Chương 57
Ngày Tô Mộc chuyển đến đây đã mang theo cả cuốn sổ của nguyên chủ. Phần lớn thời gian cậu sẽ khóa cuốn sổ trong vali, nhưng thỉnh thoảng sẽ lấy ra, dùng để sao chép chữ viết bên trên, luyện tập chữ viết và chữ ký của nguyên chủ.
Dù sao nguyên chủ còn có người mẹ sớm chiều ở chung đang ở nước ngoài, cậu lo lắng có một ngày mình không cẩn thận lộ ra sơ hở trước mặt đối phương. Lần trước luyện tập, vừa đúng lúc Phó Thừa Cảnh đột nhiên vào tìm cậu, cậu vội vàng nhét cuốn sổ vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc rồi đi ra ngoài.
Kết quả gần đây chuyện xảy ra quá nhiều, đầu tiên là Từ Úy chạy về, tiếp theo ba Phó lại đến ở, cả ngày bận rộn lu bu, lại quên mất củ khoai lang phỏng tay này...
Tô Mộc nghĩ đến đây, thầm mắng mình sơ suất, đúng là qua mấy ngày yên ổn, liền không biết nặng nhẹ, Phó Thừa Cảnh cũng không phải người dễ lừa gạt như vậy. Đại não cậu nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt lại không lộ chút biểu cảm nào thúc giục anh:
"Ăn cơm."
Mặt Phó Thừa Cảnh ẩn trong bóng tối, vẻ mặt khiến người ta không nhìn thấu. Anh 'rầm' một tiếng đóng cuốn sổ lại, quay đầu nhìn về phía Tô Mộc. Ánh mắt đó như bảo kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lẫm liệt, áp bức người ta không thở nổi.
Tim Tô Mộc đập hơi nhanh, tuy vẫn luôn biết khí thế của tên kia rất mạnh, nhưng đột nhiên bị nhìn như vậy, trong lòng vẫn loạn nhịp. Nói đi cũng nói lại, cậu đã lâu không thấy ánh mắt lạnh như băng của Phó Thừa Cảnh...
Tô Mộc không né tránh ánh mắt anh, dù sao thì cậu cũng đã trải qua đủ loại sóng gió, thấu hiểu sâu sắc rằng những lúc thế này, tuyệt đối không thể né tránh tầm mắt đối phương, để lộ ra nửa điểm chột dạ. Cậu cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, như không có chuyện gì nói: "Cơm xong rồi."
Phó Thừa Cảnh nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc hồi lâu, khí thế thu lại, không khí cuối cùng cũng không còn áp lực nữa.
"Ừm." Anh nói xong, tiện tay ném cuốn sổ lên bàn, thờ ơ đi ra khỏi phòng.
Tô Mộc đứng đó liếc nhìn cuốn sổ bìa cứng, không lấy nó về, mà đi theo Phó Thừa Cảnh cùng ra thư phòng. Trên bàn cơm món ăn màu sắc tươi đẹp, mùi thịt cá lại càng thơm ngon. Tô Mộc lại chẳng còn khẩu vị, cậu lấy lệ gắp miếng dưa chuột gần mình nhất, vẻ mặt trông nhàn nhạt, tuy giống như bình thường, nhưng trong lòng lại đang lăn lộn nghiêng trời lệch đất.
Phó Thừa Cảnh không ngốc, EQ lẫn IQ đều cao, những lời u ám trong cuốn sổ kia nói rất rõ ràng, thứ này thật sự quá khó giải thích.
Bất quá cậu tuy vẫn luôn cố tình bắt chước chữ của nguyên chủ, chữ ký cũng giống đến sáu bảy phần, nhưng nếu cứ khăng khăng nói cuốn sổ này không phải của cậu... Nghĩ đến đây, mắt cậu sáng lên.
"Cuốn sổ không phải của tôi..."
"Tôi không lục đồ của cậu..."
Hai người đồng thanh nói, ngẩng đầu nhìn nhau. Đũa trong tay Tô Mộc dừng lại, có chút xấu hổ. Phó Thừa Cảnh lại không dời tầm mắt, nhàn nhạt nói:
"Tôi muốn tìm chút đồ, kết quả lúc mở ngăn kéo không cẩn thận đụng phải mấy cuốn sách đó, cuốn sổ kia rơi thẳng xuống chân tôi."
Lúc đó anh muốn vào ngăn kéo tìm ít mực nước đổ lại lên nệm, hoặc lấy kéo hay dụng cụ gì đó định làm hỏng cái nệm, kết quả lúc mở ngăn kéo tìm đồ, không cẩn thận làm rơi đồ bên ngoài, cuốn sổ này bất ngờ nằm trên đất.
Tô Mộc lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh, phát hiện vẻ mặt anh bình thản, không có gì bất thường, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào.
"Không, không sao, là tôi không tốt, không nên để đồ lung tung."
Cậu cười cười, vừa may mắn mình vận khí tốt, vừa gắp cho Phó Thừa Cảnh một miếng thịt mềm nhất trên bong bóng cá:
"Nè, ăn nhiều một chút."
Gắp xong mới phản ứng lại, mình vừa rồi tâm trạng quá rối loạn, vội quá không dùng đũa chung, vội muốn rút về.
Phó Thừa Cảnh động tác lại nhanh hơn cậu, tay vừa động, trực tiếp đè tay cậu lại, "Gắp cho tôi rồi còn muốn lấy lại à?"
Nói xong, anh cắn một miếng trên đũa cậu, đắc ý nhìn cậu.
Tô Mộc thấy anh quả thực không có gì không đúng, còn có thể nói đùa, cuối cùng nhẹ nhõm thở phào, thu lại đũa xong, nghĩ nghĩ, tốt bụng nói:
"Anh muốn tìm cái gì? Lát nữa tôi tìm giúp anh."
Phó Thừa Cảnh đột nhiên ho khan một tiếng, dường như bị sặc, anh đột ngột đứng dậy, lúng túng nói: "Tôi đi lấy nước."
Nói xong liền bước nhanh về phía bếp.
Tô Mộc há miệng, chỉ vào chai nước khoáng bên cạnh định nói gì đó, nhưng nghĩ người kia luôn thích uống nước đá, nên lại ngậm miệng. Cậu bận rộn cả ngày, buổi trưa lại không ăn được lẩu, vừa rồi trong lòng có chuyện nên ăn không biết ngon dở, lúc này tảng đá trong lòng rơi xuống đất, lập tức ăn ngon miệng hẳn lên, đẩy đĩa dưa chuột của Phó Thừa Cảnh qua, cúi đầu ăn cơm mình làm.
Phó Thừa Cảnh mở tủ lạnh lại không lấy nước, mà hơi nghiêng người nhìn Tô Mộc đang cúi đầu ăn cơm, ánh đèn chiếu lên mặt anh, không còn vẻ lúng túng ban nãy, trong mắt một mảnh u tối, khiến người ta không đoán ra được.
Anh híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Mộc, trong đầu quanh quẩn những lời trong cuốn sổ, còn có vết nước mắt rõ ràng trên trang giấy. Rất hiển nhiên, Tô Mộc đang nói dối, cậu đang cố che giấu điều gì đó...
Vì sự cố cuốn sổ, cái giường trong thư phòng thoát được một kiếp. Hai người ăn cơm xong, mỗi người tự làm xong việc của mình, liền đều về phòng tắm rửa đi ngủ. Tô Mộc lấy cuốn sổ ra khóa kỹ trong vali, sau đó nằm trên ga giường đã giặt sạch phơi khô, mở to mắt nghĩ ngợi.
Không biết vì sao, đêm khuya tĩnh lặng lúc này, lòng cậu đột nhiên thấy bất an. Phó Thừa Cảnh tuy không truy hỏi chuyện cuốn sổ, nhưng cậu cũng phải tìm một lý do, vào thời điểm thích hợp giải thích một chút. Cứ nói, cuốn sổ là năm đó lúc từ nước ngoài về, có bạn bè tặng cậu, cậu cũng không biết trên sổ viết những thứ này...
Nếu thật sự không được, thì lăn cầu thang giả vờ mất trí nhớ, dù sao phim ảnh đều diễn như vậy......... Cậu cân nhắc một hồi, cảm thấy hai lý do đều không tồi, dần dần thiếp đi.
Đèn phòng ngủ chính lặng lẽ sáng lên, Phó Thừa Cảnh tìm kiếm những tài liệu và hồ sơ anh từng hack được khi điều tra Tô Mộc, bên trong tuy có chữ ký, nhưng cơ bản đều là tiếng Anh, không thể đối chiếu với chữ trong cuốn sổ. Anh từng thấy chữ của Tô Mộc, quả thực và chữ trên đó có chút khác biệt, nhưng không hiểu sao, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mãi đến khi, anh lật đến tờ đơn xin chuyển trường mấy tháng trước của Tô Mộc. Chữ viết bằng bút mực đen thanh tú tinh tế, kiểu chữ không khác gì chữ trên cuốn sổ, đặc biệt là ở cột địa chỉ, chữ 'sinh' trong đường Triều Sinh, giống hệt chữ 'sinh' trong cuốn sổ.
Tính cách khác biệt, cái gọi là bệnh trầm cảm, còn có những lời nói nửa thật nửa giả... Ánh sáng màn hình yếu ớt chiếu lên ngũ quan lạnh lùng mà hoàn mỹ đó, ánh mắt thon dài sâu thẳm không có nửa điểm ấm áp.
Giờ khắc này, Phó Thừa Cảnh đột nhiên phát giác, mình đối với Tô Mộc lại hoàn toàn không biết gì cả. Anh bực bội vuốt mái tóc trên trán, nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra gọi số quen thuộc.
"Bạn gái cũ của cậu về nước rồi phải không? Mai tôi muốn gặp cô ấy một chút..."
Tô Mộc đang mơ màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, kiềm chế lại nhẫn nhịn, không ồn ào. Cậu vỗ vỗ mặt, mang theo giọng mũi ngái ngủ hô: "Vào đi."
Phó Thừa Cảnh mặc đồ thể thao, đẹp trai đẩy cửa bước vào. "Chạy bộ buổi sáng."
Tô Mộc tỉnh táo gật đầu, sau đó đau khổ giãy giụa, bò ra khỏi chăn. Chờ cậu rửa mặt xong thay quần áo cùng Phó Thừa Cảnh ra cửa, mới phản ứng lại, tên này lại biết gõ cửa!! Không phải anh luôn đường đường chính chính đẩy cửa vào sao?
Tô Mộc hôm nay trạng thái không tồi, chạy hồi lâu cũng không nghỉ, vừa chạy vừa cười: "Anh đúng là trưởng thành rồi, còn biết gõ cửa."
Vừa dứt lời, Phó Thừa Cảnh đột nhiên dừng bước. Tô Mộc ngẩn ra, tưởng anh chỗ nào không khỏe, vội dừng lại theo.
"Cậu không thích tôi vào thư phòng, thì nói cho tôi biết." Phó Thừa Cảnh đứng đó nhìn chằm chằm cậu.
Tô Mộc bị câu nói không đầu không đuôi này làm cho khó hiểu, 'a' một tiếng, nói: "Đó là nhà anh mà..."
Gì mà tôi có thích hay không chứ!
"Bây giờ cũng là nhà cậu." Phó Thừa Cảnh căng quai hàm, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Tô Mộc nhận ra anh không thích hợp, nhưng nghĩ lại, hai người gần đây sống chung hòa hợp, coi như là bạn bè không tồi. Không quan tâm tính cách Phó Kiều Kiều có tệ đến đâu, nhưng bản chất vẫn là tốt.
Chẳng lẽ là, cuối cùng lương tâm thức tỉnh, biết mình có tật xấu muốn sửa đổi sao? Cậu gãi gãi mũi, cười gượng gạo:
"Không có không thích, chỉ là đôi khi anh đột nhiên không báo trước mà vào, sẽ làm tôi giật mình. Đương nhiên, anh như bây giờ rất tốt, tốt đến... tôi sắp không quen rồi."
Phó Thừa Cảnh nhìn cậu, đột nhiên giơ tay khẽ xoa đầu cậu,
"Được."
Động tác của anh rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta nghi ngờ, đây là giả dối. Tên kia nói xong, xoay người tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Mộc lại chẳng hiểu ra sao. Được là ý gì? Còn nữa, xoa đầu lại là tình huống gì?? Phó Thừa Cảnh... bị bệnh à?
Hai người ăn cơm xong, Phó Thừa Cảnh lái xe đưa cậu đến trường học, chẳng qua lần này, anh không đưa cậu đến khu giảng đường, mà là đưa đến bãi đỗ xe của Đế Đại. Nơi này thường là chỗ giáo viên đỗ xe, học sinh rất ít khi đến, lúc này, trừ mấy giáo viên đến dạy buổi sớm, bên ngoài bãi đỗ xe cơ bản không có ai.
Tô Mộc tưởng anh lái nhầm chỗ, lắc đầu: "Tôi không học ở đây."
Phó Thừa Cảnh nghiêng đầu nhìn qua: "Cậu không thích tôi đưa cậu đến cửa. Phía trước rẽ trái, đi 5 phút, chính là khu giảng đường số 2."
Tô Mộc ngẩn người, tiếp theo nghe anh lại nói: "Cậu nếu không muốn mời bạn về nhà ăn cơm, hôm nay thôi vậy."
"Đừng thôi mà, tôi đều nói với Trương Phàm và Triệu Ích Phàm rồi, hai người họ quà cũng chuẩn bị xong rồi!"
Tô Mộc nói xong, nhíu mày: "Hôm nay anh có việc sao? Tối không thể ăn cơm cùng nhau à?"
Vậy cậu chắc thảm rồi, hai tên kia sáng sớm đã ríu rít trên WeChat thảo luận bữa tối hôm nay, xem ra bọn họ mong chờ được đến nhà nam thần số một Đế Đại làm khách biết bao.
Phó Thừa Cảnh thu lại ánh mắt, "Không có, tôi tưởng cậu không thích... Thôi, tối tôi đến đón cậu."
Tô Mộc xuống xe, phát hiện anh lại quay đầu lái xe ra ngoài trường, lòng thầm chửi; quả nhiên, đãi ngộ của thiên tài khác với bọn họ, dù có trốn học cũng không ai quản... Ủa? Nếu trốn học, cũng không tiện đường, sao sáng sớm lại lái xe chở cậu đến trường làm gì? Tô Mộc nhíu mày; thật sự bị bệnh à?
Phó Thừa Cảnh lái xe đến trung tâm thành phố. Giờ cao điểm buổi sáng đặc biệt kẹt xe, anh lái mất một tiếng rưỡi mới đến nơi. Quán cà phê vừa mở cửa, trong quán không có mấy người.
Anh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hiếm khi đợi người, nửa tiếng sau, có một cô gái trang điểm xinh đẹp đi tới. Cô gái nhìn thấy Phó Thừa Cảnh đeo khẩu trang, cười đi tới,
"Chào anh, tôi là bạn gái cũ của lão Dương, Shirley, nghe nói anh gấp gáp tìm tôi."
Phó Thừa Cảnh nhìn cô: "Tôi muốn biết một chút chuyện của Tô Mộc ở nước ngoài."
Shirley cười cười, "Tôi thấy vào thẳng vấn đề như vậy không lịch sự lắm, hơn nữa anh vừa đến đã hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta, cũng không hay."
Cô vuốt mái tóc dài phía sau, nhìn chằm chằm mặt Phó Thừa Cảnh: "Tôi nói này, anh đối mặt với tôi, chẳng lẽ không nên tháo khẩu trang ra sao?"
Phó Thừa Cảnh không do dự, trực tiếp tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ. Cô gái hít một hơi lạnh, một lúc sau mới phản ứng lại, vội thẳng người, thái độ thay đổi hẳn, ân cần nói:
"Anh muốn biết gì về cậu ấy? Tuy tôi và cậu ấy không thân lắm, nhưng cũng biết một vài chuyện.."
Phó Thừa Cảnh híp mắt, "Tất cả, mọi chuyện cô biết về cậu ấy."
Cô gái ngẩn người, có chút tò mò: "Có thể hỏi một chút, hai người là quan hệ gì không?"
Phó Thừa Cảnh không chút do dự: "Tôi thích cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro