Chương 26
Trong văn phòng, Vương Nguyên đang chỉnh lý lại tài liệu, ngoài văn phòng, Vương Tuấn Khải đang gọi điện thoại.
Bấm một hàng số rồi nhấn nút gọi, điện thoại truyền đến tiếng "tút tút" đầy quy luật, điện thoại ở nửa bên kia trái đất: "Because of you, I never stray too far from the side walk..."
"Này, mới mấy ngày không gặp cậu đã nhớ tôi rồi à~" - Giọng nói vui vẻ của một người đàn ông truyền từ đầu kia điện thoại vào lỗ tai Vương Tuấn Khải, anh không khỏi nhíu mày.
/Lược bớt một ngàn chữ trung gian/
"Mặc kệ là thế nào, tối nay tôi muốn cậu đến đây!"
Vương Tuấn Khải nói một cách kiên quyết, nói với thái độ không cho phép từ chối khiến người ở đầu kia điện thoại cười lớn.
"Haha~ Ok, vậy chúng ta buổi tối gặp lại~"
Nghe được câu trả lời khẳng định của người đàn ông ở đầu kia điện thoại, bên này Vương Tuấn Khải không nhịn được nhếch môi cười lộ ra hai cái răng khểnh, buổi tối hôm nay, thật đáng để chờ mong!
Nghĩ đến chuyện buổi tối, trong lòng Vương Tuấn Khải còn có chút kiềm chế không thể kích động, tối nay nhất định sẽ là một buổi tối khó quên. Đột nhiên, Vương Tuấn Khải nhớ tới Vương Nguyên còn ngồi trong phòng, hơi đau đầu day day huyệt thái dương: anh nên làm gì bây giờ...
Trong văn phòng, Vương Nguyên vẫn còn đang nghiêm túc làm việc, chưa phát hiện ra có cái gì khác thường, chỉ là hơi buồn bực một chút, sao hôm nay Vương Tuấn Khải đi wc đi lâu như vậy, mà không hề biết, có người đang ở sau lưng cậu, sắp đặt một loạt việc bất ngờ cho tối nay...
Lại một vài phút nữa trôi qua, Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào, Vương Nguyên vội vàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó lại vội vàng cúi đầu, khó chịu không muốn để cho anh biết điều trong lòng mình đang chờ mong, chờ mong được nhìn thấy anh. Vương Nguyên ngẩng đầu cúi đầu đều hết sức nhanh chóng, cho nên mới bỏ qua nét mặt có chút chột dạ chợt lóe lên rồi nhanh chóng tắt vụt trên gương mặt Vương Tuấn Khải...
"Vương Tuấn Khải..."
"Hả?"
Sẽ không phát hiện ra cái gì chứ? Trong lòng Vương Tuấn Khải hơi bất an.
"Tối nay, anh có rảnh không, đi ăn cơm với em đi..."
Vương Nguyên càng nói mặt càng ửng hồng, lan tới tận mang tai. Phải biết rằng, lớn bằng chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên cậu chủ động mời người khác đi ăn cơm với mình, cho dù cậu là một Vương Nguyên lỳ lợm, nhưng cũng vẫn không nhịn được mà hơi thẹn thùng.
"Tối nay anh có hẹn mất rồi. Xin lỗi, Nguyên Nguyên, hay là để hôm khác đi!"
Vương Tuấn Khải cảm thấy hơi có lỗi từ chối Vương Nguyên, trên mặt cậu chợt lóe qua một tia mất mát, rồi lại lập tức nở nụ cười đầy chuyên nghiệp.
"Thôi quên đi!"
Thấy ánh mắt có chút né tránh của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tươi cười càng rạng rỡ, nhưng trong đáy mắt lại không nhìn ra một tia vui vẻ nào. Không thể không nói, lúc cười Vương Nguyên rất đặc biệt, vừa xinh đẹp lại vừa cô đơn, trong sự cô đơn còn để lộ ra một nét quật cường đầy kiêu ngạo, tựa như một đóa hoa mai cô độc lạnh lẽo. Thấy Vương Nguyên cười như vậy, Vương Tuấn Khải không dám nhìn nhiều, Vương Nguyên cũng không nhìn anh nữa, chỉ yên lặng cúi đầu tiếp tục công việc, không khí trong phòng hơi hạ thấp.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Vương Tuấn Khải chỉ nói với Vương Nguyên một câu "Mai gặp lại!" rồi vội vàng rời khỏi công ty, thấy Vương Tuấn Khải rời đi không thèm quay đầu lại, Vương Nguyên mỉm cười tự giễu, yên lặng thu dọn đồ đạc rồi cũng rời khỏi công ty.
Sau khi rời khỏi công ty, Vương Nguyên không về nhà, mà chạy đến một quán ăn cách công ty rất xa.
"Ông chủ, cho một bát mì Tiểu Diện(*)!"
Vương Nguyên lấy lại tinh thần bước vào trong quán, thành thục hướng về phía ông chủ gọi một bát mì.
"Được! Một bát mì Tiểu Diện!"
Ông chủ nhìn thấy Vương Nguyên cũng rất vui vẻ, tự mình đi xuống nhà bếp căn dặn đầu bếp phải chú ý làm cẩn thận một chút.
"Tới đây! Mì Tiểu Diện nhiều ớt! Nếm thử đi!"
Ông chủ bưng bát mì đặt lên bàn trước mặt Vương Nguyên, vẻ mặt chờ mong ý bảo Vương Nguyên nếm thử. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của ông chủ, Vương Nguyên cầm đũa gắp một miếng mì đưa lên miệng ăn.
"Ngon lắm ạ!"
Vương Nguyên bật ngón cái tán dương, ông chủ đứng bên cạnh vui vẻ cười lớn.
"Đúng rồi, sao lại chỉ có một mình cậu? Tên tiểu tử bình thường vẫn đến cùng cậu đâu rồi?"
"Cậu ấy ra nước ngoài rồi ạ."
Nụ cười của Vương Nguyên cứng đơ trên gương mặt, trong giây lát như vậy, cậu thật sự cảm thấy muốn khóc.
Nhớ lại chuyện cũ, trong một thời gian ngắn, như miếng xương mắc nghẹn trong họng, khi nói sẽ đâm vào cổ phát đau, đau đến tận đáy lòng. Trước đây, trong ngày này, còn có Nhị Văn và mình, nhưng năm nay, chỉ còn lại một mình một người. Vốn cho rằng sẽ có anh, có thể thay thế Nhị Văn làm bạn với mình trải qua ngày hôm nay, nhưng xem ra vẫn là bản thân đã quá mức khờ dại rồi. Một phần Tiểu Diện, nhạt như nước ốc.
Sau khi ăn xong, Vương Nguyên đi ra cửa quán rồi lập tức đi về phía cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh, vài phút sau, cậu cầm theo một cái túi lớn bước ra.
Trên mặt biển cách đó không xa, nước biển cuồn cuộn sóng, trên bầu trời có ánh trăng cô độc chiếu rọi tạo thành một hình ảnh phản chiếu trên mặt biển, theo sóng biển đang đung đưa, cứ tròn đầy rồi lại vỡ vụn, lại tròn đầy rồi lại vỡ vụn...
Bên bãi biển, Vương Nguyên một mình ngồi trên bờ cát, cô đơn nhìn ngắm mặt biển. Cả bầu trời không có lấy một vì sao bởi tất cả ánh sao đều chui vào trong ánh mắt Vương Nguyên, nhưng mà hôm nay, ánh sao này có chút làm cho người ta đau lòng.
"Cạch~"
Vương Nguyên lấy một chai rượu từ trong túi ra rồi mở nắp, ngẩng đầu mỉm cười với ánh trăng trên bầu trời.
"Vương Nguyên, mày cũng không có cô độc đâu, ít nhất còn có ánh trăng làm bạn với mày!"
Vương Nguyên giơ chai rượu trong tay lên quơ quơ với mặt trăng, sau đó buông tay tự nói với chính mình, "Sinh nhật vui vẻ, Vương Nguyên!"
Rượu đắng đi vào trong cổ họng đốt cháy khiến nó càng thêm đau đớn. Năm nay, không có Nhị Văn cùng uống rượu, Vương Nguyên cực kỳ cô độc tựa như ánh trăng trên bầu trời kia. Nhị Văn, nói thật là anh thực sự có chút nhớ cậu. Vương Nguyên nở nụ cười, cười đến trong lòng chua xót.
"Phụt!"
Ngay khi Vương Nguyên còn đang đắm chìm trong hồi ức, giữa bầu trời truyền đến một tiếng nổ, cậu ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy ở cách cậu không xa có một bông pháo hoa đang nở nộ trên bầu trời.
"Phụt phụt phụt!"
Theo tiếng nổ, một đám pháo hoa nở rộ trước mặt Vương Nguyên, cậu không khỏi ngây ngẩn cả người. Pháo hoa giữa bầu trời kia, dần dần tụ lại cùng một chỗ, viết thành một hàng chữ rõ ràng: Nguyên Nguyên, sinh nhật vui vẻ!
Nguyên Nguyên? Vương Tuấn Khải?!
Vương Nguyên vội vàng đứng lên, quay người lại thì bị một bó hoa hồng thật lớn chặn mất tầm mắt.
"Nguyên Nguyên, sinh nhật vui vẻ!"
Giọng nói quen thuộc này...
Vương Nguyên đẩy đóa hoa hồng trước mắt ra, người ở phía sau bó hoa, không phải Vương Tuấn Khải thì là ai.
"Vương Tuấn Khải..."
"Sinh nhật vui vẻ!!"
Không đợi Vương Nguyên nói xong, một đám người không biết từ nơi nào nhảy ra cắt ngang lời cậu. Trên bờ biển, chỉ trong chớp mắt, ánh đèn lấp lánh hiện ra.
Tả Hổ, Âu Dương, Tiểu Ngũ, Trương Khiếu, Cao Tuấn Kiệt, Dịch Dương Thiên Tỷ... Dịch Dương Thiên Tỷ?! Từ từ, nếu hắn ở đây, vậy thì...
"Nhị Nguyên!"
Quả nhiên, Vương Nguyên kinh hỉ thấy Lưu Chí Hoành xuất hiện trước mắt mình, không nói lời nào trực tiếp tiến lên mạnh mẽ ôm lấy y.
"Này này! Tiểu Vương Nguyên Nhi, Hoành Hoành hiện tại đã là người của anh rồi, em đừng ôm cậu ấy như vậy chứ~"
Dịch Dương Thiên Tỷ ăn dấm chua đem tách hai người ra, rồi ôm chầm lấy người Lưu Chí Hoành, hôn "chụt" một cái.
Lưu Chí Hoành nhất thời đỏ bừng mặt, để lại Vương Nguyên đầu đầy hắc tuyến.
"Tiểu Vương Nguyên Nhi, em quan tâm đến người của em cũng đang ăn dấm chua kia kìa."
Dịch Dương Thiên Tỷ thân thiện nói nhỏ vào tai Vương Nguyên, cậu lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt Vương Tuấn Khải đã biến thành một khối băng lạnh ngắt.
"Vương Tuấn Khải..."
Vương Nguyên chậm rãi dịch bước đến trước mặt Vương Tuấn Khải, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào, Vương Tuấn Khải cũng không lên tiếng, hai người cứ căng thẳng như vậy.
"Này! Hai người hóa đá rồi à?! Tiểu Vương Nguyên Nhi, Karry vì nghĩ đến sinh nhật em mà hao tổn tâm tư nhiều lắm đó! Buổi sáng nay, lúc anh còn đang ngủ, cậu ta đã trực tiếp gọi điện thoại đến, buộc anh phải mang theo Hoành Hoành vội về đây cho kịp sinh nhật em đấy!"
Hai người không ai nói gì, Dịch Dương Thiên Tỷ đành phải bước ra hoà giải.
"Vương Tuấn Khải..."
Vương Nguyên vừa định lên tiếng đã bị Vương Tuấn Khải cắt ngang.
"Đừng nói nữa, ăn bánh kem đi!"
Vương Nguyên lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy dịu dàng của Vương Tuấn Khải. Nhẹ nhàng xoa xoa đầu Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải bảo Tả Hổ đẩy bánh kem lại đây.
Nhìn chiếc bánh kem đột nhiên xuất hiện, Vương Nguyên cảm thấy mông lung. Vương Tuấn Khải khẽ gõ lên đỉnh đầu cậu, buồn cười nói, "Phát ngốc cái gì nữa, mau ước đi!"
"Hả? Vâng!"
Vương Nguyên chắp hai tay trước ngực, thầm ước tâm nguyện lớn nhất mấy năm nay, sau đó mở mắt ra thổi tắt ngọn nến viết số "20″.
Đúng vậy, người sáng nay nói chuyện điện thoại với Vương Tuấn Khải chính là Dịch Dương Thiên Tỷ, mục đích chỉ là để tặng cho Vương Nguyên một sự ngạc nhiên bất ngờ. Vương Tuấn Khải biết, trước đây năm nào sinh nhật Vương Nguyên cũng là trải qua cùng Lưu Chí Hoành, nội dung đều giống nhau, ăn Tiểu Diện, đến bờ cát uống rượu ngắm biển... không có bánh kem, không có ước nguyện, chỉ có hai người cậu và Lưu Chí Hoành, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Nhưng mà năm nay không giống như vậy, sinh nhật 20 tuổi của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nghĩ muốn cho cậu một kỷ niệm khó quên, vì thế mới bắt tay vào bày ra tất cả mọi chuyện.
Vương Nguyên vĩnh viễn nhớ rõ, năm 20 tuổi này cậu gặp gỡ Vương Tuấn Khải, từ nay về sau thu được đủ mọi hạnh phúc.
=====
(*) Mì Tiểu Diện: là loại mì ven đường đặc trưng của Trùng Khánh, đựng trong một cái tô lớn, có vị cay, sợi mì to, nấu với rau cải xanh và thịt bò, bởi vì nấu rất đơn giản cho nên được gọi là Tiểu Diện, đây là một trong những món ăn bình dân của người Trùng Khánh, đại đa số người dân Trùng Khánh đều dùng Tiểu Diện làm bữa sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro