136 - 140

CHƯƠNG 136: TỶ THÍ

  Những hạt tuyết tròn lớn cỡ nắm tay xõa tung ra từ bầu trời bay xuống, im lặng rơi xuống nền tuyết thật dày, khiến trời đất trở nên mơ hồ. Trên mặt tuyết, Bách Nhĩ cầm trường mâu bằng hắc thạch trong tay, đứng đối diện cách Đồ mấy trượng. Ở nơi xa hơn, là chi chít thú nhân đứng vây quanh xem.

"Thủ lĩnh muốn đánh nhau với bạn đời của mình?" Cho tới giờ Nguyên vẫn có chút không thể tin nổi đối với chuyện sắp xảy ra, giọng nói mang theo nghi hoặc hỏi thú nhân bộ lạc Bách Nhĩ. Trong mắt y, bạn đời không phải là để yêu thương à? Vì cớ gì có thể đối đãi bằng phương thức thô bạo như thế? Hơn nữa, dựa theo hôm qua, lão đại yêu bạn đời mình như vậy sao có thể nỡ ra tay?

Bên cạnh Nguyên vừa vặn là Giác, nghe vậy, hắn khinh bỉ nhìn y một cái, không đáp lại.

Đúng lúc này, Bách Nhĩ vốn đứng yên chợt thay đổi khí thế trên người, lạnh căm bức người như gió rét trong mùa tuyết rơi, đừng nói là Đồ, mà kể cả những người đứng xem cuộc chiến cách thật xa cũng đều bất giác lùi ra sau vài bước, Nguyên còn muốn truy hỏi tiếp, nhưng lời nói cứ như vậy bị mắc kẹt ở trong cổ họng.

"Cứ thi triển ra bản lĩnh của ngươi đi, đừng hy vọng ta sẽ nương tay." Bách Nhĩ thản nhiên nói với Đồ, lời còn chưa dứt, khí thế đã tụ lên cực điểm, y chợt nhảy lên, trường mâu trong tay như xẻ núi xuyên đá đâm về phía Đồ, vượt qua khoảng cách mấy trượng.

Đồ chỉ cảm thấy mình như đưa thân vào biển khơi giận dữ, sóng to gió lớn bao trùm trời đất đang đè về phía hắn, nếu không phải từng luyện công ở bờ biển khi thủy triều lên, thì e rằng lúc này hắn đã không chỉ bị buộc phải lùi về sau, mà còn vì sự kháng cự mạnh mẽ dẫn tới phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng dù cho chịu đựng được luồng áp lực này, hắn vẫn bất giác hóa thành hình thú dễ dàng chiến đấu nhất, lại bởi vì khí thế bị ngăn chặn, cơ thể mất đi linh hoạt không thể né tránh trường mâu đâm tới. May mà Bách Nhĩ tạm thời biến đầu mâu nhọn thành chuôi mâu, nên chỉ đẩy ngã hắn xuống nền tuyết, chứ không tạo thành thương tổn thật sự.

"Tiếp!" Bách Nhĩ hạ chân xuống đất, trường mâu đặt sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đồ bị té tới mù mịt đầu óc, còn đối với tiếng kinh hô truyền xa xa, y lại làm như không nghe thấy.

Bị bạn đời nhà mình đánh ngã, Đồ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nâng cao ý chí chiến đấu bởi vì dò xét được thực lực chân chính của Bách Nhĩ. Nỗi lo lắng sợ làm đối phương bị thương lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất. Hắn biết rõ hiện tại mình nên suy nghĩ làm sao mới có thể chống đỡ được các chiêu của Bách Nhĩ trong một thời gian, còn chuyện khác, vẫn là đợi bất phân thắng bại với Bách Nhĩ rồi hẵng tính.

Lần thứ hai, Đồ không hề chờ Bách Nhĩ ra tay, mà xông lên trước một bước. Hai chân Bách Nhĩ hơi mở ra, đứng tại chỗ, phong thái ngưng đọng, vững như Thái Sơn, mãi tới khi con thú trắng bổ nhào tới gần, cánh tay y mới cử động, đặt ngang trường mâu trước ngực. Một chiêu kẻ tám lạng người nửa cân dễ dàng hóa giải thế đánh hung mãnh của đối phương, đồng thời trường mâu như rồng bơi, đâm thẳng vào cái bụng mềm của con thú trắng to lớn.

Lần này, y không có nương tay, Đồ có thể cảm nhận được sát ý từ đòn tấn công. Trong lòng lập tức nghiêm túc lên, nào còn có thể nghĩ hiện tại đang tỷ thí, mắt thấy mình đã tránh không kịp, bụng sắp bị đâm vào, dưới nguy cấp, hắn liền cảm thấy Đan Điền nóng lên, một dòng khí ấm áp khiến cơ thể hắn nhảy cao lên, rồi trở mình một cái, khó khăn lắm mới tránh được chiêu thức kia.

Bách Nhĩ lại không cho hắn cơ hội thở, y phi thân lên, trường mâu đâm liên tục, mãi cho tới khi làm hắn luống cuống tay chân, trong nháy mắt lại bị đẩy té trên nền tuyết. Thế nhưng lần này, Đồ như ngộ ra điều gì, nằm một lát, không đợi Bách Nhĩ khiêu chiến, đã đứng lên, chủ động nói "Tiếp."

Cứ như thế mấy lần, Bách Nhĩ ra chiêu càng lúc càng sắc bén, Đồ cũng bị đánh bay ra ngoài như mọi lần, thế nhưng thời gian hắn kiên trì dưới chiêu thức của Bách Nhĩ ngày càng lâu, sau đó, thậm chí còn có cơ hội phản kích, cũng dần dần hình thành cơ sở thủ pháp công kích của riêng mình, giả như thêm một thời gian nữa, Bách Nhĩ muốn thắng, tất nhiên sẽ lại không dễ dàng như vậy.

"Ta mệt rồi." Sắc trời dần tối, trước khi Đồ vươn hai chi trước muốn ôm lấy eo Bách Nhĩ để kéo y cùng nhau lăn trên nền tuyết, Bách Nhĩ đã dùng một cước đạp bay con thú trắng vô lại bắt đầu đùa giỡn với mình, nhảy lên, bỏ lại ba chữ, liền xoay người về nhà. May mà có mấy người khác trông chừng tụi nhỏ, chứ không y sẽ không rảnh tay rảnh chân luyện tập với Đồ cả một ngày.

Mãi tới khi bóng dáng của Bách Nhĩ hoàn toàn biến mất trong trời tuyết, mấy thủ hạ của Đồ mới lấy lại *** thần, khép cái hàm mở ra vì ngạc nhiên lại. Nhìn toàn thân bốc lên khí trắng của Đồ, cả đám hấp tấp đuổi theo hắn, hoảng sợ ban đầu giờ đã chuyển qua bội phục, rốt cuộc nhận ra mắt nhìn của thủ lĩnh nhà mình tốt cỡ nào. Tuy ngoại hình bạn đời của thủ lĩnh không được đẹp lắm, thế nhưng rất có phong thái, còn có bản lĩnh, là người nổi bật trong tất cả thú nhân và á thú trên đại lục thú nhân này, muốn tìm một người như vậy thật không dễ dàng. So ra, diện mạo gì đó lại chẳng thấm vào đâu.

Còn các thú nhân trong thung lũng, ngược lại từ lâu đã không kinh sợ với cảnh này, có điều họ vẫn xem từ sáng tới tối, nhìn không sót khắc nào trong toàn bộ quá trình hai người chiến đấu, bởi vậy được lợi không ít. Cuộc chiến vừa dứt, mọi người đều tự giải tán, vội vàng trở về chải chuốt lại cuộc chiến tâm đắc một lần.

"Biết hôm nay tại sao ta đối với ngươi như vậy không?" Về tới nhà, vừa uống nước trà Cổ đưa tới, Bách Nhĩ vừa hỏi Đồ đang dùng hình thú chơi với mấy đứa nhỏ.

Đồ nằm ngửa trên mặt đất, lắc lư móng vuốt to, dày, không để cho Chiêu cắn được, nghe vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Bách Nhĩ "Bắt ta học cách vận dụng nội lực." Tuy quá trình có hơi dọa người, thế nhưng bởi vì hiểu rõ khổ tâm của bạn đời, nên hắn chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.

"Đây chỉ là một trong những lý do thôi." Bách Nhĩ thản nhiên nói, sau đó đột nhiên đặt rầm cốc trà xuống bàn đá, trong mắt hiện lên nghiêm túc, khiến ba con thú lớn nhỏ, còn có hai đại tiểu hài tử đều sợ tới ngây người, không ai dám thở mạnh ra, sau đó Bách Nhĩ mới nói "Còn có một lý do, là để cho ngươi nhớ kỹ, bất cứ việc gì cũng phải làm theo năng lực. Vì mấy trái mật quả, ngươi dám không đếm xỉa tới tính mạng của mình, không quan tâm tới bạn đời của mình, ngươi nói xem, ngươi có đáng bị đánh không." Trong lòng y vẫn nghẹn cơn giận này, nay rốt cuộc đã có thể phát tác ra.

Đồ bị dọa tới lật mình, sau đó hắn lập tức đứng dậy, nghe thấy Bách Nhĩ nói, nghĩ tới y mang thai còn phải đi khắp nơi tìm mình, hắn không khỏi vừa áy náy vừa đau lòng, mấy chỗ bị đánh đau trên người lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể. Hắn cúi đầu, im lặng đứng trong chốc lát, sau đó mới thật cẩn thận lại gần, rúc cái đầu lớn vào lòng Bách Nhĩ, thấp giọng nói "Ta xin thề với thần thú, về sau sẽ không như vậy nữa. Vì ngươi và con, ta sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt." Giọng nói của hắn có chút nặng trĩu, còn có nhiều hơn là kiên định. Hắn nhớ tới chuyện lúc trước ở trên đảo Bối Mẫu suýt nữa mình bị đánh chết, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi. Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ Bách Nhĩ sẽ mang theo tụi nhỏ không ngừng kiếm tìm, trông mong hắn trở về, cuối cùng lại rơi vào công dã tràng.

Bách Nhĩ sờ tai hắn, không có cách nào tiếp tục nổi giận nữa, giọng y dịu đi "Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của ngươi." Sau đó, y đưa mắt ra hiệu với tụi nhỏ còn đang khó hiểu, mờ mịt nhìn a phụ a mạt của chúng.

Ở phía sau, Chiêu hiếm khi biểu hiện ra thiên phú tâm linh tương thông với a mạt của nó, vừa nhận được dấu hiệu, lập tức chạy bịch bịch tới, cắn phập lên đuôi của Đồ, sau đó treo ở trên đấy, đánh đu.

Chỗ hiểm bị chạm vào, Đồ gào khóc trong lòng, nâng đầu từ trong lòng Bách Nhĩ lên, theo phản xạ muốn kẹp chặt đuôi lại, nhưng may mà hắn phản ứng nhanh, mới miễn cưỡng không làm thằng bé rơi vào kết cục bi thảm khi bị quăng xuống đất. Hắn rất muốn quay đầu nói với tiểu nhi tử, đuôi của thú nhân là không thể tùy tiện chạm vào, thế nhưng chỉ trong chớp mắt thấy con ngươi đen hiện lên ý cười của Bách Nhĩ, hắn liền nuốt lời này xuống. A phụ dùng đuôi cho con trai đánh đu cũng là chuyện nên làm mà.  


CHƯƠNG 137: NGUYÊN NHIỀU CHUYỆN

  Đồ mời Nguyên tới nhà, chính thức giới thiệu bạn đời và bốn đứa con của mình cho y. Tuy bình thường hắn thường chê Nguyên nhiều chuyện lại đáng ghét, thế nhưng thực tế trong lòng Đồ sẽ vĩnh viễn không quên, nếu lúc trước không phải mỗi ngày Nguyên đều lấy thức ăn và nước uống đem về cho mình, hắn cũng sẽ không sống nổi.

Bách Nhĩ và Cổ tự mình dâng trà và thức ăn cho Nguyên, nhưng không nói cảm ơn. Ơn cứu mạng của y, há chỉ vài câu có thể hồi báo.

Ban đầu Nguyên còn hơi gượng gạo, thậm chí có chút kính sợ Bách Nhĩ, sau đó chơi cùng vài đứa nhỏ, lại thấy tính tình Bách Nhĩ ôn hòa, cũng không còn vẻ hung dữ, sắc bén như lúc chiến đấu với Đồ, nên cũng dần thả lỏng. Mà vừa thả lỏng ra, là tự nhiên sẽ bắt đầu nói nhiều lên, kể không sót bất cứ chuyện gì đã trải qua mà Đồ cố ý lơ đi, mặc cho Đồ ở bên cạnh liên tục nháy mắt ra dấu, cũng chẳng thể nào ngăn được cái miệng của Nguyên.

Vì thế Bách Nhĩ biết Đồ tuy mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ tên của mình, còn hiểu lầm thành tên của hắn. Rồi biết hắn quý trọng trái mật quả kia như thế nào, lúc mật quả thối còn sa sút *** thần một thời gian. Lại biết được vì miếng xương đeo trước ngực, mà hắn suýt chút nữa bị Bối Mẫu đánh chết... Càng nghe Bách Nhĩ càng khó chịu, đợi đến lúc Nguyên kể tới chuyện Đồ trốn thoát khỏi Bối Mẫu, sau đó dẫn dắt các thú nhân lấy được các chiến tích huy hoàng kia, Bách Nhĩ đã nói thất lễ, rồi đứng lên đi ra ngoài phòng cho thoáng khí.

Đồ hoảng sợ, tức giận đá Nguyên đang nói tới nước miếng tung bay một phát, liền nhanh chóng đuổi theo. Mấy đứa nhỏ lại say sưa nghe, hiếm khi có cổ động viên như vậy, sau khi nhanh nhẹn tránh cái đá của Đồ, Nguyên lại không hề bị quấy nhiễu mà tiếp tục thêm mắm thêm muối kể chuyện Đồ đánh tới phương Nam, dọn sạch một tòa thành, tuy rằng trận chiến đó y không có cơ hội tham gia, nhưng cũng chẳng gây trở ngại cho việc y miêu tả như chính mắt mình nhìn thấy. Mấy đứa nhỏ vẫn luôn chỉ nghe được chuyện của a phụ từ a mạt và các thú nhân thúc thúc trong bộ lạc, nhưng sau khi gặp mặt Đồ, chỉ thấy hắn luôn dính chặt lấy Bách Nhĩ y như Chiêu ngốc, chúng thậm chí bắt đầu hoài nghi a phụ thật ra không có anh dũng thần võ như a mạt nói. Lúc này nghe được vài chuyện kia từ Nguyên, chúng mới biết a phụ nhà mình đúng là một đại đại dũng sĩ, một đại dũng sĩ có thể thống lĩnh rất nhiều thú nhân dũng sĩ, trong lòng không kiềm hãm được mà dâng lên tình cảm sùng bái mạnh mẽ, tình cảm đó hoàn toàn khác biệt sự sùng bái kèm theo vô cùng thân thiết đối với Bách Nhĩ, mà là sự sùng bái hoàn toàn của ấu thú với kẻ mạnh, là nhìn lên a phụ của mình. Nếu Đồ biết Nguyên đã gầy dựng lại địa vị của mình trong lòng tụi nhỏ, chắc hắn sẽ hối hận vì đã đá ra một phát kia. Có điều hắn được định trước là không biết, bởi vì hiện tại hắn đang đứng cùng Bách Nhĩ. Sắc mặt của Bách Nhĩ lại khó đoán mà nhìn trời đêm đen xám, khiến trong lòng hắn thấp thỏm không thôi.

"Bách Nhĩ..." Cách một lát, hắn thật cẩn thận mở miệng, muốn nói chút gì, lại bị Bách Nhĩ đột nhiên đưa tay tới cắt đứt.

"Ta không sao. Trở về đi, đừng để khách ở một mình trong nhà." Bách Nhĩ nắm tay Đồ, giọng nói trầm nhẹ vang lên. Kiếp trước, tuy dung mạo của y xuất chúng, văn võ song toàn, kẻ dòm ngó y không ít, nhưng lại không có ai đối đãi với y như Đồ. Cho dù là thê tử đã từng vì sinh con cho y mà qua đời cũng chưa từng như thế. Y một lòng bảo vệ biên giới, tung hoành trên sa trường, cũng không có tâm tình chìm đắm trong tư tình nữ nhi, ngay cả những truyền thuyết ái tình sống chết không thay đổi của văn nhân mặc khách nhàm chán bịa đặt ra cũng chỉ có thể làm cho các thiếu nữ mộng mơ sa chân vào thôi. Nhưng mà, thú nhân này lại dùng hành động nói cho y biết, một người thật sự có thể đối xử với một người khác như thế. Nếu nói trước kia, đối với Đồ, y vẫn là xuất phát từ trách nhiệm, như vậy hiện tại là chân chính thừa nhận vị trí của người này trong lòng. Được phu như thế, còn cầu chi nữa?

Một đêm này, Bách Nhĩ biểu hiện ra chủ động và nhiệt tình trước nay chưa có, khiến Đồ rốt cuộc có cảm giác như mình được y hoàn toàn tiếp nhận từ thể xác tới linh hồn, khiến trong lòng hắn dâng lên kích động chính mình cũng không thể giải thích. Một trận kịch chiến này chỉ kém là không phá hủy nhà đi thôi, mãi tới rạng sáng mới dừng lại.

"Có khi nơi đây lại có thú con rồi." Đồ cảm thấy mỹ mãn ôm Bách Nhĩ, đưa tay sờ lên bụng y. Từ ngày hắn trở về, hai người *** vừa rất kịch liệt, vừa không ít lần, khó tránh khỏi hắn có suy nghĩ như vậy "Lần này ta nhất định phải ở bên ngươi." Lúc Bách Nhĩ mang thai và sinh ra ba hài tử kia, hắn không có bên cạnh, vô luận là đối với hắn hay đối với Bách Nhĩ và ba con thú con kia đều là tiếc nuối khó có thể bù đắp lại, khiến hắn mỗi khi nhớ tới chuyện này liền khó chịu cả buổi sáng.

Bách Nhĩ thản nhiên ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Từng có kinh nghiệm một lần, đối với chuyện sinh con, y cũng không phải quá mức chống cự, thế nhưng sinh con không ngừng dù là nam nhân hay nữ nhân cũng là một chuyện khiến người ta đau đầu, cho nên, chuyện tránh thai nhất định phải làm. Đương nhiên trước đó, tất nhiên phải cho Đồ một cơ hội bù lại tiếc nuối lần trước, để tránh hắn vẫn mãi canh cánh trong lòng. Còn sau này, sinh hay không sinh dĩ nhiên phải do hai người thương lượng, cũng không thể cứ khư khư giữ ý kiến của riêng mình, vậy làm sao xứng làm bạn đời của nhau.

Thấy y không phản đối, Đồ liền vui mừng, cúi đầu hôn lên mặt y, trong giọng nói tràn ngập tự hào "Bách Nhĩ, ngươi thật sự là làm cái gì cũng rất lợi hại, một lần thế nhưng sinh được tới tận ba đứa. Phải biết rằng, chuyện này ngày xưa mới có, hiện tại đừng nói á thú không thể sinh ba, mà mang thai một đứa cũng rất khó. Đám Nguyên còn hỏi thầm ta có phải có bí quyết gì không đấy."

Nghe vậy, Bách Nhĩ cười khổ, y nào biết mình sẽ "lợi hại" như vậy. Có điều cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ, thật ra cũng không phải không có dấu tích để tìm ra "Có thể là do sự cố luyện công lần trước, lúc ấy tất cả nội lực đều bị hút vào..." Y chỉ chỉ chỗ Vĩ Lư, cảm thấy ánh mắt thú nhân kia lại tối đi, Bách Nhĩ liền thu tay lại, dùng lời nói dời lực chú ý đi "Khi đó, không phải ngươi nói trên người ta có mùi gì sao, có thể là nguyên nhân này. Nhưng mà không có cách nào dạy cho các á thú khác, họ luyện không thành còn chưa tính, nếu thật sự luyện tới mức độ kia, không may mắn được như ta, nói không chừng cả đời bị liệt, kể cả có mang thai được vài đứa con thì sao chứ, không chỉ không sinh ra được, mà có khi cả mạng sống cũng phải trả giá." Đây là nguyên nhân y bỏ đi ý tưởng dạy các á thú học nội công. Đương nhiên, nếu có một ngày, năng lực của y mạnh tới mức có thể giải quyết vấn đề cơ thể của á thú, y sẽ không keo kiệt mà dốc lòng dạy bảo.

"Vậy nếu lúc ***, bảo thú nhân dùng nội lực tẩm bổ nơi này của á thú..." Đồ nghe vậy, trong lòng vừa động, liền nói ra suy nghĩ kỳ lạ, đồng thời đưa tay sờ lên chỗ Vĩ Lư của Bách Nhĩ, sau đó không khống chế được mà trượt tay xuống dưới, hô hấp dần trở nên nặng nề.

Vì thế tán gẫu coi như bình thường một hồi cứ như vậy bị cắt ngang đột ngột, mà thay bằng hai cơ thể rắn chắn kịch liệt quấn lấy nhau. Đang say sưa làm, Đồ đột nhiên nhớ tới biện pháp mình đưa ra lúc nãy, hắn theo bản năng vận chuyển nội lực, thử dịu dàng bao bọc lấy chỗ sâu trong Vĩ Lư dùng để chứa thú con của Bách Nhĩ, dự định chỉ cần hơi thấy không ổn sẽ lập tức thu lại ngay.  


CHƯƠNG 138: VỀ CHUYỆN MANG THAI

  Điều khiến hai người bất ngờ là, nội lực của Đồ vừa bao lấy Vĩ Lư của Bách Nhĩ thì chân khí trong cơ thể Bách Nhĩ liền sinh ra phản ứng, dùng một tư thái rộng lượng, ôn hòa tiếp nhận hắn, giống như chủ nhân của nó, hướng dẫn từng bước chỉ lối cho Đồ tiếp tục đưa chân khí vào, sau khi chu du khắp vòng chu thiên của Bách Nhĩ, nó lại quay về cơ thể Đồ, đồng thời đi dạo qua đại chu thiên rồi mới trở về vị trí ban đầu. Cái cảm giác hòa hợp này mang tới vui sướng vượt xa *** đơn thuần, khiến hai người bất giác trầm mê trong đó, tùy dòng chân khí tự vận chuyển, mãi tới khi Cổ ở dưới gọi vọng lên, mới làm hai người tỉnh lại. Sau khi tách ra đều cảm thấy sảng khoái *** thần, một chút mệt mỏi của cả đêm kịch chiến cũng không có, ngược lại còn có cảm giác chân khí *** khiết, thâm hậu hơn lúc trước nhiều.

Đây có thể xem là niềm vui ngoài ý muốn. Bách Nhĩ không khỏi nhớ tới mình đã từng nghe nói về song tu, chẳng lẽ lần này họ đánh bậy đánh bạ lại làm được? Nghĩ tới đề nghị của Đồ, y cảm thấy có lẽ có thể thực hiện. Bởi vì nếu chỉ là thú nhân trực tiếp dùng chân khí giúp á thú tẩm bổ chỗ chứa bào thai, liền không cần thiết phải đả thông đại chu thiên nữa, cũng sẽ không xuất hiện tình huống liệt toàn thân, hơn nữa thú nhân và á thú dù sao cũng không phải một chỉnh thể, nếu xuất hiện vấn đề, thú nhân có thể thu nội lực lại đúng lúc, chứ không cần như y lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện phát triển theo hướng xấu đi. Có điều việc này để y nói thì không hay lắm, nên chỉ có thể giao cho Đồ.

Đối với nhiệm vụ này Đồ rất tích cực, đương nhiên chủ yếu là muốn khoe khoang năng lực của mình trước mặt các thú nhân khác thôi. Vì thế, bị các thú nhân không ưa nhìn cái bản mặt thối đó của hắn vây lại đánh cho một trận là điều không thể tránh khỏi. Thế nhưng hiện tại Đồ đã không còn như ngày xưa nữa, lại có Bách Nhĩ ép hắn sử dụng nội lực, nên cuối cùng chẳng bị chút thương tổn nào cả, khiến cho mấy đứa nhỏ đi cùng hắn đều cảm thấy kiêu hãnh không thôi.

Mà chờ khi hắn dắt một đám con lớn nhỏ rời đi, mấy thú nhân luyện được nội công lại có bạn đời liền đứng ngồi không yên, nhao nhao chạy về nhà, kéo bạn đời nhà mình thử biện pháp Đồ dạy. Còn kết quả như thế nào thì phải chờ một thời gian mới biết được.

Về phần mấy người vẫn còn độc thân, thí dụ Tát, cũng có cảm xúc nóng lòng muốn thử. Gã quay đầu nhìn Đào Đào đang đứng cách xa đây, im lặng chờ gã, cảm thấy nhìn nhiều á thú như vậy tựa hồ cũng chỉ có người này khiến gã không thấy bài xích. Thế nhưng nghĩ tới chuyện giữa bạn đời với nhau, hình như còn thiếu cái gì đó. Nghĩ tới đây, Tát lắc đầu, gã cảm thấy vẫn là không nên nóng vội.

Đào Đào không biết Tát có chủ ý với mình, y còn đang cúi đầu suy nghĩ xem có thể dùng gốm làm ra vật gì hữu dụng hơn không. Còn chuyện các thú nhân nói lúc nãy, trong mắt y hoàn toàn không có liên quan tới mình. Bởi vì y căn bản không cho rằng còn có thú nhân nào muốn y làm bạn đời của họ, cho nên dứt khoát không tiếp tục tốn tâm tư ở trên chuyện này nữa, mà chỉ cố gắng muốn mình càng trở nên có ích hơn. Như vậy kể cả không có bạn đời, ở trong bộ lạc y vẫn có thể tiếp tục sống tốt.

Cùng bị lời nói của Đồ ảnh hưởng còn có Duẫn và Nặc, đương nhiên Nặc đã có Tang Lộc, vào mùa mưa trước hai người đã cử hành nghi thức kết bạn đời, lúc đó vừa lúc Bách Nhĩ trở về, nên cũng có tham gia. Có điều tới giờ Tang Lộc vẫn chưa có thai, lúc này nghe thấy cách của Đồ, Nặc dĩ nhiên cũng vội vàng về nhà thử xem sao, dù gì trong mùa tuyết rơi, ngoại trừ rèn luyện thì không còn việc gì khác, thời gian dư thừa không sản xuất em bé thì làm cái gì? Còn Duẫn, ngược lại hắn không sốt ruột cho mình, hắn đã có Mục là đủ rồi, bởi vì bị mù, nên hắn cũng không nghĩ tới chuyện tìm bạn đời nữa, Duẫn là đang suốt ruột thay cho Kinh.

Không thể không nói, hai năm qua Kinh đã rất tận tâm báo đáp, chí ít ngoại trừ Nặc, Kinh chính là đồng bạn tốt nhất của Duẫn. Với ngoại hình và bản lĩnh của Kinh đương nhiên có không ít á thú ái mộ, thế nhưng y lại giống như Tát, chướng mắt với tất cả các á thú. Cho nên lần này nghe thấy biện pháp Đồ đưa ra có thể tăng xác suất mang thai cho á thú, mà Kinh lại vẫn thờ ơ như cũ, khiến Duẫn không khỏi lo lắng thay cho y.

"Tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, sao không nghĩ tới chuyện tìm bạn đời? Nếu á thú trong bộ lạc đều thấy gai mắt, thì bên Đồ chắc cũng có không ít, ngươi nói yêu cầu của mình ra đi, bảo hắn để ý giúp ngươi một chút là được."

"Kể cả có muốn tìm, ta cũng chỉ tìm á thú bộ lạc chúng ta thôi, ở chỗ khác yếu ớt lắm." Kinh cười hì hì mấy tiếng, cũng không phải từ chối thẳng, nhưng cũng không lộ ra ý tứ muốn tìm, mà chỉ nói "Ta thấy hiện tại rất tốt, ta giúp ngươi nuôi con, sau này già rồi, bảo Mục tiễn ta một đoạn là được." Nói tới đây, Kinh dừng một lát, cố ý dùng giọng điệu chần chừ, hỏi "Không phải là ngươi muốn đấy chứ?"

Duẫn thở dài, nói "Nào có, ngươi thích vậy thì cứ thế đi."

Kinh im lặng nở nụ cười, chỉ là ánh mắt nhìn Duẫn hơi ủ rũ, y biết muốn thú nhân này chấp nhận mình như là bạn đời còn phải đi một đoạn đường rất dài. Thế nhưng vẫn là có hi vọng đúng không?

Trên thực tế, ngay cả Kinh cũng không biết từ khi nào mình có tâm tư này với Duẫn, có lẽ là lúc nhìn thấy đối phương dù mù cũng không kém cỏi hơn các thú nhân khác khi đi săn hay chèo bè, có lẽ là lúc Duẫn không biết làm sao mà đồng ý cho y vào nhà hắn, tóm lại chắc chắn không phải thời điểm hắn vươn người ra cứu mình trước kia. Bởi vì Kinh biết rõ lúc mình tìm tới người này, chỉ đơn giản là báo đáp ơn cứu mạng của hắn mà thôi. Còn sau này từ báo ân biến thành suy nghĩ muốn cùng thú nhân này trải qua một đời thì chỉ là phát triển ngoài dự liệu thôi.

"Ngươi có dự định gì?" Lúc các thú nhân khác bị lời nói của Đồ làm dậy sóng trong lòng, thì sau khi đi dạo bên ngoài một vòng, rồi thỏa mãn về nhà, vừa đối mặt với Bách Nhĩ, hắn liền bị hỏi như thế.

Đồ hiểu Bách Nhĩ ám chỉ bộ lạc Dũng Sĩ, hiện tại hắn là thủ lĩnh bộ lạc Dũng Sĩ, không thể nói mặc kệ là mặc kệ được, đặc biệt là sau khi đắc tội với Ưng tộc. Còn gộp bộ lạc Dũng Sĩ với bộ lạc Bách Nhĩ vào nhau, không phải hắn chưa nghĩ tới, mà là hiện nay nhân số hai bên đều không ít, muốn hòa hợp cũng không phải chuyện một chốc một lát, hơn nữa vấn đề thủ lĩnh cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn không nhỏ. Hắn ngược lại không nhất định phải làm thủ lĩnh gì đó, thế nhưng thủ hạ của hắn lại không quá giống thú nhân bình thường trong bộ lạc, sau khi trải qua cảnh ngộ ở đảo Bối Mẫu, cộng thêm sau này thôn tính các bộ lạc khác, đã khiến họ trở nên ngang ngược, bất tuân, không phải ai cũng có thể ngăn chặn sự kiêu ngạo của họ. Mà bộ lạc trong thung lũng, Tát cũng không lưu luyến vị trí thủ lĩnh này, thế nhưng uy tín của gã đã được thành lập, nếu để Đồ tiếp thu, tất nhiên sẽ có không ít người không phục. Như vậy hai bên đều không ổn, ngược lại sẽ tạo thành sơ hở cho Ưng tộc phương Nam như hổ rình mồi. Cho nên Đồ vẫn cho rằng bên nào quản lý bên nấy, cũng không cần di dời cái gì, dù sao ai cũng đã quen rồi, đổi tới một nơi xa lạ chưa chắc có thể thích ứng ngay trong thời gian ngắn. Huống chi, mỗi nơi đều có ưu thế của họ, hoàn toàn không cần thiết phải từ bỏ.

"Ta vẫn muốn trở về. Ngươi và các con đều đi theo ta đi." Suy nghĩ thật lâu sau, Đồ nói như vậy. Nghĩ một lát, lại cảm thấy không ổn "Có khả năng Ưng tộc sẽ tấn công đảo Bối Mẫu trước, ngươi vẫn cùng các con ở lại đây trước đã, chờ bên kia xong việc, rồi hẵng qua."

Nghe vậy, đôi lông mày tuấn mĩ của Bách Nhĩ hơi nhướn lên, nhưng lại không nói gì. Sau đó thấy Đồ giống như nhớ ra cái gì đó, mà vỗ trán nói "Thiếu chút nữa ta quên mất. Lúc ta đến phù mộc bị đông cứng bên trong sông, còn rất nhiều thứ đem cho ngươi đều để ở trên đó. Nếu có dã thú xông vào sẽ làm hư mất." Nói tới đây, mặt hắn đầy đau xót, xoay người đi ra ngoài "Không được, ta phải dẫn người đi lấy chúng về."  


CHƯƠNG 139: ĐI LẠI TRÊN BĂNG

  "Khoan đã!" Bách Nhĩ gọi hắn lại.

Đồ mờ mịt quay đầu.

"Ta đi cùng ngươi." Dừng một lát, Bách Nhĩ lại bổ sung "Nhân dịp mùa tuyết rơi không có việc gì, vừa lúc tới đảo Bối Mẫu của ngươi xem thử sao." Hồi trước tuy y có tới đảo Bối Mẫu một lần, thế nhưng lúc đó chỉ quan tâm tới Đồ, nên cũng chưa nhìn kỹ địa hình ở đó. Y cảm thấy Ưng tộc độc tài lúc nào cũng muốn đứng trên đầu người khác lại không lập tức tấn công bộ lạc Dũng Sĩ là một việc rất kỳ lạ.

Nghe y nói như thế, Đồ nhất thời cứng họng, lắp ba lắp bắp nói "Nhưng mà... nhưng mà giờ ta vẫn chưa... vẫn chưa muốn trở về." Hắn không muốn mới tới đã đi ngay như thế.

Thấy bộ dáng ngốc nghếch này của hắn, Bách Nhĩ không khỏi bật cười, thật sự không tưởng tượng nổi hắn làm thế nào mà dẫn dắt các thú nhân đi tấn công mấy bộ lạc khác.

Bị y cười như vậy, Đồ lại thuận theo lý của mình mà rối rắm suy nghĩ, sau đó khuyên bảo "Hơn nữa giờ biển đóng băng hết rồi, phù mộc không đi được, chúng ta cũng sẽ không thể tới đảo. Nếu ngươi thích, chờ tuyết tan, ta chèo phù mộc tới đón ngươi, phù mộc kia tốt lắm, có thể nằm ngủ ở trong, nếu ở trên phủ lớp lá lớn còn có thể che mưa nữa." Nhắc tới phát minh của bộ lạc mình, Đồ liền bắt đầu nói không ngớt như Nguyên, hận không thể lập tức cùng Bách Nhĩ sẻ chia mấy thứ tốt đó.

Bách Nhĩ mỉm cười lắng nghe, cũng không cắt ngang lời hắn, mãi tới khi hắn dừng lại, y mới nói "Ta không thể chờ để thấy nó được." Đương nhiên, lời này chỉ là đơn thuần cổ động hắn thôi. Thực tế y suy đoán phù mộc Đồ nhắc tới khả năng chính là mô hình ban đầu của thuyền, nếu cứ thế phát triển, chính thức có thể dựng lên một con thuyền lớn giống như kiếp trước, có thể vượt sông vượt biển cũng không phải không có khả năng. Dù sao hiện tại họ đã biết biện pháp luyện hắc thạch, công cụ không còn thiếu nữa, chỉ thiếu kinh nghiệm thực tế và bản vẽ đóng thuyền thôi. Đáng tiếc y am hiểu là lục chiến, hải chiến lại chưa từng tiếp xúc, nếu không đã có thể đưa ra nhiều ý kiến hữu dụng cho việc đóng thuyền rồi. Có điều việc này cũng không gấp, chỉ cần sẵn lòng tìm tòi, thì luôn có thể làm ra, cũng không nhất định phải làm như đúc với kiếp trước, có tác dụng là được rồi "Với lại, trên mặt biển đóng băng, không cần thuyền chúng ta vẫn có thể đi qua."

"Làm sao mà qua?" Đồ mờ mịt, theo phản xạ hỏi lại. Tới lúc lời ra khỏi miệng hắn mới biết hỏng rồi, liền vội vàng kêu lên sửa chữa "Ta biết rồi, ta biết rồi, chờ ta thử một chút đã, ta thử một chút đã..." Vừa nói hắn vừa lau trán không có mồ hôi lạnh, trộm liếc qua dò xét Bách Nhĩ, thấy y không có ý trách cứ, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mấy con thú con thấy bộ dáng đó của hắn, chẳng có khí thế anh dũng vô địch giống như Nguyên nói chút nào, khiến chúng không khỏi cười lên khanh khách. Mặt Đồ từ lâu đã luyện được dày hơn cả tường đá, bị chính con mình cười, hắn lại chẳng cảm thấy gì cả. Vốn định nhấc hai tiểu thú ra ngoài luyện thử với mình, thì hắn lại sợ mình trượt chân, nên cuối cùng vẫn là từ bỏ, chỉ bảo Cổ đem chúng theo bên cạnh nhìn, lỡ mà có sụt băng, rơi xuống nước, chí ít cũng chọc tụi nhỏ cười, không tính là lãng phí.

Đương nhiên Bách Nhĩ cũng đi cùng, có điều y không có dự định lên tiếng chỉ đạo hay là ra tay cứu giúp khi Đồ gặp nguy cấp, mà chỉ khoanh tay đứng ở một bên nhìn. Bởi vì y cảm thấy Đồ không cần điều đó.

Trên thực tế, Đồ đã hiểu ra, theo lời Bách Nhĩ, để có thể đi trên mặt băng nhất định phải dựa vào nội lực. Có điều muốn dùng như thế nào, lại phải dựa vào suy tính của hắn. Đứng trên bờ hồ, Đồ nhìn mặt băng nổi sắc xanh xám, chần chừ một lát, không lập tức đặt chân lên. Hắn nhớ ngày ấy, lúc Bách Nhĩ tới đón mình, cùng hắn đi trên mặt băng, bộ dáng của y thản nhiên và thong dong, lại nhớ tới lúc trước họ kề vai chiến đấu, khi đi qua rừng rậm, tốc độ của Bách Nhĩ không hề chậm hơn các thú nhân khác. Hắn nhớ rõ, Bách Nhĩ từng nói, tất cả đều là do sử dụng nội lực.

Thật ra tầng băng ở trên mặt hồ còn dày hơn mặt sông, hắn biết mình đi trên đó cũng không khó khăn, thế nhưng biển lại không giống. Càng tới gần tiểu đảo, mặt băng càng mỏng, ở dưới còn có mạch nước ngầm, căn bản không chịu nổi sức nặng của thú nhân. Cho nên, hiện tại nhất định phải nắm giữa khả năng đi lại trên mặt băng, nếu không tuyệt đối không thể vượt qua biển để tới tiểu đảo được.

Suy nghĩ thật lâu, lúc Chiêu bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, hắn mới cắn răng một cái, điều động chân khí xuống chân, sau đó bước thử lên mặt băng, kết quả do không giữ thăng bằng tốt, liền rầm một phát ngã chổng vó lên trời. Chọc Chiêu cười khanh khách lên, ngược lại Húc khá hiểu chuyện, nó vui vẻ chạy tới đỡ Đồ, muốn giúp hắn đứng lên. Còn Tiêu Đồ ngay cả bản thân bé còn chưa giữ thăng bằng tốt, mặc dù có lòng nhưng lại vô lực, chỉ có thể dùng sức đẩy Cổ, muốn Cổ qua giúp a phụ. Có điều Cổ biết ý tứ của Bách Nhĩ, nên lần đầu tiên nó không làm theo ý của Tiêu Đồ, đứng vững tại chỗ như đá, đẩy thế nào cũng không được, Tiêu Đồ giận tới mức kêu ầm lên. Chiêu cười một lát cũng lon ton chạy tới, nói là giúp Húc đỡ a phụ lên thật ra là tới phá đám thì chính xác hơn. Đồ vốn sắp đứng dậy thì bị nó tông vào chân, kết quả lại ngã rầm xuống, còn vì sợ đè phải hai đứa con, nên hắn phải gắng gượng nhích người qua bên kia, nên lần té này còn thảm hại hơn lần trước.

Bách Nhĩ nhìn thấy, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ, nhưng không ngăn cản Húc và Chiêu, càng không nhắc nhở Đồ mấy câu, y biết chờ sau khi hắn hoàn toàn nắm giữ được cách vận dụng nội lực, có muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn cũng không dễ gì. Trên thực tế, theo ý tưởng của Bách Nhĩ là, Đồ hoàn toàn có thể ở trên nền tuyết học cách vận dụng nội công sai khiến cơ thể làm những động tác kỹ xảo trước, chờ dấu chân trên nền tuyết càng mờ đi, thì hẵng đi thử trên băng. Có điều nếu hắn không nghĩ tới thì bỏ đi, dù sao thú nhân da dày thịt chắc, té thêm vài cái cũng chẳng có vấn đề gì.

Đồ vốn đang sợ Bách Nhĩ ghét bỏ sự ngu ngốc của chính mình, tới lúc phát hiện trên mặt y mang theo nụ cười, hắn mới vứt bỏ được nỗi lo lắng này, đem hai thằng bé chỉ gây trở ngại thêm chứ không giúp được gì về trên bờ, hồi tưởng cảm giác trước khi té, lần này đi lại, liền tìm ra bí quyết, không đến mức còn chưa đi được mấy bước đã bị chính nội lực của mình làm cho vấp ngã, mặc dù chân tay hắn rất vụng về khi đi trên băng, hoàn toàn không có được phong thái tao nhã như Bách Nhĩ. Qua gần nửa ngày, hắn đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo đề khí để đi lại trên mặt băng. Lúc đó hắn mới biết được, mặt băng chỉ là nơi cho hắn mượn lực, cũng không cần phải thừa nhận sức nặng toàn thân hắn, cho nên có hơi mỏng cũng không sao. Khi một điều đã thông ra thì trăm điều cũng được rõ ràng, hôm ấy, ngoại trừ học được cách dựa vào nội lực để mượn lực từ những vật thể nhỏ, mỏng manh, hắn còn biết làm sao vận dụng nội lực để có thể khiến mình chạy nhanh hơn gấp mấy lần lúc trước. Còn chuyện dùng nội lực để đánh nhau, mấy ngày trước hắn đã học xong rồi, nay chỉ cần thấu hiểu thân pháp là được. Dù sao cũng là tự mình gọt giũa ra, nó khác với việc được người ta cầm tay chỉ bảo, có lẽ đi đường hơi vòng, chịu khổ cực nhiều hơn, nhưng kết quả cũng không thể sánh nổi.

"Bách Nhĩ, mang các con theo luôn đi." Đồ luyện tới đầy hứng khởi, sau khi chạy mấy vòng ở trên mặt băng, hắn mang theo hai con thú con thở hồng hộc chạy theo sau, thỉnh thoảng lại té một hai cái, trở lại bên cạnh Bách Nhĩ, không bỏ đi ý tưởng quay trở lại đảo Bối Mẫu.

"Đương nhiên." Bách Nhĩ cười, trước kia chỉ có một mình y, y còn chưa bỏ mấy đứa nhỏ xuống, nay Đồ đã trở về, dĩ nhiên càng không có khả năng để chúng lại cho người trong thung lũng chăm sóc "Còn mấy thú nhân trước kia cùng ta đi tìm ngươi nữa. Có điều, người ngươi mang tới e rằng phải ở đây tới mùa mưa rồi." Thú nhân bộ lạc Dũng Sĩ không có học nội công, dẫn bọn họ qua biển là điều không thực tế.

"Được." Đối với chuyện này, Đồ cũng không thấy sao cả. Bởi vì hắn vốn muốn ở đây tới mùa mưa, lần này chỉ là đáp ứng yêu cầu của Bách Nhĩ, trở về xem thử trước thôi, những thú nhân kia không đi cùng cũng không sao.  


CHƯƠNG 140: THÚ QUẢ

  "Thủ lĩnh, thủ lĩnh muốn vứt bỏ chúng ta sao?" Nguyên rất bất mãn với quyết định này, y lớn tiếng gào lên. Lúc ánh mắt của Đồ bắt đầu trở nên bất thường, y vội vàng bổ sung "Thủ lĩnh, hơn một trăm người chúng ta ở lại đây vừa chiếm chỗ vừa lãng phí thức ăn, đừng hại bộ lạc Bách Nhĩ ăn không đủ no, thủ lĩnh vẫn nên mang chúng ta về đi. Hơn nữa, bạn đời chúng ta đều đang trên đảo, ở xa quá, chúng ta không yên lòng."

"Các ngươi không qua biển được, dù có trở về thì cũng không lên đảo Bối Mẫu được đâu." Đồ nhíu mày, thực tế hắn cũng hiểu để người ở lại đây không hay lắm, thức ăn không phải là vấn đề, chủ yếu là lo lắng họ nhàm chán quá mà gây chuyện thôi.

"Không thể đi lên cũng không sao, chúng ta sẽ ở lại bờ biển, chờ băng tan là có thể lập tức trở về." Nguyên hiếm khi nói chuyện với người khác nghiêm túc như vậy, có thể nhận ra y rất để ý tới chuyện này "Nói thật ra, thủ lĩnh, chúng ta đều không yên tâm chút nào. Nếu Ưng tộc tấn công, chúng ta ở bờ biển còn có thể kịp thời đuổi qua, ở đây lại chẳng biết cái gì hết."

Đồ là người đã từng xa nhà, đương nhiên hắn có thể hiểu tâm trạng của họ, nghe vậy cũng không ép buộc nữa, mà đồng ý dẫn họ trở về. Còn về việc ở lại bờ biển, muốn có củi và thức ăn thì đều phải tự đi kiếm, chuyện này ngược lại không có vấn đề gì. Tuy trong mùa tuyết rơi, đa phần dã thú đều ẩn náu, nhưng cũng không phải không có, không cần phân tâm bảo vệ á thú, khổ chút, nguy hiểm chút, các thú nhân cũng không để ở trong lòng, dù sao họ vẫn luôn sống như thế, nên đã quen từ lâu rồi.

Nếu họ đã có ý kiến của riêng mình, Bách Nhĩ cũng không nói thêm gì nữa. Hôm sau, tạm biệt đám Tát, đoàn người liền xuất phát. Có điều lần này họ không đi bộ qua rừng núi như đám Đồ lúc tới đây nữa, mà là trượt một tấm ván gỗ trên băng do bộ lạc Bách Nhĩ phát minh ra, trực tiếp xuôi theo dòng sông đi xuống. Đối với thứ này, không chỉ có tụi nhỏ rất thích, mà ngay cả thú nhân bộ lạc Dũng Sĩ cũng cảm thấy thú vị. Một khi đã nắm được kỹ thuật trượt băng, tốc độ sẽ còn nhanh hơn cả chèo bè và phù mộc. Đương nhiên, tốc độ càng nhanh thì gió bạt qua mặt lại càng mạnh, ba con thú con chịu không nổi, đều chui hết vào dưới bụng con thú trắng to. Đồ thậm chí muốn giấu cả Bách Nhĩ vào trong, thế nhưng khi nhìn thấy y đứng vững vàng trong gió tuyết, mặt không đổi sắc, hắn vẫn thành thật nuốt lời nói xuống. Thời điểm đó, hắn không khỏi có chút oán trách, sao bạn đời nhà mình không yếu đuối như các á thú khác, làm cho hắn chẳng có cơ hội nào biểu hiện trước mặt các thú nhân khác cả.

Cảm nhận được ánh mắt ai oán của hắn, Bách Nhĩ cúi đầu nhìn qua, đầu tiên là khó hiểu, sau đó mới ngộ ra, khiến y không khỏi bật cười, vì thế ngồi xuống bên cạnh con thú trắng to lớn, nói "Cho ta mượn chút ấm áp với, gió tuyết thật sự lớn quá." Vừa nói, y vừa vói một tay vào dưới cái bụng mềm mại của con thú trắng to lớn.

Tuy bàn tay kia rất ấm áp, không có lạnh như lời y nói, thế nhưng vì động tác này mà Đồ vẫn quét đi sự mất *** thần lúc nãy, hắn vui mừng ngậm cái tay còn lại của Bách Nhĩ đặt vào bụng mình, sau đó ngẩng đầu muốn liếm lên mặt y để bày tỏ thái độ yêu thích, nhưng mà hắn lập tức nghĩ tới một điểm, nếu liếm thì rất nhanh sẽ kết thành một lớp băng mỏng trên mặt Bách Nhĩ, vì thế đành phải thôi, đổi thành dùng mũi thân mật chạm lên mặt y.

Động tác qua lại của hai người rất nhỏ nhưng vẫn rơi vào mắt các thú nhân tai thính mắt ***, khiến cho các thú nhân có bạn đời hận không thể lập tức trở về bên bạn đời của mình, còn thú nhân không có bạn đời lại muốn nhanh chóng tìm được nửa kia của mình. Ngược lại, chỉ có Cổ quen nhìn từ lâu, cũng không có cảm giác gì, hơn nữa nó còn nhỏ tuổi, đối với chuyện này cũng không để bụng, một mình chiếm một ván gỗ, trượt lên phía trước, hưng phấn nghênh đón gió tuyết vu vu bạt thẳng vào.

"Đúng rồi, ta đã nói với ngươi là cho tới giờ Chiêu vẫn không thể biến hóa chưa?" Bách Nhĩ ôn hòa nhìn Cổ không bị Tiêu Đồ quấn lấy mà chơi đùa với gió ở phía trước, y hơi nghiêng cơ thể, tựa lên lưng Đồ, đột nhiên nhớ tới chuyện này. Lại nói tiếp, Đồ trở về cũng được mấy ngày rồi, nhưng hình như hắn chưa bao giờ bày tỏ ý kiến gì về chuyện Chiêu không thể biến hóa, điều này đối với thú nhân coi trọng vấn đề biến hóa quả thật có chút không bình thường.

"Nói rồi, hôm ta mới trở về, ngươi đã nói." Đồ giơ móng vuốt nhét Chiêu vào vì nghe thấy tên mình mà thò đầu ra, hắn có chút mờ mịt, không hiểu Bách Nhĩ nhắc tới chuyện này làm gì.

"Ngươi không để ý sao?" Bách Nhĩ nhìn vào mắt hắn, đột nhiên có cảm giác chuyện bé xé ra to.

Đồ giật mình, lúc này mới nhớ tới quy củ của các bộ lạc, vì thế hắn chậm chạp nói "Cũng không phải không để ý..." Cảm thấy sắc mặt Bách Nhĩ tựa hồ hơi thay đổi, hắn liền nhanh chóng nói hết lời phía sau "Nếu nó vẫn không thể biến hóa, sau này tìm bạn đời sẽ hơi phiền phức. Vả lại lúc thú trưởng thành mà không thể biến hóa sẽ bị thú tính khống chế, mất đi lý trí, tấn công thú nhân và á thú." Nói tới đây, hắn mới chính thức nhìn thẳng vào chuyện này, và bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Không ngờ bộ lạc đuổi thú không thể biến hóa ra ngoài còn có nguyên nhân này, trong lòng Bách Nhĩ nặng trĩu đi, y không để ý chuyện Chiêu vẫn ở hình thú, thậm chí còn có thể dạy nó cách đi săn, để nó có thể sinh hoạt độc lập, thế nhưng nếu thật như lời Đồ nói, khi trưởng thành, Chiêu sẽ bị thú tính hoàn toàn khống chế, sau đó tấn công những người khác, thì y phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự để nó vào rừng núi tự sinh tự diệt? Hay là nhốt nó lại? Vô luận là kết quả nào, y đều không muốn nhìn thấy.

"Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách." Cảm nhận được lo lắng của Bách Nhĩ, Đồ hơi ân hận vì mình nhiều chuyện, hắn quay đầu, hôn lên trán y, an ủi "Thật ra các bộ lạc thú nhân đều lưu truyền một câu chuyện như thế này, ở cực bắc của đại lục Vô Khôn có một hồ băng, dưới đáy hồ mọc một loại quả màu trắng gọi là thú quả, con thú ăn nó vào sẽ có thể biến hóa. Sau khi giải quyết chuyện của Ưng tộc, ta sẽ đi tìm."

"Trước kia có ai thử qua chưa?" Tâm trạng nặng trĩu của Bách Nhĩ cũng không vì lời nói này mà giảm bớt, y nhíu mày hỏi. Chỉ là truyền thuyết, vậy tính chân thực còn phải nghiên cứu thêm.

"Bộ lạc khác có hay không, ta không biết, nhưng bộ lạc Hắc Hà thì chưa có, bởi vì cực bắc quá xa, không ai tình nguyện đi hết, hơn nữa thú con trong nhà chưa đợi được a phụ trở về đã bị đuổi đi rồi." Đồ nói, khiến Kỳ và Hạ quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng họ lại không vạch trần lời nói dối của hắn. Thực tế, Đồ đã giấu đi một phần sự thật trong đó. Ở bộ lạc Hắc Hà đã có thú nhân đi tìm thú quả vì thú con nhà mình, có điều là một đi không trở lại. Đồ sợ Bách Nhĩ sẽ càng thêm lo lắng vì cảm thấy hành trình này quá nguy hiểm, nên hắn mới không nói ra.

Thế nhưng hắn không nói, cũng không có nghĩa là Bách Nhĩ đoán không ra "Ngươi nói rất đúng, dù cho chỉ là một chút hi vọng cũng phải thử xem." Còn tới lúc đó là do ai đi, đi như thế nào, tất nhiên phải bàn bạc, cũng không thể do Đồ khăng khăng làm theo ý mình được.

"Đúng vậy, đúng vậy, ý của ta chính là như vậy." Đồ liên tục nói.

Bách Nhĩ thấy hắn như vậy, liền không hỏi rằng, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện dựa theo quy củ của bộ lạc đuổi Chiêu ra ngoài sao, nếu hỏi như vậy thì rõ ràng là vũ nhục và không tín nhiệm tình cảm, nỗ lực của thú nhân này. Rút bàn tay ở dưới cái bụng mềm mại, ấm áp của con thú trắng to lớn ra, Bách Nhĩ xoa nhẹ lên cổ hắn, rồi khẽ nói "Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ cùng ngươi gánh vác. Nếu ngươi dám làm chuyện ngu ngốc, thì đừng mong ta sẽ tha thứ cho ngươi." Một câu này, khiến trái tim Đồ run lên, có cảm giác như muốn đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết rõ Bách Nhĩ xưa nay nói được thì làm được, tâm tư tự mình đi hái thú quả của hắn liền nhanh chóng bị vứt bỏ, từ trong ra ngoài hoàn toàn chuyên tâm mà đi tiếp.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro