Chương 78

Mưa mùa hè nói đến là đến, nói tan là tan, tùy hứng lại khó nắm bắt. Vừa mới còn mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm, lúc này trời quang mây tạnh, còn xuất hiện cầu vồng.

Dương Văn Hiên bước vào quán cà phê, liền thấy Phó Thừa Cảnh tâm trạng không tồi bắt chéo chân, tư thế lười biếng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm Tô Mộc không chớp mắt.

Cậu ta ngồi đối diện, đẩy đẩy mắt kính: "Thành công rồi?".

Phó Thừa Cảnh cười: "Cũng gần rồi, chuẩn bị tiền mừng đi.".

Dương Văn Hiên thì chẳng hề kinh ngạc, người hơi nhoài về phía trước, nhìn chằm chằm anh nói:

"Nói thật đi, lúc xem bài có động tay động chân không?".

Chuyện Phó Thừa Cảnh đột nhiên mê tín dị đoan này cậu ta biết rồi, nghe nói người này cái gì cũng thử khi tuyệt vọng, đến bài Tarot cũng xem, lúc đó còn cười không ngừng. Vừa nhận được thông báo WeChat, đối với kết quả kia phản ứng đầu tiên chính là, thứ này tuyệt đối giở trò.

Không phải cậu ta không tin nhân phẩm của tên này, mà là... Thôi, trong chuyện theo đuổi vợ, Phó Thừa Cảnh căn bản không có nhân phẩm để nói. Chuyện này có tiền lệ, chú Phó năm đó để theo đuổi dì, chiêu trò gì cũng dùng, cha đã vậy, con trai chỉ có hơn chứ không kém.

Huống chi, chuyện nhớ bài đối với vị này mà nói, quả thực chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, đầu óc Phó Thừa Cảnh thông minh, trí nhớ cũng thuộc hàng tốt nhất, đánh bài với anh mà nói, quả thực là muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua.

Lúc trước chơi Thật hay Thách, Tô Mộc chính là ăn quả đắng này, bị lừa mà không hay, thậm chí đến giờ vẫn không biết.

"Đánh rắm!"

Phó Thừa Cảnh trừng cậu ta: "Hai đứa tôi ở bên nhau là mệnh trời định, duyên trời tác hợp!".

"Ồ, mệnh trời... Anh sẽ tin cái này? Đừng lừa tôi, anh có dám thề không, nếu anh động tay động chân, anh và Tô Mộc sẽ..."

. Lời Dương Văn Hiên còn chưa nói xong, đã bị Phó Thừa Cảnh liếc một cái sắc lẻm. Cậu ta không sợ hãi dang tay,

"Dám thề không?".

Phó Thừa Cảnh trừng cậu ta một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chỉ có lá cuối cùng động tay chân thôi.".

Lúc anh xào bài, giả vờ căng thẳng 'không cẩn thận' làm đổ bài, ngầm ghi nhớ lá bài The Lovers, lúc cắt bài thì giở trò.

Dương Văn Hiên trên dưới đánh giá anh hai mắt, cuối cùng giơ ngón tay cái, vẻ mặt cảm khái:

"Phó Thừa Cảnh, anh cũng thật là giỏi, miệng nói tâm thành thì linh, sau lưng lại làm trò mèo này. Cứ như anh... bài này mà chuẩn mới lạ!".

Phó Thừa Cảnh nhướng đôi lông mày đen nhánh, nhìn về phía Tô Mộc vẻ mặt rõ ràng bất an, trong mắt lóe lên tia sáng u ám: "Chuẩn hay không... em ấy tin là được rồi.".

Cả buổi chiều, Tô Mộc đều không tập trung, mãi đến lúc tan làm mới khá hơn một chút. Cậu tự nhận mình không phải người mê tín, cũng không biết tại sao, lá bài Tarot cuối cùng kia, cứ lởn vởn trong đầu cậu mãi không thôi.

Hai người không nói gì lên xe. Tô Mộc không muốn có ánh mắt tiếp xúc với Phó Thừa Cảnh, nghiêng người giả vờ nhìn ra ngoài xe. Bên tai đột nhiên nóng lên, kinh ngạc quay đầu, liền đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của tên kia. Phó Thừa Cảnh người nghiêng về phía trước, môi mỏng dán bên tai cậu, một tay thì vòng qua eo cậu.

Tô Mộc theo bản năng giơ tay lên chính là một cái tát, đối phương tay mắt lanh lẹ trực tiếp chặn cổ tay cậu lại. Phó Thừa Cảnh nhướng mi nhìn cậu: "Còn muốn đánh vào mặt anh?".

Tô Mộc tự biết đuối lý, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người kia ngượng ngùng nói:

"Xin lỗi, phản xạ có điều kiện... Anh, anh không có việc gì dựa gần thế làm gì?".

"Dây an toàn!"

Phó Thừa Cảnh trừng cậu, buông tay ra, 'cạch' một tiếng cài dây an toàn cho cậu. Xong rồi, lại không nhúc nhích, tiếp tục nghiêng người đè lên trên cậu: "em suy nghĩ thế nào rồi?".

Khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức hơi thở của nhau đều có thể chạm vào mặt đối phương.

"Anh dậy đi, đè lên tôi rồi."

Tô Mộc giơ tay đẩy anh, lòng hoảng ý loạn.

Phó Thừa Cảnh lại không hề động đậy, nhìn chằm chằm mắt cậu nói: "em rốt cuộc sợ cái gì? Sợ mẹ chồng ác sao? Vậy em yên tâm, mẹ anh chỉ ác với anh thôi. Hai đứa mình ở bên nhau rồi, bà ấy tuyệt đối sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì giữa chúng ta.".

Tô Mộc nghẹn lời, mẹ chồng ác? Lời này mà để mẹ Phó nghe thấy, tên này sợ là lại phải chịu khổ vì hai vợ chồng độc thủ rồi!.

Phó Thừa Cảnh véo cằm cậu, "Đối mặt với anh mà cũng có thể mất tập trung, em cũng coi như là người đầu tiên. Anh đang nghiêm túc thảo luận chuyện đại sự cả đời với em, em có thể tôn trọng anh một chút, tỉnh táo lại được không!".

Tô Mộc gạt cái móng vuốt không thành thật của anh ra, dư quang thoáng nhìn thấy nhóm học sinh năm ba tốp năm ngoài cửa sổ đang đi về phía này, sốt ruột đẩy anh:

"Anh mau dậy khỏi người tôi đi, bị người ta nhìn thấy lại viết linh tinh bây giờ.".

Cậu bây giờ không có việc gì cũng không dám lên bbs, sợ lại đụng phải nội dung khó coi nào đó.

"Anh không để ý." Phó Thừa Cảnh không dao động, nhếch khóe miệng cười một cái, nụ cười này nhìn thế nào cũng đầy ác ý,

"Vừa lúc 《 Nam thần và tiểu kiều thê của anh ấy 》 ngừng đăng hai ngày, tác giả nói gần đây không có linh cảm gì.".

Tô Mộc chớp mắt: "Đây lại là bộ phim mẹ chồng nàng dâu lộn xộn gì nữa? Anh ta ngừng đăng thì liên quan gì đến việc anh dậy chứ?". Có điều, cái tên phim này, sao hình như nghe ở đâu rồi nhỉ?.

Phó Thừa Cảnh lại không trả lời, một tay chống bên tai cậu, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, lại có chút rạng rỡ. Tô Mộc nháy mắt hoàn hồn, cảnh giác nhìn anh. Phó Thừa Cảnh dịu giọng nói:

"Đừng sợ, cho dù chúng ta thật sự ở bên nhau, em không muốn, anh cũng sẽ không làm gì em.".

Tô Mộc nghiêm mặt nói: "Ai sợ?"

. "Vậy em sợ cái gì?".

Phó Thừa Cảnh nghĩ nghĩ, tầm mắt hạ xuống, nhìn một chỗ nào đó phía dưới, như có điều suy nghĩ: "em thật sự không được?".

"Phó Thừa Cảnh!"

Tô Mộc hận không thể đá cho anh một phát, đáng tiếc dây an toàn buộc quá chặt, người kia lại kìm chặt tay chân cậu.

"Không được cũng không sao, dù sao đều là em nằm, anh hầu hạ em.". Phó Thừa Cảnh nói xong, ghé vào cổ cậu cười cười, giống như con mèo làm nũng, khiến Tô Mộc kinh hồn bạt vía, sởn tóc gáy.

"Em thật sự muốn tách khỏi anh? Thổ Phỉ làm sao bây giờ? Anh sẽ không đưa Thổ Phỉ cho em. Em phải nghĩ kỹ, tính tình tên đó không dễ ưa đâu, trừ em thật lòng đối xử với nó, người khác nhìn thấy nó đều đầy oán hận. Em thật sự nhẫn tâm như vậy, muốn bỏ mặc nó không quan tâm...".

Tô Mộc không nói chuyện.

Phó Thừa Cảnh không rời mắt nhìn chằm chằm vào mắt cậu:

"Em không cần Thổ Phỉ thì thôi... anh tốt như vậy, em thật sự không suy xét một chút sao? Bỏ lỡ anh, em sẽ hối hận, đương nhiên, anh cũng sẽ... rất đau khổ...". Ánh mắt tủi thân lại bị tổn thương, còn có giọng điệu cô đơn kia, không thể khiến Tô Mộc không dao động.

Hồi lâu, cậu thở dài, nhận mệnh nói: "Tôi có một điều kiện.".

Phó Thừa Cảnh mắt sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu:

"Em nói đi!".

Tô Mộc có chút chột dạ, giọng nhỏ đến không thể nghe thấy nói:

"Chúng ta chỉ yêu đương... không kết hôn, cũng không đăng ký...".

Nghe nói nguyên chủ sau khi kết hôn mới chết, có lẽ không kết hôn, sẽ không xảy ra chuyện....

Phó Thừa Cảnh không chút nghĩ ngợi định gật đầu, kết quả vào giây phút cuối cùng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc:

"Không kết hôn? Yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích, đều là chơi lưu manh, em đây là chơi lưu manh!".

Tô Mộc đột nhiên cảm thấy mình nghĩ quá xa, giới trẻ bây giờ yêu đương, không quan tâm lúc đầu yêu sâu đậm thế nào, đến cuối cùng phần lớn nói nói rồi chia tay, căn bản không đến bước kết hôn.

Vừa rồi tuyệt đối là bị ánh mắt đáng thương kia của Phó Thừa Cảnh làm cho hoa mắt, mới có thể nói ra loại lời không qua não này.... Mặt đầy vạch đen, Tô Mộc quay mặt đi, lúng túng nói: "Không được thì thôi, tôi chỉ nói bừa thôi...".

Phó Thừa Cảnh lập tức tức giận, "Nói rồi phải giữ lời, cái gì mà nói bừa, em phải chịu trách nhiệm với anh!". Nói xong, hít một hơi, tức giận nói:

"Không kết thì không kết, tạm thời để em chơi lưu manh một phen vậy.".

Tô Mộc cạn lời, cái giọng điệu tủi thân vì bị người ta chiếm tiện nghi này là sao?. Cậu bây giờ còn đang bị đè đây, rốt cuộc ai chơi lưu manh?.

Hai người lái xe về nhà, Phó Thừa Cảnh tâm trạng rất tốt, mở cửa đi thẳng vào bếp. Mí mắt phải Tô Mộc giật liên hồi, mặc kệ Thổ Phỉ đang chạy như bay về phía mình, đi theo sau Phó Thừa Cảnh cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?".

"Nổi lửa nấu cơm, làm bữa tối dưới ánh nến, chúc mừng một chút ngày đầu tiên hai chúng ta ở bên nhau.". Phó Thừa Cảnh xoa tay hầm hè, đeo tạp dề định nổi lửa.

Tô Mộc một phen túm chặt cánh tay anh: "Không cần không cần, anh nghỉ ngơi đi.".

Trời ạ, buổi trưa làm hai cái trứng chiên đen sì kia còn chưa đủ, còn muốn tàn phá nguyên liệu nấu ăn!.

Phó Thừa Cảnh cúi đầu nhìn chỗ cổ tay mình bị cậu nắm lấy, Tô Mộc chạm phải ánh mắt đó, vội vàng buông ra. Thấy anh không nói gì kinh người, nhẹ nhàng thở phào.

Cậu biết Phó Thừa Cảnh phải thuận theo ý, càng phản đối, người này càng làm ngược lại, vì thế nhỏ giọng nói:

"Anh vừa mới làm xong cơm trưa, để tôi làm cơm tối đi.".

Phó Thừa Cảnh nghĩ nghĩ, cũng không phản đối, cởi tạp dề ra chu đáo đeo cho Tô Mộc, sau đó xoay người ra khỏi bếp. Tô Mộc thấy anh đi rồi, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào. Chỉ cần không ăn cơm anh ta làm, tên này thích làm gì thì làm!.

Mở tủ lạnh xem nguyên liệu có sẵn, cậu tùy tiện làm một món mặn một món chay và một món canh. Chuẩn bị xong bữa tối, hai người ngồi quanh bàn ăn cơm. Tô Mộc luôn cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nói gì cho phải. Phó Thừa Cảnh thì vẫn như thường lệ, chỉ là trước khi ăn cơm, không cho Tô Mộc động đũa, mà cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh bàn ăn, sau đó chỉnh sửa trên điện thoại một hồi mới nói:

"Ăn đi!".

Tô Mộc nghĩ nghĩ, lén lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè WeChat, nhìn trạng thái mới nhất, khóe miệng giật giật.

Người này trực tiếp đăng một cái cửu cung đồ(đăng 9 tấm ảnh), ba tấm đầu là bữa tối Tô Mộc vừa làm xong, ba tấm giữa là bữa trưa của chính anh đã qua bộ lọc, ba tấm sau còn lại là ảnh chụp nồi niêu xoong chảo lúc trưa dọn dẹp, phía trên còn không chịu cô đơn trang trí hai trái tim. Chỉ trong một lúc như vậy, phía dưới đã có không ít người trả lời.

【 Lợi hại! Nam thần chính là nam thần, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, viết được code, tra được lỗi. 】

【 Cái thứ ở giữa ăn được không vậy? Thù lớn oán lớn cỡ nào? 】

【 Con trai, hai cái đen sì kia là gì vậy? 】

【 Cháu trai, bàn phím của ông dùng thế nào rồi? 】

Lại là con trai lại là cháu trai, không biết còn tưởng đang chửi người....

Tô Mộc lắc đầu, định thoát ra thì phát hiện ba Phó cũng đăng một trạng thái. Cũng là cửu cung cách, nhưng đẳng cấp cao hơn Phó Thừa Cảnh không ít. Nào là bánh kem điểm tâm ngọt, nào là mỹ thực màu sắc rực rỡ, tấm cuối cùng là ảnh ba Phó cực ngầu đang đảo chảo, trông như một đầu bếp năm sao.

Phía trên kèm chữ —— Cái này mới gọi là bữa tiệc lớn tình yêu, của các con kia chỉ là cơm hộp, học hỏi ba ba đi!. Cái giọng điệu kiêu ngạo này, Tô Mộc thực sự nghi ngờ tài khoản của tổng tài ba ba bị người ta trộm rồi!.

Phó Thừa Cảnh không cam lòng yếu thế trả lời bên dưới: mẹ đời này tổng cộng nấu cho ba mấy bữa cơm?

【 khinh thường 】【 khinh thường 】, Tô Mộc sợ con vất vả, không cho con vào bếp 【 vui vẻ 】【 vui vẻ 】.

Tô Mộc: "..."

Ai sợ anh vất vả, tôi là sợ ngộ độc thức ăn!!. Nhưng lời này cậu cũng chỉ dám nghĩ, không dám nói thẳng.

Ăn cơm xong, dắt Thổ Phỉ đi dạo xong, rửa mặt xong Tô Mộc liền định về thư phòng ngủ. Cái nệm tuy bị Thổ Phỉ cắn hỏng, nhưng cậu trải mấy cái chăn lên trên, mấy ngày nay vẫn tạm bợ dùng.

Không có cách nào, Phó Thừa Cảnh lâu lâu lại chạy ra phòng khách tìm cậu tâm sự, sofa căn bản ngủ không ngon.

Phó Thừa Cảnh ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ nói: "Nệm của em hỏng rồi.".

Tô Mộc trợn mắt trắng: "Không phải anh sớm biết rồi sao!".

Mỗi lần đề cập chuyện mua nệm, tên này lại lảng đi. Cậu lại bận thi cử, lại phải đi làm thêm, cũng không rảnh đi trung tâm thương mại, chỉ có thể tạm bợ dùng.

Phó Thừa Cảnh ánh mắt sáng ngời nhìn cậu, vừa mong đợi vừa thấp thỏm, "Nệm của anh vừa mềm vừa thoải mái, em... có muốn ngủ cùng anh không?".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy