Chương 42

Trong đầu Tô Mộc lập tức hiện lên khuôn mặt của Triệu Ích Phàm, liên tưởng đến chuyện xảy ra buổi chiều, lập tức hiểu rõ ngọn ngành của video này.

Cậu thầm mắng đối phương trăm ngàn lần, nhưng trên mặt lại không hề biến sắc, bình tĩnh thong dong tắt video đi.

Phó Thừa Cảnh khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn cậu:

"Đàn ông biết làm nũng là người may mắn nhất? Hóa thân thành chú cừu ngoan ngoãn? Mặc cậu sai khiến? À, cậu muốn biến ai thành cừu đây?"

Tô Mộc giữ vững thái độ chỉ cần tôi không xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác, căng mặt nhàn nhạt nói:

"Quảng cáo rác, thời buổi này điện thoại không có vài cái quảng cáo rác, còn ngại không dám lấy ra dùng ấy chứ..."

Vừa dứt lời, chiếc điện thoại chết tiệt lại rung lên ong ong.
Cậu liếc nhìn màn hình, thấy ba chữ Triệu Ích Phàm, khóe mắt giật giật.

Thầm nghĩ Triệu Ích Phàm đúng là đồng đội heo, hại cậu không yên mà!

Phó Thừa Cảnh thu hết vẻ mặt của cậu vào mắt, kéo khóe miệng nói đầy ẩn ý:

"Triệu Ích Phàm? Tên này trông không giống điện thoại rác hay điện thoại làm phiền nhỉ."

Tô Mộc hít một hơi, bình tĩnh bắt máy, không đợi bên kia nói chuyện, đã phủ đầu: "Vở ghi lát nữa đưa cho cậu, tôi đang bận, lát nữa nói sau."

Nói xong, nhanh gọn dứt khoát cúp điện thoại, xoay người đi vào trong, đi đến cửa phát hiện mình không mở được cửa, quay đầu gọi anh: "Ngẩn người làm gì, mở cửa đi?"

Phó Thừa Cảnh sải bước dài, từ từ đi tới từ phía sau, mở cửa xong ý vị sâu xa liếc nhìn hạ bộ của cậu.

"Điều kiện phần cứng không đạt chuẩn, có làm nũng thế nào cũng vô dụng. Có thời gian tìm video, không bằng đi bệnh viện xem thử, đây là bệnh, phải chữa."

Nói xong, cười lắc đầu.

Ánh mắt anh rất nhạt, mày mắt hẹp dài, cười lên rất đẹp, như băng tan tuyết chảy, Tô Mộc nhìn gần như vậy, quả thực chịu cú sốc trăm vạn điểm, thậm chí trong thoáng chốc còn phát hiện tên kia thế mà lại có một chiếc răng nanh ẩn hiện, tạo thành sự tương phản đáng yêu không tả nổi.

Trong khoảnh khắc đó, cậu dường như quên mất mình đang ở đâu, đầu óc toàn là nụ cười rực rỡ đó, còn có câu nói khó chịu với giọng nam trầm ấm kia, cứ lảng vảng bên tai như Đường Tăng niệm kinh.

"Đàn ông biết làm nũng là người may mắn nhất, bất kể nửa kia của bạn có tính cách lang sói thế nào, chỉ cần bạn biết làm nũng, anh ta lập tức hóa thân thành chú cừu ngoan ngoãn mặc bạn sai khiến..."

&
Không biết có phải bị tức giận không, Tô Mộc ngủ cũng không ngon, cộng thêm uống không ít cà phê và canh, nửa đêm hôm qua phải đi vệ sinh mấy lần.

Vì vậy sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng đã tỉnh.

Rèm cửa trong phòng sách khép hờ, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào.

Cậu uể oải bò dậy, cầm quần áo đi tắm rửa ở phòng vệ sinh phòng khách, chờ thu dọn xong xuôi, mới nhận ra có điều không đúng.

Nếu là bình thường giờ này, Phó Thừa Cảnh cái đứa trẻ hiếu động này đã sớm tỉnh, không nói đến việc chạy vào phòng cậu lôi cậu dậy chạy bộ, thì cũng phải đi lại trong phòng khách vài vòng, chê cái này chê cái kia.

Nhưng lúc này, phòng khách không thấy bóng người đã đành, ngay cả phòng của đối phương cũng im ắng, không một tiếng động.

Tô Mộc nhìn thời gian không còn sớm, nghĩ đối phương buổi sáng còn có tiết học, lưỡng lự hai phút, mới đi đến phòng ngủ, cẩn thận gõ cửa.

"Phó Thừa Cảnh?"

Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, yên tĩnh như lúc ban đầu.

Cậu nhíu mày, tiếp tục thúc giục: "Hôm nay anh không phải có tiết học sớm sao? Này, còn không dậy, muộn rồi!"

Cánh cửa phòng đóng chặt vẫn không ai trả lời, cậu tuy lo lắng nhưng lại không dám tùy tiện vào phòng, sợ đối phương lại lên cơn bắt đầu tưởng tượng ra mấy thứ kỳ quái.

Não của Phó Thừa Cảnh không giống người bình thường, tâm tư của nhân vật phản diện cậu đừng đoán!

Nhưng sáng sớm thế này, cũng không nghe thấy có ai ra ngoài, đừng nói là... đột nhiên xảy ra chuyện gì chứ?

Dù sao người này cũng có tiền án, đang đi trên đường đột nhiên ngộ độc thực phẩm, vật vã ở bệnh viện cả đêm...

Nhớ tới bộ dạng gầy yếu sắp chết của người kia, cậu không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng vặn cửa đi vào.

Vừa vào, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh mãnh liệt ập tới từ bốn phương tám hướng, lạnh đến nổi da gà không kịp chờ đợi mà xông ra.

"Điều hòa bật thấp thế?"

Tô Mộc rùng mình một cái, thuận miệng lẩm bẩm xong, phát hiện trên giường có một người đang cuộn tròn.

Tư thế kỳ lạ, nằm vắt vẻo trên giường theo hình chữ X, một bàn tay buông thõng bên mép giường không chút sức sống, trông giống như nạn nhân trong phim pháp luật...

Tim Tô Mộc thót một cái, thầm nghĩ người này sợ không phải thực sự có bệnh gì, nửa đêm đột nhiên phát bệnh ngất đi, bằng không tư thế cũng sẽ không quỷ dị như vậy.

Huống hồ căn phòng này lạnh như tủ đông, người bình thường ở đây một đêm, còn không bị đông lạnh đến xảy ra chuyện gì...

Cậu nhất thời lo lắng, đèn cũng không bật, chạy nhanh qua.
Kết quả tay còn chưa chạm tới đối phương, thì thấy người kia đột nhiên mở mắt, đồng tử u ám trong căn phòng tối đen sáng kinh người.

Tô Mộc sợ tới mức giật mình, ngã phịch xuống sàn.

Phó Thừa Cảnh vẻ mặt không vui chống người dậy, lấy nút bịt tai ra trừng mắt nhìn cậu: "Cậu chạy vào phòng tôi làm gì?"

Tô Mộc thấy anh tinh thần sung mãn, nhất thời cũng có chút ngơ ngác, thầm nghĩ cái bộ dạng tức giận đùng đùng này, nhìn thế nào cũng không giống người có bệnh, nhất thời nghẹn lời.

Phó Thừa Cảnh bị cậu nhìn chằm chằm một cách khó hiểu, vuốt lại mái tóc rối trên trán, vén chăn lên, nửa người trên trần trụi, mặc chiếc quần lót màu đen bò dậy khỏi giường.

Anh ngủ rất thính, có tiếng động là tỉnh ngay, tối qua Tô Mộc nửa đêm đi vệ sinh mấy lần, anh cả đêm không ngủ được, sau đó thực sự không chịu nổi nữa mới đeo nút bịt tai.

Tô Mộc đang ngồi trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên, có thể nói là cảnh xuân vô hạn.

Cậu vội quay đầu đi, nửa giải thích nửa chất vấn: "Anh ở trong phòng cũng không lên tiếng, mấy giờ rồi, không đi học à? Còn nữa, không phải nói dẫn tôi đi chạy bộ huấn luyện sao? Mới có một ngày, anh đã từ bỏ rồi, nói như đánh rắm!"

Câu cuối cùng cậu cảm thấy thuận miệng, không qua não nói ra, đợi nói xong mới phản ứng lại, 'nói như đánh rắm' là từ ngữ chuyên dụng của Phó Thừa Cảnh, tên đó thường dùng.

Phó Thừa Cảnh ung dung đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa roạt một tiếng:

"Tôi lại không phải chuột kêu chi chi cái gì, còn nữa, cậu bị mất trí nhớ có chọn lọc à? Tối qua ai làm nũng với tôi, nói tối nay phải đi làm, vừa vất vả vừa mệt, buổi sáng không chạy bộ nữa... Còn nữa, cậu có phải thận không tốt không, tối qua nửa đêm đi vệ sinh mấy lần, tôi bị cậu làm ồn cả đêm..."

Tô Mộc cảm thấy làm nũng hay không làm nũng thì nói sau, chuyện thận không tốt, thì bất cứ người đàn ông nào cũng không thể nhịn được!

Lập tức tức giận không thể kiềm chế.

"Anh mới thận không tốt, canh uống nhiều quá, đi vệ sinh nhiều lần là chuyện bình thường! Có bản lĩnh thì anh nhịn đi, anh đừng đi..."

Nói được nửa chừng phát hiện người kia vẫn nửa thân trần đứng ở cửa sổ, tức giận nói: "Anh có thể mặc quần áo vào không!"

Khóe miệng Phó Thừa Cảnh nhếch lên, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng cười:

"Tôi không! À, cậu đây là điển hình của việc không thể thấy người khác dáng người đẹp, ghen tị!"

Tô Mộc bị vẻ mặt bá đạo cool ngầu của anh làm cho tim đập nhanh, che ngực nghỉ một lúc mới bò dậy, cũng không thèm nhìn anh, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa thầm niệm;

Không chấp nhặt với Phó Thừa Cảnh, dù sao mẹ ruột của đứa nhỏ này còn muốn đại nghĩa diệt thân bóp chết nó...

&

Triệu Ích Phàm đạp chuông vào lớp, vội vã chạy vào, hôm nay giáo viên không dễ nói chuyện, đứng ở cửa mắng cậu ta hai phút, mới cho cậu ta về chỗ.

Tô Mộc ngồi ở hàng cuối cùng, chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Triệu Ích Phàm chạy chậm qua, vẻ mặt vui mừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng thông suốt, biết chiếm lĩnh vị trí đắc địa, vị trí này tốt, Địa Trung Hải không nhìn tới được. Này, lát nữa ông ấy chắc chắn sẽ kiểm tra vở ghi của tôi, chữ của hai chúng ta khá giống nhau, vẫn như cũ nhé, cậu cho tôi mượn lừa ông ấy một chút..."

Tô Mộc gật đầu, cười rạng rỡ: "Tôi ghi tên tôi lên trước đã."

Triệu Ích Phàm ngẩn ra, nhìn cậu cầm bút định viết, sợ hãi giữ lấy tay cậu, "Anh ơi, làm gì vậy! Địa Trung Hải có thù với tôi cậu lại không phải không biết, nếu biết tôi không ghi bài, còn lấy của người khác lừa ông ấy, tôi sẽ bị ông ấy đì cả năm mất..."

Tô Mộc không động đậy,: "Cậu giải thích cho tôi trước, video tối qua là chuyện gì?"

"Ai ai, tôi chẳng phải là vì cậu sao. Cậu lại không phải không biết, Phó Mỹ nhà cậu chính là Đường Tăng, bao nhiêu tiểu yêu tinh muốn bám lên cắn một miếng. Cậu không học chút kiến thức, làm sao bắt được anh ta hoàn toàn... Sao rồi, thẻ đưa cho cậu chưa?"

Tô Mộc trừng mắt nhìn cậu ta: "Đưa cái gì mà đưa, sau này cậu đừng gửi mấy thứ kỳ quái đó nữa, anh ta đã coi tôi là biến thái rồi!"

Ngũ quan của Triệu Ích Phàm nhăn lại: "Không thể nào, chẳng lẽ anh ta không thích kiểu đó, thích kiểu khác..."

Tô Mộc nhẹ nhàng đá cậu ta một cái, Triệu Ích Phàm suýt kêu lên, giáo viên nghe tiếng đi tới, hai người lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc lật sách.

Chuông tan học vừa vang, Triệu Ích Phàm lập tức sống lại, đưa ra ý kiến không đáng tin cậy:

"Cậu đừng vội, lát nữa tôi lại tìm cho cậu vài thứ hay ho khác. Video của tôi nhiều lắm, nghe anh đây, học thêm chút tư thế phòng thân luôn không sai, biết đâu kiểu nào đó là sở thích của anh ta..."

Tô Mộc đỡ trán: "Tôi cảm ơn cậu, cậu đừng có tham gia lung tung nữa, tôi còn muốn sống thêm mấy năm."

"Không phải tôi tham gia lung tung, cậu là không biết giá trị thị trường của Phó Mỹ ở làng đại học, cái nhan sắc đó, cái gia thế đó, bao nhiêu người thèm muốn! Hơn nữa tục ngữ nói rất đúng, liệt nữ sợ trai lì, anh ta lại không cùng cậu đăng ký kết hôn, lỡ bị tiểu yêu tinh nào bắt cóc mất, cậu khóc cũng không có chỗ mà khóc... Này? Hai người không phải đính hôn rồi sao? Hay là, dứt khoát làm tới cùng, đi đăng ký kết hôn cho xong!"

Tô Mộc đau đầu.

Đăng ký kết hôn? Đăng ký kết hôn thì cậu toi đời!

Đó đâu phải giấy đăng ký kết hôn, đó là giấy báo tử!

&

11 giờ tối, Tô Mộc mới từ quán cà phê ra.

Đến dưới lầu, cầm điện thoại thử một lần mới phát hiện, Phó Thừa Cảnh vẫn chưa cấp quyền cho cậu.

Buổi sáng hai người cãi nhau không vui, cả ngày cũng không nhắn tin WeChat nói chuyện... Giờ này đột nhiên gọi người ta xuống đón, thật sự không hay.

Tô Mộc suy nghĩ một chút, cuối cùng xoay người đi về nhà mình.

Kết quả đến cổng lớn, phát hiện hệ thống kiểm soát ra vào bằng điện thoại lại không hoạt động.

Cậu cầm điện thoại dí vào thiết bị đọc thẻ ở cổng lớn thử liên tục mấy lần, đáng tiếc đối phương không hề nể mặt, không chút phản ứng nào.

Tô Mộc lần này không do dự, trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Hạo, điện thoại reo hồi lâu, lại không ai trả lời.

Cậu không từ bỏ, lại gọi thêm vài lần, đáng tiếc vẫn không ai đáp lại.

Bầu trời đêm đen kịt nặng nề đột nhiên vang lên một tiếng sấm, cành cây bị kinh động rung lên dữ dội, xung quanh dần dần nổi gió.

Tô Mộc khó tin mở ứng dụng thời tiết, mới phát hiện biểu tượng trên đó đột nhiên biến thành hình giông bão.

Có cần phải may mắn như vậy không!

Cậu thực sự bất lực muốn phàn nàn.

Gió lớn thổi qua, những hạt mưa lớn như hạt đậu đập đùng đùng xuống mặt đất.

Tô Mộc co người nép sát vào cổng lớn, hy vọng Tôn Hạo đáng tin cậy một chút, có thể phát hiện cuộc gọi của cậu mà đến cứu viện.

Mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Ngay lúc cậu hoàn toàn từ bỏ hy vọng, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên.

Tay cầm điện thoại siết chặt, Tô Mộc vội cúi đầu, nhìn thấy ba chữ Phó Kiều Kiều, đôi mắt khẽ động.

"Làm cái quỷ gì vậy? Mấy giờ rồi, cậu còn biết đường về nhà không..." Giọng nói tức giận đùng đùng của Phó Thừa Cảnh đột nhiên im bặt, dừng một chút, chần chờ nói: "Cậu bị mưa giữ lại bên ngoài à?"

Tô Mộc nhỏ giọng nói: "Tôi ở dưới lầu."

"Dưới lầu? Về đến nhà sao không lên?"

Tô Mộc cạn lời, cậu cũng muốn đi lên lắm, vấn đề là không mở được cửa!

"Anh chưa mở khóa cửa cho tôi."

"Tối qua tôi mở cho cậu rồi."

Tô Mộc vẻ mặt ngơ ngác: "Mở rồi? Nhưng không dùng được?"

"Cậu thoát ra đăng nhập lại lần nữa, làm mới dữ liệu đi."

Tô Mộc: "......"

Phó Thừa Cảnh thấy cậu không nói gì, thúc giục: "Nhanh lên lầu đi! Mật khẩu cửa lớn tôi gửi WeChat rồi, tự mình mở cửa."

Tô Mộc liếc nhìn cành cây bị mưa gió tàn phá, buồn bực nói:

"Cái kia, tôi ở dưới lầu nhà tôi. Vừa nãy đột nhiên trời mưa, chỗ này của tôi chắc phải đợi thêm một lát nữa mới đi được... Cái kia anh ngủ trước đi, không cần để ý..."

Lời còn chưa nói xong, bên kia đã không khách khí cúp máy.

Tô Mộc cạn lời, nhìn chằm chằm điện thoại mà nghẹn lòng.

Trời mưa thành thế này, cậu tuy không nhờ người ta xuống đón, nhưng vị đại ca này cũng không cần phải thẳng thắn như vậy, cúp điện thoại nhanh gọn thế!

Dù sao mọi người cũng sống chung một thời gian, khách sáo một chút sao...

Cậu vừa thở dài, vừa cầu nguyện ông trời thương tình cậu dù sao cũng là một thành viên của đội quân xuyên không, nể mặt cho mưa tạnh đi.

Đáng tiếc ông trời không hề nể mặt, mưa to tầm tã kèm theo sấm sét đùng đoàng, giống như có người đang độ kiếp vậy, đánh xuống mặt đất vang rền...

Giữa sấm chớp đan xen, xa xa mơ hồ có bóng người lắc lư.
Chiếc ô che mưa bị gió thổi nghiêng ngả, như chiếc thuyền con đơn độc giữa biển lớn sóng gió.

Tô Mộc ở một bên cảm thán, cảm thấy người này cũng thật anh dũng, thời tiết quỷ quái thế này, cho dù có ô cậu cũng không dám ra ngoài, sợ đi nửa đường bị sét đánh trúng...
Cậu đang miên man suy nghĩ, người kia càng đi càng gần, chờ nhìn rõ người, nhất thời kinh ngạc.

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy Phó Thừa Cảnh chật vật như vậy.
Không, so với cái này, cậu càng khó tin hơn là, tên này thế mà lại xuống đón cậu!

"Ngẩn người làm gì, nhanh lên!" Phó Thừa Cảnh mặc đồ ngủ, tuy cầm ô, nhưng nửa người đã bị ướt, mặt nhỏ nước, tóc dán vào má.

Anh tùy ý vuốt tóc ra sau đầu, đưa chiếc túi trong tay cho Tô Mộc: "Thay đi."

Tô Mộc mở túi ra, phát hiện bên trong có một chiếc áo khoác dài tay dày, còn có một chiếc áo mưa.

Hai món đồ đều khô ráo, không dính chút nước mưa nào.

Cậu thay áo khoác, suy nghĩ một chút, nhìn về phía đối phương: "Sao anh không mặc áo mưa? Hôm nay bung ô cũng không có tác dụng gì."

"Tổng cộng chỉ có một cái, tôi mặc thì cậu mặc cái gì?"

Phó Thừa Cảnh đứng bên cạnh cậu, giũ nước trên ô, thúc giục cậu: "Nhanh về thôi, mưa càng lúc càng lớn."

Giọng nói vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, nhưng Tô Mộc lại cảm thấy ấm lòng, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.

Cậu đưa áo mưa qua, "Anh mặc cái này đi, tôi có cái này là được rồi."

Khóe môi Phó Thừa Cảnh hơi cong lên, đôi mắt màu trà mang theo ý cười.

"Thận hư sợ lạnh, vẫn là tự cậu giữ lấy đi!"

Tô Mộc: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy