Chương 41
Tô Mộc buổi sáng dậy sớm, lại bị Phó Thừa Cảnh kéo đi chạy bộ, đến chiều bất giác bắt đầu mệt mỏi.
Cuối cùng thật sự không nhịn được, dưới sự thôi miên của môn Kinh tế chính trị Mác-Lênin, cậu hoàn toàn ngủ thiếp đi, mãi đến khi chuông tan học vang lên, mới từ từ tỉnh dậy.
Triệu Ích Phàm đang thu dọn đồ đạc, thấy cậu tỉnh ngủ, ném quyển sách trong tay xuống: "Lát nữa đi đâu không? Gần trường mới mở một quán lẩu, khai trương giảm giá mạnh, tất cả các món đều giảm 30%, đi không?"
Tô Mộc lắc đầu, "Lịch trực ở quán cà phê có rồi, chị khóa trên bảo tôi đi gặp chủ quán."
"Cậu làm thật à?" Triệu Ích Phàm vẻ mặt kinh ngạc, "Phó Mỹ giàu nứt đố đổ vách, nuôi cậu còn không nhẹ nhàng sao... Sao thế, anh ta không cho cậu dùng thẻ phụ à?"
Tô Mộc cạn lời: "Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy."
Nói xong nhìn thời gian cũng gần đến, thu dọn đồ đạc đứng dậy định đi ra ngoài.
Triệu Ích Phàm quăng sách lung tung vào cặp, ba bước thành hai đuổi theo, làm mặt quỷ nói:
"Cái này cậu không hiểu rồi, người biết làm nũng là người may mắn nhất. Đều là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất, Phó Mỹ chắc chắn thích kiểu này. Nghe tôi, lát nữa cậu làm nũng với anh ta một chút, đảm bảo ngoan ngoãn đưa thẻ cho cậu, tùy cậu tiêu..."
Tô Mộc dừng bước, nghiêng đầu cười với cậu ta, cậu vốn đã đẹp trai, mày mắt hơi cong vẻ dịu dàng trông rất kinh diễm.
Triệu Ích Phàm bị nụ cười này làm cho suýt cắn phải lưỡi.
Tô Mộc vươn tay, con ngươi đầy vẻ dịu dàng lưu luyến,
"Chuyển cho tôi ít tiền đi."
Triệu Ích Phàm lập tức tỉnh táo, gạt tay cậu ra, vẻ mặt hung dữ: "Mơ mộng hão huyền!"
Tô Mộc gật đầu, "Cậu cũng biết là mơ mộng hão huyền à."
Triệu Ích Phàm ngẩn ra, phản ứng lại, không cam lòng nói:
"Cậu làm nũng với tôi có ích gì, tôi lại không thích đàn ông. Với lại làm nũng cũng cần kỹ thuật, không phải chỉ nhe răng cười một cái đơn giản như vậy! Lát nữa anh đây gửi cho cậu ít tài liệu học tập, cậu cứ theo hướng dẫn trong đó mà luyện, tôi đảm bảo với cậu..."
Tô Mộc thật sự mặc kệ cậu ta, tăng tốc đi ra ngoài.
&
Quán cà phê cách trường không xa, không gian trong quán khá ổn, trang trí theo phong cách cổ điển, xem ra chủ quán rất dụng tâm, có thể vì vừa tan học lại đúng giờ cơm, nên người không nhiều.
Chị khóa trên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đang nói chuyện với ai đó, thấy họ đến, vẫy vẫy tay.
"Tô Mộc, đây là quản lý cửa hàng – Dư An, cậu gọi chị ấy là An tỷ là được, chị ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp trường mình, tính ra cũng là chị khóa trên của cậu."
Người phụ nữ được gọi là An tỷ tuổi không lớn, khoảng 27-28 tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng, da hơi ngăm đen, phong cách ăn mặc rất trung tính, trông có chút ngầu.
Chị ấy lặng lẽ đánh giá Tô Mộc, một lát sau, cười nói:
"Ngưỡng mộ đã lâu."
Tô Mộc cố gắng lục tìm trong ký ức, cảm thấy mình chắc là chưa gặp qua chị ấy.
Dư An tùy ý vắt chéo chân, hào sảng nói: "Tuy chị không còn ở Đế Đại nhiều năm, nhưng vẫn thường xuyên lượn lờ trên BBC. Cậu dạo này hot lắm, ngày nào cũng thấy tin tức của cậu nhảy múa trên đó..."
Chị khóa trên sợ Tô Mộc xấu hổ, vội giải vây giúp cậu: "Cậu đừng để ý chị ấy, con người chị ấy lúc nào cũng hóng chuyện."
Dư An dang tay, nhếch miệng cười cười, đứng dậy dẫn cậu vòng đến quầy bar, giới thiệu qua về tình hình trong quán và công việc của cậu, sau đó chỉ một cô bé rất xinh đẹp giới thiệu cho cậu, bảo cậu đi theo cô bé học một chút thao tác cơ bản.
Tô Mộc trước đây hồi đại học từng làm việc ở Starbucks một thời gian, đối với cà phê cũng coi như hiểu biết, nghe cô bé giới thiệu ngắn gọn xong, luyện tập vài lần, lập tức có thể bắt tay vào làm.
Nhân viên trực trong quán đa số là sinh viên gần làng đại học, Tô Mộc vừa đẹp trai tính tình lại tốt, cộng thêm Triệu Ích Phàm biết ăn nói, có cậu ta ở bên cạnh pha trò, mọi người nhanh chóng hòa đồng.
Mãi đến hơn 7 giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu mới phát hiện mình bất tri bất giác đã ở trong quán hơn 2 tiếng đồng hồ.
Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy ba chữ Phó Kiều Kiều, khóe miệng bất giác cong lên, sau đó cầm điện thoại tìm một chỗ vắng người.
Điện thoại vừa kết nối, bên trong liền truyền đến giọng nói kiêu ngạo quen thuộc, "Cậu bị lạc đường hay lại đi nhầm lớp, bị người ta giữ ở đồn công an rồi?"
Tô Mộc cạn lời, "Linh tinh cái gì vậy..."
"Không lạc đường mà còn lượn lờ bên ngoài! Không có việc gì thì nhanh về đi, mẹ tôi tới."
Vừa nghe đến ba chữ mẹ Phó , trong đầu Tô Mộc lập tức hiện lên hình ảnh mấy chiếc bao cao su màu mè, nhất thời xấu hổ, nói năng có chút lắp bắp: "A, dì á?"
"Cậu căng thẳng cái gì, mẹ tôi lại không ăn thịt cậu!"
Phó Thừa Cảnh "chậc" một tiếng, bất mãn nói, "Cũng không biết ai là con trai ruột, cứ nhất quyết phải đợi cậu về ăn cơm cùng, đói chết mất..."
Lời này của anh như nói theo bản năng, trong giọng nói thiếu đi sự lạnh lùng thường ngày, thêm chút trẻ con.
Tô Mộc trong khoảnh khắc đó, thế mà lại tưởng tượng ra cảnh Phó Thừa Cảnh nghiêng đầu, bộ dạng đáng thương tội nghiệp.
Cúp điện thoại, cậu ma xui quỷ khiến đứng ngẩn người ở đó một lúc, mới đi về phía An tỷ, có chút ngại ngùng nói: "An tỷ, nhà em có khách, em phải về một chuyến."
An tỷ đang bị Triệu Ích Phàm chọc cười đến không còn hình tượng, nghe vậy gật đầu: "Về đi, vốn dĩ hôm nay cũng không tính đi làm, chỉ là bảo cậu qua thích nghi một chút thôi."
Thời điểm này khu vực gần làng đại học đang là giờ cao
điểm, Tô Mộc sợ tắc đường không dám bắt taxi, quét một chiếc xe đạp công cộng màu xanh lam đạp về.
Cậu không có thẻ thang máy, đến cửa đành phải gọi điện thoại cho Phó Thừa Cảnh.
Không bao lâu, Phó Thừa Cảnh mặc một bộ đồ thường ngày thong thả đi xuống.
Tô Mộc đi theo anh, một trước một sau vào thang máy.
"Mẹ tôi tuy dễ lừa hơn ba tôi, nhưng lát nữa nói chuyện, cậu vẫn nên chú ý một chút."
Tô Mộc hỏi: "Chú không tới à?"
"Không, đi công tác."
Phó Thừa Cảnh nói xong, nhàn nhạt liếc nhìn cậu, đột nhiên nói: "Rơi vào hố một lần là mắt vụng về, rơi hai lần là não tàn, cậu tuy mắt nhìn không tốt lắm, nhưng chỉ số IQ chắc không có vấn đề."
Tô Mộc bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho khó hiểu, đang định hỏi kỹ, thì nghe thấy tiếng 'đinh' một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phó Thừa Cảnh trực tiếp mở cửa đi vào.
Cậu suy nghĩ một chút, nuốt câu hỏi đầy bụng trở về.
Mẹ Phó đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, vội đứng dậy.
Tô Mộc có chút không dám nhìn bà, không biết vì sao, so với ba Phó khôn khéo uy nghiêm, cậu lại càng sợ vị mỹ nhân này hơn.
Cậu cúi đầu chào mẹ Phó , thay giày, im lặng đi theo sau Phó Thừa Cảnh.
"Dì ở nhà nấu canh, không có việc gì, nên mang qua cho các con một ít."
Mẹ Phó nhìn cậu ngoan ngoãn cúi đầu, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt, trừng mắt nhìn Phó Thừa Cảnh một cái, "Con lại bắt nạt người ta à?"
Phó Thừa Cảnh cười lạnh, "Mẹ sợ là có hiểu lầm gì về cậu ấy rồi?"
"Đừng có lắm lời, con xem con dọa người ta kìa."
"Con dọa cậu ấy? Cậu ấy dọa con thì có!"
Phó Thừa Cảnh nhớ tới chuyện sáng hôm đó liền tức giận, nói lớn: "Hai ngày trước buổi sáng làm trò đánh lén, con suýt nữa bị cậu ấy phế..."
Tô Mộc bị lời nói của Phó Thừa Cảnh dọa nhảy dựng lên, nhớ tới chuyện 'gà bay trứng vỡ' sáng hôm đó, sợ đến sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ người này có tật xấu gì vậy, sao lại ăn nói không lựa lời như thế.
Cậu hoảng loạn giơ tay định bịt miệng Phó Thừa Cảnh, ngắt lời nói: "Không phải nói đói sao? Ăn cơm, ăn cơm!"
Phó Thừa Cảnh đột nhiên bị bịt miệng, vẻ mặt ghét bỏ, cũng không thèm kể tội cậu nữa, không khách khí đẩy cậu ra: "Cậu rửa tay chưa? Bẩn chết đi được!"
Tô Mộc hít sâu, thầm niệm: Không chấp nhặt với trẻ con.
Quay đầu đi rửa tay, liền thoáng thấy khóe miệng mẹ Phó nhếch lên một cách kỳ lạ.
Mẹ Phó dường như tâm trạng đột nhiên rất tốt, thấy cậu nhìn qua, giục: "Ăn cơm, ăn cơm!"
Không biết có phải ảo giác không, Tô Mộc luôn cảm thấy không khí có chút kỳ quái.
Bữa tối rất phong phú, cậu ăn không ít, có chút buồn ngủ, nhưng mẹ người ta chưa đi, cậu cũng không dám về ngủ, chỉ có thể cố gắng tỉnh táo ngồi tiếp khách.
Mẹ Phó thấy cậu không có tinh thần, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lúc đi hỏi Tô Mộc: "Quyền hạn thang máy của con chưa mở sao?"
Tô Mộc chần chờ một chút, quay đầu nhìn Phó Thừa Cảnh.
Chuyện này cậu không có mặt mũi để đề cập, nhưng cứ để Phó Thừa Cảnh xuống đón cậu mãi, thật sự phiền phức.
"Con quên mất." Phó Thừa Cảnh nhàn nhạt nói, nói xong định đưa bà xuống lầu.
Mẹ Phó từ chối, "Không cần con đưa, để Mộc Mộc đưa mẹ."
Bị gọi tên đột ngột, Tô Mộc vội đứng dậy 'vâng' một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau bà.
Hai người xuống thang máy, cậu nín nhịn hồi lâu mới nói:
"Canh rất ngon, đồ ăn cũng rất ngon, cảm ơn dì ạ."
"Nếu con thích, sau này mẹ thường xuyên mang qua cho các con, các con không có việc gì cũng có thể về nhà ăn."
Mẹ Phó đeo khẩu trang, tuy không nhìn rõ sắc mặt, nhưng qua giọng nói có thể nghe ra tâm trạng bà không tệ.
Tô Mộc lập tức cảm thấy mình nói sai, 'ồ' một tiếng, không dám nói tiếp.
Suốt đường không nói gì, sắp đến cổng lớn, mẹ Phó đột nhiên hỏi: "Con ngủ ở phòng sách à?"
Tô Mộc có chút căng thẳng, không biết phải trả lời thế nào.
Mẹ Phó dừng bước, cười nhìn cậu: "Cãi nhau à? Hai đứa còn trẻ, tuổi trẻ khí thịnh chắc chắn sẽ cãi nhau, chuyện này rất bình thường."
Bà nói xong, thấy Tô Mộc cúi đầu không nói gì, tưởng cậu bị ấm ức gì đó, nhẹ nhàng an ủi nói:
"Thừa Cảnh có nhiều tật xấu, đứa nhỏ này từ bé đã không biết nói chuyện, đặc biệt dễ làm người khác tức giận, mẹ tuy là mẹ nó nhưng cũng thường xuyên bị nó làm cho tức chết, không giấu gì con, có lúc mẹ còn muốn bóp chết nó. Con đừng chiều nó, nó mà nói gì con không thích nghe, cứ trực tiếp mắng lại, cãi không lại thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ giúp con đánh nó."
Tô Mộc chớp mắt, cảm thấy mẹ Phó người tốt như vậy, rốt cuộc là làm sai ở đâu, mới sinh ra đứa con trai ương bướng như Phó Thừa Cảnh.
"Nhưng người này tuy có ngàn vạn tật xấu, lại rất bênh người. Người mà nó coi trọng, tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt."
Mẹ Phó ý vị sâu xa nhìn cậu một cái, cuối cùng, vỗ vai cậu,
"Có chuyện gì cứ nói với nó, đừng tự làm khổ mình."
Tô Mộc sửng sốt, luôn cảm thấy lời nói của bà có ẩn ý, thậm chí có một khoảnh khắc, cậu muốn nghi ngờ đối phương dường như đã biết chuyện gì đó.
Mẹ Phó lại dừng lại, xoay người lên xe.
Mãi đến khi xe biến mất ở góc đường, Tô Mộc mới thu hồi ánh mắt quay về.
Đến dưới lầu, cậu đang định lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Phó Thừa Cảnh, thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Phó Thừa Cảnh tư thái nhàn nhã hai tay đút túi quần, "Mẹ tôi nói gì với cậu?"
"À, cũng không nói gì, chỉ là nói sau này nếu anh bắt nạt tôi, bà ấy sẽ giúp tôi đánh anh!"
Phó Thừa Cảnh cười lạnh: "Cậu là trẻ con à? Đánh không lại người liền tìm phụ huynh?"
Tô Mộc trợn trắng mắt, "Trẻ con mới đánh nhau, người lớn không làm chuyện trẻ con như vậy."
Phó Thừa Cảnh gật đầu: "Đúng vậy, cũng không biết đứa trẻ con nào, mấy hôm trước ở sân bóng rổ đánh nhau với người ta, chuyên nhằm vào hạ bộ người ta mà tấn công."
Nói xong, sờ cằm, nhìn chằm chằm hạ bộ của Tô Mộc cười lạnh, "Cậu không phải có bệnh gì khó nói chứ? Bằng không sao cứ nhằm vào 'chỗ đó' của người ta mà không tha."
Tô Mộc tức giận, thầm nghĩ chỗ nào chứ! Người này đúng là bụng dạ hẹp hòi lại còn đầu óc toàn thứ không lành mạnh.
Cậu đang định mắng lại, thì nghe thấy điện thoại trong túi rung lên.
Tô Mộc hít sâu, lấy điện thoại ra, mở lên xem, phát hiện là Triệu Ích Phàm chia sẻ cho cậu một liên kết, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, tức giận mở ra, mới phát hiện đó là một video.
Giọng nam trầm ấm trong video, vang lên rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.
"Khi yêu lời ngon tiếng ngọt kéo dài, sau kết hôn lời nói dối liên tục, khi yêu động tay động chân, sau kết hôn không tay không chân... Là cậu không còn quyến rũ, hay anh ta đột nhiên mất hứng thú. Đàn ông biết làm nũng là người may mắn nhất, hoan nghênh xem khóa học làm nũng trong tình yêu! Ở đây, bất kể nửa kia của bạn có tính cách hổ báo thế nào, chỉ cần bạn biết làm nũng, anh ta lập tức hóa thân thành chú cừu ngoan ngoãn mặc bạn sai khiến..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro