CHƯƠNG 75: GIAO THỪA (2)

Sắc trời dần tối, từng ngọn đèn đường giống như những vì sao cũng đã sáng lên, pháo hoa rực sáng trên bầu trời, bông tuyết giống lông vũ rơi xuống, cả thế giới bỗng nhiên tuyệt đẹp!

"Pháo hoa!" Tòng Tòng ngẩng đầu, nhìn những chùm pháo hoa lam đỏ vàng đầy sặc sở, đôi mắt bỗng sáng lên.

"Đẹp không?" Đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn cô, nhìn nét mặt vui cười động lòng người của cô, lông mi dài dập dờn giống như cánh bướm nhảy múa, khóe miệng thấp thoáng lúm đồng tiền như có như không, Hàn Dập Hạo bỗng dâng lên một ý niệm, nếu như có thể, mỗi ngày đều trông thấy nụ cười của cô, cho dù muốn anh tán hết gia sản, để đổi lấy khoảnh khắc ấm áp này, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Nghe thấy giọng của anh, đột nhiên phản ứng kịp tay của anh vẫn còn đặt ở ngang hông của cô, Tòng Thiện muốn đẩy anh ra, lại không ngờ bị ra giường quấn lại, dưới chân mất cân bằng, cả người khó khăn lắm mới ngã về phía sau.

"Cẩn thận." Anh vội vàng giữ cô lại, nhưng cũng bị ra giường kéo căng kéo cả người anh nghiêng lệch.

Cô theo bản năng bắt lấy cánh tay của anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, lông mi dài run run, mắt to hơi thản thốt nhìn anh.

Thân thể anh nghiêng tới trước, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt sâu hơi híp, dễ dàng ôm cô vào trong ngực.

Hai người từ phần eo trở xuống hoàn toàn dán vào nhau, nhưng nửa người trên vẫn duy trì góc độ nghiêng. Lưng của cô hơi nhấc lên, mặt của anh lại hơi cúi xuống.

Tòng Thiện cả kinh, tay nhỏ bé đặt ở trên ngực anh, ngăn lại: "Anh..."

Cô cuống quýt hạ eo, muốn kéo ra khoảng cách với anh.

Thế nhưng anh lại không cho, bàn tay giữ ở vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi dùng sức.

Cô thấp giọng hô: "Hàn Dập Hạo..."

Anh làm như không có nghe thấy, tiếp tục cúi thấp.

Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, gần đền mức có thể nghe thấy hơi thở, hai mắt nhìn nhau, một thất kinh, một tình ý chân thành.

Cô càng lúc càng hoảng, càng giãy giụa lại càng khiến hai người dán vào nhau chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích." Giọng của anh mang theo một tia khàn khàn, bàn tay men theo phần lưng của cô từ từ đưa lên, nâng lấy đầu của cô. "Anh chớ làm bậy!" Cô quát khẽ nói, nhưng có chút chưa đủ khí thế.

Ngón tay thon dài của anh lướt qua mái tóc của cô, xoa nhẹ lên gò má của cô.

"Tôi sẽ trở mặt đấy!" Tòng Thiện tránh cũng không thể tránh, vừa định gập gối tấn công sinh mạng của anh.

Thế nhưng anh lại đột nhiên duỗi tay ra, lau trán của cô, phủi bông tuyết kia xuống.

Cái trán cảm nhận được va chạm ấm áp này, Tòng Thiện nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, hóa ra là... là bông tuyết.

Hàn Dập Hạo dựng thẳng lưng, cũng kéo cô lên, nhưng mặt mày lạnh lùng, thu hết động tác, biểu cảm của vào trong mắt, "Em cứ như vậy muốn cho anh tuyệt hậu sao?"

"Tôi." Nghe thấy câu nói này, Tòng Thiện nhất thời nhớ tới cũng đã từng làm những điều giống vậy với anh, khuôn mặt đỏ lên, cãi chày cãi cối nói, "Ai bảo mỗi lần anh đều cư xử xấu như vậy."

"Giúp em phủi tuyết trên mặt xuống cũng gọi là cử xử xấu sao?" Anh hơi nhíu mày rậm, vặn hỏi nói.

"Tôi lại không biết." Tòng Thiện tự biết đuối lý, giọng không khỏi nhỏ xuống.

"Em phải đền bù tổn thất cho anh." Hàn Dập Hạo mở miệng nói.

"Nhưng tôi không thật sự đối với anh như vậy, dựa vào cái gì phải đền bù tổn thất cho anh?" Tòng Thiện nén giận hỏi.

"Cái này gọi là bồi thường tinh thần, em không biết đàn ông rất yếu ớt sao, bị em làm giật mình như vậy, ngộ nhỡ để lại di chứng, làm thế nào? Cho nên, đương nhiên em phải đền bù tổn thất cho anh." Người nào đó dõng dạc nói một tràn ngụy biện.

"Anh đúng là nói bậy!" Tòng Thiện lớn tiếng phản bác.

"Em là đàn ông sao? Nếu không dựa vào cái gì em nói anh là đang nói bậy?" Hàn Dập Hạo bất mãn liếc nhìn cô, hỏi ngược lại.

"Mặc kệ anh!" Tòng Thiện giận đến mức muốn đấm anh, lại bị anh mượn cơ hội càng ôm chặt hơn.

"Em nói không lại anh, anh xem như em đã ngầm thừa nhận rồi." Hàn Dập Hạo cứ thế mà nói xong, cười đến mức rất là vui.

"Ngầm thừa nhận cái đầu anh!" Tòng Thiện mới không có theo ý anh.

"Mặc kệ, quyết định như vậy." Người đàn ông áp bức không cho phản bác nói.

Trong lúc hai người dây dưa, thì cánh cửa sắt trên ban công đột nhiên được mở ra.

"Tòng Thiện!" Giọng của Thẩm Tòng Nghĩa đột nhiên vang lên, khiến hai người đều cùng nhau quay đầu nhìn lại.

"Cậu!" Tòng Thiện nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Tòng Nghĩa, chợt nhớ tới tư thế bây giờ của hai người làm cho người ta suy nghĩ viễn vông đến cỡ nào.

Cô dồn sức đẩy, vào lúc này Hàn Dập Hạo cũng buông lỏng ra giường đang nắm chặt ra, hai người vừa tách rời ra, ra giường rơi rớt ở trên mặt đất.

"Sao hai đứa lại ở đây?" Thẩm Tòng Nghĩa đến gần bọn họ, tò mò hỏi.

"Con lên đây lấy ra giường, cửa bị gió thổi đóng lại, cho nên chỉ có thể nán lại ở trên đây."

"Con lên giúp Tòng Thiện thu xếp." Hàn Dập Hạo vừa nói xong, cúi đầu nhìn ra giường trên đất, hai người đều không lên tiếng.

"À." Thẩm Tòng Nghĩa lại không có hỏi nhiều, ông hiểu rõ mà gật gật đầu, nói, "Mau đi xuống đi, vừa rồi tưởng là hai đứa đi ra ngoài, cậu mợ vẫn ở trong nhà đợi cả buổi."

Ôm lấy ra giường bị bẩn, Tòng Thiện vội vàng đi xuống, Hàn Dập Hạo theo sau lưng cô, cùng Thẩm Tòng Nghĩa vừa nói vừa cười cũng trở xuống nhà.

Nhìn thấy Tòng Thiện quay về, trong nháy mắt vẻ mặt Trương Thục Hiền có chút sa sầm, nhưng sau đó nhìn thấy Hàn Dập Hạo phía sau cô, thì lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.

"Hai đứa đi đâu vậy, hại cô và chú Thẩm con vẫn còn đang thắc mắc." Trương Thục Hiền nở nụ cười mà quay mắt về phía của Hàn Dập Hạo hỏi.

Thẩm Tòng Nghĩa nói chuyện bọn họ ở trên sân thượng cho bà nghe, chỉ nghe Trương Thục Hiền nói: "Hóa ra là như vậy. Đúng rồi, mợ đã giúp hai đứa xử lý xong phần thịt cừu, chờ mợ lại xào thêm hai món, là có thể ăn cơm rồi."

"Cô vất vả rồi ạ." Hàn Dập Hạo cười nói một câu, làm sao anh không có chú ý tới vẻ mặt vừa rồi của Trương Thục Hiền khi đối mặt với Tòng Thiện cơ chứ, người phụ nữ này quả nhiên không có vì Tòng Thiện cứu con gái của mình mà thay đổi, nếu không phải bây giờ vẫn không thể trở mặt, anh vốn không có một chút vẻ mặt vui cười nào với bà ta.

Trương Thục Hiền xào rau ở trong bếp, Thẩm Tòng Nghĩa đang giúp một tay, Tòng Thiện vì không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Dập Hạo, viện cớ đi mua đồ liền đi xuống lầu.

Trái lại Hàn Dập Hạo cũng không hề quan tâm, anh đi vào trong phòng của Tòng Thiện, vô tình hay cố ý lật xem đồ của cô, muốn từ trong đó biết được chút ít sở thích của cô.

Phòng ngủ của Tòng Thiện rất nhỏ, Hàn Dập Hạo đi vào, gần như là không có sải dài chân ra được, đoán chừng là từ phòng chứa đồ linh tinh gì đó đổi thành.

Dựa vào điều tra của anh, tiền lương mỗi tháng của Tòng Thiện đều đưa cho Trương Thục Hiền, chính mình chỉ chừa lại chút ít tiền thưởng, xem ra chính là như vậy, cô mới không có tiền ra ngoài thuê nhà khác để ở.

Nhưng nhỏ thì có nhỏ, đồ đạc lại được sắp xếp rất ngăn nắp, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, phối với rèm cửa hoa nhỏ xinh và trải ra giường cùng màu, có loại ấm áp vô cùng giản dị.

Tìm được một bản phác thảo ở trong bàn sách, anh tiện tay mở ra xem, bên trong là những bức vẽ phong cảnh được vẽ bằng bút chì, nét vẽ tinh tế, hấp dẫn độc đáo, nhìn từ chữ ký, những bức vẽ này đều là của Tòng Thiện.

Nhớ tới cô từng nói qua mẹ của cô là một họa sĩ, Hàn Dập Hạo cũng không cảm thấy kỳ lạ, Tòng Thiện hiển nhiên là di truyền tế bào nghệ thuật của mẹ cô, chỉ là không có được sân khấu để phát huy.

Trả tập tranh về lại chỗ cũ, màn hình điện thoại di động trên bàn bỗng sáng lên.

Trong lúc vô tình anh liếc thấy trên tin nhắn gửi đến là tên của Lộ Gia Nghi, nhớ tới những lời cô gái này đã nói trước mặt Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo sinh lòng cảnh giác, anh cầm lấy di động, muốn xem xem tin nhắn giữa hai người, nhưng nghĩ lại, cảm thấy làm như vậy dường như không được hay cho lắm, ngộ nhỡ để Tòng Thiện biết, nhất định sẽ rất giận anh.

Nhưng, anh cảm giác được trông Lộ Gia Nghi không đơn giản như vẻ bề ngoài, hơn nữa dựa vào sức ảnh hưởng của cô ấy đối với Tòng Thiện, nếu quả thật muốn giở trò xấu, chỉ sợ Tòng Thiện vẫn sẽ tin tưởng cô ấy.

Do dự chốc lát, anh vẫn xem tin nhắn giữa hai người gửi cho nhau.

Anh mở tin nhắn MMS, phía trên là một cô gái mặc áo cưới, anh nhìn chăm chăm vào, dĩ nhiên là Tòng Thiện.

Phóng to hình ảnh, anh nhìn cô gái khuôn mặt tươi cười, e thẹn động lòng người ở trong hình, ánh mắt trở nên sâu thẳm xa xăm.

Bộ dáng cô mặc áo cưới trông rất đẹp! "Cậu, mợ, con đã về rồi!" Lúc này, bên ngoài tuyền đến giọng của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo lập tức trả di động về lại chỗ cũ, điềm nhiên như không mà bước ra khỏi phòng.

"Anh vào phòng tôi làm gì?" Tòng Thiện thấy Hàn Dập Hạo đi ra, nhíu mày hỏi. "Anh vừa mới nhìn thấy có con chuột chui vào, cho nên vào xem một chút." Hàn Dập Hạo chỉ chỉ về phía sau, bình tĩnh nói.

"Vậy sao?" Tòng Thiện nghi ngờ đi vào xem xét, nhưng cũng không có thấy gì, cô nhìn vào bày biện bên trong phòng, tất cả vẫn như cũ, cũng không có nghĩ nhiều, lúc đi ra, Hàn Dập Hạo đã ngồi ở trên ghế sofa xem TV.

Lúc ăn cơm, Thẩm Tòng Như vẫn ở trong phòng không có đi ra, bốn người ăn cơm trông cũng hòa thuận vui vẻ.

Lúc sắp kết thúc, Hàn Dập Hạo đột nhiên nói: "Chú Thẩm, vừa rồi Tòng Thiện đã đồng ý cùng con đi quãng trường trung tâm xem pháo hoa, có lẽ về hơi trễ, cô chú cũng không cần đợi cô ấy."

"Tôi đồng ý lúc nào..." Tòng Thiện thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, lập tức mở miệng muốn bác bỏ lời nói dối.

Thẩm Tòng Nghĩa lại ngắt lời của cô, vẻ mặt tươi cười nói: "Được, nữa đêm ở đó có đếm ngược, hai đứa chờ qua nửa đêm rồi về cũng không muộn."

"Cậu, con không có đồng ý với anh ta." Tòng Thiện uống một hớp nước, vội vàng phủ nhận nói.

"Vừa rồi ở trên sân thượng em đã đồng ý với anh, nhanh như vậy thì đã không nhớ rồi sao?" Hàn Dập Hạo nhìn cô, nháy mắt nhắc nhở.

"Tôi vốn không có đồng ý với anh bất cứ chuyện gì!" Tòng Thiện một mực phủ nhận.

"Vừa rồi thiếu chút nữa là em đá trúng..." Hàn Dập Hạo từ tốn nói, lời cuối hơi nâng cao lên.

Tòng Thiện biết anh muốn nói gì, vội vàng đá anh một cái, ý bảo anh chớ nói lung tung nói, "Anh đừng có nói bậy."

"Nhưng anh không có nói bậy, vừa rồi quả thật thiếu chút nữa em đá trúng..."Người đàn ông nào đó với vẻ mặt ấm ức, còn muốn nói tiếp.

"Anh đừng nói nữa!" Tòng Thiện khẻ quát lên.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Thẩm Tòng Nghĩa không hiểu hỏi.

"Không có gì." Tòng Thiện nhìn sự giảo hoạt trong mắt của tên hồ ly nào đó, biết rõ nếu cô kiên trì tới cùng, anh vẫn sẽ tiếp tục nói, buộc lòng phải dối lòng nói, "Con vừa nhớ tới, là đã đồng ý với anh ta rồi."

Cùng lắm thì sẽ bỏ mặc anh ở giữa đường, tự mình về nhà.

"Vậy là được rồi." Hàn Dập Hạo hài lòng cười cười, chuyển đề tai, "Món ăn này ăn có mùi hoa nhàn nhạt, tên gọi là gì..." Ăn cơm xong, Tòng Thiện bị buộc ngồi lên xe của Hàn Dập Hạo đi đến quảng trường xem pháo hoa.

Tòng Thiện đoán chừng anh là không muốn để cho người nhà họ Thẩm biết anh là thiếu gia có tiền, mỗi lần tới đều lái chiếc xe con rất bình thường, cô lấy làm không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của anh muốn làm cái gì, cũng lười phải quan tâm.

Còn chưa tới quảng trường, Hàn Dập Hạo đã ngừng xe.

"Anh dừng ở đây?" Tòng Thiện hỏi, anh không muốn đi đến quảng trường sao? Ở đây còn cách một đoạn đấy.

"Quảng trường nhiều người, anh dẫn em lên tầng cao nhất của tòa nhà ABC xem, ở đó tầm nhìn rất tốt." Hàn Dập Hạo giải thích nói.

"Không cần!" Tòng Thiện vội vàng từ chối nói.

"Hả?" Anh nghi ngờ nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

"Lễ mừng năm mới chính là phải nhiều người mới có không khí, đi thôi, đến quảng trường xem." Tòng Thiện nói rõ nơi có nhiều người mới có lợi, thúc giục anh tiếp tục lái xe.

Nhiều người mới dễ mượn cơ hội bỏ rơi anh, cô mới không có ngốc như vậy, cùng một chỗ với một con sói.

Nét mặt của cô quá rõ ràng, Hàn Dập Hạo muốn làm bộ như không nhìn ra cũng không được, nếu cô muốn đến nơi đông người, vậy anh sẽ thành toàn cho cô là được, anh rất dễ nói chuyện mà đáp: "Vậy cũng được."

Đến quảng trường, quả nhiên biển người đông nghịt, ở trung tâm có biểu diễn múa lân, có rất nhiều người chen chúc vây quanh để xem.

Tòng Thiện thấy là một cơ hội tốt, nói với Hàn Dập Hạo muốn đi xem biểu diễn, liền ra sức luồng vào trong đám người.

Hàn Dập Hạo thong dong theo sát ở phía sau cô, anh cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt lại mị hoặc chúng sinh, những người bên cạnh vừa nhìn thấy anh, dường như là đều tự động nhường lối, cô gái ở trước mặt mất sức của chín trâu hai hổ đẩy đám đông, nhưng không biết người phía sau luôn nín cười nhìn mình.

Mãi cho đến mệt đến đầu đầy mồ hôi, cô vừa quay đầy, người nào đó đúng là âm hồn bất tán vẫn còn theo ở phía sau, hơn nữa còn nhàn nhã, ngay cả thở cũng không thở gấp, cô liền tức giận: "Không phải anh muốn xem pháo hoa sao? Anh nhìn lên trời đi, anh nhìn tôi làm gì?"

"Em đẹp hơn so với pháo hoa." Khóe môi khẽ nhếch, anh "thâm tình" nói.

Lập tức, ánh mắt của những cô gái xung quanh đều bắn ra hình trái tim, một người đàn ông đẹp trai như vậy, ngay cả lời đường mật cũng nói đến mức dễ nghe như vậy, quả thực khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.

Tòng Thiện nhịn không được bắt đầu nổi da gà, quả quyết để lại bóng lưng đẹp mắt cho anh, lại "hòa" vào trong đám người.

Tả đột hữu xung hồi lâu, Tòng Thiện dừng lại thở dốc, lại nghe thấy giọng nói phiền não phía sau vang lên: "Còn muốn vào xem sao?"

"Đương nhiên!" Tòng Thiện oán hận nghĩ, không bỏ rơi anh, sao tôi đi về đây.

"Anh có một cách." Anh ghé sát mặt lại, cười đến mức rất xấu xa.

Tòng Thiện vừa định hỏi anh có cách gì, đột nhiên tỉnh ngộ lại, tốt nhất không nên hỏi, trong bụng con sói này tuyệt đối không phải là chứa thứ gì tốt.

Quả nhiên, chỉ thấy Hàn Dập Hạo không nói gì kéo Tòng Thiện vào trong lòng, giọng không lớn, nhưng lại có lực vô cùng xuyên thấu, "Các vị, vợ tôi mang thai, xin mọi người nhường một chút."

Lời của anh vừa thốt ra, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, khi mọi người nhìn thấy một đôi trai xinh gái đẹp, thì không nghi ngờ chút nào mà tự động phân ra một "Con đường dành riêng cho phụ nữ có thai".

"Anh khốn kiếp!" Sớm biết anh miệng chó không mọc ngà voi, nhưng bị nhiều người nhìn chăm chăm như vậy, Tòng Thiện không tiện nổi giận, cô chỉ có thể ngầm véo bắp thịt của anh, dùng sức véo, nhưng cả người anh đều là bắp thịt rắn chắc, tay cô véo đến đau nhức, anh cũng không có cảm giác.

"Véo đủ chưa?" Anh cúi người cười nói ở bên tai cô, rồi đột nhiên lại cất cao giọng, để cho mọi người đều nghe thấy, "Đi thôi, bà xã." Lại bị anh đùa bỡn, Tòng Thiện không nói hai lời liền đẩy anh ra, đi thẳng về phía trước, nếu tiếp tục nán lại với anh thêm một giây, phổi của cô cũng sẽ nổ tung. Đến trước mặt, trình diễn trên sân khấu cũng đã sắp kết thúc, Tòng Thiện không để ý tới người đàn ông theo phía sau, nhìn chăm chú vào sân khấu.

Đã sắp đến mười hai giờ, lúc này có người chủ trì lên sân khấu, tuyên bố thời gian đếm ngược của lễ năm mới chính thức bắt đầu! Quảng trường lớn như vậy, mấy ngàn người cùng hô to: "Mười, chín, tám..." Âm thanh vọt thẳng lên trời. "Một!"

Trong phút chốc, muôn vàn pháo hoa nở rộ, pháo mừng trỗi lên, tiếng reo hò điếc tai nhức óc! Mọi người kích động ôm chằm lẫn nhau, Tòng Thiện lơ đãng bị một người đàn ông ôm chặt, cô đang muốn đẩy anh ra, sau lưng lại bị một lực lớn kéo lại, ngay sau đó liền rơi vào trong lòng của Hàn Dập Hạo.

"Này!" Tòng Thiện bị anh ôm đến mức thở không được, ở trong ngực anh buồn bực, tay chân không ngừng ngọ ngoạy. Không muốn cô bị người đàn ông khác ôm, Hàn Dập Hạo ôm rất chặt, không buông tay. "Cái này gọi là cái ôm năm mới!" Giọng của anh vang trên đỉnh đầu cô.

"Ngộp quá..." Thật ra thì Tòng Thiện muốn nói "Vậy cũng không cần ôm chặt như thế chứ", như mà đầu của cô bị anh ấn vào trong ngực, sắp chết ngạt rồi. Ý thức được mình dùng sức hơi mạnh, anh vội vàng buông ra: "Em nói gì?"

Gương mặt đỏ gay của Tòng Thiện rốt cuộc cũng hít thở được không khí mát mẻ, quay đầu không muốn để ý đến anh, lại gặp phải cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng. Hóa ra là bọn họ không may chen đến chính giữa nhóm tình nhân, ở bầu không khí thấm đẫm lúc này, một đôi cùng ôm hôn, hôn đến mức như keo như sơn.

"Tòng Thiện." Anh bỗng cúi đầu, cười đến mức rất là quyến rũ, anh nhẹ giọng nói, "Không bằng chúng ta cũng hôn năm mới thế nào?" Còn chưa có bị "sắc đẹp" đả động, Tòng Thiện đang chuẩn bị lời lẽ chính nghĩa để từ chối, sau lưng bỗng bị người ta va vào.

Đầu của cô ngưỡng cao, đầu của anh bỗng cúi xuống, hai cánh môi cứ như vậy không may mà chạm vào nhau! Đôi mắt đẹp trợn tròn, Tòng Thiện vẫn còn đang đắm chìm ở trong kinh ngạc, Hàn Dập Hạo cũng đã nâng đầu cô lên kề sát về phía của mình, nụ hôn này sâu hơn. Bị chiếm tiện nghi Tòng Thiện mới phản ứng được, dùng hết toàn lực đẩy, khuôn mặt đỏ lên đẩy anh ra xa, rồi sau đó xoay người chạy đi giống như là chạy trốn vậy, va phải một đôi "uyên ương".

Trong mắt người đàn ông đứng nguyên tại chỗ ẩn chứa ý cười, nhìn bộ dáng chạy trối chết kia, nụ cười đọng lại ở khóe môi rất lâu cũng không có tắt. Mới một năm, anh phải chăm chỉ ra tay! 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro