Chương 38
Tô Mộc đi vào phòng học, rõ ràng cảm thấy vô số ánh mắt như đèn pha 'xoát' một cái chiếu vào người cậu,phòng học vốn ồn ào cũng yên tĩnh đi không ít.
Cậu chịu đựng ánh mắt kỳ quái của mọi người, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Triệu Ích Phàm xách sách, vượt qua biển người, chen đến bên cạnh cậu.
"Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cậu cũng thật đủ trâu bò, vừa vào trường đã thoát ế, mấu chốt là kéo theo Phó Mỹ nhân thoát ế."
Tay lấy sách của Tô Mộc dừng lại một chút, giải thích:
"Chúng tôi là bạn bè."
"Bạn bè?"
Triệu Ích Phàm rõ ràng không tin, giơ bình nước lên làm micro, giọng phiên dịch:
"Tức giận vì hồng nhan? Phó Mỹ nhân ra tay vì điều gì? Chậc, là tình bạn, hay là yêu trong lòng khó nói... Xin mời khách quý hôm nay – Tô Mộc, đến giải đáp bí ẩn số một Đế Đại cho chúng ta."
Nói xong, đưa bình nước lên trước mặt cậu.
Tô Mộc đẩy cái chai đang dí vào mặt mình ra: "Tôi nói thật, chúng tôi là bạn bè."
"À, cái dáng vẻ anh ấy xông vào ký túc xá chống lưng cho cậu vô số người đều thấy rồi, cậu nói là bạn bè? Chậc, tin cậu mới có quỷ! Câu lạc bộ chúng ta nổ tung rồi, cậu không xem lịch sử chat của họ sao?
Người thất tình đòi nhảy lầu mỗi ngày một tăng, chủ đầu tư sắp khóc ngất trong WC rồi... Ai? Nói đến, lần trước hoạt động câu lạc bộ, có phải hai người bàn bạc cùng nhau đi không..."
Tô Mộc nghe cậu ta nhắc tới, nhớ lại lý do Phó Thừa Cảnh đi hoạt động câu lạc bộ lần trước liền tức giận,nếu không phải tại chủ tiệm vô lương tâm đó, Thổ Phỉ cũng sẽ không bị tên kia nhẫn tâm đưa đi huấn luyện.
Nói đến, cậu đã bao lâu chưa gặp Thổ Phỉ rồi.
Gã này gặp người lạ là sợ dúm dó, cũng không biết mấy ngày huấn luyện vừa qua, có gầy đi không...
Triệu Ích Phàm lải nhải nửa ngày, nhìn cậu đang ngẩn người, đẩy đẩy cậu: "Đang nghĩ đến Phó Mỹ nhân à?"
Tô Mộc: "Đang nghĩ đến chó."
Triệu Ích Phàm: "..."
Tôi nói là Phó Mỹ nhân, chứ không phải chó Bắc Kinh nha?
Tô Mộc thở dài, móc điện thoại ra mở ứng dụng đánh giá, tìm được cửa hàng thú cưng kia, nhìn những đánh giá tiêu cực tràn ngập trên đó, liền theo một cái.
【Nhớ chó cưng ngày thứ N, chủ tiệm vô lương tâm, cho ngươi đánh giá tệ!】
Triệu Ích Phàm liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc: "Người như cậu mà cũng đánh giá tệ à?"
Cậu ta cảm thấy Tô Mộc là kiểu người tính tình ôn hòa hiền lành, vẻ mặt không màng thế sự, thế nào cũng không làm ra chuyện đánh giá tiêu cực thế này.
Tô Mộc không nói nên lời: "Người như tôi thì sao?"
Triệu Ích Phàm cười: "Chính là rất hòa thuận a! Ha ha ha, trông cái gì cũng rất thoáng."
Tô Mộc gật đầu: "Ồ, tôi đúng là nhìn mọi việc rất thoáng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi thù dai."
Triệu Ích Phàm: "..."
Cảm giác không hiểu sao lại get được điểm kỳ lạ.
Tô Mộc cũng biết sức ảnh hưởng của Phó Thừa Cảnh không nhỏ, vốn định chọn một nơi yên tĩnh đọc sách, đáng tiếc cậu hiện tại chính là trung tâm cơn bão của trường, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào người cậu.
Cứ như vậy, cậu tự mang hào quang kỳ lạ, đi đến đâu cũng được chú ý, nhưng cũng may, phần lớn đều là ánh mắt tò mò hóng chuyện, ánh mắt ác ý vẫn là số ít.
Trưa ăn cơm, Trương Phàm cố ý giữ chỗ cho cậu trong nhà ăn, nhìn thấy cậu, liền vẫy tay lia lịa.
Tô Mộc bưng khay đi tới.
Bác ca cười đẩy đồ uống cho cậu và Triệu Ích Phàm: "Cậu cuối cùng cũng đến rồi, Trương Phàm chờ nửa ngày rồi đấy!"
Mùa hè ở Đế đô quá nóng, ra cửa là mồ hôi nhễ nhại, lúc này được thổi điều hòa uống Coca đá là sướng nhất.
Tô Mộc nói cảm ơn, cầm lon Coca áp lên mặt hạ nhiệt, nhìn Trương Phàm: "Sao vậy?"
Trương Phàm mặt đỏ bừng, vừa ngại ngùng vừa kích động, mâu thuẫn không thôi:
"Tôi muốn hỏi chút chuyện về nam thần của tôi! Ây, đừng hiểu lầm, tôi chỉ sùng bái anh ấy thôi, không có ý nghĩ gì khác, cũng sẽ không có ý nghĩ gì khác, tôi thề!"
Trương Bác thân với cậu ta nhất, ở một bên cười: "Không cần giải thích, mọi người đều biết cậu sùng bái anh ấy, anh ấy là nam thần của cậu mà!"
Tô Mộc cũng biết Trương Phàm coi Phó Thừa Cảnh là nam thần, nghĩ đến lần đầu gặp mặt người này đã thao thao bất tuyệt bên tai cậu về Phó Thừa Cảnh, cười khổ: "Cậu sùng bái anh ấy ở điểm nào?"
"Học giỏi, năng lực mạnh, lại đẹp trai, tóm lại là không có khuyết điểm... Ai, sao lại có người hoàn mỹ như vậy, sống tùy ý lại phóng khoáng, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Trương Phàm cảm khái xong, nghĩ đến điều gì đó, nắm lấy tay Tô Mộc, kích động nói: "Cậu nhất định phải tốt với anh ấy nhé, tôi đã khóa chặt đôi cp này của các cậu rồi!"
Tô Mộc mặt đầy vạch đen, gạt tay cậu ta ra: "Nói cái gì kỳ kỳ quái quái vậy, cậu hoàn toàn là nhìn người qua lăng kính màu hồng rồi."
Phó Thừa Cảnh không có khuyết điểm?
Ha hả, người kia khuyết điểm đầy rẫy, miệng độc tâm ác, hình tượng mỹ nhân hoàn hảo, tiếp xúc rồi đều sụp đổ hết!
Bác ca hỏi: "Tô Mộc, tôi nghe giáo vụ nói, cậu trả phòng ký túc xá rồi à?"
Tô Mộc chua xót gật đầu;ông nội hành động thật đúng là nhanh.
Bác ca nhíu mày: "Tại sao? Húc Triết đã xin đổi phòng rồi, sao cậu còn dọn đi."
Tô Mộc không ngờ người kia thật sự dọn đi, nhưng nghĩ đến lý do thoái thác kiêu ngạo đến cực điểm của Phó Kiều Kiều lúc trước, thầm nghĩ Triệu Húc Triết đúng là co được dãn được.
Mấy người đang vừa ăn vừa nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
"Tôi có thể ngồi đây không?"
Tô Mộc ngẩng đầu, liền thấy Trình Thư Du bưng khay cơm đứng trước mặt họ.
Cô ấy hôm nay mặc chiếc áo thun rộng và quần jean, tuy đơn giản nhưng vẫn rạng ngời, quả nhiên, người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Ba người đều sửng sốt, nhìn nhau một cái, Triệu Ích Phàm còn thu lại nụ cười phóng khoáng, hơi có vẻ câu nệ.
Họ ngồi ở bàn tám người, bên cạnh là một cặp đôi nhỏ, còn trống hai chỗ, một chỗ chất đầy sách vở và túi của bốn người họ, ở bên phải Tô Mộc, chỗ còn lại đặt túi của cặp đôi kia.
Mà lời này của Trình Thư Du, rõ ràng là nói với Tô Mộc.
Tô Mộc gật gật đầu, Triệu Ích Phàm lập tức ân cần đứng dậy, cầm đồ vật trên ghế nhét ra sau lưng mình, nhường chỗ cho nữ thần.
Trình Thư Du trang điểm nhẹ, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười vừa phải: "Trình Thư Du."
Tô Mộc gật đầu: "Tôi biết, Tô Mộc."
Sao lại không biết chứ?
Vị hôn thê trong tưởng tượng suốt một tháng, trong một đêm biến thành 'tình địch'.
Ờm... Không đúng, cậu và Phó Thừa Cảnh là quan hệ hợp tác chứ không phải tình lữ thật sự, lấy đâu ra tình địch...
Trình Thư Du cười: "Chúng ta lần trước gặp nhau ở buổi tụ tập của Đan Hiệp, lúc đó em còn muốn nhờ anh giúp Thừa Cảnh dắt chó đi dạo, không ngờ hai người đã sớm quen nhau rồi."
Tô Mộc ban đầu cho rằng Phó Thừa Cảnh thích Trình Thư Du, từ lúc trộm được cốt truyện mới biết, Trình Thư Du là yêu đơn phương, thích Phó Thừa Cảnh rất nhiều năm.
Bởi vì biết tính cách anh, nên không dám biểu hiện bất kỳ hành vi nào vượt quá tình bạn trước mặt anh, vẫn luôn lấy thân phận bạn bè cẩn thận dè dặt ở bên cạnh anh.
Nhưng sau này khi nam chính đối đầu với Phó Thừa Cảnh, Trình Thư Du đột nhiên phản bội, ăn cắp tài liệu trong công ty.
Cậu có chút không hiểu, chẳng lẽ thật sự là do hào quang vai chính, khiến Trình Thư Du vì yêu sinh hận, quay lại cắn Phó Thừa Cảnh một miếng?
"Nghe Văn Hiên nói anh và Thừa Cảnh ở rất gần? Lần sau em đến tìm anh ấy, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"
Trình Thư Du nói xong nghịch ngợm nháy mắt: "Nhất định phải tới nha!"
Lời này của cô ấy nói quá tự nhiên, nghe thì có vẻ không có gì không đúng, nhưng lại không hiểu sao có chút không thoải mái.
Không khí trên bàn ăn có chút vi diệu, Triệu Ích Phàm thần kinh thô đến mức đồ ăn còn chưa nhai đã nuốt thẳng vào bụng, sợ phát ra chút tiếng động nào khiến người khác chú ý.
Tô Mộc đối với mỹ nữ vẫn luôn rất có hảo cảm, nhưng lại có khúc mắc với chuyện Trình Thư Du lâm trận phản bội.
Phó Thừa Cảnh bảo vệ chính là công ty của ba cậu, dù nói thế nào đi nữa, cậu và Phó Kiều Kiều mới là cùng một phe.
Sau khi nghĩ thông suốt, cậu nhàn nhạt nói: "Sẽ đi, bởi vì chúng tôi hiện tại đang ở chung."
Đồng tử Trình Thư Du bỗng dưng co rút lại, biểu cảm trên mặt có thoáng cứng đờ, nhưng chỉ một lát sau liền khôi phục như cũ.
Trương Phàm hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, như được tiêm máu gà nhìn chằm chằm Tô Mộc đầy hưng phấn.
Tô Mộc lại không nhìn cậu ta, nhân lúc uống Coca, cúi thấp mặt xuống.
Sáng nay lúc ra cửa, cậu đã cố ý hỏi Phó Thừa Cảnh, nếu có người phát hiện họ ở chung thì làm thế nào?
Không phải lo bò trắng răng, với tỷ lệ xuất hiện có thể so với minh tinh hạng A của Phó Thừa Cảnh, chuyện hai người họ sống chung sớm muộn gì cũng bị đào ra, thay vì để người khác đoán mò lung tung, không bằng tự mình tung tin trước.
Phó Thừa Cảnh nghe vậy chỉ thờ ơ nói hai chữ: "Tùy cậu."
Tô Mộc lúc này thật may mắn vì người kia đã nói "tùy cậu".
Bác ca cảm thấy không khí không tốt lắm, đắn đo hai lần, cứng nhắc mở ra một chủ đề mới.
"Buổi tối chơi bóng không? Có kèo còn thiếu hai người?"
Triệu Ích Phàm thích nhất chơi bóng rổ, nghe vậy lập tức gật đầu: "Hẹn, chúng ta buổi chiều chỉ có một tiết."
Tô Mộc cũng hơi ngứa tay, cậu dạo trước dắt chó đi dạo cảm thấy thể lực hồi phục không ít, muốn thử xem, hăm hở nói:
"Cho tôi một suất."
Bác ca gật đầu: "Ừ, thời gian địa điểm lát nữa WeChat cho các cậu."
Trình Thư Du như có điều suy nghĩ nhấp một ngụm trà sữa.
Buổi tối, Tô Mộc sợ có người mới chuyển vào ký túc xá, cố ý quay về thu dọn đồ đạc của mình, làm xong mới đi theo Triệu Ích Phàm đến sân bóng rổ.
Sân bóng rổ hôm nay đặc biệt náo nhiệt, chỗ rổ bóng có không ít người vây quanh, nhưng cậu liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên ở trong cùng.
Mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trông rất quen mắt.
Bác ca nhìn thấy họ vội chào hỏi: "Tô Mộc, ở đây! Giới thiệu với cậu, Đại Bân khoa chúng ta, ờm, cậu em trai này là..." Anh ta quay đầu hỏi Đại Bân: "Tên gì ấy nhỉ."
Đại Bân vóc dáng hơi cao, cười nói: "Tống Quân, đừng nhìn là học sinh lớp 12, bóng rổ chơi rất đỉnh, tôi từng đấu với cậu ấy mấy trận rồi, người này ném ba điểm rất lợi hại."
Tô Mộc không nhịn được nhíu mày, Tống Quân!
Cậu đã nói mà, lúc trước nghe tên vai chính công thấy quen tai lạ thường, cứ cảm thấy đã nghe ở đâu đó, hóa ra, người này chính là cậu học sinh lớp 12 mà Trương Phàm giới thiệu làm gia sư cho cậu lúc trước.
Không thể trùng hợp như vậy chứ? Tống Quân này chính là con trai ruột của bà mẹ kế kia của cậu?
Nghĩ đến căn nhà lạnh lẽo và người dì câu nệ đó, Tô Mộc cảm thấy, chắc không phải trùng tên trùng họ đâu.
Bác ca tiếp tục giới thiệu: "Đây là Triệu Ích Phàm, Tô..."
"Tô Mộc, tôi biết."
Tống Quân nhướng mày cười một cái: "Thật trùng hợp."
Tô Mộc gật gật đầu, không nói gì.
Tống Quân trông rất đẹp trai, hơn nữa trên người còn mang theo một vẻ ngổ ngáo bất cần, đặc biệt thu hút nữ sinh.
Còn chưa bắt đầu, bên sân bóng rổ đã bị vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài.
Nhưng Tô Mộc cảm thấy, có vài ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người cậu.
Trong cả đội, Tô Mộc trông nhỏ con nhất, so với mấy người cao to của đội kia, rõ ràng không cùng một kích cỡ.
Ban đầu trận đấu diễn ra bình thường, hai đội ăn miếng trả miếng, Tô Mộc nhanh chóng tìm lại được cảm giác của đời trước.
Vóc dáng cậu thấp nhất trong hai đội, nhưng kỹ thuật khống chế bóng rất tốt, cộng thêm tốc độ cực nhanh, sức phán đoán và thân thủ đều không yếu, liên tiếp ghi được hai bàn.
Chỉ là thể lực hơi kém một chút, chạy một lúc đã thở hồng hộc.
Nhưng rất nhanh, đội kia đột nhiên thay người.
Người mới thay vào chủ yếu phụ trách kèm Tô Mộc, không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy người này thần sắc không tốt, khí thế hung hăng.
Quả nhiên, lúc Tô Mộc đang dẫn bóng, người kia đột nhiên vung cánh tay, trực tiếp va tới.
Tô Mộc tuy đã đề phòng, nhưng vẫn bị khuỷu tay hắn ta thúc vào dạ dày.
"Tô Mộc!" Triệu Ích Phàm vội vàng chạy tới, nhìn cậu sắc mặt trắng bệch, ngồi xổm trên đất há miệng thở dốc, tức giận túm lấy áo người kia:
"Mày bị bệnh à! Chơi bóng thôi có cần đến mức này không?"
Bác ca sắc mặt cũng không tốt, lạnh mặt trừng người kia:
"Triệu Đống, quá đáng rồi đấy!"
Triệu Đống nhún vai cười cợt: "Trách tôi à, sợ va chạm thì chơi bóng làm gì, về nhà chơi búp bê đi!"
"Mẹ nó mày nói lại lần nữa xem!" Triệu Ích Phàm xông lên định đánh người, lại bị Tô Mộc ngăn lại.
Triệu Đống cho rằng cậu sợ, kiêu ngạo đến cực điểm: "Tô Mộc đúng không, bọn họ sợ mày, chứ lão tử đây không sợ mày. Sao nào, định khóc lóc chạy về, cầu xin Phó Thừa Cảnh chống lưng cho à?"
Tô Mộc đưa tay xoa dạ dày, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục."
Bác ca lo lắng nhìn cậu: "Thôi đi Tô Mộc, lai lịch hắn không nhỏ đâu, xem ra là nhắm vào cậu đấy. Thật sự gây ra chuyện gì, không dễ giải quyết đâu, có bọn tôi ở đây rồi, cậu trước..."
Triệu Đống không kiên nhẫn quát: "Lề mề cái gì, rốt cuộc có chơi nữa không? Sợ thua thì gọi một tiếng ba ba, tao tha cho mày đi!"
Tô Mộc buông tay ra, cầm lấy quả bóng rổ xoay trên tay, nhếch mép: "Chơi."
Mấy người nhìn nhau một cái, thần sắc đều không tốt lắm, Triệu Ích Phàm muốn thay Tô Mộc chặn Triệu Đống, lại bị Tống Quân ngăn lại.
Cậu ta cau mày, đang định nói chuyện, thì nghe Tống Quân lười biếng nói: "Cậu ấy đối phó được."
Triệu Ích Phàm sửng sốt.
Trận đấu tiếp tục bắt đầu, khán giả còn căng thẳng hơn cả cầu thủ trên sân.
Trương Phàm đặc biệt lo lắng, sốt ruột nói với bạn nữ bên cạnh: "Làm sao bây giờ? Có cần tìm Phó Thừa Cảnh không..."
"Mẹ kiếp, tìm cái đếch gì, mau xem BBS đi, có người nói thấy Phó Mỹ nhân đang đi về phía này kìa!!!!"
Người phía dưới vừa kích động vừa mong chờ, cảm thấy một màn anh hùng cứu mỹ nhân sắp được tái diễn, nhưng giữa những tiếng hét chói tai 'a a a', thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu không hòa hợp.
"Sao cậu ta yếu thế, lần nào cũng phải dựa vào Phó Mỹ nhân của tôi cứu?"
"Đúng thế, người trông yếu ớt không chịu nổi gió, thật là vừa túng vừa không..."
Chữ "lo" còn chưa nói xong, liền nghe thấy một tiếng hét thảm 'oao', sân bóng vừa mới ồn ào cãi cọ nháy mắt im bặt.
Cú vừa rồi quá nhanh, cũng quá đột ngột.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới, Tô Mộc lại trực tiếp đập mạnh quả bóng xuống đất, bóng rổ nảy lên, 'phanh' một tiếng, nhanh-gọn-chuẩn xác đập vào cằm Triệu Đống, không chút lưu tình.
Mà lúc này, Triệu Đống đang ôm cái miệng chảy máu, ngồi xổm trên đất kêu thảm thiết.
Tô Mộc nhặt bóng lên, đi đến trước mặt Triệu Đống, vóc dáng 1m76, trong khoảnh khắc này lại biến thành khí thế 1m9.
"Mày muốn về nhà chơi búp bê, hay là về tìm ba ba, hoặc là..."
Cậu cười một cái, dùng ngón tay xoay quả bóng rổ trong tay:
"Gọi tao một tiếng ba ba, tao tha cho mày đi..."
Mọi người trong sân trừng lớn mắt, khó tin nhìn Tô Mộc thần sắc vẫn ôn hòa như cũ.
Triệu Ích Phàm đột nhiên nhớ lại lời nói buổi sáng của cậu bạn kia: "Tôi nhìn mọi việc rất thoáng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi thù dai..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro