CHƯƠNG 30: GIẾT RẮN
"Không cần." Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
"Cô muốn tôi dùng sức mạnh phải không?" Anh nhíu mày, nhìn cô chằm chằm uy hiếp nói.
Tòng Thiện bị anh nhìn như thế trong lòng có chút rụt rè, đành phải nghe lời mà ngồi xuống.
Trước tiên anh xem vết thương ở sau ót của cô, sau đó lần lượt xem từ bả vai, cánh tay đến bắp chân của cô, kiểm tra hết sức cẩn thận.
Tòng Thiện cảm thấy hình ảnh này tương đối quái dị, bởi vì cô cảm thấy đây không giống như chuyện mà Hàn Dập Hạo biết làm.
Đầu bị đụng vẫn còn hơi đau, trong nháy mắt suy nghĩ của Tòng Thiện lại lâm vào hỗn loạn. Hai người đều bị chuyện này mà phân tâm, không có chú ý tới cành cây khô trên đỉnh đầu có một con rắn độc màu sắc sặc sỡ đã đến tự lúc nào.
Con rắn xảo quyệt từ từ nhích tới gần đỉnh đầu của hai người, thu đúng thời cơ, đột nhiên như một dây cung kéo căng, bỗng táp tới cái cổ không chút phòng bị của Tòng Thiện.
Chờ phát hiện khác thường, Tòng Thiện đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một bóng dáng màu xanh biếc phóng tới phía của mình, cô đã không còn kịp né tránh.
Tuy nhiên, nghìn cân treo sợi tóc, người đàn ông ngồi cạnh đột nhiên đứng dậy, vật nhọn lạnh lẽo trong tay thoáng qua một cái, con rắn đã đứt thành hai khúc, bị ném ở xa xa trên mặt đất.
Hữu kinh vô hiểm, Tòng Thiện quay đầu nói với Hàn Dập Hạo: "Cảm ơn, tôi lại nợ anh thêm một lần."
Đối phương lại chỉ lạnh lùng mà thốt ra một câu: "Dù sao cô nợ tôi cũng đủ nhiều rồi." Sau đó, tìm được cái gì đó ở lân cận.
Tòng Thiện nghi ngờ nhìn anh nhổ vài cây thực vật từ trên mặt đất, sau đó giã nát rồi bôi lên gần vết thương của cô.
"Đây là cái gì?" Một mùi hương phả vào mặt xộc vào mũi, Tòng Thiện nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ hỏi.
"Cỏ đuổi muỗi Châu Phi." Anh không có ngẩng đầu, chuyên tâm quét lên trên quần áo của cô.
"Đủ rồi, tôi ăn mặc kín thế này, đừng có bôi nhiều như vậy." Tòng Thiện không chịu nổi nói, bôi nhiều như vậy, đừng nói đuổi muỗi, con muỗi cũng bị hun chết.
"Cỏ này không chỉ có thể đuổi muỗi, mùi của nó cũng có thể át đi mùi máu tanh trên người của cô." Hàn Dập Hạo không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục động tác trong tay.
Anh mới vừa nhìn thấy trên người cô có một vài vết thương đã bắt đầu hơi mưng mủ vì chưa có xử lý, ở Samos quanh năm nóng bức, muỗi đặt biệt hoành hành, vì vậy, vết thương sẽ nhanh chóng thu hút những con vật như ruồi nhặng, hơn nữa vết máu lốm đốm trên người cô, ở trong khu rừng rậm này, mùi máu tanh cũng dễ dàng thu hút những con vật nguy hiểm "Khách không mời mà đến".
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tòng Thiện không thể làm gì khác hơn là duy trì sự im lặng.
Gần như là trên người cô nơi nào có vết máu đều bôi hết cả, cái mùi nồng nặc này khiến Tòng Thiện thiếu chút nữa buồn nôn.
Cô nhịn không được ngẩng đầu lên, nín thở, nhìn lên bầu trời, ánh trăng cũng đã ẩn đi hơn phân nửa.
"Có khó ngửi như vậy không?" Anh nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nhíu mày hỏi.
"Rất thúi." Tòng Thiện ăn ngay nói thật.
"Mùi cỏ đuổi muỗi rất đặc biệt, có người thích có người không thích, nhưng hiệu quả ngừa muỗi của nó rất tốt, trước kia khi ở trên đảo Lobbe, bộ đội gìn giữ hòa bình dựa vào nó mới giảm thiểu sự lây truyền bệnh sốt rét." Hàn Dập Hạo vừa giải thích, cũng vừa bôi một ít cỏ được giã nát lên mu bàn tay của mình.
"Đảo Lobbe ở đâu?" Cô mở miệng hỏi.
"Ở phía Tây của quốc gia này." Anh trả lời.
"Trước đây anh cũng đã tới quốc gia này rồi sao?" Cô có chút kinh ngạc.
"Ừ."
"Khó trách anh lại biết nói thổ ngữ[1], còn biết nhiều như vậy." Tòng Thiện hiểu rõ gật gật đầu.
[1] Thổ ngữ: tiếng nói riêng của một nơi.
"Nếu như trước khi đến cô tìm hiểu nhiều một chút, bây giờ cũng sẽ không kinh ngạc như vậy." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Lúc ấy ai mà ngờ tới thật sự phải đi đến cái nơi quỷ quái này chứ." Cô nhỏ giọng thầm thì.
Mặc dù lời của cô rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được rất rõ ràng, thật ra thì chuyện phát sinh hai ngày qua cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, cô được tuyển vào cảnh sát gìn giữ hòa bình phần lớn đều là anh trợ giúp, mục đích chỉ là muốn lấy việc công làm việc tư để cho cô đến Samos chịu chút khổ cực.
Nhưng bây giờ thấy cô thương tích đầy mình, trong lòng anh lại có một cảm giác áy náy không xua đi được.
Đột nhiên, anh kéo khóa kéo của bộ quân phục ngụy trang xuống, lấy ra một cây năng lượng từ bên trong cùng của túi áo hai lớp, đưa cho cô, lên tiếng nói: "Ăn đi."
"Đây là cái gì?" Lúc thốt ra câu hỏi, Tòng Thiện bỗng cảm giác được tối nay mình giống như một đứa ngốc, hỏi vô số cái gì.
"Cây năng lượng, bộ đội đặc chủng dùng để bổ sung thể lực." Anh giải thích sự nghi ngờ của cô.
"Anh luôn mang theo thứ này bên mình sao?" Cô lại càng không hiểu, cũng không phải là đang tham gia tập trận, tại sao anh còn phải mang nó trong quân phục.
"Đây là thói quen của tôi, mang theo bên mình một cây năng lượng, lúc cùng đường, nó có thể cứu một mạng người." Hàn Dập Hạo kiên nhẫn giải thích, đây cũng là trước đây thật lâu, lão đội trưởng của anh nói cho anh biết.
Nghe nói như thế, Tòng Thiện lại trả lại cây năng lượng cho Hàn Dập Hạo, "Nếu đã quý giá như vậy, tôi không ăn."
"Cô lại muốn làm mình làm mẩy gì thế hả." Hàn Dập Hạo nhíu mày, không vui mà nhìn cô chằm chằm.
"Không phải tôi làm mình làm mẩy, chẳng qua là tôi cảm thấy, không biết chúng ta còn phải nán lại ở chỗ này bao lâu, đợi đến lúc thật sự cùng đường, ăn cũng không muộn. Hơn nữa, chỉ có một cây, tôi ăn rồi, anh làm thế nào?" Từng câu từng chữ cô nói đều có lý.
"Cô xem, bộ dạng sống dở chết dở của cô hiện giờ, chỉ sợ là cô không đi ra ngoài được." Giọng anh không quá thân thiện, cô gái cô chấp này sao lại có nhiều băn khoăn như vậy, cô không thể ngoan ngoãn nghe lời một lần sao.
"Nhưng." Cô còn muốn nói điều gì đó.
Thế nhưng anh lại phát cáu, nhịn không được gầm nhẹ nói: "Cô gái! Tôi bảo cô ăn, thì cô ăn đi!"
Tuy nhiên, trong bụi cây bên cạnh lại có một loạt tiếng "Sột soạt" chuyển sự chú ý của bọn họ.
Ở cái nhìn chăm chú của bọn họ, một con rắn Châu Phi trưởng thành từ trong bụi cây bò ra.
Tòng Thiện nhìn thấy một con rắn dài ít nhất 3 mét, không tự chủ được lui về phía sau hai bước: "Chết tiệt, sao lại gặp phải loài vật này."
"Đừng cử động, nó cảm ứng được tia hồng ngoại tỏa ra từ bên ngoài người của chúng ta, cô di chuyển càng nhanh, tính công kích của nó càng cao." Hàn Dập Hạo trầm giọng nhắc nhở.
Tòng Thiện lập tức cứng người tại chỗ, "Tôi biết rồi, nhưng chúng ta không chạy, nó cũng sẽ tới."
Vừa dứt lời, "Bốp" một tiếng, đuôi rắn mạnh mẽ mà có lực vạch một độ cong kinh khủng trên không trung, đột nhiên nện tới phía hai người.
Hai người lập tức né tránh, đuôi rắn nặng nề dấy lên bụi đất, bay tán loạn ở trong không khí.
"Rắn là loài động vật máu lạnh, nó sợ vật thể nhiệt độ quá cao, cô cầm lấy cái này, tôi dẫn dắt nó rời đi." Hàn Dập Hạo nói nhanh, không đợi Tòng Thiện phản bác, đã nhét cây đèn rắn cầm trong tay vào tay cô, sau đó nhanh chóng chạy tới phía bên kia.
"Đừng!" Tòng Thiện muốn gọi anh lại, nhưng anh đã leo lên một cây đại thụ gần đó, mà con rắn rất to ấy cũng như dự liệu của anh, theo sát sau lưng anh, quấn lên thân cây.
Cô vừa định đi tới, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng khiến da đầu cô tê dại.
Trong bụi cỏ, trên cành cây, đột nhiên chui ra rất nhiều con rắn lớn nhỏ khác nhau, bọn chúng khè ra cái lưỡi rắn thật dài, vây lấy hai người cùng con rắn to trong vòng vây.
"Tại sao lại có nhiều rắn như vậy." Lòng bàn tay của Tòng Thiện bắt đầu đổ mồ hôi, tầm mắt của cô quét qua những con rắn độc màu sắc sặc sỡ ở xung quanh, rồi rơi vào trên người Hàn Dập Hạo đang cùng con rắn to ấy quấn lẫn nhau, mà lúc này, con rắn to cũng đã quấn lấy bắp chân của anh.
Tòng Thiện cả kinh, cô muốn đi tới, nhưng mà càng lúc càng có nhiều rắn độc chắn ở trước mặt cô, phát ra tiếng "khè khè" cảnh cáo, làm cô khó mà cất bước.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, con rắn to ấy đã quấn lên bắp đùi của anh.
Khẽ cắn răng, cô tháo dây lưng vũ trang bên hông xuống, dùng tay phải túm chặt, tay trái quơ lửa, liền kiên quyết xông lên phía trước.
Động tác của cô khiến bầy rắn rối loạn, bởi vì cô giữ lửa ở sau lưng, bầy rắn chỉ có thể phát động tấn công từ phía trước, nọc độc lần lượt được bắn ra khỏi miệng độc, tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy cô giống như là thiên la địa võng.
Tòng Thiện dốc sức vung mạnh dây lưng trong tay, tiếng "đôm đốp" xuyên qua khoảng không giống như là hòn bi phát nổ ở trong không khí, quất vào nguyên một đám đầu rắn hung dữ, ngăn lại luồng sóng tấn công của bầy rắn.
Ánh mắt của cô sắc bén mà còn tinh chuẩn, ra tay nhanh như chớp, dây lưng rắn chắc được cô dùng như roi da, khiến bầy rắn không tới gần người được.
Rắn độc bị đánh trúng rơi trên mặt đất, giày ống giẫm lên những xác chết mềm nhũn ấy tiến lên phía trước, giẫm đạp thân rắn đến nát nhừ, mùi tanh hôi càng lúc càng nồng nặc.
Rõ ràng chỉ có chừng trăm bước, nhưng lúc này lại giống như cách một khoảng cực lớn vậy, bất kể Tòng Thiện cố gắng thế nào, cô cũng còn cách Hàn Dập Hạo một khoảng rộng khó mà vượt qua.
Trơ mắt nhìn thân con răn bò qua hông của anh, Tòng Thiện bỗng trở nên mạnh mẽ, cô ra tay nhanh hơn mạnh hơn, thậm chí ném bỏ lửa, liền hung hăng chạy tới phía rắn độc dữ tợn và chằng chịt trước mặt.
Bầy rắn càng thêm điên cuồng, có mấy lần, răng nọc trí mạng cũng đã khó khăn lắm mới sượt qua cổ của cô.
Rắn độc cắn dây lưng, đuôi rắn đột nhiên đánh tới phía của Tòng Thiện, ánh mắt của cô rét lạnh, há miệng cắn chặt thân rắn, muốn xé nó ra làm hai.
Mùi máu tanh nồng nặc ở trong miệng lan tràn ra, thịt vụn trong răng khiến người ta muốn ói, khắp người cô dính đầy máu và nọc độc, giống như ác quỷ đòi hồn vậy, tỏa ra sát ý nồng đậm, làm cho cái chết vô cùng nặng nề, bầy rắn cũng bắt đầu tản ra hai bên.
Song, khi cô nhìn thấy Hàn Dập Hạo bị con rắn to ấy ghìm chặt, nhất thời lòng can đảm cũng bị chấn động.
"Hàn Dập Hạo!" Cô hô to một tiếng, vọt tới dưới cây đại thụ, mà lúc này con rắn to ấy cũng đã hoàn toàn ghìm chặt ở lồng ngực của Hàn Dập Hạo, đang mở cái miệng rộng xấu xí khinh khủng, muốn nuốt anh!
Nỗi sợ hãi lập tức như thủy triều cuồn cuộn kéo tới đập vào trái tim cô, cô không có chú ý được nhiều như vậy, ôm chặt đuôi rắn, dùng sức muốn kéo nó xuống.
"Phịch!" Đuôi rắn quét qua, cô liền như diều đứt dây, bị quăng sang một bên.
"Thẩm Tòng Thiện, tránh ra!" Nhìn thấy cảnh đó, Hàn Dập Hạo đang cố sức vật lộn với con rắn to ấy, sắc mặt cũng đã trở nên tái nhợt.
"Không đi!" Tòng Thiện nhanh chóng bò dậy, lại nhào về phía thân rắn, há miệng dùng sức cắn!
Con rắn to đột nhiên bị đau, nó phát ra một tiếng kêu dài, cái đuôi quấn lại rồi nhấc bổng lên cao, dùng sức đánh về phía thân cây, muốn đập chết người trên lưng.
"Bịch"! Cột sống đụng vào trên cây, Tòng Thiện đau đến mắt nổ đom đóm, nhưng cô cố chấp không chịu buông tay.
"Bảo cô buông tay!" Đôi mắt Hàn Dập Hạo đỏ ngầu như muốn nứt ra.
Không buông! Trong lòng điên cuồng gào thét, Tòng Thiện bị con rắn to lôi đập vào thân cây hết lần này đến lần khác, trong miệng từ từ có máu tươi rỉ ra, nhưng vừa nghĩ tới mình buông tay, Hàn Dập Hạo cũng sẽ bị nó nuốt vào trong bụng, cả người Tòng Thiện đau nhức vô cùng nhưng lại rất ngoan cường.
Khóe miệng cô bị vảy trên mình con rắn cứa rách, chịu đựng đau nhức, đột nhiên cô lột một mảng máu thịt thật lớn trên mình con rắn xuống.
Nhân cơ hội này cô đưa tay vào trong miệng vết thương của con rắn, điên cuồng xé rách, mở rộng vết thương của nó.
Đau đớn và tức giận khiến con rắn to muốn buông tha Hàn Dập Hạo, đuôi rắn đột nhiên cuộn lại, quấn chặt lấy Tòng Thiện, đầu rắn to lớn xen lẫn cơn giận dữ lôi đình, định cúi thấp xuống.
Hàn Dập Hạo nhận ra được ý đồ của con rắn, tay được tự do lập tức liên tục bóp cò vào miệng rắn, mấy phát đạn bay vào trong miệng rắn, bắn xuyên qua sọ rắn, óc phún ra tung tóe trên mặt anh.
Tuy nhiên, đầu rắn đã chết, trung khu thần kinh của con rắn vẫn chưa có chết, thân rắn càng thêm dùng sức quấn chặt lấy hai người, muốn siết chết bọn họ.
Khuôn mặt của cô không còn một chút máu, cả người bị thương nặng lại bị con rắn to lớn này ra sức ghìm chặt, Tòng Thiện chỉ nghe được tiếng "Răn rắc" của xương cốt bị buộc chặt, không khí trong phổi càng lúc càng ít, đau nhức khiến ý thức của cô dần dần rời rạc.
"Thẩm Tòng Thiện, cô chịu đựng một chút cho tôi!" Anh thấy cô dần dần ngừng giãy giụa, trong lòng hoảng hốt, anh biết cô sắp không xong, liền hét lớn một tiếng, sức lực vô cùng lớn này giống như là các đấu sĩ thời La Mã cổ đại vậy, dùng sức thoát ra khỏi vây khốn của con rắn.
Anh đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, cây dao găm trong tay sắc bén như là trường đao, cắt vào mình rắn, máu phún ra khắp bầu trời!
Xác rắn giống như là loại da mềm, Tòng Thiện cũng từ giữa không trung rơi xuống.
Anh dùng sức đạp thân cây, cơ thể chếch về phía người đang rơi xuống.
"Phịch!" một tiếng, phần lưng của anh va mạnh trên mặt đất, còn hai tay của anh, lại vững vàng đón lấy cô gái đã hôn mê!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro