Chương 52

Không biết là do giường của Phó Thừa Cảnh quá thoải mái, hay là Tô Mộc gần đây quá mệt mỏi, một đêm không mộng mị, cậu ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.

Vừa mở mắt ra còn có chút ngơ ngác, không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, cho đến khi phát hiện trên người vắt ngang một cánh tay và một cái chân, bên cạnh còn có thứ gì đó nóng hổi dán vào, mới kinh hãi tỉnh táo lại.

Phó Thừa Cảnh nằm nghiêng, hai người cách nhau rất gần, hơi thở gần như hòa quyện vào nhau. Lần trước Tô Mộc xông vào đã thấy qua tư thế ngủ của đối phương, có thể nói là kỳ lạ, quả nhiên, chăn bị đá sang một bên một cách đáng thương, cánh tay và chân trần của Phó Thừa Cảnh đều bá đạo đè lên người cậu.

Đập vào mắt là một mảng cơ bắp săn chắc, mịn màng lại bóng loáng, chiếc quần lót màu đen cứ thế lồ lộ hiện ra trước mắt. Cậu mặt đầy vạch đen, thầm nghĩ tên này cũng thật là ghê gớm, lại dám chỉ mặc quần lót đi ngủ!!! Nhưng mà...

Tầm mắt không nhịn được từ khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của người kia nhìn xuống dưới. Không thể không thừa nhận, vóc dáng của Phó Thừa Cảnh quả thật hoàn mỹ, vai rộng chân dài, toàn thân không có một chút mỡ thừa, cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư phía trên xương chậu ẩn hiện dưới lớp vải màu đen...

Tô Mộc đột nhiên trợn tròn mắt, vội quay đầu tránh đi tầm mắt. Trời ạ, cậu đang nhìn đi đâu thế này!!! Còn nữa, nhìn đường nhân ngư, sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phó Thừa Cảnh say rượu lộ hàng chứ...

Cậu hít sâu, một lúc lâu mới bình ổn lại nội tâm hoảng loạn và bất an khó hiểu. Tư thế của hai người thật sự ái muội, tay chân cọ sát vào nhau vô cùng khó chịu, Tô Mộc sau khi bình tĩnh lại, nghiêng người cử động, thấy Phó Thừa Cảnh không tỉnh, cẩn thận gỡ tay và chân anh ra khỏi người mình, kết quả vừa động đậy mới phát hiện, trán Phó Thừa Cảnh ướt đẫm.

Hai ngày nay quả thật rất nóng, buổi tối ngủ cũng đặc biệt oi bức, mọi người về cơ bản đều sẽ bật điều hòa, nhưng cơ thể cậu lại sợ lạnh, điều hòa thổi lâu sẽ hắt hơi, ngày hôm sau còn bị cảm, vì vậy cậu không thích bật điều hòa.

Nhưng Phó Thừa Cảnh hoàn toàn trái ngược với cậu, cả ngày thổi điều hòa uống nước đá, nhiệt độ phòng ngủ như hầm băng, lần trước cậu lỡ xông vào, chỉ ở một lát đã không chịu nổi.

Cậu nhíu mày: Điều hòa hỏng rồi? Khó trách người này muốn ngủ nude... Tô Mộc nhẹ nhàng xuống giường, lấy điện thoại ra, nhìn thấy thời gian trên đó thì sững sờ. Buổi sáng hơn 9 giờ, Phó Kiều Kiều lại không tỉnh?

Không phải cậu làm quá lên, mà Phó Thừa Cảnh tinh lực quá dồi dào, toàn thân như có sức lực dùng không hết, tự chủ không giống một người trẻ tuổi. Trừ phi thức trắng đêm không ngủ, nếu không thì 5 giờ sáng đã dậy, rửa mặt xong liền sẽ lạnh lùng vô tình chạy sang phòng cậu lôi cậu dậy chạy bộ.

Tiết mục đánh thức dậy sớm này có thể nói là gió mặc gió, mưa mặc mưa, vì vậy trong khoảng thời gian này, cậu về cơ bản không đặt báo thức. Lúc này Phó Thừa Cảnh đột nhiên khác thường không dậy, trong lòng cậu đã có chút bất an, nghĩ lại nhớ tới điều hòa hỏng, trán tên kia lại đổ mồ hôi, nhất thời nghi ngờ người này có phải bị nóng đến phát bệnh, hoặc là nửa đêm bị say nắng ngất đi rồi không.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc cũng không lo đối phương có nổi giận khi bị đánh thức hay không, cẩn thận đẩy đẩy cánh tay anh, lo lắng nói: "Phó Thừa Cảnh, anh không sao chứ?"

Phó Thừa Cảnh căn bản không ngủ, anh là người hành động bẩm sinh, lại luôn tùy hứng, không phải kiểu người chịu thiệt thòi, biết mình thích Tô Mộc xong ngược lại không còn rối rắm, nửa đêm bắt đầu suy tính làm thế nào để hành động.

Kết quả suy nghĩ này lại làm khó chính mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng động lòng với ai. Bảo anh đi gây sự tìm phiền phức thì nói là làm ngay, còn theo đuổi người khác...

Phó Thừa Cảnh lặng lẽ nhìn người đang ngủ say bên cạnh, cuối cùng rón rén chui ra khỏi chăn, cầm điện thoại ra phòng khách, trực tiếp gọi cho Dương Văn Hiên. May mà Dương Văn Hiên là cú đêm, một giờ đêm vẫn chưa ngủ, bắt máy rất nhanh.

Lần này Phó Thừa Cảnh không mở đầu bằng câu chuyện "tôi có một người bạn" , mà thẳng thắn nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn theo đuổi Tô Mộc."

Dương Văn Hiên tuy vốn đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe anh vừa vào đã đi thẳng vào vấn đề, vẫn kinh ngạc một chút, một lúc sau mới nén cười, trêu chọc nói:

"Sao tôi nhớ có người từng nói với tôi, đời này sẽ không cưới Tô Mộc, sẽ không thích cậu ta..."

Phó Thừa Cảnh tức giận nói: "Lúc đó còn trẻ, không hiểu tình yêu." Dương Văn Hiên bật cười ha hả. Phó Thừa Cảnh không bật đèn, sợ kinh động người trong phòng, mò mẫm ngồi xổm trên sô pha che micro ra lệnh:

"Tôi nói với cậu chuyện này không phải để cậu nghe làm trò cười đâu. Có phương pháp nào không, tốt nhất là làm cậu ấy sáng mai tỉnh dậy liền thích tôi luôn."

Dương Văn Hiên không tha cho anh:

"Không phải cậu nói mình là mối tình đầu của cậu ta sao?"

Phó Thừa Cảnh nhíu mày, có chút bực bội: "Đàn ông dễ thay đổi nhất, mối tình đầu thì có ích gì, quay người là quên ngay."

Vừa nhắc tới chuyện này anh lại tức giận, Tô Mộc người này sao thế nhỉ, hồi nhỏ gu thẩm mỹ rất ổn mà, toàn dính lấy anh, thích anh! Sao lớn lên rồi, gu thẩm mỹ lại bắt đầu lệch lạc thế này! Không dính lấy anh thì thôi, còn lôi ra tên tra nam Từ Úy kia!!!

Dương Văn Hiên thấy giọng anh trầm xuống, không đùa nữa, trực tiếp đưa ra ý kiến:

"Làm cậu ta mở mắt ra liền thích cậu còn không đơn giản à, trực tiếp thả thính cậu ta!"

Phó Thừa Cảnh lập tức tỉnh táo tinh thần: "Thả thính?"

"Đúng vậy, thả thính, chính là nghĩ cách làm cậu ta thấy sắc nảy lòng tham. Buổi sáng là lúc đàn ông dễ dàng nhất 'lau súng cướp cò', cậu cứ mạnh dạn thả thính, nào là ghé sát tai nói chuyện, ánh mắt phóng điện, tốt nhất là vô tình để lộ vóc dáng đáng ngưỡng mộ của cậu. Nhớ kỹ, thả thính vô hình là chí mạng nhất, đừng lộ hết, phải nửa che nửa lộ tạo cảm giác mông lung..."

Phó Thừa Cảnh ban đầu cảm thấy ý kiến này quá không đáng tin cậy, nhưng cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, khẽ cắn môi, dứt khoát đã làm thì làm cho trót, trực tiếp cởi quần áo, mình trần chui vào chăn, dựa sát vào Tô Mộc.

Lúc Tô Mộc dậy, anh thực ra biết, chỉ là nhắm mắt ấp ủ màn thả thính vô hình nửa che nửa lộ của Dương Văn Hiên... Tô Mộc đẩy đẩy anh, cảm thấy người này nóng hầm hập nửa ngày cũng không tỉnh, thật sự không ổn lắm, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Cửa vừa đóng, Phó Thừa Cảnh 'vụt' một cái ngồi dậy, đầu đầy dấu chấm hỏi. Chuyện gì thế này, anh đã lộ cả tay cả chân rồi, sao người này lại không có nửa điểm phản ứng nào! Anh cúi đầu chọc chọc cơ bụng đẹp đẽ của mình.

Rất săn chắc mà? Lại móc điện thoại ra soi mặt! Chậc, đẹp trai thế này!! Đang vuốt tóc, thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, sợ đến luống cuống tay chân ngã xuống tiếp tục giả vờ ngủ, chân dài còn không quên ghét bỏ đá cái chăn vướng víu xuống.

Tô Mộc ra phòng khách tìm nhiệt kế thì vừa lúc gặp ba Phó còn chưa rời đi. Ông nhìn nhiệt kế, nhíu mày, "Con bị bệnh à?"

Tô Mộc lắc đầu: "Không phải ạ, Phó Thừa Cảnh hình như bị sốt."

Ba Phó khẽ nhíu mày không dễ phát hiện, Phó Thừa Cảnh từ nhỏ đến lớn rất ít khi ốm, sức khỏe luôn rất tốt. Nhưng loại người này một khi đã ốm, thì sẽ là bệnh nặng...

Phó Thừa Cảnh nhắm mắt, đang suy tính những lời thoại dậy sớm đẹp trai quyến rũ, thì nghe thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có người đi vào. Tim anh đập thình thịch, vừa học thuộc lời thoại, vừa căng thẳng, lỡ như Tô Mộc thật sự thấy sắc nảy lòng tham... thì phải làm sao đây?

Hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng... Cứ như vậy như vậy!!! Anh đang cảm xúc dâng trào, cảm nhận được một bàn tay áp lên mặt mình, lập tức sắc từ gan mà ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vươn tay bắt lấy tay đối phương, mười ngón tay đan vào nhau.

Lông mi khẽ nhấc lên, ánh mắt mê ly, cố ý hạ thấp giọng lười biếng nói: "Đừng nghịch.........!!! Ba??"

Hai cha con nhà họ Phó mắt to trừng mắt nhỏ, bàn tay to nắm bàn tay to. Thời gian như nháy mắt ngưng đọng, không khí quỷ dị xấu hổ. Tô Mộc lại không phản ứng kịp, đứng bên cạnh lo lắng nói: "Có sốt không ạ?"

Phó Thừa Cảnh hét lên một tiếng rồi hất tay ba mình ra, lộn một vòng trực tiếp lao vào trong chăn, cả người đều chôn vào trong đó, chỉ lộ ra vành tai đỏ rực và đôi chân dài không biết đặt đâu cho phải.

Ba Phó vẻ mặt ghét bỏ nhìn đôi chân trần của Phó Thừa Cảnh, cười lạnh nói: "À, là phát tình..."

Tô Mộc: "??" Ba Phó bữa sáng cũng chưa ăn đã đi rồi, tốc độ cực nhanh, dường như một giây cũng không muốn ở lại đây thêm. Tô Mộc nhìn Phó Thừa Cảnh mặt mày cau có, như đang trút giận cầm đũa chọc bánh bao, nhỏ giọng hỏi:

"Anh không sao chứ?"

Phó Thừa Cảnh ngẩng mặt lên từ trong bát nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện lớn rồi, cậu đưa ông ấy vào phòng tôi làm gì?"

Không khí kiều diễm tốt đẹp, đều bị tên kia( tên kia là ba anh đó anh) phá hỏng hết! Tô Mộc cảm thấy mình thật oan uổng, giải thích:

"Tôi không dẫn ông ấy vào, ông ấy nghe nói anh bị bệnh có chút lo lắng, liền đi theo vào xem sao..."

Nói xong, nghĩ đến bộ dạng tai đỏ mặt hồng của Phó Thừa Cảnh trong phòng vừa nãy, lo lắng nói:

"Anh thật sự không đo nhiệt độ cơ thể à, tôi cảm giác anh hình như thật sự phát..."

"Im miệng, không được nói hai chữ đó!"

Phó Thừa Cảnh vừa nhớ tới ánh mắt ghét bỏ và khinh thường của ba Phó, lập tức thẹn quá hóa giận. Tô Mộc vội vàng ngậm miệng, cúi đầu ăn cơm. Không khí lại lần nữa yên tĩnh, Phó Thừa Cảnh không có tinh thần khuấy đồ ăn trong bát, thấy Tô Mộc quả thực không để ý đến mình, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, không có chuyện gì cũng cố tìm chuyện nói:

"Hôm nay tôi nghỉ."

Tô Mộc gật gật đầu, tiếp tục ăn cháo.

"Khụ, hôm qua Dương Văn Hiên không phải nói muốn đến nhà ăn chực sao?"

Phó Thừa Cảnh như vô tình liếc nhìn cậu,

"Cậu cũng có thể gọi bạn bè đến, cùng nhau tụ tập ở nhà cho náo nhiệt."

Tô Mộc nghe vậy có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh. Phó Thừa Cảnh bị nhìn có chút không tự nhiên, căng thẳng gõ gõ ngón tay:

"Thời gian cậu hẹn với họ đi, xong rồi nói cho tôi, tôi báo cho Dương Văn Hiên. Nếu người đông quá thì đừng nấu cơm, rất... rất vất vả."

Tô Mộc hoàn toàn chấn động, người này tình hình thế nào vậy, đứa trẻ hư luôn làm theo ý mình Phó Kiều Kiều, lại có thể nói ra hai chữ vất vả? Mặt trời mọc từ hướng Tây? Hay là gà trống đẻ trứng gà mái gáy? Phó Thừa Cảnh thấy cậu mắt tròn xoe, bộ dạng kinh ngạc, tiếp tục nói:

"Tôi biết một nhà hàng giao đồ ăn tận nhà, hương vị nhà họ cũng không tệ lắm, đương nhiên... không ngon bằng cậu nấu, đến lúc đó có thể bảo họ giao đến."

Anh nói xong lời này chính mình cũng cảm thấy khó chịu, nhưng thấy Tô Mộc không có chút phản ứng nào, lại có chút tức giận. Thầm nghĩ tôi đã khen cậu như vậy rồi, sao cậu không cho chút phản ứng nào? Lập tức không vui nói:

"Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu trả lời một tiếng đi chứ!"

Tô Mộc chớp mắt,

"Vừa nãy không phải anh bảo tôi im miệng sao?"

Phó Thừa Cảnh: "... Bây giờ có thể nói rồi."

Tô Mộc bĩu môi, nghĩ nghĩ, có chút do dự. Tính tình tên này nóng nảy lại có bệnh sạch sẽ nhẹ, thật sự mà gọi người đến, gây ra chuyện gì thì không hay lắm. Phó Thừa Cảnh thấy cậu muốn nói lại thôi, trừng mắt:

"Đã cho cậu nói chuyện rồi, sao cậu còn ấp úng!"

Tô Mộc thở dài: "Bạn bè của tôi điều kiện bình thường, mua không nổi danh sách quà tặng kia của anh đâu, nghĩ lại, vẫn là thôi đi!"

Phó Thừa Cảnh không đồng ý:

"Vậy thì tay không đến, không cần mang gì cả!"

Nói xong, thấy cậu không nói tiếp, ấm ức nói:

"Bạn bè của tôi cậu đều quen biết, cũng đều gặp qua rồi, sao hả, bạn bè của cậu tôi lại không thể gặp à? Tôi đáng xấu hổ đến vậy sao?"

Tô Mộc nhìn bộ dạng đầy ấm ức của anh, trong lòng sấm sét đùng đùng, thầm nghĩ, Phó Kiều Kiều sợ không phải thật sự sốt, sốt hỏng não rồi đi!

Cậu bỏ đũa xuống, trực tiếp sờ trán Phó Thừa Cảnh, cau mày nói: "Cũng không nóng mà, sao hôm nay lại nói mê sảng vậy?"

Phó Thừa Cảnh: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy