Chương 34
Về chuyện sống chung, lần trước ông nội Tô và ba Phó tuy đều đề cập qua, nhưng Tô Mộc và Phó Thừa Cảnh không ai đồng ý, liền lảng đi cho qua chuyện. Việc này đột nhiên được nhắc lại, Tô Mộc có cảm giác không lành. Nụ cười của cậu cứng đờ trên mặt, hồi lâu mới hoàn hồn, dừng một chút, giải thích:
"Không không không, chúng cháu không định sống chung... Cái kia, bây giờ như vậy cũng tốt lắm rồi, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp..."
Mẹ Phó chỉ nghĩ cậu da mặt mỏng, cười cười không tiếp tục chủ đề này nữa, dẫn họ vào nhà. Tô Mộc đi chậm lại vài bước, ra hiệu bằng mắt với Phó Thừa Cảnh, ý bảo anh lát nữa tìm cơ hội giải thích rõ ràng.
Phó Thừa Cảnh nhướng mày, vẻ mặt không tốt:
"Cậu còn dám nhắc đến chuyện này, cậu và ông nội cậu rốt cuộc nói thế nào? Ông ấy mấy ngày nay cứ vòng vo nói với ông nội tôi chuyện con cái!"
Tô Mộc cảm thấy mình cũng rất oan, lúc trước đầu óc không biết bị gì, lại mơ một giấc mơ như vậy. Cậu tự biết mình đuối lý không cãi lại, cúi đầu cùng Phó Thừa Cảnh vào phòng.
Ba Phó đang ngồi trên sofa gọi điện thoại, thấy họ vào liền gật đầu, lạnh lùng dặn dò vài câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy. Ông liếc nhìn món đồ được gói tinh xảo trong tay Phó Thừa Cảnh: "Cầm cái gì đấy?"
Phó Thừa Cảnh nhướn chiếc cằm đẹp đẽ: "Thư tình Tô Mộc viết cho con."
Tô Mộc quả thực sắp bị anh dọa chết khiếp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Mặc dù biết tính tình Phó Thừa Cảnh thất thường, nhưng cũng không ngờ anh lại đột nhiên làm vậy, nhất thời xấu hổ vô cùng, cảm thấy chuyện này thật quá mất mặt!
Mẹ Phó đang cầm bình cắm hoa, nghe vậy cảm khái: "Người trẻ tuổi đúng là khác biệt, cuộc sống thật thú vị."
Phó Văn Triết không hài lòng trừng mắt nhìn con trai, ho khan một tiếng: "Ba ngữ văn cũng không tồi, lúc nào đó cũng viết cho mẹ con mấy bài..."
Tô Mộc chớp mắt, không thể tin lời này lại phát ra từ miệng ba của tổng tài bá đạo.
Mẹ Phó mặt đỏ lên, lườm ông một cái, quay đầu nói với Tô Mộc:
"Cơm còn phải đợi một lát mới xong, ngồi chơi chút đã."
Ba Phó thấy bà không đáp lời, cảm thấy mất mặt, nghiêm mặt bắt đầu huấn luyện con trai: "Bản kiểm điểm của con đâu?"
Ngón trỏ Phó Thừa Cảnh nhẹ nhàng điểm lên trán mình: "Ở đây."
"Ba bảo con viết ra, chứ không phải bảo con đọc thuộc lòng?"
Phó Thừa Cảnh chậc một tiếng, ném lại một câu 'phiền phức' rồi nhấc chân đi lên lầu, đi được nửa đường, thấy Tô Mộc ngơ ngác đứng đó, trừng mắt nhìn cậu: "Lại đây."
Tô Mộc 'ờ' một tiếng, chạy chậm lên lầu. Cậu cũng không dám một mình ở lại đối mặt với tổng tài bá đạo, khí thế của người này quá đáng sợ, cậu sợ mình không cẩn thận nói lộ chuyện hợp tác.
Mẹ Phó thấy hai người một trước một sau vào phòng, ghé tai nói nhỏ với chồng: "Tình cảm khá tốt, em thấy nếu là thật, không giống như anh nói đâu."
Phó Văn Triết đứng dậy, đi tới giúp vợ cắm hoa: "Thật hay không, chờ chúng nó ở cùng nhau sẽ biết."
"Chuyện của hai đứa nó, anh đừng có xen vào. Đúng rồi, lúc nào đó nói chuyện với con trai anh đi, đừng có lúc nào cũng bắt nạt Tô Mộc, làm gì có ai như nó, cầm thư tình người ta viết đi khoe khoang khắp nơi, cứ như đứa trẻ con chưa lớn vậy! Thằng bé Tô Mộc thật thà da mặt lại mỏng, em thấy nó xấu hổ đến mức đầu sắp cúi xuống đất rồi..."
Phó Văn Triết không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt thoáng hiện ý cười: "A, người có thể làm nó trẻ con như vậy cũng không nhiều đâu..."
Tô Mộc cùng Phó Thừa Cảnh vào phòng, đầu tháng năm nhiệt độ dần tăng cao, bên ngoài biệt thự tuy cây cối xanh um, nhưng trong phòng vẫn có chút oi bức. Phó Thừa Cảnh sợ nóng, vào phòng liền bật điều hòa, sau đó ngồi vào ghế lấy một cuốn vở từ bàn học ra, chép lại bản kiểm điểm của Tô Mộc.
Trí nhớ của anh luôn tốt, về cơ bản những thứ đã xem qua vài lần đều có thể thuộc lòng.
Tô Mộc buồn chán, ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên cạnh, ánh mắt đảo quanh phòng. Phòng ngủ của Phó Thừa Cảnh có tầm nhìn rất tốt, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đẹp của lâm viên, núi non sông nước giao hòa, đẹp không tả xiết, như một bức tranh sơn thủy. Cậu nhìn một lúc, bất giác ngáp mấy cái, mí mắt dần nặng trĩu, không bao lâu đã gục xuống ngủ thiếp đi...
Phó Thừa Cảnh chép xong câu cuối cùng, ném bút xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Mộc co người nửa nằm trên ghế bập bênh dường như đã ngủ say. Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên người cậu, phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn, khiến làn da thiếu sức sống kia trông thuận mắt hơn một chút, ngay cả đôi môi nhạt màu cũng trở nên hồng hào. Anh một tay chống cằm, hứng thú nhìn người đang ngủ say sưa.
Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Tô Mộc dường như cảm thấy lạnh, cuộn người rụt lại một chút, trở mình. Phó Thừa Cảnh nhìn một lúc, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, duỗi tay chọc vào má Tô Mộc. Xúc cảm rất tốt, mịn màng mát lạnh lại mềm mại, còn mang theo cảm giác quen thuộc khó tả, có chút khiến anh yêu thích không buông tay...
Tô Mộc mím môi, lông mi run rẩy. Phó Thừa Cảnh lập tức như mèo xù lông, nghiêm mặt lùi về sau hai bước, chờ đứng xa mới phát hiện người kia không tỉnh mà chỉ đổi hướng tiếp tục ngủ, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy mình điên rồi, thế mà lại thấy da mặt Tô Mộc sờ thích! Cúi đầu nhìn ngón tay vừa gây rối, anh nghiêm trọng nghi ngờ, ngón tay thành tinh rồi, hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của anh.
Một lát sau, chậc một tiếng, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh, tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút...
Tô Mộc đêm qua thức trắng, tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Giấc ngủ này vừa sâu vừa ngon, lúc tỉnh lại còn có chút không biết mình đang ở đâu, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, đây là nhà Phó Thừa Cảnh.
Cậu giật mình muốn ngồi dậy, kết quả vì dậy quá gấp, bị chiếc chăn mỏng vắt hờ trên người vướng vào, cả người 'bụp' một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.
Phó Thừa Cảnh đang ở cửa gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động liền nhíu mày, đẩy cửa ra liền thấy Tô Mộc nằm thẳng cẳng trên sàn, đầu và tay hướng về phía anh. Anh 'phụt' một tiếng cười thành tiếng, vui vẻ nói: "Ái khanh bình thân."
Tô Mộc bị ngã choáng váng đầu, đầu óc ong ong, đầu gối càng tê dại muốn chết, cậu không để ý đến lời trêu chọc của Phó Thừa Cảnh, ngồi dậy dựa vào chân ghế hít hà. Ánh mắt Phó Thừa Cảnh đảo quanh người cậu một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó, lập tức thu lại nụ cười xoay người ra khỏi phòng.
Tô Mộc còn tưởng người này tốt xấu gì cũng đến đỡ cậu dậy, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng vô tình. Nhất thời như bị nghẹn ở cổ, có chút bức bối. Quả nhiên, dựa vào người không bằng dựa vào mình!
Cậu thở dài, co ro ở đó xoa trán, không bao lâu cửa lại mở ra, chỉ thấy Phó Thừa Cảnh cầm một hộp thuốc đi tới. Tô Mộc không hiểu nhìn anh.
Phó Thừa Cảnh đi đến bên cạnh cậu, khuỵu đôi chân dài tùy ý ngồi xuống sàn, lục lọi trong hộp thuốc, cuối cùng lấy ra một lọ màu trắng: "Chân."
Tô Mộc khó hiểu: "Chân gì?"
Phó Thừa Cảnh duỗi tay ra hiệu một con số, lắc lư trước mắt cậu: "Đây là mấy?"
Tô Mộc mặt đầy vạch đen, giơ tay gạt tay anh ra: "Phát điên cái gì!"
Cậu vừa nãy nén một bụng tức, lúc này ra tay cũng không nương tình, đánh vào mu bàn tay Phó Thừa Cảnh nghe khá vang, đến mức tự dọa mình giật nảy.
Phó Thừa Cảnh nheo mắt nhìn vết đỏ trên tay, lạnh lùng nói:
"Hóa ra cậu không phải mắt có vấn đề, là đầu óc có vấn đề, cho nên không nhìn thấy máu trên chân!"
Tô Mộc ngẩn ra, vội cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, quần bên đùi phải không biết làm sao bị rách một đường, có máu thấm ra. Cậu vừa ngã xuống chỗ đó đau ghê gớm, nên cũng không chú ý đến vết thương trên chân.
Phó Thừa Cảnh nhìn cậu trợn mắt nhìn mà không có động tác gì, hít sâu một hơi, giơ tay kéo chân cậu.
"Ai ai ai, anh nhẹ tay thôi..."
&
Cơm đã nấu xong, mẹ Phó ở dưới lầu đợi nửa ngày, cũng không thấy hai đứa trẻ xuống, bà hơi do dự một chút rồi vẫn đi lên lầu. Kết quả vừa rẽ đến cửa phòng Phó Thừa Cảnh, liền nghe thấy tiếng động kịch liệt bên trong.
"Đau đau đau, anh nhẹ... Ai, anh đừng kéo quần tôi..."
"Anh có thể dịu dàng một chút không, đừng có thô bạo như vậy!! Trời ạ, kỹ thuật của anh tệ quá... Anh không phải là lần đầu tiên đấy chứ..."
"Im miệng, nâng chân lên, không được kêu!"
Mẹ Phó: "!!!"
Này, có phải hơi nhanh quá không!
Tô Mộc không biết mẹ Phó ở cửa nghe trộm được vài câu, liền hoảng hốt chạy xuống lầu. Cậu nhăn mặt nhíu mày cố rút chân về, không còn cách nào, mùi oxy già quá ám ảnh, Phó Thừa Cảnh lại không có chừng mực, cậu đau đến mức chân sắp chuột rút.
Phó Thừa Cảnh đổ nửa lọ oxy già lên vết thương của Tô Mộc, đoán chừng khử trùng cũng kha khá rồi, lại lấy ra povidone và tăm bông quệt lên vết thương của cậu. Vết thương trên chân nhìn không lớn, nhưng lại hơi sâu, chảy không ít máu.
Tô Mộc sợ máu, không dám nhìn, gác chân lên đùi Phó Thừa Cảnh, nửa người trên vặn thành 90 độ, nhìn thẳng về phía trước cắn răng mặc anh xử lý.
Chờ nghe thấy đối phương nói xong rồi, mới như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Kết quả vừa cúi đầu, đối diện với chiếc nơ bướm xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu gối, khóe miệng không nhịn được co giật. ...
Tên này nhất định là cố ý!
Hai người ở trên lầu giày vò nửa ngày, Tô Mộc vì chóng mặt lại nằm thêm một lúc, mới cà nhắc đi xuống lầu. Mẹ Phó đang thì thầm với ba Phó, nghe thấy tiếng động lập tức im bặt. Tô Mộc xuống lầu cố ý mượn Phó Thừa Cảnh một chiếc quần để thay, chiếc quần ban đầu rách một mảng lớn, trên đó lại dính máu và thuốc, mùi vị không phải dạng vừa, chính cậu cũng không chịu nổi.
Chân Phó Thừa Cảnh dài hơn cậu, quần đương nhiên rộng, cậu xắn hai vòng gấu quần mới vừa.
Trên bàn ăn bày đầy món ăn phong phú, rõ ràng đã làm xong từ sớm chờ cậu. Tô Mộc có chút ngượng ngùng, xin lỗi nói:
"Xin lỗi dì, con, con ngủ quên mất, để mọi người đợi lâu!"
Mẹ Phó liếc nhìn con trai đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, vẻ mặt cổ quái: "Cũng không lâu lắm, dì thấy hơi nhanh..."
Tô Mộc không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn bà: "Dì nói gì ạ?"
"A, không! Dì nói, mau ăn cơm, đều mệt rồi... Không phải, đều đói rồi chứ!"
Không khí trên bàn ăn có chút vi diệu, Tô Mộc cũng đoán không ra có gì không đúng, nhưng cứ cảm thấy không thích hợp lắm. Kịch bản đã học thuộc lòng ban đầu, không ai hỏi đến, ngược lại mẹ Phó lại quá nhiệt tình, cứ hỏi han sở thích của cậu, ánh mắt nóng bỏng kia làm cậu như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, Tô Mộc uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ngủ của mẹ Phó, xách theo quà hai vị trưởng bối tặng, cà nhắc đi theo Phó Thừa Cảnh lên xe. Phó Thừa Cảnh hôm nay hiếm khi không đeo khẩu trang, không muốn bị tài xế chú ý, liền cùng Tô Mộc ngồi ở hàng ghế sau.
"Dì thật tốt." Tô Mộc thật lòng cảm khái: "Vừa dịu dàng lại chu đáo."
Phó Thừa Cảnh nhếch môi dưới: "A, đó là cậu chưa thấy bộ dạng bà ấy đánh người xé xác đâu."
Tô Mộc nghe vậy cẩn thận đánh giá anh một lượt, một lát sau, nghiêm túc gật đầu:
"Nếu người bị đánh là anh, tôi cảm thấy cũng có thể thông cảm được."
Cậu tưởng tượng đến cảnh Phó Kiều Kiều bị mẹ Phó đuổi đánh, liền vui không tả xiết, cảm thấy nếu thật sự như vậy thì thật hả lòng hả dạ!
Phó Thừa Cảnh nhìn nụ cười rạng rỡ kia, cảm thấy tay ngứa ngáy, duỗi tay véo má cậu. Tô Mộc bị kéo người nghiêng đi, trở tay đánh anh, đáng tiếc người kia đã sớm đề phòng, căn bản không cho cậu chạm vào.
Phó Thừa Cảnh thực ra không dùng sức, nên không đau, nhưng Tô Mộc cứ cảm thấy có chút kỳ quặc, chuyện bị người ta véo má... quá trẻ con! Cũng chỉ có tính cách của Phó Kiều Kiều mới làm được chuyện này!
Cậu ghét bỏ nhích sang bên cạnh, quay đầu ngắm cảnh, không thèm để ý đến tên kia nữa.
Xe taxi dừng ở ngoài khu dân cư, Tô Mộc mở cửa xe xuống, thuận tay xách cả hai túi đồ ra, chờ hai người đến cửa nhà, cậu mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm hai chiếc túi giống hệt nhau hỏi: "Cái nào là cho tôi?"
Phó Thừa Cảnh thờ ơ cầm một túi: "Tùy cậu."
Tô Mộc 'ờ' một tiếng, nghĩ đến ngày mai còn phải đến chỗ ông nội Tô, nhắc nhở anh: "Tôi vừa viết thư tình vừa viết kiểm điểm, ngày mai anh ít nhiều cũng phải phối hợp với tôi một chút."
Phó Thừa Cảnh hạ cố gật đầu, sau đó xoay người đi về nhà mình. Tô Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ về nhà.
Về đến nhà, cậu thay quần áo trước, cố ý cho quần của Phó Thừa Cảnh vào máy giặt sạch sẽ, sau đó ngồi trên sofa, hứng thú bừng bừng mở quà.
Nghĩ đến sự giàu có của nhà họ Phó, đoán chừng quà tặng chắc chắn không rẻ, khóe miệng nhất thời nhếch lên. Đồ vật được gói rất kỹ, trong túi đựng một hộp quà, trên đó còn thắt một chiếc nơ bướm.
Tô Mộc nhìn chiếc nơ này liền nhớ đến thứ buộc trên chân mình, nhất thời tức giận, dùng sức giật mạnh, kết quả không kiểm soát được lực, làm hộp quà rơi xuống đất.
Các loại hộp đủ màu sắc, lập tức trải đầy sàn nhà. Tô Mộc cảm thấy đồ vật quen mắt, thuận tay nhặt lên một hộp, chờ nhìn rõ chữ trên đó, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Đùa nhau à, trưởng bối nhà họ Phó tặng cậu một hộp bao cao su siêu mỏng 0 cảm...
Là cậu quá hạn hẹp kiến thức, hay là nhà giàu hào môn không câu nệ tiểu tiết?
Trên mặt đất còn nằm một tấm thiệp. Tô Mộc hít sâu một hơi, nhặt lên, chỉ thấy trên đó viết: Kỹ thuật không tốt, thì luyện tập nhiều vào!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro