Chap 5 : Từ lâu đã không còn là bạn thân(end)

Thế là em hẹn Amane ra quán cà phê quen thuộc để thi hành nhiệm vụ. Hai đứa ngồi nhìn nhau một lúc lâu, rồi em mới rụt rè mở lời trực tiếp vào câu chuyện.
- Cậu biết không?
-  Biết gì?
- Từ lâu tớ đã....chẳng còn xem chúng ta là bạn thân nữa rồi, bởi vì tớ... Th...í...ch.. Th..í..ch .
Nói tới đây Amane lấy tay che miệng em lại ngượng ngùng đáp tiếp.
-Cậu đừng nói nữa, tớ sẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi, xấu hổ rồi sẽ chẳng dám nói chuyện với cậu nữa.
Em cảm giác như mình bị từ chối vậy,hai má em đỏ ửng và nghẹn ngào đáp:
- Vậy thôi từ nay tớ sẽ không làm phiền cậu nữa.
- Cậu hãy nghe tớ nói hết, tớ thấy mình tệ và nhát lắm! Đáng lẽ người phải nói những lời đó là tớ. Thật ra tớ cũng thích cậu lâu lắm rồi. Cái cảm giác đó đã bắt đầu từ lúc tớ học lớp 9 , tớ cũng chẳng nghe cậu nói gì nên không dám thổ lộ. Tớ làm mọi cách  để che đi cảm xúc, kể cả việc tớ lăng nhăng, bồ bịch cũng vậy. Nhưng bây giờ tớ biết là mình không đơn phương rồi.
- Tớ mới là người đơn phương này, tớ đã thích cậu từ hồi lớp 8 rồi- Em hơi nghẹn ngào.

Rồi hai đứa chỉ tủm tỉm nhìn nhau cười. Từ hôm đó mọi chuyện cũng chẳng khác gì. Chỉ là đôi khi em và Amane thường tung ra mấy câu mùi mẫn tình cảm. Một lần đang trò chuyện trong quán trà sữa, em bắt gặp một thông báo tuyển sinh học bổng du học toàn phần ở Anh , hai đứa quyết định đi thi thử, đề thi toàn kiểm tra về IQ nên rất khó khăn với đứa chỉ giỏi văn như em, Amane chỉ bảo làm tàm tạm. Em cũng chẳng trông chờ gì vào kết quả , vì ngay từ đầu hai đứa đã hứa với nhau sẽ thi vào trường đại học ở Tokyo , em và Amane sẽ lại được ở bên nhau, cùng học tập , cùng đi chơi. Chỉ nghĩ đến vậy thôi là em hạnh phúc lắm rồi. Ngày thông báo điểm, em rớt gọi điện hỏi Amane thì điểm cũng thấp nên chẳng hi vọng gì. Amane động viên em, hai đứa hứa hẹn đủ điều, cái cảm giác được tự do tự tại ở bên nhau thật vui sướng biết bao. Amane vui em cũng vui, Amane hiểu em, em cũng hiểu Amane vậy là tốt rồi. Thế là hai đứa chăm chỉ ôn luyện và  bước vào kì thi đại học với tâm thế khá nhẹ nhàng. Cũng rất may là làm bài khá ổn. Sau những ngày miệt mài đèn sách hai đứa lại càng khắng khích hơn. Amane thường qua nhà em chơi.Một lần Amane quên điện thoại ở nhà em, định đem  đi trả ,thì em nhận được một tin nhắn với nội dung. "Vậy mày quyết định chỉ vì con Nene mà không đi du học à"nó mới giật mình, dù biết là sai nhưng em vẫn ngoan cố xem cuộc hội thoại giữa Amane và người bạn đó.
- Mày nhận được học bổng du học toàn phần ở Anh à.
- Ừm nhưng tao không thể đi.
-Tại sao??
- Vì Nene tao và nó đã hứa cùng nhau học ở ĐH Tokyo rồi, tao không thể cắt đứt tình cảm với nó.
-Vậy là mày quyết định chỉ vì con Nene mà không đi du học hả?

Đọc xong em rưng rưng nước mắt chạy tới nhà Amane. Em phải hỏi cho ra lẽ. Khuyên Amane hết lời, nhưng cậu chỉ vì nhẹ vai em mà nói:
-So với đi du học thì cậu quan trọng hơn. Nếu chúng mình được học chung ở Tokyo thì rất đáng để mình đánh đổi vs học bổng mà.
Chỉ vì lời hứa đó mà Amane đánh đổi nhiều như vậy , em tự cảm thấy gánh nặng như đè lên vai . Em phải đậu được ở Tokyo thì mới không có lỗi với Amane, em phải bù đắp lại cho cậu.
Về tới nhà thấy mẹ đang đứng ở cửa chờ em, mặt mẹ trông khá mệt mỏi, đến khi mẹ cất tiếng em nghe như sét đánh ngang tai.
- Tuần sau, mẹ sẽ sang Pháp định cư con cũng phải đi theo mẹ.Con sẽ học với tư cách là du học sinh.
Em chết đứng tại chỗ, tại sao mẹ lại không hỏi ý của em mà lại quyết định như vậy. Còn Amane thì sao, em sẽ phải bỏ cậu đi ư, còn lời hứa của em với cậu thì sao. Em chạy vào phòng đóng cửa úp mặt vào gối khóc nức nở.

Hôm sau, em hẹn Amane ra quán cà phê quen thuộc, em không còn e dè như trước:
- Tớ nghĩ chúng ta chỉ đơn thuần là say nắng thôi, chúng ta chứ đủ chín chắn trong việc gì cả vậy nên tớ nghĩ... Chúng ta nên dùng lại thôi... Tớ khá mệt mỏi rồi.
- Nene tình cảm đó mà cậu gọi là say nắng hả? Hay cậu giận tớ chuyện du học hả? Amane cười trừ
- Mình chia tay đi!
Em nhắm mắt quay lưng vội vã bỏ về,em sợ mình sẽ mềm yếu, em không  nói ra hết mọi chuyện, là vì với tính cách đó Amane sẽ chẳng bỏ em đi đâu. Em đau lắm chứ nhưng như vậy mọi chuyện sẽ im xuôi. Em không hối hận với quyết định này, Amane có nhắn tin nếu kéo. Em kiên quyết không trả lời. Rồi Amane cũng quyết định đi du học, hôm đó hai người đó bay chung thời gian nhưng địa điểm tới lại không chung với nhau.

Em luôn suy tích cực, Amane sống tốt thì việc gì mình phải hối hận nhưng có bao giờ lí trí thắng được con tim, từng đêm, từng đêm em nhớ về Amane lại không ngủ được. Mỗi khi buồn bã em đều lặng lẽ nhìn ra ô cửa sổ , như mong ngóng một hình bóng quen thuộc nào
đó, rồi hoài niệm nhớ về những khoảnh khắc, khoảng thời gian đẹp đẽ của hai đứa, nước mắt em không ngừng tuôn trào cứ thế mà lăn dài... lăn dài.

Nhưng em vẫn tin vào cái tình cảm đẹp ấy của em và Amane và một điều kì diệu nào đó sẽ chờ đợi ở tương lai . Có duyên ắt sẽ gặp lại, có nợ ắt sẽ tìm về. Đủ yêu đủ thương cũng sẽ vượt qua bao khoảng cách và thử thách cho dù là bây giờ hay sau này.....

End

Vậy là hết fic này rồi, lúc đầu mình định sẽ viết kết SE và truyện sẽ dài hơn nhưng do sắp đi học với cả mình thích kết OE hơn. Các bạn có thể tự tưởng thêm về tương lai của Nene và Amane trong fic này.

Cảm ơn vì các bạn đã ủng hộ truyện này của mình❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro