Chương 98

Tô Mộc cảm thấy mặt mình đúng là càng ngày càng dày, đối diện với ánh mắt nóng rẫy như thế mà vẫn có thể đứng im không nhúc nhích, mặt không đổi sắc. Đây có lẽ là di chứng sau khi ở bên Phó Thừa Cảnh rồi! Suy cho cùng, tên này lúc nào cũng nói năng kinh người...

Cố Khanh Khanh như vừa tỉnh mộng, nhìn Phó Thừa Cảnh rõ ràng không có ý định tiếp tục phỏng vấn nữa, trong lòng đủ loại cảm xúc ngổn ngang. Đây rõ ràng là 'tra nam' mà, lợi dụng xong hội học sinh để rửa sạch tiếng xấu cho vợ mình xong là mất sạch kiên nhẫn, thậm chí một ánh mắt cũng lười cho!!!

"À này, còn câu hỏi cuối cùng."

Cố Khanh Khanh đối mặt với ánh mắt "sao cậu phiền thế" lạnh đến đóng băng của Phó Thừa Cảnh, cười hỏi:

"Nghe nói hai người sắp kết hôn? Có thể tiết lộ chút thông tin cho tôi không?"

Phó Thừa Cảnh nghe vậy sắc mặt khá hơn, cười tủm tỉm nhìn Tô Mộc:

"Hỏi cậu em ấy đi, chuyện này em ấy là sếp."

"A a a a!" Cuối cùng cũng có người không nhịn được, hét lên đầy phấn khích.

Triệu Ích Phàm mặt đầy vẻ "what the f*ck", bị tiếng hét đánh thức, tức tối gào vào tai Tô Mộc:

"Sắp kết hôn mà cậu không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ tôi không phải Tiểu Phàm Phàm cậu yêu nhất sao? Bạn thân chí cốt kết hôn mà tôi lại phải nghe từ người khác!"

Tô Mộc nghiêng mặt, né tránh nước miếng bay tứ tung của cậu ta, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cậu nghe tai nào nói bọn tôi sắp kết hôn thế!"

Triệu Ích Phàm chỉ vào hai tai mình, giận dữ nói: "Cả hai tai tôi đều nghe thấy!!"

Tô Mộc cạn lời, nếu không phải tên này cũng đang kích động bất thường, cậu còn nghi ngờ mấy người này có phải đã thông đồng với nhau cả rồi không...

Cố Khanh Khanh cũng hơi kích động, nhưng vẫn giữ được nụ cười chuyên nghiệp:

"Nói vậy là, anh đang đợi câu trả lời của Tô Mộc, nếu cậu ấy đồng ý, anh sẽ lập tức kết hôn với cậu ấy sao?"

Phó Thừa Cảnh không trả lời, mà trực tiếp lách qua họ đi đến bên cạnh Tô Mộc, đưa tay ra, như làm ảo thuật, trong tay đột nhiên xuất hiện hai chiếc nhẫn.

Tô Mộc nhất thời ngẩn người, thầm nghĩ có cần khoa trương vậy không, lẽ nào lại định cầu hôn trước mặt mọi người như trong phim truyền hình? Nhưng nghĩ đến việc Phó Thừa Cảnh suốt ngày xem phim, lại cảm thấy chuyện không đáng tin cậy thế này, tên đó thật sự có thể làm được...

"Vốn không định cầu hôn ở đây, muốn chuẩn bị kỹ càng một chút, nhưng mà... không khí rất tốt, cứ vậy đi!"

Phó Thừa Cảnh nói xong, quả nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Tô Mộc, chiếc cổ thiên nga duyên dáng hơi ngẩng lên, để lộ ngũ quan tuấn mỹ. Đôi mắt đen xinh đẹp long lanh, chứa đựng tình yêu không hề che giấu.

Chiêu bất ngờ này khiến mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm, không biết phải làm sao. Tô Mộc cũng ngây ra, tuy rằng đã nghĩ anh sẽ có màn cầu hôn nào đó, nhưng không ngờ anh lại chơi trò quỳ một gối này. Cậu thề, sau khi về nhà, tuyệt đối cấm Phó Thừa Cảnh xem mấy bộ phim kỳ quái đó nữa!!! Nhưng mà, giờ khắc này, ngoài chút xấu hổ ra, nhiều hơn vẫn là cảm động.

"Oa oa oa! Mẹ ơi, tôi tôi tôi, tôi sắp hạnh phúc đến ngất đi rồi!!!"

Trần Thiến ở bên cạnh ra sức véo cánh tay Triệu Ích Phàm, người sau thì nhe răng trợn mắt không dám hó hé.

Cố Khanh Khanh quả nhiên đủ chuyên nghiệp, hoàn hồn đầu tiên, phấn khích ra hiệu cho nhiếp ảnh gia. Đây chính là tin độc quyền! Tin tức lớn độc nhất vô nhị!!! Nhiếp ảnh gia lập tức hiểu ý, cầm máy ảnh lia lịa chụp về phía hai nhân vật chính.

Cố Khanh Khanh đẩy người đang chắn trước mặt ra, phấn khích nói:

"Tô Mộc, cậu có đồng ý anh ấy không?"

Mọi người nhanh chóng hoàn hồn, vội đứng dậy, hò reo:

"Đồng ý đi!"

Dù đã được Phó Thừa Cảnh rèn luyện tốt đến đâu, Tô Mộc đối mặt với ánh mắt nhiệt liệt từ bốn phương tám hướng, mặt cũng không nhịn được hơi đỏ lên. Đầu óc càng như một mớ hồ đặc, lâng lâng khó tả.

Phó Thừa Cảnh thấy cậu nửa ngày không động đậy, nheo mắt đầy nguy hiểm:

"Tay."

Nói rồi, trực tiếp đưa tay kéo cổ tay cậu, bá đạo đeo nhẫn lên ngón giữa thon dài của bàn tay trái cậu.

Mọi người cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng. Rõ ràng là khung cảnh vô cùng lãng mạn và cảm động, nhưng cái khí thế thổ phỉ không cho phép từ chối này, đây là cầu hôn hay là cướp dâu vậy! Quả nhiên, màn cầu hôn này rất Phó Mỹ!

Nhẫn rất đơn giản, vòng bạch kim trơn, không có bất kỳ hoa văn thừa thãi nào, giống như tình cảm của Phó Thừa Cảnh dành cho cậu, thuần túy và giản đơn.

Phó Thừa Cảnh đeo nhẫn xong tự mình ngắm nghía một lúc, sau đó đưa tay trái qua, "Đeo cho anh."

Suy nghĩ mơ hồ của Tô Mộc cuối cùng cũng quay về, nhất thời có chút buồn cười. Cái tính tình vừa bá đạo vừa kiêu ngạo này... thật sự có chút đáng yêu.

Hít sâu một hơi, cậu nghiêm túc đeo chiếc nhẫn cùng kiểu lên ngón tay đối phương, sau đó vội vàng đỡ người đang quỳ một gối dậy thật nhanh, dùng hết sức lực toàn thân kéo anh đi ra ngoài.

Phó Thừa Cảnh lại chẳng hề nhận ra sự căng thẳng trong lòng cậu, môi hơi nhếch lên, cả người toát ra vẻ khoe khoang không thể kìm nén, liếc thấy nhiếp ảnh gia đang cần mẫn chụp ảnh bên cạnh, nói với anh ta:

"Lát nữa gửi ảnh cho tôi."

Nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Đoạn tôi cầu hôn vừa rồi, có quay lại không?"

Người quay phim nghe vậy gật gật đầu.

"Lát nữa gửi cho tôi, sau này kỷ niệm ngày cưới còn dùng..."

Tô Mộc chỉ muốn khâu miệng anh lại, mới cầu hôn xong đã nghĩ đến ngày kỷ niệm rồi, có nên nói tư duy của tên này nhảy quá nhanh không! Cậu vội vàng tăng tốc bước chân, như chạy trốn kéo người ra khỏi cửa.

Hai người vừa ra ngoài, đám người đang chặn ở cửa đồng loạt nhìn qua, hiện trường ồn ào đột nhiên im lặng. Cuộc phỏng vấn bên trong tuy không phải phát trực tiếp, nhưng những lời Phó Thừa Cảnh nói e rằng đã như ngọn lửa lan nhanh trên BBC. Ước chừng lúc này, cả Đế Đại gần như đều biết vị này vừa mới cầu hôn!

Tô Mộc vội cúi đầu, kéo Phó Thừa Cảnh nhanh chóng đi ra ngoài, sợ người này lại nói năng kinh người, đám fan cuồng nhiệt lên, liệu có xé xác cậu không...

Càng sợ cái gì thì cái đó càng đến, đột nhiên một cô gái trắng trẻo xông tới, dọa cậu giật mình. Cậu hơi căng thẳng, lông mi run run, cân nhắc xem nên trốn đi thế nào.

Ai ngờ đối phương vẻ mặt phấn khích nói: "Tô Tô, cậu phải chăm sóc Phó Mỹ thật tốt nhé!"

Tô Mộc: "..."

Phó Thừa Cảnh vốn nghĩ cậu da mặt mỏng, đang định thay cậu đồng ý, ai ngờ đối phương dừng bước, trong ánh mắt mong đợi của mọi người nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, nghiêm túc trả lời: "Sẽ."

"A a a a!!!" Phía sau, những tiếng hét phấn khích vang lên không ngớt.

Phó Thừa Cảnh mím môi, phản bác: "Không phải nên là anh chăm sóc em ấy sao!"

Cô gái cười lớn, "Ha ha ha ha, được được được, anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng ~"

Tô Mộc trán rịn mồ hôi, thấy cảm xúc mọi người lại lần nữa bùng nổ, vội kéo anh ra khỏi biển người. Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến được một góc không người, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Phó Thừa Cảnh đang thảnh thơi đắc ý bên cạnh, cậu chỉ vào chiếc nhẫn trên tay, trừng mắt nhìn anh:

"Anh có phải đã mưu tính từ lâu rồi không?"

Nhẫn vừa khít size, bảo tên này không có mưu đồ từ trước, đánh chết cậu cũng không tin.

"Vốn định lúc sắp đi mới cầu hôn em, kết quả vừa rồi không khí tốt quá, nhất thời không nhịn được."

Phó Thừa Cảnh nói xong, kéo tay cậu, cẩn thận quan sát một lúc, hỏi:

"Sao em không đăng lên vòng bạn bè?"

Tô Mộc khó hiểu, "Đăng cái gì?"

"Đăng nhẫn chứ sao!"

Phó Thừa Cảnh tỏ vẻ "em ngốc à", sau đó lấy điện thoại ra, chụp lia lịa vào tay hai người, cuối cùng kén chọn mãi mới chọn ra được một tấm ảnh hai bàn tay nắm lấy nhau lại khéo léo lộ ra cặp nhẫn đối, vui vẻ nói:

"Đăng tấm này đi! Anh gửi cho em."

"Em đăng xong... nói gì?"

"Tùy tiện, kiểu như chào mọi người, tôi kết hôn rồi, hoặc là đây là chồng tôi... Tóm lại là mấy lời khoe khoang tình cảm ấy, tùy tiện khoe."

Khóe miệng Tô Mộc giật giật, "Thôi, không cần đâu."

"Tại sao không cần?"

Phó Thừa Cảnh thấy cậu nửa ngày không động đậy, trực tiếp ra tay.

Điện thoại của Tô Mộc ở trong túi quần jean, túi hơi sâu, Phó Thừa Cảnh trực tiếp vòng qua eo cậu đưa tay vào mò. Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai, thổi bùng lên ngọn lửa xuân tình, Tô Mộc nhớ lại chuyện đêm đó, bất giác thấy hơi nóng mặt.

Phó Thừa Cảnh liếc nhìn cậu, trong mắt có chút ý cười, cầm điện thoại quét qua mặt cậu một cái, sau đó cúi đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình gõ chữ.

Tô Mộc hoàn hồn, vội giằng lấy điện thoại:

"Anh đừng viết linh tinh."

"Linh tinh cái gì, anh đây là nói sự thật." Phó Thừa Cảnh gửi xong mới trả điện thoại lại cho cậu.

Tô Mộc mở ra, liền thấy trên đó viết: Đã có chủ, đừng làm phiền. Phía dưới là tấm ảnh được chọn lựa kỹ càng kia. Chỉ vài giây, đã có không ít người bấm thích, Tôn Hạo thậm chí còn bình luận phía dưới: Sớm sinh quý tử...

"Anh đừng đăng lung tung thế, ông nội sẽ thấy đó!"

"Thấy thì thấy, chồng em đẹp trai thế này, không sợ gặp người."

Phó Thừa Cảnh vừa nói vừa chỉnh sửa WeChat của mình, sau đó cũng đăng lên.

Thời gian đăng bài WeChat của hai người cách nhau không lâu, một trên một dưới.

Một cái viết 'Đã có chủ, đừng làm phiền', một cái viết 'Đã có gia đình, đừng tơ tưởng'.

Phó Thừa Cảnh khoe ân ái xong, bắt tay vào chuẩn bị việc chính: "Đi đâu hẹn hò?"

Tô Mộc không ngờ anh còn nhớ chuyện này. Thật sự nghĩ ai cũng giống anh, không cần đọc sách cũng không trượt môn à? Sắp thi cuối kỳ rồi, một đống điều luật còn chờ cậu "sủng hạnh" đây!

Nhưng nhờ ơn tên này ban tặng, lúc này độ hot của chủ đề về hai người chắc chắn rất cao, cậu không dám quay lại thư viện tự học nữa, sợ gây ồn ào ảnh hưởng người khác học tập, đành cúi đầu gửi WeChat cho Triệu Ích Phàm, nhờ cậu ta giúp mình thu dọn sách vở, sau đó kéo Phó Thừa Cảnh đi thẳng ra bãi đỗ xe,

"Về nhà trước đã."

Phó Thừa Cảnh nghĩ đến điều gì đó mắt sáng lên: "Em ổn chưa?"

Tô Mộc không hiểu nhìn anh.

"Chỗ đó ấy." Phó Thừa Cảnh đầy ẩn ý nhìn xuống phía dưới cậu.

Tô Mộc cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"

"Không phải em nói về nhà sao?" Phó Thừa Cảnh liếm môi, mong chờ thử hỏi:

"Chắc là... được rồi chứ?"
Ám chỉ này quá rõ ràng, Tô Mộc lập tức hiểu ra.

"Được cái con khỉ ấy!!"

Vừa nhớ đến cảm giác đau đớn như bị xé rách lần trước, cậu liền hoảng sợ lùi nhanh về sau hai bước:

"Anh là cầm thú à? Mới mấy ngày..."

Phó Thừa Cảnh khó chịu ngắt lời cậu: "Em mới là cầm thú! Đã bốn ngày rồi, không cho sờ cũng không cho hôn, em định làm anh nghẹn chết à? Ngày kia anh đi thành phố S rồi, em muốn mấy ngày này anh cứ phải tự lực cánh sinh sao?"

Tô Mộc hoảng quá vội đưa tay bịt miệng anh lại, "Anh nói nhỏ thôi, nơi công cộng chú ý chút đi."

Phó Thừa Cảnh liếc nhìn mấy học sinh đang nhìn về phía này, tức tối há miệng cắn cậu một cái, sau đó túm tay cậu đi nhanh về phía bãi đỗ xe.

Tô Mộc bị anh ấn vào ghế phụ.

Vừa ngồi vào, khóa xe 'cạch' một tiếng đã khóa lại, Phó Thừa Cảnh mặt lạnh tanh,

"Giờ không có ai rồi, nói đi, tại sao em không muốn làm với anh?"

Tô Mộc thật sự muốn quỳ lạy anh, có thể đừng mở miệng ngậm miệng toàn 'làm làm làm' được không!

"Em không phải không muốn, chỉ là thường xuyên quá, không tốt... hại sức khỏe."

Đương nhiên, xét thấy kỹ thuật của ai đó thật sự không tốt lắm, cái cảm giác chỉ toàn đau đớn này, cậu không có can đảm làm quá thường xuyên.

"Bốn ngày mà còn gọi là thường xuyên? Đặt vào Dương Văn Hiên thì đó là cai sắc rồi!"

Tô Mộc không thể tin nổi: "Anh đến cái này cũng nói với cậu ta?"

Phó Thừa Cảnh lườm cậu một cái, "Không có, anh tính theo tần suất trước đây của cậu ta."

"...Thiết lập nhân vật của cậu ta khác anh, không có tính so sánh."

"Có phải em thấy kỹ thuật của anh không tốt không?"

Bản năng sinh tồn của Tô Mộc bùng nổ: "...Không có mà, khá tốt."

Phó Thừa Cảnh khoanh tay, nheo mắt nhìn cậu, "Không phải em nói chúng ta phải thẳng thắn với nhau sao! Em nói thật đi, anh không giận."

Tô Mộc căng thẳng nuốt nước bọt, "Thôi được... Thật sự, rất tệ."

Phó Thừa Cảnh không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy, tức giận nói:

"Em lại dám chê anh tệ!"

Nói xong, vừa lái xe, vừa nghiến răng:

"Mẹ anh nói đúng. Kỹ thuật không tốt thì phải luyện nhiều, đi, về nhà học bù!"

Tô Mộc: "!?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy