Nóng vội (+)
Juky nằm dài trên giường khách sạn, một tay kẹp điếu thuốc chưa châm, tay còn lại lật qua lại chiếc điện thoại. Tin nhắn ngắn ngủi của Lamoon sáng lên trên màn hình:
Moon: "Xin lỗi chị, em ngủ quên mất. Mai em sẽ bù cho chị nha."
Đơn giản, nhẹ nhàng, lịch sự. Một tin nhắn "an toàn" đến mức nếu ai khác đọc vào sẽ thấy chẳng có gì. Nhưng với Juky, nó lại như một nhát châm vào lòng tự ái.
Chị cau mày, đầu ngón tay gõ gõ lên màn hình. Ngủ quên? Ngủ quên kiểu gì mà im re mấy tiếng đồng hồ? Rõ ràng không phải. Đây là chiêu kéo căng khoảng cách. Một kiểu trốn tránh.
Nụ cười khẽ hiện lên trên môi Juky, nhưng không ấm áp. Nó là kiểu cười nguy hiểm, nửa như thích thú, nửa như muốn nghiền nát. Bản tính red flag trong chị bắt đầu trỗi dậy, ham muốn không chỉ là ôm giữ Moon, mà còn là chứng minh rằng em sẽ chẳng bao giờ thoát nổi.
Chị gõ một tin nhắn khác. Lúc đầu định viết dài, định hỏi: "Thật sự ngủ hay cố tình?" nhưng rồi xoá đi. Những câu hỏi trực diện sẽ làm lộ bản thân. Chị không cho phép mình yếu thế.
Cuối cùng, trên màn hình chỉ còn một dòng ngắn gọn:
Juky: "Ngủ ngon vậy thì lần sau để chị đến đánh thức nha."
Câu chữ ngọt ngào, nửa đùa nửa thật, nhưng ẩn dưới là một lời cảnh cáo. Một lời nhắc nhở rằng: Đừng tưởng chị sẽ kiên nhẫn mãi.
Điện thoại sáng lên báo đã gửi thành công. Juky dựa lưng vào tường, nheo mắt nhìn màn hình tối dần. Trong ánh nhìn ấy, có sự kiêu ngạo, sự tự tin của kẻ luôn quen kiểm soát. Chị tin rằng, chỉ cần chị siết chặt hơn một chút, Lamoon sẽ không còn đường lui.
Còn Lamoon, ngồi ở mép giường bên kia hành lang, đôi môi cong khẽ, ngón tay mân mê màn hình sáng với dòng chữ của chị. Trái tim em vẫn run lên, nhưng trong đôi mắt nâu sẫm kia lại lấp lánh thứ gì đó khác: một tia tính toán, một nỗi đau pha lẫn với sự lạnh lùng.
Em đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Một phần em thấy buồn cười vì sự sốt ruột của Juky đã bắt đầu lộ ra. Một phần khác... trái tim em nhói lên, bởi cái vòng tay ấy, cái sự quan tâm ấy, nếu là trong một đời khác, có lẽ em đã chọn tin. Nhưng bây giờ, nó chỉ là sợi dây trói em càng lúc càng chặt.
Moon không trả lời ngay. Em tắt màn hình, để chị phải chờ, phải bồn chồn. Đó chính là một phần kế hoạch. Bởi chỉ khi nào Juky mất dần sự ngạo mạn, khi nào chị thật sự yêu, thật sự si mê, thì vết thương em muốn trao lại mới có thể cắm sâu nhất.
Trong căn phòng tối, hai con người ở hai đầu hành lang cùng nhìn vào một màn hình điện thoại. Một người thì tưởng mình đang kiểm soát trò chơi. Người còn lại... đang thắt chặt từng mắt lưới, từng bước một, bằng cả yêu thương và hận thù.
Hành lang khách sạn về đêm im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng bước chân. Tiếng giày cao gót của Juky gõ nhịp đều đặn, chậm rãi nhưng không hề do dự. Điện thoại trong tay chị vừa tắt màn hình, dòng tin nhắn "Seen" hiện rõ. Moon đã đọc. Nhưng không trả lời.
Khóe môi Juky nhếch lên, ánh mắt tối lại.
Ngủ quên à? Em dám để chị chờ sao, Moon?
Chị dừng trước cửa phòng 1506. Không cần gõ. Thẻ từ vốn có thể dễ dàng mở, chỉ cần khéo léo. Một tiếng tích vang khẽ, rồi cánh cửa bật mở.
Trong phòng, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên gương mặt Lamoon. Em ngồi dựa ở mép giường, mái tóc rũ xuống, trên tay còn cầm điện thoại sáng mờ. Nghe tiếng cửa, em giật mình, quay lại.
"Chị... San?" giọng em khàn, ngạc nhiên pha lẫn bối rối.
Juky không trả lời ngay. Chị bước vào, khép cửa lại. Âm thanh cạch vang lên, nặng nề như một bản án.
"Ngủ ngon quá ha? Ngon đến mức quên cả trả lời chị?"giọng chị thấp, kéo dài, từng chữ như lưỡi dao vuốt dọc cột sống Lamoon.
Moon mở miệng định biện minh, nhưng chưa kịp nói thì Juky đã tiến sát. Bàn tay chị tóm lấy cổ tay em, kéo đứng dậy. Khoảng cách quá gần, hơi thở chị phả vào gò má, hương rượu nhẹ pha lẫn nước hoa nồng nàn.
"Em nghĩ chị sẽ tin cái cớ 'ngủ quên' sao?" Juky nghiêng đầu, ánh mắt găm chặt. "Moon à... đừng đùa với chị."
Lamoon lùi lại một bước, lưng chạm mép giường. Cảm giác quen thuộc này khiến tim em đập loạn. Nhưng lần này, thay vì run rẩy như đêm trước, ánh mắt em lại sáng lên một tia cứng rắn. Chỉ thoáng qua, nhưng Juky vẫn nhìn thấy.
Chị cười khẽ.
"Em biết không... chính ánh mắt này mới khiến chị điên."
Không chờ thêm một giây nào, Juky cúi xuống. Nụ hôn ập đến mạnh mẽ, gần như cướp lấy hơi thở. Lamoon chống tay vào ngực chị, kháng cự yếu ớt. Nhưng bàn tay Juky đã kẹp chặt eo, ép sát em vào mình.
Tiếng thở gấp xen lẫn. Quần áo bị kéo lệch từng mảnh. Áo khoác rơi xuống sàn, theo sau là âm thanh mơ hồ của vải bị siết, bị tuột.
Lamoon muốn ngăn lại, muốn nói "đủ rồi", nhưng đôi môi bị chiếm giữ không cho phép em cất lời. Toàn thân em run rẩy, không rõ là vì sợ hãi, hay vì thứ lửa nóng đang lan khắp cơ thể.
Juky hôn sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt trọn linh hồn em. Mỗi cử động đều toát ra sự chiếm hữu tuyệt đối. Không còn khoảng trống cho trốn tránh.
Moon thở hổn hển, đôi mắt long lanh nước. Trong đáy mắt ấy, vừa có ham muốn bị khơi dậy, vừa có một nỗi đau bị che giấu. Nhưng Juky không nhận ra, hoặc cố tình không muốn nhận ra. Chị chỉ thấy một Lamoon mềm yếu trong vòng tay mình, một Lamoon mà chị tin sẽ chẳng bao giờ rời đi nữa.
Đêm ấy, không còn chỗ cho im lặng. Chỉ còn tiếng thở dồn dập, tiếng va chạm cơ thể lẫn vào nhau, tiếng vải vóc bị kéo xô, xé nhăn.
Juky đè Lamoon xuống mép giường, bàn tay lướt dọc cánh tay em, giữ chặt đến mức để lại vệt đỏ mờ trên da. Mỗi lần em cố xoay người né tránh, chị lại kéo ghì mạnh hơn, ánh mắt tối như vực sâu, vừa khát khao vừa hung hãn.
Nụ hôn của chị không còn dịu dàng. Nó giống như một vết cắn, cứa lên môi Lamoon, khiến nơi khóe miệng em rướm đỏ. Moon khẽ rên lên, vừa đau vừa choáng, nhưng tiếng rên ấy lại như ngọn lửa đổ thêm dầu vào cơn cuồng loạn.
Quần áo vương vãi khắp sàn áo sơ mi vắt ngang ghế, váy mỏng vứt xộc xệch dưới chân giường. Ga trải giường nhàu nhĩ, loang lổ mồ hôi và mùi hương da thịt.
Trên làn da trắng mịn của Lamoon, dần hiện lên những dấu vết bầm đỏ ở cổ, vệt cắn nhẹ ở vai, đường cong mảnh mai in hằn bởi ngón tay bóp siết. Tất cả như những dấu ấn đánh dấu lãnh thổ, không cho phép ai khác chạm vào.
lamoon cố đẩy chị ra, nhưng mỗi lần kháng cự chỉ khiến Juky càng mạnh mẽ hơn. Lực kéo xiết, môi chạm môi, tay chạm da. Cuối cùng, em chẳng còn sức để chống lại nữa, chỉ còn biết run rẩy, mắt nhòe nước, vừa bị cuốn trôi vừa dằn vặt bởi cảm giác trái ngược.
Thân thể em phản ứng, nhưng trái tim lại đau nhói. Mỗi cái chạm, mỗi dấu hôn để lại đều như khắc thêm một vết thương vô hình.
Juky San thì khác. Chị nhìn thấy em như con mồi yếu mềm trong vòng tay, càng si mê, càng muốn chiếm trọn. Giọng chị khàn đặc, thì thầm bên tai em:
"Em là của chị. Nhớ cho kỹ... Umm."
Cả căn phòng như chìm trong mùi da thịt nóng rực, tiếng chăn gối quấn xoắn, dấu vết đỏ tím lan khắp cổ, bờ vai, thậm chí cả dọc xuống làn da mảnh khảnh. Không có khoảng trống nào không bị đánh dấu.
Và khi tất cả lắng lại, khi Lamoon nằm thở gấp, làn da em phủ đầy những chứng tích của một đêm cuồng loạn, Juky mới buông lơi, ánh mắt thoáng vẻ thỏa mãn, như một kẻ đã chiếm trọn chiến lợi phẩm.
Còn Lamoon, trong ánh mắt nhòe lệ, là một mâu thuẫn chết người: vừa rã rời, vừa khát khao, nhưng sâu thẳm lại cháy bùng một ngọn lửa khác ngọn lửa của hận thù đang âm ỉ.
Trong căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống, từng nhịp thở của Lamoon như tiếng dây đàn căng đến cực điểm. Juky lùa tay qua từng khoảng da thịt, chậm rãi nhưng tàn nhẫn, như một nhạc trưởng đang ép buộc bản nhạc phải vang theo ý mình.
"Bé cưng của chị... Umm"
Mỗi khi bàn tay ấy lấn thêm một tầng sâu, Moon lại co rút, toàn thân như con sóng bị gió bão dập vào ghềnh đá. Em run rẩy, bật những âm thanh nghẹn ngào chẳng thể nuốt vào, chẳng thể buông ra.
Ngón tay chị xoáy sâu, tìm đến nơi mỏng manh nhất, giống như một mũi dao lách qua kẽ nứt. Không có máu, nhưng là cảm giác vừa đau vừa rát, vừa buộc người ta run lên lại vừa khiến cơ thể phản bội chính mình.
Lamoon quơ tay tìm chỗ bấu víu, để lại những vết xước trên ga giường. Cảm giác như mình sắp tan chảy, sắp vỡ tung, nhưng cũng đang bị giam cầm trong lồng ngực của người kia.
Juky áp môi bên tai, giọng khàn, mỗi chữ rơi xuống như giọt mật pha thuốc độc:
"Em càng kháng cự, chị càng muốn đi sâu thêm nữa... umm ...aaa.. Đừng giấu."
Lamoon muốn hét, muốn đẩy ra, nhưng hơi thở lại quấn lấy hơi thở kia, tiếng nấc bị nuốt trọn trong mùi mồ hôi, trong sức nóng bủa vây.
Mỗi nhịp tay chị di chuyển đều giống như nhịp trống thúc dồn, ép tim em đập loạn, ép thân thể phải cuộn lại trong dòng chảy cuồng loạn. Đến khi tất cả vỡ òa, Lamoon chỉ còn cách úp mặt vào vai chị, để tiếng rên nghẹn ngào hòa vào da thịt chị, chìm trong bóng đêm chật hẹp.
Bức tường phản chiếu bóng hai người, méo mó, đan xen, như hai chiếc bóng bị trói chặt không thể tách rời.
Khi chị dừng lại ở nơi mỏng manh nhất, Lamoon siết chặt ga giường, cả người co rúm lại. Cái cảm giác ấy giống như một ngọn lửa được châm vào chỗ khô cạn nhất, bùng lên dữ dội, cháy đến tận cùng.
Lưỡi chị lướt qua, mềm mà tàn nhẫn, như con rắn nhỏ uốn lượn trong khe tối, vừa khiêu khích vừa đe dọa. Em bật thành tiếng nấc, không phân biệt được là đau hay khoái lạc, chỉ biết rằng từng thớ thịt trong cơ thể mình đang căng ra, rung lên theo nhịp điệu ấy.
Mỗi lần chị liếm qua, em như bị kéo sâu hơn vào vực thẳm. Từng nhịp môi, từng lần quét lưỡi, đều là một đòn đẩy em ngã vào mê cung mà chẳng có lối ra.
Moon cố gắng khép chân lại, nhưng bàn tay lạnh lẽo của chị đã giữ chặt, mở toang ra, phơi bày tất cả. Sự ngượng ngùng và nỗi hổ thẹn bị nuốt trọn trong từng vòng xoáy ẩm ướt, để lại trên da những vệt run rẩy không thể che giấu.
Âm thanh trong phòng trở nên lạ lẫm tiếng thở dồn dập, tiếng da thịt ướt át hòa quyện, như một khúc nhạc bí mật mà chỉ có hai người nghe được.
Còn Lamoon... em vừa muốn trốn, vừa không thể thoát, bị chính cơ thể phản bội, run rẩy nghênh đón từng đợt sóng mà chị tung ra, cuốn trọn vào đêm tối.
Nhưng rồi một nhịp rung nhẹ, như cơn địa chấn thầm lặng, lan khắp cơ thể Lamoon. Lòng em như con đê bị nứt, dòng nước ứ đọng lâu ngày bỗng tràn ra, cuốn phăng mọi dự phòng, mọi dè dặt. Mỗi cử động của Juky như một cơn sóng thủy triều, đánh dồn, vỗ ập, không thể cưỡng lại.
Ngọn lửa trong người bùng lên, cháy rực từ trong tim ra tới từng ngón tay, từng đầu ngón chân. Em cảm giác cơ thể mình bị nhấn chìm trong một biển lửa, sóng nước và lửa đan xen nhau, nóng rực và tràn đầy. Em nín thở, rồi bật ra một âm thanh vừa như tiếng hét, vừa như tiếng rên rỉ, hoà lẫn với nhịp thở dồn dập của Juky, tạo thành một bản giao hưởng riêng trong bóng tối.
Từng rung động lan khắp, cuốn em đi như chiếc lá bị xoáy trong cơn bão. Cảm giác không còn là em, không còn là chị chỉ còn lại hai thực thể bị thiêu đốt, bị cuốn trôi trong một dòng chảy mạnh mẽ không lối thoát. Mọi giới hạn, mọi ngăn cách tan biến, chỉ còn cơn sóng dữ dội của cảm xúc và khoái lạc, dâng trào đến cực điểm.
Moon không thể nín, không thể kìm chỉ còn biết buông mình, để từng đợt sóng lửa và nước ấy nuốt trọn, nhấn chìm mọi lý trí, mọi e ngại. Em ngã vào vực thẳm mà Juky dẫn dắt, và ở đó, giữa bóng tối và hơi thở cháy rực, em cảm nhận cơn bão của chính mình trọn vẹn, dữ dội và tuyệt đối.
Những chuyển động của Juky ngày càng dồn dập, như một kẻ cố tình đẩy con mồi đến sát mép vực rồi nhìn em giãy giụa. Lưỡi chị xoáy tròn, liếm dọc, cắn khẽ từng nhịp một đều khiến Lamoon như sắp vỡ tung.
Trong đầu em trống rỗng, chỉ còn lại âm thanh của chính mình tiếng thở đứt quãng, tiếng rên bị kìm nén, đôi lúc bật ra thành tiếng kêu nghẹn ngào. Ngón tay em bấu chặt vào ga giường, nhưng tấm vải cũng chẳng đủ để níu giữ cơ thể đang rung bần bật theo từng làn sóng khoái cảm.
Cảm giác ấy như một con lũ bị chặn từ lâu, nay bất ngờ phá vỡ đê chắn. Dòng nước tràn ra, cuốn phăng mọi thứ, nhấn chìm lý trí, để lại một biển trắng mờ trong đôi mắt đang rực sáng vì quá tải.
Em cong người lên, toàn thân như chiếc cung bật khỏi dây căng. Một cơn rùng mình chạy dọc từ gáy xuống tận gót chân, khiến em ngỡ như xương cốt cũng vỡ vụn.
Khoảnh khắc ấy, thế giới im bặt. Chỉ còn lại tiếng rên thảng thốt, tiếng hơi thở gấp gáp, và đôi môi Juky vẫn lạnh lùng tham lam nuốt lấy từng dư âm run rẩy nơi sâu kín nhất.
Khi cơn sóng cuối cùng tan ra, Lamoon thả người xuống ga giường, mồ hôi thấm ướt tóc mai. Em không còn sức chống cự, chỉ có thể thở dồn dập, ngực phập phồng, đôi mắt nhòe lệ nhìn trần nhà như kẻ vừa chết đi sống lại.
Juky ngẩng đầu lên, khóe môi còn vương ẩm ướt, ánh mắt nửa dịu dàng nửa hiểm ác. Chị khẽ liếm môi, cúi xuống thì thầm bên tai Moon:
"Em có chạy thế nào cũng không thoát khỏi chị đâu."
Và đêm đó, dấu vết không chỉ nằm trên da mà còn khắc sâu trong tâm trí: một thứ tình yêu bị bóp méo, vừa si mê vừa hủy diệt.
Juky trượt dần xuống, để lại những vệt hôn dài như dòng mực loang trên trang giấy trắng. Mỗi cái chạm môi của chị chẳng khác nào một con dấu đỏ khắc lên tờ giấy đã nhàu nát, đánh dấu chủ quyền bằng thứ nhiệt nóng hừng hực. Nhưng em lại chẳng thể nào thoát ra.
Lamoon nằm ngửa, hơi thở đứt quãng, từng giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương và cổ, thấm ướt cả gối. Em tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Juky lại cúi xuống lần nữa.
Đầu lưỡi chị miết dọc theo thớ thịt mềm yếu như thể đang viết những ký tự bí mật chỉ riêng hai người biết. Mỗi lần liếm, chị lại ấn sâu ngón tay, xoáy vòng, khiến cơ thể Moon co giật như bị dòng điện chạy qua.
"Chị... em xin..." - tiếng Moon thều thào, ngắt quãng, yếu ớt đến đáng thương.
Juky mỉm cười. Nụ cười ấy vừa dịu dàng, vừa hiểm ác. "Xin... nhưng cơ thể em lại siết chặt thế này à, Moon?"
Ngón tay chị ấn mạnh, lưỡi xoáy tròn nhanh hơn, cứ thế phối hợp nhịp nhàng, như một bản nhạc tối tăm với cao trào nối tiếp cao trào. Moon bấu chặt ga giường, móng tay cào rách vải, toàn thân giật nảy theo từng nhịp chị dìm sâu xuống.
Âm thanh trong căn phòng hòa lẫn: tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va vào nhau ướt át. Tất cả vang lên như một khúc nhạc bị chơi đến mức méo mó, nửa đau đớn, nửa đê mê.
Moon vặn vẹo, nước mắt trào ra, nhưng giọng rên càng lúc càng cao. Em run lên không kiểm soát, như con thuyền bé nhỏ bị cuốn vào xoáy nước không thể nào bơi ra.
Juky giữ chặt hông em, không cho lùi, dìm sâu hơn, nhanh hơn, mạnh hơn. Đầu chị ngẩng lên một thoáng, khóe môi loang ánh sáng mờ ẩm ướt, rồi lại cúi xuống nuốt trọn phản ứng của Moon.
Cuối cùng, cơ thể em bật cong như một chiếc cung bị kéo đến cực hạn, rồi thả phập một nhát. Một tiếng kêu xé tan không khí thoát ra từ cổ họng, lạc giọng và đứt quãng. Toàn thân em co rút, run rẩy đến khi chẳng còn chút sức lực nào.
Juky ngẩng đầu, đôi mắt tối lại, ánh nhìn vừa khao khát vừa chiếm hữu. Chị liếm nhẹ khóe môi, khẽ thốt:
"Ngọt thật... Moon. Chị chưa từng thấy ai khiến chị nghiện đến mức này."
Lamoon nhắm chặt mắt, nước mắt còn đọng nơi khóe, nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nổi một lời. Trong em là nỗi hổ thẹn, là khoái cảm, là hận ý âm ỉ, tất cả hòa thành một vực sâu hỗn loạn.
Cơ thể Lamoon vừa mới thả lỏng sau cú run rẩy dữ dội, hơi thở vẫn chưa lấy lại, Juky đã không cho em thời gian nghỉ.
Chị trượt tay lên bụng phẳng, miết dọc xuống dưới, đôi môi thì lại tiếp tục lượn quanh, chạm vào những nơi nhạy cảm khiến Moon co rúm lại như bị điện giật.
"Chị... em mệt rồi..." giọng Lamoon đứt quãng, khản đặc, van nài như một lời cầu cứu.
Nhưng Juky chẳng mảy may dừng. Nụ cười nghiêng nghiêng, giọng thì thầm ngay sát da thịt:
"Đêm nay chị không cho phép em thoát đâu, Moon. Em phải nhớ rõ cảm giác này... nhớ rõ ai khiến em run rẩy đến mức khóc lóc thế này."
Ngón tay lại thọc sâu, lưỡi liếm vòng quanh, nhịp điệu càng lúc càng tàn nhẫn. Mỗi lần Moon nghĩ rằng mình đã cạn kiệt, Juky lại đẩy em vượt thêm một giới hạn mới.
Tiếng rên rỉ của em trở nên khản đặc, dần dần biến thành tiếng nấc nghẹn. Cơ thể nhỏ nhắn run bần bật, cố đẩy chị ra nhưng lực tay yếu ớt chẳng khác gì gãi nhẹ.
"Đừng..." em khóc, nhưng ngay khoảnh khắc đó, hông lại bật lên theo nhịp chị xoáy sâu.
Juky ghì chặt, thở gấp, đôi mắt đen tối phủ xuống em.
"Đúng rồi... để chị thấy hết. Em nói không, nhưng cơ thể em lại cầu xin chị nhiều hơn bất cứ lời nào."
Moon cong người lần nữa, cao trào dồn nén bật ra như một cơn bùng nổ dữ dội. Cả căn phòng vang vọng âm thanh ướt át, hỗn loạn và nóng bỏng.
Nhưng Juky vẫn chưa thỏa mãn. Chị kéo em ngồi dậy, ép lưng vào tường, rồi hôn dồn dập, cắn môi, cắn cổ để lại từng vệt dấu đỏ tím rải khắp làn da. Những dấu vết ấy chẳng khác gì sợi xích trói buộc, công khai khắc lên người em tuyên bố quyền sở hữu.
Lamoon lúc này gần như tan rã, vừa khóc vừa rên, giọng yếu ớt đến tuyệt vọng. Nhưng trong đôi mắt long lanh nước kia, Juky lại thấy một vẻ đẹp khác: sự bất lực bị đẩy đến tận cùng, hòa lẫn khoái cảm tội lỗi. Và chính điều đó mới khiến chị phát điên.
"Moon..." Juky khẽ gọi, hơi thở gấp gáp phả sát tai em. "Chị sẽ phá nát em... cho đến khi em chỉ còn biết dựa vào chị mà thôi."
Và đêm ấy, đúng như lời, Lamoon chẳng có lấy một giây nghỉ. Mỗi lần kiệt sức tưởng chừng ngất đi, Juky lại khơi dậy thêm một đợt sóng, dìm em trong vòng lặp khoái cảm và đau đớn, cho đến khi cả người em chẳng còn cảm giác nào khác ngoài hơi thở, mùi hương và nhịp điệu của chị.
***
⚡⚡⚡ giữa đêm phia hehehe
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro