Chương 93

Giọng nói trầm thấp dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm khêu gợi, đồng tử phát ra ánh sáng nóng bỏng, như thể chỉ cần nhìn thêm một cái là sẽ bị tan chảy. Giờ khắc này, Phó Thừa Cảnh dường như từ chú mèo lớn kiêu ngạo biến thành con báo săn uy phong lẫm liệt, ẩn mình trong bóng tối, tùy thời tóm lấy con mồi của mình. Rất rõ ràng, Tô Mộc chính là con mồi của anh.

Đều là người trưởng thành, lại thêm ánh mắt lộ liễu như vậy, thật sự không khó đoán được anh rốt cuộc muốn 'làm' cái gì!

Cổ họng Tô Mộc có chút khô, tim đập thình thịch.

Phó Thừa Cảnh không đợi cậu trả lời, đột nhiên phát động tấn công, bước nhanh về phía cậu, mỗi bước chân như giẫm lên tim cậu. Tô Mộc bất giác lùi về sau, cho đến khi không thể lùi được nữa, lưng dựa vào cửa kính mờ, hai tay bị đè ở hai bên, buộc phải ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương.

Tình ý nóng bỏng trong mắt làm cậu không nhịn được rùng mình.

Phó Thừa Cảnh đột nhiên cúi người áp xuống, hung hăng hôn lên môi cậu...

Hai tay vô lực đặt lên bờ vai rộng của đối phương, giống như con cá mất nước, ngoài hô hấp ra, đầu óc trống rỗng...

Không biết qua bao lâu, Phó Thừa Cảnh cuối cùng cũng buông cậu ra, nhìn chiếc áo choàng tắm thảm hại bị vứt trên mặt đất, hô hấp không đều nói: "Đợi anh chút." Nói xong, quay đầu đi tìm cái gì đó dưới đất.

Tô Mộc vì thiếu oxy nên ánh mắt mơ màng, cả người mềm nhũn, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống sô pha. Hoảng hốt, khóe mắt liếc thấy Phó Thừa Cảnh xé mở bao bì, và chuẩn bị 'vũ khí'...

Sợ đến mức cậu bỗng nhiên tỉnh táo, quay đầu định chạy.

Quả nhiên sắc đẹp hại người, cậu suýt nữa quên mất sự đáng sợ của thứ đó!

Tiếc là, có người căn bản không định để cậu lâm trận bỏ chạy. Phó Thừa Cảnh động tác nhanh chóng túm lấy cổ chân cậu, trực tiếp kéo người về lại sô pha.

Tô Mộc run rẩy nhìn anh: "Từ từ, anh, anh có kinh nghiệm không?"

Chết mất thôi!! Cái size này, sẽ chết người...

Phó Thừa Cảnh khó tin nhìn cậu, "Em điên à, em bảo anh đi lấy kinh nghiệm với ai?"

Tô Mộc: "..."

Phó Thừa Cảnh nhìn người đang run rẩy dưới thân, cố nén hít một hơi, nỗ lực dịu giọng trấn an:

"Không sao, anh trước đó đã cố ý xem phim giáo dục giới tính rồi. Bọn họ đều nói anh là học thần, học cái gì cũng nhanh, thứ này, xem một lần là có thể thực hành, không làm khó được anh..."

Tô Mộc quả thực khóc không ra nước mắt, từ học thần dùng như vậy sao? Cậu cảm thấy sau này mình không thể nhìn thẳng vào từ này nữa!

Phó Thừa Cảnh cũng sợ làm cậu bị thương, động tác càng thêm dịu dàng, nhân lúc cậu mơ màng hồ đồ, ghé vào tai thấp giọng nói:

"Có thể sẽ đau, kiên nhẫn một chút..." Âm sắc vẫn trầm thấp, chỉ là mang theo sự căng thẳng nhỏ đến không thể phát hiện.

Tô Mộc nhắm mắt không dám nhìn, trong lòng đủ loại thấp thỏm bất an, cuối cùng không nhịn được muốn rút lui: "Hay là, anh về học lại đi... Hôm nay, bỏ qua nhé?"

Khóe mắt Phó Thừa Cảnh nghẹn đỏ bừng, nghe vậy nghiến răng nói "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Ngay lúc căng thẳng tột độ, chuông cửa đột nhiên 'đinh linh, đinh linh' vang lên không ngừng. Tô Mộc sợ hãi vội mở mắt ra. Lúc này đến gõ cửa, tám phần là người quen, nhân viên phục vụ cũng sẽ không đến quấy rầy khách vào giờ này...

"Chết tiệt!" Phó Thừa Cảnh chửi một câu, không để ý đến nó, tiếp tục vùi đầu làm loạn.

Tiếng chuông cửa phiền phức vẫn không ngừng kêu, dường như không gọi được chủ nhà ra thì thề không bỏ qua. Tô Mộc nắm lấy vai anh, căng thẳng nói:

"Rèm cửa, rèm cửa chưa kéo..."

Đây là tầng một, bốn phía đều là cửa sổ sát đất. Tuy trong sân có hàng rào bao quanh, nhưng lúc họ về, cửa lớn bên ngoài hình như không đóng. Người kia mà chạy đến bên cửa sổ... Còn không phải thấy hết sao!!

Phó Thừa Cảnh cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt đầy u ám, cả người tỏa ra áp suất thấp, nghiến răng nghiến lợi lấy chiếc áo choàng tắm sạch sẽ từ tủ quần áo trong phòng tắm khoác lên người cậu, bao bọc kín mít xong, mới thuận tay cầm một chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh eo.

"Lên lầu." Nói xong, nắm tay cậu không cho phân trần đi lên lầu.

Tô Mộc lo lắng nhìn cửa lớn, "Người kia..."

"Phá chuyện tốt của người khác, trời đánh thánh vật, kệ xác nó!"

Phó Thừa Cảnh thấp giọng chửi xong, kéo người vào phòng ngủ, sau đó quay người đá một cái, động tác thô bạo đóng sầm cửa phòng ngủ lại, đè người xuống giường, tiếp tục bắt đầu đại sự nhân sinh.

Không biết là tầng hai cách âm quá tốt, hay là người kia cuối cùng đã từ bỏ, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng trong nhà lại truyền đến tiếng nức nở đứt quãng...

Trong khoảnh khắc bị đâm xuyên mạnh mẽ, Tô Mộc đau đến hít một hơi khí lạnh, đầu óc toàn là, học thần chết tiệt, Phó Kiều Kiều chính là học tra, đau quá đi mất...

Hai giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài chiếu nghiêng vào, khắp nơi hỗn độn. Bao bì và hộp đựng vứt lung tung khắp nơi. Tô Mộc nửa nằm sấp trên giường, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, cả người vã mồ hôi, không còn chút sức lực nào. May mà cơ thể còn khá sạch sẽ, kẻ đầu sỏ gây tội nào đó sáng sớm đã dùng khăn ướt lau người cho cậu.

Phó Thừa Cảnh trên người cậu, ngón tay thon dài xinh đẹp xoa eo cho cậu, thấy cậu mở mắt, thỏa mãn tiếnlại gần, cười nói: "Thế nào?"

Tô Mộc mở đôi mắt sưng đỏ, giọng nói khàn đặc không thành tiếng, vừa mở miệng đã tự dọa mình giật nảy. Phó Thừa Cảnh vội xuống giường rót ly nước ấm, sau đó đỡ eo cậu đút cho cậu uống.
Tô Mộc uống mấy ngụm, hoãn lại, mới miễn cưỡng mở miệng: "Chẳng ra sao cả, cảm giác tối qua em đã chết đi sống lại mấy lần."

Tối qua cậu đúng là bị Phó Thừa Cảnh hành hạ muốn chết, cũng không biết tên hỗn đản này ăn gì mà lớn, sức bền siêu cường 'vũ khí' lại lớn, chỉ là kỹ thuật thì tuyệt đối không dám khen tặng, dùng một câu để khái quát, chính là 'đâm loạn xạ', 'làm càn', đến nửa đêm, cậu trực tiếp đau đến ngất đi...

Phó Thừa Cảnh không phục chỉ vào vết đỏ trên cánh tay mình:

"Không thể nào, tối qua em rất kích động, em xem cào anh này..."

Sau lưng anh còn có mấy vết cào nữa, đều là kiệt tác của Tô Mộc, chẳng qua lúc này anh không nhìn thấy.

"Em là đau!!"

"Không thể nào... Chỉ có đau thôi sao? Không có cảm giác khác? Hay là... chúng ta thử lại?"

Phó Thừa Cảnh háo hức nhìn cậu.

Tô Mộc trợn trắng mắt, nếu không phải nhấc tay không nổi, thật muốn cho anh một cái tát.

"Được, lần sau anh ở dưới, em ở trên! Anh cũng chết vài lần xem!"

Đôi mắt Phó Thừa Cảnh tối sầm lại,

"Nghe, có vẻ không tệ..."

Ánh mắt đó Tô Mộc tối qua quá quen thuộc, sợ đến mức cậu đột nhiên lùi về sau, kết quả không cẩn thận động đến vết thương không thể nói ở đâu đó, đau đến tê dại hít khí.

Phó Thừa Cảnh vội chui vào chăn, tiếp tục xoa eo cho cậu.

"Kích động cái gì, sao cũng phải đợi em hồi phục đã, đến lúc đó chúng ta thử xem em nói... Em ở trên..."

Tô Mộc dám chắc, cái ở trên của tên này hoàn toàn khác với suy nghĩ của cậu. Nhắm mắt lại, cậu thật sự không muốn nói nữa.

Lúc này ánh nắng vừa đủ, rèm lụa trắng trong phòng ngủ căn bản không che được ánh nắng, ấm áp chiếu vào, dường như phủ lên mặt Tô Mộc một lớp filter.

Phó Thừa Cảnh một tay chống cằm, ánh mắt mê luyến nhìn cậu, chỉ cảm thấy người này chỗ nào cũng đẹp, quả thực khiến anh yêu thích không buông tay.

Không khí đang tốt đẹp, đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu ục ục. Mặt Tô Mộc đỏ lên, giả chết nằm đó không nhúc nhích. Tuy tối qua cậu không cử động nhiều, nhưng bị lật qua lật lại như bánh kếp, đã đến chiều, cậu còn chỉ uống mấy ngụm nước, sớm đã đói bụng. Chỉ là, cơ thể thật sự khó chịu, cậu căn bản không muốn dậy.

Hoảng hốt, cảm giác có người cẩn thận vén chăn lên. Trán rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu: "Anh đi làm cho em chút đồ ăn ngon, xong ngay thôi."

Tô Mộc hơi hé mắt, liền thấy Phó Thừa Cảnh vừa mặc áo choàng tắm, vừa ung dung đi xuống lầu. Tấm lưng săn chắc với những đường cong rõ rệt, mấy vết đỏ đặc biệt rõ ràng.

Nhớ lại tối qua, mặt đỏ lên, cậu vùi đầu vào trong chăn.

Phó Thừa Cảnh ngân nga một giai điệu không rõ ràng, tùy ý quấn áo choàng tắm, lục lọi trong bếp nửa ngày, kết quả ngoài mấy hộp mì gói ra thì không thu hoạch được gì. Nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra, gọi đến số điện thoại nhà ăn trên quầy, gọi một ít đồ ăn thanh đạm.

Phòng khách hỗn loạn như vừa trải qua một trận chiến, đều là kiệt tác của anh. Chiếc áo choàng tắm Tô Mộc mặc tối qua nhàu nhĩ thành một cục, đáng thương nằm dưới đất.

Vừa nhớ lại đủ chuyện tối qua, Phó Thừa Cảnh liền không kìm được kích động, thậm chí không nhịn được hồi tưởng lại dư vị tuyệt diệu đó, nhất thời tâm viên ý mã, hận không thể xông lên lầu tái chiến.

Chỉ là cơ thể Tô Mộc quá yếu, căn bản không thể hành hạ thêm nữa. Anh cúi đầu nhìn người bạn đồng hành đang hừng hực ý chí chiến đấu, thở dài, đẩy cửa phòng tắm ra...

Tô Mộc ở trên lầu căn bản không ngủ, nằm càng thêm khó chịu, eo đau lưng đau, cuối cùng dứt khoát chống eo, chậm rãi ngồi dậy. Tuy đã được Phó Thừa Cảnh lau người, nhưng cậu vẫn muốn tắm rửa sạch sẽ.

Trong phòng ngủ đúng là có bồn tắm, tiếc là ba mặt đều là kính trong suốt, chỉ cần có người đẩy cửa đi lên là có thể thấy rõ, đánh chết cậu cũng không muốn dùng cái này. Nghĩ nghĩ, cậu cắn răng nhặt áo choàng tắm khoác lên người, sau đó khập khiễng xuống lầu.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh xào xạc vang lên. Tô Mộc liếc nhìn hình dáng quen thuộc đó, quay đầu định lên lầu, lúc này, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Cậu tưởng là nhân viên phục vụ mang cơm đến, quấn áo choàng tắm khó khăn đi tới, trực tiếp mở cửa, khi nhìn rõ người ngoài cửa thì ngẩn ra.

Trình Thư Du cũng kinh ngạc nhìn cậu. Làn da Tô Mộc thuộc loại trắng bệch không khỏe mạnh, vì nhạy cảm nên bình thường không cẩn thận va chạm một chút cũng dễ ửng đỏ.

Tối qua Phó Thừa Cảnh tuy đã cố gắng hết sức dịu dàng, nhưng lúc tình cảm lên cao căn bản không kiểm soát được, bởi vậy, trên người cậu đầy vết đỏ tím, đặc biệt là xương quai xanh, đủ loại dấu vết. Không cần đoán cũng biết, người tinh mắt nhìn là biết hai người tối qua đã làm gì!

Trình Thư Du không thể tin nổi nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu sau mới đè nén hàn ý trong mắt, lạnh giọng hỏi: "Phó Thừa Cảnh đâu?"

Tô Mộc kéo áo choàng tắm chặt hơn, giọng khàn khàn nói: "Đang tắm."

Vừa dứt lời, Phó Thừa Cảnh liền đẩy cửa đi ra, thấy cậu chỉ mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, vội vàng đi tới, từ phía sau trực tiếp ôm lấy cậu, lo lắng nói: "Sao em lại xuống đây?"

Tô Mộc có chút xấu hổ đẩy anh ra: "Có người tìm anh, em lên trước đây."

Phó Thừa Cảnh lúc này mới chú ý có người ở cửa, nhìn thấy Trình Thư Du thì nhíu mày, ném xuống một câu, "Đợi lát nữa." liền đi đỡ Tô Mộc.

"Anh buông ra, em lại không phải bảy tám mươi tuổi, anh dìu em làm gì?"

Phó Thừa Cảnh quay đầu lại nhìn Trình Thư Du đang đi theo họ vào, sắc mặt không vui kéo chặt áo choàng tắm của Tô Mộc lại, sau đó hôn lên chóp mũi cậu,

"Em là vợ của anh, anh không dìu em thì dìu ai?"

Tô Mộc không còn cách nào, đành như Thái Thượng Hoàng bị anh 'dìu' lên lầu.

"Nằm thêm chút nữa, lát nữa cơm đến."

Phó Thừa Cảnh nói xong, cầm mấy cái gối dựa ân cần đặt sau thắt lưng cậu.

Tô Mộc nửa dựa vào giường đuổi anh đi, "Em không sao, anh đi làm việc đi!"

"Anh không vội." Phó Thừa Cảnh nghĩ nghĩ, cẩn thận nói:

"Cho anh năm phút, anh xử lý xong sẽ đến với em ngay."

Nhớ lại sắc mặt mất kiểm soát vừa rồi của Trình Thư Du, Tô Mộc thở dài. Tình ý lộ liễu như vậy, Phó Thừa Cảnh lại không ngốc, sao có thể không nhìn ra. Che giấu nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn thất thố lộ ra dấu vết...

Dưới lầu rất yên tĩnh, cũng không có tiếng cãi vã nào. Tô Mộc chán chết nghịch điện thoại. Tối qua binh hoang mã loạn, điện thoại bị bỏ quên cả đêm, bên trong đủ loại tin nhắn WeChat. Mở WeChat, cậu phát hiện phía dưới cùng có một yêu cầu kết bạn.

Tùy tay nhấn mở, khi thấy tin nhắn yêu cầu gửi đến, Tô Mộc đột nhiên trợn to mắt. Chỉ thấy trên đó viết: Tôi biết cậu không phải Tô Mộc...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy