Chương 77

Tên Phó Thừa Cảnh này thật đúng là nói không kinh người chết không thôi, nếu ánh mắt có thể giết người, Tô Mộc cảm thấy mình chắc chắn đã bị ánh mắt của chính mình giết cả trăm ngàn lần.

Mê tín dị đoan thì thôi đi, còn phải kéo cả mình vào?. Huống chi cái này căn bản không cần xem, kịch bản nằm ngay trong điện thoại cậu. Hai người bọn họ, định sẵn không có kết quả....

Tô Mộc hít sâu, ổn định cảm xúc, nói với Chu Đồng đang vẻ mặt hưng phấn:

"Xem cho anh ta thôi là được rồi.".

Phó Thừa Cảnh khó chịu liếc cậu: "Xem cái gì mà một mình anh, tình yêu của anh và em, không xem em thì xem ai?".

Tô Mộc nghiến răng trừng lại: "Anh đừng có lôi tôi vào...".

"Im miệng, đừng ép anh hôn em.".

Phó Thừa Cảnh híp mắt, bá đạo duỗi tay điểm lên môi cậu.

Đầu ngón tay hơi lạnh, chạm vào đôi môi mềm mại lại như bén lửa, không thể vãn hồi, nóng đến mức Tô Mộc mặt đỏ tim đập. Hoảng loạn, cậu theo bản năng gạt tay người kia ra, đứng dậy muốn đi.

Phó Thừa Cảnh lại không cho đi, kéo tay cậu giữ người lại, cảnh cáo: "Ngồi xuống, không thì anh nói chuyện đấy!".

Tô Mộc bị bộ dạng vô lại của anh làm cho cạn lời, nhưng nghĩ đến người này đúng là nói được làm được, trước nay không để ý ánh mắt người khác....

Đang do dự, Phó Thừa Cảnh bỗng đứng dậy, người nghiêng về phía cậu, Tô Mộc sợ hãi vội ngồi lại sofa, căng thẳng nói:

"Quân tử động thủ không động khẩu*, anh đừng động đậy.".

(Câu gốc: quân tử động khẩu, không động thủ)

Chu Đồng: "......" Giáo viên Ngữ văn dạy vậy sao?.

Phó Thừa Cảnh nhướng mày, cũng không buông tay, véo đầu ngón tay cậu cười. "Em ngoan một chút, anh sẽ không động miệng.".

Chu Đồng lúc này đột nhiên thấy may mắn vì mình bị ngất trong bài kiểm tra 800 mét, thành tích không thể thi lại, nhưng được nhìn thấy Phó Mỹ cười ở khoảng cách gần thế này, quả thực trăm năm khó gặp, trời ban kỳ tích.

Aaaa, Phó Mỹ ngàn vạn lần đừng nể mặt Tô Mộc, hôn cậu ấy, ôm cậu ấy, đè cậu ấy xuống, chiếm hữu cậu ấy!!!!. Trong đầu nháy mắt hiện ra mấy trăm chữ truyện người lớn, nếu không phải thời gian địa điểm nhân vật đều không đúng, cô quả thực muốn hét lên như con marmota*

*.là cái meme con chuột nâu đứng giữa rừng hét đó

Tô Mộc biết trứng không chọi lại đá, dưới sự trấn áp vũ lực của Phó Thừa Cảnh hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, nhận thua quay đầu, đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Chu Đồng, mặt đỏ bừng lên, giả vờ bình tĩnh nói với Phó Thừa Cảnh:

"Anh xem nhanh lên, tôi còn phải làm việc.".

Phó Thừa Cảnh khóe miệng cong lên, tâm trạng tốt nhìn Chu Đồng, thấy cô nửa ngày chưa hoàn hồn, gõ ngón tay lên bàn:

"Bắt đầu đi.".

"À, vâng, vâng." Chu Đồng nháy mắt tỉnh lại từ những tưởng tượng trong đầu, vỗ vỗ má, ổn định cảm xúc, lấy ra một bộ bài từ trong túi bên cạnh. Cầm bài, cô nghiêm túc nói với Phó Thừa Cảnh:

"Tâm thành thì linh, lúc xem bài anh phải giữ thái độ thật nghiêm túc. Anh nghiêm túc với nó, nó cũng sẽ rất nghiêm túc chỉ dẫn cho anh.".

Phó Thừa Cảnh thu lại vẻ mặt. Chu Đồng cầm một tấm thảm nhỏ màu tím, trải phẳng trên bàn, sau đó đặt bộ bài vào giữa hai người.

"Là muốn xem tình yêu của anh và Tô Mộc, đúng không?".

Phó Thừa Cảnh không chút do dự gật đầu. Tô Mộc hít một hơi, không nói gì.

Chu Đồng chỉ dẫn anh:

"Được rồi, xin hãy đặt hai tay lên bộ bài, trong lòng nghĩ về chuyện anh muốn xem, cảm thấy được rồi thì nói cho tôi biết.".

Phó Thừa Cảnh buông tay Tô Mộc ra, đặt hai tay lên bộ bài.

Nhắm mắt lại, rất nghiêm túc làm theo lời Chu Đồng. "Được rồi.".

Chu Đồng gật gật đầu, bảo Phó Thừa Cảnh xào bài và cắt bài.

"Tôi dùng bộ Đại A Tạp Na để xem bài cho anh, tổng cộng 22 lá, là bộ bài chủ của Tarot.".

Tô Mộc đối với mấy thứ này căn bản không hiểu, ngồi ở đây cũng là bị ép, chẳng có phản ứng gì, Phó Thừa Cảnh lại nghiêm túc hơn cậu nhiều, nghe vậy nhíu mày:

"Bài chủ? Còn có bài phó?".

Chu Đồng cười: "Đúng vậy, mỗi người xem bài đều có hình thức riêng, tôi xem bài chủ chuẩn hơn một chút.".

Phó Thừa Cảnh gật đầu: "Vậy thì bài chủ.".

Anh ấn theo chỉ dẫn của Chu Đồng đặt bài.

"Chúng ta rút lá bài đầu tiên, lá này đại diện cho chính anh, sau đó rút một lá, lá này đại diện cho người trong lòng anh...".

Phó Thừa Cảnh lập tức sửa lại: "Tô Mộc, người trong lòng tôi là Tô Mộc.".

Chu Đồng nghe vậy vội cười sửa miệng: "Đúng vậy, lá bài này đại diện cho Tô Mộc.".

Tô Mộc quay đầu đi, không muốn nhìn hai người họ.

Liên tiếp rút bốn lá bài, Chu Đồng lại nói:

"Lá bài cuối cùng này đại diện cho kết quả của hai người, xin hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy rút.".

Tay phải Phó Thừa Cảnh dừng lại, nghĩ nghĩ, nói với Tô Mộc:

"Số 6 là con số may mắn của tôi.".

Nói xong, trực tiếp rút ra lá bài thứ 6.

Tô Mộc không nói gì, không biết là bị không khí ảnh hưởng, hay vì thái độ của Phó Thừa Cảnh quá nghiêm túc, cậu thế mà cũng có chút căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lá bài kia.

"Được rồi, xin hãy mở lá bài đầu tiên.".

Phó Thừa Cảnh trực tiếp mở bài, Chu Đồng nhìn lá bài sửng sốt, dường như có chút không thể tin được.

"Lá bài này không tốt?"

Phó Thừa Cảnh nhíu mày.

Chu Đồng vội lắc đầu,

"Không phải, lá The Chariot xuôi... Lá bài này đại diện cho Phó Mỹ, khụ khụ, ý tôi là Phó Thừa Cảnh.".

Cô xấu hổ ho khan một tiếng, vội vàng sửa miệng, phát hiện Phó Thừa Cảnh không có phản ứng gì, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:

"Người trong lá bài này là Ares, là Thần Chiến tranh trong mười hai Chủ Thần, đại diện cho ý chí kiên cường và quyết tâm không gì lay chuyển. Giải thích theo mặt bài, trong mối tình này, anh vẫn luôn tấn công... Nói cách khác, là anh chủ động tỏ tình, không cho đối phương cơ hội thở dốc, luôn mãnh liệt theo đuổi...".

Trời ạ, tình cảm của Phó Mỹ và Tô Mộc, thế mà lại là Phó Mỹ tỏ tình trước?. Cái này, cái này không đúng lắm... Với điều kiện của Phó Mỹ, ngoắc ngón tay là vô số người đổ rạp, sao lại còn phải tỏ tình trước?.

Phó Thừa Cảnh cười một tiếng, nhìn Tô Mộc: "Khá chuẩn đấy chứ.".

Tô Mộc cụp mi, không nói gì.

Trong lòng Chu Đồng sóng gió mãnh liệt, cảm thấy mình dường như đã nhìn trộm được chân tướng kinh thiên động địa nào đó. Giọng cô trở nên căng thẳng: "Không, không sao, chúng ta xem lá bài thứ hai.".

Phó Thừa Cảnh trực tiếp mở lá bài thứ hai, thấy rõ mặt bài, sắc mặt trầm xuống. "Đây là Tô Mộc? Tại sao lại là bộ xương khô... Tử Thần?".

Tô Mộc liếc nhìn lá bài, cười khổ. Tử Thần? Lá bài này quả thật rất chuẩn... Ở bên Phó Thừa Cảnh, đúng là sẽ gặp Tử Thần!.

Chu Đồng vội xua tay: "Không phải, hai người đừng bị tên lá bài dọa sợ. Lá bài này là ngược, hơn nữa đại diện cho suy nghĩ nội tâm của Tô Mộc.".

"Suy nghĩ?" Phó Thừa Cảnh quay đầu nhìn Tô Mộc: "Tôi trong lòng cậu chính là thứ này? Tử Thần?".

Tô Mộc: "...".
Chu Đồng thấy không khí không tốt, vội giải thích: "Không phải, Tử Thần ngược đại diện cho khởi tử hồi sinh, liễu ám hoa minh, cuộc sống mới, không phải ý nghĩa mặt chữ mà anh nghĩ. Thật ra mỗi lá bài trong các trải bài khác nhau đều sẽ có cách giải thích khác nhau, hơn nữa nó còn cần kết hợp với các lá bài khác để xem...".

Câu nói tiếp theo Tô Mộc không nghe lọt tai, đầu óc cậu toàn là khởi tử hồi sinh, cuộc sống mới... Người nói vô tình, người nghe có ý. Lá bài này, có thể nào quá chuẩn không... Trùng hợp sao?.

Phó Thừa Cảnh không bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt Tô Mộc, nhìn cậu đầy ẩn ý, một lúc sau mới nói với Chu Đồng:

"Cô cứ giải thích đúng sự thật theo mặt bài, không cần nói dối.".

Chu Đồng xấu hổ gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ nói thật. Lá bài này đại diện cho nội tâm của Tô Mộc, vì được rút trong trải bài tình cảm, cho nên, nó đại diện cho sự sợ hãi, đối với tình cảm của hai người...".

Nghĩ nghĩ, cô vẫn cắn răng nói: "Tô Mộc cũng không lạc quan, cậu ấy cảm thấy mối tình này sẽ không có kết quả.".

Phó Thừa Cảnh híp mắt nhìn cậu, "Sợ hãi? Em sợ cái gì?".

Tô Mộc quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Chỉ là lá bài thôi, anh nghĩ nhiều quá rồi.".

Phó Thừa Cảnh còn định nói thêm, Chu Đồng lòng run sợ xen vào:

"Cái kia, trải bài đã bắt đầu, chúng ta tốt nhất không nên ngắt lời.".

Anh hít một hơi, không nói gì thêm, dưới sự ra hiệu của Chu Đồng mở hai lá bài còn lại.

Chu Đồng lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám nhìn họ, cẩn thận giải thích:

"Lá The Magician là lá bài tăng cường cho lá The Chariot của Phó Thừa Cảnh, ý nghĩa là ngài, càng gặp khó khăn càng hăng hái...". Trời ạ, căng thẳng quá, cô đến kính ngữ cũng dùng rồi.

Phó Thừa Cảnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi không buông tay.".

Chu Đồng gật đầu: "Đúng vậy, ngài sẽ không từ bỏ, ngài sẽ trước sau như một kiên trì đến cùng. Lá bài này, cũng là lời nhắc nhở của bài Tarot đối với ngài, The Magician đại diện cho giao tiếp, nó muốn nói với ngài, mối tình này, cần giao tiếp tốt, có lẽ... sẽ có kết quả bất ngờ.".

Phó Thừa nghĩ nghĩ, nhìn Tô Mộc: "Nếu em còn muốn biết chuyện hồi nhỏ của anh, tùy thời có thể giao tiếp với anh.".

Tô Mộc mặt đầy vạch đen, không phản ứng anh. Phó Thừa Cảnh cũng không để ý, tiếp tục nói:

"Nếu em có gì bất mãn với anh, cứ nói thẳng, anh chắc chắn sẽ không tức giận. Đương nhiên, tuy rằng anh thấy mình không có bất kỳ khuyết điểm nào.".

Tô Mộc: "...".

Chu Đồng ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Một lá bài khác là The Hanged Man, là lời nhắc nhở của Tarot đối với Tô Mộc. Tử Thần đại diện cho sợ hãi, tuy tôi không rõ trong mối tình này cậu sợ hãi điều gì, lo lắng điều gì, nhưng xin cậu hãy đi theo nội tâm của mình. The Hanged Man xuôi đại diện cho thuận theo tự nhiên, tuân theo bản tâm.".

Tô Mộc ngẩn ra, nhìn về phía Chu Đồng.

Chu Đồng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

"Người trẻ tuổi trên mặt bài tuy bị treo ngược trên cây, nhưng thần sắc lại rất an bình. Nó nhắc nhở cậu, đừng quá câu nệ tiểu tiết, hãy đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, có lẽ, cái gọi là sợ hãi và lo lắng của cậu chẳng qua là tự tìm phiền não. Khi gặp phải lựa chọn, xin hãy giữ nội tâm bình tĩnh, làm điều mình muốn làm, tuân theo nội tâm của cậu. Được rồi, chúng ta mở lá bài cuối cùng, nó vô cùng quan trọng.".

Tuân theo nội tâm.... Tô Mộc có thoáng chốc hoảng hốt, đang ngẩn ngơ, tay bị người ta nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau. Phó Thừa Cảnh nhìn Tô Mộc, cười nói:

"Tuy có hơi mất mặt... Nhưng mà, anh đột nhiên có chút căng thẳng, em cùng anh mở lá bài cuối cùng đi!".

Tô Mộc định nói đừng quậy nữa, nhưng thoáng nhìn thấy bờ vai ướt đẫm nước mưa của Phó Thừa Cảnh, há miệng, câu nói kia cuối cùng không nói ra. Hai người cùng nhau mở lá bài cuối cùng.

Chu Đồng nhìn lá bài kết quả cuối cùng, mày mắt giãn ra, thở phào nhẹ nhõm:

"Chúc mừng hai vị, lá The Lovers xuôi. Lá bài này không cần giải thích, hai người hẳn cũng biết kết quả rồi. Tình yêu hoàn mỹ, hòa hợp và ngọt ngào.".

Tô Mộc ngơ ngác nhìn chằm chằm lá bài kia, không biết vì sao, tảng đá trong lòng dường như cũng rơi xuống đất. Đây chỉ là mê tín thôi mà, thậm chí chỉ là một trò chơi, rõ ràng không nên tin.... Nhưng, tại sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng?.

Đầu ngón tay đột nhiên nóng lên, cậu hoảng hốt ngẩng đầu. Phó Thừa Cảnh véo ngón trỏ của cậu đặt lên môi mình, hôn một cái. Khóe miệng vui vẻ nhếch lên, trong mắt tinh quang lấp lánh, như một đứa trẻ được ăn kẹo.

"Thấy chưa, ông trời đều coi trọng chúng ta, trời đất tạo nên một đôi... em không thể trái ý trời!".

Tô Mộc nhìn chằm chằm vào mắt anh, hồi lâu không nói gì, trong đầu lại không ngừng vang lên lời của Chu Đồng. Tuân theo bản tâm của cậu.... Bản tâm sao? Cậu lại không phải sắt đá, nhưng mà, dù là sắt đá, đối mặt với Phó Thừa Cảnh như vậy dường như cũng sẽ bị hòa tan. Nhìn vào sự dịu dàng và cưng chiều trong mắt người kia, tim Tô Mộc không biết điều lại nhảy một nhịp. Làm sao bây giờ, cậu hình như, không thể từ chối một Phó Thừa Cảnh như vậy....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy