Phiên Ngoại Hàn Trừng (p2)

Note: Chủ Ngu Hàn, Đơn phương Hàn => Trừng.
Cp: Trạm Trừng
Nhân vật: Ngu Hàn, Giang Trừng, Lam Vong Cơ
Đây là câu chuyện của nguyên thế giới của Lam Niệm, được viết bởi góc nhìn của Ngu Hàn.
Tag: ThuKhangHoa
^^***^^^^^
Giang Trừng đem Ngu Hàn hộ sau người, hướng về phía một đám đường huynh đường đệ, cười lạnh một tiếng, tràn đầy khiêu khích nói:
- Một đám hùng hài tử hùa nhau khi dễ một dứa trẻ không thể tu luyện, các ngươi không thấy mất mặt sao? Muốn khi dễ người, hỏi xem tiểu gia ta có đồng ý hay không?
Hài tử ước chừng chín mười tuổi, thân cao vượt trội, dung mạo tuấn tiếu xinh đẹp, khí chất sắc bén, giơ tay nhấc chân khí phái mười phần, tựa như tiểu tiên đồng bước ra từ thoại bản, thân pháp nhanh nhẹn, ra tay linh hoạt, chiêu chiêu đoạt mệnh, chính là cho dù Giang Trừng có ưu tú, tài giỏi hơn nữa, song quyền cũng khó địch bốn tay, huống hồ sau lưng hắn còn gánh thêm một tiểu vô dụng. Ngu Hàn so với Giang Trừng thấp hơn gần hai cái đầu, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, có thể bởi vì vừa rồi sợ hãi khiến cho hơi thở bắt đầu hỗn loạn, dù là hai chân đều ẩn ẩn mềm nhũn, sắp không đứng vững nhưng hắn vẫn là đứng thẳng lưng, nhìn vào tấm lưng thon dài trước mặt, tràn đầy ngưỡng mộ cùng xúc động.
Tự sinh ra đến hiện tại, Ngu Hàn chưa từng hưởng qua quan ái, huynh đệ tỷ muội đều khinh thường hắn, gia gia tổ mẫu cũng chướng mắt hắn, các vị bá bá thẩm thẩm cũng xem hắn như cỏ dại bên đường, thật nhiều, thật nhiều lần hắn bị khi dễ bị đám trẻ kia ức hiếp, đánh đập, nhưng bọn họ nhìn ở trong mắt, cười ở trong lòng, sẽ không có bất kỳ ai vươn tay giúp đỡ, càng không có ai sẽ bảo hộ hắn. Ngu Hàn dần dần thu mình, không nói chuyện, không tương tác, không kết bạn, thế giới của hắn tràn ngập hắc ám cùng khổ sở, có lẽ là đau đớn nhiều lắm, dần dần đã không còn cảm nhận được nữa, có lẽ là bị ức hiếp nhiều lắm dần dần quên mất cách phản kháng, cũng không nghĩ phản kháng. Nhưng con người luôn luôn khát cầu ấm áp cùng ánh sáng, chỉ cần có người nguyện vươn tay về phía hắn, cho dù khó khăn, cho dù thống khổ, Ngu Hàn cũng sẽ nỗ lực hết sức nắm chặt lấy tay người đó, trân quý giữ chặt tia sáng nhỏ nhoi này. Mà hôm nay, Giang Trừng, một người lạ lại nguyện ý bảo hộ hắn, bênh vực hắn, phút chốc luôn luôn vùi đầu ngủ say tại sâu thẳm đáy lòng quang mang thức tỉnh, khát cầu ánh sáng cùng yêu thương , khát cầu được chấp nhận cùng làm bạn không ngừng nỗ lực lớn lên, Ngu Hàn thật sâu khắc ghi bóng dáng nam hài kia, đây là khắc ghi tận sâu trong hồn phách một tia sáng.
- Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Giang Trừng hướng về phía Ngu Hàn tươi cười, nụ cười đó tựa như mặt trời giữa đông, rực rỡ, lấp lánh , tràn đầy ấm áp, tràn đầy tham luyến. Ngu Hàn đầu tiên là ngơ ngẩn một chút, sau đó học theo đối phương, kéo kéo khóe môi, cố gắng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên hắn cười, tự khi sinh ra đến hiện  tại, đây chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận được dương quang.
Giang Trừng một bên đánh trả, một bên che chở Ngu Hàn, mà Ngu Hàn một bên tự mình cố gắng không kéo chân sau Giang Trừng, một bên lén lút trong bóng tối thi châm, đem không nhiều lắm linh lực trong thân thể rút sạch hầu như không còn, đan điền co rút đau đớn, mỗi một sợi kinh mạch phát ra tiếng kêu gào thống khổ, hắn vẫn cắn răng, trong mắt ánh lên nét tàn nhẫn. Đã làm, làm đến tuyệt tình.
Mãi đến khi Giang Yếm Ly chạy đi tìm đệ đệ mới phát hiện một màn này, Giang Yếm Ly hốt hoảng nhìn thấy đường đường ngọc tuyết đáng yêu, phấn điêu ngọc trác nhà mình đệ đệ bây giờ mặt mày đều là ứ thanh, trên đất còn có mấy cái thi thể đang quỷ khóc sói gào, nàng sợ hãi cực kỳ vội vàng đi gọi người lớn đến, không lâu sau đó một đám người lớn liền kéo đến, đem bọn hài tử tách ra, sau đó kéo đến trước mặt chủ mẫu xử phạt.
- Hồ nháo!
Ngu gia chủ mẫu lão phu nhân một thân hồng tía y phục, dù tuổi tác đã cao cũng vẫn còn giữ được mười phần nhan sắc, bà thần sắc tức giận cực kỳ , đập bàn mắng một đám nam hài dưới đất, cả đám hài tử quỳ đến run rẩy, không ai dám hé răng.
- Nói, sao lại đánh nhau?
Kỳ thật loại chuyện này mỗi ngày đều xảy ra, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là đám hùng hài tử này lại kéo nhau tới khi dễ tiểu phế vật Ngu Hàn, nếu là bình thường bà cũng sẽ không buồn nhìn đến, thân làm chủ mẫu một đại gia tộc, bà mỗi ngày đều bận không hết việc, nơi nào rảnh hơi quan tâm đến đám hài tử nơi nơi gây sự, nháo loạn này. Chính là lần này liên lụy Giang gia tiểu tử, tuy rằng là cháu ngoại của chính mình nhưng nữ sinh ngoại tộc, đứa nhỏ này lại họ Giang không phải Ngu, nếu như là có chuyện gì, khẳng định không dễ ăn nói với Giang gia bên kia. Huống hồ Giang gia bao đời đơn truyền, đời này cũng chỉ có một cây độc đinh di trì hương hỏa, nếu như xảy ra chuyện, ảnh hưởng đến tiền đồ sau này thật sự là ăn không hết gói mang đi.
Ngu Thất nghe hỏi liền ủy khuất khóc lớn, sau đó vừa khóc lóc vừa kể lể, đổ toàn bộ tội trạng lên đầu Giang Trừng cùng Ngu Hàn, còn nhìn về phía Đại thẩm nương không ngừng treo nước mắt:
- Tổ mẫu, là hắn, tiểu phế…đường đệ, ngài cũng biết hắn rồi, tính tình thật khó ưa, ta vốn cùng với Giang biểu đệ đi dạo, gặp được hắn, muốn tiến lên chào hỏi, hắn không trả lời thì thôi, còn khinh thường phản ứng chúng ta, còn khiêu khích chúng ta, chính hắn mở màn.
- Đúng vậy tổ mẫu, đều là Ngu Hàn hắn mở đầu.
Giang Trừng nghe một đống hồ ngôn loạn ngữ, tức đến mặt mày lúc xanh lúc trắng, liền mở miệng cãi lại:
- Nói dối, rõ ràng là các ngươi gây sự trước, các ngươi khi dễ người, trong mắt không có tôn trưởng, các ngươi còn không biết xấu hổ xảo biện.
Đối diện Giang Trừng chỉ trích, bọn chúng khóc đến đáng thương, nhao nhao nói trên người có bao nhiêu đau, thương tích từng mảng từng mảng xanh tím, từng đứa từng đứa khóc nháo lăn lộn, Giang Trừng tức đến nổ phổi, Ngu chủ mẫu lạnh lùng nhìn tràng cảnh, Ngu Hàn lại im miệng không nói. Ánh mắt nhàn nhạt, không nóng không lạnh, lãnh đạm kéo kéo tay áo Giang Trừng, lắc lắc đầu.
- Ngu Hàn, ngươi…
- Không cần!
Giang Trừng không thể tin được nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam đồng của đối phương, hắn thấy được một đôi mắt phẳng lặng không hề mang bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh đến thản nhiên. Tựa hồ đối với chuyện đang xảy ra không có bất luận để tâm nào.
Ngu chủ mẫu đợi đến cả đám nháo loạn đủ rồi mới không đau không ngứa răn dạy mấy câu, còn hạ lệnh trục khách với mẫu tử Giang Trừng, không chút nể mặt. Ngu Tử Diên thở dài, nàng là trưởng bối không thể tham gia vào chuyện riêng của hài tử, chỉ có thể dẫn theo hai tỷ muội Giang Trừng trở về Giang thị. Trên đường, Giang Trừng tức giận cực kỳ, uất ức chất vấn nàng, rõ ràng là bọn họ có lỗi trước vì sao tổ mẫu thiên vị còn trách mắng hắn cùng Ngu Hàn, còn đuổi mẹ con họ về Giang thị? Ngu Tử Diên thở dài, nàng dỗ dành hắn, sau đó nói rằng hắn còn nhỏ chưa hiểu được. Ngu gia sớm muộn cũng phải truyền xuống, nhất có khả năng lên làm gia chủ Ngu gia đời kế tiếp chính là Ngu đại lang , đại ca của nàng Ngu Sơn,  mà đích trưởng tử của hắn Ngu Thất cũng sẽ có thể là tông chủ đời kế tiếp, tuy rằng nương thật thiên vị nhưng cũng là hiểu được, so với mấy đứa trẻ dòng thứ, không quan trọng, dòng chính càng được thiên vị hơn cả. Nhân tâm phức tạp, sớm muộn Ngu gia cũng rơi vào tay bọn họ, muốn để đứa nhỏ đó có thể an ổn tại Ngu gia tiếp tục sinh hoạt, chỉ có thể ủy khuất nó. Nhưng nàng sao cũng không thể ngờ được, nàng trở về ít lâu liền nhận được tin tức Ngu Hành cùng thê nhi bị đuổi khỏi Mi Sơn Ngu thị, bị xóa khỏi gia phả , Ngu Hành còn bị phế tu vi. Ngu Tử Diên không nhịn được lo lắng, nàng trở về Ngu thị tìm hiểu , đợi biết được tường tận mọi chuyện cũng nhịn không được khiếp sợ.
Một đám hài tử đều bị thương đến kinh mạch, ảnh hưởng tu luyện, nhất thảm chính là Ngu Thất bị phế kinh mạch, không thể nào tiếp tục tu luyện.
Mà tất cả những chuyện này đều do Ngu Hàn làm, đứa nhỏ đó đem linh lực rót vào kim châm, đâm vào huyệt đạo , phá hủy kinh mạch cùng tu vi của người khác.
Thật sự là quá tàn nhẫn, quá độc ác!
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nàng không có tư cách buột tội nó. Thỏ bị dồn tới đường cùng cũng sẽ phát điên cắn người, có trách thì trách Ngu gia tiểu hài tử hết lần này đến lần khác trêu chọc nó, khiến đứa nhỏ kia cắn trả, lại là dùng biện pháp tàn độc đến vậy. Nhưng nàng cũng rất lo lắng, khẳng định Đại tẩu cùng đám tẩu tẩu, đệ muội kia sẽ không tha cho gia đình tứ đệ. Chỉ là mặc kệ nàng như thế nào tìm kiếm cũng không có bất kỳ tông tích nào của gia đình Ngu Hành.
------------------ Tám năm sau, tại phàm trần giới, Thiên Sơn----------
Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ, khí hậu khắc nghiệt, lạnh lẽo cực kỳ, nơi này đâu đâu cũng chỉ thấy toàn màu trắng cùng trắng của tuyết. Những tưởng nơi này sẽ không có bất kỳ ai sinh sống, thế nhưng không, tận sâu trên đỉnh tuyết vây, có một tòa tiên phủ tọa lạc, bên trong khí hậu ấm áp, chim bay cá nhảy, khắp nơi xanh mướt một màu, mùi thảo dược thơm phức, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Nơi này gọi là Tuyết Cốc, là nơi ở của Y tiên Lạc Tu, chính là vị Y tu với y thuật nghịch thiên khiến cả tu tiên giới săn tìm tung tích.
- A Đoạn, A Tinh, hai ngươi đã nhớ rõ lời dạy của sư tôn chưa?
Tiên ông một thân thanh y phiêu nhiên, họa tiết bạch lan thêu bằng chỉ bạc bò đầy y phục, dung mạo hiền từ, tóc dài màu bạc phiêu nhiên, không gió tự lay, nhấc tay nhấc chân đều lộ ra tiên khí xuất trần, ánh mắt từ bi nhìn về phía hai nam tử trước mặt. Hai người một lớn một nhỏ, lớn ước chừng mười tám, mười chín tuổi, dung mạo phiên phiên thiếu niên lang, một thân thanh y nhạt màu, khí chất ôn nhuận, mặt mày như ngọc, đứng trong gió tuyết tựa như tranh vẽ. Bên cạnh là một thiếu niên ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, thân hình có phần gầy yếu, dung mạo tái nhợt lộ ra mấy phần bệnh trạng, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nảy nở, mang theo tính trẻ con, mặt mày thanh tú thản nhiên, một đôi lam đồng xinh đẹp tựa như trời thu, phẳng lặng yên tĩnh. Này hai người chính là đời này hai đệ tử của y tiên Lạc Tu. Đại tên Lạc Tinh, thiên phú y thuật vừa đủ, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng không chê vào đâu được, nhỏ chính là năm xưa bị trục xuất khỏi Ngu thị Ngu Hàn. Hắn cùng cha nương năm xưa sau khi rời khỏi Mi sơn , chưa đi khỏi chân núi đã gặp truy sát, cha nương hết lòng che chở, bảo hộ hắn một mạng, cha nương chết đi, chỉ còn mình hắn sống sót. Lúc đó hắn may mắn được vừa lúc đi ngang qua Lạc Tu cứu sống , lại thương tiếc cho hoàn cảnh đáng thương của hắn mà nhặt về giáo dưỡng. Sau lại Lạc Tu phát hiện đứa nhỏ này thiên phú y thuật phi thường cao, chính là trời sinh học y , liền không chút giữ lại, dốc lòng truyền thụ y bát cùng trận pháp. Y tu cùng trận tu so Kiếm tu nhàn hạ nhiều, không cần mệt chết học kiếm luyện kiếm, cũng không khắt khe về phương diện tu vi, linh lực, nhưng lại cực kỳ kén người, cho nên so với Kiếm tu, cả Y tu lẫn trận tu đều đã tuyệt hậu từ lâu.  May mắn, rốt cuộc Lạc Tu nhặt được một bảo, chỉ là đứa nhỏ này tâm tính quá trọng, lòng mang cừu hận quá sâu, Lạc Tu không cách nào khuyên giải. chỉ có thể thế nó lấy tự là Đoạn Ly hy vọng nó có thể sớm buông bỏ thù hận, sống thanh thản, cứu người độ thế, không ngừng thu công đức.
Lần này sở dĩ phái hai đứa rời núi một là muốn hai đứa nhiều rèn luyện y thuật, hai là ông đã tính trước thiên tượng, đoán được Tu tiên giới sắp sửa đón một trận tai kiếp,  y giả từ bi, Lạc Tu không muốn nhân gian biến thành luyện ngục nên phái hai đệ tử xuống núi, đi giúp đỡ độ thế cứu người, cứu một người tính một người. Vâng lệnh sư tôn, cả hai không chút phàn nàn , thu thập hành lý rời đi. Trước khi rời khỏi Tuyết cốc, Lạc Tinh cùng Ngu Hàn lễ phép bái biệt sư tôn.
------------+++++----------
Hai sư huynh đệ đi mấy ngày mới tới được tu tiên giới, lúc đi vào thành đã bị một đám chừng bảy tám người mặc gia phục màu đỏ, thêu liệt diễm viêm dương chặn lại, một tên đi lên trước, đối hai người nói:
- Tu tiên giới hiện tại do Ôn gia chúng ta làm chủ, các ngươi muốn tiến vào phải cống nộp vật phẩm.
Lạc Tinh che trước người Ngu Hàn, tươi cười lễ phép, chắp tay ôn hòa nói:
- Chúng ta hai huynh đệ lưu lạc nay đây mai đó, trên người không có thứ gì đáng giá, mấy vị có thể hay không cho chúng ta vào thành?
Bọn chúng nghe vậy, đưa mắt đánh giá cả hai sư huynh đệ, tuy rằng cả hai ăn mặc bình thường, khí chất cùng dung mạo lại không tầm thường, khiến bọn chúng nghi ngờ. Một tên tiến lên, ghé vào bên tai kẻ cầm đầu nói gì đó, chỉ thấy hắn nheo mắt đánh giá cả hai, ánh mắt mang theo đê tiện cùng tính kế:
- Các ngươi đều là y tu?
- Đúng vậy.
Lạc Tinh tuy không rõ thế nào nhưng vẫn thành thật đáp, chắp tay hữu lễ, từ đầu chí cuối đều che trước người Ngu Hàn. Mặc dù trong lòng kỳ quái như thế nào bọn họ biết được hai người là y tu, trên mặt lại không hiện. Kỳ thật, hắn so với y, càng hứng thú với Ngu Hàn hơn. Hoặc là nói hắn càng chú ý đôi lam đồng của Ngu Hàn.
Tuy rằng nói tu tiên giới chiến sự lửa xém lông mày nhưng không thể không nói, cho dù là bách gia phạt Ôn hay Ôn thị cũng không mảy may động chạm đến Tiêu thị nửa phần. Tiêu thị dược tu, loại thảo dược quý hiếm nào cũng có, sở dĩ không động đến Tiêu thị là vì Tiêu thị vẫn luôn đứng ở trung gian, còn cung cấp dược thảo cùng dược sư nữa, nên bọn họ căn bản không dám gây sự với Tiêu thị, nếu là đối phương trở mặt không cung cấp dược thảo, kia bọn họ chắc chắn bất lợi.
Sở dĩ mấy tên Ôn thị đệ tử này chú ý đến Ngu Hàn là bởi vì Tiêu thị dạo này đang ráo riết tìm người sỡ hữu lam đồng. Loại lam đồng này rất đặc biệt , nghe nói thông qua bí pháp có thể nhìn thấy linh. Tuy bọn hắn không biết trước mặt phải người Tiêu thị cần không nhưng bọn họ thà bắt nhầm hơn bỏ sót, không chút hảo ý nhìn về phía hai người cười gian. Lạc Tinh cảnh giác lùi về sau một bước, một tay giơ ra che chở cho Ngu Hàn, Ngu Hàn híp mắt lạnh lẽo nhìn về phía bọn chúng, trong mắt lóe lên hàn quang tràn đấy lệ khí.
- Có bảo vật hay không, giết trước lại soát.
Nói xong, một tên vung kiếm chém về phía cả hai, Lạc Tinh theo bản năng nhắm mắt, đưa tay lên bảo vệ đầu. Ánh kiếm lạnh lẽo , từng trận tanh tưởi cùng tiếng cắt bén ngọt phát ra, Lạc Tinh run rẩy mở mắt ra. Đập vào mi mắt là một bóng nam tử bạch y , dung mạo như tiên, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày lạnh lùng, khí chất trong trẻo, một đôi lưu ly phượng nhãn lạnh như tẩm băng, bạch y thẳng tuyết, tóc dài phiêu nhiên, lưng đeo trường cầm, đường kiếm tinh xảo, đẹp mắt. Ra tay nhanh gọn, không vướng một giọt máu tanh nào. Lam Vong Cơ liếc mắt hai người một cái, xoay người vừa định đi, Lạc Tinh liền vội vàng gọi lại.
- Ân công, xin dừng bước!_ Lạc Tinh làm một cái tạ lễ, lôi kéo Ngu Hàn chạy lên trước, một bên giới thiệu, một bên hỏi:
- Tại hạ Lạc Tinh, đây là sư đệ Ngu Đoạn Ly. Xin hỏi ân công quý tính đại danh?
Lam Vong Cơ theo lễ đáp lời:
- Cô Tô Lam Vong Cơ.
Lạc Tinh nghe xong , trong đầu hơi làm suy nghĩ, sau đó nhanh chóng quyết định ôm đùi. Bắt đầu đối Lam Vong Cơ kể lể về hoàn cảnh của hai sư huynh đệ, nào là sư môn bị diệt, toàn môn chết hết chỉ còn hai người chạy được, nào là hai người không chỗ để đi, hy vọng tìm nơi nương tựa, hy vọng có thể cống hiến sức lực nhỏ bé cho Lam gia. Ngu Hàn một bên nhịn không được liếc mắt Lạc Tinh một cái, trong lòng nghĩ đến không biết sư tôn nếu là biết được đại đệ tử đem hắn trù ẻo sẽ bày ra biểu cảm nào!
Lam Vong Cơ nghiêm túc nghe, hiện tại chiến sự căng thẳng, nhất cần chính là y tu cùng dược thảo, mỗi ngày đều có vô số người bị thương, mà y sư thì quá ít căn bản lo không xuể, hiện tại Y mèo mù vớ được hai con chuột chết, không lý nào tự mình đưa tới cửa lại không nhận. Y gật đầu đáp ứng, sau đó dẫn theo cả hai về Cô Tô.
Ngu Hàn thành thật an phận đi theo sư huynh làm y sư tại Lam gia ước chừng hơn một tháng, rốt cuộc, tại Bách gia mở hội phạt Ôn, hắn nhìn thấy người kia. Năm xưa nam hài như dương quang rực rỡ, hiện tạm ảm đạm thất sắc, cả người lộ ra một cổ mất mát cùng đau thương, còn có cừu hận cùng vô lực. Thật vất vả nhịn đến khi đàm luận kết thúc, hắn mặc kệ Lạc Tinh, vội vàng đuổi theo đang muốn cùng Lam gia huynh đệ rời đi Giang Trừng.
- Giang Trừng, khoan đi, đợi ta.
Giang Trừng nghe thấy, quay đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc thanh y, rất nhạt, dáng người gầy yếu, vừa nhìn liền biết không phải người luyện võ, càng không phải người tu tiên, dung mạo thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng nhìn kỹ lại mạc danh mang theo một cổ quen thuộc, ngũ quan hài hòa, dễ chịu, một đôi lam đồng trong vắt như mặt hồ, xinh đẹp hút mắt. Ngu Hàn đưa tay vuốt ngực, cố gắng điều chỉnh hơi thở, sau đó hắn ngẩng cao đầu, hướng về Giang Trừng nở nụ cười tươi đẹp:
- Giang Trừng, biểu ca, ta là Ngu Hàn.
Lạc Tinh đang định đến kéo sư đệ nhà mình, nhìn thấy như vậy liền sững sờ. Từ khi tới Thiên Sơn, Ngu Hàn chưa bao giờ cười. Càng là chưa bao giờ chủ động nói chuyện cùng người khác, ban đầu, hắn còn không thèm phản ứng cả y lẫn sư tôn. Nếu không phải sư tôn nói ngài là Cha nuôi của Tiêu Lan, nương của hắn, Lạc Tinh nghĩ khả năng hắn sẽ mãi như vậy, mặc kệ bọn họ.
Giang Trừng đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìu nhíu mày, đợi đến hắn rốt cuộc nhận ra trước mặt là ai, liền xông qua ôm lấy đối phương.
- Tiểu Hàn, là ngươi sao? Ta tìm ngươi thật lâu, nương cũng tìm ngươi thật lâu, chúng ta đều tìm ngươi thật lâu.
Nhưng mà một chút tin tức về ngươi cũng không có.
Nương, nàng rất lo cho ngươi, cũng rất thương ngươi. Nàng cho đến lúc chết cũng hy vọng ta có thể tìm được ngươi.
Bởi vì năm xưa, lúc nương tìm chạy tới, tứ thúc trút hơi thở cuối cùng, đã cầu xin nàng, thay hắn dưỡng dục ngươi. Nương đáp ứng rồi.
Nhưng nàng đến lúc chết vẫn chưa tìm được ngươi, may mắn, sau cùng ngươi vẫn bình an.
- Biểu Ca, sau này ngươi dưỡng ta được không?
Ta đã không còn bất kỳ lưu luyến nào, may mắn gặp được ngươi. Đã vậy, ngươi dưỡng ta được không? Ít nhất, ta sẽ không cảm thấy cô đơn. Sẽ không còn tuyệt vọng, cô độc, muốn chết.
Giang Trừng tươi cười, đưa tay xoa đầu hắn:
- Được, ta dưỡng ngươi. Dưỡng cả đời đều được!
Hỉ đương ca, Giang Trừng không biết, Ngu Hàn sau này trở thành thân nhân duy nhất của hắn. Mà a tỷ, Ngụy Anh đều bỏ hắn rời đi.
---------------cnt-------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro