Chương 239: Không bắt máy
Dùng tay chống cằm, chớp chớp mắt với Hoa Lệ, Sở Niệm nói: "Hoa Lệ, vì ngươi khen ngợi ngươi như thế chính nghĩa bảo hộ ta. Ta quyết định trong chốc lát bồi ngươi đi dạo phố, sau đó lại đi ngươi thích nhất kia gia hải sản quán ăn cá."
"Thật vậy chăng?!" Hoa Lệ kinh hô một tiếng, trong giây lát đôi mắt mở to hết cỡ.
"Đương nhiên là sự thật." Sở Niệm bộ dáng trẻ con của cô nàng chọc cười, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường. "Giữa trưa chắc Cẩm Mặc cũng về, đến lúc đó chúng ta kêu hắn cùng đi."
"Cẩm Mặc hắn......" Hoa Lệ chần chờ, nhìn về phía Thương Sùng.
Thương Sùng nhướng mày, sau cùng hai cô gái này cũng đã không coi mình như không khí. Ném cho Hoa Lệ ánh mắt hình viên đạn, sau đó mỉm cười quay sang Sở Niệm: "Chút nữa gọi cho Cẩm Mặc là được rồi, em yên tâm, anh có làm ai mất hứng cũng không dám làm em mất hứng đâu."
Thật là chân chó mà...
Hoa Lệ ngồi đối diện trên bàn ăn có chút bất mãn, chủ nhân công nhận tốc độ thay đổi sắc mặc nhanh thật!
Một giây trước còn hung hăng với mình, một giây sau đã cười thành như vậy.
Hoa Lệ mắng thầm: Quả nhiên là người so người...... Không đúng, là người so mèo...đúng là tức chết mèo mà.
Ngồi ở đối diện, Sở Niệm dĩ nhiên là không phát hiện biểu tình Hoa Lệ lúc này, cô hạnh phúc nhìn Thương Sùng, cái này đúng là tình yêu sâu sắc mà.
Thời gian trôi qua chậm chạp, ba người ăn sáng rồi cùng xem một bộ phim truyền hình dài mấy tiếng đồng hồ, Hoa Lệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tay nắm chặt điện thoại.
Nếu là trước đây, Cẩm Mặc dù đang họp ở công ty, ngay lúc kết thúc cuộc họp cũng sẽ nhắn tin báo cho mình biết. Nhưng bây giờ mình đã gọi hắn hơn một tiếng trước vậy mà Cẩm Mặc cũng không có gọi điện lại cho mình, thậm chí vừa rồi gọi điện hắn vẫn không nghe máy.
Hoa Lệ trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không tốt, cô cảm thấy Cẩm Mặc mất liên lạc như vậy...có thể là xảy ra chuyện gì rồi.
Nôn nóng bất an mà nhìn Sở Niệm ngồi cạnh bên người Thương Sùng, Hoa Lệ đứng dậy, xoay người chạy lên lầu hai.
Động thái bất ngờ làm Sở Niệm cũng cảm thấy kinh ngạc, đầu tiên là nhìn Thương Sùng, sau đó cũng đứng lên đi theo.
Vốn định cùng hắn lên lầu nhìn xem Hoa Lệ là làm sao, nhưng cô vừa đi được một bước đã bị Thương Sùng chặn lại.
Sở Niệm ngẩng đầu khó hiểu. "Làm sao vậy? Có việc sao?"
"Không có." Thương Sùng hơi nhướng mày nhìn cô. "Sở Niệm em đợi một chút ở phòng khách đi. Hoa Lệ nó..."
"Em biết, anh mau chạy lên xem cô ấy đi."
"Xin lỗi." Thương Sùng cúi người hôn lên trán Sở Niệm, xoay người hướng lầu hai đi đến.
Mở cửa phòng khép hờ, Thương Sùng phất tay, một đạo kết giới vô hình xuất hiện ở mỗi góc phòng.
Nhìn Hoa Lệ bên mép giường, hắn tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Cẩm Mặc có phải không liên hệ được không?"
Hoa Lệ gật đầu, ngón tay đều đang run rẩy. "...Vâng, gọi điện cho Cẩm Mặc mà anh ấy không bắt máy."
Thương Sùng nhíu mày, chốc lát khí lạnh như tràn ra từ người hắn.
Hoa Lệ sốt ruột, nhìn hắn hỏi: "Chủ nhân, Cẩm Mặc hắn...... Có thể hay không...... Đã xảy ra chuyện?"
Cho dù chủ nhân cùng Cẩm Mặc vẫn chưa nói gì với mình việc bọn họ đang bàn tính gần đây, nhưng mỗi ngày trở về Cẩm Mặc đều rất mệt mỏi, Hoa Lệ cũng có nhận ra hắn đang rất lo lắng.
Trước đây, cô cũng đã cố gắng tìm hiểu chút sự tình từ miệng Cẩm Mặc, nhưng anh chàng không chỉ ngậm chặt miệng, cái gì cũng không nói cho cô, lại còn có uy hiếp không cho cô nàng xen vào việc người khác.
Không có gì? Hiện tại là thật sự xảy ra hỗn loạn rồi.
"Chủ nhân, Hoa Lệ thật là không có quyền hỏi đến việc của người và Cẩm Mặc, nhưng từ lúc Cẩm Mặc biến thành người tới giờ cũng chưa từng phát sinh chuyện như vậy. Hoa Lệ trong lòng thực lo lắng hắn, cảm thấy hắn là đã xảy ra chuyện."
Thương Sùng nhấp khóe môi, trầm tư một lát nói: "Hoa Lệ, chút nữa ngươi tiếp tục cùng Sở Niệm đi ra ngoài đi dạo phố. Ngươi yên tâm, buổi tối lúc ngươi về tới, ta khẳng định sẽ để ngươi nhìn thấy Cẩm Mặc."
"Chủ nhân, Hoa Lệ sao có thể để người mạo hiểm một mình?!"
"Hoa Lệ, ngươi nghe lời!" Thương Sùng lạnh giọng quát lớn nói: "Sở Niệm còn ở dưới lầu, chẳng lẽ ngươi muốn cho cô ấy cũng nghi ngờ chuyện của Cẩm Mặc?!"
Hoa Lệ cắn môi, đem đầu cúi thấp xuống. "Hoa Lệ không dám."
"Vậy theo lời ta bảo mà làm." Thương Sùng phất tay tháo bỏ kết giới, trong nháy mắt khi mở cửa ra, hắn quay đầu nhìn về phía Hoa Lệ. "Nhớ kỹ, ngàn vạn không được biểu lộ ra bộ dáng lo lắng trước mặt Sở Niệm. Ngươi hiện tại phải làm, chính là đi cùng cô ấy."
"Hoa Lệ đã biết......"
Sở Niệm ngồi trên ghế sofa. Sau khi Thương Sùng lên lầu thì cô cũng cảm thấy nôn nóng. Không còn tâm trạng xem film, cô chỉ muốn mau chóng biết Hoa Lệ thế nào.
Mãi mới nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, chân, Sở Niệm vội vàng đứng lên, hướng về phía một trước một sau hai người đi đến từ góc ngoặt
"Hoa Lệ em không sao chứ?" Sở Niệm hỏi.
Hoa Lệ lắc lắc đầu. "Không có việc gì, vừa rồi như vậy cũng chỉ là bởi vì cùng Cẩm Mặc cãi nhau. Chị dâu, thật sự không cần lo lắng cho em."
Sở Niệm nhíu nhíu mày. "Là bởi vì lúc nãy cùng Cẩm Mặc không liên hệ được sao? Vậy hiện tại hắn nhắn tin cho em rồi hả?"
"Rồi." Hoa Lệ cười cười. "Bất quá chị dâu à, Cẩm Mặc hôm nay trong công ty có một số việc còn chưa xử lý xong, hắn không thể theo chúng ta cùng đi đi dạo phố."
"Không có việc gì." Cô dù trong lòng cảm thấy giờ phút này Hoa Lệ có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, hiện tại cô thật đúng là không thể nói tới.
Hơi mang hồ nghi mà nhìn Hoa Lệ trong chốc lát, Sở Niệm nói: "Hoa Lệ, bằng không chúng ta hôm nào lại đi ra ngoài đi dạo phố cũng được. Dù sao thời gian còn nhiều mà đâu cần phải gấp gáp."
Hoa Lệ nhanh chóng mà túc hạ ấn đường, sau đó lại làm bộ không có việc gì nắm lấy cánh tay Sở Niệm, dường như làm nũng lắc cánh tay của cô, Hoa Lệ nói: "Chị dâu, Hoa Lệ đã thật lâu không có đi ra ngoài đi dạo phố. Chẳng lẽ đã không có Cẩm Mặc, chị dâu ngươi liền không muốn cùng Hoa Lệ đi ra ngoài chơi sao?"
"Dĩ nhiên không phải... chị chỉ có chút lo lắng cho em thôi."
"Lo lắng cái gì?" Hoa Lệ nói: "Chị dâu, Hoa Lệ thật sự đã không có việc gì. Bọn họ đại nam nhân vốn dĩ không thích cùng con gái chúng ta đi dạo phố, cho nên không có Cẩm Mặc cùng anh hai, Hoa Lệ còn có thể nói được nhiều thứ hơn với chị dâu đó."
Sở Niệm sửng sốt một chút, chuyển mắt nhìn về phía Thương Sùng vẫn luôn đứng ở một bên không có lên tiếng. "Hoa Lệ, ý của ngươi là anh trai em cũng không cùng chúng ta đi sao?"
Hoa Lệ xoay chuyển đôi mắt, gật đầu đáp: "Vừa rồi Cẩm Mặc nói công ty bên kia có chuyện hắn không xử lý được nên đành nhờ anh hai đi hỗ trợ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro