Chương 43


Tôi vào cấp sơ trung của Suiran.

Màu của chiếc áo khoác đồng phục đã chuyển từ xanh thành trắng với phong cách thiết kế khá dễ thương. Chiếc nơ màu rượu điểm thêm vào sự dễ thương đó, và dù là tôi chỉ mới lên sơ trung được một tháng, việc thay đổi đồng phục làm tôi cảm giác mình trở thành một onee-san đúng nghĩa. Thật là bí ẩn.

Giờ thì chúng tôi đã lên sơ trung, 30% số học sinh là các học sinh từ trường khác vào thông qua kì thi tuyển, 'ngoại nhân'.

Vì nhóm học sinh này đều vào trường thông qua kì thi tuyển khó nhằn nên ai cũng rất thông minh.

Bình thường thì học sinh Suiran chỉ lên thẳng từ tiểu học trừ ra vài trường hợp đặc biệt. Vì lẽ đó, đôi khi cũng có người nói học sinh của trường kém thông minh hơn ngoại nhân.

Khi mọi người lên cao trung thì sẽ còn có nhiều họcsinh thông minh hơn vào trường. Nói thật thì đến lúc đó, ngoại trừ một số nhỏ trường hợp đặt biệt ra thì mấy đứa ngốc nhất là bọn học ở đây từ cấp tiểu học.

Thường thì bọn 'nội nhân' cũng chả quan tâm đến chuyện đó, nên tôi đoán là mọi thứ vẫn ổn thôi. Dù sao thì bọn nó cũng không phải là phẳng não hay gì cả.

Nhưng nếu nhìn từ góc nhìn của các giáo viên thì sẽ rất không tốt nếu ngôi trường Suiran với uy tính và truyền thống đầy mình này trở thành một cái ổ cho bọn ngốc. Đó là lý do tại sao mấy học sinh giỏi ở bên ngoài được tuyển thêm vào.

Với danh tiếng và cơ sở vật chất của mình, trường chúng tôi là một trong những trường nổi tiếng nhất, nên việc tuyển học sinh giỏi cũng chả có khó khăn gì mấy. Và trong số những học sinh đó, những người có thể đạt được một số hạng nhất định trong kì thi quốc gia thậm chí còn được học bổng miễn phí học phí.

Nói cách khác, bọn họ đang dùng tiền mua thứ hạng để bảo vệ danh dự của trường.

Nữ chính của Kimidol cũng vào Suiran thông qua đường học bổng.

Cô ấy vào Suiran vì không muốn trả học phí. Hơn thế nữa, nếu cố gắng, cô ấy thậm chí có thể kiếm tiền từ hệ thống học bổng, đó là lý do mà cô ấy muốn vào đây học. Nhưng khi mới vào, việc quan điểm về giá trị đồng tiền ở đây khác với lẽ thường làm cô ấy bị sốc văn hóa khá nặng. À ừ. Bình thường thì chả có trường nào có cơ sở vật chất đến mức này đâu mà.

Tôi hiểu cảm xúc của cô ấy vì bản thân tôi cũng đã cảm nhận điều đó khi khi mới vào tiểu học.

"Quái gì thế này!? Mình nhớ tiểu học đâu có giống thế này!" Tôi đã nghĩ thế trong khi đang há hốc mồm.

Nhưng rồi cô ấy cũng sẽ quen với việc đó thôi nên ba năm sau, tôi mong là nữ chính sẽ cố gắng hết sức.

Sự khác biệt rõ ràng nhất của cấp tiểu học và cấp sơ trung là sự tồn tại của Hội Học Sinh.

Hội học sinh là một hội đồng đáng tin cậy được tạo nên từ các học sinh có thành tích tốt.

Để so sánh thì, Pivoine chú trọng vào dòng dõi, phả hệ và tài sản hơn là khả năng cá nhân, và chỉ những người đáp ứng được những điều kiện đó và là nội nhân thì mới được phép vào hội.

Hội Pivoine nghĩ thành viên của hội mới là những người đại diện thực sự của Suiran, và vì lẽ đó, Hội Học Sinh được xem là một bọn ngoại nhân cao ngạo và đáng ghét. Ngoài ra, quyền lực của hội Pivoine cũng không đến từ bản thân của những thành viên trong hội nên Hội Học Sinh xem hội Pivoine như một hội ăn hại chỉ biết lạm dụng quyền thế.

Dù là hội Pivoine truyền thống và Hội Học Sinh đáng tin cậy không đối đầu nhau trên bề mặt nhưng bọn họ đã luôn ma sát từ lâu lắm rồi.

Tôi không biết đương nhiệm hội trưởng Hội Học Sinh là ai, nhưng tôi mong rằng người đó sẽ không làm quá lên khi tôi còn đang học ở đây.

Hội Pivoine kéo dài từ sơ trung lên cao trung. Hội tiểu Pivoine ở tiểu học chỉ là phụ thôi, hội Pivoine ở trung học mới là hàng thật.

Khi tôi mở cánh cửa vào sảnh, chạm vào mắt tôi là cảnh tượng những món đồ nội thất cao sang được trạm trổ với đường cong uống lượn, những đóa hoa phong lan được bài trí đẹp đẽ xen kẽ với những loài hoa mùa xuân khác.

Chiếc đàn piano lớn được đặt kế bên cửa sổ. Thứ tôi thích nhất trong đây là chiếc sofa một người ngồi bên góc tường với chiếc đèn theo trường phái hiện đại đặt sát bên nó, nơi đây cũng là chỗ tôi hay ngồi mỗi khi đến sảnh.

Đẹp quá đi, chiếc đèn cũng dễ thương nữa, tôi muốn có một chiếc giống thế này trong phòng quá.

Vì sảnh được dùng chung bởi học sinh sơ trung và cao trung nên đương nhiên là Yurie-sama cũng đến đây. Vương Đế trông có vẻ cực kì hạnh phúc vì đây cũng là lần đầu tiên từ rất lâu rồi hai người không được ở cạnh nhau trong trường.

Cậu ta cố gắng làm mặt lạnh, nhưng cái mép lúc nào cũng vểnh lên kia đã nói ra tất cả. Cậu ta đơn giản thật.

Gần đây thì Kaburagi cũng không còn hành xử như bám đuôi nữa, và vì có vẻ là cậu ta cũng biết suy nghĩ vì người khác hơn. Tôi đoán là cậu ta cũng trưởng thành rồi~

Chỉ cần là cậu ta được ở với Yurie-sama yêu dấu thì Vương Đế sẽ luôn vui vẻ, vì lý do này nên tôi đoán là trong hai năm kể từ giờ tôi sẽ được yên ổn. Cảm ơn trời phật.

"Reika-san, em đã quen với sơ trung chưa?"

Aira-sama đến nói chuyện với tôi với món đồ ngọt trong tay.

Hôm nay là bánh sachertorte, một loại bánh chocolate với mứt mơ.

Nhìn phủ chocolate bóng loán làm tôi phải nuốt nước bọt.

"Vâng. Đến căn tin trường thay vì được phát đồ ăn trưa là một trải nghiệm khá mới với em."

Khi lên sơ trung, học sinh có thể chọn giữa ra căn tin trường hay mang đồ ăn trưa từ nhà đến. Căn tin trường trông không khác gì một nhà hàng hạng sang. Phần lớn các món đều có giá trên 2000 Yen. Giá khá là đắt với túi tiền của học sinh bình thường. Nhưng tất nhiên vị khá là ngon.

Tôi tự lập ra một mục tiêu bí mật là chinh phục hết tất cả món ăn có trên menu, nên dạo này tôi là một trong những học sinh ra căn tin để ăn.

Và dù là trong căn tin thì vẫn có chỗ riêng dành cho hội Pivoine. Chúng được đặt gần cửa sổ nơi được chiếu sáng rõ ràng.

Nhớ lại thì, trong Kimidol, cũng có một cảnh về chuyện này. Nữ chính không hề biết chỗ đó là độc quyền của hội Pivoine và ngồi vào, làm cho cả hội khó chịu.

Chuyện là thế đấy. Hãy cố gắng hết sức nhé, nữ chính. Dù người tức giận nhất trong lúc đấy và hét lên "Một thường dân mà cũng dám!? Biết vị thế của mình đi chứ!" là Kisshouin Reika.

"Mọi chuyện vẫn ổn với ngoại nhân chứ?"

"Vẫn tồn tại kiểu như một bức tường giữa chúng em ạ."

"Ừ thì, chị cũng đoán là vậy."

Có khoảng mười ngoại nhân ở mỗi lớp. Và khác với các học sinh được cấp học bổng ở cao trung, ngoại nhân vẫn là học sinh đến từ các gia đình danh giá có thể trả chi phí đắt đỏ của Suiran. Vì lẽ đó, quan niệm về tiền bạc của bọn họ cũng không khác biệt lắm. Tôi đoán là sau một thời gian thì mọi người sẽ quen với nhau thôi. Chắc vậy.

Tôi vẫn nghĩ về chuyện có nên tham gia vào câu lạc bộ không. Vì tôi cũng chả có thứ gì muốn làm.

Oniisama gợi ý lớp nấu ăn nhưng ngày hoạt động của hội lại trùng với ngày học thêm của tôi.

Tôi đi học thêm cùng với học tại gia với Karin-sensei. Bài kiểm tra đầu tiên khi vào sơ trung cũng sắp đến rồi nên giờ tôi khá bận.

Gần đây thì tôi hay được nhận những lời như "quả là Reika-sama" nên tôi đang cố gắng hết sức để không lộ ra bộ mặt thật của mình.

Nhất là toán. Toán là sự đau khổ của đời tôi. Tôi nhớ 'phân tích nhân tử' nhưng tôi chả thể nhớ nổi nó là cái gì. Tôi chỉ nhớ là nó có liên quan gì đấy đến x và y. Trí nhớ của tôi bị cái quái gì thế này.

Tôi có thực sự học thứ này trong tiền kiếp không đấy? Có mà, phải không nhỉ? Ý tôi là, thứ này có trong chương trình học tiêu chuẩn mà.

Vì cảm thấy một sự khủng hoảng sắp xảy đến với mình, tôi nhờ Karin-sensei nhồi thứ đó vào đầu tôi nhiều nhất có thể.

Tôi quyết định là sẽ không trông cậy gì vào khả năng học của bản thân ở tiền kiếp nữa. Đáng lẽ tôi phải đoán ra điều này từ hồi tiểu học rồi chứ...

Thế nhưng tôi vẫn giữ những hy vọng mong manh đó.

Không có phép màu nào xảy ra cả.

Tôi đoán là mình đành phải học lại từ đầu hết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro