Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (3)




Dụ Kiến tính cách hướng ngoại, bình thường không cảm thấy thẹn thùng, nhưng rất kỳ quái, đối mặt với ánh mắt từ ái nhìn không dời mắt của cô Khúc, mặt cô dần đỏ lên.

Buổi chiều bọn họ đến trạm, trời chưa tối đã đi ra khỏi nhà ga, so với trước kia tốt hơn không ít, bởi vì năm đó đường nhỏ xóc nảy sớm đã sửa thành đường lớn bằng phẳng rộng rãi.

Nhân lúc cô Khúc đi nhà bếp, Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông: "Anh không cảm thấy ngại sao?"

Mạnh Đông đang xem tin tức, nói: "Có gì mà ngại?"

"Năm đó anh chướng mắt em như vậy, cô Khúc đều xem ở trong mắt, hiện tại anh không cảm thấy vả mặt sao?"

"Vậy mặt em có đau không?"

"Đau chứ."

Mạnh Đông bỗng nhiên kéo cổ cô, hôn mặt cô nói: "Được rồi, không còn đau nữa."

Dụ Kiến đẩy cánh tay anh: "Em thấy anh không chỉ là mặt đau, anh còn càng ngày càng không biết xấu hổ."

Mạnh Đông không buông cô ra, mắt nhìn TV nói: "Em có thể tố cáo mà, giống như trước ấy ——" Anh cố ý bắt chước cô, "Mẹ, con đau chân! Cô Khúc, Mạnh Đông đánh cháu!"

Dụ Kiến tránh không ra, bị Mạnh Đông ôm vào ngực, cô nhịn cười: "Anh học sai rồi, em gọi chính là ——" Dụ Kiến nói to, "Cô Khúc, cháu trai lại ra tay với cháu!"

Chiêu này Mạnh Đông hoàn toàn không dự đoán được, anh chỉnh kênh, sau đó ném điều khiển từ xa xuống, hai tay càng ôm chặt cô.

Tiếng cười của cô Khúc từ phòng bếp truyền đến: "Hai đứa đã bao nhiêu tuổi rồi còn điên như vậy? Tiểu Dương, ta xem sau này cháu bắt nạt người như thế nào!"

Dụ Kiến đạp chân, mất một lúc mới trốn khỏi lòng Mạnh Đông, tóc cô tán loạn chạy tới phòng bếp: "Em đi hỗ trợ cô Khúc."

Mạnh Đông cánh tay dài, còn kịp đập mông cô: "Đổi cách gọi!"

"Có tiện nghi không chiếm thì sao?" Dụ Kiến không nói từ không văn nhã, cô vào phòng bếp.

Mạnh Đông cầm điều khiển từ xa, lại xem tin tức trong chốc lát, phòng khách chỉ có một mình anh, anh cảm thấy không thú vị, nhìn tin tức một lúc, anh cũng đứng dậy đi phòng bếp.

Trong phòng bếp đang nấu ăn, cô Khúc bật bếp chuẩn bị xào rau, thấy Mạnh Đông đi vào, bà liếc: "Sao cháu cũng lại đây, có phải quá nhàm chán không? Vậy cháu đi xem Kiến Kiến làm việc đi, đừng để con bé làm hỏng rau."

Dụ Kiến đang nhặt rau, nói: "Đừng khinh thường, em đã sớm luyện được."

Cánh tay Mạnh Đông để lên bả vai Dụ Kiến, nói: "Để anh?"

"Không cần." Dụ Kiến nói, "Anh đừng vướng bận là được, bỏ tay."

Cô Khúc đã nhìn ra Mạnh Đông vào bếp là vì Dụ Kiến, bà lắc đầu cười: "Hai đứa ngay cả tương giấm cũng không phân biệt được, sau này sống như thế nào, mỗi ngày ăn mì hay là mời cô giúp việc?"

Dụ Kiến nói: "Mời người ạ."

Cô Khúc hỏi: "Người nghỉ thì đi ra ngoài ăn?"

Mạnh Đông đoán Dụ Kiến sẽ nói vậy mời hai người, anh xắn tay áo đi đến bên cạnh bà ngoại: "Để cháu, bà nghỉ ngơi đi."

Cô Khúc nói: "Cháu biết làm sao?"

Dụ Kiến quay đầu lại nói: "Anh ấy từng học cha cháu."

Mạnh Đông lấy đi muôi trên tay bà ngoại: "Bên kia đang nấu canh gì ạ?"

Cô Khúc nói: "Canh thì thôi, để bà, cháu xào đồ là được."

Phòng bếp bị ném cho Mạnh Đông và Dụ Kiến, Mạnh Đông xào rau tư thế mạnh mẽ, động tác lưu loát sinh động, Dụ Kiến bị anh dọa, cảm thấy tay nghề anh có lẽ không tồi, trên thực tế là Dụ Kiến kỳ vọng quá cao, Mạnh Đông xào hai món ăn, một món quá nhiều dầu, một món bỏ quá ít muối.

Hương vị cũng còn được, so với lần đầu tiên cô nấu ăn tốt hơn, cô và cô Khúc ăn đều cảm thấy mỹ mãn.

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, cô Khúc trước đó chỉ dọn mỗi phòng Mạnh Đông, bà nói: "Ai bảo hai đứa muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho ta, ở bên nhau còn không sớm nói cho ta, ta cho rằng mỗi Tiểu Dương trở về, hiện tại làm sao bây giờ, phòng kia toàn là tro bụi."

Dụ Kiến nói: "Không sao, để cháu dọn."

Cô Khúc tuổi lớn, sức lực không bằng trước, buổi tối bình thường tám chín giờ đã ngủ, sáng sớm bốn giờ đã tỉnh, đêm nay bà không khỏi vui mừng vì Dụ Kiến đột ngột xuất hiện, quá vui vẻ, quay về trên giường nằm, bà không coi Dụ Kiến là khách, để hai người tự quét dọn vệ sinh.

Dụ Kiến đi lấy khăn lau, nhưng đưa cho Mạnh Đông: "Anh lau sàn nhà."

Mạnh Đông ném khăn, kéo tay Dụ Kiến: "Còn giả vờ cái gì."

"Ai giả vờ." Dụ Kiến nhìn anh, "Em không ngủ chung với anh, bị cô Khúc nhìn thấy còn ra gì."

Mạnh Đông cười, bàn tay dán sát hai má Dụ Kiến.

Dụ Kiến hỏi: "Anh làm gì."

"Kiểm tra nhiệt độ. . . . . . Ừ, rất nóng."

"Đó là em nóng." Dụ Kiến nghiêng mặt, "Hệ thống sưởi bật cao."

"Anh cũng chưa nói em thẹn thùng." Mạnh Đông nói.

"Em đâu có thẹn thùng, là em tôn trọng cô Khúc."

Mạnh Đông lười dong dài, ném khăn lau, anh ôm lấy người: "Vậy đừng đánh thức bà ngoại."

Nếu làm ồn khiến cô Khúc ra khỏi phòng, Dụ Kiến cũng ngại dọa người, cho nên đánh Mạnh Đông hai cái, muốn tự mình đi, Mạnh Đông không thả người, anh khẽ hôn Dụ Kiến: "Lên lầu đừng nói nữa."

Chờ vào phòng, Mạnh Đông mới thả người.

Hai người hôn một lúc tách ra, Dụ Kiến quan sát phòng ngủ Mạnh Đông.

Giống như trước, máy tính không đổi, giá sách tràn đầy sách, chỉ có ga giường mới tinh, không phải loại trước kia Mạnh Đông dùng.

"Hoàn toàn không thay đổi." Dụ Kiến nói.

Mạnh Đông từ sau lưng ôm người, gạt tóc Dụ Kiến qua một bên, anh hôn lỗ tai Dụ Kiến, "Bà ngoại vừa mới nói với anh, chờ chúng ta kết hôn sẽ sửa lại căn phòng này."

Dụ Kiến nói: "Nói khi nào, sao em không có nghe thấy?"

"Nói sau lưng em."

"Vậy khi nào anh kết hôn, em chuẩn bị phong bao cho anh."

"Cùng một ngày với em, khéo sao?"

"Khéo thật."

Mạnh Đông cười, kéo người vào toilet: "Khéo hơn là chúng ta cùng nhau tắm rửa."

Hai người từ toilet ồn ào đi ra, lên giường tiếp tục ồn ào, rạng sáng Dụ Kiến thật sự quá mệt mỏi, ghé vào trên người Mạnh Đông bảo anh thành thật chút.

Tầm mắt cô đúng lúc nhắm ngay ghế trước bàn học, trước kia cô thường ngồi ở ghế này dùng máy tính Mạnh Đông, lúc cô dùng máy tính, Mạnh Đông thường xuyên tựa vào đầu giường.

Tầm mắt Dụ Kiến vừa chuyển, bỗng nhiên từ trên người Mạnh Đông đứng lên.

Mạnh Đông túm cô: "Còn có sức?"

Dụ Kiến gạt cánh tay Mạnh Đông, kéo chăn che ngực, duỗi tay về bàn máy tính.

Trên bàn có một ống đựng bút trước đó cô chưa từng thấy, trong ống đựng bút cắm mấy chiếc bút, trong đó một cái quấn dây buộc tóc anh đào. Cô rút bút ra, đưa tới trước mặt Mạnh Đông: "Sao anh có đồ của con gái?"

Mạnh Đông nhìn dây buộc tóc.

Trong phòng anh không có ống đựng bút, rõ ràng là bà ngoại mới thêm, còn lấy cả bút trong ngăn kéo anh ra.

Anh đẩy tay Dụ Kiến nói: "Vật quy nguyên chủ."

". . . . . . Của em?"

"Em đâu có buộc tóc?"

Dừng một chút, Dụ Kiến nhìn đống bút, nói: "Ai biết anh có đam mê này không."

Mạnh Đông đột nhiên xoay người: "Sao mỗi lần em đều muốn ăn đòn?"

Dụ Kiến nằm nghịch một lát, cười đủ mới nói: "Anh trộm đồ của em làm gì, trộm khi nào?"

"Sao em không hỏi là mình rơi xuống lúc nào."

Dụ Kiến chỉ biết là từ rất sớm cô đã không thích loại đồ của con gái này, có lẽ đến trung học cô mới bắt đầu để tóc dài nên mua.

Cô suy tính một chút thời gian, hỏi Mạnh Đông: "Em làm rơi lúc nào?"

Mạnh Đông nhìn dây buộc tóc suy nghĩ một chút: "Nghỉ đông năm lớp mười."

Anh nhớ rất rõ ràng, Dụ Kiến nhất thời nghẹn lời, cô bắt đầu hoài nghi, Mạnh Đông còn thích cô sớm hơn so với cô dự đoán.

Dụ Kiến không nhịn được hỏi: "Không phải anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?"

Mạnh Đông nghe cô bỗng nhiên nói một câu như vậy, dán lên: "Vậy anh có thể nghi ngờ ngày đầu tiên chúng ta đánh nhau em đã tính lừa anh cả đời?"

Dụ Kiến dừng một chút, mới nói: "Chúng ta vẫn là không cần quá tự kỷ."

Mạnh Đông không nhịn được cười, anh hôn Dụ Kiến, thích đến không chịu được.

Ầm ĩ quá muộn, ngày hôm sau hai người dậy muộn, không nghe cô Khúc gọi người, có lẽ bà đã biết tối hôm qua bọn họ cùng phòng .

Dụ Kiến cầm lấy chăn bảo Mạnh Đông lấy quần áo cho cô.

Hai vali đều ở trong phòng, Mạnh Đông lấy quần áo ra Dụ Kiến, còn hỏi cô: "Tiện thể giúp em mặc nhé?"

Dụ Kiến cố ý xuyên tạc: "Được, anh mặc vào cho em xem."

Cứ như vậy, sáng sớm bọn họ một lời không hợp lại ồn ào.

Lúc cô Khúc đi qua phòng Mạnh Đông, không cẩn thận nghe thấy bên trong đùa giỡn, buồn cười lắc đầu.

Bà không gọi người, tối hôm qua là bà không ý thức được hai người này đã thực sự trưởng thành, sáng nay nếu bà gọi bọn chúng dậy, bà sợ Dụ Kiến da mặt mỏng.

Cô Khúc săn sóc, Dụ Kiến và Mạnh Đông cũng hiểu chuyện. Buổi sáng bọn họ đi chợ mua đồ ăn với cô Khúc, buổi chiều bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Trấn Vu Tùng là trấn nhỏ, ngày lễ ngày tết đốt pháo không ai quản, ban đêm bên ngoài tiếng pháo vang trời, trên bàn di động bật video, ông bà Dụ tán gẫu lên trời với cô Khúc.

Giao thừa qua đi, Dụ Kiến và Mạnh Đông tính mùng sáu rời đi.

Hai người không có việc gì làm, ban ngày cưỡi xe đạp đi quanh trấn nhỏ.

Xe vẫn là hai cái trước kia, cô Khúc giữ gìn rất khá. Bà có tình cảm với xe đạp, trước kia lúc ông ngoại Mạnh Đông còn sống, vợ chồng bọn họ đi đâu cũng toàn đạp xe.

Dụ Kiến cũng rất thích hai chiếc xe đạp này, cô và Mạnh Đông từng vì xe đạp đánh nhau. Dụ Kiến ấn chuông, Mạnh Đông nhìn cô, cô giả vờ đụng anh, Mạnh Đông tránh đi, đạp vòng quanh cô một vòng.

Dụ Kiến còn nhớ ngọn núi vô danh kia, hai người đi đến nơi đó, liếc mắt một cái đã thấy thay đổi lớn.

Mạnh Đông nói: "Sau đó Cẩu Cường xây WC thu phí ở đây, một lần thu một tệ."

Dụ Kiến líu lưỡi: "Cậu ta đúng là biết kinh doanh."

Mạnh Đông cười: "Mấy năm trước chỗ này khai phá xong, nhà Cẩu Cường mở tiệm ăn ở chỗ này."

Đáng tiếc Cẩu Cường đi đến nhà vợ mừng năm mới, Dụ Kiến đoán chờ cô và Mạnh Đông rời đi Cẩu Cường còn chưa trở về.

Ngày hôm qua cô và Mạnh Đông đi thăm giáo viên trung học, lúc về đi qua nhà Cẩu Cường và Phương Ninh Huyên, nhà Phương Ninh Huyên đã sớm người đi nhà trống, Dụ Kiến đi qua chỉ liếc mắt một cái.

Trên núi gió lớn, Mạnh Đông và Dụ Kiến không ở lâu, chỉ chốc lát sau trở về.

Về đến nhà đúng lúc thấy cô Khúc đang gọi video, Dụ Kiến nhìn thấy đối tượng trò chuyện lại là cha mẹ cô.

Cô Khúc nói: "Tôi cũng cảm thấy mùa xuân tổ chức tốt, thời tiết ôn hoà, áo cưới mặc đẹp."

Bà Dụ nói: "Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy, cha Kiến Kiến luôn nói tổ chức vào Quốc khánh, tất cả mọi người có thời gian."

Ông Dụ: "Tôi chỉ nói thế thôi."

Bà Dụ: "Sao ông không động não, Kiến Kiến cũng không phải đi làm ở công ty, Tiểu Dương Xuân công ty ở Anh, ai cần nghỉ Quốc khánh?"

Cô Khúc: "Đúng vậy."

Cô Khúc coi hai người vừa mới về nhà như không tồn tại, vẫn trò chuyện hôn sự không biết ở đâu với ông bà Dụ.

Dụ Kiến nhìn về phía Mạnh Đông, Mạnh Đông cười lắc đầu, cầm tay Dụ Kiến.

Mười ba tháng sau hôn lễ tổ chức, Mạnh Đông đeo nhẫn cưỡi vào ngón tay này.

Hôn lễ tổ chức ở Anh, chỉ có bạn thân họ hàng tham gia, không mời phóng viên, sau đó Dụ Kiến chỉ công bố một đoạn VCR hôn lễ trên mạng, trong VCR không lộ mặt Mạnh Đông, ca khúc trong hôn lễ chưa ai nghe qua.

Trải qua đông xuân hạ thu, bốn mùa luân hồi, sau khi hôn lễ kết thúc vào tháng bảy giữa hè, Mạnh Đông và Dụ Kiến trở lại trấn Vu Tùng nghỉ phép.

Hôm nay Mạnh Đông trên đường đi mua đồ ăn trở về gặp Cẩu Cường, Cẩu Cường đi xe điện, ấn chuông: "Sao lại là cậu đi mua đồ ăn, ngôi sao nhà cậu đâu?"

Mạnh Đông liếc một đống đồ ăn trên sàn xe đối phương, nói: "Sao, cậu đi trộm đồ ăn à?"

"Cút đi!" Cẩu Cường phối hợp tốc độ xe đạp Mạnh Đông, nói, "Nhà tớ phân công hợp tác, tớ phụ trách mua đồ ăn, vợ tớ nấu cơm."

Mạnh Đông nói: "Lần sau cậu ra cửa nhớ trang điểm."

Cẩu Cường liếc gương: "Vợ tớ không cẩn thận cào thôi."

Mạnh Đông lười vạch trần cậu ta.

Cẩu Cường nói: "Sao, cậu và Dụ Kiến thì chưa bao giờ cãi nhau? Tớ nhớ trước kia mỗi ngày hai người đều đánh nhau."

Mạnh Đông nói: "Hiện tại đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Cẩu Cường thở dài: "Cậu là tân hôn, còn ngọt ngào, chờ thêm hai năm các cậu sẽ giống như tớ."

"Sẽ không."

"Đừng nói mạnh miệng."

"Sẽ không."

Cẩu Cường phiền anh như vậy, tức giận hừ một tiếng, vẫy tay rời đi.

Mạnh Đông không thèm để ý.

Về tới nhà, anh đẩy xe vào sân, trước tiên bỏ đồ ăn trên tay lái xuống, để lên bàn. Sau đó cởi áo, anh đi đến vòi nước tắm.

Trong sân bật nhạc, anh nghe đã quen, cũng ngâm nga vài tiếng. Nước từ đầu vọt tới chân, anh lắc đầu, sau đó lau mặt, bỗng nhiên chuyển vòi nước sang bên cạnh ——

"Thêm một lát." Dụ Kiến nằm ở ghế, sớm cởi dép lê chờ, nước bắn lên hai chân, hơi lạnh xua đi cơn nóng.

Mạnh Đông dội lên đầu gối cô, qua một lát, anh đóng vòi nước, Dụ Kiến còn không thấy đủ.

Mạnh Đông không để ý, anh đi qua cầm cốc uống nước, uống một ngụm mới phát hiện trong cốc thả một đống lát chanh, chua đến mức khiến anh nhíu mày.

"Em bỏ toàn bộ chanh?"

"Một nửa mà thôi, uống ngon không?"

Mạnh Đông bỏ cốc nói: "Không giành của em."

Dụ Kiến nói: "Em sẵn lòng chia xẻ với anh."

Mạnh Đông ngồi xổm xuống, vỗ đầu gối cô: "Có phải còn chờ anh nói tiếng cám ơn với em?"

"Vậy anh nói đi."

Mạnh Đông nâng đầu gối cô lên, cúi đầu cắn một cái.

Dụ Kiến lười biếng nằm, nói: "Cách anh nói lời cảm ơn thật khác biệt."

Mạnh Đông hôn cô hai cái, giúp cô bóp chân: "Qua mấy tháng lại thu thập em."

Dụ Kiến nghe được chẳng thèm để ý, cô chỉ huy: "Anh bóp chỗ đó."

"Nơi này?"

"Đúng, nơi này, nhẹ chút."

Mạnh Đông giảm vài phần lực.

"Anh mua đồ ăn gì?" Dụ Kiến hỏi.

"Rau cải cà rốt nấm Khẩu Bắc, còn có tôm và thịt bò."

"Tôm để như vậy? Anh để vào bếp đi, bà ngoại đi nhà hàng xóm lấy gà."

"Chờ giúp em bóp xong đã."

"Còn xoa nữa thì trên người em toàn nước." Ngón chân Dụ Kiến cọ tới ngực Mạnh Đông.

Mạnh Đông nhéo cô: "Chân em thì khô?"

"Trên người anh toàn mồ hôi, chân em sạch sẽ."

Mạnh Đông đang cầm chân cô, cố ý lau vài cái vào ngực, Dụ Kiến kêu: "A a, Mạnh Đông!"

"Được rồi, em cũng không còn sạch sẽ." Mạnh Đông nói.

Dụ Kiến cười đá anh một chút, Mạnh Đông tiếp tục bóp chân cho cô.

Mấy năm trước Dụ Kiến bay khắp nơi, luôn cảm thấy mỗi lần hạ cánh sau lưng đều là trống rỗng, lúc này chân cô rõ ràng không giẫm trên mặt đất, lại cảm thấy dừng đúng chỗ.

Đầu ngón chân Dụ Kiến cọ cánh tay Mạnh Đông, Mạnh Đông bắt được đầu ngón tay cô nhéo hai cái.

Loa bên cạnh cốc nước thay đổi một ca khúc, Mạnh Đông ngâm nga theo, Dụ Kiến cũng ngâm nga.

Bóp chân xong, Mạnh Đông khẽ hôn chân Dụ Kiến, mới thả chân xuống.

"Nhanh bỏ đồ ăn vào bếp." Dụ Kiến nhắc nhở.

Mạnh Đông đứng dậy, lại hôn môi Dụ Kiến.

Ca khúc phát trong hôn lễ hiện giờ vẫn còn tiếp tục bật, là Dụ Kiến viết năm sáu năm, ẩn dấu năm sáu năm, khi kết hôn mới bằng lòng lấy ra.

Mạnh Đông hôn xong môi Dụ Kiến, lại cúi người, hôn bụng cô.

Mặt trời nóng bỏng, trong sân bóng cây rậm rạp.

"Anh đi làm đồ ăn, rồi giúp em bóp chân tiếp."

"Ừ, lúc anh đi ra nhớ mang dưa hấu cho em."

"Còn muốn gì nữa?"

"Kem."

"Không mang."

"Em cũng không phải không có chân."

"Vậy em thuận tiện mang đồ ăn vào. Đứng lên, để cho anh nằm một lát."

"Họ Mạnh——"

"Hả?"

"Em là bề trên của anh."

"Anh cũng từng là bề trên của em."

"Anh không nhắc tới em suýt chút nữa cũng quên!"

Cửa mở ra.

"Ôi, hai kẻ điên này, bên ngoài ta cũng nghe thấy hai đứa cãi nhau. Mấy tháng nữa hai đứa làm cha mẹ được không."

Bụng Dụ Kiến đã lộ ra, ngày sinh dự tính vào tháng mười âm lịch, gần đây chân cô bắt đầu sưng, Mạnh Đông mỗi ngày đều mát xa cho cô.

Tháng mười âm lịch, lại là một Tiểu Dương Xuân.

(Hoàn) 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro