Chương 90
Khách sạn suối nước nóng nằm ở khu mới khai phá, cây xanh ven đường rợp bóng, lốm đốm thưa thớt, không nhiều khe hở, mọc đủ loại hoa cỏ, cây không rõ tên, dáng vẻ khác nhau.
Mở cửa sổ xe, hương thơm tươi mát và cảnh đẹp xanh tươi ập vào mũi, làm lòng người rộng mở. Hôm nay là cuối tuần, người đến chơi không ít, bãi đỗ xe đậu đầy xe.
Tô Mộc xuống xe, thấy Phó Thừa Cảnh mở cốp, mới phát hiện anh không chỉ mang ba lô mà còn mang cả vali hành lý. Chỉ có một đêm thôi mà, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?
"Anh mang theo những gì vậy?"
Phó Thừa Cảnh rất tự giác xách ba lô và vali, nghe vậy người cứng đờ, ậm ờ nói:
"Đồ cần thiết."
Tô Mộc bĩu môi, cảm thấy anh đúng là công tử bột.
Cảnh sắc ven đường quá đẹp, hai người sóng vai đi tới, không ai nói gì, nhưng không khí lại chẳng hề ngượng ngùng, ngược lại càng thêm nhẹ nhàng.
Đại sảnh có không ít người, đang chờ làm thủ tục nhận phòng. Tô Mộc tùy ý liếc nhìn, khi thấy rõ người phía trước thì nhíu mày.
Khâu Thu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đứng ở một bên, người bên cạnh không biết nói gì với hắn, chọc hắn cười khúc khích, trông tâm trạng có vẻ không tệ. Cậu đang nghĩ cách tránh người này thì đối phương đột nhiên quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau.
Tô Mộc theo bản năng quay người, thầm niệm trong lòng:
không thấy tôi, không thấy tôi. Tiếc là hào quang nhân vật chính không chiếu vào cậu, ông trời hoàn toàn không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.
Khâu Thu chớp đôi mắt to xinh đẹp, vẻ mặt kinh ngạc đi về phía họ:
"Trùng hợp quá!"
Không biết có phải lần trước bị lời nói "khúc khích đẻ trứng" của Phó Thừa Cảnh kích thích không, lần này hắn đến không gọi loạn xạ anh trai gì nữa, mà ngoan ngoãn gọi hai người một tiếng học trưởng, chỉ là ánh mắt cứ liếc về phía mặt Phó Thừa Cảnh.
Phó Thừa Cảnh không để ý đến hắn, mắt nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ đang làm thủ tục nhận phòng phía trước.
Khâu Thu không nản lòng, tiếp tục bắt chuyện:
"Học trưởng, anh có quen chị Trình Thư Du không? Chị ấy và mọi người sắp đến rồi."
Tô Mộc có chút kinh ngạc, Trình Thư Du sao lại đi cùng Khâu Thu? Cậu nhớ trong truyện, nữ thần họ Trình phải đến giai đoạn sau mới đi cùng Khâu Thu. Phó Thừa Cảnh nhướng mày, dường như cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không nói gì.
Khâu Thu chớp mắt, "Cái đó, lát nữa hai anh có thể chơi cùng chúng tôi, đông người náo nhiệt..."
Phó Thừa Cảnh mặt lạnh tanh:
"Anh đây đến hẹn hò không phải để chơi, không cần nhiều bóng đèn như vậy."
Khâu Thu: "..."
Nụ cười trên mặt thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, khóe miệng kéo lên một nụ cười. Tô Mộc thấy hắn như vậy, thầm bội phục trong lòng. Đối mặt với tảng băng mặt lạnh khó hiểu phong tình như vậy mà vẫn cười tươi rói, không nói gì khác, khả năng quản lý biểu cảm của nhân vật chính đúng là không tệ.
Đang cảm thán, phát hiện ánh mắt Khâu Thu đột nhiên chuyển sang mình, vẻ mặt rất kỳ quái. Tô Mộc bị ánh mắt đó nhìn đến khó chịu, nhíu mày, đang định nói thì thấy Trình Thư Du được mấy người vây quanh, đi vào từ cửa lớn.
Phó Thừa Cảnh hôm nay không đeo khẩu trang, quá nổi bật, đám người thấy anh, ai nấy đều sáng mắt lên. Tô Mộc thì hoàn toàn ngược lại, thấy rõ người phía sau cô, nội tâm đủ loại cạn lời. Hôm nay ra đường không xem lịch à, ngày gì thế này, sao lại tụ tập hết vào đây!
Trình Thư Du hiển nhiên cũng thấy Phó Thừa Cảnh, vẻ mặt mừng rỡ đi tới:
"Sao anh lại ở đây?"
Phó Thừa Cảnh không đáp lời, mà nhìn về phía người sau lưng cô, sắc mặt không tốt lắm.
Triệu Đống cũng mặt mày sa sầm. Hắn thích Trình Thư Du đã lâu, tự nhận gia thế hay ngoại hình đều không kém, nếu không có sự tồn tại của tên Phó Thừa Cảnh chướng mắt này, hai người họ sớm đã thành đôi, vì vậy ngấm ngầm đối đầu với Phó Thừa Cảnh không ít.
Còn về Tô Mộc, nhớ lại chuyện chơi bóng lần trước, hắn liền hận đến biến dạng mặt mày, do đó đối mặt với hai người này, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Chuyện Triệu Đống và Tô Mộc đấu bóng rổ ba trận liên tiếp, lúc trước gây xôn xao dư luận, có thể nói là không ai trong làng đại học không biết. Giờ oan gia ngõ hẹp, người xung quanh đều cảm thấy hắn hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, không khí tràn ngập mùi thuốc súng đậm đặc, trong mắt Triệu Đống như có tia lửa tóe lên, chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ nổ tung.
Hắn nhìn Tô Mộc với vẻ không có ý tốt, giọng điệu mang theo chút hạ lưu: "Ồ, đến thuê phòng à."
Tô Mộc không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nói:
"Đúng vậy, nghe nói môi trường ở đây không tệ, thích hợp nghỉ dưỡng. Cậu không phải cũng đến thuê phòng sao?
" Nói xong, rất kỳ quái liếc hắn một cái, lại nhìn người phía sau hắn, bừng tỉnh ngộ:
"Ồ, nhầm rồi, cậu đến đây làm tài xế chạy vặt."
Giọng cậu quá nghiêm túc, khiến người bên cạnh cũng không biết rốt cuộc cậu có nghe ra ẩn ý trong chữ 'thuê phòng' của Triệu Đống hay không.
"Đừng có ở đây giả thanh thuần, ý tứ thuê phòng của tao mày rõ hơn ai hết, giả vờ cái gì?"
Mấy vị khách đi ngang qua nghe vậy nhíu mày, vẻ mặt có chút ghét bỏ.
Tô Mộc vẫn không có phản ứng gì, đang định mở miệng thì thấy Phó Thừa Cảnh trực tiếp đi lên phía trước, chắn trước người cậu, cúi mắt, ánh mắt lạnh lẽo như điện bắn ra.
"Đầu óc chính cậu chứa đầy thứ rác rưởi, liền yêu cầu người khác cũng giống cậu sao? Tô Mộc lại không phải ba cậu, không biết cái dung lượng não đáng thương của cậu nghĩ toàn thứ rác rưởi gì."
Triệu Đống là kẻ sĩ diện hão, lại không chịu được kích động, tính tình như pháo nổ, châm là cháy, nghe vậy nổi giận.
"Phó Thừa Cảnh, tao nói chuyện với nó liên quan quái gì đến mày? Sao, chơi thật à, thật sự coi trọng? Mắt nhìn của mày đúng là mẹ nó khó nói hết lời..."
"Bắt cậu có cùng thẩm mỹ với tôi, đúng là làm khó cậu rồi, dù sao mắt chó nhìn người thấp."
"Phụt ~"
Có người không nhịn được cười phá lên tại chỗ.
Mặt Triệu Đống tái mét vì tức giận,
"Mày mẹ nó chửi ai là chó, Phó Thừa Cảnh, mày đừng tưởng tao không dám động đến mày?"
Phó Thừa Cảnh vẻ mặt khinh thường:
"Tôi vừa tiêm vắc-xin phòng bệnh dại xong, cậu nghĩ tôi sẽ sợ cậu à!"
Cái giọng điệu tức chết người không đền mạng này. Tô Mộc thầm lặng thắp ba nén nhang cho Triệu Đống trong lòng.
Aiz, Phó Kiều Kiều nhà cậu cãi nhau chưa bao giờ thua, Triệu Đống đến cậu còn cãi không lại, lại dám đấu khẩu với Phó Kiều Kiều, đây không phải tự rước nhục sao!
Triệu Đống xắn tay áo định xông lên, tiếc là chưa kịp đến gần thì nghe Trình Thư Du lạnh lùng nói: "Đủ rồi."
Hắn nghiến răng, quay đầu nhìn Trình Thư Du, vì biểu cảm quá vặn vẹo, ngũ quan dúm dó lại với nhau, thật sự quá khó coi. Tô Mộc nhìn mà có chút không nỡ. Đã tức muốn nổ tung, lại vẫn nghe lời Trình Thư Du, rõ ràng là thích rồi.
Tiếc là, e rằng đây lại là một câu chuyện tình yêu không có kết quả.
Quả nhiên, Triệu Đống không xông lên nữa, hắn nhìn sâu vào mắt Phó Thừa Cảnh, cuối cùng với khuôn mặt vặn vẹo phẫn hận mà bước nhanh ra ngoài. Hắn vừa đi, không khí lập tức nhẹ nhàng hẳn.
Trình Thư Du kéo khóe miệng cười khổ: "Bộ Ngoại liên lần trước kéo tài trợ, bên A tặng chúng tôi mấy tấm phiếu, Triệu Đống cũng là người trong bộ... Cho nên tôi dẫn cậu ta cùng đến."
Một cô gái bên cạnh nghe vậy vội nói: "Đúng vậy, học trưởng. Là Triệu Đống đơn phương bám lấy chị Trình, chị ấy không hề thích cậu ta, anh đừng hiểu lầm họ..."
Phó Thừa Cảnh ngắt lời cô: "Tại sao tôi phải hiểu lầm?"
Cô gái ngẩn ra, ánh mắt có chút hoảng loạn, lắp bắp nói: "Vì, bởi vì, anh và chị ấy mới là..."
Trình Thư Du nhanh chóng ngắt lời:
"Ý của cô ấy là, chúng tôi là bạn tốt, cô ấy sợ những lời Triệu Đống vừa nói sẽ khiến anh có ý kiến với tôi, ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta."
Phó Thừa Cảnh nheo mắt, đúng lúc đó một nhân viên phục vụ đi tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
"Chào ngài, xin lỗi, máy móc bên này có chút vấn đề, phiền ngài cùng tôi đến phòng VIP đối diện để xử lý thủ tục nhận phòng."
Phó Thừa Cảnh gật đầu, nói với Tô Mộc:
"Em ra ghế sô pha kia đợi anh, đừng đi lung tung, đưa căn cước điện tử cho anh."
Tô Mộc lấy căn cước từ ví điện thoại đưa cho anh. Thấy anh tay xách nách mang, sợ đẩy tới đẩy lui phiền phức, chủ động muốn đẩy vali giúp anh. Phó Thừa Cảnh giật mình, vội nắm chặt tay cậu:
"Em làm gì vậy?"
Tô Mộc nghi hoặc nhìn anh: "Anh đẩy nó không phiền sao?Em cầm giúp anh."
"Không cần, không cần." Phó Thừa Cảnh vẻ mặt từ chối, thấy cậu nhíu mày, vội bổ sung:
"Xách túi cho vợ làm cu li, anh vui."
Nếu không phải không đúng chỗ, Tô Mộc thật muốn véo anh một cái nữa. Tên hỗn đản này gọi vợ, gọi quen miệng rồi đúng không! Cũng không nhìn xem là trường hợp nào!!
Quả nhiên, người của Bộ Ngoại liên ( ko hiểu câu lạc bộ hay sao á)đều vẻ mặt kinh ngạc. Trình Thư Du cúi đầu nghịch WeChat, không thấy rõ biểu cảm của cô.
&
Trong đám người họ, người làm thủ tục nhận phòng là một cậu trai, sau khi xin căn cước điện tử của mấy người, liền cẩn thận đi theo sau Phó Thừa Cảnh, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, cùng đi đến trung tâm VIP đối diện. Tô Mộc thấy anh đi rồi, trực tiếp đến khu nghỉ ngơi, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
Một cô gái trong Bộ Ngoại liên gọi Khâu Thu và một nam sinh khác lại, chỉ vào họ giới thiệu với Trình Thư Du.
"Chị ơi, đây là em trai em và bạn thân của nó mà em đã kể với chị. Vừa thi đại học xong, em dẫn chúng nó đến đây thư giãn chút. À, đúng rồi, hai đứa nó năm nay cũng đăng ký nguyện vọng vào Đế Đại, nếu không có vấn đề gì, học kỳ sau sẽ là đàn em của chúng ta."
Tô Mộc không định nghe lén, nhưng mấy người đứng quá gần, muốn không nghe cũng khó. Trình Thư Du gật đầu, nói vài câu khích lệ, nhưng nghe ra có vẻ không hứng thú lắm.
Cô gái vừa giúp cậu nói chuyện liếc nhìn Tô Mộc, hừ một tiếng:
"Chị ơi, vừa nãy sao chị không cho em nói hết lời, rõ ràng Phó Mỹ thiên vị chị hơn. Mấy năm nay, chúng em đều nhìn thấy cả. Anh ấy làm gì cũng nghĩ đến chị, che chở chị, rõ ràng là thích mà! Anh ấy chỉ là chưa nhận ra tình cảm đó, nhầm lẫn tình yêu thành tình bạn, cần có người đánh thức anh ấy..."
"Loại tình cảm chân thật tích lũy lâu dài này, không phải loại người thay đổi giữa chừng, dựa vào liên hôn gì đó có thể so sánh được. Bọn em không công nhận cái loại người yêu ma quỷ quái gì đó của anh ấy, bọn em chỉ công nhận chị, cảm thấy chỉ có chị mới xứng với Phó Mỹ..."
"Cẩm Niên! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đùa kiểu này, Thừa Cảnh không thích kiểu đùa này."
"Xin lỗi chị, em không đùa, em chỉ là, chỉ là nói ra tiếng lòng của mọi người..."
Cô gái tên Cẩm Niên tủi thân bĩu môi, tức tối nói:
"Mọi người thật lòng cảm thấy hai người là xứng đôi nhất, Phó Mỹ ở bên chị mới có thể hạnh phúc..."
Một nam sinh khác gật đầu: "Đúng vậy, nam thần và nữ thần của làng đại học, đây mới là tiêu chuẩn..."
"Chị ơi, chúng em cảm thấy Phó Mỹ thật lòng thích chị. Không tin chị xem, bên cạnh anh ấy ngoài chị ra, mấy năm nay làm gì có ai khác? Chẳng qua, anh ấy không hiểu tình yêu mà thôi..."
Tô Mộc thấy họ cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, thật sự không nhịn được ngáp một cái.
Cẩm Niên thấy cậu vươn vai, tức giận nói:
"Cậu có ý gì hả? Sao lại ở đây nghe lén người khác nói chuyện? Có phẩm chất không!"
Tô Mộc thực sự cạn lời. Hôm nay quả nhiên ra đường không xem lịch bàn, toàn chuyện gì đâu không! Cậu giơ tay chỉ lên camera giám sát phía trên,
"Kia có camera, cậu có thể đi xem thử. Là tôi ngồi đây trước, các cậu mới đến. Đứng gần như vậy, các cậu lại nói to như thế, tôi muốn không nghe thấy cũng khó."
Mặt Cẩm Niên sa sầm, đổi lời:
"Nghe thấy thì sao? Chúng tôi nói vốn dĩ là sự thật! Cậu biết chuyện của Phó Mỹ và nữ thần Trình không? Cậu hoàn toàn không biết gì về quá khứ của họ..."
Tô Mộc cười mà không nói. Đừng nói quá khứ, cảm ơn lời thật lòng sau rượu của Khâu Thu, cậu đến chuyện tương lai của hai người này còn biết!
"Tôi khuyên cậu đừng tự mình đa tình thật sự cho rằng Phó Mỹ coi trọng cậu. Chúng tôi đã sớm biết, cậu và Phó Mỹ là giả, Phó Mỹ chỉ lấy cậu làm lá chắn mà thôi."
Trình Thư Du lần này dường như thật sự nổi giận, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô ta: "Cẩm Niên!"
"Chị ơi, chị chính là quá lương thiện, quá nhượng bộ, mới khiến tiểu nhân đắc chí..."
Tô Mộc thật sự không muốn tiếp tục xen vào cuộc đối thoại của họ, trực tiếp đứng dậy.
"Các cậu nói bên cạnh Phó Thừa Cảnh ngoài Trình Thư Du ra chưa từng có ai khác?"
"Đúng vậy! Tất cả chúng tôi đều biết."
"Là các cậu mù, hay là coi Dương Văn Hiên không phải người? Nếu tôi nhớ không lầm, Phó Thừa Cảnh và Dương Văn Hiên hai người quen nhau từ nhỏ. Theo cách nói của các cậu, hai người họ không phải càng hợp hơn, là một cặp trời sinh sao?"
"Học trưởng Dương Văn Hiên... không, không giống nhau!"
Tô Mộc cất điện thoại, nhàn nhạt nói:
"Giống nhau hay không, cứ như các cậu có thể làm chủ được cho Phó Thừa Cảnh vậy. Các cậu thấy xứng hay không xứng có ích gì, anh ấy chính là thích tôi, các cậu có nói hay đến mấy cũng vô dụng."
Nói xong, quay người đi về phía phòng VIP, đến một ánh mắt cũng lười cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro