa ho khan, vừa quay người tìm giấy ăn. Chờ lấy lại hơi xong mới thấp thỏm hỏi: "Hôn, hôn sự của em?"


Tôn Hạo trợn trắng mắt: "Ừ, của mày! Hôn sự của mày! Tao khuyên mày đừng mừng quá sớm, cái thứ hôn ước từ nhỏ này không đáng tin đâu. Với lại người ta cũng có thừa nhận đâu, chỉ có mình mày đơn phương nhiệt tình..."


Tô Mộc hai tay nắm chặt chai nước, cúi đầu, não bộ nhanh chóng hoạt động: nguyên chủ có một hôn ước từ nhỏ, cậu ta thích người kia rất nhiều năm...


Tôn Hạo đang nói hăng say, ánh mắt lướt qua thân hình gầy gò mảnh khảnh của Tô Mộc, lời trêu chọc đến miệng lại nuốt xuống. Dù sao cũng là họ hàng thân thích, hắn không nỡ nói lời quá phũ phàng.


Không có tiếng lải nhải của hắn, trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, không khí có chút gượng gạo. Tô Mộc lòng đầy nghi vấn nhưng không dám tùy tiện mở miệng.

Thấy Tôn Hạo không nói nữa, đành hơi quay đầu đi, giả vờ ngắm cảnh. Ngoài cửa sổ là những tòa nhà cao tầng san sát, đan xen một cách thú vị hai bên cầu, trông chẳng khác gì thế giới của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy