Chương 91
Lúc Tô Mộc đẩy cửa vào, Phó Thừa Cảnh đang định ra ngoài, thấy cậu vào có chút ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Tô Mộc nhún vai, "Không có gì, hơi chán, qua xem anh thế nào, xong chưa?"
"Chậc, nhớ anh thì cứ nói thẳng."
Phó Thừa Cảnh có chút vui vẻ, đắc ý vẫy vẫy thẻ phòng trong tay, răng nanh ẩn hiện, vẻ mặt khoe công nói:
"Xong rồi, họ nói trên tầng thượng có một suối nước nóng ngoài trời, chúng ta không cần đến khu công cộng, vừa hay tránh được ồn ào. Hôm nay cả ngày chỉ có hai chúng ta, yên tĩnh, hẹn hò cho tốt."
Tô Mộc bị nụ cười làm lòng mềm nhũn, đưa tay muốn xoa đầu anh. Tiếc là chiều cao hơi thiếu, khí thế cũng không đủ, nhìn không những không khí phách mà còn có chút ý tứ muốn làm nũng. Phó Thừa Cảnh trực tiếp ném vali xuống, hai tay ôm lấy eo cậu, ý cười trong mắt càng đậm, trêu cậu,
"Em là vịt con sao?"
Tô Mộc chớp mắt, không hiểu nhìn anh.
"Ngày xửa ngày xưa có một chú vịt con, tên là Vịt Ôm Một Cái, tiếng kêu của nó to hơn những chú vịt con khác, nên những chú vịt con khác đều gọi nó là, Vịt Ôm Một Cái Kêu To..."
( ko biết chơi chữ câu nào nữa, cíu cíu)
Tô Mộc bật cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh lại học được câu thả thính sến súa này ở đâu vậy? Dương Văn Hiên dạy? Hay là trộm trên BBC về?"
"Thả thính sến súa gì chứ, cái này gọi là lời yêu lãng mạn!"
Phó Thừa Cảnh ưỡn cổ, vẻ mặt không phục, nhưng nội tâm lại đủ loại chửi thầm. Sao có thể là Dương Văn Hiên dạy, tên đó đầu óc toàn thuốc nhuộm màu vàng, ngoài phim hành động ra thì chính là phim hành động, biết cái gì là lời yêu lãng mạn!
Chậc, cái gì mà phim hành động của Dương Văn Hiên, truyện người lớn trên BBV, theo đuổi vợ vẫn là phải dựa vào chính mình, những thứ đó đều là rác rưởi!! Lúc này, anh hiển nhiên đã ném chuyện mình từng cầm sổ tay nghiêm túc lướt BBC ghi chép ra sau đầu.
Tô Mộc nhẹ nhàng gạt tay anh ra, lắc đầu: "Anh hiểu lãng mạn?"
"Sao anh lại không hiểu lãng mạn... Thôi được, anh thừa nhận, trước đây anh không hiểu lắm, nhưng cũng không thể trách anh! Đó là vì anh chưa gặp được người yêu, từ khi gặp em, anh liền hiểu ra."
Phó Thừa Cảnh cười nắm chặt tay cậu, mày mắt cong cong,
"Yêu em, chính là khởi đầu cho sự lãng mạn cả đời của anh."
Bộ dạng đó cực kỳ giống mèo làm nũng với chủ, tuy kiêu ngạo lại cao quý, nhưng trong mắt trong lòng chỉ có cậu. Cậu nam sinh của Bộ Ngoại liên bên cạnh suýt nữa kinh ngạc rớt cằm, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phó Thừa Cảnh thâm tình chân thành.
Liếc thấy đôi mắt đen láy của Phó Mỹ, bị ánh mắt sắc bén của anh quét qua, sợ hãi giật mình tỉnh lại, nhanh chóng quay đầu đi, ánh mắt không dám liếc loạn về phía họ nữa. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa bất an. Phó Mỹ rõ ràng là thật lòng yêu Tô Mộc, hoàn toàn không giống như lời đồn trong bộ...
Phòng Phó Thừa Cảnh đặt là phòng suite ở khu biệt thự, cách đại sảnh khách sạn một đoạn, phải ngồi xe điện tham quan qua đó. Nhân viên phục vụ sớm đã đợi sẵn ở bên cạnh, thái độ đặc biệt tốt, lễ phép muốn giúp họ xách hành lý. Tô Mộc chú ý thấy động tác của Phó Thừa Cảnh có một thoáng không tự nhiên, nghi hoặc nhìn chiếc vali, đột nhiên có chút tò mò, người này rốt cuộc mang theo cái gì đến?
Ngàn vạn lần đừng giống như phim thần tượng, làm cái gì bất ngờ cho cậu. Dù sao Phó Thừa Cảnh xem phim cũng đâu phải phim thần tượng tươi mát gì, mà là phim mẹ chồng nàng dâu máu chó... Có khi cuối cùng bất ngờ lại biến thành kinh hãi!
Cậu đang đủ loại chửi thầm trong lòng, nên không chú ý Trình Thư Du từ bên cạnh đi tới. Sắc mặt Trình Thư Du không tốt lắm, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, phát hiện sắc mặt Phó Thừa Cảnh không tệ, trong lòng lặng lẽ thở phào.
Nhưng để cho chắc, vẫn không đến gần, mà đi đến bên cạnh cậu nam sinh cùng ra với họ, nhỏ giọng hỏi mấy câu. Mãi đến khi biết rõ Tô Mộc không hề nhắc đến chuyện vừa rồi với Phó Thừa Cảnh, mới hoàn toàn thở phào.
Phiếu mà bên A cho họ là phòng suite bình thường, nằm ngay trong khách sạn phía trên đại sảnh, nếu không có gì bất ngờ, họ cơ bản sẽ không gặp nhau. Nhớ lại hành động thân mật vừa rồi của hai người, lòng cô càng lúc càng bất an. Giãn biểu cảm căng thẳng, Trình Thư Du cười đi tới, giọng điệu tự nhiên nói:
"Suối nước nóng tầng hai không tệ, năm ngoái anh giúp nhà em bị trật tay đúng không? Có thể đi ngâm cho kỹ, lưu thông máu tan vết bầm."
Phó Thừa Cảnh nhíu mày: "Khỏi lâu rồi, tan vết bầm gì chứ."
Trình Thư Du buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Biết ngay là anh sẽ không đi mà, mấy cô gái nhỏ đó ép tôi đến hỏi anh. Anh hiểu mà, Phó Mỹ mà! Thần tượng của các cô ấy, đều thích anh, muốn tiếp xúc gần gũi với anh ~"
Phó Thừa Cảnh lườm cô một cái:
"Tiếp xúc gần gũi cái gì, tôi có chủ rồi, tôi rất chuyên nhất, tôi chỉ yêu Tô Mộc!"
Nói xong, cẩn thận nhìn Tô Mộc, thấy cậu không giận, hơi thở phào.
Nụ cười của Trình Thư Du thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục, gật đầu:
"Yên tâm, tôi về sẽ nói với các cô ấy."
Tô Mộc có chút buồn cười, nhưng kiềm chế được, không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn bên cạnh.
Phó Thừa Cảnh nghĩ nghĩ, nhắc nhở cô:
"Đừng gọi điện cho tôi, cũng đừng đến tìm tôi. Tôi muốn toàn tâm toàn ý hẹn hò, đừng ai đến làm phiền tôi. Công ty có việc tìm Dương Văn Hiên, cậu ta là chó độc thân, 24 giờ online trực máy, cứ quấy rầy cậu ta tùy tiện."
Trình Thư Du ngẩn ra, do dự định mở miệng thì điện thoại Phó Thừa Cảnh đột nhiên vang lên. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện là ông nội Tô gọi đến. Chắc là chuyện của người mẹ kỳ quặc kia của Tô Mộc có tiến triển, hơi do dự, cảm thấy dù sao cũng là mẹ con, Tô Mộc lại mềm lòng lương thiện, chuyện này tốt nhất đừng để cậu nghe thấy, liền nói với cậu:
"Anh có chút việc, đợi anh chút."
Tô Mộc cũng thoáng thấy tên người gọi trên màn hình, trong lòng đại khái đoán được là chuyện gì, nhưng vẫn phối hợp gật đầu. Phó Thừa Cảnh vội cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, cảm thấy Tô Mộc không nghe thấy mới bắt máy.
Anh vừa đi, Trình Thư Du hơi áy náy nhìn về phía Tô Mộc:
"Xin lỗi, họ vừa mới đùa giỡn, cậu đừng để trong lòng nhé. Tôi thay họ xin lỗi cậu, cậu là con trai, đừng chấp nhặt với mấy cô gái nhỏ. Các cô ấy đều là fan của Phó Thừa Cảnh, đôi khi suy nghĩ sẽ có chút cực đoan..."
Tô Mộc nghe đến đây, trong lòng có chút khó chịu. Đùa giỡn nói chuyện là có thể không chịu trách nhiệm sao? Nói xong còn không cho người ta để bụng? Còn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến fan của Phó Thừa Cảnh? Toàn là ngụy biện tà thuyết! Nếu là trước kia, cậu có thể gật đầu cho qua, nhưng bây giờ, những chuyện vớ vẩn này nếu không giải quyết, chỉ càng ngày càng phiền.
Lông mi hơi nhướng lên, Tô Mộc lạnh lùng nhìn Trình Thư Du
: "Tôi và họ không thân, chưa đến mức có thể tùy tiện nói đùa không lựa lời. Đều là người lớn cả rồi, cô đừng ấu trĩ như vậy."
Không có Phó Thừa Cảnh bên cạnh, sắc mặt Trình Thư Du lạnh xuống,
"Cậu có ý gì? Đừng vu khống tôi."
"Không có người dung túng, những lời đồn này sao có thể đột nhiên nổi lên. Đừng nói fan cực đoan, fan trên BBC của Phó Thừa Cảnh nhiều như vậy, nhưng những cô gái đó đều rất đáng yêu, thỉnh thoảng đùa một chút cũng là chúc phúc thiện ý, không giống Bộ Ngoại liên, nói chuyện dao trong bọc, kim trong bông."
Tô Mộc thở dài, mệt mỏi nói:
"Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô những lời này, sau này gặp mặt cứ coi như người xa lạ đi, đừng chào hỏi, mệt."
Trình Thư Du nheo mắt nhìn cậu:
"Sao, muốn mách lẻo với Phó Thừa Cảnh sao? Muốn chia rẽ quan hệ của chúng tôi?"
Tô Mộc kéo khóe miệng cười khẩy:
"Trẻ con đánh nhau còn không tìm cha mẹ, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Nói xong lắc đầu: "Tự lo liệu đi!"
Không đợi Trình Thư Du phản bác, trực tiếp đi về phía Phó Thừa Cảnh đang tiến lại gần họ.
Phó Thừa Cảnh nhíu mày, "Hai người đang nói gì vậy?"
Tô Mộc không trả lời anh, mà hỏi: "Ông nội gọi điện nói gì với anh thế?"
Phó Thừa Cảnh há miệng, ậm ờ nói: "Bảo chúng ta chơi vui vẻ."
Tô Mộc cười: "Ồ, em cũng nói với cô ấy chơi vui vẻ."
Phó Thừa Cảnh rõ ràng không tin, đưa tay véo má cậu một cái, nhưng không dám dùng sức quá, miệng hừ nói: "Đồ lừa đảo."
Lên xe điện tham quan, xe chậm rãi chạy trên con đường rợp bóng cây, gió mang theo hương vị đặc trưng của cỏ cây, hai bên cây rừng vụn vặt dây dưa không rõ, hoa dại tùy ý, tuy không có khí thế của vườn thực vật, lại có sức hút riêng.
Tô Mộc xem hứng khởi, chợt nhớ ra, đến thế giới này lâu như vậy, cậu hình như vẫn chưa đi dạo tử tế bao giờ. Mỗi ngày không phải bôn ba vì công việc thì chính là lo lắng chuyện học hành...
"Phó Thừa Cảnh, nghỉ hè chúng ta đi du lịch đi!"
Phó Thừa Cảnh mắt sáng lên, hứng thú nhìn cậu: "Em muốn đi đâu?"
"Tùy ý thôi, bên này em không quen lắm, anh tìm mấy chỗ ít người yên tĩnh cảnh đẹp, chúng ta tùy ý đi dạo."
"Được!"
Phó Thừa Cảnh nói xong, liếc nhìn bác tài xế và nhân viên phục vụ phía trước, tay trái ôm lấy vai Tô Mộc, ghé vào tai cậu cười:
"Em đừng gọi cả tên anh được không, xa lạ quá."
Tô Mộc quay đầu nhìn anh, mắt đầy ý cười: "Được thôi, Kiều Kiều."
Phó Thừa Cảnh nguy hiểm nheo mắt: "Miệng lại ngứa, muốn anh hôn em?"
Tô Mộc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt ngoan ngoãn:
"Anh có tên ở nhà không?"
Phó Thừa Cảnh người cứng đờ, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng, khô khan nói:
"Tên ở nhà là ba mẹ gọi, em đừng gọi anh như vậy, gọi xong anh sợ anh phản xạ có điều kiện, mở miệng liền gọi em là ba hoặc mẹ."
Tô Mộc đột nhiên cảm thấy cái tên ở nhà kia của Phó Kiều Kiều hẳn là lại một đoạn chuyện thú vị thời thơ ấu không thể nói ra, tuy tò mò, nhưng trên mặt lại thức thời nói:
"Vậy anh muốn em gọi anh là gì?"
Phó Thừa Cảnh lập tức phấn chấn tinh thần: "Anh nghĩ mấy cái rồi, em xem em thích cái nào. Ông xã, thân ái, nam thần, anh trai? Em thích cái nào?"
Tô Mộc từ chối: "Đều không thích."
"Không được, phải chọn một cái!" Phó Thừa Cảnh véo véo tay cậu, hung dữ nói: "Nếu không chọn, không được xuống xe."
"Ồ, vậy không xuống xe, môi trường ở đây khá tốt, em còn chưa xem đủ, có thể đi thêm một vòng nữa."
Nói xong hướng về phía bác tài xế đang lái xe phía trước gọi:
"Bác tài, phiền bác đi thêm một vòng nữa..."
Phó Thừa Cảnh chờ về phòng hưởng thụ thế giới hai người, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian ở đây, nghe vậy trừng mắt nhìn cậu một cái, quay đầu gọi bác tài:
"Bác tài, đừng nghe em ấy, đến nơi thì dừng. Nhà chúng tôi, tôi là chủ , nghe tôi!"
Bác tài cười ha hả, đáp lời: "Tôi ở đây lái xe chở vô số cặp tình nhân, trong nhà ai nói được, tôi liếc mắt là nhìn ra ngay! Cậu đây vừa nhìn, chính là nóc nhà!"
Phó Thừa Cảnh vui vẻ, khoe khoang nói: "Bác tài, mắt nhìn lợi hại thật, không tệ, tôi chính là chủ !"
Nói xong hướng Tô Mộc đắc ý nhướng cằm.
Bác tài ừ một tiếng, tiếp tục cười nói: "Nhưng mà chuyện này là đối tượng của cậu quyết định. Cho nên là, lời cậu nói không có tác dụng, nhà các cậu, đối tượng của cậu mới là người quản lý! Thôi, bác là người từng trải, vì tốt cho cậu, chúng ta vẫn là tiếp tục đi một vòng nữa ha, đỡ phải cậu về ngủ sô pha. Ở đây buổi tối lạnh lắm, ngủ sô pha, đáng thương biết bao..."
Phó Thừa Cảnh vẻ mặt khó tin, quay đầu trừng Tô Mộc: "Có rõ ràng vậy sao? Anh tổng cộng chưa nói mấy câu, sao bác ấy nhìn ra được?"
Tô Mộc mím môi cười, lắc đầu, "Em cũng không biết nữa, Kiều Kiều."
Tác giả có lời muốn nói: Ai, bạn tôi sáng sớm đột nhiên đến tìm tôi, rất muộn mới đi, tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, mới viết xong ╥﹏╥ Ngủ, ngủ ngon!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro